Yêu Trọn Một Đời - Chương 14
Chương 14
• 𝙀𝙙𝙞𝙩: 𝙈𝙚𝙡 •
• 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
-♥-♥-♥-♥-♥-
Sau đó, cả đĩa tôm trước mặt Mộ Sương gần như đều chui hết vào bụng cô. Chiếc đĩa bên cạnh đựng đầy vỏ tôm, chất cao như núi.
Thường thì Mộ Sương sẽ hạn chế ăn tôm vì lười bóc nhỏ. Hôm nay hiếm khi được ăn nhiều thế này, mặt cô ngập tràn sự thỏa mãn.
Khi còn thừa lại 1 con cuối cùng, Mộ Sương cầm đũa lên và gắp con tôm đã được bóc vỏ vào bát của Tạ Dịch Thần.
“Thưởng cho anh đó.”
Tạ Dịch Thần: “…”
Anh bóc vỏ, cô dùng nó để thưởng cho anh?
“Không cần, cô ăn đi.”
Mộ Sương rất không thích anh làm trái ý cô, anh càng từ chối, cô càng bắt anh nhận, “Anh ăn đi.”
Mỗi lần cô lặp lại những gì cô đã nói thì có nghĩa là cô đang chuẩn bị bốc hỏa. Tạ Dịch Thần đã đoán ra cái nết này của cô.
Anh cúi đầu, gắp con tôm kia lên.
Sau bữa tối.
Bà cụ Mộ hai tay kéo hai cháu, lôi Mộ Sương và Mộ Lâm ra phòng khách chuyện trò.
Dì Mộ đặt trái cây đã rửa sạch lên bàn trà.
Mộ Lâm cầm một quả táo lên gặm, vừa cắn một miếng thì thấy ông cụ Mộ bước ra từ thư phòng với bàn cờ trên tay, cậu lập tức bỏ chạy.
“Thằng kia đứng lại.” Ánh mắt ông cụ sắc sảo, gọi cậu ta lại.
Mộ Lâm cầu xin: “Ông ơi, ông tha cho con đi, con không biết chơi cờ thật mà…”
Nói xong, cậu còn biết tự tìm ô dù cho mình, núp sau lưng bà Mộ, làm nũng: “Bà ơi, cứu con.”
Bà cụ đã lâu không được gặp hai đứa cháu, muốn trò chuyện với các cháu nhiều hơn nên rất không ưa ông Mộ, “Ông đánh cờ suốt ngày mà không thấy mệt à?”
“Không mệt.” Ông cụ bày bàn cờ, nêu điều kiện, “Hoặc là Mộ Lâm, hoặc là Mộ Sương, bà không thể chiếm cả hai được.”
Mộ Sương nhìn Mộ Lâm, ánh mắt cô rõ ràng biểu đạt “mày qua chơi cờ với ông đi”.
Mộ Lâm: “Chị, ưu tiên phái nữ ạ.”
Mộ Sương: “…”
Ai dạy nó cách sử dụng cụm từ “ưu tiên phái nữ” vậy.
Mộ Lâm lanh lợi từ khi còn bé, cực kỳ lắm trò, rất nhanh cậu đã nghĩ ra cách giải quyết khác, “Chị ơi, nếu không thì xen kẽ chị 1 ván, em 1 ván, vậy là đều chơi được với cả ông cả bà rồi.”
Bà cụ cũng thấy đây là một ý hay, tức khắc đuổi Mộ Lâm đi, “Thế thì Lâm Lâm chơi với ông trước đi.”
Mộ Lâm ngoan ngoãn đi qua, còn nhân tiện kéo theo Tạ Dịch Thần.
“Anh Thần, nào, đi học chơi cờ với em.”
“…”
Kết quả, Mộ Lâm thua ván đầu tiên, không còn cái nịt nào.
Mộ Sương nghi lắm, liệu có phải thằng nhóc này cố tình không mà sao thua nhanh thế.
Ván thứ 2 đến lượt Mộ Sương, cô ngồi xuống vị trí ban nãy của Mộ Lâm, ngay cạnh Tạ Dịch Thần.
Phụ nữ khác với đàn ông, trên người họ luôn mang theo một mùi hương, mùi hương này lặng lẽ bay vào khoang mũi anh.
Khi cô ngồi xuống, làn váy của cô xê dịch lên, gần như không che hết đầu gối.
Tạ Dịch Thần thấy vậy thì kéo chiếc gối ôm trên sofa đặt lên đùi cô.
Mộ Sương hơi ngạc nhiên với hành động cẩn thận của anh, cô quay qua nhìn, chỉ thấy anh đã đứng dậy rồi.
Tạ Dịch Thần đang định đi thì bị người ta nắm lấy vạt áo.
Anh cúi đầu, đối diện với đôi mắt của Mộ Sương, “Anh đi đâu thế?”
Tạ Dịch Thần lặng lẽ gỡ góc áo của mình ra, “Đi WC.”
Nhận được câu trả lời của anh, Mộ Sương liền buông tay.
Nhưng anh đi mà không hề quay lại.
Ban đầu cô không nghĩ gì, nhưng sau hai ba lần, cô phát hiện ra rằng khi Mộ Lâm ở đó, anh sẽ ở bên cạnh, nhưng khi đến lượt cô, Tạ Dịch Thần sẽ bỏ đi.
Bà Mộ chú ý đến ngón tay cầm quân cờ màu trắng của Mộ Sương cứ bất động mãi, nhận ra dị thường, “Lúc chơi cờ không thể mất tập trung.”
“Vâng.” Mộ Sương đánh qua loa, đi nhầm cả nước tiếp theo.
Ông cụ nhìn cục diện tốt đẹp trước mắt, hỏi cô, “Từ lúc về con đã gặp Minh Lãng chưa?”
“Mấy ngày trước con có gặp rồi ạ.”
Thắng bại đã định, nhưng Mộ Sương vẫn đang hấp hối giãy giụa.
“Con có thời gian rảnh thì đi sang nhà họ Tạ chơi coi như làm quen trước, dù sao cũng là nhà chồng tương lai.”
Tay Mộ Sương sờ đến quân cờ khựng lại, không đáp lời ngay, bỗng cô có cảm giác bực bội.
Lúc sau, hiển nhiên cô chơi cờ trong lơ đãng, không cố đấu tranh nữa, đầu hàng để kết thúc ván cờ này.
Ông cụ nhìn bàn cờ trước mặt, ông lại thắng, thắng một cách dễ dàng, không hề có cảm giác vinh quang gì cả.
“Vô nghĩa quá.”
Mộ Sương cười, “Tài chơi cờ của ông nội đâu ai so được ạ.”
Thật ra tài nghệ của Mộ Sương tốt hơn Mộ Lâm rất nhiều, nhưng chung quy không thắng nổi kinh nghiệm mà ông cụ tích lũy trong nhiều năm qua.
Cô định bảo Mộ Lâm qua thay chỗ thì phát hiện cắm đầu cắm cổ vào chiếc máy chơi game mà cô mới mua cho, gương mjawt non nớt ra vẻ hung dữ, cười tự tin cuồng vọng.
Khác xa với chàng thiếu niên hạ cờ trong đau khổ khi nãy.
Bà cụ ngồi một bên nhìn cậu chơi và cười hiền hậu.
Mộ Sương không nỡ phá vỡ cảnh tượng hạnh phúc này, cô định chơi với ông thêm ván nữa.
Cô thoáng liếc qua một bóng người, mới nhớ ra ở đây vẫn còn một người nữa. Cô bật thốt: “Tạ Dịch Thần, anh biết chơi cờ không?”
“Hơi hơi, nhưng…” Người đàn ông chưa nói xong đã bị Mộ Sương lôi qua ngồi.
“Thì là biết.” Mộ Sương chỉ cần đáp án khẳng định của anh, rồi cô quay qua nói với ông Mộ: “Ông nội ơi, con và Mộ Lâm hơi mệt rồi, nhân tiện nghỉ ngơi một lát ạ. Ông để anh ấy chơi với ông ván tiếp nha.”
Ván cờ mới bắt đầu. Mộ Sương không đi mà ngồi ngay bên cạnh Tạ Dịch Thần và quan sát.
Cứ nghĩ ván này cũng như nãy, một mình ông một cõi, giải quyết trong vòng mấy phút giống như Mộ Sương và Mộ Lâm.
Bất ngờ là Tạ Dịch Thần có thể trụ được tận 10 phút.
Mà nhìn cục diện trước mắt, có cảm giác như anh và ông cụ không phân thắng bại được.
Thời gian để ông cụ ngẫm nghĩ cũng chậm lại đáng kể, có vẻ ông đang nghiêm túc suy nghĩ nên hạ nước tiếp theo như thế nào.
Mộ Sương nghiêng đầu hỏi người đàn ông bên cạnh, nhớ lại câu ban nãy anh còn chưa nói xong, “Anh chỉ biết hơi hơi thật à?”
Đối diện với tầm mắt cô là sườn mặt của Tạ Dịch Thần, đường cằm gọn gàng tinh tế, mặt mày lạnh băng, ánh mắt cứ chăm chăm vào bàn cờ và nói “Ừ”.
Chẳng lẽ anh ta có hiểu lầm gì với trình độ của chính mình sao? Có thể bất phân thắng bại với ông nội cô kìa.
Mộ Sương không khỏi hỏi tiếp, “Vậy anh học chơi cờ từ ai thế?”
Tạ Dịch Thần vừa hạ cờ, vừa phân tâm đáp lời cô: “Tôi không học.”
“Không học thì chơi kiểu gì?”
“Các cô chú thường rủ nhau đi đánh cờ trong công viên.”
Mộ Sương phiên dịch câu trả lời của anh: “Nghĩa là anh cứ ở bên cạnh xem thôi?”
Cứ xem rồi học được?
Tạ Dịch Thần: “Ừ.”
“…”
Nên nói anh có thiên phú dị bẩm hay nên nói anh ở Versailles đây.
Mộ Sương chống cằm, tự hỏi: “Mấy cô chú ở công viên rốt cuộc là tổ chức thần bí nào ta, ông nội tôi suýt nữa thì bị anh…”
Chưa nói dứt câu, ông cụ Mộ cắt ngang với giọng lạnh lùng: “Xem cờ không được nói chuyện.”
Mộ Sương ngoan ngoãn mím chặt miệng.
Cô phát hiện, khao khát chiến thắng của ông cô dường như được ai đó kích thích rồi.
Ván cờ này chơi rất lâu, kết quả chung cuộc là ông cụ Mộ thắng trong gang tấc.
Đã hẹn là 1 ván. Mộ Sương vẫy tay gọi Mộ Lâm đằng kia đã chơi game xong. “Mộ Lâm, đến lượt em rồi.”
“Không thèm nó đâu.” Ông cụ sắp xếp lại quân cờ đen của mình, giọng điệu đầy ghét bỏ không che giấu, “Quá gà.”
Ông còn liếc cả Mộ Sương: “Con cũng vậy.”
Mộ Sương: “…”
Ông cụ nhìn Tạ Dịch Thần đối diện đứng dậy định đi, “Cậu ở lại, đánh tiếp.”
Mộ Sương hiểu, ông không muốn “dâng lên tận miệng”.
Tạ Dịch Thần bị điểm danh “ở lại” khó xử nhìn về phía Mộ Sương.
Mộ Sương hất cằm, “Tiếp đi.”
Cô đưa tay che miệng và nói nhỏ với anh: “Tối nay chúng ta có thể đi ngủ sớm hơn hay không là phụ thuộc vào anh đó.”
Phụ thuộc vào khi nào anh vắt kiệt tinh lực của ông cụ.
Tạ Dịch Thần được “giao trọng trách” ngồi xuống lần nữa, sắp xếp lại quân cờ màu trắng bên mình để chuẩn bị cho ván tiếp theo.
Ông cụ nhìn bàn cờ bắt đầu trước mặt, đuổi người đi, “Mộ Sương, con qua chỗ bà nội ngồi đi, đừng quấy rầy hội ông.”
Mộ Sương liếc nhìn Tạ Dịch Thần, ngón tay của người đàn ông thon dài, khớp xương rõ ràng, sạch sẽ đẹp đẽ, hai ngón tay anh đang kẹp một quân cờ màu trắng.
Cô chậm rãi đáp lời, thu hồi ánh mắt, vâng lời đi qua chỗ bà nội.
Hương hoa hồng trên thân thể người con gái 1 giây trước còn luẩn quẩn quanh anh, sau đó từ từ phai nhạt, mùi hương trong không khí cũng dần tan biến.
Tạ Dịch Thần khẽ chớp mắt.
Anh vẫn giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài, nhưng dây thần kinh vốn đang căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng.