Yêu Trọn Một Đời - Chương 11
Chương 11
• 𝙀𝙙𝙞𝙩: 𝙈𝙚𝙡 •
• 𝘽𝙚𝙩𝙖: 𝙤𝙣𝙡𝙮𝙩𝙡𝙞𝙣𝙝 •
-♥-♥-♥-♥-♥-
Có thể là do trong thuốc có thành phần gây buồn ngủ nên hiếm lắm mới có một đêm Mộ Sương ngủ an giấc, không gặp ác mộng hay thức giấc giữa chừng.
Sáng hôm sau, cô ngủ đến khi tự nhiên tỉnh lại, tinh thần đã hồi phục không ít.
Cô xốc chăn lên, xỏ dép lê vào, rời giường đi rửa mặt.
Chiếc gương trong phòng tắm phản chiếu khuôn mặt trong sáng và xinh đẹp của cô, khí sắc tốt hơn ngày hôm qua rồi.
Mộ Sương tự sờ trán mình, đã hết nóng.
Cô bước ra khỏi phòng tắm và đi về phía máy lọc nước.
Mỗi lần rửa mặt xong cô đều phải uống một cốc nước ấm. Đây là một thói quen của cô.
Nhưng cô lại phát hiện bên cạnh máy lọc thiếu một cái cốc, trong đầu chợt lóe lên bóng dáng của người đàn ông đi vào phòng rót nước cho cô.
Trong căn phòng yên tĩnh bỗng vang lên tiếng chuông, cô thấy có cuộc gọi đến, bật loa ngoài, ném điện thoại lên giường rồi cúi xuống lấy nước.
Tay trái của Mộ Sương đang cầm một cái cốc chứa đầy nước ấm, mu bàn tay của cô còn hơi bầm tím vì vết kim hôm qua.
Vì da cô trắng nên rất dễ thấy.
Cô uống vài ngụm nước, bị ốm cái là toàn thân như mất hết nước, khắp người khô ráp.
Là Kiều Âm gọi điện tới hỏi cô: “Tối hôm qua mình gọi điện cho cậu mà không thấy cậu bắt máy, sao ngủ sớm vậy?”
Điều này không phù hợp với lối sống cú đêm của cô.
Mộ Sương: “Mình bị sốt, điện thoại tắt tiếng nên không nghe thấy.”
Cả ngày hôm qua cô không nhìn đến điện thoại, có mấy tin nhắn chưa kịp trả lời.
Kiều Âm: “Sao tự dưng bị ốm thế, đêm trước vẫn bình thường mà?”
“Ốm vặt thôi, đã đỡ nhiều rồi, chỉ là cổ họng vẫn còn hơi đau.” Mộ Sương nói rồi ho nhẹ một tiếng.
Trọng điểm của Kiều Âm luôn độc đáo như bao ngày: “Thảo nào, giọng nói của cậu cứ ong ong như loa trầm ấy.”
Mộ Sương: “… Mình coi như cậu khen giọng mình hay vậy.”
Đầu bên kia truyền qua tiếng cười của Kiều Âm, phải một lát sau mới ngừng.
“Đúng rồi, mấy ngày nay cậu có đọc tin tức không?” Kiều Âm chuyển chủ đề rất nhanh.
Mộ Sương: “Mình không có thời gian.”
Kiều Âm: “Mình thấy có tin nói về chuyện của cậu và Tạ Minh Lãng.”
“Đợi đã, để mình tìm lại.”
Sau bữa tối từ thiện ngày hôm đó, nhiều bức ảnh của Mộ Sương đã được lan truyền trên các phương tiện truyền thông, nhưng hầu hết đều là ảnh cô và Tạ Minh Lãng trong cùng một khung hình.
Tiêu đề cực hấp dẫn người đọc, gì mà “Công chúa số 1 danh viện Nam Thành về nước, ân ái cùng vị hôn phu như xưa”, “Nam có Mộ – Bắc có Tạ, liên minh mạnh mẽ, ngày cưới sắp đến…”
Chuyện xưa của hai người còn được giới truyền thông tổng hợp thành nhiều phiên bản.
“Tìm thấy rồi!” Kiều Âm phấn khích, “Để mình đọc cho mà nghe.”
Cô ấy ho vài cái, thâm tình đọc diễn cảm: “Cô chủ nhà họ Mộ – Mộ Sương và cậu chủ nhà họ Tạ – Tạ Minh Lãng là thanh mai trúc mã, cùng nhau trưởng thành từ nhỏ, tình cảm sâu nặng.”
“Sau khi Mộ Sương tốt nghiệp thì ra nước ngoài học sâu vào chuyên ngành, hai người hai nơi. Tạ Minh Lãng ngày đêm mua say, xung quanh anh ấy có rất nhiều hoa đào, cũng chẳng ít oanh oanh yến yến.”
“Nay Mộ Sương du học trở về, công khai dự tiệc với Tạ Minh Lãng. Hai người vẫn thắm thiết như lúc ban đầu, phá vỡ tin đồn rạn nứt tình cảm.”
“Mà có người tinh tế phát hiện ra, trong mấy năm Mộ Sương ra nước ngoài, những người phụ nữ bên cạnh Tạ Minh Lãng đều có khuôn mặt giống cô…”
Mộ Sương: “…”
Kiều Âm nói hết vế sau, không nhịn được cười, “Cậu xem, hiện nay đang lưu hành mấy truyện thế thân đó nhỉ?”
Cô ấy tiếp tục sử dụng trí tưởng tượng của mình, tự chế kịch bản tiếp: “Dựa theo tuyến phát triển này, thế thân kia sẽ lên làm nữ chính, cậu là kiểu ánh trăng sáng sẽ bị đá xuống nữ phụ.”
“Theo mình thì cái tên Tạ Minh Lãng kia nhìn chả giống nam chính tí nào. Cái nết thì lăng nhăng, về sau lại theo đuổi vợ sấp mặt, mà còn là kiểu đuổi không kịp.”
“Anh vệ sĩ đầu gỗ của cậu còn giống hơn ấy. Tuy rằng mặt liệt nhưng đây là kịch bản trung khuyển thâm tình mà.”
Chưa nói xong, Kiều Âm bên kia đột nhiên xoa xoa cánh tay, cảm thấy có chỗ nào nó lạ lắm.
“Sao tự dưng mình thấy lành lạnh thế nhỉ? Mình có bật điều hòa đâu.”
Không chỉ cô ấy, Mộ Sương bên này cũng cảm nhận được sự lạnh lẽo nhè nhẹ, nó bắt nguồn từ cửa phòng của cô.
Bỗng trong lòng cô xuất hiện dự cảm không lành, cô đờ người quay đầu nhìn.
Thì thấy nam chính trong câu chuyện của hai người đang đứng trước cửa phòng cô cách một khe cửa, dáng người thẳng tắp. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm về phía cô.
Không biết anh đứng đó bao lâu.
Nhưng nhìn ánh mắt kia, rõ ràng đã nghe thấy màn đối thoại ban nãy của cô và Kiều Âm.
Mộ Sương trợn trắng mắt: “Sao anh không gõ cửa hả?”
Tạ Dịch Thần: “Cửa không đóng.”
Mộ Sương nhận ra cánh cửa phòng mình chỉ khép hờ. Ủa sao cửa phòng cô không đóng vậy? Mở lúc nào?
“Tiểu Tạ, sao cậu còn đứng ở đây. Cô chủ tỉnh chưa?”
Lúc này giọng nói của dì Chu vang lên. Bà nhìn cửa phòng đang mở toang của Mộ Sương thì vỗ trán, “Trời ơi trí nhớ của tôi, hôm qua rút kim cho cô chủ xong quên đóng cửa.”
Bà đang định đóng cửa lại thì thấy Mộ Sương bên trong, lại đẩy cửa ra: “Cô chủ tỉnh rồi hả? Hôm nay thế nào rồi, có cần gọi bác sĩ Từ đến khám lại không?”
Mộ Sương đáp: “Không cần đâu ạ.”
Cửa mở hẳn ra, Mộ Sương mới để ý Tạ Dịch thần đang ôm một cái hộp to trong lòng, dưới chân còn vài cái nữa, “Kia là cái gì vậy?”
Dì Chu: “À, là đồ buổi sáng cậu Tạ Minh Lãng gửi đến đây, nói là quà tặng cho cô chủ.”
“Tôi thấy có nhiều hộp thế này nên không dám động vào, sợ làm hỏng nên mới nhờ Tiểu Tạ bê lên trên này, tạm đặt ở phòng để đồ.”
“Hay là cô chủ muốn mở nó ra ngay bây giờ?”
Mộ Sương có riêng một phòng để đồ ở ngay bên cạnh phòng ngủ, có cửa thông với phòng ngủ chính.
Ngày thường có đồ mà nhãn hàng gửi đến hay bạn bè tặng, cô đều có thói quen để chúng vào đó trước đã.
Mộ Sương chỉ nhìn thoáng qua rồi kệ, “Thôi ạ, cứ để qua bên đó luôn đi.”
Thi thoảng Tạ Minh Lãng sẽ gửi một số món quà nhỏ để thể hiện sự “cẩn thận và chu đáo” của vị hôn phu đối với cô.
Dì Chu đáp “vâng” rồi dẫn Tạ Dịch Thần đi sang.
Mộ Sương tiến lên vài bước, dựa vào cửa ngó ra ngoài.
Đến cửa phòng bên cạnh, người đàn ông dừng bước, chờ dì Chu mở cửa.
Cảm nhận được ánh mắt của ai đó, anh mới quay đầu nhìn thì nghe thấy tiếng đóng cửa thật mạnh.
Mộ Sương dán lưng vào cửa, thở phào nhẹ nhõm. Cô nhìn điện thoại vẫn sáng màn hình trên giường, nhớ ra mình chưa cúp máy.
Kiều Âm ở đầu dây bên kia nghe tiếng nói chuyện nên không dám lên tiếng. Cho đến khi cô ấy nghe thấy Mộ Sương nói “Đi hết rồi” thì mới thả lỏng thần kinh căng cứng.
“Cuối cùng mình cũng thấy sự đúng đắn của câu “Đừng nên nói xấu người khác, vì gọi người, người tới, gọi quỷ, quỷ theo” rồi.”
Vừa bàn luận sau lưng người ta cái người ta xuất hiện ngay, tâm linh không?
Mộ Sương nhìn cửa phòng đã đóng chặt, sợ lát nữa anh lại qua đây nên vội vàng tắt loa người, đặt bên tai nghe.
“Đúng thật.”
–
Tạ Dịch Thần chuyển từng cái hộp vào phòng chứa đồ, nhìn dì Chu khóa cửa rồi cùng bà rời đi.
Khi đi qua phòng của Mộ Sương, cửa đóng chặt, bên trong không có tiếng động nào.
Anh bước thêm vài bước rồi dừng lại, rút điện thoại trong túi quần ra.
Điện thoại anh đang dùng là từ thời đại học đi làm thêm để dành tiền mua, rất rẻ, chỉ có một hai ngàn.
Hơn nữa đã dùng quá lâu rồi, bộ nhớ không đủ, còn hay bị đơ.
Anh nhấn vào màn hình, mở khóa, mở trình duyệt.
Khựng lại vài giây, anh mới nhập 4 chữ “trung khuyển thâm tình”.
Thanh tiến trình trượt từ trái trang phải, chạy rất chậm.
Anh lặng lẽ chờ đợi, cực kỳ kiên nhẫn.
Đến khi giao diện trang load xong, trên màn hình xuất hiện các kiểu đáp án, còn có mục đề xuất các từ khác được thêm vào.
“List 100 tiểu thuyết nam chính thâm tình và trung khuyển, anh nào cũng yêu vợ điên cuồng.”
“Thức trắng đêm để đọc truyện nam chính thâm tình trung khuyển, ngọt tận tim thiếu nữ khiến bạn vừa đọc vừa cười toe toét.”
“Tổng hợp những nam chính thâm tình trung khuyển, cứu vớt nạn đói truyện của bạn.”
“…”
Tạ Dịch Thần cau mày lướt xuống, cuối cùng cũng tìm thấy một giải đáp khá là bình thường.
—— “Nam chính thâm tình trung khuyển được yêu thích nhất hiện nay là như thế nào?”
[Cái tên nói lên tất cả, chó là người bạn trung thành nhất với con người. Trung khuyển cũng có lòng trung thành với chủ nhân không kém gì loài chó. Vậy nên đặc điểm của những nam chính kiểu này là ngoan ngoãn, chỉ nghe lời nữ chính. Và nam chính rất si tình, yêu chiều cô đến tận tâm can…]
Tạ Dịch Thần: “…”
Cái thứ linh tinh quái quỷ gì thế này.