Yến Kinh Khuê Sát - Chương 86
Chương 86 – Định phong ba 11
Thân phận đại hoàng tử Lý Xán trong tông thất thập phần xấu hổ.
Sau khi hắn bị định là tội nhân, lại được miễn chịu tội, rồi thành con thừa tự cho vị hoàng thúc chỉ lớn hơn mình mấy tuổi, thành con nối dòng khi tuổi đã lớn.
Dưới loại tình huống này, hắn càng ít xuất hiện càng an toàn.
Bản thân đại hoàng tử cũng biết điểm này, ngày thường ru rú trong nhà, trong phủ có bất luận chuyện gì đều không khoa trương, điệu thấp đến phảng phất như Yến Kinh không có người này.
Vậy mà khi Thiên Bảo đế bệnh nặng, hắn lại đưa cho Triệu Thụy một phong thiệp mời như vậy.
Triệu Thụy nhìn thoáng qua Tô Thần vừa gấp gáp trở về, hỏi: “Đã xảy ra chuyện?”
Vụ án Phan Lâm Lang gần đây đã thay đổi người phụ trách, Tô Thần hiện giờ đang toàn lực điều tra án liên hoàn.
Hiện tại đột nhiên trở về, khẳng định có chuyện quan trọng.
Sắc mặt Tô Thần thật không tốt.
Hắn vội vàng vào hậu nha, nhìn thoáng qua người trong hậu nha, thấp giọng nói: “Nhị điện hạ…… Đã xảy ra chuyện.”
Triệu Thụy hơi hơi nhíu mày.
Hắn và nhị điện hạ Lý Hi cùng nhau lớn lên, biết rõ cách làm người của điện hạ, tính tình hắn giống Minh Đức Hoàng Hậu đã mất như đúc, khoan dung nhân từ, tự nhiên hào phóng.
Nhưng hắn cũng không mềm yếu.
Ngược lại, tính tình hắn trầm ổn, khí độ bình thản, làm việc cẩn thận, mặc dù hiện giờ mới hai mươi mấy tuổi, cũng không bướng bỉnh ương ngạnh, bất luận là triều đình hay là trên phố, đều đối với hắn khen ngợi có thừa.
Hắn là nhi tử của Thiên Bảo đế cùng Minh Đức Hoàng Hậu, kế thừa ưu điểm vốn có của hai người, rất được Thiên Bảo đế yêu thích.
Thiên Bảo đế bệnh tật ốm yếu, có thể chống đỡ nhiều năm như vậy, đều dựa vào thái y toàn lực trị liệu, cũng dựa vào lòng dạ hắn kiên cường, nếu hắn sớm buông tay rời khỏi nhân gian, để lại cho nhi tử không biết sẽ là vận mệnh gì đây.
Nhưng thân thể hắn xác thật không thể quá mức mệt nhọc, sau khi nhị hoàng tử nhược quán, liền giao các chính sự không quá quan trọng cho nhị hoàng tử xử lý.
Năm nay tuy cũng coi như là thái bình, nhưng tới thời điểm phòng lụt mùa hè, ven bờ đê Trường Hà vẫn khiến người không thể yên tâm, nhị hoàng tử liền dẫn các quan lại Công Bộ lao thẳng tới Trường Hà, vẫn luôn ở tại đó.
Một lần ở chính là hai tháng.
Chẳng sợ nhị hoàng tử phi có thai, hắn cũng không trở về.
Hiện giờ đã là cuối bảy tháng, mấy ngày nữa liền tới tháng tám, đợi qua mười lăm tháng tám, khi đợt phòng lụt có thể kết thúc, đến lúc đó nhị hoàng tử sẽ vẻ vang trở về, không thể tốt hơn.
Nhưng cố tình ở ngay lúc này, nhị hoàng tử xảy ra chuyện.
Lúc Tô Thần nói chuyện, cả người đều run run.
“Hôm qua nhị điện hạ kiểm tra trên đê, không cẩn thận rơi vào dòng nước chảy xiết,” Tô Thần cơ hồ muốn nghẹn ngào lên, “Đến nay…… Đến nay vẫn chưa thấy bóng dáng.”
Triệu Thụy cứng họng thất thanh: “Cái gì?”
Tô Thần cúi thấp đầu.
“Hôm qua bồ câu Nghi Loan Vệ đưa tin tới lui thường xuyên, thuộc hạ liền sai người chặn lại xem xét, mới biết việc này,” Tô Thần nói, “Tin tức cấp báo không nhiều lắm, chỉ biết ven bờ Trường Hà đã có Nghi Loan Vệ cùng đô chỉ huy sứ nha môn đang toàn lực cứu hộ, đến bây giờ cũng không có kết quả.”
Triệu Thụy cau mày, tay phải không tự giác gõ trên bàn đá.
Cọc, cọc, cọc.
Tiếng vang nặng nề kia đánh vào trong lòng mỗi người, khiến nhân tâm phiền muộn, không biết phải nói như thế nào mới hết.
Nếu thật sự tìm không thấy nhị hoàng tử, như vậy…… như vậy vận mệnh Đại Tề, sắp viết lại rồi.
Mặt Triệu Thụy trầm xuống, nói: “Đại hoàng tử đã biết việc này.”
Đại hoàng tử Lý Xán lúc này đột nhiên mở tiệc chiêu đãi hắn, trong lòng rốt cuộc đánh chủ ý gì, kết hợp với chuyện nhị hoàng tử mất tích, lập tức liền trồi lên mặt nước rõ ràng.
Khi Tạ Cát Tường còn nhỏ cũng đã gặp Lý Hi cùng Triệu Thụy, hiện tại nghe được hắn sinh tử chưa rõ, trong lòng buồn đến khó chịu.
“Thụy ca ca, huynh đừng vội, sẽ tìm thấy nhị điện hạ.”
Triệu Thụy lắc lắc đầu.
Hắn nhắm mắt lại, chuyện mấy tháng qua đồng loạt chảy qua trong đầu, từ sau một ngày mưa nọ, ngày đó hắn bắt đầu tiến vào Cao Đào Tư, hết thảy tựa hồ như đã âm thầm bắt đầu.
Vô số vụ án nối nhau thành một sợi dây, lơ lửng trong dòng nước chảy xiết.
Còn đầu dây bên kia, là ai đang nắm trong tay?
Triệu Thụy thình lình nhớ tới lúc trong Cần Chính Điện, đôi bàn tay rét lạnh tới xương của Thiên Bảo đế, nhịn không được rùng mình một cái.
Nhưng hồi ức cuối cùng, lại là lần yến hội Lý Hi tham gia cùng hắn trước khi đi.
Trong bữa tiệc đều là hậu duệ quý tộc lớn lên cùng nhau, Lý Hi ngồi trong đám người bọn họ, nói cười vui vẻ, ôn hòa có lễ.
Rượu quá ba lượt, đồ ăn quá năm món, khi yến hội kết thúc, Triệu Thụy vẫn kính hắn một ly trà.
“Chuyến đi này điện hạ vất vả, chờ đến mùa thu có kết quả tốt, khi điện hạ về lại mở tiệc đón gió tẩy trần cho điện hạ.”
Lý Hi cười.
Bộ dáng hắn đoan trang thanh tú, nụ cười như gió xuân thổi tới, làm lòng người cũng thấy ấm áp.
Hắn cũng giơ chén trà lên, cùng Triệu Thụy chạm ly: “Được, Cẩn Chi chờ ta trở lại.”
Hắn chưa bao giờ thất hứa.
Triệu Thụy thở sâu, mở mắt.
Nếu Lý Hi nói đợi hắn trở về, vậy thì cứ chờ, hắn sẽ không nuốt lời.
“Đại hoàng tử khẳng định biết khúc khủy trong đó, hiện giờ Thánh Thượng bệnh nặng, nhị hoàng tử mất tích, tam hoàng tử cùng tứ hoàng tử tuổi nhỏ, lúc này là thời cơ tốt nhất cho hắn.”
Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Có dám cùng ta đi gặp vị đại điện hạ trầm mặc kiệm lời này một lần không?”
Tạ Cát Tường thấy hắn rất nhanh đã tỉnh táo hẳn, cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra, gật đầu nói: “Tất nhiên là dám.”
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được thận trọng từ trong mắt đối phương.
Bất quá cho dù có thận trọng, bữa tiệc ngắm sông này cũng cần phải đi.
Sáng sớm hôm sau, Tạ Cát Tường chọn một bộ váy áo hàng thêu Tô Châu đẹp đẽ quý giá, trên đầu vẫn chải búi tóc song nha💥, cài trâm bích ngọc lưu li, một bộ trang phục như thế, dường như lại biến nàng thành thiên kim Tạ gia trước đây.
Hôm nay Triệu Thụy tới không sớm cũng không muộn, ước chừng giờ chính Tỵ*, xe ngựa đỉnh xanh của Triệu Vương phủ liền ngừng ở hẻm nhỏ Thanh Mai.
*Giờ Tỵ: 9g – 11g; Chính Tỵ: 10g
Tạ Cát Tường ra cửa, thấy hắn mặc bộ thường phục thế tử, đầu đội quan bích ngọc, thật cân xứng với cây trâm bích ngọc của mình.
Nàng nói: “Dậy sớm trở về vương phủ?”
Triệu Thụy gật đầu, nói: “Nếu phải làm khách, chúng ta làm sao cũng cần mang chút hạ lễ.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, lên xe ngựa, hai người an tĩnh cả đoạn đường.
Cho đến khi con đường lót đá xanh của phố Cẩm Tú xuất hiện trước mắt, Tạ Cát Tường mới buông màn xe.
“Thụy ca ca, điện hạ có tin tức gì không?”
Triệu Thụy lắc lắc đầu, sắc mặt cũng không khó coi như hôm qua. Hắn rũ mắt nhìn về phía Tạ Cát Tường, duỗi tay chỉnh chỉnh trâm ngọc trên tóc nàng.
“Có Nghi Loan Vệ cùng cấm vệ đi theo, nhị hoàng tử sẽ không có việc gì.”
Triệu Thụy nói như thế.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, không có hỏi thêm.
Đợi đến phủ đại hoàng tử, xe ngựa còn chưa kịp dừng lại, đã thấy cửa lớn phủ đại hoàng tử mở rộng, Chiêm Sĩ phủ đại hoàng tử tự mình ra ngoài cửa lớn nghênh đón, dẫn theo người hầu đứng đợi ở cửa.
Thấy xe ngựa Triệu Vương phủ chậm rãi tiến đến, liền trực tiếp vẫy tay làm xe ngựa chạy vào cửa.
Triệu Thụy liếc mắt một cái, nhẹ giọng cười: “Cũng là người thiết thực.”
Hắn và đại hoàng tử không qua lại nhiều, năm đó lúc hắn vào Ngự Thư Phòng cùng đọc sách, đại hoàng tử đã ra cung mở phủ, hắn (đại hoàng tử) lớn hơn nhị hoàng tử khoảng hai mươi tuổi, trưởng tử hắn sinh ra cùng năm với nhị hoàng tử, nếu không phải tuổi nhỏ chết sớm, hiện tại cũng đã là thanh niên tuổi nhược quán.
Xe ngựa chạy thẳng vào phủ đại hoàng tử, lúc này mới dừng lại trước sảnh chính.
Triệu Thụy xuống xe ngựa trước, xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống, ngẩng đầu liền nhìn thấy đại hoàng tử đứng trước sảnh chính, gương mặt tươi cười nhìn hắn.
Hắn (đại hoàng tử) cũng có tướng mạo tốt.
Người Lý gia đều có bề ngoài tốt, loại khuôn mặt văn nhã này, nếu không phải người quen, sẽ luôn cảm thấy bọn họ khách khí lại khoan dung.
Nhưng thiên gia chính là thiên gia, không có khách khí, tất nhiên cũng sẽ không có bao nhiêu khoan dung.
Đại hoàng tử năm nay đã là tuổi bất hoặc*, đại khái bởi vì nhiều năm sống trong nhung lụa, thoạt nhìn vẫn trẻ trung nho nhã, nếu không phải hắn chọn vào lúc vô cùng lo lắng này mời Triệu Thụy tới, thì tướng mạo này của hắn thực có thể mê hoặc nhân tâm.
*Tuổi bất hoặc: dùng để nói đến người có độ tuổi quá bốn mươi
Triệu Thụy bước tới trước một bước, đứng trước người Tạ Cát Tường, dẫn nàng hành lễ đại hoàng tử.
“Đại điện hạ mạnh khỏe.” Hai người trăm miệng một lời.
Đại hoàng tử Lý Xán từ sảnh chính chậm rãi đi ra, lúc này Triệu Thụy mới phát hiện đi theo phía sau hắn còn có đại hoàng tử phi.
Lý Xán ý cười đầy mặt, đối với Triệu Thụy và Tạ Cát Tường rất là hòa khí: “Nói ra thì dù sao ngươi cũng là biểu đệ của ta, không cần khách sáo như thế, mau vào bên trong.”
Đại hoàng tử phi Trịnh thị là đích trưởng nữ An quốc bá, cũng là trưởng tỷ của Trịnh thế tử Trịnh Đức Nghĩa mà Tạ Cát Tường gặp trước đây, hiện giờ đã là ba mươi mấy tuổi, bất quá nhìn cũng trẻ trung như trượng phu của nàng.
Nàng lại đây dẫn Tạ Cát Tường, ngữ khí thân mật: “Tạ muội muội lần đầu tới phủ, sợ là không quen, hôm nay ta vừa lúc có thời gian rảnh, chúng ta không quản bọn họ, tự mình chơi là được.”
Tạ Cát Tường cũng cười theo: “Đa tạ nương nương.”
Các nhi tử của Thiên Bảo đế, đại hoàng tử và nhị hoàng tử thành gia thất đều không được phong vương, nhưng chính phi của hai người đều là nhất phẩm cáo mệnh, phẩm cấp còn muốn cao hơn cả trượng phu.
Trịnh thị là vợ kế, nhưng cũng đã thành thân cùng đại hoàng tử nhiều năm, hiện giờ một trai một gái trong phủ đại hoàng tử, đều do nàng sinh ra.
Đoàn người vừa đi vừa nói chuyện, liền ngồi xuống ở sảnh chính.
Lúc này đại hoàng tử mới mở miệng: “Hiện giờ Triệu thế tử là đại hồng nhân ở Yến Kinh, ngay cả ta cũng biết, hiện giờ phụ hoàng phá lệ sủng tín ngươi, về sau tiền đồ tự không thể đo lường.”
Triệu Thụy cũng khách khí: “Đại điện hạ quá khen, đều là bổn phận của thần.”
Đại hoàng tử cười.
Hắn tươi cười cũng nho nhã ôn hòa, nhưng chỗ sâu trong đôi mắt hắn, lại không có bất luận ý cười nào.
Cặp mắt thon dài của hắn lóe lên u quang lạnh lùng, làm đáy lòng người sợ hãi.
Trong nháy mắt Triệu Thụy liền hiểu ra, trên tay hắn dính máu.
Vị đại hoàng tử điện hạ ôn tồn lễ độ này, đã tự mình giết người, huyết tinh trên người hắn, mặc dù nhìn như đã rửa sạch sẽ, nhưng đã thâm nhập xương tủy, không thể trừ bỏ.
Triệu Thụy cúi đầu, im lặng cười cười.
Ngồi trong sảnh chính chốc lát, đại hoàng tử phi liền mở miệng: “Hoa sen trong phủ đang độ nở rộ, chúng ta đến đình trong hồ ngồi đi, thuận tiện dùng bữa cơm gia đình.”
Đại hoàng tử cười vang: “Được, rất tốt.”
Vì thế, đoàn người lại xuyên qua cửa thùy hoa💥, tiến vào hậu trạch phủ đại hoàng tử.
Phủ đại hoàng tử thực an tĩnh.
Trong phủ hắn không có thị thiếp thông phòng nào, hài tử cũng chỉ có hai đứa, cho nên có vẻ nhân khẩu thiếu thốn, rất là quạnh quẽ.
Đại hoàng tử nhìn về phía Triệu Thụy: “Trong nhà ít người, thanh tịnh một ít, nhà biểu đệ cũng như thế đi.”
Triệu Thụy dừng một chút, nói: “Đúng là như thế, ít người ít chuyện, khá tốt.”
Đại hoàng tử híp mắt, lại cười.
Triệu Thụy có thể nhìn ra, hôm nay tâm tình hắn thật sự tốt, có lẽ nhị hoàng tử sống chết chưa rõ tin tức, là tin vui tốt nhất nhiều năm rồi hắn mới được nghe thấy.
Chỉ cần cuối cùng nhị hoàng tử không về, ngôi vị hoàng đế đó sẽ là của hắn, sẽ không có biến hóa.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường thản nhiên đi theo hai phu thê đại hoàng tử ngồi xuống đình hóng gió, đợi trà bánh đều được mang lên, tất cả người hầu đều lui ra, đại hoàng tử mới bưng ấm trà lên, tự mình rót cho Triệu Thụy một ly đầy.
“Trước kia bởi vì tuổi tác, không có thường xuyên lui tới,” đại hoàng tử chắp tay, “Hiện giờ khó được có cơ hội, làm huynh trưởng ngược lại muốn tạ lỗi với ngươi.”
“Những chuyện đã qua, xin hãy lượng thứ.”
Bốn chữ những chuyện đã qua, thật sự là ngụ ý sâu xa.
Triệu Thụy hơi hơi rũ mắt xuống, cũng cầm chén trà lên: “Thần là hạ thần, ăn lộc của vua thì phải trung với vua, đảm đương không nổi hai chữ lượng thứ, đại điện hạ không cần quá mức chú ý.”
Mặt mày đại hoàng tử trầm xuống, ý cười trên mặt biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại có nặng nề.
“Ta lại muốn chú ý thì sao?”
💥Búi tóc song nha (Song nha kế)
💥Cửa thùy hoa: Thùy Hoa môn, là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện
Khuôn mặt đại hoàng tử, lạnh như hồ nước vào đông, làm người không dám nhìn thẳng.
Triệu Thụy lại cố tình ngẩng đầu, lạnh nhạt nhìn hắn.
Ánh mắt hắn bình đạm không gợn sóng, tựa hồ không có bất luận sự vật nào có thể ảnh hưởng đến hắn, khiến toàn bộ lời đại hoàng tử muốn nói đều nghẹn trong cổ họng, không thể tiếp tục thốt ra lời.
Cho dù có nói, tựa như cũng không có tác dụng gì.
Ngược lại đại hoàng tử phi rất có ánh mắt, trực tiếp sảng khoái nói: “Củ sen trong phủ chúng ta tươi mới nhất, Tạ muội muội thích ăn không? Hay nếm thử xem bột củ sen nhà làm vừa miệng không nhé?”
Nàng vừa mở miệng, không khí cứng đờ lập tức liền được thả lỏng.
Đại hoàng tử phi vừa nhìn liền rất biết cách làm người, nàng không gọi người mang các món ăn vặt lên, mà lại kêu đào kép ngồi thuyền nhỏ, xướng khúc giữa hồ sen.
Y y a a tiếng ca vang lên, lại làm không khí trong đình hóng gió khoan khoái hơn rất nhiều.
Ngữ khí đại hoàng tử phi vui vẻ thản nhiên như thế, Tạ Cát Tường cũng không tiện bác mặt mũi nàng, cho nên cũng đối đáp câu được câu không cho qua câu chuyện.
Từ sau lúc đó, đại hoàng tử vẫn luôn không nhiều lời, chỉ hờ hững nghe khúc, nhàn nhạt uống trà.
Hắn không nói lời nào, Triệu Thụy cũng không hề hé răng.
Đợi đến cơm trưa, người hầu lần lượt mang đồ ăn lên, Tạ Cát Tường nhìn sơ qua, liền phát hiện toàn bộ món ăn đều là món mình và Triệu Thụy thích ăn.
Trong lòng nàng trầm xuống, biết bữa cơm trưa này cũng là ra oai phủ đầu.
Đại hoàng tử cầm đôi đũa lên, nói với Triệu Thụy: “Đặc biệt chọn các món Triệu thế tử và Tạ tiểu thư thích ăn, chỉ là các ngươi chưa bao giờ nếm qua tay nghề đầu bếp trong phủ, cũng không biết có hợp khẩu vị không.”
Dứt lời, hắn gắp một miếng thịt bọc đường, ý bảo có thể khai bữa.
Lần này là đại hoàng tử riêng mời hai người lại đây, chắc chắn không có khả năng động tay động chân vào trong món ăn, ngược lại có thể nếm thử.
Bất quá mặc dù Triệu Thụy cầm đũa, nhưng cũng không cho sắc mặt tốt, chỉ nhàn nhạt nói: “Người đều nhớ tình bạn cũ, vẫn là thích khẩu vị trước kia hơn.”
Nụ cười trên mặt đại hoàng tử không đổi, nói: “Ngươi còn trẻ, không biết cả đời người này đến tột cùng có bao nhiêu dài lâu, theo thời gian và cảnh ngộ, các việc vốn có đều sẽ thay đổi, không có gì là mãi mãi không thay đổi.”
Triệu Thụy gắp một miếng thịt gà kho tàu, đặt vào trong chén của mình, thong thả ung dung ăn.
“Lời đại điện hạ nói rất đúng, bất quá người như thần,” Triệu Thụy nhàn nhạt cười, “Người như thần cố tình đã thích rồi thì lại mãi mãi không thay đổi.”
Đại hoàng tử liếc hắn một cái, thế nhưng ánh mắt lại không tàn nhẫn như vừa rồi, mà lại có chút hài lòng: “Thực trùng hợp, ta cũng vậy, đúng là hợp ý Triệu thế tử.”
Nói lời này xong, đại hoàng tử liền không nói thêm.
Bữa cơm này ăn vô cùng nặng nề.
Tạ Cát Tường chỉ ăn một chút đồ ăn, cũng không lại động đũa, Triệu Thụy ăn cũng không nhiều lắm, còn hai phu thê đại hoàng tử thoạt nhìn rất là thản nhiên, nhai kỹ nuốt chậm ăn xong một bữa cơm trưa.
Chờ dùng xong cơm, đại hoàng tử phi liền kéo tay Tạ Cát Tường, nói cười vui vẻ: “Nghe nói Tạ muội muội am hiểu chế hương, đúng lúc ta có rất nhiều hương liệu còn chưa kịp phối, muốn nhờ Tạ muội muội ra tay tương trợ.”
Tạ Cát Tường không lập tức đáp ứng, nàng nhìn thoáng qua Triệu Thụy, thấy hắn gật gật đầu với mình, lúc này mới đi theo đại hoàng tử phi rời đi.
Chờ hai người đi rồi, đại hoàng tử liền nói: “Tuy hai người các ngươi còn chưa thành thân, rốt cuộc vẫn là thanh mai trúc mã, rất là ăn ý.”
Triệu Thụy nói: “Đợi đến ngày thành thân, còn muốn mời đại điện hạ đến phủ uống ly rượu mừng.”
Lời này nói ra ngược lại đi vào tâm khảm đại hoàng tử.
Hắn cười lớn gật đầu: “Nhất định nhất định, quay đầu ta nhất định phái người đưa hậu lễ.”
Hắn vừa nói vừa đứng dậy, chỉ chỉ bên cạnh hồ sen, nói: “Đi một chút.”
Triệu Thụy liền đứng dậy, bước chậm sau hắn một bước.
Tuy rằng lớn hơn gần hai mươi tuổi, nhưng kỳ thật vóc dáng đại hoàng tử không cao như Triệu Thụy, thân hình lại giống Thiên Bảo đế, cũng là bộ dáng gầy ốm đơn bạc.
Hắn đi trước người Triệu Thụy, thản nhiên lộ lưng mình ra ngoài, không hề kiêng dè chút nào.
Triệu Thụy trầm mặc đi theo hắn vài bước, mới nghe được đại hoàng tử mở miệng.
“Ngươi cũng biết, Hi nhi xảy ra chuyện.”
Hắn gọi nhị hoàng tử Hi nhi, Triệu Thụy nghe được lại thấy một trận khó chịu.
Triệu Thụy không hé răng, tiếp tục duy trì trầm mặc.
Bước chân đại hoàng tử vẫn kiên định đi về phía trước.
“Hắn là đệ đệ ta, ta tất nhiên hy vọng hắn bình an.” Đại hoàng tử lại nói.
Triệu Thụy lúc này mới đáp một câu: “Hai vị điện hạ huynh đệ tình thâm, khiến người vô cùng hâm mộ.”
Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng.
“Ngươi biết ý ta là gì, cũng không cần nói lời sắc bén đâu,” đại hoàng tử không quay đầu lại, chỉ nói, “Ta chỉ hỏi ngươi, muốn quy thuận ta hay không.”
Trong tay Triệu Thụy nắm một nửa Nghi Loan Vệ Yến Kinh, toàn bộ Nam Trấn Phủ Tư đều ở trong tay hắn, Nam Trấn Phủ Tư đã tồn tại trên danh nghĩa.
Hắn lại là Triệu Vương thế tử, triều đình trọng thần, thân phận không giống bình thường.
Chỉ là ngại hắn và nhị hoàng tử Lý Hi là anh em bà con xa, lại từ nhỏ lớn lên cùng nhau, cho nên đại hoàng tử vẫn luôn chưa mượn sức hắn.
Hiện tại lại khác.
Triệu Thụy trầm mặc, cuối cùng nói: “Đại điện hạ, thần là mệnh quan triều đình, đâu ra cách nói quy thuận hay không quy thuận, đối với thần mà nói, hoàng ân thiên mệnh, hết thảy chỉ bằng phán quyết của Thánh Thượng.”
Đã bao nhiêu năm, từ khi Triệu Vương phủ khai phủ tới nay, Triệu Vương các triều đại đều là cô thần.
Chỉ nghe thánh ngôn của Thánh Thượng, chỉ tuân theo phán quyết của Thánh Thượng.
Đại hoàng tử cười lạnh nói: “Mặt trời rực rỡ ngày mai, còn chưa biết mọc lên từ nơi nào, Triệu thế tử chớ có khư khư cố chấp.”
Triệu Thụy rốt cuộc dừng bước chân.
Mặt trời rực rỡ giờ chính Ngọ (12g trưa) dừng trên mặt hắn, chiếu sáng mặt mày thanh lãnh của hắn.
Trong đôi mắt đen nhánh của hắn, đại hoàng tử thấy được lòng kiên định không thể lay động.
“Đại điện hạ, Triệu Vương nhất mạch, chỉ có thể làm cô thần.”
“Thần không thể vi phạm tổ chế, không thể phá hoại tộc quy, càng không thể một thần hai lòng, làm một người bất trung bất hiếu bất nhân bất nghĩa.”
Ngữ khí Triệu Thụy kiên định: “Đối với thần mà nói, bất luận đại điện hạ hay là nhị điện hạ, đều là con nối dõi của Thánh Thượng, đều là hậu duệ quý tộc, không có gì khác.”
Ý tứ Triệu Thụy rất rõ ràng, hắn vẫn chưa trung với nhị hoàng tử, hắn cùng với Triệu Vương phủ sau lưng hắn, nguyện trung thành với người trước nay đều là Thiên Bảo đế.
Sắc mặt đại hoàng tử khó coi đến cực điểm.
Những chuyện phát sinh gần đây, đều làm hắn hăng hái, ẩn nhẫn nhiều năm như vậy, hắn rốt cuộc phát giác có thể thở phào nhẹ nhõm được rồi, không cần lại tiếp tục tham sống sợ chết, trốn trong cái phủ hoàng tử chật chội này nữa.
Ngày hôm trước Trường Hà truyền đến tin tức tốt, khiến hắn đã nhiều ngày đều ngủ không ngon, nhưng không phải hắn buồn bực không vui.
Mà là rốt cuộc hắn đã thấy được hy vọng.
Nhưng mặc dù Lý Hi không còn, Thiên Bảo đế vẫn còn hai nhi tử tuổi nhỏ, nếu phụ chính đại thần cực lực ủng hộ, cũng không phải không thể.
Khi cơ hội tốt ngàn năm có một, cách 20 năm mới xuất hiện trước mắt, đại hoàng tử rốt cuộc ngồi không yên.
Động tác hắn thực mau, hắn mời tới đầu tiên, chính là vị thế tử trẻ tuổi thậm chí có thể hô mưa gọi gió ở Yến Kinh.
Triệu Thụy tuổi trẻ, có vẻ văn nhã tuấn tú, nhưng không biết sao lại là người xương cứng, như thế nào cũng không chịu nhả ra.
Đại hoàng tử chắp tay sau lưng, chậm rãi xoay người.
Đôi mắt phượng hẹp dài dán thẳng ánh mắt trên thân Triệu Thụy, tàn nhẫn và lạnh lùng giờ phút này, mới là gương mặt thật của hắn.
Triệu Thụy lạnh nhạt nhìn hắn, không dao động.
“Triệu thế tử, ngươi không nên hối hận.” Đại hoàng tử nói.
Triệu Thụy khom lưng hành lễ với đại hoàng tử, khi dựng thẳng lưng lại, biểu tình trên mặt vẫn không đổi: “Đại điện hạ, thần chưa bao giờ hối hận.”
Đại hoàng tử không giận mà lại cười: “Xem ra, Triệu Vương phủ truyền thừa trăm năm, bất quá cũng chỉ thế thôi.”
Hắn nói xong câu đó, liền xua tay: “Một khi đã như vậy, ta không quấy rầy Triệu đại nhân bận rộn nữa, ngươi cứ đi làm việc đi.”
Triệu Thụy lại lần nữa hành lễ, rất nhanh lui ra khỏi hậu trạch.
Khi trở lại sảnh chính, mới phát hiện Tạ Cát Tường đã chờ ở nơi này, lại tới trước hơn cả mình.
Hai người chỉ trao đổi một ánh mắt trong phủ đại hoàng tử, rồi trầm mặc ngồi trên xe ngựa, chậm rãi ra khỏi cửa.
Đến khi quẹo ra khỏi phố Cẩm Tú, Tạ Cát Tường mới nhẹ nhàng thở ra.
“Sao rồi?”
Triệu Thụy nói: “Còn sao nữa? Bất quá chỉ thừa dịp nhị hoàng tử mất tích, vừa đe dọa vừa dụ dỗ, muốn cho ta phản chiến thôi.”
“Hắn đã sớm biết chúng ta đang tra bản án cũ, nên tìm ta trước,” Triệu Thụy rất chắc chắn, “Bất quá cụ thể chúng ta tra được đến nơi nào, tựa hồ như hắn còn chưa nắm rõ.”
Tạ Cát Tường hơi há mồm, đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe lại nảy ra ngoài một lát, mặt Tạ Cát Tường bỗng biến sắc, nói: “Thụy ca ca.”
Triệu Thụy theo ánh mắt nàng nhìn qua, vừa lúc nhìn thấy một chiếc xe ngựa chạy ra từ hẻm sau của phố Cẩm Tú, im ắng chạy ra ngoài.
Sở dĩ Tạ Cát Tường chú ý tới chiếc xe ngựa kia, là bởi vì bánh xe ngựa quá sạch sẽ, hiển nhiên trước nay chưa từng ra thành.
Triệu Thụy nhíu mày: “Từ phủ đại hoàng tử ra ngoài?”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nói: “Chúng ta chân trước vừa rời đi, sau lưng đại hoàng tử liền phái người đi ra, hiển nhiên là rất không hài lòng với cuộc trao đổi ban nãy cùng Thụy ca ca.”
Hai người đang nói chuyện, liền thấy xe ngựa kia đột nhiên xóc nảy một trận, màn cửa sổ xe bị tung ra ngoài cửa sổ, lộ ra người ngồi trong xe ngựa.
Đó là một nam tử vô cùng tuấn tú, hắn mặt trắng không râu, phiêu nhiên xuất trần, đôi mắt kia nhàn nhạt nhìn thoáng ra bên ngoài, liền lập tức thu hồi.
Một trận gió thổi tới, màn xe được cuốn lại vào trong xe ngựa, hai bên giao nhau, hai chiếc xe ngựa chạy về hai phương hướng bất đồng.
Tạ Cát Tường nói: “Thụy ca ca, người mới vừa rồi, huynh từng gặp qua chưa?”
Vị trí Triệu Thụy ngồi ở bên kia, vừa rồi căn bản không thấy rõ xe ngựa đối diện, liền nói: “Chưa từng.”
Người kia, luôn cảm thấy đặc biệt quen thuộc.
Tạ Cát Tường nhíu mày, nàng nói: “Bộ mặt người này quá mức quen thuộc, nhưng ta nghĩ không ra đến tột cùng đã gặp qua ở đâu.”
Triệu Thụy duỗi tay, điểm điểm một chút chỗ mi tâm đang nhíu chặt của nàng: “Từ từ nhớ, sẽ nhớ được thôi, đừng vội.”
Xe ngựa lọc cọc chạy về phía trước, hai người rất nhanh đã về tới Cao Đào Tư.
Mới vừa bước vào Cao Đào Tư, Tô Thần ở lại Cao Đào Tư liền tiến lên nói: “Đại nhân, hôm qua Chu trướng phòng đã tới nhận thi, xác nhận người chết này chính là hàng xóm quen biết hai năm – Trương Hữu Đức, sau đó giáo úy lập tức tiến hành tra hồ sơ, đã sửa sang lại hành tung của Trương Hữu Đức lúc còn sống.”
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng quên những chuyện xảy ra ở phủ đại hoàng tử, bước nhanh vào hậu nha.
Tô Thần trình hồ sơ lên, đứng bên cạnh nói: “Hồi bẩm đại nhân, Trương Hữu Đức là người Lĩnh Nam, năm nay vừa mới 30, hắn không có bao nhiêu tài văn chương, bất quá chỉ thi trúng đồng sinh, về sau lại không có thành tích khác.”
“Năm Thiên Bảo thứ mười một, hắn rời Lĩnh Nam, một mình đi vào Tri Hành thư viện cầu học.”
Tạ Cát Tường buông chén trà trong tay, hỏi: “Tri Hành thư viện?”
Tô Thần nói: “Đúng vậy, hắn chưa từng thi vào Tri Hành thư viện, chỉ có thể giao quà nhập học bàng thính, sau khi nghe giảng được hai năm, vẫn không thi đậu được tú tài, chỉ phải ở lại Lưu Li trang, tìm một phần công việc ở phòng thu chi dùng để duy trì cuộc sống.”
“Ban đầu hắn chỉ làm cho phòng thu chi của mấy cửa hàng nhỏ ở Lưu Li trang, sau đó không biết như thế nào lại tạo được mối quan hệ với chưởng sự của Tri Hành thư viện, tiến vào Tri Hành thư viện trở thành người tính sổ sách cho thư viện, một lần làm là bốn năm, bốn năm sau nữa vào năm Thiên Bảo thứ hai mươi mốt, hắn đột nhiên bỏ công việc ở Tri Hành thư viện, một mình đi vào Yến Kinh, tiến vào Hồng Chiêu Lâu làm việc.”
Ngữ khí Tô Thần lạnh nhạt, lại không thể bỏ qua kích động.
Hắn nói: “Khi hắn bỏ việc ở Tri Hành thư viện, vụ án thư sinh vừa lúc phát sinh ngay sau đó.”
Sao trên trời thay đổi theo vòng lặp ngày đêm, hết thảy vòng đi vòng lại, ngày này hai năm sau, rốt cuộc một lần nữa vẽ thành một vòng tròn.
Tạ Cát Tường thở hắt ra.
Chỉ là hôm nay, hết thảy tựa hồ sắp rơi vào bóng tối, nhưng ánh rạng đông lại không biết khi nào lặng lẽ dâng lên.
Chỉ hy vọng, đêm tối vĩnh viễn sẽ không tới.