Yến Kinh Khuê Sát - Chương 79
Chương 79 – Định phong ba 4
Đêm ở lại chùa Hoàng Giác, Tạ Cát Tường ngủ đặc biệt sâu.
Nàng không nằm mơ, không nhớ lại, chỉ để mình bình yên đắm chìm trong mùi đàn hương sâu kín, cảm thụ an tĩnh tường hòa đã lâu không có.
Sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh lại trong một mảnh chim hót ríu rít.
Trong chùa Hoàng Giác có đủ loại chim.
Chim sẻ loại phổ thông bình thường, chim hoàng oanh tiếng hót uyển chuyển, hỉ thước ríu rít, mỗi một con đều nhẹ nhàng hoạt bát.
Tạ Cát Tường ngồi dậy, xốc trướng màn lên nhìn ra bên ngoài.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ, làm cả sương phòng ấm áp.
Không biết từ khi nào, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.
Tạ Cát Tường không nằm lười, nàng đứng dậy thay y phục, sau khi trang điểm chải chuốt, đẩy cửa sương phòng ra.
Triệu Thụy đã tỉnh.
Hắn mặc một bộ trang phục dày, trong tay cầm trường kiếm, đang luyện kiếm dưới ánh mặt trời.
Minh Trần pháp sư đứng dưới mái hiên, an tĩnh nhìn Triệu Thụy luyện kiếm.
Mũi kiếm thon dài hiện lên ánh sáng lóa mắt, Tạ Cát Tường híp mắt, nhìn vị thế tử trẻ dưới ánh mặt trời.
Triệu Vương có tài đức gì, có thể sinh được nhi tử ưu tú như vậy.
Như thế nghĩ, Tạ Cát Tường nhịn không được nhoẻn miệng cười.
Chờ Triệu Thụy luyện kiếm xong, Minh Trần mới nói: “Ngươi tinh tiến không ít, lực dùng kiếm càng vững, sát khí cũng càng tăng.”
Triệu Thụy thu hồi trường kiếm, ném cho Triệu Hòa Trạch canh giữ một bên, lấy khăn cẩn thận lau mặt.
“Nhiều năm tiếp xúc với hung thủ như vậy, không tinh tiến cũng không được.” Triệu Thụy nói, lơ đãng nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Khi còn nhỏ Tạ Cát Tường cũng thường xuyên xem Triệu Thụy luyện kiếm, nhưng sau khi lớn lên hắn lại không thường chơi kiếm trước mặt Tạ Cát Tường nữa.
Tiến vào Nghi Loan Tư Triệu Thụy đổi kiếm thành cốt quạt, vẫn dùng cực kỳ thuận tay như cũ.
“Thế nào?” Hắn hỏi Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường vẫn còn trong dư âm, không trả lời, chỉ đi từng bước một vào trong viện, rót giúp hắn một chén trà.
Triệu Thụy nhìn nụ cười trên mặt nàng có chút đần đần, cũng không dí hỏi nữa.
Cơm sáng vẫn dùng ở chùa Hoàng Giác.
Bánh bao chay ở chùa Hoàng Giác cũng rất tuyệt.
Đậu hủ, bầu, mộc nhĩ trộn lẫn vào nhau, thêm một chút dầu nành, cắn vào một miếng lại có cảm giác hương vị ngày xuân.
Ăn chay cũng là một loại trải nghiệm rất kỳ diệu.
Tạ Cát Tường ăn bánh bao kèm tương dưa, còn uống thêm một chén sữa đậu nành, tất cả đồ ăn chùa Hoàng Giác đều do các tăng nhân tự mình trồng trọt, đều là mới mẻ ngon miệng.
Đợi dùng xong cơm sáng, Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy đi theo các tăng nhân nghe hết một khóa kinh sớm, sau đó mới đi từ biệt Khổ Hải đại sư.
Khổ Hải đại sư đang bước chậm trong rừng.
Bên người hắn chim chóc tụ thành đàn, còn có sóc không biết từ nơi nào nhảy tới, nhảy lên cạnh chân hắn.
Nghe được tiếng bước chân, hắn quay đầu, hướng hai người xua tay.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không tiến lên, cung kính hành lễ với Khổ Hải đại sư, sau đó liền lặng yên rời đi.
Hành trình về lại thực dài.
Đợi cho đến trước phố Khánh Lân, có giáo úy tiến lên bẩm báo, Hạ Uyển Thu nghe chốc lát, trở về nói: “Đại nhân, đêm qua bãi tha ma Bắc ngoại ô an ổn không có việc gì, không người tra xét, Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô không phát hiện dị thường, không có ra đội.”
Triệu Thụy gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Hộ Thành Tư rốt cuộc không phải Nghi Loan Tư, cũng kém tinh nhuệ hơn Cao Đào Tư, mặc dù biết Triệu Thụy đi Bắc ngoại ô, cũng chỉ nghĩ hắn là đi bái phỏng Khổ Hải đại sư, căn bản không dám theo dõi.
Bất quá, cho dù năng lực Hộ Thành Tư không đủ, cũng không có nghĩa sẽ lười nhác với việc thi thể bị đổi mới.
Chỉ là không biết đối phương thật sự không phát hiện bọn họ, hay là đã biết nhưng không muốn quản.
Triệu Thụy rũ đôi mắt, cảm thấy rất có ý tứ.
Mặc kệ như thế nào, thời cơ và địa điểm thi thể thư sinh xuất hiện, đều quá mức tinh chuẩn, khiến người không thể không chú ý.
Trước không đi trinh sát mục đích sau lưng đối phương, hiện tại bọn họ cần phải làm là điều tra vụ án thư sinh tử vong.
Không bao lâu, đã tới nha môn Cao Đào Tư.
Xe ngựa trực tiếp tiến vào trong nha môn, Tạ Cát Tường xuống xe ngựa, trực tiếp đi cùng Triệu Thụy đến Nghĩa Phòng.
Giờ phút này, nghe ra Nghĩa Phòng có chút bận rộn.
Hình Cửu Niên không ngừng la hét đồ đệ, xoay Ân Tiểu Lục như chong chóng, không chỉ sai sử đồ đệ, hắn còn gọi thêm hai giáo úy đến, cùng bận rộn ở Nghĩa Phòng.
Hôm nay đúng lúc Tô Thần canh gác ở Cao Đào Tư, thấy Triệu Thụy trở về, vội tiến lên nói: “Đại nhân, Hình đại nhân phát hiện manh mối rất quan trọng.”
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, hai người đều có chút kinh ngạc.
Trước không đề cập tới thư sinh bị dời thi thể sau khi chết, địa điểm và thời gian tử vong đã mất dấu vết, chỉ nhìn vết tích còn sót lại trên y phục và vết thương còn sót lại trên người thư sinh, tựa hồ cũng không đủ điều tra ra xuất thân và nguyên nhân chết.
Một người không rõ xuất thân, đã rất khó điều tra ra nguyên nhân chết.
Không ngờ tới, Hình Cửu Niên là dạng người càng khó biết thì lại càng muốn biết này.
Triệu Thụy nói: “Hình đại nhân còn bận?”
Tô Thần gật đầu, trình bản Nghiệm thi cách mục ban đầu lên Triệu Thụy: “Đại nhân, vì Hình đại nhân phát hiện manh mối quan trong liên quan đến bản án cũ, người này tử vong quá ba tháng không có người báo án, bởi vậy liền làm chủ kiểm thi sơ bộ qtrước.”
Thông thường, người chết được phát hiện nơi hoang dã, nha môn đều phải chờ một ngày xem có thân nhân tới cửa nhận người không.
Bất quá thi thể thư sinh đã tử vong quá ba tháng, tìm đọc hồ sơ dân cư mất tích ở Nghi Loan Tư và Hộ Thành Tư, cũng không tra được tin báo mất tích tương tự, bởi vậy Hình Cửu Niên liền kiềm chế không được, lập tức kiểm tra sơ bộ trước, sau đo sẽ kiểm tra kĩ lại.
Căn cứ tình trạng thi thể, có khi kiểm tra lại rất nhanh, có đôi khi lại rất chậm.
Cũng giống như giờ phút này, đã sắp thời gian chính ngọ (đúng 12g trưa), Hình Cửu Niên vẫn còn đang bận rộn ở Nghĩa Phòng, nhìn dáng vẻ không thể kết thúc trước giờ cơm trưa được.
Triệu Thụy nhận Nghiệm Thi Cách mục, xem cùng Tạ Cát Tường.
Kết quả kiểm tra sơ lược của Hình Cửu Niên không khác biệt lắm với phỏng đoán của bọn họ và Trương lão đầu.
Người này ước chừng ở 25-26 tuổi, thời gian tử vong khoảng tháng tư, chỗ nguyên nhân chết viết rằng còn nghi vấn, hiển nhiên là bởi vì thi thể thối rữa, đặc thù chết không còn được rõ ràng.
Trừ cái này ra, Hình Cửu Niên còn đặc biệt viết, xiêm y người chết là đồng phục học trò Sùng Niên thư viện, trên thi thể còn sót lại vải dệt rất rõ ràng, trừ phi là sau khi chết bị người đổi mới, nếu không người chết hẳn chính là học trò Sùng Niên thư viện.
Nhưng manh mối này, cũng bị Hình Cửu Niên vẽ vòng tròn.
Chứng minh Hình Cửu Niên cũng cho rằng còn nghi vấn.
Làm một ngỗ tác kinh nghiệm lão làng, tài nghệ Hình Cửu Niên đứng đầu giới ngỗ tác toàn Đại Tề, hắn nhiều năm làm việc với các hình danh quan của Nghi Án tư Hình Bộ, năng lực điều tra tuyệt đối cao hơn người thường.
Cho nên, chỉ dựa vào một bộ xiêm y định thân phận cho người khác một cách qua loa như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không tùy ý làm.
Tạ Cát Tường suy nghĩ một chút đã hiểu rõ.
“Sùng Niên thư viện tuy rằng không nổi danh bằng Thanh Sơn thư viện và Tri Hành thư viện, nhưng có một đặc điểm rất rõ,” Tạ Cát Tường nói, “Chỉ cần có thể nộp đủ học phí cho thư viện, thì học trò nào cũng có thể đi vào đọc sách.”
Sùng Niên thư viện Bắc ngoại ô, chính là thư viện hiển hách, nổi tiếng tiền tài nhất Yến Kinh.
Chỉ cần có tiền là có thể đọc sách.
Cho nên học thức của học trò trong Sùng Niên thư viện chênh lệch không đồng đều, đại khái có thể nói là kém Thanh Sơn thư viện và Tri Hành thư viện, tất nhiên, chỉ có học trò thi không đậu hai thư viện này mới có thể tìm mọi cách vào Sùng Niên.
Bởi vậy, xuất thân phần lớn học trò ở Sùng Niên thư viện đều rất lừng lẫy.
Dưới loại tình huống này, một thư sinh trẻ xuất thân lừng lẫy như thế tử vong, trên thân thể có vết thương hết sức rõ ràng, hơn nữa sau khi chết chỉ dùng chiếu quấn xác, không có tiến hành bất kỳ nghi thức liệm xác nào, qua loa hạ táng, việc này thực không bình thường.
Càng đừng nói sau ba tháng hạ táng, còn bị người đào mồ quật mã, di táng nơi khác, ngay cả một cái quan tài đều không có, việc này có khả năng sao?
Nhất định không có khả năng.
Tạ Cát Tường tiếp tục xem xuống dưới, ở cuối cùng có một dòng chữ viết qua loa khiến người đọc ngây ngẩn.
Triệu Thụy cũng thấy được, hơi hơi nhíu mày.
Ở dòng ghi chú cuối cùng, Hình Cửu Niên vội vàng viết: Án này có khả năng liên quan đến vụ án hai xác chết năm Thiên Bảo thứ 11.
Vụ án hai xác chết năm Thiên Bảo thứ 11, Tạ Cát Tường không biết, Triệu Thụy cũng không quen thuộc lắm.
Lúc trước có rất nhiều bản án cũ đều lưu trong hồ sơ, tuy rằng sau khi hắn vào Cao Đào Tư vẫn luôn xem xét hồ sơ trước đây, nhưng cho dù có mất ăn mất ngủ, cũng chỉ mới vừa nhìn đến hồ sơ năm Thiên Bảo thứ 20.
Năm Thiên Bảo thứ 11, với hắn mà nói thật sự là niên đại quá mức xa xôi.
Khi đó Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều vẫn là tiểu oa nhi, Triệu Thụy lớn hơn một chút, vừa mới học vỡ lòng, Tạ Cát Tường còn chưa đi học, ở trong nhà theo mẫu thân học chữ.
Đối với bọn họ mà nói, chuyện phát sinh năm Thiên Bảo thứ 11, tựa hồ đều cách một tầng sương mù, lơ lửng phía trên đám mây.
Bọn họ cơ hồ nhớ không ra manh mối nào.
Triệu Thụy hỏi Tô Thần: “Đã phái người đi kiểm tra?”
Tô Thần gật đầu: “Đã phái người đi, Nghi Loan Tư cùng Nghi Án Tư Hình Bộ đều phái người, chỉ là thời trước nghi án rất nhiều, khả năng cần thêm thời gian mới có thể có được hồ sơ manh mối.”
Tạ Cát Tường nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ lại trong đầu.
Vụ án hai xác?
Phụ thân đã từng nhắc tới chưa? Hay là nói phụ thân đã nhắc tới, nhưng nàng lại quên mất toàn bộ?
Nhưng lúc ấy tuổi nàng quá nhỏ, bất luận nhớ như thế nào cũng đều nhớ không nổi, chỉ có thể từ bỏ.
“Không được, lâu quá rồi.”
Vụ án qua lâu như thế, không biết còn lưu hồ sơ hay không, Nghi Loan Tư giống như kho hồ sơ của hiệu sách, cũng không biết khi nào mới có thể tìm đến đúng hồ sơ.
Đúng lúc này, cửa Nghĩa Phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra.
Khuôn mặt tái nhợt của Hình Cửu Niên vội vàng xuất hiện.
Đôi mắt tam giác lúc nào cũng như nhắm lại của hắn giờ phút này lại khó có lúc mở ra thật lớn, nếu bỏ qua tơ máu trong mắt, chắc chắn sẽ cho rằng hắn gặp được chuyện gì rất tốt.
Trên người Hình Cửu Niên có một loại hưng phấn rất kỳ quái.
Hắn ra khỏi Nghĩa Phòng, hít vào một hơi thật sâu, sau đó vội vàng cởi bỏ toàn bộ áo khoác mặt nạ bảo hộ trên người ra, trực tiếp ném xuống đất.
Làm như thế xong, hắn tựa hồ mới sống lại một lần nữa.
“Nghẹn chết ta.”
Làm việc với thi thể thối rữa cả một buổi tối, mặc dù trong Nghĩa Phòng cũng có đặt đồ đựng đá, ở góc phòng cũng có đốt đàn hương, nhưng đều không có biện pháp tiêu tán đi mùi tanh tưởi đến gay mũi.
Chờ Hình Cửu Niên phục hồi tinh thần lại, Ân Tiểu Lục cũng ra Nghĩa Phòng, cẩn thận đóng lại cửa phòng, lại cho giáo úy đi lấy nước tới.
Thầy trò hai người cũng không kiêng dè, trực tiếp rửa mặt ở bồn nước ngay sân, Tạ Cát Tường thấy bọn họ dùng một lượng bồ kết rất lớn, tựa như muốn rửa trôi tất cả mùi vị trên người.
Toàn bộ quá trình Triệu Thụy đều không có thúc giục, cùng Tạ Cát Tường ngồi trong sân, an tĩnh chờ đợi.
Chờ đến hai thầy trò đều rửa sạch sẽ, Ân Tiểu Lục mới trở về phòng lấy một quyển Nghiệm Thi Cách mục mới.
Hình Cửu Niên rất có kinh nghiệm, không trực tiếp ngồi vào bàn của bọn người Triệu Thụy, hắn cởi áo ngoài ra, liền mặc trung y ngồi xuống một bàn đá khác.
Ân Tiểu Lục đi theo bên cạnh hắn, nắm bút than, chuẩn bị bắt đầu múa bút thành văn.
Hình Cửu Niên ho nhẹ một tiếng: “Đại nhân, trải qua nghiệm thi, ta có thể khẳng định người chết là sau khi bị người dùng lực bóp cổ, lại trúng vài nhát đao, cuối cùng bỏ mạng do mất máu quá nhiều.”
Hình Cửu Niên không hổ là Hình Cửu Niên.
Tuy rằng kiểm tra sơ bộ không nhìn ra manh mối, nhưng sau khi tiến hành đầy đủ các bước kiểm tra lại, nguyên nhân người chết tử vong liền rất rõ ràng.
Hình Cửu Niên uống một hơi hết nửa ấm trà, hắng hắng giọng tiếp tục nói: “Trên cổ hắn có vết bóp cổ thực rõ ràng, đã hãm vào sâu da thịt, nhưng thủ pháp của kẻ giết người không đủ thành thạo, hoặc có thể là sức lực không đủ, cuối cùng không có giết được người, ngược lại còn bị hắn tránh thoát.”
Tạ Cát Tường nói: “Giống với các vụ án trước đây không?”
Trong các vụ án giết người trước đây, Chu Tử Quyên – người chết tại Ngũ Lý Bảo – là bị Nhan ma ma giết chết, nhưng Nhan ma ma là nữ nhân, sức lực lại yếu, trong quá trình bóp cổ phí không ít sức lực, lưu lại trên cổ người chết rất nhiều vết thương.
Hình Cửu Niên gật đầu: “Đúng vậy, chính là ý tứ này, nhưng người chết này là nam, lại là người trẻ tuổi, hắn rất dễ đã tránh thoát.”
“Sau khi tránh thoát không biết đã xảy ra cái gì, cuối cùng người chết bị dùng dao nhọn đâm, đổ máu quá nhiều mà chết, bụng dưới có vết thương rất sâu, nội tạng bên trong đều vỡ.”
Tuy rằng người đã thối rữa, nhưng cũng không phải chỉ còn lại có khung xương.
Mặc dù chỉ còn lại có khung xương, có lẽ Hình Cửu Niên cũng có khả năng tìm được chân tướng, chỉ là quá trình có thể sẽ rất dài.
Hình Cửu Niên tiếp tục nói: “Nga, đây không xem như quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là, nguyên nhân hắn chết rất có thể có liên quan đến vụ án hai xác ở Yến Kinh 12 năm trước.”
Đôi mắt không hề chớp của Tạ Cát Tường và Triệu Thụy rơi xuống trên người Hình Cửu Niên.
Hình Cửu Niên lại rót tiếp một chén trà.
Thanh âm hắn thật dài, mang theo dấu vết năm tháng: “Năm Thiên Bảo thứ mười một, trọng án ở Yến Kinh cũng do Nghi Án tư Hình Bộ xử trí, bất quá năm đó bộ phận xử lý vụ án ở Nghi Loan Tư cũng tham dự, sau đó bởi vì phân chia công việc hỗn loạn, không thể điều tra rõ án mạng liên hoàn, cho nên toàn bộ xác nhập vào Nghi Án tư.”
“Vụ án này, chính là bắt đầu cho hết thảy.”
Hắn vừa nói như vậy, Triệu Thụy liền mơ hồ có chút ấn tượng: “Lời Hình đại nhân vừa nói, chính là vụ án oán duy nhất năm đó Nghi Loan Tư đã làm?”
Hình Cửu Niên không nghĩ tới hắn cư nhiên biết, gật đầu nói: “Chính là vụ án này.”
“Ta nói cho các ngươi một chút về vụ án năm đó trước.”
Hiện tại Tạ Cát Tường và Triệu Thụy chính là muốn nói đến vụ án này trước, chỉ có hiểu vụ án trước đây, mới có thể biết rõ hơn đối với vụ án hiện tại.
“Đó là năm Thiên Bảo thứ mười một, năm đó ta đi theo Hình Bộ tả thị lang tiền nhiệm, giám chính Nghi Án tư Diêu Bỉnh Hưng tra án.”
“Ta vào nghề sớm, mười mấy tuổi đã đi theo sư phụ xuống đất đào mồ, cho nên 12 năm trước, ta cũng đã là nhất đẳng ngỗ tác, các vụ án lớn trong nha môn, cũng đều giao cho ta nghiệm thi.”
Đó là một ngày xuân hết sức bình thường, Hình Cửu Niên chỉ nhớ rõ năm ấy mưa rất nhiều, trên đường phố luôn ướt đẫm nước mưa, đi trên đường thường xuyên bị ướt vạt áo.
Hắn làm ngỗ tác, tất nhiên không sao cả, bất quá tả thị lang Diêu Bỉnh Hưng có chút thói ở sạch, thật sự không thể chịu đựng vấn đề này, cằn nhằn mãi hồi lâu.
Cũng đúng là sau một trận mưa to như vậy, ngoại ô Yến Kinh xuất hiện một vụ án mạng.
Không, dùng từ xuất hiện này cũng không thỏa đáng lắm, hẳn nên dùng câu đột nhiên bị người phát hiện một vụ án mạng.
Người chết là nam, đã chết nhiều ngày, bởi vì kinh thành mưa to, nước mưa làm sụp đổ mấy căn nhà hoang ở ngoại ô Yến Kinh, sau khi vách tường sập, người chết cứ như vậy bị lộ ra bên ngoài.
Là do người đi ngang qua đường phát hiện.
“Năm đó vụ án này ở Yến Kinh có chút loạn, bởi vì người chết tử vong ở cửa thành ngoại, lại tử vong nhiều ngày, không dễ điều tra, Hộ Thành Tư vì nịnh bợ Nghi Loan Tư, liền ném vụ án này cho Nghi Án tư Hình Bộ.”
Nói trắng ra là, Nghi Loan Tư và Hộ Thành Tư nghe đâu là cùng cấp, nhưng vô luận giáo úy, tổng kỳ, thiên hộ, trấn phủ sứ, chỉ huy sứ đều cao hơn Hộ Thành Tư một bậc, ẩn ẩn là cấp trên của Hộ Thành Tư.
Cho nên, Hộ Thành Tư tình nguyện đắc tội văn thần, cũng không muốn đắc tội đồng liêu.
Loại vụ án vừa thấy liền biết là án không thể tra ra kết quả, tự nhiên ném cho Nghi Án tư Hình Bộ.
Hình Cửu Niên thở dài: “Năm đó đúng lúc Diêu đại nhân rảnh rỗi, liền cùng ta đến hiện trường trước, người chết lúc ấy bị vùi ở vách tường, các giáo úy đào hồi lâu mới đào ra.”
“Khi ấy vùng ngoại ô không sầm uất như hiện tại, cũng không có nhiều thôn xóm, người chết bị chôn ở nhà hoang thời gian rất lâu, chỉ có người đi ngang đường ngẫu nhiên đi vào tránh mưa, cho nên rốt cuộc người chết bị chôn vào chân tường khi nào, rồi bị che giấu vết tích như thế nào, căn bản không người biết.”
Nếu không phải trận mưa to này khiến người lộ ra ngoài, lại khiến cho người đi đường chỉ có thể đi vào tránh mưa, có lẽ đợi cho mấy năm sau nữa, oan tình của người chết cũng không cách nào rửa sạch.
Hình Cửu Niên nói: “Lúc ấy lang trung ở Nghi Án tư Hình Bộ có mười người, đều là những tay phá án lão luyện, rất nhanh đã khám xét xong hiện trường.”
Thật đáng tiếc, ngoại trừ người chết này, hiện trường không còn lưu lại bất luận manh mối nào.
Hình Cửu Niên vừa nhớ lại, vừa nói: “Vụ án này, nếu các ngươi tra hồ sơ, hẳn có thể tra được, chỉ là không dễ tìm lắm. Bởi vì năm đó không có kết án, thực là mất mặt, Nghi Án tư từ trên xuống dưới cũng không chịu nhắc tới.”
“Bất quá không có hồ sơ không quan trọng, các ngươi còn có ta,” Hình Cửu Niên nói, “Năm đó là ta và sư đệ cùng nhau nghiệm thi, sư đệ……”
Nói tới đây, Hình Cửu Niên dừng lại.
Sư đệ Hình Cửu Niên – Lãng Tấn – đã qua đời ở năm Thiên Bảo thứ 21.
“Lúc ấy chúng ta phát hiện, độ thối rữa của người chết đó đã khá cao, còn nhiều hơn người chết ngày hôm nay nữa, trên người hắn có nhiều nơi đã hóa xương trắng, chứng tỏ đã tử vong quá nửa năm.”
Đã chết lâu như vậy, vụ án căn bản không còn cách điều tra.
“Nhưng người chết có mấy nét đặc trưng rất dễ nhận ra, có thể xác định đại khái thân phận, xương ngón tay hắn rất to rộng, vừa nhìn liền biết đã làm việc nhà nông nhiều năm, da thịt còn lưu lại trên thi thể cũng không đặc biệt khỏe mạnh, mảnh vải nát trên người cũng đều là vải thô thực bình thường, căn bản không đáng giá tiền. Còn nữa, tóc của hắn rất loạn, cũng không đen bóng, còn có chút dơ.”
“Từ những điều đó, chúng ta đại khái có thể phỏng đoán người chết là một nông dân lao động nhiều năm, tuổi trung niên khoảng chừng 40.”
“Bởi vì nội tạng đã sớm hư thối, bất luận là cổ hay là trên người đều không có vết thương nào, xương cốt cũng không vỡ vụn, không thể tra rõ nguyên nhân chết, chúng ta chỉ có thể kiểm tra thử người chết có trúng độc hay không.”
Ngỗ tác có mấy phương pháp kiểm tra trúng độc chết, một là dùng ngân châm thử độc, hai là dùng dấm nóng ép độc, còn ba lại là dùng hỗn hợp gạo nếp nấu chín và trứng gà quấy đều, phong bế tất cả các lỗ trống trên thân người chết, lại dùng mảnh vải thấm dấm nóng ép độc, chờ nửa canh giờ lấy ra.
Nếu đúng lúc có thời gian rảnh, tự nhiên là dùng cách cuối cùng, nếu sinh thời người chết uống thuốc độc, có thể phân biệt người chết có phải trúng độc chết hay không.
Nhưng lúc ấy người chết kia cả người đã thối rữa, chỉ còn lại một phần da thịt, đại bộ phận đã lộ ra xương trắng, nên chỉ có thể dùng dấm nóng bức độc.
Hình Cửu Niên nói tới đây, trong mắt hiện lên một tia hưng phấn: “Các ngươi đoán xem, sau khi dùng hơi nóng ép độc, xuất hiện cái gì?”
Tạ Cát Tường có chút chần chờ: “Người chết là bị độc chết?”
Hình Cửu Niên lắc lắc đầu: “Không.”
Hắn cẩn thận nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc ấy, sau đó mới nói: “Không, các kiểu chết do trúng độc, không cần phải dùng hơi nóng bức độc, xương sống lưng đều sẽ hiện ra màu than chì, có thể nhìn thấy rất rõ, chỉ là người chết này, xương cốt lại trắng nõn sạch sẽ, một chút vết thương cũng không có.”
Hình Cửu Niên nói: “Sau lúc dùng hơi dấm nóng bức độc, trên xương cốt người chết lộ ra mảng lớn mẫu đơn đồ* đỏ tươi.”
*Mẫu đơn đồ: họa tiết mẫu đơn
Xương cốt một người rất nhỏ, nói là mẫu đơn đồ kỳ thật không thỏa đáng.
“Không, kỳ thật không phải mẫu đơn đồ, mẫu đơn đồ là tên gọi lén đặt sau đó, trên người hắn lộ ra một hoa văn đỏ tươi thật xinh đẹp, từng lớp từng lớp, giống như cánh hoa mẫu đơn bung nở trên xương, cảnh tượng đó….thật sự thấy một lần cả đời khó quên.”
Tạ Cát Tường ngây ngẩn cả người, ngay cả Triệu Thụy cũng chưa phục hồi lại tinh thần.
Hình Cửu Niên làm một ngỗ tác, gặp được thi thể như vậy, hắn kỳ thật vô cùng hưng phấn.
Chỉ là hưng phấn qua đi, thì lại hết sức nan giải.
Hình Cửu Niên thở dài: “Mẫu đơn cốt thật xinh đẹp, thực diễm lệ, làm các ngỗ tác có mặt nghiệm thi lúc ấy đều thực khiếp sợ, chính là càng như thế, vụ án càng khó điều tra, chúng ta căn bản không biết đây là loại độc dược gì, lại khiến thân thể người có phản ứng như vậy.”
“Lúc ấy điều tra người mất tích trong vòng khoảng hai năm đổ lại, cũng điều tra thôn dân vốn có ở phụ cận, dưới tình hình các manh mối có sẵn đều không có tác dụng, Diêu đại nhân làm chủ, lệnh cho chúng ta cạo xương vẽ hoa văn.”
Lúc ấy trên thân người chết còn lưu lại không ít da thịt, không loại bỏ da thịt đi hết, rất khó nhìn ra hoa văn có bộ dáng gì.
Hình Cửu Niên nhấp nhấp môi: “Lúc ấy là ta và sư đệ tự mình động thủ, lúc cầm dao cạo thật sự không dám dùng sức, chỉ có thể nhẹ nhàng loại đi lớp da thịt, chật vật cả ngày như thế, mới có thể lấy ra được nguyên vẹn bộ xương trắng của hắn.”
“Trường hợp lúc ấy, thật sự cả đời này ta đều quên không được.”
Bộ xương tái nhợt của người sau khi chết, lại nở rộ một đóa hoa diễm lệ.
Bắt đầu từ xương sống lưng người chết, phiêu tán đến tứ chi, cánh hoa phiêu diêu, mỹ lệ phi phàm.
Nhưng loại mỹ lệ này, lại được hình thành bên trên cái chết.
Hưng phấn trên mặt Hình Cửu Niên dần dần tiêu tán, chỉ còn lại ảm đạm: “Sau khi dịch cả người người chết ra ngoài, chúng ta chỉ tìm được một manh mối.”
Ở phần da cổ người chết, có một dải lụa màu lục rất nhỏ, toàn bộ dải lụa sát nhập vào cổ người chết, quấn quanh cổ người chết thành một vòng hoàn chỉnh, thậm chí còn thắt một cái kết ngay chỗ yết hầu.
Nhưng bởi vì người chết được phát hiện khi đã thối rữa, da thịt hư nát, ngay từ đầu nghiệm thi bọn họ không phát hiện ra.
“Tuy rằng không biết vì sao phải che giấu một dải lụa, nhưng điều tra theo phương hướng này, đại khái tra ra một chút manh mối, chỉ có một chút mà thôi.”
Loại dải lụa màu lục này ngay lúc đó cũng không lưu hành ở Yến Kinh, bởi vì màu sắc không tính đẹp, làm như ý kết có chút quê mùa, phu nhân tiểu thư đều không thích lắm.
Hình Cửu Niên nói: “Lúc ấy các lang trung Nghi Án tư chạy đến các cửa hàng vải vóc toàn thành mới tra được manh mối, ước chừng ở ngày mùa hè năm Thiên Bảo thứ 10, có một nam nhân mua dải lụa màu lục, sở dĩ lão bản nhớ rõ người này, là bởi vì lúc ấy lão bản cực lực giới thiệu dải lụa màu khác với màu hắn cần mua, nhưng hắn đều không dao động.”
“Cuối cùng hắn ngại phiền, mới nói một câu, màu này làm chuôi vừa vặn tốt, liền đi mất.”
Màu này làm chuôi vừa vặn tốt?
Một manh mối mơ hồ như thế, có thể nghĩ được biện pháp tra ra người không?
Nhưng đại khái cũng có phạm vi điều tra.
Người mua dải lụa tuổi chừng hai mươi ba mươi, đại khái đã qua nhược quán, y phục mộc mạc, mang theo nón cói, vừa nhìn liền biết là nông dân.
Nhưng nam nhân như vậy, khắp Yến Kinh đều có.
Vậy làm thế nào có thể tìm kiếm?
Hình Cửu Niên không tiếp tục nói đến năm đó Nghi Án tư điều tra như thế nào, hắn hướng đồ đệ vẫy vẫy tay, Ân Tiểu Lục liền kéo khay đi tới.
Hình Cửu Niên thở dài một tiếng: “Năm đó sau khi hai người kia chết, không có thêm người nào chết nữa, Nghi Án tư phán định hung thủ đã thu tay lại hoặc đã có chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới…… Nhiều năm trôi qua, hắn lại xuất hiện lần nữa.”
Trên khay, một dải lụa màu lục mang theo máu lẳng lặng nằm ở đó.
Tạ Cát Tường nhịn không được quay đầu nhìn về phía Nghĩa Phòng.
Người chết này, sẽ là mẫu đơn cốt mới sao?