Yêu Trọn Một Đời - Chương 16
Chương 16
• 𝙀𝙙𝙞𝙩 + 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
-♥-♥-♥-♥-♥-
Hôm sau, trời tờ mờ sáng.
Căn phòng ngủ vốn im ắng bỗng bị người từ bên ngoài mở cửa ra, tiếng bước chân truyền đến.
Mộ Sương đang ngủ ngon thì bức màn tự dưng bị mở “xoạc” ra, ánh sáng xuất hiện trong căn phòng, cái chăn trên người cô cũng bị hất lên –
“Dậy mau, mặt trời đã lên rồi kìa!”
Mộ Sương nghe thấy tiếng bà nội, cô híp mắt trở mình, “Bà nội, con buồn ngủ.”
“Bà đi gọi Mộ Lâm trước đi.”
“Em trai con nó dậy rồi, ngủ thêm chút nữa thì ông nội con lại càm ràm đấy, mau dậy.”
Mộ Sương bị bà nội nhắc mãi đến mức con sâu ngủ cũng bỏ chạy.
Thấy tấm bia đỡ đạn này không sử dụng được nữa nên cô bớt giãy giụa, ngồi dậy xoa đôi mắt.
“Mộ Lâm thế mà dậy sớm vậy ạ?”
Cô nhớ rõ đứa em họ này rất thích ngủ nướng kia mà.
Bà nội Mộ: “Nó bị ông nội con gọi dậy, bây giờ đang tập đánh Thái Cực với cái đầu ổ gà rồi.”
Mộ Sương cười, có thể tưởng tượng được cảnh ông nội cô gọi em trai dậy, nhất định không hề dịu dàng như bà nội.
Đầu óc cô đã tỉnh táo, hai chân chạm xuống đất, mang dép lê thoải mái vào, “Con đi rửa mặt trước.”
Sau lưng là tiếng bà nội nhắc nhở, bà đang xếp cái chăn lộn xộn trên giường, “Có con là ngủ ngoan thôi, thằng nhóc thối Mộ Lâm kia còn đá chăn xuống dưới đất.”
Xuống dưới lầu một, trong phòng khách chỉ có bà nội Mộ và chị dâu Mộ.
Mộ Sương nhớ đến lời bà nội nói nên định đi ra ngoài xem Mộ Lâm đang bị ông nội tra tấn như thế nào.
Mới vừa bước ra phòng khách liền phát hiện có người đứng ở cửa, đó là Tạ Dịch Thần.
Anh vẫn mặc đồ nguyên cây đen, dựa người vào tường, tư thế thoải mái, đang nhìn một già một trẻ trong sân.
Nhận ra có người đang đứng cạnh mình, anh ghé mắt nhìn thoáng lại.
Mộ Sương đối diện chưa kịp thu ánh mắt về.
Cô nhìn gương mặt anh liền nghĩ đến chuyện tối qua.
Sau khi người đàn ông nghe cô nói câu kia xong anh chậm rãi tắt điếu thuốc, để lại một câu “Ngủ sớm đi” rồi biến mất khỏi tầm mắt cô.
Dường như nụ cười kia chỉ tồn tại trong nháy mắt.
Trong sân, ông nội Mộ mặc đồ tập màu trắng, rộng thùng thình, tay trước tay sau đẩy đẩy kéo kéo ở không trung.
Dưới chân là một đôi giày đế mềm, mũi chân nhẹ nâng lên, giẫm đất xoay một vòng.
Mộ Lâm đứng sau ông, nhìn gà hoá cuốc mà làm theo, vừa làm mà đầu còn gục xuống, đương nhiên là không hề tỉnh táo.
Ông nội Mộ vừa làm mẫu xong thì chuẩn bị kiểm tra lại, bắt Mộ Lâm tự mình làm cho ông xem.
Kết quả Mộ Lâm làm sai ngay lần đầu tiên.
Giọng ông nội Mộ to như tiếng chuông lớn: “Mới học xong mà đã quên liền, trí nhớ của con còn kém hơn cả ông!”
“Ông nội, con mới tỉnh ngủ mà, ông còn không cho con thời gian khởi động nữa.”
Ông nội Mộ: “Vậy con trung bình tấn cho ông xem.”
Mộ Lâm làm theo.
“Trung bình tấn mà con làm cũng không xong.”
“Tại con chưa ăn sáng mà?”
“Còn cãi lời!”
Mộ Lâm trung bình tấn, vẻ mặt uất ức.
Đột nhiên cậu nhìn thấy Mộ Sương đứng cạnh cửa từ bao giờ, cô dựa người vào cạnh cửa, cười nhạt, nhìn cậu hứng thú.
Mộ Lâm làm khẩu hình với cô: “Chị, cứu em.”
Mộ Sương không hề định giúp cậu, thậm chí còn muốn dìm người khác xuống nước. Cô lặp lại chiêu trò cũ của mình giống như ngày hôm qua chơi cờ, kéo Tạ Dịch Thần đang đứng cạnh một bên, “Ông nội, Tạ Dịch Thần bảo cũng muốn học.”
Tạ Dịch Thần: “…”
Nãy giờ anh không hề mở miệng nói chuyện luôn.
Ông nội Mộ dời mắt về phía anh.
“Cậu muốn học à?”
Mộ Lâm đang trung bình tấn ở phía sau nghi hoặc: “Ông nội, không phải lúc nãy ông nói Thái Cực của ông chỉ truyền nam không truyền nữ mà?”
“Còn nói sau khi dạy con xong thì người tiếp theo sẽ là cháu rể của ông đó.”
“…”
Mộ Sương không biết ông nội cô có quy tắc dạy Thái Cực kiểu này, cảm giác như cô vừa mới ném một củ khoai nóng hổi ra ngoài.
Tình cảnh lại im ắng lần nữa.
Cũng may là bà nội Mộ từ trong nhà đi ra giải vây, “Bữa sáng xong rồi, mọi người mau vào ăn đi.”
Ba người còn lại không đáp lại câu nói của Mộ Lâm, ăn ý đi vào nhà ăn.
Mộ Lâm không cần đứng trung bình tấn nữa nên lanh lẹ đuổi theo.
…
Hai chị em nhà họ Mộ ăn sáng xong thì buổi chiều phải về.
Mộ Lâm sắp tốt nghiệp, còn một số việc ở trường cần phải xử lí. Sau khi chính thức tốt nghiệp thì cậu sẽ dọn ra khỏi kí túc xá, nhưng mà trước mắt bây giờ cậu chưa tìm được chỗ trú.
Mà Mộ Sương, sau khi đồng ý điều kiện mỗi cuối tuần sẽ về thăm ông bà thì mới được thả đi.
Trước khi đi Mộ Sương còn không quên kéo theo Mộ Lâm, “Vâng, tuần sau con với Mộ Lâm sẽ về ạ.”
Sau đó nhân lúc cậu chưa kịp phản ứng thì nhét cậu vào xe.
“Chị, cuối tuần nào em cũng có thể cùng chị về nhà cũ ăn cơm.” Mộ Lâm đang thương lượng, dựng một ngón tay lên, “Nhưng em có một điều kiện.”
Mộ Sương: “Chị không đồng ý.”
Mộ Lâm uất ức: “Em còn chưa nói gì mà.”
Mộ Sương lấy điện thoại của mình ra chơi, không thèm để ý đến cậu.
“Chị, em luôn cảm thấy được trở thành người nhà với chị là may mắn mà kiếp trước em tích lũy được.” Mộ Lâm đột nhiên chơi lá bài tình cảm, giọng đầy cảm xúc: “Em chỉ là một người thường, còn chị là một ngôi sao xán lạn, bên cạnh chị luôn có những đoá hoa chen chúc…”
Cuối cùng Mộ Sương cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu, Mộ Lâm cho rằng mình đã làm cô cảm động, trong mắt cậu toát ra ánh sáng hi vọng.
“Lời hay đấy.” Mộ Sương bình luận: “Nhưng mà bài hát này là về tình yêu, chứ không hợp về tình thân đâu.”
“…”
Mộ Lâm thấy chiêu này vô dụng rồi nên cậu gục đầu, kéo lấy bên váy Mộ Sương, áp dụng tuyệt chiêu làm nũng của cậu, “Chị, em trai đáng yêu của chị không có nhà để về, chị nhẫn tâm như vậy sao?”
Cậu nói rồi chớp chớp đôi mắt cún con, khi cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia trìu mến, vẻ ngây thơ vô tội.
Chung quy thì Mộ Sương mềm lòng với cậu, “Sao lại không có nhà để về?”
Mộ Lâm nói thật: “Em bị ba mẹ đuổi ra ngoài rồi.”
Sau khi Mộ Lâm tốt nghiệp đai học xong lựa chọn ngành cảnh sát là lúc cậu bắt đầu mâu thuẫn với ba mẹ.
Bởi vì hai người họ hi vọng cậu có thể kinh doanh hoặc chọn chuyên ngành khác.
Nhưng chuyện điền nguyện vọng là tự cậu điền, bọn họ chỉ có thể nói chứ không thể can thiệp nên cuối cùng vẫn tuỳ cậu.
Vốn tưởng trải nghiệm trên đại học là đủ rồi nhưng kết quả sau khi tốt nghiệp Mộ Lâm lại lừa ba mẹ để thi vào công an, không nói tiếng nào.
Chú hai nhà họ Mộ tức đến mức đuổi cậu ra khỏi nhà.
Mộ Lâm cũng không chịu cúi đầu, nói không về là không về.
Cậu nhất định phải vào công an ở Nam Thành, để không tranh chấp với ba mẹ mình nữa nên Mộ Lâm định ra ngoài ở sau khi tốt nghiệp một thời gian.
Nhưng ở khách sạn thì cậu không có tiền, thẻ ngân hàng đã sớm bị khoá.
Cho nên cậu nghĩ đến Mộ Sương ngay.
Mộ Sương nghe hiểu từ đầu đến cuối, vươn tay xoa đầu cậu, giống như hành động vuốt ve con mèo Ragdoll của cô hằng ngày, “Được rồi, để chị bảo dì Chu dọn dẹp một căn phòng trống cho em ở.”
Mộ Lâm vui vẻ ra mặt, ôm chặt Mộ Sương: “Cảm ơn chị!”
Cậu nhanh chóng buông cô ra, cả người bò đến chỗ giữa ghế lái và ghế phụ, còn nói với người đàn ông đang lái xe, “Anh Thần, chị em cho em ở chung nhà rồi, có phải sau này em được gặp anh mỗi ngày luôn không!”
Mộ Sương: “…”
Tình yêu của con cún con này bất thường quá.
Thậm chí Mộ Sương còn hoài nghi, có khi mục đích chính của Mộ Lâm muốn ở nhà cô là để được gặp người đàn ông ngồi ở ghế lái kia.
Tới nơi, Mộ Lâm mới lưu luyến xuống xe, cậu đẩy cửa xe ra, “Chị, em đi nha.”
Nói xong rồi vẫy tay với Tạ Dịch Thần trên ghế lái, “Tạm biệt anh Thần.”
Xe không chạy ngay, Mộ Sương ở ghế sau ngước mắt, nhìn người đàn ông đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe, lặng im một lát.
Mộ Sương nhìn theo anh, thấy anh nhìn ở phái cửa lớn, bên trên viết “Đại học công an Nam Thành”.
Cô nhớ đến lời hôm qua Mộ Lâm nói.
–“Anh Thần là đàn anh của em, cũng là thần tượng của em, anh ấy ở đại học cảnh sát giỏi lắm!”
–“Sau khi tốt nghiệp đại học xong là anh làm việc ở đồn công an Nam Thành…”
Bên cửa sổ cạnh Tạ Dịch Thần đột nhiên vang lên hai tiếng, có người đàn ông xuất hiện bên cạnh, áo trên màu trắng, cúi người, vẫy tay với anh ngồi trong cách tấm kính.
Mộ Sương thoáng nghe người đó kêu “anh Thần”.
Tạ Dịch Thần hạ cửa xe xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn.
Ngoài xe là Triển Hạo Nhiên, vẻ mặt cậu ấy ngạc hiên không thôi: “Anh Thần, là anh thật hả?”
Hôm nay Triển Hạo Nhiên về trường để thăm thầy cô, lúc nãy cậu thấy xe rồi mà không dám chắc, sau vài giây thăm dò thì đúng là người ngồi ở ghế lái là người cậu quen.
Nhận ra bên trong xe không chỉ có mình anh, lúc này Triển Hạo Nhiên mới nhìn thấy một cô gái ngồi phía sau.
Là một cô gái xinh đẹp.
Do thói quen nghề nghiệp nên cậu để ý đến cách ăn mặc của cô, rất xa xỉ.
Cái đồng hồ trên tay đã là mười mấy vạn.
Hôm trước bà xã cậu thấy nữ minh tinh nào đó mang rồi nhắc mãi bên tai, cho nên cậu nhớ rất kĩ.
Cô gái xinh đẹp ngước mắt nhìn cậu một cái rồi chơi điện thoại, môi đỏ khẽ mở, “Tạ Dịch Thần, anh xuống xe mua giúp tôi chai nước.”
Tạ Dịch Thần không ngờ đột nhiên cô lại muốn mua nước, anh nhớ là bên trong xe còn. Anh quay đầu nhìn cô, định nói thì Mộ Sương lặp lại lần nữa, “Đi đi.”
Lúc này anh mới nhận ra ý của cô, cô đang cho anh thời gian giải lao.
“Cô muốn uống nước gì?” Anh hỏi.
“Gì cũng được.”
Tiếng cửa xe đóng lại, chờ anh xuống xe rồi Mộ Sương mới nhìn xuyên qua cửa, Tạ Dịch Thần bị người kia quàng lấy vai mà đi.
Đèn giao thông phía trước vừa mới đổi màu, đổi thành đèn xanh, hai người đi lên vạch đi bộ, cả hai cao lớn vô cùng xuất chúng trong đám đông.
Không biết bạn anh nói gì mà Tạ Dịch Thần quay đầu đi, dùng một bên khuỷu tay chọc cậu, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.
Đúng lúc này Mộ Sương mới cảm nhận được cảm giác thiếu niên giống như Mộ Lâm từ anh.
Cho dù hiện tại anh mặc đồ đen nhưng hình như đã bớt âm trầm, trở nên sống động khí phách.
Gương mặt đẹp trai toả sáng, giống như một thiếu niên đầy sức sống, ánh mặt trời mờ nhạt chiếu lên người anh, cái bóng chiếu trên mặt đất.
—
Hai người đi vào siêu thị nhỏ đối diện.
Tạ Dịch Thần đến tủ lạnh cầm lấy chai nước khoáng, ném một chai trong đó cho Triển Hạo Nhiên.
Triển Hạo Nhiên thuần thục nhận lấy, vừa vặn ra vừa hỏi, “Anh Thần, người trong xe anh muốn mua “cái gì cũng được” là mua loại này à?”
Tạ Dịch Thần sửa lại, “Không phải xe tôi.”
Triển Hạo Nhiên: “Sao anh không bắt được trọng điểm thế?”
Ý cậu hỏi không phải là cái xe mà là người trong xe.
Tạ Dịch Thần đi ra ngoài, đến cửa thì dừng lại, ánh mắt nhìn chiếc Bentley trắng đối diện, cửa sổ dán màng pha lê có thể nhìn bên ngoài nhưng không thể nhìn vào trong.
Triển Hạo Nhiên trông theo mắt anh, muốn nói lại thôi.
Có một số việc Tạ Dịch Thần không nói thì cậu sẽ không hỏi.
Nhưng Tạ Dịch Thần chủ động nói: “Hiện tại tôi đang làm việc ở nhà họ Mộ, người trong xe là cô chủ nhà họ Mộ.”
Triển Hạo Nhiên không quen với ba chữ nhà họ Mộ nhưng cũng không lạ mấy.
Nhà họ Mộ ở Nam Thành là con rồng thương nghiệp, chủ tịch của tập đoàn Mộ Bá Sơn thường xuyên xuất hiện trong các tờ báo kinh tế.
Chỉ là không ngờ lại có thể gặp con gái ông ấy ở đây, Triển Hạo Nhiên nói: “Thì ra đó là cô chủ nhà họ Mộ, đúng là xinh đẹp thật.”
Vừa rồi cậu mới liếc mắt là đã nhìn thấy được vẻ ngoài xuất chúng.
Cô chủ nhà giàu đúng là có khí chất riêng.
Tạ Dịch Thần thấy cậu nhìn chằm chằm thì nghiêng người, che trước mặt cậu, đôi mắt đen láy làm cho người ta cảm thấy bức bối, giọng nói không gợn sóng: “Lại nhìn nữa thì tôi gọi điện thoại cho vợ cậu đấy.”
Triển Hạo Nhiên chớp mắt, vẻ mặt vô tội, nguỵ biện cho chính mình, “Anh, oan cho em quá, cách tấm kính em có thấy được gì đâu.”
Nhưng mà cậu vẫn nghe lời mà quay đầu đi, cảm thán: “Nhưng gia đình của cô ấy thì một người thường như em không thể mơ tới được.”
Một câu này cứ như là cục đá nhỏ ném vào hồ nước làm nổi lên gợn sóng.
Triển Hạo Nhiên khẽ thở dài, đột nhiên cảm thấy thèm thuốc, lấy hộp thuốc của mình ra, rút một cây đưa cho Tạ Dịch Thần.
Tạ Dịch Thần nhận lấy, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc nhưng không châm lửa, chỉ cầm trong tay như thế.
Làn gió thổi phần khói của Triển Hạo Nhiên vào trước mặt Tạ Dịch Thần, anh giơ tay lên vẫy vẫy, nhìn người tới người lui trên ven đường.
Người già nắm tay trẻ nhỏ, cặp đôi yêu nhau nắm tay nhau mà đi, đôi bạn chia sẻ đồ ăn vặt cho nhau, cuộc sống dường như rất tốt đẹp.
“Đúng rồi anh Thần, đội trưởng Lý hình như vẫn còn rất quan tâm đến anh đấy, anh ấy hỏi em về chuyện của anh, em bảo anh đã tìm được việc làm rồi.”
Một tay Tạ Dịch Thần bỏ vào túi quần, nhìn chằm chằm đôi giày dưới chân mình, “Nếu anh ấy còn tìm cậu thì cứ nói bây giờ tôi đang khá tốt.”
Đội trưởng Lý là đội trưởng của bọn họ, lúc Tạ Dịch Thần từ chức anh ấy có giữ anh lại, sau khi biết tình huống của gia đình anh thì còn muốn cho anh vay tiền để chữa bệnh cho mẹ anh nữa.
Chỉ là Tạ Dịch Thần từ chối, cái động không đáy này cứ để mình anh bước xuống là được, không muốn liên luỵ đến người khác.
Triển Hạo Nhiên không biết lời anh nói có thật bao nhiêu, chỉ cảm thấy sắc mặt anh đã mệt mỏi, cậu vươn tay vỗ vai anh, ngữ khí chân thành: “Chắc chắn bác gái sẽ khoẻ thôi.”
“Hơn nữa em có một linh cảm là chúng ta nhất định sẽ lại thành đồng nghiệp, em chờ anh về.”
…
Điện thoại Mộ Sương đã sắp hết pin, cô nhìn đồng hồ, đã hơn nửa tiếng rồi.
Đàn ông nói chuyện cũng lâu như vậy sao.
Mộ Sương đang nghĩ có nên gọi điện hối anh về không nhưng lại nhớ đến dáng vẻ anh khi thấy bạn bè, cô nhìn dãy số điện thoại, ngón tay chậm chạp không nhấn gọi.
Cô muốn nhìn xem anh đnag làm gì, nhưng phát hiện chàng trai lúc nãy bên cạnh anh không còn nữa.
Thay vào đó là một nữ sinh mặc váy trắng đứng trước mặt anh, mái tóc dài thẳng, dáng người yểu điệu, trong tay cầm điện thoại, ngước đầu lên nói gì đó với anh.
Cửa sổ phía sau được Mộ Sương hạ xuống, cô mím môi, nhìn chằm chằm vào động tác của nữ sinh kia.
Cô bảo anh đi mua nước là để cho anh có thời gian ôn chuyện với bạn mà, chứ không phải là để anh đi tán gái.
Đột nhiên Triển Hạo Nhiên nhận được một cuộc điện thoại, có việc gấp cần xử lí.
Tạ Dịch Thần định bỏ đi nhưng có một nữ sinh bị cô bạn bên cạnh đẩy ra, đứng trước mặt anh.
Hai nữ sinh kia học trường nghệ thuật bên cạnh, cuối tuần ra ngoài chơi, không ngờ gặp được một anh đẹp trai ngay ở siêu thị.
Không biết nữ sinh váy trắng kia lén nhìn người đàn ông mặc đồ đen lần thứ bao nhiêu, cô bạn thân bên cạnh phát hiện ra, “Thích hả? Vậy thì tán đi.”
Cô gái đó không trả lời nhưng phản ứng thẹn thùng đã bán đứng cô ấy.
Trong sự cổ vũ của bạn bè, cô gái váy trắng hỏi: “Xin hỏi anh có thể cho em xin số điện thoại được không ạ?”
Người đàn ông trước mặt đứng thẳng người, đầu tóc ngắn như lúc mới thi vào trường, tóc mai ngắn, khuôn mặt tuấn tú, ai nhìn thoáng qua đều không thể rời mắt.
Khi anh nhìn xuống, nếp nhăn hai mí của anh càng sâu, làm cho đôi mắt anh càng thêm cuốn hút.
Trước đây Tạ Dịch Thần đã gặp phải nhiều trường hợp như thế này, chưa nói ra lời từ chối thì hình như anh phát hiện, nhìn lại phía Mộ Sương.
Nữ sinh váy trắng cũng cảm giác được có ánh mắt sắc sảo nào đó đang nhìn mình.
Cô ấy nhìn người đàn ông phía đối diện đang nhìn chằm chằm, xoay người nhìn lại, nơi đó có một chiếc xe.
Cửa sổ phía sau được mở ra, bên trong là một cô gái xinh đẹp, diện mạo nổi bật, cũng đang nhìn hai người họ.
Chính xác mà nói là đang nhìn anh.
Cô giơ ngón trỏ với ngón giữa ra, hai ngón tay gập lại, chỉ dưới hai mắt mình, trên mặt hiện rõ chữ “I’m watching you”.
Trong mắt thể hiện rõ sự hung dữ.
Hung dữ đáng yêu.
Nữ sinh váy trắng hiểu ra gì đó, đỏ mặt, vội vã xin lỗi rồi chạy mất.
“Không ạ, ngượng quá, em không biết là anh đã có bạn gái. Coi như lúc nãy em chưa nói gì ạ.”