Yêu Trọn Một Đời - Chương 13
Chương 13
• 𝙀𝙙𝙞𝙩: 𝙈𝙚𝙡 •
• 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
-♥-♥-♥-♥-♥-
Trước giờ cơm tối, ông cụ Mộ mới về nhà. Chưa thấy người ở cửa mà đã nghe thấy tiếng hô hào của ông: “Ăn cơm chưa, tôi đói rồi.”
Bà cụ Mộ nghe cái là biết ai ngay, đáp lại, “Ông còn biết đói à, không cả về ăn cơm trưa mà. Bây giờ ông chỉ biết ăn biết uống thôi, ông không nhìn thấy Sương Sương đã về à?”
“Về thì về.” Ông cụ chẳng quan tâm.
Dù sao ông cũng là đàn ông, vả lại, ông khá nghiêm khắc với Mộ Sương từ khi còn bé, không dạt dào tình cảm như bà Mộ.
Mộ Sương nhìn thấy ông thì chủ động chào: “Con chào ông nội.”
Ông Mộ đáp lại.
Ông phát hiện trong gian phòng đột nhiên nhiều thêm một chàng trai trẻ, ánh mắt ông dừng tại Tạ Dịch Thần đang ngồi trên sofa, quét từ đầu xuống chân.
Ánh mắt như thể cấp trên đang dò két khiến Tạ Dịch Thần có hơi khó xử, anh lập tức đứng dậy.
Bà cụ Mộ giải thích thay cho Mộ Sương trước: “Đây là Tiểu Tạ, vệ sĩ mà Bá Sơn tuyển cho Sương Sương.”
Ông cụ nhìn vẻ bề ngoài của người đàn ông, phát biểu một câu na ná bà cụ: “Cũng biết nhìn người đấy.”
Cậu này chẳng những đẹp trai mà còn có khí chất, không giống người có xuất thân tầm thường.
Nhìn kỹ vẻ ngoài và ánh mắt, có gì đó giống với người nhà họ Tạ bên kia.
Ông nội Mộ chắp hai tay sau lưng và đi qua một bên sofa, “Cậu ngồi đi.”
Ông không nêu rõ tên ai nhưng người đang đứng giờ đây chỉ có một mình Tạ Dịch Thần. Anh nghe lời, ngồi xuống chỗ cũ.
Dì Mộ mang cho ông cụ chén trà ông thường dùng rồi rót trà nóng vào.
Ông cầm lên nhấp mấy ngụm rồi nhìn bà Mộ đang vui vẻ bóc quà bên cạnh, trong lòng có hơi ghen tị, “Của tôi đâu?”
Bà cụ ra vẻ ghét bỏ, “Không có phần của ông đâu.”
Vừa về đến nhà đã hung dữ, trưng ra khuôn mặt thúi hoắc, còn đòi quà à.
Ông cụ đặt chén trà xuống, đang muốn đáp trả thì tinh mắt nhìn thấy có đồ vật dưới chân Mộ Sương, rút ra một bức tranh cuộn tròn.
Ông không cần hỏi, thừa biết là đồ tặng ông.
Vừa mở ra, ánh mắt ông cụ tràn ngập vẻ ngạc nhiên vui sướng.
Bà cụ Mộ chỉ nhìn mặt sau là biết nó là cái gì, bà nhìn Mộ Sương, “Con lại mua tranh cho ông nội hả?”
Mộ Sương: “Vâng ạ, mấy hôm trước có một sự kiện đấu giá từ thiện, con rảnh nên đến dự xem.”
Ông cụ Mộ cẩn thận quan sát bức tranh trong tay, khen không dứt miệng: “Tranh đẹp, tranh đẹp, quả nhiên đây là tác phẩm của Lục Quốc Diệu hàng thật giá thật.”
Mộ Sương cười: “Đôi mắt của ông nội tinh tường lắm, sao con dám lấy đồ giả che mắt ông.”
Ông cụ cẩn thận cuộn tròn bức tranh lại, nghĩ tới điều gì đó, “Con thì không dám thật, nhưng đợt trước có mấy thằng cháu trai nhà quý tộc mang mấy bức tranh đến tặng cho ông, ông vừa nhìn là biết hàng giả ngay.”
Muốn dùng mấy bức tranh giả đến chỗ ông lấy lòng, tạo ân huệ, tưởng ông già mà mắt kém hả.
Về sau, có rất ít người gửi tặng tranh cho ông. Trên thực tế, đa số tranh trong thư phòng của ông cụ Mộ đều là do Mộ Sương mua.
Ông cũng thường khoe ra cho mấy ông bạn già xem, gặp ai cũng quảng bá, “Này là cháu gái tôi tặng tôi đó.”
Ai cũng khen ông có một cô cháu gái ngoan ngoãn.
Hôm nay ông nội Mộ vừa thắng cờ, vừa thu được thêm một bức tranh, tâm trạng phơi phới có thể thấy rõ bằng mắt thường.
Trước mắt còn vấn đề no ấm chưa được giải quyết, ông ngó ra chỗ phòng bếp rồi quay qua nhìn bà Mộ, “Bà nó ơi, tôi đói bụng lắm rồi, sắp được ăn cơm chưa thế?”
“Ông chờ tí đi, còn có người chưa về nhà.”
Câu nói này của bà thu hút sự chú ý của cả hai ông cháu Mộ Sương.
Mộ Sương hỏi: “Bà ơi, còn ai vậy ạ?”
Bà cụ như đang nhớ lại gì đó, “Bà đang vui quá, quên cả nói với mọi người.”
“Là em họ của con, Mộ Lâm, nghe tin con về nước nên muốn qua thăm con.”
Mộ Lâm là con trai của chú Mộ Sương, nhỏ hơn cô 2 tuổi, năm nay đang học năm 4.
Mộ Sương là con gái một, người chơi thân với cô nhất trong số các bạn đồng trang lứa chính là người em họ này. Trong mấy năm cô đi du học, Mộ Lâm cũng thường xuyên bay qua thăm cô.
Tuy nhiên, dạo gần đây Mộ Lâm đang bận chuyện tốt nghiệp nên khi Mộ Sương về nước, cậu chưa kịp đi gặp cô.
Tình cờ, cậu nghe tin cuối tuần này Mộ Sương sẽ trở về nhà cũ từ chỗ bà cụ Mộ nên cậu cũng về đó ăn cơm.
Nhắc đến Mộ Lâm, Mộ Sương liền nghĩ tới chuyện trước kia, “Không ngờ thằng nhóc hàng năm thi cử đều đứng hạng bét, thời cấp 3 còn làm đại ca thu về một đám đàn em mà lại thi vào học viện cảnh sát.”
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới liền.
Một giọng thiếu niên trẻ trung trong trẻo vang lên từ ngoài cửa, điệu bộ rất chi hờn giận, “Chị này, xa tít đằng kia mà em vẫn nghe thấy tiếng chị nói xấu em đấy.”
Tạ Dịch Thần đang ngồi trên sofa nghe tên này thì tưởng là trùng hợp ngẫu nhiên, nhưng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc, anh nghiêng đầu nhìn qua.
Mộ Lâm tung tăng đi vào phòng khách, mái tóc đen nhánh, mặc đồng phục bóng rổ màu đỏ không tay, trên ngực có số “0” to tướng.
Mặt cười xán lạn, rộng rãi ấm áp như ánh mặt trời, ập vào mặt là hơi thở tươi trẻ của thiếu niên.
Đầu tiên, cậu ôm chầm bà cụ cách cậu gần nhất, dùng tiếng Quảng Đông nói: “Bà ơi con nhớ bà quá.”
Khi Mộ Lâm còn bé, thỉnh thoảng cậu sẽ về Cảng Thành chơi cùng bà cụ Mộ. Dân bản xứ ở đây đều giao tiếp bằng tiếng Quảng Đông, ngẫu nhiên còn thêm thắt 1-2 từ Tiếng Anh loạn xạ. Dần dà, hệ thống ngôn ngữ của Mộ Lâm cũng bị ảnh hưởng theo.
Với cả bà nội Mộ không quá thuần tiếng phổ thông nên phần lớn lúc Mộ Lâm nói chuyện với bà thì sẽ nói tiếng Quảng Đông.
Bà cụ Mộ được cậu dỗ ngọt đến mức tít cả mắt, “Biết rồi, biết rồi.”
Mộ Lâm ôm bà mình xong rồi nhìn về phía Mộ Sương. Trên mặt cậu là vẻ bất ngờ đầy vui sướng, hô to: “Chị ơi!”
Hệ thống ngôn ngữ linh hoạt của cậu thay đổi thành tiếng mẹ đẻ, trở thành một hương vị khác: “Em nhớ chị muốn chết!”
Trọng tâm của bà cụ ở chữ nào đó, sửa lại cho đúng, “Muốn cái gì mà muốn, chết chóc gì, phỉ phui nói lại đi.”
Mộ Lâm ngoan ngoãn làm theo, phù phù vài phát rồi sửa lại từ thích hợp: “Em rất, cực kỳ nhớ chị!”
Nói rồi muốn ôm cho một cái nhưng bị Mộ Sương đẩy ra, “Khỏi cần ôm.”
Mộ Lâm bị từ chối, “Chị, chị thật lạnh lùng.”
Mộ Sương biết cách trị thằng nhóc này, cô lấy ra một chiếc hộp trong túi dưới chân, “Xem ra em không muốn máy chơi game phiên bản giới hạn này rồi.”
Mộ Lâm lập tức sửa lời: “Đa tạ mỹ nhân!”
Cậu cười hì hì nhận cái hộp.
Bà cụ Mộ bên cạnh vỗ vỗ đầu cậu, trên mặt là nụ cười cưng chiều, “Ba hoa chích chòe.”
Ba người đằng này nói nói cười cười, hoàn toàn làm lơ ông cụ ngồi đối diện đằng kia. Ông hắng giọng ho một tiếng.
Mộ Lâm lập tức quay lại dáng vẻ ngoan ngoãn, quay qua hô: “Con chào ông ạ.”
Đôi mắt cậu đảo qua rồi bỗng dừng tại vị trí bên cạnh ông cụ.
Thấy chàng trai đang ngồi đó, cậu còn tưởng mình xuất hiện ảo giác. Mộ Lâm chớp chớp mắt rồi mở ra.
Đến khi thấy rõ rồi, cậu mới xác nhận, “Anh Thần?”
Cậu kinh ngạc: “Sao anh lại ở đây?”
Một câu khiến ba người còn lại ở đây ngoảnh qua nhìn về bên này.
Bà cụ Mộ hoàn hồn đầu tiên, “Lâm Lâm, con biết Tiểu Tạ hả?”
Mộ Lâm trực tiếp đi qua chỗ Tạ Dịch Thần và ngồi xuống, khoác tay lên vai anh, “Đâu chỉ là biết ạ. Anh Thần là đàn anh của cháu, cũng là thần tượng của cháu. Anh ấy cực giỏi ở Học viện cảnh sát ấy ạ.”
“Anh ấy đẹp trai, rất giỏi. Anh ấy liên tục giành chức vô địch trong các cuộc thi bắn súng và thường được các giáo viên của con lấy làm hình mẫu để dạy học đó.”
Nói xong cậu cảm thấy lạ, “Ơ, nhưng sao anh Thần lại đến nhà em vậy?”
“Anh ta đến đây cùng chị.”
“Tôi làm việc cho nhà họ Mộ.”
Mộ Sương và Tạ Dịch Thần nói gần như cùng lúc.
Mộ Lâm xâu chuỗi lý giải từ hai câu này, “Nghĩa là hiện tại, anh đang làm việc bên người chị em hả?”
Cậu nhỏ giọng hỏi anh: “Nhưng em nghe nói đợt trước anh làm ở cục cảnh sát mà.”
Giọng điệu Tạ Dịch Thần bình tĩnh: “Tôi từ chức rồi.”
Mộ Lâm nghe thấy câu trả lời này thì kinh ngạc, có rất nhiều nghi vấn nhưng chung quy không hỏi gì thêm.
Chị dâu Mộ hô hào trong nhà ăn, ý bảo có thể ăn cơm được rồi.
Bà cụ Mộ: “Hiếm lắm mới có dịp hai chị em các con đều về đây, tối nay nhất định phải ăn thật nhiều.”
“Nhất là Sương Sương.” Bà cụ véo má phải của cô, “Gầy quá.”
Mộ Lâm nhân cơ hội chen mồm: “Bà ơi, bà xem xem, con cũng gầy này.”
Bà cụ: “Con gầy thì sao, gầy bằng chị con không?”
Mộ Lâm: “…”
____
Trong nhà ăn, chị Mộ vừa bưng ra món cuối cùng.
Tạ Dịch Thần định đi ra ngoài nhưng bị bà cụ gọi lại, “Ai đến đây cũng là khách, Tiểu Tạ, con ở đây ăn cùng mọi người đi.”
Anh từ chối theo bản năng: “Chuyện này không phải phép đâu ạ.”
Mộ Lâm dứt khoát bước qua, ấn Tạ Dịch Thần ngồi xuống vị trí bên cạnh Mộ Sương, “Không phải gì mà không phải, bà em đã nói rồi, anh Thần là khách mà.”
Tạ Dịch Thần nhìn bà Mộ cười hiền từ, không nỡ từ chối nữa.
Ông cụ Mộ ngồi ở ghế chính, cầm đôi đũa bên cạnh lên.
Mộ Sương và Mộ Lâm nhìn hai ông bà động đũa rồi mới bắt đầu ăn cơm.
Nhà họ Mộ không có quy tắc ăn cơm phải trật tự, bầu không khí như vậy quá mức nặng nề.
Từ trước đến nay, làm nóng bầu không khí sôi động luôn là thế mạnh của Mộ Lâm. Cậu ngọt ngào nói cười, chưa được mấy câu đã dỗ bà cụ cười hớn hở. Ngay cả ông cụ Mộ cũng nở nụ cười hiếm thấy.
Tạ Dịch Thần khó xử ngồi trên ghế, chỉ động một hai đũa ở bát cơm, chưa gắp miếng đồ ăn nào.
Mộ Sương ngồi cạnh để ý thấy sự yên lặng của anh, cô ghé qua, giọng điệu tự nhiên mà nói: “Anh gắp thức ăn đi, muốn gì thì gắp nấy.”
Tạ Dịch Thần rốt cuộc cũng đưa đũa gắp thức ăn trước mặt dưới “ánh mắt uy hiếp” của cô.
Mộ Sương hài lòng, quay đầu ăn cơm tiếp.
Lúc Tạ Dịch Thần sắp sửa cơm nước xong xuôi, anh thoáng nhìn qua Mộ Sương.
Cô đang cúi đầu bóc vỏ tôm, để lộ ra sườn mặt xinh đẹp trắng nõn.
Mấy ngày Mộ Sương ốm đều phải ăn đồ thanh đạm, bây giờ cô rất thèm ăn thứ khác.
Nhưng khi vừa bóc xong một con tôm, cô cảm thấy phiền phức, trên tay còn dính đầy nước sốt khiến ngón tay cô nhớp nháp.
Cô dùng khăn giấy lau tay, mắt lưu luyến dừng lại vài giây trên đĩa tôm rim.
Ngay khi cô đang nghiêm túc suy nghĩ xem mình có nên tiếp tục ăn hay không thì một đôi đũa vươn ra trước mặt cô, và cả những ngón tay thon dài đẹp đẽ của người đàn ông lọt vào tầm mắt cô.
Trong chiếc bát trắng sứ trước mặt cô được đặt một con tôm đã được bóc vỏ sạch sẽ, bỏ đầu và đuôi, thịt tôm hồng hào.
Mộ Sương nghiêng đầu nhìn người đàn ông ngồi cạnh cô, trong đôi mắt tỏ là vẻ khó hiểu.
Tạ Dịch Thần: “Không ăn à?”
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô gắp con tôm lên, cho vào miệng.
Bởi vì đang nhai nuốt nên giọng cô mơ hồ không rõ ràng, nhưng vẫn có thể nghe hiểu cô nói: “Tôi muốn nữa.”
Muốn ăn nữa.
Cô chỉ vào chiếc đĩa đựng vỏ tôm, chớp đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, cả ánh mắt và giọng điệu đều có vẻ chờ mong, “Anh bóc tôi cho nha?”
Chia sẻ: