Yêu Trọn Một Đời - Chương 2
Chương 2
Mộ Sương dựa lưng vào sô pha, hàng mi dài cô khẽ run, đột nhiên nghĩ ra gì đó.
“Anh tên gì.”
Trợ lý Trần ở bên cạnh rất ấn tượng với người này, thậm chí còn không cần đọc tài liệu trong tay mà đáp hộ anh: “Cậu ấy tên là Tạ Dịch Thần.”
Ánh mắt Mộ Sương không rời khỏi anh, “Tôi đang hỏi anh ấy.”
Trợ lý Trần ho nhẹ một tiếng, tươi cười nhìn về phía người đàn ông, làm mặt trêu đùa.
Người đàn ông thấy ám chỉ, môi mỏng khẽ mở: “Tạ Dịch Thần.”
Giọng nói anh như có sức hút, âm sắc trầm thấp, lại dửng dưng.
Mộ Sương đứng dậy đi đến phía anh.
Đến khi lại gần rồi cô mới phát hiện người đàn ông này cao hơn cô nghĩ.
Cô cao 1m68 đứng trước mặt anh mà biến thành nhỏ xinh hơn nhiều.
Ánh mắt rơi xuống quai hàm kiên nghị của anh, đường cong sắc nét rõ ràng, giữa cổ có yết hầu nhô ra, xuống chút nữa là đến cổ áo.
Những người đàn ông đẹp trai hình như ngay cả yết hầu cũng đẹp hơn bình thường.
Hơn nữa với gương mặt kia của anh, giọng nói và dáng người, mỗi thứ đều không thấy khuyết điểm nào, đều chuẩn gu Mộ Sương.
Tay Mộ Sương vòng ra sau lưng, đi vòng quanh bên người anh, nghiêm túc đánh giá rồi đứng lại ở phía trước mặt anh.
Đột nhiên cô bước lên một bước nhỏ về phía trước, cố ý đến sát gần anh.
Mùi hương trên người cô truyền đến rất rõ ràng, hơi thở hoa hồng thoang thoảng thanh tao quyến rũ.
Tạ Dịch Thần không quen đứng gần người khác như vậy, đặc biệt là phụ nữ.
Anh nhanh chóng lùi ra sau, tạo ra khoảng cách giữa hai người, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước như cũ, trước sau gì cũng không cúi đầu liếc nhìn cô một cái.
Không giống những người đàn ông đứng ở hàng sau, có vài người đứng như bất động nhưng ánh mắt thường trộm nhìn Mộ Sương.
Mộ Sương nhìn gương mặt không có cảm xúc gì trước mắt mình, cảm thấy anh lúc này giống như một con chó sói không chịu bị thuần phục.
Vừa nguy hiểm nhưng lại khiến cho người khác ham muốn chinh phục.
Cô kêu từng chữ trong tên anh, “Tạ, Dịch, Thần.”
“Là anh ta.”
Ba chữ cuối cùng giải quyết dứt khoát.
Cô chủ của nhà họ Mộ tuyển vệ sĩ chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài và hỏi tên mà thôi.
Lúc cô nhìn về phía Mộ Bá Sơn, giọng điệu lạnh xuống, “Không có chuyện gì nữa thì tôi về phòng nghỉ ngơi đây.”
Ngồi trên máy bay mười mấy tiếng đồng hồ rồi, thân thể đã phát tín hiệu mệt mỏi, mệt đến mức cô không muốn đi giải quyết một số chuyện khác nữa.
Thấy Mộ Bá Sơn không nói, cô coi như ông đã đồng ý.
Nghe thấy tiếng đóng cửa trên tầng hai, Mộ Bá Sơn mới ra hiệu qua ánh mắt cho trợ lý Trần.
Trợ lí Trần nhìn những người đàn ông “không được trúng tuyển” đứng ở phía sau, “Mọi người có thể đi về trước.”
Mấy người đàn ông kia đi rồi thì trợ lí Trần mới lấy tài liệu tên “Tạ Dịch Thần” từ chồng tài liệu trên tay ra đưa cho ông.
Trợ lí Trần đã biết trước về hoàn cảnh gia đình của Tạ Dịch Thần, ông chọn những điểm lưu ý để nói:
“Đây là hợp đồng, nhà họ Mộ sẽ mời bác sĩ ưu tú nhất từ trong và ngoài nước để tiến hành phẫu thuật cho mẹ cậu, toàn bộ phí chữa bệnh cũng là do nhà họ Mộ chịu trách nhiệm.”
…
“Meo ~”
Mộ Sương vừa mới vào phòng thì chân trái đã đụng vào một thứ mềm mại.
Là một con mèo Ragdoll thuần chủng, nó đang ngẩng đầu lên nhìn cô.
Đôi mắt nó màu xanh biển, con ngươi sạch sẽ, vừa tròn vừa sáng, toàn thân thuần trắng, màu tai hơi sẫm hơn, bộ lông mịn và không dính tạp chất, có vẻ như nó được nuôi dưỡng rất tốt.
Mộ Sương ngồi xổm xuống bế nó lên.
Mèo Ragdoll thuận theo nằm trên cánh tay cô, gương mặt còn chủ động cọ lên tay cô.
Con mèo này được cô đưa về từ Anh hôm trước, mấy năm trước Mộ Sương học ở nước ngoài chỉ có nó bầu bạn, là tự tay cô chăm sóc nó.
Chắc là dì trong nhà cho nó vào phòng, mà nó ngửi thấy mùi chủ nhân của mình nên mới nhào đến.
Mộ Sương nhìn quanh căn phòng vừa quen vừa lạ lẫm này, bừng tỉnh nhận ra thời gian trôi qua thật nhanh.
Lúc cô rời đi đã là 6 năm trước rồi.
Thi đại học rồi ra nước ngoài cho đến tận bây giờ, vẫn là một mình cô quay về đây.
Căn phòng vẫn còn giữ nguyên thiết kế lúc trước, đồ vật bày biện thật sự ngăn nắp, sạch sẽ rộng rãi, vừa nhìn là biết có người quét dọn thường xuyên.
Ban công nhỏ bên kia còn để một cái bàn và ghế treo, bên cạnh là giàn trồng hoa ba tầng, mấy chậu cây xanh được bày trên đó, đầy sức sống.
Mộ Sương ôm mèo ngồi xuống ghế treo, cô vuốt đầu nó, nhìn phong cảnh phía xa xa, cây cối núi non chập chùng, tạo nên một bức hoạ màu xanh lúc đẹp đẽ được cuộn tròn.
Một lát sau, dường như cảm nhận được sự yên lặng của chủ nhân, con mèo vươn móng vuốt gãi vào tay cô, kêu nhỏ một tiếng rồi lại cọ vài cái vào bàn tay cô.
Nhưng vẫn chẳng có phản ứng nào.
Không biết Mộ Sương đã nhắn mắt từ khi nào, cứ như vậy mà cô ngủ thiếp đi.
—
Kết quả là Mộ Sương ngủ đến 5 giờ chiều.
Lúc tỉnh lại thì đầu óc còn hơi choáng váng, trong lòng ngực cũng không nặng nề nữa, con mèo kia đã không còn, không biết chạy đi đâu chơi.
Mộ Sương ngồi ngay ngắn, duỗi người, tỉnh táo không ít.
Điện thoại vừa mới đặt trên bàn đã có tiếng chuông vang lên, có tin nhắn mới xuất hiện, là bạn của cô ở nước ngoài hỏi thăm cô đến nơi an toàn chưa.
Mộ Sương cúi đầu trả lời tin nhắn, nói chuyện phiếm một hồi cuối cùng cũng lấy một câu “Chào mừng đến Trung Quốc” để kết thúc cuộc đối thoại.
Cô ngủ lâu lắm, hơn nữa ngồi máy bay chưa ăn gì nên tỉnh lại thì vừa đói vừa khát.
Mộ Sương định xuống lầu tìm đồ ăn.
Vừa mở cửa phòng ra, con mèo trắng Ragdoll đã đi trước cô một bước, đột nhiên nó xông ra từ phía sau, phát hiện chủ nhân mình mới tỉnh dậy thì bắt đầu đi theo cô.
Mộ Sương cúi đầu, ngón tay chỉ vào phía cầu thang bên cnah, “Tự đi đi, không ôm đâu.”
Con mèo Ragdoll nghe như hiểu cô nói, nó thật sự chạy đến bên kia.
Động tác nó nhanh nhẹn, nhảy một cái là lên một bậc thang, nhảy cái nữa rồi dừng lại, quay đầu xem cô chủ của mình.
Giống như là nó đang đợi cô đi cùng vậy.
Mộ Sương chậm rãi đi xuống, con mèo Ragdoll nhắm mắt theo cô.
Dì Chu đang bận việc trong phòng bếp tầng một nghe thấy động tĩnh thì nghiêng người ra nhìn, phát hiện bóng dáng Mộ Sương.
Giữa trưa Mộ Sương không xuống nên dì Chu đoán được hẳn là cô ngủ bù không ăn trưa, cho nên dì ấy mới chuẩn bị cơm chiều sớm hơn bình thường.
Con mèo Ragdoll theo Mộ Sương đến bên sô pha, thấy cô ngồi xuống nó đứng dậy, móng vuốt nắm lấy thành ghế sô pha, chân kia đặt lên đùi cô, cố gắng trèo lên.
“Sao lại bu bám đến vậy hả.”
Mộ Sương thấy nó cố gắng bò nên cô ôm nó lên đùi, tay vuốt lông nó chậm rãi vuốt ve từ lưng xuống.
Con mèo sung sướng thoải mái, nằm im nhắm mắt lại, đuôi phe phẩy thích thú.
Chỉ chốc lát sau, dì Chu bưng cái đĩa ra khỏi phòng, thấy trên sô pha là một người một mèo thì cười nói: “Con mèo của cô chủ cũng xinh thật.”
“Nhưng mà nó hơi khó chịu, không cho người khác tuỳ tiện chạm vào.”
Ngày hôm qua có chuyển phát nhanh giao đến nhà họ Mộ, người gửi là Mộ Sương. Nhân viên nói là một cái hộp rỗng, bên trong là thú nuôi cần phải chăm sóc cẩn thận.
Dì Chu thấy con mèo xinh đẹp nên muốn sờ thử, nhưng lại bị nó tránh né.
Mộ Sương sờ đầu con mèo Ragdoll, giọng điệu lười biếng, “Giống con.”
Xinh giống cô, tính tình cũng thế.
Dì Chu vừa nói chuyện vừa bày đồ ăn ra bàn, “Đồ ăn nấu xong rồi, cô chủ lại ăn đi.”
“Vâng.”
Mộ Sương nhẹ nhàng đặt nó lên sô pha rồi vào phòng bếp rửa tay.
Bên phòng ăn, trên bàn chỉ để một đôi chén đùa, Mộ Sương hỏi: “Ông ấy không ở nhà ạ?”
Dì Chu nhanh chóng nhận ra “ông ấy” là ai, bà trả lời đúng sự thật: “Ông chủ có việc nên ra ngoài lúc chiều nay rồi, bảo là công ty có việc bận, không ăn ở nhà.”
“Ồ.” Mộ Sương không hỏi nữa.
Dù sao cô cũng đã quen ăn cơm một mình.
Dì Chu nhìn Mộ Sương cúi đầu ăn cơm trong im lặng, bỗng bà nhớ tới lúc nãy trợ lí Trần đã dặn dò trước khi đi. Bà đi ra phòng khách, nhìn quanh, lúc này mới phát hiện người đàn ông mặc đồ đen đứng trong góc.
Tạ Dịch Thần nhanh nhẹn phát hiện ra có người đến gần, là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi, nhìn có vẻ là dì giúp việc. Bà cười hoà ái, nói với anh: “Cậu là… Tiểu Tạ đúng không?”
Tiểu Tạ? Cách gọi này không khác gì những dì hàng xóm nhà anh.
Tạ Dịch Thần gật đầu.
Dì Chu chỉ sau lưng anh, vừa vặn là một cái chỗ ngoặt, “Tôi dẫn cậu đi xem phòng ở.”
Tạ Dịch Thần kí hợp đồng làm việc 24 giờ, bao ăn bao ở, nhà họ Mộ chuẩn bị cho anh một căn phòng riêng.
“Làm phiền dì.”
Dì Chu có hơi ngạc nhiên, đứa nhỏ này nhìn lạnh lùng nhưng lại có lễ phép. Giống như cô chủ nhà mình, ngoài lạnh trong nóng.
Phòng Tạ Dịch Thần ở lầu một, là một căn phòng cho khách, bên trong có một giường đơn, nguyên bộ tủ quần áo và bàn ghế, còn có phòng tắm riêng và ban công nhỏ.
“Căn phòng cho khách này chưa có ai ở, để trống từ trước đến giờ, các chăn nệm đều là mua mới.” Dì Chu kéo bức rèm ra, đối diện là sân sau.
“Cậu xem có thiếu gì không, nói cho tôi đi mua.”
Tạ Dịch Thần chỉ nhìn qua vài lần, “Không cần, vậy là đủ rồi ạ.”
Một căn phòng cho khách mà đã lớn gấp hai lần so với phòng ngủ của anh. Nơi anh ở từ trước đến nay rất đơn giản, không cần trang trí nhiều.
Dì Chu: “Được rồi, sau này có gì thì cứ nói tôi.”
“Cảm ơn dì.”
“Không có gì.” Dì Chu cười tủm tỉm: “Thấy cậu cũng gần bằng con trai tôi, chắc tuổi cậu cũng sêm sêm nó, cậu bao lớn?”
Tạ Dịch Thần: “25 ạ.”
“Vậy cậu vẫn lớn hơn nó chút.”
Bà nhìn người đàn ông trước mắt, lại bổ sung thêm: “Nhưng mà nó không đẹp trai bằng cậu.”
Dì Chu lại hỏi thêm các chuyện khác, Tạ Dịch Thần đều trả lời. Phát hiện mình hỏi hơi nhiều nên bà mới ngừng nói: “Ngại quá, tôi hơi nhiều chuyện rồi.”
Tạ Dịch Thần: “Không sao ạ.”
Người trước mắt này có cảm giác rất thân thiết dễ gần, lúc anh nhìn bà là nhớ đến mẹ mình.
Dì Chu đột nhiên ui cha lên, nhớ mình còn đang nấu đồ ngọt trong bếp, “Tôi quên tắt lửa rồi.”
Tạ Dịch Thần nhìn bóng dáng bà vội rời đi, trí nhớ của bà cũng giống mẹ anh nữa.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tạ Dịch Thần nhìn màn hình, do dự nhưng vẫn bắt máy.
“Anh Thần, chuyện từ chức quan trọng như thế sao anh không nói với anh em.”
Người bên đầu bên kia là bạn học đại học của Tạ Dịch Thần, Triển Hạo Nhiên, cũng là đồng sự cũ của anh. Lúc trước Triển Hạo Nhiên kết hôn nên nghỉ, sau khi quay lại thì mới dược đội trưởng của bọn họ báo tin rằng Tạ Dịch Thần đã từ chức.
Tạ Dịch Thần không nói là vì không muốn để cậu ấy lo, người ta vừa mới kết hôn ngọt ngào với bà xã mà, mình không nên làm phiền.
Anh đi đến bên ban công, sắc trời đã gần chạng vạng, mặt trời lặn dần, ánh đèn hắt xuống. Gió từ bên ngoài thổi vào làm áo anh phấp phới.
“Cũng không phải chuyện gì to tát.”
Triển Hạo Nhiên biết từ trước đến nay anh là người chỉ nói chuyện tốt chứ không nói chuyện xấu, “Em nghe bác gái bị bệnh, về tiền thì chúng ta có thể cùng nhau nghĩ cách, chắc chắn anh em sẽ giúp anh…”
Tạ Dịch Thần xoay người, dựa vào trên tường. Anh cụp mắt, đôi mắt đen láy nhắm rồi lại mở, cảm xúc trong mắt cũng khó phân biệt như giọng nói anh, “Tôi đã giải quyết chuyện tiền nong rồi.”
Người ở đầu bên kia im lặng một lát, biết anh là người không hề nói dối.
Sau một lúc, Triển Hạo Nhiên mới kêu tên anh, chậm rãi nói một câu hoàn chỉnh.
“Anh Thần…”
“Không, không phải là anh đi bán thân đó chứ?”