Yêu Trọn Một Đời - Chương 8
Chương 8
• 𝙀𝙙𝙞𝙩 + 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
Lúc Tạ Minh Lãng và Mộ Sương đi vào đại sảnh khách sạn thì bữa tiệc còn chưa chính thức bắt đầu.
Nhưng mọi người đã bắt đầu nói chuyện, ăn uống linh đình, những người đàn ông mặc vest cùng với những người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội nâng ly mời uống, trò chuyện vui vẻ.
Bữa tiệc đấu giá từ thiện lần này là do nhà họ Tạ ở Bắc Thành cùng với các công ty nổi tiếng ở các nơi khác cùng tổ chức.
Sau khi Tạ Thành tiếp quản tập đoàn Tạ thị, ông đã thành lập một quỹ phúc lợi công cộng để hợp tác với các tổ chức xã hội và nhiều cơ sở y tế, để thực hiện hỗ trợ phúc lợi công cộng cho người tàn tật.
Vận động các lực lượng xã hội quyên góp những vật dụng có giá trị để đảm bảo an sinh cho những người bị bệnh, tật bẩm sinh.
“Ông Tạ, sao không thấy con trai ông đâu cả rồi?”
Tạ Thành mặc một bộ vest đen bị gọi tên, khuôn mặt lịch lãm và anh tuấn, đáp: “Mộ Sương đến nên nó ra ngoài đón rồi.”
Cái tên Mộ Sương cũng không xa lạ đối với mọi người ở đây, dù sao đó cũng là con gái một của nhà họ Mộ ở Nam Thành, là hòn ngọc quý trên tay.
Nhưng mấy năm nay cô du học nên rất ít khi xuất hiện.
Nghe nói dạo gần đây Mộ Sương về nước, thì ra tin tức này là thật, hẳn chuyện của hai người sắp đến gần rồi.
“Con dâu tương lai của ông Tạ cũng xinh đẹp thật, rất xứng đôi với Minh Lãng.”
Có người phát hiện Mộ Sương với Tạ Minh Lãng xuất hiện ở bên cửa.
Vẻ bề ngoài của hai người rất xứng đôi đẹp mắt, bộ đồ vest và chiếc váy rất giống nhau, lại xuất hiện chung một khung hình nên hấp dẫn rất nhiều người.
Khi nói chuyện, Tạ Minh Lãng đã đưa Mộ Sương đi đến.
“Ba.”
“Bác Tạ.”
Hai người đồng thời mở miệng.
Tạ Thành cười hoà ái: “Mấy năm không gặp mà Sương Sương đẹp gái hơn rồi.”
Mộ Sương trả lời khích lệ: “Bác Tạ vẫn còn phong độ như xưa ạ.”
Tạ Thành trước mặt từng là mục tiêu theo đuổi số một của rất nhiều người ở Bắc Thành khi còn trẻ, hiện tại tuy đã gần năm mươi nhưng vẫn đẹp trai như ngày nào.
Trên người ông còn có vẻ trưởng thành khí chất hơn Tạ Minh Lãng, sức hút của đàn ông này là do nhiều năm kinh nghiệm, Tạ Minh Lãng bây giờ không thể đạt tới được.
Không biết tại sao, Mộ Sương nhìn gương mặt ông mà nghĩ đến Tạ Dịch Thần, thoáng thấy có vài phần giống nhau.
Đột nhiên trợ lí của Tạ Thành đi đến bên cạnh ông, khom lưng nói nhỏ cái gì đó.
Người đàn ông gật dầu, buông ly rượu trong tay ra, lại nhìn hai người ở trước mặt.
“Bác có chút việc nên đi trước.”
Vốn dĩ hôm nay Tạ Thành đến chỉ ra mặt một lúc thôi, dù sao còn có Tạ Minh Lãng đủ để đại diện cho nhà họ Tạ rồi.
Công việc trước mắt còn chưa xử lý xong nên cần phải đi trước.
“Sương Sương xem có rảnh lúc nào thì tới nhà bác ăn bữa cơm nhé, bác gái cũng đã lâu không gặp con rồi.”
Mộ Sương đồng ý với lời mời của ông, “Vâng.”
Trước khi đi Tạ Thành vỗ vai con trai mình, “Đêm nay Sương Sương có để ý cái gì thì con tự chủ động lấy cho con bé.”
Tạ Minh Lãng: “Con biết rồi ba.”
Tạ Thành đi rồi, Tạ Minh Lãng nói với các bác một câu “Xin lỗi” rồi đưa Mộ Sương đi qua một góc để đợi.
Nhân viên mặc đồ phục vụ cầm theo cái khay đi đến bến Mộ Sương, cô tuỳ tay lấy một ly rượu sâm panh, nhấp nhẹ một ngụm.
Tạ Minh Lãng đứng bên cạnh cô, chủ động tìm chuyện để nói: “Mấy hôm trước tôi có gọi cho cô, người bắt máy là một người đàn ông.”
“Là vệ sĩ mà dì giúp việc nói qua à?”
Mộ Sương: “Ừ.”
Tạ Minh Lãng: “Ba cô thuê cho cô à? Sợ cô đào hôn?”
Suy đoán của cậu y chang như Kiều Âm.
Mộ Sương chỉ cười không nói.
Không biết ai mới là người đào hôn giữa hai người họ.
Đối với họ mà nói, hôn nhân là một sự trói buộc, cả Mộ Sương và Tạ Minh Lãng đều không thích.
Hiện tại quan hệ “vị hôn thê” cũng là vì ông nội Mộ và ông nội Tạ hứa với nhau.
Hai ông cụ từng xây dựng sự nghiệp cùng nhau khi còn trẻ, giúp đỡ nhau rất nhiều nên bởi vậy cũng trở thành quan hệ anh em thân thiết.
Cho nên trong giới vẫn luôn có câu “Nam có họ Mộ, Bắc có họ Tạ”.
Để kéo dài tình hữu nghị này, cũng vì lợi ích nên hai nhà cùng thương lượng để kết nối thế hệ sau thành thông gia của nhau.
Nhưng ông nội Mộ và ông nội Tạ đều có con trai hết nên không có duyên, chỉ có thể thực hiện trên các cháu trai cháu gái của họ.
Đúng lúc bà Tạ sinh con trai, mấy năm sau nhà họ Mộ có con gái, vừa thành một đôi, chuyện liên hôn cũng được quyết định như thế.
Đáng tiếc là vợ cả của Tạ Thành là Thẩm Mạn sinh con trai bị bệnh tim bẩm sinh nên không sống được bao lâu, bà ấy cũng đau lòng vì chuyện này nên qua đời.
Bởi vậy nên chuyện liên hôn để cho con trai của vợ hai Tạ Thành.
Từ nhỏ đến lớn, tên của Mộ Sương và Tạ Minh Lãng lúc nào cũng ở bên nhau, người khác cũng sinh ra hâm mộ với hai người.
Nhưng hai người không tiến tới mà chỉ trở thành bạn.
Trong lúc mãi nói chuyện, Tạ Minh Lãng nhận được một cuộc điện thoại, cậu cười tuỳ ý: “Được, đêm nay tới chỗ em.”
Hai người đứng rất gần nhau, cô có thể nghe được tiếng phụ nữ nũng nịu bên đầu điện thoại bên kia: “Bây giờ anh không qua đây được sao…”
Mộ Sương không có thói quen nghe người khác tình tứ với nhau, cô cầm ly rượu muốn rời đi nhưng lại bị nắm lấy cổ tay.
Tạ Minh Lãng còn đang nghe điện thoại, hỏi cô: “Đi đâu thế.”
Mộ Sương khẽ hất cằm, chỉ vào một bóng dáng xinh đẹp đứng đó không xa, giọng nói thờ ơ: “Bạn tôi đến.”
Cách khoảng mấy mét, Kiều Âm mặc một chiếc váy ống đen dài, dáng người cao gầy, đôi tay xách váy lên đi tới.
Kiều Âm vừa đến trước mặt Mộ Sương là ôm chặt cô, “Cục cưng Sương Sương của mình, lại đây hôn cái nào.”
Cô ấy chu đôi môi đỏ lên hôn vào mặt Mộ Sương, nhưng bị Mộ Sương lấy tay che lại, rõ ràng là cô không muốn.
Kiều Âm lên án cô: “Cậu vô lương tâm! Chẳng lẽ cậu không nhớ mình hả! Đã lâu lắm rồi tụi mình không gặp nhau!”
Mộ Sương cứ như tên đàn ông cặn bã, “… Hôm qua chúng ta gọi video rồi mà.”
Kiều Âm đi đóng phim ở thành phố khác hơn cả tháng, hai người đành phải gọi video qua WeChat.
Chuyện Mộ Sương về nước cũng là cô ấy biết đầu tiên, ngày hôm qua phim mới của cô ấy đóng máy, biết Mộ Sương hôm nay trở về sẽ tham gia bữa tiệc tối này nên cô ấy cũng cho người chuẩn bị để đến đây.
“Đúng rồi, anh vệ sĩ đẹp trai của cậu đâu, mau cho mình gặp xem.” Kiều Âm nhớ đến mục đích chính của mình, cô ấy ngó qua ngó lại bên người cô.
“Không cho anh ta vào.”
Kiều Âm: “Anh ấy ở bên ngoài à? Để mình ra xem.”
Cô định xách váy lên đi ra ngoài thì bị Mộ Sương duỗi tay ngăn lại, “Cậu mặc cái váy vướng víu thế này thì đừng đi lung tung.”
Những lời này đã trúng tim đen của Kiều Âm, từ lúc cô ấy mặc cái váy này là không được tự nhiên rồi, thở phì phò tức giận, nói: “Mình phải cắt lương của stylist mới được, để mình mặc cái váy thế này là không muốn mình ngắm trai đẹp đây mà!”
Mộ Sương thấy mọi người bắt đầu đi vào nên đoán là bữa tiệc sắp bắt đầu.
“Được rồi, có gì thì đợi xong bữa tiệc rồi nói.”
…
8 giờ, tiệc tối chính thức bắt đầu.
Mộ Sương được xếp ngồi ở hàng đầu, cô cúi đầu xem danh sách đấu giá.
Ánh mắt dừng lại trên ba chữ ở trang thứ hai “Lục Quốc Diệu”, và đánh dấu dưới vật phẩm đấu giá số 30 “Duyệt Sơn Thuỷ”.
Cô không lật xem tiếp nữa bởi vì đã có quyết định.
“Cô thích cái nào thì để tôi lấy nó cho cô.”
Âm thanh của Tạ Minh Lãng bêntai cô, ngay sau đó cậu ấy ngồi xuống bên cạnh cô.
Cậu nhìn theo ánh mắt của cô, “Xem ra cô đã có đối tượng rồi nhỉ.”
Lục Quốc Diệu, là một bậc thầy hội họa nổi tiếng của Trung Quốc ngày nay, được người khác yêu mến nhờ phong cách vẽ tranh màu và mực. Tuy nhiên, ông đã nghỉ hưu từ những năm đầu, hiện nay người ta hiếm khi thấy lại các tác phẩm của ông.
Lý do tại sao các vật phẩm đấu giá được trưng bày trong bữa tiệc tối này là vì các tác phẩm của chủ nhân đấu giá từ thiện, ông cụ Lục đóng góp vào.
“Không cần, tôi có tiền.” Một tay Mộ Sương khép quyển danh sách đấu giá lại, cằm khẽ nâng, ánh mắt nhìn lên trên.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu.
Đầu tiên Mộ Sương không có hành động gì cả, chỉ lẳng lặng quan sát.
Nửa trận đầu đều là các loại trang sức châu báu, cạnh tranh cũng không quá kịch liệt nên thời gian trôi qua rất nhanh.
Đến phần giữa, vật đấu giá số 30 mới được đưa ra, đám người bắt đầu có động tĩnh.
Người bán đấu giá đứng trên sân khấu, đưa tay chỉ về phía màn hình lớn: “Tiếp theo là vật đấu giá số 30 “Duyệt Sơn Thuỷ”, được thầy Lục Quốc Diệu quyên tặng, giá khởi đầu là 100 vạn…”
Hiện trường bắt đầu cạnh tranh quyết liệt.
Tay Mộ Sương đặt trên đầu gối, ngón trỏ chỉ nhẹ, vẻ mặt bình tĩnh.
Đến khi người đầu giá hô lên: “500 vạn lần thứ hai…”Mộ Sương mới giơ thẻ bài trong tay mình lên: “600 vạn.”
Có người muốn tiếp tục nâng giá nhưng bị người bạn bên cạnh ngăn lại, tốt bụng nhắc nhở: “Đừng tranh nữa, cậu không thấy cô ấy là ai à? Còn người ngồi bên cạnh cô ấy nữa?”
“Nam có nhà Mộ, Bắc có nhà Tạ, hai người này là vợ chồng sắp cưới, muốn cái gì thì ai mà dám tranh với họ chứ.”
Hơn nữa ai cũng thấy rõ cậu chủ cả nhà họ Tạ đến là để chống lưng cho vợ sắp cưới của mình, nên mới ngồi cùng nhau.
Những người khác cũng khôn khéo nên không tiếp tục nữa.
Sau đó không có ai tăng giá, sản phẩm này thành công về tay Mộ Sương.
—
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người sôi nổi giải tán.
Kiều Âm nói với người đại diện rằng tối nay cô ấy sẽ về cùng Mộ Sương nhưng thật ra là vì cô ấy muốn xem anh vệ sĩ đẹp trai kia.
Tạ Minh Lãng đi trước Mộ Sương, đột nhiện dừng chân lại, chìa một chuỗi chìa khoá trong tay ra, “Tôi đưa mọi người về nhé?”
Cánh tay Mộ Sương bị Kiều Âm bên cạnh nhéo nhéo, ngầm tỏ ý không muốn.
Mộ Sương biết tâm tư của cô bạn thân mình nên uyển chuyển từ chối Tạ Minh Lãng, “Không cần, tôi có xe rồi.”
Tạ Minh Lãng: “Được thôi, vậy tôi đi trước.”
Cậu vừa mới xoay người thì đột nhiên Mộ Sương gọi lại, “Sao thế?”
Mộ Sương nhìn quanh, thấy không có ai thì mới nói: “Tạ Minh Lãng, tôi mặc kệ ở bên ngoài cậu chơi bời như thế nào. Nhưng có chút việc tôi hi vọng cậu có thể nhớ kĩ.”
“Tôi không có thói quen giúp người khác giải quyết rắc rối.”
Ý là cậu chơi thì chơi, nhưng đừng để những cô nàng đó nhảy nhót trước mặt cô.
Tạ Minh Lãng nhanh chóng hiểu rõ ý của cô, cậu ra dấu “OK”. Cười tuỳ ý: “Yên tâm đi, vợ sắp cưới.”
Ba chữ “Vợ sắp cưới” được nhấn mạnh.
Kiều Âm nhìn bóng dáng cậu rời đi mới nhỏ giọng nói: “Giống như trai bao của mình vậy.”
Cô ấy kéo tay Mộ Sương, mặt hưng phấn vô cùng: “Không nhắc cậu ta nữa, mình muốn xem anh vệ sĩ đẹp trai của cậu!”
“Mau kêu anh ấy đến đón cậu đi.”
Mộ Sương tìm kiếm trong túi xách nhỏ màu xám bạc, “Để mình gọi điện anh ta.”
Kiều Âm thấy cô cầm điện thoại rồi chẳng có động tĩnh gì nữa, vẻ mặt cô ấy buồn bực: “Sao thế?”
Lúc này vẻ mặt Mộ Sương không được đẹp, cô bừng tỉnh nhận ra, “Mình không có số điện thoại của anh ta.”
Kiều Âm gợi ý cách khác cho cô: “Thì nhắn WeChat cũng được.”
Mộ Sương không nói nhưng Kiều Âm nhìn mặt cô là biết đáp án: “Cậu còn không có WeChat của anh ta hả?”
Cô trầm mặc không đáp có nghĩa là đúng.
Kiều Âm thấy không thể tin được, “Không phải chứ, anh ta là vệ sĩ của cậu được một tuần rồi, mà ngay cả phương thức liên lạc của anh ta mà cậu cũng không có?”
“Mình tò mò thật, thế trong một tuần nay hai người liên lạc với nhau bằng cách gì thế, thả bình nước sao? Hay là bồ câu đưa thư?”
Mộ Sương: “Không có.”
Thật ra thì cả tuần nay Mộ Sương đều ru rú ở nhà, không đi nơi nào cả.
Cô và Tạ Dịch Thần không cần liên lạc với nhau, chỉ cần mở miệng kêu là được.
Chính vì thế mà cô không biết số điện thoại của anh.
Hơn nữa lúc nãy trước khi xuống xe cô không hề nghĩ đến chuyện này.
Nhưng Mộ Sương nghĩ cách rất nhanh, cô gọi điện cho trợ lí Trần bên người Mộ Bá Sơn, hỏi ông số điện thoại của Tạ Dịch Thần.
Trợ lí Trần: “Hiếm lắm mới thấy cô chủ tìm tôi để lấy số điện thoại của người đàn ông nào đó.”
Trêu chọc xong ông lại khuyên: “Là con gái thì không nên chủ động như thế đâu.”
Mộ Sương: “…”
Cô giải thích vài ba câu về tình huống bây giờ cho ông ấy.
“Ồ, thì ra là thế, lỗi tôi, lỗi tôi quên gửi số điện thoại của cậu ấy cho cô.” Trợ lí Trần lục nhật kí điện thoại mấy ngày trước, sau đó đọc một dãy số cho Mộ Sương.
Trí nhớ của Mộ Sương rất tốt, nghe được một lần là nhớ kĩ, cô nhấn mười con số vào rồi chờ.
Kiều Âm ở bên cạnh cũng trông đợi.
Rõ ràng đang là tháng 6 mùa hè mà cô lại thấy có cơn gió lạnh lướt qua.
Cô ấy quay đầu, thấy mặt Mộ Sương càng đen, nên nhẹ giọng dò hỏi: “Sao, sao thế?”
Điện thoại bên tai bị móng tay sắc bén của Mộ Sương nắm chặt, khớp xương đều trở nên trắng bệch.
Giọng nói cô lạnh buốt, nghiến răng nghiến lợi.
“… Tên kia không thèm bắt máy.”