Yến Kinh Khuê Sát - Chương 89
Chương 89 – Định phong ba 14
Lý Xán đứng dậy, thuận theo cúi đầu, chỉ dùng dư quang nhìn qua.
Lúc này Thiên Bảo đế đang nằm sau trướng màn thật dày, làm người nhìn không rõ khuôn mặt.
Mùi thuốc chua xót tràn ngập chóp mũi, ngày thường Lý Xán có bao nhiêu chán ghét loại hương vị này, hiện tại lại có bấy nhiêu thích.
Hắn quy quy củ củ đứng ở kia, thấp giọng nói: “Phụ hoàng thân thể như thế nào? Thái y có tận tâm trị liệu không.”
Thiên Bảo đế ho khan một tiếng, hơi thở mong manh: “Tạm được, nhọc hoàng nhi lo lắng.”
Một tiếng phụ hoàng, một tiếng hoàng nhi, hai mươi mấy năm qua, bọn họ đều xưng hô thân mật với nhau như thế.
Lý Xán nói: “Phụ hoàng thân thể ôm bệnh nhẹ, nhi tử trằn trọc, đêm không thể ngủ, mong phụ hoàng sớm ngày khang phục.”
Thiên Bảo đế đang muốn trấn an hắn vài câu, mới vừa mở miệng, lại nhịn không được ho khan.
Noãn các trống rỗng, trong nháy mắt liền chỉ còn tiếng ho khan của Thiên Bảo đế.
Lý Xán cúi đầu canh giữ ở mép giường, đợi cho Thiên Bảo đế qua cơn ho, mới nhíu mày hỏi Hàn An Yến: “Thái y làm ăn cái gì không biết, phụ hoàng vào thu sẽ có bệnh ho, vì sao nhiều năm như vậy cũng chữa không khỏi?”
Hàn An Yến vội khom lưng hành lễ: “Lời đại điện hạ nói thật đúng, là thần sai.”
Lý Xán hừ lạnh một tiếng.
Bên tai hắn nghe tiếng Thiên Bảo đế cố sức hít thở, rốt cuộc ngẩng đầu lên.
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn luôn cúi đầu nói chuyện, đã sớm mệt mỏi.
Hắn vặn vẹo cổ, ánh mắt sáng ngời, nhìn thẳng về phía sau màn trướng.
Hàn An Yến tựa hồ có chút kinh ngạc: “Đại điện hạ……?”
Lý Xán không để ý đến hắn, chỉ nhìn người ốm yếu gầy guộc sau màn.
Từ 25 năm trước hắn đã suy nghĩ, người này suy nhược như thế, vì sao còn có thể kéo dài hơi tàn, kéo bệnh sống sót?
Nếu năm đó hắn chết, hết thảy lại sẽ là bộ dáng gì?
Giọng nói Lý Xán mang theo lạnh lẽo không dễ cảm thấy: “Hàn tổng quản, nghe nói trước đó trong cung mời danh y trên phố, cũng không có một ai có thể trị liệu cho phụ hoàng?”
Hàn An Yến theo bản năng nhìn nhìn hắn, sau đó liền nói: “Thật ra có hai vị thần y mang theo phương thuốc tổ truyền tiến cung, sau khi Thánh Thượng dùng thuốc, đã có chuyển biến tốt rõ rệt.”
Thiên Bảo đế như thế, vậy mà là trạng thái phục hồi sau khi dùng thuốc?
Lý Xán tự nhiên biết Thiên Bảo đế đã dùng thuốc, nếu không hôm nay hắn cũng sẽ không chạy đến đây một chuyến.
Trong cung quá lớn, đường trong cung quá xa, hắn không muốn ngày qua ngày đi trên gạch xanh lạnh băng, chỉ có thể nhìn đại điện rộng lớn từ xa.
“Phụ hoàng triền miên trên giường bệnh, ngươi nói đã chuyển biến tốt?” Thanh âm Lý Xán mang theo tức giận, “Nếu bọn họ không thể chữa khỏi bệnh cho phụ hoàng, vậy dùng để làm gì? Còn không đi tìm người!?”
Lúc này Hàn An Yến chỉ phải quỳ xuống, không dám nhiều lời nữa.
Đúng lúc này, Thiên Bảo đế mở miệng.
“Hoàng nhi.” Thanh âm hắn vẫn yếu ớt, nhưng vẫn ôn hòa như thường ngày.
Bất luận nhiều chứng bệnh nặng, cũng không để ý bao nhiêu thống khổ mà tồn tại, Thiên Bảo đế trước nay đều là ôn nhu.
Lý Xán lập tức khom người nói: “Phụ hoàng.”
Thiên Bảo đế ho khan một tiếng, trong thanh âm cũng có bất đắc dĩ: “Hoàng nhi, chớ khó xử người khác, thân thể phụ hoàng, trong lòng phụ hoàng biết rõ…… Sợ là……”
Hắn nói đứt quãng, nếu người thân cận nghe được, chắc chắn chua xót khổ sở.
Lý Xán cũng không khỏi nghẹn ngào lên: “Phụ hoàng, ngài nhất định sẽ khá lên.”
Thiên Bảo đế thở dài.
Phụ tử hai người lập tức liền dịu dàng thắm thiết.
Hàn An Yến yên lặng từ trên mặt đất bò dậy, mang lên ghế dựa cùng trà cho đại điện hạ, sau đó liền lui xuống.
Noãn các một mảnh an tĩnh.
Phụ tử hai người đều không nói lời nào, một người nằm trên giường cố sức thở dốc, một người ngồi ở mép giường lạnh nhạt dùng trà.
Ước chừng là cảm thấy không khí noãn các quá mức nặng nề, Thiên Bảo đế chậm rãi mở miệng: “Xán nhi, trưởng tử ngươi bao lớn rồi?”
Lý Xán hơi hơi sửng sốt.
Tuy nói hắn cũng không tham dự chính sự, nhiều năm như vậy tới chỗ Thiên Bảo đế, phần lớn cũng chỉ nói chút chuyện nhà, trước nay Thiên Bảo đế cũng không phải không hỏi đến con nối dõi của hắn, nhưng tới thời điểm mấu chốt này lại hỏi, liền có chút ý vị sâu xa.
Lý Xán rũ đôi mắt xuống, nói: “Đã tám tuổi.”
Vương phi nguyên phối của hắn thân thể không tốt, sinh đẻ mấy lần đều không nuôi được, cuối cùng bản thân nàng cũng uất ức xuôi tay.
Sau khi cưới Trịnh thị, mới dần dần nuôi được hai đứa nhỏ, một nam một nữ, ghép thành một chữ tốt.
Thiên Bảo đế nhẹ giọng cười cười.
“Tám tuổi a, tám tuổi thì nuôi được rồi.”
Lý Xán đột nhiên có chút phiền muộn, hắn cũng không nói lên được, tóm lại không sao nói rõ được tâm hỏa trong lòng toàn bộ cuồn cuộn lên, thiêu đốt hừng hực trong lòng hắn.
“Nuôi được thì có thể như thế nào?” Lý Xán hỏi.
Thiên Bảo đế đại khái không nghĩ tới hắn sẽ trả lời bén nhọn như thế, trong nháy mắt có chút chần chờ, hơn nửa ngày cũng không nói ra lời.
Lý Xán nhìn thấy hắn bị một câu nói của mình làm cho im miệng, trong lòng rất là vui sướng.
Hắn nhàn nhã nhích lại gần, cả người tựa hồ đều thả lỏng.
“Phụ hoàng, thân thể ngài cũng không khỏe mạnh, nhiều năm chống đỡ như vậy, nói ra cũng rất là vất vả,” thanh âm Lý Xán cũng ôn hòa như hắn, “Năm nay lại tái phát bệnh cũ, triền miên trên giường bệnh, không bằng sớm nghỉ ngơi đi.”
Nghỉ ngơi cái gì? Một hoàng đế nếu muốn nghỉ ngơi, vậy đó là thoái vị.
Hô hấp Thiên Bảo đế thô nặng, giống như bếp lò bể ống chắn gió, khiến người không thể bỏ qua.
Lý Xán thong thả ung dung nói: “Phụ hoàng, ngài có nhiều nhi tử có thể phân ưu cho ngài như vậy, hẳn nên nghỉ ngơi từ sớm, tội gì miễn cưỡng mình như thế chứ?”
“Rốt cuộc, cả đời người chỉ có một cái mạng,” Lý Xán nói đến chỗ này nhưng vẫn còn cười được, “Cái gì mà người mang thiên mệnh, cái gì mà hóa thân từ rồng, bất quá là lý do thoái thác lừa gạt bá tánh, trong lòng phụ hoàng hẳn là rất rõ ràng.”
“Sống như thế, có phải rất thống khổ hay không?”
25 năm sau, thiếu niên lang gầy yếu năm đó đã trưởng thành, hắn không còn trầm mặc ẩn nhẫn, khi hết thảy đều chấp chưởng trong tay, hắn rốt cuộc đã lộ ra răng nanh hắn che giấu bao nhiêu năm qua.
Một ngụm này là có thể táp nửa mạng người.
Thiên Bảo đế cố sức thở phì phò, tựa hồ bị hắn làm khó thở, lại tựa hồ mang theo sợ hãi khó lòng giải thích.
“Ngươi…… Ngươi chớ quên, ngươi mang thân phận gì!”
Nếu không phải năm đó Thiên Bảo đế niên thiếu bệnh nặng, nếu không tiên đế cũng không thể để hắn thừa tự cho Thiên Bảo đế, chỉ sợ tông mạch đoạn tuyệt.
Nhưng tội nhân chung quy vẫn là tội nhân, Thiên Bảo đế qua khỏi bệnh nặng, lên ngôi cửu ngũ, cơ duyên kế thừa đại thống từ đây vô duyên với Lý Xán.
Hắn chỉ là được người thương hại, sống tạm trên thế gian với thân phận con tội thần.
Thiên Bảo đế muốn phế hắn giết hắn, bất quá chỉ cần một đạo thánh chỉ, nếu không phải chiếu thư nhận con thừa tự tiên đế còn đè ở Phụng Tiên Điện, hắn cũng không thể sống đến bây giờ.
Thiên Bảo đế quá mức nhân từ, cũng quá mức cẩn thận, hắn sẽ không để lại bất luận nhược điểm nào trên sách sử, khiến hậu nhân nói hắn vô tình vô nghĩa, tàn sát thủ túc quan hệ huyết thống.
Lý Xán gợi lên khóe môi, vui sướng trong mắt cơ hồ muốn tràn ra ngoài.
“Ít nhiều cũng nhờ phụ hoàng có tấm lòng nhân hậu, mới có nhi tử hôm nay,” Lý Xán nói, “Nhi tử là trưởng tử của ngài, là huyết mạch của Cao Tổ hoàng đế, là Lý thị chính tông, đây là thân phận của nhi tử.”
Thiên Bảo đế ho khan kịch liệt.
Lý Xán căn bản không đi hầu hạ hắn nước trà, chỉ nhàn nhã ngồi ở trên ghế, lạnh nhạt nhìn hắn.
“Phụ hoàng, hiện tại ngài chỉ có thể dựa vào ta, ta không chỉ có thể tìm nhị hoàng đệ về cho ngài, còn có thể trị liệu cho ngài khỏe mạnh, cớ sao lại không làm?”
Thiên Bảo đế lập tức trầm mặc.
Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng ngừng, trầm mặc thật lâu sau, hắn mới hỏi: “Ngươi đã làm gì?”
Lý Xán hỏi lại: “Chẳng lẽ phụ hoàng không biết?”
Thiên Bảo đế luôn luôn bày mưu lập kế, tựa như trên biết thiên văn dưới biết địa lý, cơ hồ có thể nói là không gì không biết.
Hắn làm cái gì, có dã tâm hay không, nói ra chắc hẳn tới sáng Thiên Bảo đế liền biết.
Còn giữ lại hắn, bất quá vì thanh danh của mình mà thôi.
Rốt cuộc hắn (Thiên Bảo đế) phải làm quân vương anh minh sáng suốt, muốn lưu danh muôn đời, phải lưu lại trong sách sử một trang rực rỡ, hắn tuyệt đối không có khả năng ra tay sát hại cốt thịt chí thân.
Nhưng Thiên Bảo đế lại không yên tâm hắn (Đại hoàng tử).
Cho nên chờ đến khi hắn ra cung lập phủ, không còn đi thượng thư phòng đọc sách, bảo bối nhị hoàng tử của Thiên Bảo đế mới học vỡ lòng, đi theo là các hậu duệ quý tộc tuổi tác nhỏ cùng nhau đọc sách.
Hắn ở nhà nhàn rỗi 20 năm, không hỏi thế sự, không thông triều chính, mỗi năm ngoại trừ tam tiết hai thọ* tiến cung triều bái, ngày thường không thể dễ dàng ra cửa.
*Tam tiết hai thọ này theo tui nghĩ thì:
– Tam tiết là: Tết Nguyên Đán, Tết Trung Thu và Đông Chí
– Còn hai thọ là: sinh thần Thiên Bảo đế và sinh thần hoàng hậu
Các bạn có cách nghĩ khác thì comment cho tui biết nha.
Mà nhị hoàng tử lại là hiền vương mỗi người ở Yến Kinh đều khen ngợi.
Tuổi còn trẻ đã có thanh danh bên ngoài, hiền đức nhân từ, bình đẳng thân thiện, vì bá tánh cúc cung tận tụy, chỉ kém đến chết mới thôi.
Có một nhân vật trữ quân hư hư thực thực như vậy tồn tại, các bá tánh đã sớm không biết đại hoàng tử Lý Xán là người phương nào.
Thiên Bảo đế làm hết thảy, hắn đều xem trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Nhiều năm ủy khuất như vậy, cơ hồ đều muốn bộc phát ra trong khoảnh khắc này.
Lý Xán ngồi thẳng người, đôi mắt rất giống Thiên Bảo đế bình tĩnh nhìn hắn, đột nhiên cười.
“Phụ hoàng, vì sao ngươi không nói?” Lý Xán hỏi, “Có phải ngươi muốn biết nhị hoàng đệ rốt cuộc ở nơi nào hay không?”
Thiên Bảo đế cơ hồ muốn ho cả tim phổi ra ngoài.
Hắn gào rống ra tiếng: “Ngươi!”
Lý Xán thở dài nói: “Phụ hoàng, ta không phải người vô tình vô nghĩa, nhiều năm như vậy ngài chiếu cố ta, ta đều xem trong mắt, ngài yên tâm, chỉ cần ta được như ước nguyện, nhị hoàng đệ và phụ hoàng nhất định sẽ đoàn tụ.”
Thiên Bảo đế giận dữ: “Nghiệp chướng!”
Lý Xán ý cười đầy mặt, hắn ta càng tức giận, hắn lại càng vui vẻ.
Loại hưng phấn khi nhìn thấy đối thủ thất bại tràn ngập trong máu hắn, làm cả người hắn đều khô nóng lên.
“Phụ hoàng, ngài vẫn nên dưỡng bệnh cho tốt đi, ngài yên tâm, thuốc ngài cần, nhi tử nhất định sẽ đưa vào trong cung liên tục không ngừng, bảo đảm làm ngài có thể an hưởng lúc tuổi già,” Lý Xán nói, “Thuốc kia dùng tốt không?”
Hắn vừa dứt lời, một chén trà từ trướng màn bị ném ra ngoài, bang một tiếng dừng trên thảm.
Chén trà lục cục dạo qua một vòng quanh thảm, đổ ra một mảnh bọt nước mờ mịt.
Giọng nói Thiên Bảo đế lần đầu tiên mang theo lạnh lẽo ngày thường chưa bao giờ có.
“Lý Xán, ngươi thật sự muốn như thế?”
Lý Xán nheo nheo mắt: “Phụ hoàng, nhi tử làm sao?”
Thiên Bảo đế thở phì phò, nói: “Trong lòng ngươi tự rõ.”
“Phụ hoàng, nhi tử không rõ lắm, nhi tử chỉ là đau lòng phụ hoàng thôi.” Lý Xán bình tĩnh nói.
Thiên Bảo đế tựa hồ như lần đầu phát hiện “Nhi tử” này bình tĩnh như thế, hắn an tĩnh lại, cuối cùng nghẹn giọng mở miệng: “Lý Xán, ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi thật sự đã quyết định?”
Lý Xán cúi đầu dùng trà, không trả lời ngay vấn đề này.
Chớp mắt một cái noãn các đã an tĩnh đến cực điểm.
Đợi cho nước trà trong ly đã lạnh, Lý Xán mới chậm rãi mở miệng: “Ta luôn luôn biết rất rõ, cũng đã sớm quyết định xong.”
“Phụ hoàng a, người hiện tại nên quyết định chính là ngài.”
Lý Xán nói xong, thả chén trà lại trên bàn, đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn vạt áo.
“Phụ hoàng, ngài an tâm tĩnh dưỡng, uống thuốc cho tốt, đợi lúc rảnh rỗi, nhi tử lại tiến cung tới thăm ngài.”
Hắn nói như thế, trên mặt lại lần nữa bày ra vẻ ưu sầu, tập tễnh ra khỏi noãn các.
Hàn An Yến nhanh chân tiến lên đỡ hắn: “Điện hạ.”
Lý Xán cười khổ ra tiếng: “Phụ hoàng như thế, tâm ta thật sự như đao cắt.”
Hàn An Yến thật cẩn thận đỡ hắn, một đường đưa hắn ra khỏi Trường Tín Cung, mới nhanh chân chạy về Cần Chính Điện.
Chờ hắn trở lại Cần Chính Điện, hai tiểu đồ đệ mới từ noãn các ra ngoài.
Hàn An Yến nhíu mày hỏi: “Thánh Thượng chỉ uống nửa chén thuốc?”
Tiểu đồ đệ mặt ủ mày ê, cơ hồ muốn khóc, lắp bắp không dám nói lời nào.
Hàn An Yến thở dài, nhận chén thuốc, bản thân mình tay chân nhẹ nhàng vào noãn các.
“Thánh Thượng……”
Bàn tay tái nhợt của Thiên Bảo đế vươn ra từ trướng màn: “Đưa cho trẫm.”
Hốc mắt Hàn An Yến cũng đỏ.
Thiên Bảo đế lẩm bẩm tự nói: “Chỉ cần có thể chờ được Hi nhi trở về……”
Từ sau khi dược thánh lão nhân gia đi vào Cao Đào Tư, Hình Cửu Niên liền đặc biệt bận rộn.
Hắn mang theo bảng nghiệm thi mình viết kia, không ngừng tham khảo ý kiến Đào Định Châu, mà Đào Định Châu cũng hết sức hiền từ, cơ hồ là biết gì nói đó.
Hai người bọn họ bận, những người khác càng bận hơn.
Tô Thần đã mang theo các giáo úy rời Yến Kinh, lao thẳng tới Thiên Nam Sơn mênh mông bên ngoài Lưu Li trang, theo manh mối Tạ Cát Tường cung cấp tìm kiếm thân ảnh Hàn Lục.
Nhưng Thiên Nam Sơn rộng lớn như vậy, chỉ riêng mấy ngọn núi được đặt tên đã có sáu cái, muốn tìm được người, định là cực kỳ vất vả.
Bọn họ hiện tại cũng chỉ có thể đợi.
Thừa dịp thời gian nhàn rỗi này, Tạ Cát Tường sắp xếp vụ án lại lần nữa, bổ sung lại đầy đủ các manh mối, chi tiết và chứng cứ bọn họ đã thảo luận trước đó, lập thành ba hồ sơ vụ án.
Ở cuối hồ sơ, bọn người Đào Định Châu, Hình Cửu Niên, Bạch Đồ có ký tên, chứng minh chứng cứ này hữu hiệu.
Mà Triệu Thụy tựa hồ có càng nhiều chuyện bận rộn hơn, hắn cả ngày không ở Cao Đào Tư, cứ dẫn các thủ hạ giáo úy tới tới lui lui, không có một khắc ngừng nghỉ.
Trong lúc mọi người ở đây bận bận rộn rộn, ngày hội Trung thu năm Thiên Bảo thứ 23 đúng hẹn lại tới.
Mấy hôm trước ngày mười lăm tháng tám, Triệu Thụy nói riêng với Tạ Cát Tường, ngày Tết Trung Thu trong cung có cung yến, người một nhà bọn họ sẽ ăn Tết Trung Thu sớm một ngày ở ngày mười bốn tháng tám.
Vì lời này, sáng sớm Hà Mạn Nương đã bắt đầu chọn mua thịt thà đồ ăn, chuẩn bị làm bữa cơm nhà ấm áp lại phong phú.
Tạ Cát Tường thấy nàng cao hứng như thế, cũng thả lỏng tâm thần, mỗi ngày sau khi bận việc ở Cao Đào Tư, liền về nhà hỗ trợ nàng.
Cứ bận rộn dăm ba bữa như vậy, ngày mười bốn tháng tám đã vội vàng đến.
Tháng tám năm Thiên Bảo thứ 23 là tháng thu sớm.
Từ ngày xuân tháng tư đến thu sớm tháng tám, non nửa năm này cứ vội vàng qua đi trong các vụ án nối tiếp nhau.
Tạ Cát Tường và Hà Mạn Nương bày món ăn trên bàn, vừa ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng màu bạc trên bầu trời.
“Tuy mới mười bốn, nhưng ánh trăng cũng đã sáng ngời.”
Người người đều nói mười lăm trăng sáng mười sáu trăng tròn, nhưng hôm nay ánh trăng cũng rất đẹp.
Vầng trăng như khay bạc treo ở phía chân trời, tản ra ánh sáng làm lòng người bình tĩnh.
Hà Mạn Nương thật cao hứng, lấy bánh trung thu Tô gia đưa tới ra ngoài, bày từng cái trên mâm.
“Còn đỡ lúc này thư đại thiếu gia đã sớm đưa tới, cũng không biết thư hồi âm hắn có nhận được hay không đây.”
Nghĩ đến ngày hôm trước nhận được thư nhà Tạ Thần Tinh gửi về, Tạ Cát Tường cũng cười: “Được mà, có Thụy ca ca truyền tin, khẳng định có thể nhận được.”
Tạ Cát Tường dừng một chút, nói với Hà Mạn Nương: “Nhanh thôi nhũ nương, ca ca sẽ trở về rất nhanh, năm nay ăn tết, cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.”
Hà Mạn Nương dùng khăn lau khô tay, giúp nàng chỉnh chỉnh trâm lưu li trên tóc lần nữa.
“Được, nhũ nương đã học xong món rau xào thịt bò đại thiếu gia thích ăn, đến lúc đó nhất định phải bộc lộ tài năng.”
Mẹ con hai người nói chuyện, Triệu Thụy vừa vặn tới cửa.
Hắn chỉ dẫn theo Triệu Hòa Trạch, hai người cùng nhau vào cửa, Triệu Thụy liền cho Triệu Hòa Trạch đặt hộp đồ ăn xuống.
“Biết Tô gia tặng bánh trung thu tới nên ta không dặn vương phủ chuẩn bị, hương vị cũng không khác lắm,” Triệu Thụy nói, “Bất quá ta cho đầu bếp chuẩn bị bánh đậu đỏ và bánh đậu vàng, Cát Tường thích ăn cái này.”
Hắn không chỉ mang đến hai món điểm tâm, còn có một hộp Phật nhảy tường cùng một đĩa gà xào ớt, ở ngăn dưới cùng của hộp đồ ăn, còn có nguyên một hộp khô bò.
“Giữ lại cho Cát Tường ăn vặt.”
Triệu Thụy nói, lại từ trong lòng ngực Triệu Hòa Trạch lấy ra một bình rượu.
“Đây là rượu thanh mai năm trước ủ cùng Cát Tường, hiện tại đúng lúc có thể uống.”
Triệu Thụy an bài một hồi, chọc cho Tạ Cát Tường và Mạn Nương cười càng tươi.
Bao gồm cả Triệu Hòa Trạch, người một nhà cùng nhau ngồi trên ghế đá, một người bưng một chén rượu.
Rượu thanh mai chua chua ngọt ngọt, mang theo hương vị đặc trưng của quả thanh mai, rồi lại có hương thơm đặc trưng của rượu gạo.
Ánh mắt Triệu Thụy xẹt qua gương mặt Triệu Hòa Trạch và Hà Mạn Nương, cuối cùng rơi xuống khuôn mặt nhiễm sắc hồng say lòng người của Tạ Cát Tường.
“Mong ước mọi người thân thể an khang, vui vẻ thỏa mãn, hy vọng ngày này sang năm, vẫn có thể ngồi cùng nhau, ngắm ánh trăng phía chân trời.”
Tạ Cát Tường cười: “Thân thể khỏe mạnh, tâm tưởng sự thành!”
Chén lưu li đụng vào nhau, phát ra tiếng vang thanh thúy, chất lỏng màu hổ phách lay động trong chén rượu, sau đó liền theo yết hầu chảy xuôi vào lòng.
Nơi đó có hương có thuần, có chua cũng có ngọt.
Đồ ăn hôm nay thực phong phú, ngoại trừ ba món Triệu Thụy mang lại, còn có món thịt nướng hoa hồng và canh đuôi bò Hà Mạn Nương mới học, hơn nữa còn có canh cá chua và sườn heo chua ngọt Tạ Cát Tường thích ăn, tràn đầy bày một bàn.
Bàn đá ngày thường dùng để ăn cơm vốn đã không lớn, bày nhiều đồ ăn như vậy, ngay cả chén đũa cũng không có chỗ đặt, món chính chỉ có thể đặt trên bệ bếp.
Triệu Hòa Trạch là cô nhi, không cha không mẹ, ngày thường đều đi theo Triệu Thụy, ngày lễ tết như vậy, Triệu Thụy đều đưa theo hắn, để hắn cùng ăn tết với mình.
Trong bữa tiệc, ngược lại cũng không phân biệt chủ tớ.
Rượu đủ cơm no, một người lấy một cái bánh trung thu, ngồi trong viện ngắm trăng.
Triệu Thụy nhẹ nhàng cắn một miếng, nói với Tạ Cát Tường: “Cái của ta là hạt sen.”
Tạ Cát Tường không thích ăn hạt sen, cúi đầu nếm một miếng bánh của mình, lập tức vui vẻ.
“Cái của ta là lòng đỏ trứng.”
Triệu Thụy cười, vừa rồi hắn thấy Hà Mạn Nương lấy riêng cái bánh này cho Tạ Cát Tường, liền biết bánh trung thu này đã được đánh dấu từ trước.
An tĩnh ngắm trăng một lát, Triệu Thụy hỏi Tạ Cát Tường: “Nếu Thần Tinh huynh trở về, muội muốn làm cái gì tiếp theo?”
Nếu Tạ Thần Tinh có thể trở về, chứng tỏ án oan Tạ Uyên Đình đã được rửa sạch, bọn họ có thể quay về Tạ gia, làm thiếu gia tiểu thư Tạ gia lần nữa.
Cho nên Triệu Thụy mới hỏi như vậy.
Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Như thế nào, không muốn ta tiếp tục làm việc ở Cao Đào Tư?”
Triệu Thụy đang muốn giải thích, cúi đầu nhìn qua, lại phát hiện trong mắt nàng đều là ý cười, khóe môi không khỏi giương lên theo.
“Sao có, nếu không có tiểu Tạ thôi quan hết sức tương trợ, bản quan sao có thể phá án thần tốc được chứ?”
Tạ Cát Tường hơi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn ngửa đầu nhìn trời.
“Đến lúc đó ta muốn cùng ca ca mở một cửa hàng bán nước hoa, làm chút hương lộ nước hoa để bán, duy trì cuộc sống trong nhà.”
Trong giọng nói Tạ Cát Tường mang theo hi vọng: “Nếu Cao Đào Tư có án, ta sẽ tới làm việc, nếu không có án, ta liền về nhà làm hương lộ, bất luận làm cái gì đều thực vui vẻ.”
Từ nhỏ nàng đã thích làm những việc này, việc học cũng như thế, nếu có thể vẫn luôn phát huy sở trường, tự nhiên là vui vẻ.
Quan trọng nhất chính là, người một nhà lại lần nữa bên nhau, không cần lại trời nam đất bắc.
Triệu Thụy cười gật đầu.
Hắn vươn tay tới, nắm đôi tay nhỏ mềm mại của Tạ Cát Tường vào trong tay, thấp giọng nói: “Bất luận muội làm cái gì, ta đều bên cạnh muội, được không?”
Màu hồng trên mặt Tạ Cát Tường cơ hồ muốn lan tràn đến sau tai, nàng cúi đầu, cuối cùng vẫn khẽ ừ một tiếng.
“Được.”
Triệu Thụy thấp giọng cười.
Hắn xem bàn tay Tạ Cát Tường như trân bảo đặt trong lòng bàn tay hắn, nhìn nàng nói: “Vừa rồi Tô Thần gửi bồ câu đưa thư, nói ước chừng đã tìm được nơi ở của Hàn Lục, muốn muội ngày mai chạy đến Thiên Nam Sơn, cùng nhau bắt giữ Hàn Lục.”
Hiện tại Hàn Lục có diện mạo như thế nào, chỉ có một mình Tạ Cát Tường nhìn thấy, tuy rằng vẫn chưa nói với người ngoài, nhưng nàng là Thôi quan của vụ án, cùng đi truy lùng hung thủ cũng hợp tình hợp lý.
Triệu Thụy thấp giọng nói: “Không cần ở lâu, chỉ cần có thể bắt được hắn, muội liền lập tức về kinh, được không?”
Tạ Cát Tường lại cười: “Đương nhiên được.”
Thanh âm nàng thực nhẹ, trong giọng nói lại có kiên định chưa từng có.
“Thụy ca ca, ta rất hiếm khi oán hận một người như thế, năm đó ta oán hận tên hung thủ giấu mặt mưu hại Tạ gia, hiện tại ta hận tự nhiên là Hàn Lục, cùng người phía sau hắn.”
“Có thể tự mình bắt lấy hắn, đá hắn từ vọng tưởng sâu thẳm vào trong vực sâu hiện thực, với ta mà nói, mới là cách làm chính xác.”
“Ta sẽ không cảm thấy vất vả, cũng không có khả năng cảm thấy nguy hiểm, chỉ cần có thể bắt được hung thủ phạm tội, ta liền cảm thấy hết thảy đều không uổng phí.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn hắn, nói: “Chúng ta nhiều người như vậy, bận rộn lâu như vậy, ngày đêm không ngừng tra án, chính là vì hôm nay.”
“Ta sẽ dốc hết sức lực bắt được hắn, huynh yên tâm.”
Triệu Thụy nhịn không được nắm chặt lấy tay nàng, lòng bàn tay hai người dán ở bên nhau, làm ấm lòng nhau.
Triệu Thụy nói: “Ta tin muội, muội nhất định có thể thành công.”
Vì ngày mai cần ra khỏi thành, hôm nay không có thứ l quá muộn, Tạ Cát Tường chỉ uống hai chén nhỏ rượu mơ, Triệu Thụy liền đứng dậy cáo từ.
Tạ Cát Tường đưa hắn đến cạnh cửa, Triệu Thụy cúi đầu nhìn nàng, mở miệng thở dài, cuối cùng chỉ nói một câu: “Ta chờ muội trở về.”
“Được, Thụy ca ca chờ ta mang theo hung thủ trở về.”
Triệu Thụy không nói thêm nữa.
Hắn xoay người rời đi, thân ảnh cao lớn dần dần đi xa dưới ánh trăng, cuối cùng lưu lại đáy mắt Tạ Cát Tường một bóng dáng không thể quên.
Hà Mạn Nương gọi nàng: “Sớm nghỉ ngơi chút đi.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, đóng cửa viện lại.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Cát Tường tỉnh giấc từ rất sớm.
Hà Mạn Nương còn dậy sớm hơn cả nàng, từ khi dậy đã bắt đầu ngào đường đỏ làm bánh nướng, mùi vị ngọt của đường đỏ thơm nồng tràn ngập trong tiểu viện, Tạ Cát Tường hít hít cái mũi, nói với Hà Mạn Nương: “Tay nghề nhũ nương lại tiến bộ rồi.”
“Lát nữa nấu mì cho tiểu thư,” Hà Mạn Nương cười nói, “Nồi này lát nữa mang theo ăn trên đường, cho dù có lạnh cũng sẽ không cứng, lúc trước Uyển Thu cô nương cũng thích ăn.”
Vì Tạ Cát Tường cũng cần lên núi tìm người, cho nên Hạ Uyển Thu tất nhiên cần đi theo bảo hộ nàng, lúc này đi Lưu Li trang, tựa như quân tinh nhuệ trong tay Triệu Thụy đi hơn phân nửa, trong kinh không còn dư lại bao nhiêu người.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, sau khi rửa mặt ngồi xuống ăn mì, cũng không màng hình tượng thể thống gì, phì phò ăn hết một chén lớn.
Ăn xong mì, nàng nhanh chóng sắp xếp tay nải, chuẩn bị sớm qua Cao Đào Tư.
Chỉ là nàng mới vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy chiếc xe ngựa quen thuộc theo đường đá xanh của hẻm Thanh Mai xa xa chạy đến.
Hạ Uyển Thu ngồi trên đầu xe, nhìn thấy Tạ Cát Tường, liền nhảy xuống: “Tạ thôi quan, chào.”
Tạ Cát Tường hướng nàng chắp tay: “Làm phiền Hạ tỷ tỷ.”
Hạ Uyển Thu đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó mới nói: “Hôm nay Cao Đào Tư bận việc, đại nhân lệnh chúng ta trực tiếp ra khỏi thành.”
Hôm nay kỳ thật là ngày nghỉ tắm gội, hôm nay lại bận, chứng tỏ nhất định có chuyện quan trọng.
Tạ Cát Tường hơi hơi nheo đôi mắt lại, nỗ lực áp chế bất an trong lòng, nàng không càn quấy, chỉ dựa theo Triệu Thụy an bài nói: “Đi thôi, chúng ta tức khắc ra kinh.”
Hôm nay ra kinh rất thuận lợi.
Có lẽ thật sự do Tết trung thu, các giáo úy thủ vệ nhân số rất ít, chỉ có phân nửa ngày thường, bá tánh ra vào Yến Kinh cũng không nhiều lắm, mọi người đều ở nhà ăn tết.
Tạ Cát Tường nhấc màn xe lên nhìn lại, cuối cùng nhìn thoáng qua cửa thành Yến Kinh cao lớn, sau đó liền ngồi trở lại vào trong xe ngựa.
Một đường chạy nhanh, Thiên Nam Sơn liền ở trước mặt.
Trường Tín Cung lúc này, tự nhiên là vô cùng náo nhiệt.
Các đội cung nhân đi dọc hành lang, qua lại bận rộn bố trí cho cung yến Trung thu hôm nay.
Cần Chính Điện, trong Đông Noãn Các, thân ảnh gầy ốm sau trướng màn chậm rãi ngồi dậy.
Hàn An Yến dẫn các đệ tử chờ trong điện, thấy hắn tỉnh lại, không khỏi tiến lên nói: “Thánh Thượng, hôm nay có khá hơn không?”
Tiếng nói mỏng manh của Thiên Bảo đế vang lên: “Khỏe, trẫm thật sự khỏe.”