Yêu Trọn Một Đời - Chương 4
Chương 4
Trên tường, kim giây của đồng hồ đang chậm rãi xoay.
Một khi ai đó tập trung làm việc thì trên người họ sẽ có một sự cuốn hút lạ kì.
Huống chi lại còn là một người đẹp trai.
Mộ Sương nhìn anh, cô thế mà thất thần một hồi, cho đến khi con mèo trong lòng đột nhiên kêu lên một tiếng, nhảy một cái ra khỏi sự ôm ấp của cô.
Cô thu hồi ánh mắt, nhìn nhà cây cho mèo đã được lắp ráp xong, con mèo Ragdoll kia đã thuần thục bò từ tầng một lên tầng hai.
Tạ Dịch Thần vốn đang kiểm tra dộ chắc của nó, không để ý con mèo đã bò lên, tay trái anh đáp trên tầng cao nhất, cánh tay cảm nhận được sự mềm mại gì đó.
Con mèo thuần trắng kia, đang nhìn anh bằng một đôi mắt màu xanh, đồng tử sạch sẽ lại xinh đẹp, làm ai cũng yêu mến. Con mèo cào lên tay anh để trèo lên, trực tiếp đáp trên bả vai anh.
Tạ Dịch Thần sợ nó ngã nên giơ tay ra theo bản năng để đỡ nó. Mèo Ragdoll buông lỏng móng vuốt của mình ra, thuận thế nằm trong lòng anh, còn cọ đầu vào người anh nữa.
Dì Chu nhìn cách con mèo Ragdoll này chủ động vậy thì ghen tị: “Con mèo này phân biệt đối xử ghê, hôm qua tôi cũng muốn ôm nó mà nó không thèm cho đụng vào.”
Chủ nhân Mộ Sương của nó cũng thấy kinh ngạc.
Con mèo này cô nuôi đúng là có hơi kiêu căng, còn tự phụ, không thích người lạ động vào.
Ngay cả Mộ Lâm người mua cho nó cái nhà cây này cũng phải tốn sức lắm nó mới chịu cho cậu ấy ôm.
Bây giờ nó lại chủ động “nhào vào lồng ngực” người khác đúng là lần đầu tiên thấy.
Mộ Sương nhìn gương mặt của người đàn ông kia, hình như đã hiểu ra điều gì đó.
Con mèo hám trai, thế mà cũng thích trai đẹp cơ đấy.
Tạ Dịch Thần rất ít khi tiếp xúc với thú cưng, chỉ cảm thấy nó rất mềm, nên cũng để cho nó tuỳ ý cục cựa trong lòng mình.
Hình như con mèo Ragdoll thích anh lắm, không thèm trèo lên nhà cây nữa mà thích chơi với anh thôi, ngay cả khi Mộ Sương kêu nó cũng chẳng đả động gì.
Mộ Sương lại kêu một lần nữa: “Hoành Thánh.”
Rốt cuộc thì ai mới là chủ nhân của nó, ai nuôi nó lớn như vậy, sao thấy đàn ông con trai là lại nhào tới vậy chứ, còn không biết rụt rè gì.
Cô muốn tự tay mình bắt nó về, mặc cho nó ôm người kia không chịu buông, móng vuốt giãy giụa hết sức lỡ cào lên cánh tay anh, một vết đỏ xuất hiện.
Mộ Sương không ngờ con mèo này sẽ phản ứng như thế, động tác cô nhất thời cứng đờ.
Cho đến khi nhìn thấy cái móng dài của nó cô mới thoáng nhận ra hình như mình chưa cắt móng tay cho nó cũng lâu rồi.
Dạo gần đây cô bận rộn vì đề cương luận văn, cùng với cả chuyện về nước, bận đến mức trong một khoảng thời gian quên hết cả những chuyện khác.
Con mèo Ragdoll hình như cũng thấy sai sai, nó biết chính mình sắp gặp rắc rối nên không giãy giụa nữa mà ngoan ngoan về lại bên Mộ Sương.
Mộ Sương nhanh chóng tỉnh táo lại, “Dì Chu, dì lấy hộp thuốc lại đây đi.”
“À, vâng.”
Tạ Dịch Thần lên tiếng can ngăn: “Không cần đâu.”
Anh cụp mắt nhìn vết đỏ trên cánh tay, rất ngắn, không có tổn hại gì đến da cả nên không có cảm giác đau đớn gì.
Mộ Sương lại thấy cần thiết, “Tuy con mèo tôi rất khoẻ mạnh, tiêm vắc-xin phòng bệnh đầy đủ nhưng cứ phải xử lí mới an toàn được.”
Cô mím môi, cảm thấy vẫn nên nói với anh một tiếng: “Xin lỗi.”
Tạ Dịch Thần bất ngờ với câu xin lỗi này của cô.
“Không sao đâu.”
Mộ Sương không ôm mèo nữa mà đặt nó trên mặt đất, đẩy nó về phía ổ mèo, giọng nói lạnh lùng hơn lúc nãy, “Mày đợi đó, không được nhúc nhích, tự mình suy nghĩ lại đi.”
Con mèo Ragdoll đáng thương kêu lên.
“Hộp thuốc đây.” Tiếng dì Chu truyền đến.
Mộ Sương đi qua mở hộp thuốc ra, tìm kiếm povidone và tăm bông, duỗi cánh tay dài đưa cho người đàn ông đứng phía sau.
“Anh tự xử lí đi.”
Tạ Dịch Thần nhìn đồ vật trong tay cô, do dự vài giây nhưng vẫn nhận lấy.
Mộ Sương còn đứng tại chỗ không rời đi, nhìn có vẻ như cô muốn xem anh xử lí xong vết thương đã.
Tạ Dịch Thần có hơi bất lực, lúc trước anh đã từng trải qua nhiều loại vết thương rồi, đây vẫn là lần đầu tiên anh xử lí một vết thương còn không đổ máu, chỉ có vết đỏ mà thôi.
Nhưng anh vẫn không biết từ chối thế nào nên chỉ có thể làm theo.
Anh thuần thục dùng tăm bông chấm vào povidone, chấm đại lên vết thương.
Mộ Sương thấy anh làm đơn giản thô bạo thì mới nhắc nhở: “Chấm nhiều vào.”
Tạ Dịch Thần làm theo, rồi sau đó ngước mắt nhìn Mộ Sương: “Được chưa?”
Mộ Sương: “…?”
Hỏi cô à?
Cô gật đầu theo bản năng.
Tạ Dịch Thần dùng tăm bông đã qua sử dụng vứt vào thùng rác dưới chân.
Anh nghĩ ra gì đó mới nói thêm một câu: “Mèo của cô nên cắt móng tay đi.”
Lỡ như có ngày nào đó nó cũng cào cô bị thương thì chắc phải vào bệnh viện luôn mất.
Mộ Sương thoáng cảm thấy những lời này của anh đang có ý gì đó, hơn nữa ánh mắt anh như là đang chọc cô vì chuyện bé xé ra to.
Cô cũng chỉ bảo anh xử lý vết thương đề phòng thôi mà, kết quả thì anh lại trở nên lòng lang dạ thú.
Cô hơi mỉm cười, nhưng trong ánh mắt thì không, “Cảm ơn đã nhắc nhở, tôi sẽ làm.”
Mộ Sương xoay người, mái tóc đen xõa sau thắt lưng, cô bế con mèo Ragdoll kia lên lầu, để lại một bóng dáng mảnh khảnh.
“Lần sau mà còn dám lại gần người đàn ông nào thì tao băm móng vuốt của mày luôn đấy.”
Con mèo Ragdoll sợ hãi rụt vào người cô, cố gắng bảo vệ móng vuốt của chính mình, cố gắng tàng hình đi.
Giọng cô không lớn không nhỏ, những người còn trong phòng khách có thể nghe thấy được.
Hơn nữa những lời này của cô rất rõ ràng, cả dì Chu cũng hiểu, bà nhìn Tạ Dịch Thần rồi mím môi cười.
Tạ Dịch Thần: “…”
*
Ngày hôm sau, sương mù sáng sớm mênh mông, còn chưa tan hết.
Mộ Sương hôm nay ngủ dậy sớm, chứng mất ngủ và lệch múi giờ nên cô không tài nào ngủ nổi. Bức rèm trong phòng được kéo ra, cô nhìn bầu trời sáng sớm, ánh bình minh thoắt hiện, cô duỗi người.
Gió sáng sớm mang theo chút lạnh lẽo phất qua cánh tay của cô, Mộ Sương đứng ở ban công một lúc rồi xoay người đi rửa mặt, trước khi xuống lầu thì mở tủ quần áo ra lấy áo khoác mỏng khoác lên vai.
Phòng bếp dưới lầu một đang sáng, Mộ Sương nhìn người đang bận rộn bên trong, kêu một tiếng “Chào buổi sáng dì Chu”.
Dì Chu là người dậy sớm nhất trong nhà, bà đang chuẩn bị bữa sáng cho hôm nay, trong tay bà đang cầm vỏ hoành thánh, bỏ nhân thịt vào, nghe thấy tiếng thì mới quay đầu lại, cười dịu hiền: “Cô chủ hôm nay dậy sớm quá.”
Trong ấn tượng của bà thì người trẻ bây giờ ai cũng có thói quen ngủ nướng cả.
Mộ Sương trả lời đúng sự thật: “Trái múi giờ ạ.”
Cô nhìn xung quanh, phòng khách to mà trống trải, vô cùng quạnh quẽ. Có vẻ như hôm qua Mộ Bá Sơn không về, vì nếu không thì theo như sinh hoạt của ông ấy hẳn là sẽ dậy sớm và đang ngồi trên sô pha đọc báo rồi.
Mộ Sương cụp mắt, nâng bước chân đi ra ngoài.
Bên ngoài sân, ánh mặt trời chói chang, sáng sớm với ánh nắng chan hoà dễ chịu, tiếng chim hót râm ran, vỗ cánh trên bầu trời, rồi đậu trên cành cây.
Không khí xung quanh tươi mát thoải mái, còn có mùi hoa quế thoang thoảng. Mộ Sương quay đầu đi, thấy một bên góc trong sân là các chậu hoa lớn bé đan xen nhau, tranh khoe sắc.
Cô nghĩ rảnh rỗi không có việc gì làm, liền cầm lấy ấm nước bên cạnh định tưới hoa.
Chỗ ngoặt có một bóng dáng ai đó xuất hiện. Tạ Dịch Thần có thói quen chạy bộ sáng sớm, anh vừa mới chạy vài vòng quanh sân, trên trán và người đều dính mồ hôi, ra khỏi hông cửa là thấy một cảnh như vậy.
Người phụ nữ dáng người gầy, mặc một chiếc váy ngủ lụa màu xanh sương mù, vòng eo rất nhỏ, phác hoạ ra dáng người yểu điệu, đường cong hoàn mỹ.
Trên bờ vai nhỏ yếu là áo choảng trắng mỏng nhỏ, khó khăn lắm mới khoác được nửa thân trên.
Cô hơi cúi người, mái tóc đen mềm mại buông xuống, lộ ra sườn mặt trắng nõn, trong tay cầm một bình nước với vòi dài, tưới lên những chậu hoa.
Động tác chậm rãi nhưng toác lên một sự lười biếng kiêu căng.
Khi tưới nước cho hoa, cô cúi đầu, môi anh đào khẽ nhếch, còn ngáp một cái nho nhỏ.
Hình như Mộ Sương có phát hiện nên bỗng nhiên cô quay đầu lại, đối diện với đôi mắt đen trầm của anh.
Ánh mắt hai người chạm nhau, đồng tử sâu lắng.
Làn gió thổi tóc dài Mộ Sương tung bay, đuôi tóc nhẹ nhếch lên, nhưng cánh hoa trở mình rơi xuống mặt đất. Làn gió thổi những cánh hoa đó đến bên chân Tạ Dịch Thần rồi lặng lẽ dừng lại.
Mộ Sương xoay người sang một bên, bàn tay còn lại dang rộng bằng năm ngón tay, cúi xuống và ra hiệu cho anh.
“Anh, lại đây.”
Tạ Dịch Thần cất bước, ma xui quỷ khiến mà anh bước đến bên cô.
Người đàn ông đứng yên trước mặt cô, cái bóng cao lớn che khuất cô.
Mộ Sương: “Đưa tay.”
Tạ Dịch Thần không nhúc nhích, cô nói lại lần nữa, lúc cô ngẩng đầu lên nhìn anh, gương mặt xinh xắn, sinh động.
Anh không rõ tại sao mình lại vươn tay trái mình ra theo lời cô.
Lòng bàn tay của người đàn ông rất to, chỉ tay rõ ràng, ngón tay thon dài, chắc chắn mạnh mẽ.
Đầu ngón tay thấm lạnh cọ qua mu bàn tay anh, bàn tay ngọc trắng thuộc về một người phụ nữ xẹt qua.
Tạ Dịch Thần ngây người, chưa kịp rút tay về mà ngón tay đã bị động móc vào cái bình kia.
Mộ Sương chuyển cái bình tưới câu kia vào tay anh, chỉ chỉ vào mấy cái chậu hoa được đặt trên tường, có hàng chục cái.
“Giao cho anh nhiệm vụ tưới mấy cái cây đó.”
Khi cô nói, áo khoác mỏng rũ xuống theo tay cô, lộ ra vai ngọc nhỏ nhắn, làn da trắng sáng.
Tạ Dịch Thần nhanh chóng dời mắt, nắm chặt cái bình kia.
Lúc này Mộ Sương mới nhận ra vấn đề ăn mặc trên người mình, xém chút nữa là cô quên mất người đàn ông này, cứ nghĩ trong nhà chỉ có cô và dì Chu.
Càng không ngờ người này dậy sớm hơn cả cô, không biết nãy giờ anh đứng đó nhìn bao lâu rồi?
Hàng mi dài của Mộ Sương run run, cô khoác lại áo khoác rồi xoay người đi vào nhà.
Bước chân cô hơi vộii vàng, đi vài bước rồi nhưng dép lê trơn trượt, còn suýt nữa là ngã.
Cô giận dỗi dẫm lên miếng đất kia, động tác rất là trẻ con.
Đúng lúc Tạ Dịch Thần nhìn thấy, môi mỏng anh khẽ cong, hơi buồn cười.