Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 82

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 82
  • 10
Prev
Next

Chương 82 – Định phong ba 7

Buổi tối sau khi tắm gội thay y phục, Tạ Cát Tường ngồi trong sân giải nhiệt.

Nàng xem đi xem lại quyển du ký kia, trong lòng lại có chút bực bội.

Quyển sách này nàng đã lật không dưới mười lần, ngoại trừ Mao Đỗ Trương khiến người chú ý, cùng mấy cái manh mối không quá rõ ràng khác, căn bản tìm kiếm không ra chi tiết nào đặc thù.

Nàng không biết quyển sách này, cùng với vụ án thư sinh lúc ấy rốt cuộc có liên quan gì, lại có thể chỉ ra manh mối như thế nào.

Hoặc là, phụ thân chỉ để lại cho nàng một phương hướng, manh mối giấu càng sâu còn cần phải dựa vào bản thân nàng tìm kiếm hay sao?

Rốt cuộc manh mối cũng có khả năng bị người ngoài phát hiện, một khi mấu chốt trong đó bị người khác soi thấu, nói không chừng đối phương lập tức sẽ tiêu hủy chứng cứ vốn có, làm vụ án không thể tra ra.

Tạ Cát Tường thở dài: “Phải làm sao mới được đây.”

Hà Mạn Nương hỏi: “Tiểu thư còn phiền lòng việc tìm kiếm manh mối?”

“Cũng không phải vậy,” Tạ Cát Tường nói, “Hiện tại thời gian cấp bách, nếu không thể mau chóng kết án, về sau sẽ càng khó khăn.”

Những lời này Triệu Thụy không nói rõ với nàng, nhưng trong lòng Tạ Cát Tường lại rất rõ ràng, thời gian của bọn họ không còn nhiều lắm.

Cho nên, mặc dù không lộ ra bên ngoài, nhưng trong lòng nàng vẫn vô cùng nôn nóng.

Hà Mạn Nương do dự một lát, nói: “Nếu tiểu thư cảm thấy được, không ngại đưa sách này cho ta nhìn một cái không? Rốt cuộc ta hầu hạ phu nhân nhiều năm, nói không chừng cũng có chút tâm đắc.”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt.

Nhưng nàng một chút cũng không hề do dự, trực tiếp đưa sách ra: “Nhũ nương cứ xem, nơi này có khả năng liên quan đến manh mối vụ án oán của phụ thân năm đó.”

Nàng không nói thêm, nhưng Hà Mạn Nương nghe một chút đã hiểu, việc này cần phải bảo mật.

Hà Mạn Nương thận trọng gật gật đầu, mở sách ra, lật xem từng tờ một.

Trước kia nàng là tỳ nữ của Tô Huỳnh Tú, cùng nàng lớn lên, cùng nàng đọc sách biết chữ, cùng nàng làm nữ công thêu thùa may vá, rất nhiều chuyện của Tô Huỳnh Tú, nàng còn biết rõ hơn nữ nhi Tạ Cát Tường.

Có lẽ, nàng thật có thể thông qua quyển sách này, nhìn thấy manh mối gì đó.

Tạ Cát Tường an tĩnh ngồi trong chốc lát, liền mở quyển sổ mang theo bên người ra xem, bắt đầu sắp xếp lại manh mối hôm nay.

Kỳ thật tổng cộng có bốn vụ án.

Hoặc là nói ba người trong đó đều có liên hệ, tử trạng người chết đều có một loại cảm giác tương tự, lúc ấy khi Tạ Cát Tường nhìn thấy người chết ở bãi tha ma, nàng luôn cảm thấy người chết được đặc biệt đưa tới cửa.

Người này thân mặc trường bào học trò, nhưng tựa hồ không phải học trò, cũng căn bản không có bất luận liên quan nào đến Sùng Niên thư viện, vậy bộ trường bào kia, chỉ có một tác dụng.

Chính là vì dẫn đường bọn họ đi điều tra, vụ án thư sinh năm đó.

Ánh mắt Tạ Cát Tường hơi trầm xuống, đối phương rốt cuộc là địch hay là bạn, có mục đích gì đây?

Hơn nữa, phương thức người chết này tử vong, không khác gì bọn người Chương Diễm Nương, có thể khẳng định kẻ giết người là cùng một người hay không, nhưng mà…… người vứt xác kia có phải là một người khác?

Tạ Cát Tường viết xong mấy điểm đáng ngờ này ra giấy, mới ý thức được giờ phút này đã là trăng sáng sao thưa, gió đêm thổi tắp vào mặt, đánh tan nóng bức ban ngày.

Đến cuối tháng bảy, ban đêm càng thêm mát mẻ.

Tạ Cát Tường thở sâu, quay đầu nhìn nhìn nhũ nương đang đắm chìm trong sách.

Tuy ngày thường Hà Mạn Nương chỉ thích vây quanh nàng, nhưng Tạ Cát Tường rất rõ ràng, nhũ nương cũng là nữ tử thông tuệ.

Tạ Cát Tường lại lật đi lật lại quyển sổ mang theo bên người, an tĩnh ngồi cạnh Hà Mạn Nương.

Hà Mạn Nương đọc thật sự nghiêm túc.

Tạ Cát Tường chú ý thấy, có vài chỗ nàng xem rất nhanh, có vài chỗ nàng chăm chú xem rất kĩ, tựa như nhìn thấy thứ gì đó.

Đến khi Hà Mạn Nương xem hết quyển sách, nàng thoáng trầm ngâm một lát, mới nói với Tạ Cát Tường: “Tiểu thư, quyển này là người viết tay, đúng không?”

Tạ Cát Tường gật đầu: “Hiện giờ đây chỉ là bản phụ, bản chính đang ở chỗ Thụy ca ca.”

Hà Mạn Nương mở sách ra đến trang thứ nhất, nói với Tạ Cát Tường nói: “Tiểu thư, thông thường khi ta cùng phu nhân đọc sách, trong thư viện có một đại nho*, chuyên giảng giải phong tục kiến thức các nơi, một phần kiến thức trong quyển sách, trùng khớp với lời đại nho.”

*đại nho: bậc học giả có học vấn đạo đức cực cao

Tạ Cát Tường nghiêm túc nghe.

“Cũng tỷ như chợ Trường An rầm rộ năm đó, tỷ như chùa Hoàng Giác cùng Bạch Vân Quan đã từng náo nhiệt, đều là kiến thức tiên sinh đã từng giảng dạy, bất quá nơi này……” Hà Mạn Nương lật vài tờ, chỉ vào nội dung bên trong nói, “Cái gọi là Ẩn Sơn tự này, cũng đã không còn nữa.”

Ẩn Sơn Tự vốn ở chân núi Thiên Nam Sơn, đã từng hương khói cường thịnh, sau đó không biết vì sao dần dần vắng vẻ, đến nay chỉ còn lại đổ nát thê lương.

Nó đã biến mất khỏi lịch sử Đại Tề.

Tạ Cát Tường nói: “Ngôi chùa này, con thật sự chưa từng nghe nói tới, đọc quyển sách mới biết được đã thành chùa hoang.”

Hà Mạn Nương nói: “Năm đó Liêu tiên sinh tri thức uyên bác, hắn đi khắp sông núi Đại Tề, đặc biệt quen thuộc với lịch sử và văn hoá Yến Kinh, đã từng nói lại rất nhiều chuyện quá khứ.”

“Ẩn Sơn tự này, năm đó bởi vì phạm vào nữ giới, cho nên bị triều đình đóng cửa, hơn nữa…… Tăng nhân trong chùa toàn bộ lưu đày.”

Tạ Cát Tường rất là giật mình: “Nữ giới?”

Hà Mạn Nương nghĩ nghĩ nói: “Chính là…… Trong chùa đệ tử nhiều, còn lộn xộn chuyện nữ ni, triều đình mới phái người đóng cửa.”

Chùa thông thường đều là chỗ của nam tăng, còn am thất mới là chỗ của nữ ni, còn Ẩn Sơn Tự thật quá lợi hại, nam nữ đều có, còn ….. hỗn loạn như thế.

Tuy rằng Tạ Cát Tường là tiểu cô nương chưa thành thân, bất quá Hà Mạn Nương biết nàng rất nghiêm túc với vụ án, nên cũng biết gì nói dối, kể lại đơn giản chuyện Ẩn Sơn Tự đã làm cái gì.

Trong đó có một việc, khiến Tạ Cát Tường rất chú ý.

“Người ta nói bọn họ có một loại mùi thơm lạ lùng, làm cho người phát mộng, khiến người say mê thành tật, dùng lâu không thể dứt”

Dùng lâu không thể dứt, ý tứ chính là khi đã dùng lâu ngày, một ngày không dùng cả người đều khó chịu.

Tạ Cát Tường cảm thấy từ nơi sâu xa, có cái gì đốt sáng tâm thức nàng.

Nhưng trong nháy mắt đó, ánh sáng kia lại tựa như ánh sáng đom đóm, không ngừng bay múa trong tâm thức nàng.

Ánh sáng đom đóm đang bay múa kia, nàng phải nhanh chóng bắt lấy.

Tạ Cát Tường thở sâu, cẩn thận viết lại điều này vào trong danh sách, bên tai vẫn nghe Hà Mạn Nương kể lại.

Không biết vì sao, nàng cảm thấy hôm nay sao trời lộng lẫy.

Trong suốt hai năm, đây là buổi tối sáng tỏ nhất.

Tựa hồ bầu trời đêm không ngừng sáng ngời lên.

Hà Mạn Nương kỳ thật cũng không phải người học thức uyên bác, chỉ là các chuyện cũ này mang theo chút sắc thái lịch sử tươi đẹp, luôn làm người nhịn không được tiếp tục lắng nghe, sau đó cứ ghi tạc trong lòng như vậy.

Nàng lật sách, chọn điều quan trọng nói với Tạ Cát Tường, khi cả quyển sách đều nói xong, nàng mới thấp thỏm hỏi: “Tiểu thư, ta giúp đỡ được gì không?”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Hà Mạn Nương, trong mắt tựa hồ cũng có ánh sáng đom đóm, nói: “Nhũ nương thật là lợi hại, mấy thứ người biết, ngay cả nhất đẳng lục văn của Cao Đào Tư, cũng đều không rõ lắm.”

Hà Mạn Nương có chút ngượng ngùng, bất quá vẫn nói: “Có thể giúp thì tốt rồi.”

“Nếu có thể rửa sạch oan khuất cho lão gia, có thể làm phu nhân nhắm mắt dưới suối vàng, có thể làm đại thiếu gia quay về Yến Kinh, ta liền an lòng.”

Tạ Cát Tường nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

Mẹ con hai người nhìn nhau, không khỏi nở nụ cười.

Lúc sau Tạ Cát Tường cẩn thận hỏi chuyện về Ẩn Sơn tự kia, căn cứ Hà Mạn Nương nhớ lại, Ẩn Sơn tự xảy ra chuyện ở ba mươi năm trước, lúc ấy vẫn là tiên đế tại vị, tiên đế được coi là có tính tính sấm rền gió cuốn vô cùng, một khi chuyện xấu này mới vừa đưa đến ngự tiền, tiên đế lập tức hạ chỉ điều tra, một ngày cũng không kéo dài.

Bất quá mấy ngày thời gian, náo nhiệt xung quanh Ẩn Sơn Tự trong nhất thời bị cuốn phăng, người đi nhà trống, trở thành quá khứ.

Đây là chuyện xấu, lại liên quan đến vô số quyền quý Yến Kinh, thậm chí còn…… có quan hệ, nên vụ án này đã bị đè xuống, hồ sơ sách sử không một đề cập.

Nếu không phải Liêu tiên sinh thích nhất kể chuyện lịch sử cho bá tánh nghe, không chê phiền lụy nói chuyện phiếm cùng bọn họ, thì làm sao biết được đoạn chuyện cũ này.

Tạ Cát Tường như suy tư gì, vụ án này năm đó, người khác không biết, nhưng Triệu Thụy nói không chừng biết chút manh mối.

Mẹ con hai người nói chuyện, liền nói tới nửa đêm canh ba.

Hà Mạn Nương biết nàng ngày mai còn bận rộn, liền vội vàng đuổi nàng đi ngủ, Tạ Cát Tường nằm đến trên giường, đắp chăn mỏng, trong hương an thần, chớp mắt một cái chìm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, lúc Tạ Cát Tường thức dậy, Hà Mạn Nương đã làm xong cơm sáng.

Nàng làm một nồi bánh bao nấm hương nhân thịt, lại làm một xửng bánh bao cuộn đường đỏ, phối hai phần thức ăn cùng chè hạt sen nấm tuyết, đặt trước vào hộp cơm.

Bữa sáng tự nhiên là ăn cháo.

“Nhũ nương sao thức sớm vậy?” Tạ Cát Tường nói, “Con làm phiền nhũ nương cũng vất vả theo.”

Hà Mạn Nương xoa xoa tay trên tạp dề, cười nói: “Nơi nào làm phiền, lại nói tay nghề của ta, cũng chỉ có tiểu thư và thế tử không chê.”

“Kỳ thật ta cũng là có chút kích động, ngủ không được.”

Mắt thấy Tạ gia có hi vọng lật lại bản án cũ, nàng đương nhiên ngủ không yên, còn không bằng thức dậy làm chút thức ăn cho tiểu thư thế tử.

Tạ Cát Tường kéo cánh tay nàng làm nũng trong chốc lát, mới đi phòng ngủ thay y phục.

Nàng thay đổi bộ váy vàng nhạt, trên đầu vẫn búi tròn, đeo một sa hoa hình hoa sen, có vẻ thanh xuân lại đáng yêu.

Nàng mới vừa ngồi xuống ăn một chén cháo, lại thêm cái bánh bao, ngoài cửa liền truyền đến tiếng xe ngựa.

Tạ cát tường cũng ngồi không được, liền nói: “Con đi mở cửa.”

Cửa mới vừa được mở ra, cánh tay Triệu Thụy muốn đưa lên gõ cửa liền ngừng ở nơi đó.

Tạ Cát Tường híp mắt cười.

“Thụy ca ca sớm, dùng cơm sáng đi.”

Triệu Thụy thấy nàng rất có tinh thần, đại khái đoán được hôm qua có chút tiến triển, liền nói: “Đa tạ thẩm nương, đa tạ Tạ tiểu thư mời.”

Chờ dùng xong cơm sáng, hai người thu thập xong xuôi ngồi trên xe ngựa, Triệu Thụy mới hỏi: “Có tâm đắc gì à?”

Tạ Cát Tường thấy mặt mày hắn giãn ra, liền cũng biết bên phía hắn hẳn cũng có tiến triển, không khỏi càng thêm vui mừng.

“Đúng thế.”

Nàng tinh tế nói lại chuyện mình để Hà Mạn Nương xem sách, Triệu Thụy an tĩnh nghe, chờ nàng nói xong toàn bộ, Triệu Thụy mới nói: “Ta hiểu rồi.”

“Năm đó bá phụ để bá mẫu lưu lại manh mối này, đã biết thẩm nương sẽ đi theo bên cạnh muội, kiến thức về chuyện xưa khi bá mẫu đi học, nhất định cũng đã nói với bá phụ.”

Cho nên, Tạ Uyên Đình để bọn họ phát hiện quyển sách này, chính là để đưa cho Hà Mạn Nương xem.

Chỉ cần Hà Mạn Nương xem, đọc một lần, bọn họ liền có thể biết được manh mối.

Ẩn Sơn tự ba mươi năm trước, rốt cuộc đã xảy ra cái gì? Lại liên lụy bao nhiêu người?

Ánh mắt Triệu Thụy nặng nề, lại nói với Tạ Cát Tường: “Đừng vội, mặc dù sách sử cùng hồ sơ đều không có, vậy cũng chỉ là vì không muốn việc này lan truyền ra ngoài cung, chỉ cần việc này xác thật đã phát sinh, trong cung nhất định sẽ có người biết.”

Triệu Thụy nghiêm túc nói: “Người khác thật sự không biết, cũng có một người nhất định rõ ràng.”

Ánh mắt hai người giao nhau vào một chỗ, Tạ Cát Tường lập tức ngây ngẩn cả người.

Ý Triệu Thụy là, hắn có thể đi hỏi Thánh Thượng.

Người khác không biết, sách sử không ghi, nhưng Thánh Thượng biết được thiên hạ vạn vật, nhất định biết chuyện cũ năm đó.

Tạ Cát Tường lập tức có chút hoảng hốt: “Thụy ca ca……”

Triệu Thụy hướng nàng cười.

“Đừng sợ, cũng không phải muội chưa từng gặp Thánh Thượng,” Triệu Thụy nói, “Chỉ cần có thể nói, người sẽ không giấu giếm.”

Trong lòng Triệu Thụy có chuyện lại không thể nói tiếp.

Chỉ là vụ án này, chỉ sợ liên lụy càng sâu, sâu đến nỗi bọn họ không thể nào tưởng tượng được.

Từ Yến Kinh ra khỏi thành đến thảo hoa điền Mạnh gia trang, xe ngựa cần hơn nửa canh giờ (1h).

Bọn họ ra khỏi thành sớm, đến khi đến nơi, đúng lúc mặt trời vừa lên, trời quang mây tạnh.

Xe ngựa không trực tiếp tiến vào Mạnh gia trang, chỉ dừng lại ở cửa trang, Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, chớp mắt bị cảnh sắc trước mắt kinh diễm đến nhập tâm.

Tuy đã qua ba tháng thời kì hoa nở rộ, mẫu đơn nở thành phiến đã bị thu hoạch, nhưng vẫn còn những đóa hoa nở muộn lay động giữa ruộng hoa.

Tới cuối mùa hè, mẫu đơn linh tinh chỉ còn mấy đóa, nhưng cũng phấp phới đón gió, tươi đẹp bắt mắt.

Tạ Cát Tường xa xa nhìn lại, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cánh đồng hoa liên miên không dứt.

Triệu Thụy nói: “Đây là cánh đồng hoa lớn nhất vùng ngoại ô Yến Kinh, Mạnh gia thôn coi đây là sinh, sinh sôi nảy nở.”

“Xác thật rất tráng lệ, nếu là thời kỳ nở hoa, chắc chắn mỹ lệ.” Tạ Cát Tường cảm thán.

Lúc này bá tánh Mạnh gia trang đều bận rộn trên ruộng hoa, bọn họ cần cày ruộng, chuẩn bị cho vụ trồng hoa sang năm.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy không làm kinh động người khác, đi theo giáo úy, trực tiếp đi đến nhà Thẩm Đại Thành trong thôn trang ở phía Bắc chân núi.

Vì là thợ săn, nhà Thẩm Đại Thành cũng không phải ở chỗ mấy nhà dân trong thôn, chỉ lẻ loi một nhà tọa lạc nơi hẻo lánh.

Năm đó hai vợ chồng cùng chết đi, phòng ốc cũng không có người thăm viếng, hiện giờ đã thành nhà hoang.

12 năm qua đi, nơi từng là phòng ốc đã sụp xuống, chỉ để lại một mảnh phế tích.

Hôm qua lúc nửa đêm, các giáo úy đã âm thầm lại đây dọn dẹp, hiện tại bọn người Tạ Cát Tường tiến vào, thật ra cũng không còn bao nhiêu bụi bẩn.

Nhưng trong phòng cũng không còn nhiều đồ lắm.

Trong sân thì đỡ hơn một chút, công cụ thuộc da lúc trước còn ném ở trong góc, cái giá phơi nắng da lông ngã vào góc tường, đã không thể dựng thẳng được nữa.

Mà phòng ở nhà chính, toàn bộ phòng ốc xà nhà đã đứt gãy, mái hiên sập, trong phòng chỉ còn lại một mảnh phế tích, cùng đồ vật trong nhà đã bị mái ngói nát che giấu.

Vừa thấy như thế, tựa như chứng cứ nào cũng không còn lưu lại.

Nhưng Tạ Cát Tường lại không chịu từ bỏ.

Nàng nói với Triệu Thụy vài câu, liền để các giáo úy tìm tòi trong sân, hai người trực tiếp dẫm lên nóc nhà vào trong sảnh chính, cẩn thận tìm tòi trong đống phế tích.

Tạ Cát Tường nhìn trong chốc lát, đột nhiên phát hiện: “Di, Thụy ca ca, nhà bọn họ có hai cái giường đất.”

Địa phương miền Bắc vào đông rét lạnh, mỗi nhà ở Yến Kinh đều có giường đất nhóm được lửa, nói chung, bếp chính hợp với giường đất đều là nhà chính, nếu là trong nhà ít người, vào đông đều ngủ gần nhau.

Phòng ốc sập, đồ dùng trong nhà bị tổn hại, nhưng giường đất vẫn còn tại chỗ.

Giờ phút này Triệu Thụy cũng phát hiện, phòng ốc nhà Thẩm Đại Thành rất là đặc thù.

Nhà chính vẫn là sảnh chính cùng hai sương phòng trái phải, nhưng sương phòng hai bên đều xây giường đất, hơn nữa, ở phòng phụ trước giường đất đều có nồi và bếp, chẳng qua một cái tại tiền viện, chính là cái phòng bếp bọn họ vừa mới nhìn thấy, một cái thì tại hậu viện, nhìn là biết ngày thường dùng để nấu nước phòng tắm.

Kể từ đó, có thể suy đoán hai nơi này vào đông đều sẽ đốt lò.

Triệu Thụy khẽ nhíu mày, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ, hai người bọn họ chỉ là phu thê ngoài mặt?”

Trên danh nghĩa là phu thê, nhưng lại không cùng giường, một người lả lơi ong bướm, một người mặc kệ không hỏi, cũng là hợp tình hợp lý.

Đây cũng có thể giải thích vì sao Thẩm Đại Thành có thể chịu đựng vài thập niên.

Bất quá cuối cùng khi bị thẩm vấn, Thẩm Đại Thành vẫn có bất mãn.

Rốt cuộc, mặc dù là phu thê ngoài mặt, nhưng dù sao cũng là phu thê, hắn ngày thường khẳng định không thiếu bị cười nhạo ở trong thôn.

Mười mấy năm qua, oán hận này đã sớm tích tụ trong lòng, hành động của Chương Diễm Nương tạo thành rất nhiều phiền toái cho hắn, Thẩm Đại Thành không có khả năng không oán hận.

Bất quá, như vậy liền có một điểm đáng ngờ khác.

Tạ Cát Tường hỏi: “Thẩm Đại Thành vì sao phải tiêu tiền mua một nữ nhân như vậy?”

Trong nhà không thân không thích, chỉ còn một mình, chẳng lẽ không nên tìm một thê tử hiền huệ ôn nhu, giúp chồng dạy con, ân ái cả đời?

Hắn vì sao phải thành thân với Chương Diễm Nương chứ?

Đối với việc này, Triệu Thụy cũng không biết nên giải thích như thế nào, chỉ có thể nói: “Nhìn lại xem sao.”

Trong nhà Thẩm Đại Thành kỳ thật không có bao nhiêu đồ vật.

Kỳ thật thu nhập thợ săn khá tốt, da lông, xương thịt đều có thể bán lấy tiền hoặc đổi đồ vật, vào đông, da lông sẽ càng hút hàng, nếu có thể bắt được con mồi lớn, một con đó đã có thể sống qua được một mùa đông.

Nhưng nhìn nhà Thẩm Đại Thành như vậy, mặc dù rách nát bởi vì thời gian cùng năm tháng, nhưng bản thân nhà bọn họ đã không có vẻ giàu có.

Hòm xiểng không có mấy món xiêm y, áo bông vào đông một người chỉ có hai bộ, vậy tiền bạc nhà bọn họ đều đi nơi nào?

Đoàn người lại tìm tòi hai khắc (30′), lúc này mới từ nhà cửa hoang tàn ra ngoài.

Tạ Cát Tường phủi phủi bụi bẩn trên y phục, nói: “Phu thê hai người, chắc chắn có bí mật gì không thể cho ai biết.”

Triệu Thụy nói: “Nếu là như thế, vẫn cần tra thêm một chút xuất thân của Chương Diễm Nương.”

Một người không có khả năng xuất hiện từ hư không, hết thảy hành vi của nàng, đều có quan hệ đến xuất thân của nàng.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, hai người từ Thẩm gia ra ngoài, theo một con đường nhỏ, bước vào thôn bên kia.

Thợ trồng hoa Hàn gia ở ngay chỗ này.

Tuy rằng năm đó Hàn Lục bị liệt vào danh sách người bị tình nghi, cũng vẫn luôn mất tích, nhưng Hàn gia vẫn ở tại Mạnh gia trang, không có một chút ý tứ dọn đi.

Bởi vì Hàn Lục không bị định tội, Nghi Án tư cũng không có chứng cứ, cuối cùng nhà Mạnh Kế Tổ cũng không giải quyết được gì, không có gây sự gì với Hàn gia, chỉ là từ đây không hề lui tới.

Nhoáng cái đã mười mấy năm, hai hộ gia đình vẫn còn ở tại Mạnh gia trang.

Hài tử Mạnh gia đã rất có tiền đồ, đại nhi tử thi đậu tú tài, tiểu nhi tử cũng tìm được công việc ở phòng thu chi, năm trước người một nhà đã dọn khỏi Mạnh gia thôn, vào thành, thành người thành thị.

Hàn gia vẫn ở tại chỗ cũ, tiếp tục trồng đủ chủng loại hoa.

Đi ước chừng nửa khắc (15′), liền đến nhà thợ trồng hoa Hàn gia.

Bởi vì chủng loại hoa Hàn gia trồng đa dạng, một năm bốn mùa đều rất bận rộn, hiện tại còn ở nhà, là Mai thị – thê tử đang mang thai sắp sinh của Hàn Thất, đệ đệ Hàn Lục.

Nhìn thấy nhiều quan gia đột nhiên xuất hiện ở nhà như vậy, Mai thị lập tức có chút kinh hoảng, nàng vuốt bụng, khẩn trương đến cả người đều run run.

Tạ Cát Tường vội tiến lên thấp giọng an ủi hai câu, Mai thị mới nhẹ nhàng thở ra.

“Là như thế này à,” Mai thị nhỏ giọng nói, “Quan gia xuống ruộng tìm một chút đi, người trong nhà đều không ở đây.”

Nàng bất quá mới hai mươi mấy tuổi, vừa gả lại đây 3-4 năm, cũng không biết chuyện trước kia cho lắm.

Đợi cho Mai thị nói rõ vị trí ruộng hoa của Hàn gia, Tạ Cát Tường liền nhìn Triệu Thụy xua xua tay, Triệu Thụy liền dẫn các giáo úy đi vào trong sân chờ.

Chờ mọi người đều đi rồi, sắc mặt Mai thị mới khá hơn một chút.

Nàng thoạt nhìn lá gan rất nhỏ.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi nàng: “Ngươi có từng gặp mặt đại bá Hàn Lục?”

Mai thị nghĩ nghĩ, lắc lắc đầu: “Chưa từng thấy, nhưng cha mẹ chồng trong nhà đã từng nói đến chuyện đại bá, ta cũng biết tướng công còn có một ca ca.”

Tạ Cát Tường hỏi: “Vợ chồng Hàn gia đã nói hắn cái gì?”

Mai thị liền cười: “Người trong nhà đều rất thành thật, cũng nói không được cái gì, phần lớn đều nói đến chuyện hoa cỏ.”

“Người trong nhà đều rất si mê trồng hoa, từ cha mẹ chồng đến tướng công, một năm bốn mùa đều cần mẫn trên ruộng chăm sóc hoa, nói đến đại bá, cũng là nói hắn rất biết trồng hoa, hoa dạng gì đều có thể nuôi sống, hơn nữa càng trồng càng tốt.”

“Lợi hại như thế à,” Tạ Cát Tường nói, “Hắn đi nơi nào, ngươi biết không?”

Mai thị vuốt bụng, lắc lắc đầu.

“Không biết, ta có hỏi tướng công, tướng công cũng không biết, chỉ nói năm đó đột nhiên rời khỏi nhà, lúc ấy hắn mới mười mấy tuổi, cái gì đều không nhớ rõ.”

Mai thị nhìn dáng vẻ xác thật cũng không biết gì.

Tạ Cát Tường nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Cha mẹ chồng ngươi còn nói cái gì không?”

Năm Thiên Bảo thứ mười một, đã qua 12 năm, Mai thị cũng không phải người trong thôn, nàng thật đúng là không biết chuyện xảy ra lúc trước.

Tính tình Mai thị ôn hòa, tuy rằng không biết vì sao quan gia phải chú ý đại bá ca, nhưng nếu quan gia hỏi, nàng phải trả lời.

Nàng trái lo phải nghĩ, mới nói: “Cha mẹ chồng đã từng cảm thán, đại bá ca rất có thiên phú với việc trồng hoa, rất nhiều cây mặc dù chỉ còn rễ cây hoặc là lá cây, hắn cũng có thể nuôi trồng, năm đó khi hắn còn ở nhà, buôn bán trong nhà rất tốt, ngay cả hoa mới hé cũng có thể bán hết.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu, vỗ vỗ tay nàng, lại an ủi hai câu, bảo nàng ở trong phòng chờ, lúc này mới ra khỏi phòng ngủ.

Nàng cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, lắc lắc đầu, Triệu Thụy cũng không cảm thấy nhụt chí.

Không bao lâu, người Hàn gia vội vàng trở về.

Nhà bọn họ dân cư đơn giản, cha mẹ chồng cùng một nhi tử, còn có một người con dâu, toàn gia tổng cộng bốn người, chỗ ở ngược lại rất rộng rãi thoải mái.

Thấy nhiều quan gia như vậy, cha mẹ Hàn gia thế mà lại rất kích động, tiến lên liền nắm lấy tay Triệu Thụy.

Bị Triệu Hòa Trạch cản lại, mới đứng ở một bên kích động hỏi: “Quan gia, đã tìm được nhi tử ta rồi sao?”

Triệu Thụy trên mặt không có biểu tình, hắn bình tĩnh nhìn đôi mắt Hàn phụ (Người cha nhà họ Hàn), sau một lát mới nói: “Hàn Lâm, ngươi cũng không biết trưởng tử ngươi đi nơi nào?”

Hàn Lâm vừa nghe lời này, ánh sáng trong mắt bị dập tắt trong chớp mắt.

Hắn lắc lắc đầu, đỡ thê tử cơ hồ như sắp nằm liệt dưới đất, kêu nhi tử cùng nhau đón quan gia vào nhà chính.

Vào Hàn gia, Triệu Thụy cũng không hàn huyên nhiều, trực tiếp hỏi: “Bản quan đến đây, vẫn là vì bản án cũ năm Thiên Bảo thứ mười một. Hai vị có biết bản án này?”

Vừa nghe nói đến bản án này, sắc mặt Hàn Lâm liền có chút suy sụp.

Đôi mắt Hàn mẫu cũng đỏ hoe, cúi đầu xoa xoa khóe mắt.

Hàn Lâm nhìn tiểu nhi tử ngây thơ mờ mịt, sau khi xin ý kiến Triệu Thụy, để hắn đi vào với thê tử, sau đó mới mở miệng thở dài.

“Ta biết,” Hàn Lâm nói, “Năm đó chuyện nháo thành như vậy, ta không có khả năng không biết, chỉ là ta không nghĩ tới, cuối cùng sẽ tra đến trên người Lục nhi.”

Triệu Thụy hỏi: “Năm đó vì sao hắn rời khỏi nhà?”

Mặt Hàn Lâm khổ sở, nhưng không giấu giếm: “Việc này, ta và mẹ chúng nó cũng không biết vì sao, ta nhớ đại khái là ngày xuân năm Thiên Bảo thứ mười một, lúc ấy mẫu đơn trong nhà cũng sắp ra hàng, Lục nhi liền nói ta và nương nó quá vất vả, để tự mình nó đi Yến Kinh đưa hàng là được, nó thường xuyên đi Yến Kinh, ta cũng không quản. Ai biết……”

“Ai biết nó vừa đi chuyến này, rốt cuộc không trở về.”

Cho nên lúc ấy khi quan gia tra được Hàn gia, cả nhà Hàn Lâm đều ngơ ngác, bọn họ thậm chí còn hỏi quan gia, có thể giúp tìm Hàn Lục được không, tóm lại dù gì cũng cần phải biết còn sống hay đã chết.

“Nhi tử mất tích, ta cũng không biết nó đi nơi nào, chuyện trong thôn năm đó có liên quan đến Lục nhi hay không,” Hàn Lâm ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, rất thẳng thắn thành khẩn, “Năm đó ta đã nói với Diêu đại nhân, ta không biết, hiện tại cũng có thể trả lời với đại nhân như vậy.”

“Ta biết, ta không nên hoài nghi nhi tử, ta hẳn nên tin nó vô điều kiện, nhưng Chương nương tử và Mạnh huynh đệ hai mạng người cứ như vậy không còn, nhi tử ta lại vừa lúc mất tích, ta sao có thể thờ ơ.”

Hàn mẫu nghe được lời này, đột nhiên khóc rống thất thanh: “Ông già, ông đừng nói nữa, ông đừng nói nữa!”

Chuyện tới hiện giờ nói mấy thứ còn có ích lợi gì đâu?

Hàn Lâm nhìn bà lắc lắc đầu, sau đó nói với Triệu Thụy: “Chỉ là Lục nhi ngày thường trầm mặc ít nói, chỉ chăm sóc hoa cỏ, nó rốt cuộc đã làm cái gì, người làm phụ thân như ta thật sự không biết.”

“Ta đã hy vọng nó không có phạm tội, chỉ là không cẩn thận lạc đường tìm không thấy nhà, lại……” Hàn Lâm cười khổ ra tiếng, “Lại hy vọng nó chạy án, ít ra như thế, nó còn có thể sống tiếp.”

Cũng không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn ở Yến Kinh, sống không thấy người, chết không thấy xác, cả đời sống trong tưởng niệm của phụ mẫu.

Hàn Lâm bình tĩnh nhìn Triệu Thụy: “Đại nhân muốn hỏi cái gì, ta đều có thể nói, chỉ cầu đại nhân tìm được Lục nhi.”

“Ta cùng mẹ chúng nó, cũng có thể an tâm nhắm mắt.”

Lời tuy nói như thế, nhưng một người bị tình nghi không biết có phải sợ tội tháo chạy hay không, thì có thể tìm kiếm ở nơi nào?

Ngay cả hắn sống hay chết, cũng không ai có thể xác định.

Hàn Lục, rốt cuộc đang ở đâu?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 82"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online