Yến Kinh Khuê Sát - Chương 87
Chương 87 – Định phong ba 12
Tô Thần báo cáo lại đơn giản vụ án, liền chờ ở một bên, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy nhanh chóng lật xem hồ sơ, đến khi xem xong toàn bộ, mới cảm thấy kiên định.
Tạ Cát Tường nói: “Trương Hữu Đức là người Lĩnh Nam, Điền Chính Chân cũng là người Lĩnh Nam, khi hắn vào Tri Hành thư viện bàng thính vào năm Thiên Bảo thứ 21, có khả năng cao đã quen biết Trương Hữu Đức, lúc ấy Trương Hữu Đức vừa lúc vào làm ở phòng thu chi của Tri Hành thư viện.”
Tay phải Triệu Thụy gõ gõ ghế dựa, thoáng nhíu mày: “Mấy người chết liên quan đến bản án cũ năm Thiên Bảo thứ 21, đều có quan hệ đến Tri Hành thư viện, mà Tri Hành thư viện cũng là thư viện mới nổi trội mấy năm gần đây.”
Thời trước, căn bản là không có Lưu Li trang, càng không cần nhắc tới Tri Hành thư viện, ước chừng ở khoảng 50 năm trước, Lưu Li trang được xây dựng, trở thành vị trí trọng yếu bảo vệ xung quanh kinh sư, quân trang vật tư và Tri Hành thư viện mới được thiết lập trong đó, đặc biệt là Tri Hành thư viện, thanh danh dần dần mới truyền xa.
Triệu Thụy cân nhắc trong lòng một lát, nói: “Xem ra, Tri Hành thư viện cũng cần phải điều tra, Tô phó thiên hộ, ngươi phái người theo dõi sát sao Tri Hành thư viện, điều tra các mối quan hệ liên quan trong đó.”
Đối với nền tảng lập quốc mà nói, các học trò là căn cơ, nếu Tri Hành thư viện liên quan đến tranh đấu chốn quan trường, vậy xuất thân của học trò không còn đáng tin cậy nữa.
Bọn họ rốt cuộc là một lòng vì nước, hay là nguyện trung thành với thầy, ai cũng nói không rõ.
Triệu Thụy nhéo nhéo mi tâm: “Khó trách bản án Điền Chính Chân và Thu Không Mật uổng mạng lúc ấy, lại liên lụy sâu như vậy, đối phương sẽ không từ thủ đoạn che giấu chân tướng.”
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, không nói gì.
Tuy rằng trong lòng rất rõ ràng, rốt cuộc vì sao phụ thân chết, nhưng bất mãn và oán hận trong lòng, vẫn khó mà ức chế.
Bất luận đối phương là ai, bất luận rốt cuộc vì sao, hãm hại trung lương, làm hại thanh quan trung thần cửa nát nhà tan, hắn chính là tội nhân.
Triệu Thụy không cần nhìn, cũng biết tâm tình Tạ Cát Tường đau đớn kịch liệt như thế nào.
Hắn vươn tay, nhẹ nhàng cầm tay nhỏ mềm mại của Tạ Cát Tường.
Nắng ngày hè chói chang, lòng bàn tay Tạ Cát Tường ấm áp, nhưng Triệu Thụy biết, giờ khắc này, tâm nàng lại lạnh băng như vào đông.
Triệu Thụy thấp giọng nói: “Lúc này đây, Thánh Thượng đã hạ quyết tâm, cho nên, muội không cần lo lắng.”
“Sẽ không có người nào ung dung ngoài vòng pháp luật.”
Tạ Cát Tường thở dài một tiếng.
Nàng nói: “Thụy ca ca, ta nhớ ca ca.”
Cách biệt nhau từ năm Thiên Bảo thứ 21, nàng đã có hai năm không gặp Tạ Thần Tinh, huynh muội hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, hiện tại lại trở thành thân nhân duy nhất của nhau, ràng buộc lẫn nhau càng sâu.
Tuy thường có thư từ lui tới, Triệu Thụy cũng thường xuyên có thể nói cho nàng biết tình hình huynh trưởng gần đây, nhưng Tạ Cát Tường vẫn vô cùng nhớ hắn.
Loại nhớ nhung này, là nỗi lo lắng sau bao nhiêu năm không gặp.
Triệu Thụy cũng biết nàng nhớ huynh trưởng, liền vỗ vỗ tay nàng: “Nhanh thôi, Thần Tinh huynh có thể nhanh chóng trở về thôi.”
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn: “Thật không?”
Tất nhiên là thật.
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn nàng, ngữ khí chắc chắn: “Thật, trước khi ăn Tết năm nay, muội nhất định có thể nhìn thấy huynh ấy.”
Lúc này Tạ Cát Tường mới có chút tươi cười.
Mấy người lại nói đến vụ án Trương Hữu Đức, Tạ Cát Tường nói: “Chu trướng phòng chỉ nói hắn phải về nhà, không nói bởi vì chuyện gì, căn cứ Hộ Thành Tư ghi chép, ba tháng trước Trương Hữu Đức xác thật rời khỏi Yến Kinh, hắn mang giấy tờ tùy thân rời kinh ra khỏi thành từ cửa Đông, lại không đi theo hướng Nam, đi về Lĩnh Nam.”
Tạ Cát Tường nghi hoặc nói: “Hắn đi nơi nào? Hoặc là nói, hắn vốn muốn đi đâu?”
Triệu Thụy nhìn chữ cửa thành Đông, dừng một chút, suy đoán nói: “Hắn có thể đi Tri Hành thư viện không?”
Lưu Li trang ở ngay Đông ngoại ô Yến Kinh, nếu muốn đi Lưu Li trang cũng đều ra khỏi thành từ cửa Đông.
Nhưng Trương Hữu Đức người này ra khỏi cửa thành Đông liền không có tin tức, giấy tờ tùy thân mang thân phận hắn vẫn chưa tiến vào Lưu Li trang.
Từ một khắc hắn rời Yến Kinh kia, con đường phía trước của hắn liền trở nên mơ hồ.
Tạ Cát Tường suy tư một lát, đột nhiên nói: “Thụy ca ca, tử trạng của hắn tương đồng với hai người chết năm Thiên Bảo thứ mười một, chúng ta có thể suy đoán, hắn đi gặp người này, hoặc là nói đi đến cái nơi, có thể là chỗ hung thủ năm đó ở hay không?”
Triệu Thụy nhướng mày, nói: “Có khả năng này, hơn nữa có khả năng rất lớn.”
Triệu Thụy phân phó Tô Thần: “Tăng số lượng nhân thủ, canh giữ Lưu Li trang và Tri Hành thư viện, kho hàng Quân Khí tư cũng cần Cao Đào Tư tiếp quản, hổ phù điều lệnh đã chuyển vào tay ta, nếu có người muốn điều động quân khí, cần phải báo lại bản quan.”
Tô Thần chắp tay: “Vâng!”
Triệu Thụy nghĩ nghĩ, lại nói: “Nhanh đi hỏi, chiếc xe ngựa vừa mới ra khỏi phủ đại hoàng tử, cuối cùng đi nơi nào.”
Tô Thần nhanh chóng lui ra, Tạ Cát Tường nói: “Người trên xe ngựa, ta luôn cảm thấy quen mắt vô cùng, nhưng lại rất chắc chắn mình chưa bao giờ gặp qua hắn, đây là vì sao?”
Triệu Thụy nhéo nhéo tay nàng: “Cứ nghỉ ngơi trong chốc lát, giáo úy vừa tới báo, nói dược thánh lão nhân gia hôm nay sẽ vào kinh, loại thuốc này rốt cuộc là cái gì, hôm nay có thể công bố.”
Nếu hắn không nói câu này, Tạ Cát Tường còn có thể nghỉ trưa một lát được nữa, hắn vừa nói như thế, Tạ Cát Tường lại trằn trọc, không thể ngủ được.
Triệu Thụy gọi người đưa canh an thần tới, Tạ Cát Tường nhàn nhạt uống hết nửa chén, lúc này mới ngủ.
Đến khi nàng chìm vào mộng đẹp, Triệu Thụy mới nhẹ nhàng thở ra.
Tô Thần lặng lẽ vào hậu nha, nói bên tai Triệu Thụy vài câu, Triệu Thụy nhíu mày lấy sổ con, vung bút lên, vài câu ngắn ngủn liền thành thư.
“Phái người lập tức đưa vào trong cung, mời Thánh Thượng xem qua,” Triệu Thụy dừng một chút, nói, “Lại phái một đội, chú ý Nghi Loan Tư.”
Trong tay hắn hiện giờ có toàn bộ người Nam Trấn Phủ Tư, không nhiều không ít, vừa vặn đủ dùng.
Tô Thần có chút chần chờ: “Đều là huynh đệ một nhà, nếu theo dõi, rất dễ bị nhìn thấu.”
Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Không sao, chỉ là muốn nói cho Tiền Chi Kính biết, ta thời thời khắc khắc đều chú ý hắn.”
Tô Thần chắp tay, nhanh chóng lui xuống.
An bài xong hết mọi thứ, Triệu Thụy mới mở quyển sổ Tạ Cát Tường mang theo bên người ra, xem đi xem lại.
Quyển sổ này, ghi chú lại các điểm đáng ngờ và mối liên hệ của vụ án, manh mối và chi tiết trong đó vừa xem đã hiểu ngay, quyển sổ này hơi mỏng, nhưng Tạ Cát Tường viết đầy chữ, đã không có một chỗ chỗ trống.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vuốt quyển sổ, nhớ tới lời vừa rồi Lý Xán nói, không khỏi cười lạnh ra tiếng.
Hắn ta luôn cảm thấy, hết thảy đều có liên quan đến quyền lợi và địa vị, nhưng hắn ta sai rồi.
Mặc dù về sau nếu hắn thật sự lên ghế chủ vị, cũng không thể hoàn toàn khống chế nhân tâm.
Người đã từng chết oan sẽ không sống lại, cô nhi cũng sẽ không tha thứ, từng vụ từng việc huyết án chảy xuôi dưới chân hắn, cuộc đời này hắn đều sẽ không thể rửa sạch sẽ.
Người bị hại sẽ không tha thứ, mà người chấp pháp cũng không có khả năng tha thứ.
Triệu Thụy nhắm mắt lại, dưỡng tinh thần, đợi đến thời gian buổi chiều, mặt trời chói lọi phía chân trời, một thân ảnh gầy ốm từ trên xe ngựa bước xuống dưới, bình tĩnh nhìn khóm trúc xanh vờn quanh Cao Đào Tư.
Tổng kỳ Bàng Nguyên của Cao Đào Tư tự mình đi đón người, giờ phút này đi theo bên cạnh ông, thái độ cung kính lạ thường.
“Tiên sinh, tới rồi.”
Lão giả nhìn ba chữ Cao Đào Tư to lớn, còn gật gật đầu: “Đây là Thánh Thượng ngự bút.”
Bàng Nguyên dừng một chút, thấp giọng nói: “Tiên sinh thật có nhãn lực.”
Ba chữ to treo trước nha môn Cao Đào Tư, đúng là do Thiên Bảo đế tự tay viết lên, bất quá vẫn chưa đóng dấu riêng, rất nhiều người căn bản không biết.
Lão giả nhàn nhạt cười cười, không nhiều lời nữa.
Bàng Nguyên đi theo cạnh ông, chỉ ông đường đi, vòng qua hành lang, xuyên qua Nguyệt môn, là đến hậu nha u tĩnh.
Giờ phút này, Triệu Thụy và Tạ cát Gường sóng vai đứng, cùng nhau chờ vị lão giả từ xa đến đây.
Lão nhân gia đầu bạc mày dài, gầy ốm thanh tuyển, mặt mày bình đạm không gợn sóng lại phảng phất chứa đầy sao trời, bao quát thế gian vạn vật.
Chỉ cần nhìn ông, tâm cũng có thể yên tĩnh theo.
Triệu Thụy tiến lên, chắp tay hành lễ: “Đào tiên sinh.”
Dược thánh Đào Định Châu ẩn cư Dược Vương Cốc 40 năm, vào năm Thiên Bảo thứ 23, được Cao Đào Tư mời, rốt cuộc bước ra khỏi Dược Vương Cốc.
Trên thực tế, bản thân Triệu Thụy cũng không nghĩ tới, ông sẽ tự mình xuất cốc.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường hành lễ, dược thánh Đào Định Châu liền cười nói: “Hai vị tiểu hữu khỏe.”
Chờ đoàn người ngồi xuống trong viện, Đào Định Châu mới tiếp tục mở miệng: “Lão hủ vốn đã quyết định cả đời không còn ra khỏi cốc, nhưng nhìn thấy mô tả loại thuốc Bàng tiểu hữu đưa, chung quy vẫn là không thể ngồi yên nhìn được nữa.”
Lời ông vừa nói ra, trong lòng mọi người ngồi đây đều run lên.
Đào Định Châu thấy mấy thanh niên đang ngồi đều rất khẩn trương, không khỏi ôn tồn trấn an: “Không phải sợ.”
Triệu Thụy nhẹ nhàng thở ra, lúc trước Dược Vương Cốc xuất hiện phản đồ, thất thoát không ít thuốc lạ, bởi vậy Đào Định Châu mới phong cốc, vài thập niên qua chưa từng đặt chân vào giang hồ.
Nếu không phải loại thuốc lần này thật sự hiếm lạ, Cao Đào Tư và Nghi Loan Tư đều không chỗ kiểm chứng, lúc này Triệu Thụy mới nhớ tới Dược Vương Cốc đã từng nổi tiếng thiên hạ.
Đào Định Châu năm nay tuổi đã là cổ lai hi*, nhưng tinh thần vẫn khỏe khoắn, ông đi đường xa, lại không hề thấy mỏi mệt, thật khiến người ngạc nhiên.
*cổ lai hi: 70 tuổi
Triệu Thụy liền nói: “Đào tiên sinh, ta muốn hỏi một câu, Dược Vương Cốc có từng thấy loại thuốc như vậy chưa?”
Đào Định Châu phất phất tay với Bàng Nguyên, để hắn mang hành lý của mình tới, sau đó mở ra, lấy ra một quyển sách mới tinh.
Hắn vuốt ve quyển sách này, thở dài một tiếng: “Những năm gần đây, Dược Vương Cốc dốc lực chỉnh sửa sách, hợp các tác phẩm ‘Dược phổ’ ‘Thảo phương’ thành một quyển sách mới, bổ sung thêm kết quả nghiên cứu thuốc trăm năm nay của Dược Vương Cốc, vừa mới biên soạn thành ‘Trăm dược tập’.”
Từng câu từng chữ của ông, đều khiến lòng người sinh ra kính nể.
Tuy không ra khỏi cốc, nhưng các dược sư của Dược Vương Cốc vẫn không từ bỏ nghiên cứu, lúc này mới có ‘Trăm Dược Tập’ trước mặt bọn họ ngày hôm nay.
Đào Định Châu chỉ chỉ chữ trên bìa sách, nói: “Căn cứ quyển ‘Trăm Dược Tập’, ngoài các loại thuốc trị liệu khác, còn có hai quyển thuốc độc, hai quyển phương pháp chế độc, cùng với một quyển sách thuốc cấm, quyển lão hủ mang ra đây, đó là quyển thuốc cấm vừa thành sách.”
Thuốc độc và thuốc cấm được tách ra hai quyển riêng biệt, đủ thấy uy lực của thuốc cấm.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không khỏi ngồi thẳng người, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn quyển sách mỏng manh trên bàn.
Đào Định Châu lật xem từng trang, cuối cùng lật tới một tờ trong đó.
Trên tờ giấy này vẽ một đóa hoa kiều diễm vô cùng.
Hoa kia tựa như mẫu đơn, lại tựa như hoa trà, cánh hoa màu sắc mỹ lệ, hồng tím giao nhau, mỹ lệ phi thường.
Hoa như vậy, bọn họ chưa bao giờ thấy.
Đào Định Châu nhìn đóa hoa này, ánh mắt khó được có chút chán ghét.
“Đây là hoa Trường Thọ,” ngữ khí Đào Định Châu trầm trọng, “Hoặc là nói, nó đã từng được gọi là hoa Trường Thọ, hai năm trước khi sửa lại sách, ta và các đồ đệ luôn đắn đo mãi, mới sửa lại cho nó một cái tên.”
“Hiện tại nó được gọi là Cỏ Đoạt Mạng.”
Cỏ Đoạt Mạng?
Một gốc cây thực vật, tên gọi được sửa từ Hoa Trường Thọ đến Cỏ Đoạt Mạng, có thể thấy dược lý đã được thâm nhập khám phá, đây rốt cuộc là tốt hay là xấu, là lợi hay là hại, nhìn tên liền hiểu ngay.
Đào Định Châu thấy bọn họ đều thực chú ý, liền nói: “Nói chung, tên gọi của một loại thảo dược, ước chừng có chút liên hệ với dược hiệu của nó, tỷ như loại Hoa Trường Thọ này, vì sinh trưởng khó khăn, số lượng thưa thớt, ngẫu nhiên có bá tánh ăn phải, sẽ làm người mất đi cảm giác đau đớn, hơn nữa còn hưng phấn lâng lâng, vui vẻ lại vui sướng, cho nên mới mệnh danh là Hoa Trường Thọ.”
Nhưng thời gian lâu rồi, mọi người phát hiện cũng không phải chỉ như thế, nên cũng dần dần bắt đầu chán ghét nó.
Đào Định Châu nói: “Bột phấn của nó vô cùng độc đáo, người lúc dùng sẽ dồi dào sức lực, quên mất đau đớn, hơn nữa tựa hồ có công dụng khởi tử hồi sinh.”
“Nhưng một khi dừng thuốc, cả người sẽ nhanh chóng uể oải, đau bệnh đã từng bị sẽ tái phát trở lại, thậm chí đau đớn càng sâu, hơn nữa sẽ cực kỳ khó chịu, không muốn ăn, sống không bằng chết.”
Bởi vậy, loại Hoa Trường Thọ này dần dần thất truyền, biến mất tung tích.
Đào Định Châu nói: “Nhưng dù sao nó cũng là hoa cỏ, tuy sinh trưởng yêu cầu hà khắc, nhưng cũng không phải không thể sinh trưởng, bởi vậy vẫn chưa tuyệt tích. Khi chỉnh sửa lại Trăm Dược Tập lần nữa, nhằm vào loại dược thảo này, đã đặc biệt làm khảo chứng tỉ mỉ hơn.”
Cho nên sách về thuốc cấm trong quyển Trăm Dược Tập hiện ra trước mặt bọn họ lần này, chính là dược hiệu và dược lý cuối cùng.
Tạ Cát Tường chăm chú xem, cẩn thận đọc dược hiệu viết trên đó.
Ngoại trừ cách dùng và triệu chứng Đào Định Châu vừa mới nói, còn đặc biệt viết vài điểm.
“Thuốc này có hiệu quả đặc thù, thân thể người sau khi chết dùng thuốc thì xương trắng sẽ hiện hoa văn đỏ, dần dần tản ra, hình dạng như hoa, cho nên lúc trước cũng được gọi là xương nở hoa.”
Ba chữ xương nở hoa, rất là tượng hình.
Tạ Cát Tường tiếp tục đọc xuống, biểu tình đột biến: “Nếu người sau khi chết chạm vào cây hoa hoặc nhụy hoa, bộ phận chạm vào sẽ lây dính vệt đỏ, quanh năm không tiêu tan, càng lâu càng đậm.”
Đọc ghi chép đến nơi đây, hết thảy đều mở rộng thông suốt.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng vừa lúc nhìn về phía nàng, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt hai người trẻ tuổi toả sáng ra ý mừng mãnh liệt.
Các vụ án đang treo, dựa vào loại thảo dược này, toàn bộ đều được xâu chuỗi lại.
Mà hướng cuối cùng hết thảy mọi thứ này chỉ đến, lại đều liên quan đến Ẩn Sơn tự ba mươi năm trước.
Tạ Cát Tường mím môi, cơ hồ sắp nghẹn ngào ra tiếng.
Phụ thân để lại manh mối cho nàng, nhìn như rải rác, kỳ thật trực tiếp nói cho nàng chân tướng cuối cùng.
Trong đó tựa hồ không có sát thủ liên hoàn nào cả, cũng không có tình tiết vụ án mơ hồ nào, có chăng bất quá chỉ là dã tâm xâm chiếm thiên hạ, có thì cũng chỉ có không cam lòng và bất mãn.
Đào Định Châu thấy bọn họ tựa hồ đã biết hai loại dược hiệu đặc thù này, liền nói: “Nếu không phải việc này liên quan đến Cỏ Đoạt Mạng, lão hủ cũng không phá vỡ lời thề của mình, Cỏ Đoạt Mạng này nếu lại xuất hiện trên thế gian, nhất định sẽ tạo nên đại loạn, nhiễm phải Cỏ Đoạt Mạng, phần lớn sẽ cửa nát nhà tan, vợ con ly tán, thật sự thật đáng buồn đáng tiếc.”
“Đào tiên sinh, ngài mang y đức, lòng chứa thiên hạ, khiến tại hạ kính nể,” Triệu Thụy nói, “Lần này có thể được ngài ra tay tương trợ, thật sự là đại hạnh của nước nhà.”
Triệu Thụy nói tới đây, dừng một chút: “Đào tiên sinh, Cỏ Đoạt Mạng này có thuốc giải không?”
Đào Định Châu lắc lắc đầu: “Loại thuốc này Dược Vương Cốc nghiên cứu không dưới mười năm, chung quy không có phương pháp phá giải, chỉ có thể điều dưỡng lại cho tốt sau khi dứt khoác ngừng thuốc, còn cuối cùng sẽ như thế nào, cũng chưa biết.”
Dược Vương Cốc tuy muốn nghiên cứu, lại không thể lấy mạng người ra đùa, bởi vậy phần lớn đều thử thuốc trên gia súc, kế tiếp rốt cuộc như thế nào, còn phải quan sát.
Đào Định Châu nói: “Không có nhiều người thử thuốc, chúng ta không thể kết luận.”
Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ nghe hiểu.
Tạ Cát Tường nhớ lại một phần chuyện trước đây trong quyển Vinh Khánh Hoa du ký, hỏi: “Đào tiên sinh, nếu con người ăn trúng loài gia súc ăn nhầm hoa, sẽ có kết quả gì?”
Nàng nhớ tới con lợn rừng đầu óc mơ mơ màng màng kia.
Đào Định Châu chợt hứng thú: “Cái này chúng ta không có nghiên cứu, bất quá nếu dùng lượng cực nhỏ, cũng như nắm muối bỏ biển, sẽ không sinh ra ảnh hưởng cực hạn đến con người, nhưng cách một ngày không dùng, vẫn sẽ có phản ứng ngừng dùng thuốc, chỉ là sẽ tiêu trừ rất nhanh.”
Tạ Cát Tường lại kể chuyện Mao Đỗ Trương năm đó cho Đào Định Châu nghe, Đào Định Châu càng thêm hưng phấn, cũng lấy quyển số của mình ra bắt đầu ghi chép
“Nói như thế, cửa hàng này dùng khẳng định không phải hoa, nếu dùng hoa, thực khách dưới tình huống sử dụng năm này tháng nọ, sau khi ngưng sử dụng bệnh trạng sẽ vô cùng mãnh liệt, nặng thì có thể tử vong, cửa hàng này năm đó cứ như vậy êm đẹp qua đi, rất có thể bọn họ không dùng hoa, mà là dùng thân cây.”
“Trước đó cũng nói, loại Cỏ Đoạt Mạng này rất khó gieo trồng, mặc dù có thể trồng thành công, cũng không nhất định có thể nở hoa, cái mà cửa hàng thức ăn đó dùng là thân cây dược hiệu cực thấp nhưng mùi hương đặc thù mà nồng đậm, nói ra cũng thực may.”
Bởi vì thân cây không ra hoa rất dễ bị khô héo.
Tạ Cát Tường than một tiếng: “Nếu nói như thế, loại hoa này không nên tồn tại hậu thế, tồn tại của nó là đi ngược với Thiên Đạo.”
Đào Định Châu nhiều năm nghiên cứu dược vật, cực kì quen thuộc với các loại thảo dược, nghe được Tạ Cát Tường cảm thán, rất khen ngợi gật gật đầu.
“Lời tiểu hữu nói thật đúng.”
Đám người Triệu Thụy và Đào Định Châu cùng nhau cân nhắc lại đặc tính của thuốc, đợi cho bổ sung đầy đủ các chi tiết có sẵn, Đào Định Châu mới nói: “Ta viết lại cho các ngươi một quyển sổ giám định, xác định lại Nghiệm Thi Cách mục của mỗi vụ án một chút.”
Có ông bảo đảm, các vụ án treo có thể xâu chuỗi lại.
Thậm chí bao gồm hồ sơ vụ án thư sinh năm đó đã mất đi.
Biết chi tiết vụ án không chỉ có riêng Hình Cửu Niên, các hình danh quan cùng nhau phá án năm đó cũng đều biết, bọn họ liên danh viết lại, cũng sẽ trở thành chứng cứ xử án mới.
Đợi cho mọi thứ đều xong xuôi, Tạ Cát Tường mới cảm thấy tảng đá lớn trong lòng được thả lỏng một chút.
Bọn họ cùng nhau đưa Đào Định Châu về hậu nha nghỉ ngơi, Tạ Cát Tường cũng không rảnh nghỉ ngơi, lôi kéo mọi người cùng nhau cân nhắc lại vụ án.
Mấy vụ án trước đó, bọn họ đều đã phân tích rõ ràng, hiện tại chỉ còn lại manh mối thưa thớt của vụ án thư sinh năm đó.
Mà vụ án này, kỳ thật là mấu chốt trung gian nhất.
Tạ Cát Tường nói: “Như thế cũng biết, hoa năm đó Hàn Lục phát hiện chính là Cỏ Đoạt Mạng. Năm đó hắn ngẫu nhiên phát hiện bí mật của Chương Diễm Nương, phát hiện loại hoa kỳ lạ này, vì kĩ thuật trồng hoa xuất chúng, liền trồng ra loại hoa này lần nữa.”
Có lẽ, năm đó Hàn Lục còn làm chuyện càng điên cuồng hơn.
“Ta suy đoán, năm đó sau khi hắn trồng thành công loại hoa này, liền cầm đi tìm Chương Diễm Nương tranh công, rất có thể Chương Diễm Nương bởi vì loại hoa này trân quý khó được, lập tức liền có chút điên cuồng.”
“Sau khi dùng một lượng lớn, lập tức xuất hiện phản ứng mãnh liệt, Hàn Lục vì cứu nàng, giúp nàng bóp chặt cổ khiến nàng nôn mửa, cuối cùng phát hiện hoàn toàn không có hiệu quả, Chương Diễm Nương rất nhanh đã thở không nổi.”
Tình hình này ngay lúc đó, rất có thể đã kích phát tâm bệnh trong lòng Hàn Lục.
“Có lẽ hắn đã sớm không bình thường, hắn si mê hoa cỏ, cũng si mê Chương Diễm Nương, thần thái của Chương Diễm Nương khi gần chết kích thích hắn, làm hắn ra tay bóp chết Chương Diễm Nương dưới trạng thái điên cuồng.”
“Hắn muốn khiến Chương Diễm Nương vĩnh viễn thuộc về hắn, bộ dáng kiều diễm mỹ lệ này, sẽ không có người ngoài nhìn thấy nữa.”
Tâm thái của loại sát thủ liên hoàn này đều rất phức tạp, cần không ngừng thông qua manh mối và nghiền ngẫm chi tiết, mới có thể tìm kiếm ra chân tướng vụ án.
Nghiệm Thi Cách mục của Chương Diễm Nương sau khi chết, đặc biệt cho thấy trên ngón tay có vệt đỏ, nói cách khác, sau khi nàng chết, cũng chạm đến hoa Cỏ Đoạt Mạng.
Lúc ấy trên người Hàn Lục , nhất định có mang theo Cỏ Đoạt Mạng!
Tạ Cát Tường thở sâu, nỗ lực áp chế kích động trong lòng.
“Còn vì sao hắn phải giết Mạnh Kế Tố, động cơ này không thể chứng thực, nhưng xem trạng thái thi thể Mạnh Kế Tổ sau khi chết, chứng minh hắn hẳn cũng do Hàn Lục giết, hắn cũng là một mắt xích trong vụ án, đồng thời cái chết của hắn có liên quan đến Chương Diễm Nương.”
Triệu Thụy rũ mắt suy nghĩ sâu xa, lại đánh gãy Tạ Cát Tường: “Không, ta cho rằng cũng không phải đều có liên quan đến Chương Diễm Nương, hoặc là không hoàn toàn liên quan đến Chương Diễm Nương, bởi vì Trương Hữu Đức này căn bản không quen biết Chương Diễm Nương, cuộc đời hai người cũng không gặp nhau, nguyên nhân Mạnh Kế Tổ chết không phải bởi vì Chương Diễm Nương, đó chỉ bởi vì Cỏ Đoạt Mạng, không còn cái khác.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, gạch gạch vẽ vẽ trong danh sách, viết xong liền tiếp tục nói.
“Nhưng sau hai vụ án, Hàn Lục cứ thế mất tích, cũng chưa lại giết người, nhất định có chuyện gì vây khốn hắn, làm hắn không thể tiếp tục gây án,” Tạ Cát Tường nói, “Sau năm Thiên Bảo thứ mười một, mãi cho đến năm Thiên Bảo thứ 21, trong suốt thời gian mười năm, Hàn Lục đều không ra tay tiếp.”
Căn cứ manh mối Đào Định Châu mới cung cấp, vụ án thư sinh năm Thiên Bảo thứ 21 cũng có liên quan đến Cỏ Đoạt Mạng, như vậy có thể suy đoán, án này có lẽ cũng có quan hệ với Hàn Lục.
Tạ Cát Tường nói: “Phụ cận Yến Kinh không ai trồng được loại hoa cỏ này, trước mắt chúng ta chỉ có thể thông qua lời Chu trướng phòng nói để suy đoán, Hồng Chiêu Lâu cùng Túy Trần Cư năm đó Chương Diễm Nương ở cũng đã dùng loại thuốc này, các manh mốiq chỉ hướng về Tôn gia.”
Hồng Chiêu Lâu, Túy Trần Cư cùng sòng bạc Cung Hưng đều là sản nghiệp của Tôn gia, mà người phía sau màn của Tôn gia, hiện tại bọn họ đã có suy đoán chính xác.
Tạ Cát Tường nói: “Nếu là như thế, chúng ta cũng có thể suy đoán, Hàn Lục và Tôn gia, hoặc là có dính dáng đến người kia.”
Quan hệ giữa Ẩn Sơn tự và Trung vương năm đó ra sao, hiện tại Hàn Lục và người nọ tựa hồ cũng có quan hệ như thế.
Trong mười năm này rốt cuộc đã xảy ra cái gì, bọn họ không thể khảo chứng, nhưng có thể khẳng định, từ năm Thiên Bảo thứ 20, Hàn Lục mang theo Cỏ Đoạt Mạng đã xuất hiện một lần nữa.
Triệu Thụy nói: “Nếu vụ án thư sinh có liên quan đến Hàn Lục, chúng ta có thể suy đoán lại lần nữa.”
“Năm đó Điền Chính Chân và Thu Không Mật nhất định nhìn thấy gì đó, đã biết gì đó bởi vậy bị giết người diệt khẩu, trong quá trình dọn thi thể sau khi bọn họ chết đụng phải hoa Cỏ Đoạt Mạng, cho nên bí mật này, hẳn chính là Cỏ Đoạt Mạng.”
Hai thư sinh trẻ còn chưa bước vào quan trường có thể biết được bí mật gì đây?
Bọn họ chết ở Lưu Li trang, chết ở nơi đã từng phụ cận Ẩn Sơn tự, cũng chết bên cạnh Tri Hành thư viện tựa hồ có cấu kết với quan trường.
Từng manh mối này, toàn bộ đều chỉ về hướng phố Cầm Tú nhà cao cửa rộng.
Tựa hồ cũng chỉ hướng về Lưu Li trang và Thiên Nam Sơn liếc mắt một cái nhìn không thấy đỉnh, trong núi rừng rậm rạp, lại cất giấu được thứ gì?
Tạ Cát Tường nói: “Cái chết của hai người bọn họ có lẽ không phải việc Hàn Lục làm, nhưng nguyên nhân nhất định có liên quan đến Hàn Lục, bởi vì hai năm sau, Trương Hữu Đức có khả năng liên quan đến một trong hai người này, lại lần nữa chết trong tay Hàn Lục.”
“Nếu chúng ta biết rốt cuộc Hàn Lục ở nơi nào, có lẽ là có thể điều tra rõ điểm đáng ngờ trong đó.”
Tạ Cát Tường nắm chặt đôi tay, ánh mắt chắc chắn: “Manh mối cuối cùng, liền ở ngay trên người Hàn Lục.”
Triệu Thụy và nàng liếc nhìn nhau, cúi đầu nói vài câu, Tạ Cát Tường gật gật đầu.
Khi mọi việc được sắp xong, một người giáo úy trẻ vội vàng tiến vào: “Đại nhân, chiếc xe ngựa vừa rồi sau khi chạy quanh thành khoảng nửa canh giờ (1h), lại đến Hồng Chiêu Lâu.”
Hồng Chiêu Lâu sao?
Đúng lúc này, Tạ Cát Tường đột nhiên mở to hai mắt.
“Có lẽ ta đã đoán được, người trên xe ngựa rốt cuộc là ai rồi!”