Yêu Trọn Một Đời - Chương 5
Chương 5
Sau khi Mộ Sương về phòng, cô thay một bộ đồ mới rồi đi xuống.
Áo sơ mi ngắn tay mềm mại kết hợp với quần ống rộng màu vàng cam, dưới chân mang một đôi dép lê mềm, đạp trên cầu thang bằng gỗ tạo ra tiếng vang.
Dì Chu đã làm xong bữa sáng, một mẻ hoành thánh mới ra lò được đựng trong chén sứ trắng, nước súp đậm đà nóng hôi hổi.
Trên cùng là những cộng hành lá màu xanh, nhìn rất ngon miệng.
Mộ Sương không ngồi trên ghế ăn mà bưng cái chén đi ra ngoài, rồi sau đó cô dừng lại ở cửa.
Dì Chu nhìn theo mắt cô, thấy được người đàn ông đang cúi đầu túi hoa, bà có hơi kinh ngạc, “Tiểu Tạ, sao cậu lại thức dậy sớm vậy? Còn đang tưới hoa à?”
Mộ Sương dựa vào cạnh cửa, trong miệng ngậm đồ ăn, gương mặt hơi phồng lên, giọng nói ồm ồm, “Là anh ta muốn tưới.”
Tạ Dịch Thần ngồi xổm trên mặt đất nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt không rõ ràng.
Biểu cảm kia như đang muốn nói “Trông tôi có giống như là muốn lắm không”.
Mộ Sương chớp chớp mắt với anh, ra vẻ vô tội.
Mối quan hệ giữa hai người đã có một sự thay đổi nhỏ kể từ khi “vết thương” mà con mèo cào anh chiều hôm qua.
Tạ Dịch Thần không nói gì nữa, cúi đầu tiếp tục tưới nước.
Dì Chu cũng không ngăn trở, coi như anh là người trẻ tuổi nên thích làm việc.
Đến khi Tạ Dịch Thần tưới xong mấy chục chậu hoa rồi Mộ Sương cũng ăn gần hết hoành thánh trong chén.
Cô cầm cái chén không đi vào phòng bếp, “Dì Chu, còn hoành thánh không?”
Dì Chu nhìn vào trong nồi, “Còn, để tôi múc thêm cho cô chủ nhé?”
“Không cần đâu.” Mộ Sương buông cái chén không ra, chỉ bên ngoài, “Dì múc một chén cho người đang tưới nước ngoài kia nha.”
Dì Chu ngừng một chút rồi lập tức hiểu ra: “Vâng.”
Mộ Sương ăn no rồi về phòng.
Sau khi cô lên lầu thì Tạ Dịch Thần cũng đi vào cửa.
Dì Chu đặt một cái chén lên bàn, vừa cười vừa vẫy tay anh lại: “Tiểu Tạ vất vả rồi, lại đây, ăn bữa sáng nào.”
Tạ Dịch Thần từ chối theo bản năng: “Không cần đâu ạ.”
“Khách khí gì chứ.” Dì Chu ấn anh ngồi lên ghế, vỗ vỗ vai anh, “Còn nữa, đây là cô chủ bảo tôi chuẩn bị cho cậu đấy.”
Tạ Dịch Thần nhìn vào phòng khách, không có bóng dáng cô đâu, “Cô ấy đâu rồi ạ?”
“Cô chủ về phòng rồi, chắc là đi ngủ bù.”
“Cậu ăn nhanh đi, để nguội là không ăn được đâu.” Bà nói xong rồi vội đi làm việc khác.
Tạ Dịch Thần cúi đầu nhìn hoành thánh trong chén, do dự một lát rồi cầm lấy cái thìa đặt bên cạnh, đảo từ dưới lên, mùi thơm xộc vào mũi.
Anh há miệng cắn một cái, lớp vỏ mỏng, nhân nhiều, nêm nếm vừa vặn, làm ấm cả bụng.
Anh đã quên mất đã bao lâu rồi anh mới được ăn lại bữa sáng nóng hổi như thế này.
…
Sau khi xong bữa sáng, dì Chu bắt đầu dọn dẹp phòng khách. Tạ Dịch Thần thấy bà làm một mình thì đi qua định giúp đỡ, sau vài lần bị bà từ chối mãi thì cuối cùng anh cũng được giúp.
“Vậy làm phiền Tiểu Tạ cậu lau hộ tôi cửa sổ nhé.”
“Vâng.”
Vóc dáng người đàn ông cao lớn, giơ tay lên là có thể lau được ở chỗ trên cao, anh đứng đó nghiêm túc lau cửa sổ.
Tấm kính tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, bàn tay mảnh mai và xinh đẹp cầm chiếc giẻ, gương mặt góc cạnh rõ ràng.
Dì Chu lau bàn trà phía sau anh, thấy anh làm lưu loát nên bà suy đoán: “Chắc ở nhà Tiểu Tạ cũng hay làm việc lắm nhỉ?”
Tạ Dịch Thần cong lưng, giặt sạch giẻ lau rồi đáp.
Mẹ anh không khoẻ nên trước kia anh ở nhà thường hay san sẻ công việc với bà.
Những việc này anh đã làm quen rồi.
Dì Chu khen ngợi: “Đứa trẻ ngoan.”
Bà nhanh nhẹn quét dọn sạch sẽ, làm xong đi ra cửa đổ rác.
Vừa mới đi, điện thoại trong phòng khách vang lên.
Tạ Dịch Thần nghe thấy tiếng chuông vang lên không ngừng thì mới đi qua bắt máy.
“Xin chào.”
Bên kia trầm mặc vài giây, rồi có một tiếng nam truyền đến, giọng điệu nghi hoặc: “Nhà họ Mộ?”
Tạ Dịch Thần: “Đúng vậy.”
“Tôi tìm Mộ Sương.”
Tạ Dịch Thần nhớ tới lời lúc nãy dì Chu vừa nói, anh đáp: “Cô ấy ngủ rồi.”
Rõ ràng ý anh là khác nhưng giọng của người đàn ông bên kia đã trở nên lạnh xuống, “Anh là ai? Mộ Sương đâu?”
Tạ Dịch Thần đang định giải thích rõ ràng thì dì Chu bước vào, anh đưa điện thoại cho bà.
Không biết bên kia nói gì mà gương mặt dì Chu vui vẻ rõ ràng, “Là cậu chủ Tạ Minh Lãng à.”
“Cô chủ đang ở trong phòng ngủ.” Dì Chu nhìn lên lầu ba, phòng ngủ của Mộ Sương đóng chặt, “Không phải, cô ấy ăn sáng rồi mới lên ngủ.”
“Vâng, đến khi cô chủ tỉnh dậy tôi sẽ chuyển lời lại.”
…
Thật ra Mộ Sương không ngủ trong phòng, cô đang xem tài liệu mà trợ lý Trần gửi cho cô.
Ở nước ngoài, cô học ngành thiết kế trang phục chuyên nghiệp, cô đã có ý tưởng thành lập một studio và một thương hiệu cá nhân từ rất lâu rồi, việc lớn đầu tiên phải làm sau khi trở về Trung Quốc là đây.
Cuối cùng Mộ Sương đã chọn một tòa nhà văn phòng ở khu thương mại, thiết kế ba tầng có môi trường xung quanh tốt và giao thông thuận tiện.
Cô cầm lấy điện thoại đang được sạc pin bên cạnh, gửi cho trợ lí Trần bố cục studio đã được thiết kế xong, bảo ông ấy có thể bắt đầu tìm người trang trí chuẩn bị rồi.
WeChat của trợ lí Trần đã phản hồi bằng một chữ “Vâng”.
Lúc này Mộ Sương cũng phát hiện WeChat có tin nhắn chưa đọc.
[Tạ Minh Lãng]: Gọi Đại công chúa.
Thời gian gửi là một tiếng trước, lúc đó điện thoại của cô còn đang sạc, Mộ Sương còn tắt âm nên không thấy.
Tạ Minh Lãng không ngừng nhắn tin cho cô, còn điện thoại nữa.
Cô rút dây sạc ra, bấm vào cuộc gọi nhỡ đầu tiên và gọi nó.
Bên kia vừa bắt máy là có tiếng trêu chọc của người đàn ông: “Đại công chúa đã tỉnh dậy rồi à?”
Mộ Sương nghe vậy thì đoán chắc là nãy giờ cậu gọi cô không được nên mới gọi điện thoại phòng khách.
Cô cũng lười giải thích, đi vào thẳng chủ đề: “Tìm tôi có việc gì?”
Tạ Minh Lãng nghe những lời này của cô xong thì hỏi lại: “Không có việc gì thì không thể tìm cô à.”
Mộ Sương: “Không có việc gì thì đi tìm mấy cô bạn gái kia của cậu đi.”
Tạ Minh Lãng: “Vợ sắp cưới à, cô không ghen thật sao.”
Mộ Sương: “Dấm là một loại gia vị lỏng có tính axit lên men. Có gì ngon vậy?”
“…”
Tạ Minh Lãng không ngờ cô sẽ nghiêm túc giải thích “dấm” là gì.
Cậu không ngừng nói xấu cô rồi bắt đầu nói vào chuyện chính: “Có một bữa tối đấu giá từ thiện ở khách sạn Quân Đường Bắc Thành, cô có đi không?”
Mộ Sương: “Có thứ gì thu hút tôi sao?”
Tạ Minh Lãng: “Có thứ mà ông nội cô thấy hứng thú.”
Ông nội của Mộ Sương, ông cụ của nhà họ Mộ rất thích sưu tầm tranh Trung Quốc, ai quen biết cũng biết sở thích của ông cụ, Tạ Minh Lãng cũng biết.
Mấy hôm trước cậu đã cho người đi thăm dò buổi đấu giá thử rồi, biết được lần này có một bức tranh của hoạ sĩ mà ông cụ Mộ thích quyên tặng.
Đúng lúc Mộ Sương về nước, Tạ Minh Lãng nghĩ nhân cơ hội này để ra mắt vị hôn thê của mình trước công chúng và cho hai bên gia đình biết.
“Tôi đi.”
Thật ra Mộ Sương biết ý đồ khi cậu mời cô đi, cô chỉ muốn mua một món quà cho ông cụ hai nhà họ Mộ trước khi về nước, nhưng cô chỉ mua được cho bà cụ Mộ, còn ông Mộ thì không thích cái gì.
Đang phát sầu vì không biết phải mua quà gì cho nhà họ Mộ thì bây giờ đã có câu trả lời rồi.
*
Hai ngày sau, Mộ Sương không ra cửa mà chỉ ở im ở nhà.
Dạo gần đây cô thích những chậu hoa trong sân vườn, còn bảo dì Chu mua thêm các loại hoa khác về, mua cả một xe tải đầy.
Sau khi mua mấy chậu hoa về, Mộ Sương bắt đầu trang trí sân vườn.
Trong vườn có một toà núi giả nước chảy, từ trên xuống dưới có ba tầng, có nước phun ra chảy róc rách, dưới hồ xanh mướt các cây cỏ thuỷ sinh.
Bên cạnh là một cái ao, đàn cá rồng đỏ bơi trong nước nhả ra bọt.
Phía trước là một ngôi nhà bằng kính trong suốt, có điều hòa và sưởi ấm quanh năm, Mộ Sương sợ nóng nên mở điều hoà lên rồi nằm trên ghế bên trong đó.
Nắng trưa từ mọi phía chiếu vào, hắt ánh sáng dịu nhẹ vào ngôi nhà.
Mộ Sương búi tóc lên, khuôn mặt xinh đẹp thuần khiết, mặc một chiếc áo cotton thoải mái, quần đùi mát mẻ, khoanh chân ngồi, tư thế lười biếng thản nhiên.
Trong tay còn cầm một cái quạt xếp không hợp với phong cách ăn mặc của cô, mặt quạt làm bằng ren trắng trải ra, trên vành quạt treo một tua rua.
Tạ Dịch Thần trở thành một trong những công cụ của cô, bị Mộ Sương chỉ huy làm việc ở nơi đó.
Anh vừa mang một chậu hoa bằng hoa lài từ ngoài cửa vào, đặt đến trước mặt, không nói lời nào chỉ nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, như là đang dò hỏi.
Mộ Sương dùng cây quạt chỉ chỉ, anh liền nghe theo dọn qua đó.
“Để bên trái.”
“Bên trái chút nữa.”
Tạ Dịch Thần đưa lưng về phía cô, nhích chậu hoa qua bên trái.
“Ơ, qua qua, qua bên phải chút.”
Anh lại nhích qua bên phải một chút.
Mộ Sương nhìn nhìn, lấy quạt chống cằm, mày đẹp khẽ nhíu lại như đang tự hỏi, cảm thấy không quá vừa lòng chỗ nào đó.
“Thôi, chậu này không đẹp, dẹp đi, đổi chậu khác.”
“…”
Không phải tất cả các chậu hoa này đều giống nhau sao?
Tạ Dịch Thần ngồi xổm dưới đất, một cánh tay tuỳ ý đáp trên đầu gối, áo phông đen cộc tay hằn các cơ bắp, đường cong từ cánh tay đến xương cổ tay đẹp đẽ.
Toả ra một mùi hormone chết người.
Nắng quá gắt, những hạt mồ hôi trong suốt đã lấm tấm trên trán, từ mép má xuống cổ, và ngập vào cổ áo anh.
Xương đòn của người đàn ông rõ ràng ở cả hai bên, với những vết rãnh, và yết hầu nhô lên cuộn xuống, trông gợi cảm và quyến rũ không thể giải thích được.
Anh sắp hết kiên nhẫn, nhướng mày rủ xuống, ánh mắt nhẹ nhàng quay đầu nhìn cô.
Chính cái nhìn này đã khiến Mộ Sương dường như đã phát hiện ra điều gì đó.
“Tạ Dịch Thần, lúc nãy anh trừng mắt tôi hả?”
Mộ Sương cảm thấy lạ lùng, tên đầu gỗ này còn có biểu cảm khác nữa cơ đấy.
Tạ Dịch Thần nhanh chóng khôi phục biểu cảm lạnh lùng, nâng cánh tay lên lau mồ hôi bên cạnh mặt.
Anh dọn cái chậu hoa mà cô nói “không đẹp” kia, đi ngang qua Mộ Sương mà không thèm nhìn sang bên cạnh.
Giọng nói người đàn ông nặng nề, ngữ điệu bằng phẳng để lại một câu.
“Không có, do mắt tôi to thôi.”
Mộ Sương: “…”