Yến Kinh Khuê Sát - Chương 76
Chương 76 – Định phong ba 1
Yến Kinh lại đón một trận mưa.
Mưa rơi vào nhánh thanh mai, tí tách tí tách, từng nhịp chậm rãi.
Khi Tạ Cát Tường tỉnh lại vào sáng sớm, liền nghe được tiếng mưa rơi rào rạc rung động ngoài cửa sổ.
Vốn nàng không muốn nhớ lại, nhưng những đoạn ngắn ngày hôm qua lại giống trận mưa này, cứ ùn ùn kéo đến, nháy mắt phóng đại trong đầu nàng.
Tạ Cát Tường nhìn cũng không được, không nhìn cũng không được, cuối cùng vẫn phải đỏ mặt trốn trong chăn, cẩn thận nhớ lại.
Trong chốc lát nàng nhíu mày, một lát mỉm cười, hoặc vùi cả người vào chăn mỏng, liều mạng đấm giường.
Triệu Thụy sao lại có thể… sao lại có thể…… Nói loại lời này chứ!
Làm người khác quá ngượng ngùng.
Tạ Cát Tường lăn lộn trên giường trong chốc lát, lăn đến bản thân cũng nhịn không được cười, mới nghe được tiếng Hà Mạn Nương bên ngoài gọi nàng: “Tiểu thư, hết mưa rồi.”
Tạ Cát Tường lập tức xốc chăn mỏng lên, an tĩnh nghe một chút, bên ngoài quả nhiên không còn tiếng mưa rơi.
Nàng hỏi Hà Mạn Nương: “Nhũ nương, khi nào rồi?”
Bởi vì mưa rơi, sắc trời bên ngoài cũng không đẹp lắm, bầu trời mơ màng âm trầm làm người bất chợt cảm thấy lười biếng.
Hà Mạn Nương cười nói: “Còn chưa đến giờ Thìn (7h-9h sáng), vẫn còn sớm lắm.”
Kỳ thật cũng không tính sớm, bất quá hôm nay tựa như Tạ Cát Tường không có việc gì, Hà Mạn Nương cũng không gọi nàng dậy sớm.
Tạ Cát Tường vỗ vỗ mặt, làm mình lên tinh thần, sau đó liền đứng dậy mặc y phục trang điểm.
“Hôm nay vẫn cần đi nha môn một chuyến,” Tạ Cát Tường nói với Hà Mạn Nương, “Hôm qua tìm được chút manh mối.”
Nàng phá án, Hà Mạn Nương thường xuyên chỉ cười nghe nàng nhắc đến, ngẫu nhiên giúp đỡ suy nghĩ một chút, bất quá nghe qua rồi thôi, sẽ không nói ra ngoài nửa lời.
Hôm qua mang theo sữa hạnh nhân trở về, Tạ Cát Tường còn rất thích ăn, sáng sớm cũng muốn ăn cái này.
Hà Mạn Nương liền dậy từ sớm bận việc, làm cho nàng một ít bánh rán hành, để nàng cuốn trứng gà cùng giò thịt vào ăn, bôi lên một lớp tương ngọt, tư vị cực tuyệt.
Tạ Cát Tường rửa mặt xong, vừa ăn sữa hạnh nhân vừa cắn bánh rán, miếng giòn rụm.
Bên này nàng vừa mới cắn một miếng, cửa bên kia lại vang lên.
Hôm qua Triệu Thụy đưa Tạ Cát Tường về nhà, cũng không quay về nha môn bận việc, trực tiếp ở lại nhà bên cạnh.
Hà Mạn Nương đi qua mở cửa, gương mặt anh tuấn tươi cười của Triệu Thụy, liền xuất hiện trước mắt hai người.
Những đoạn hồi ức ngắn đó Tạ Cát Tường vất vả lắm mới đè được ở đáy lòng, lại bất chợt nổi lên trong lòng lần nữa.
Triệu Thụy chào Hà Mạn Nương, sau đó liền đi tới bên người Tạ Cát Tường.
Đầu tiên hắn dùng khăn lau khô tay, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống, cười tủm tỉm nhìn Tạ Cát Tường.
Tạ Cát Tường: “……”
Sáng sớm tinh mơ, lại đây chỉ vì nhìn ta?
Bất quá, tựa hồ thường ngày Triệu Thụy cũng đặc biệt thích nhìn nàng.
Tạ Cát Tường nghĩ như thế, trên mặt liền nhịn không được muốn ửng hồng.
Tựa hồ một đêm qua đi, hết thảy đều không còn giống trước kia nữa.
Không, có lẽ chỉ có nàng thay đổi.
Tạ Cát Tường nỗ lực khiến mình biểu hiện bình thường một ít, không cần quá mức ngượng ngùng, liền trắng mắt liếc Triệu Thụy một cái: “Ăn cơm đàng hoàng đi.”
Triệu Thụy thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Bất quá, vì để tiểu thanh mai không đến mức ngay cả cơm cũng ăn không vô, hắn vẫn cố nhịn xuống.
Hắn ăn cơm rất mau.
Tạ Cát Tường chậm rì rì ăn xong một chiếc bánh, còn hắn đã ăn xong hai cái, thậm chí còn có chút chưa đã thèm.
Hà Mạn Nương lại chiên thêm mấy cái bánh, kẹp sẵn thịt muối, giò thịt, dưa sắt sợi và trứng, ngoài ra còn chuẩn bị cho bọn họ lê giòn cùng nước mật đào.
Dặn dò Tạ Cát Tường: “Tiểu thư khi bận rộn ngay cả nước cũng không uống, mùa hè khô ráo, ăn nhiều trái cây vào.”
Mang theo một rổ thức ăn ngon, hai người lên xe ngựa.
Tạ Cát Tường nói: “Nghi Loan Tư có ghi chép chuyện trước kia?”
Nàng hỏi chính là chuyện Mao Đỗ Trương, Nghi Loan Tư được thiết lập từ khi Đại Tề khai quốc, Mao Đỗ Trương lại ở Yến Kinh, có lẽ sẽ có chút ghi chép lại.
Triệu Thụy sờ sờ túi thơm bên hông, nói: “Vì không thể gióng trống khua chiêng điều tra, cho nên chỉ sai người lật xem từng bộ hồ sơ, đối với việc vì sao Mao Đỗ Trương đóng cửa, không có ghi chép chi tiết.”
“Bất quá, lại có ghi chép một tin đồn thú vị.”
Tạ Cát Tường nghiêm túc nghe hắn nói.
Triệu Thụy nói: “Đại khái vào mùa xuân Hồng Vũ năm thứ sáu, chợ Trường An có một thiếu niên lang, xưa nay yêu thích ăn uống, do học vấn hắn xuất chúng, người nhà đều rất săn sóc, cũng rất nuông chiều hắn. Hắn liền trở thành thực khách nổi tiếng ở chợ Trường An, cả ngày qua lại tại đây.”
“Chỉ là sau đó hắn muốn đi Thanh Sơn thư viện đọc sách, nên cũng không còn lăn lộn cả ngày ở chợ Trường An nữa,” Triệu Thụy dừng một chút, rũ đôi mắt xuống, “Hắn vốn là thần đồng nổi danh ở chợ Trường An, kết quả đến Thanh Sơn thư viện học thì cả ngày không có tinh thần, lên lớp không chú ý, học không nhập tâm, không bao lâu liền bị phê bình bởi vì thi hạng bét, bị đóng cửa cấm túc.”
Năm đó Đại Tề nhân khẩu không nhiều, nhân tài không đông, vì để nhanh chóng bồi dưỡng ra một đám nhân sĩ tài ba, Thanh Sơn thư viện trước kia có tiếng nghiêm khắc.
Học sinh thi cử đều bị mất ăn mất ngủ, một khi thi cử bị xếp vào hạng bét, thì phải bị nhốt lại, một lần nhốt là nhốt 5 ngày.
5 ngày sau, thông qua cuộc thi, mới có thể ra ngoài cấm thất.
Triệu Thụy giải thích một phen, mới nói: “Sau khi bị cấm túc 5 ngày, vị học sinh này lại khôi phục như thường, một lần nữa lấy lại được học vấn.”
Vì sự tình liên quan đến Thanh Sơn thư viện, cho nên Nghi Loan Tư mới có ghi chép lại.
Bất quá đây cũng chỉ là ghi chép đại khái.
Án này, nếu không phải có dính đến chợ Trường An, các giáo úy cảm thấy không thể bỏ qua manh mối, lúc này mới chọn lựa ra.
Tạ Cát Tường thoáng cân nhắc, chần chờ nói: “Chẳng lẽ bởi vì cơm canh Thanh Sơn thư viện quá khó ăn? Cho nên hắn mới suy sụp tinh thần.”
Triệu Thụy không nín được cười: “Không phải không có khả năng.”
Hai người nói trong chốc lát, liền đến nha môn Cao Đào Tư.
Hôm nay bọn họ còn muốn đi Bạch Vân Quan và hồ Bình Hoài, ngày mai mới có thể đi chùa Hoàng Giác ở Bắc ngoại ô, đều rất bận rộn.
Nhưng mà bọn họ vừa đến Cao Đào Tư, còn chưa kịp ngồi xuống nấu một bình trà, liền nhìn thấy Hạ Uyển Thu vội vàng đi vào.
Ngữ khí Hạ Uyển Thu rất cấp bách: “Đại nhân, đã xảy ra chuyện.”
Triệu Thụy có chút kinh ngạc: “Xảy ra chuyện lớn gì?”
Khuôn mặt Hạ Uyển Thu luôn lạnh băng, giờ phút này cũng thoáng hiện vẻ khó coi: “Đại nhân…… Tô Hồng Tảo đã chết.”
Tạ Cát Tường đứng phắt lên: “Cái gì?”
Vết thương trên người Hạ Uyển Thu mới chuyển biến tốt đẹp, nên không dẫn đội tìm kiếm manh mối, mà lưu tại Cao Đào Tư xử lý mấy vụ án các nơi khác ở Yến Kinh báo lên.
Tô Hồng Tảo chết, cũng không phải do Hộ Thành Tư phát hiện, mà là do bãi tha ma ở nghĩa trang Bắc ngoại ô phát hiện dị thường, mới báo lên Hộ Thành Tư.
Hộ Thành Tư Yến Kinh liền sắp xếp đưa lên cùng với các án khác.
Đối với người tên Tô Hồng Tảo này, Hạ Uyển Thu khắc sâu ấn tượng, nên lập tức liền lôi vụ án này ra ngoài.
Triệu Thụy lập tức trầm mặt: “Không phải bản quan đã lệnh cho giáo úy theo dõi thật chặt Tô Hồng Tảo sao?”
Tuy nói Nguyễn Đại đã chết, đôi nhi tử nữ nhi Nguyễn gia cũng rời khỏi nhà, nhưng Tô Hồng Tảo vẫn ở tại hẻm Hương Cần.
Bất quá nàng không tiếp tục treo đèn, cả ngày trốn trong Tô trạch, giáo úy không được phép tự ý xông vào nhà dân, nên chỉ có thể canh gác bên ngoài.
Vốn dĩ nàng cũng không thường ra cửa.
Cách mỗi 5 ngày, đều sẽ có một vú già giúp việc ở hẻm Hương Cần đưa chút gạo và mì thịt các loại đồ ăn đến, đều là Tô Hồng Tảo tự mình ra cửa đón, giáo úy chỉ cần thấy nàng, liền không cảm thấy có biến.
Trên người nàng liên quan đến sòng bạc Cung Hưng, người chủ phía sau màn của sòng bạc Cung Hưng đến nay vẫn còn chưa được tra rõ, cho nên Triệu Thụy vẫn chưa thể thả lỏng cảnh giác với nàng.
Cho dù nàng hoàn lương, Cao Đào Tư cũng không rút các giáo úy theo dõi về.
Mặc dù vậy, Tô Hồng Tảo vẫn đã chết.
Hạ Uyển Thu quỳ một gối xuống đất, ánh mắt nặng nề: “Thuộc hạ biết sai, thuộc hạ nguyện ý lãnh phạt.”
Giáo úy theo dõi là thuộc hạ nàng, nàng cần gánh trách nhiệm.
Triệu Thụy chưa nói xử phạt thế nào, chỉ nói: “Nàng vì sao mất tích, tử vong như thế nào, nói đúng sự thật.”
Hạ Uyển Thu đang muốn mở miệng, Tô Thần lại vội vàng đi tới.
Hắn đi vào sảnh chính, một câu còn chưa kịp nói, liền trực tiếp quỳ một gối xuống đất: “Đại nhân, Cao Đào Tư xảy ra chuyện sai sót như thế này, đều là thuộc hạ sai.”
Tạ Cát Tường thấy Tô Thần vẫn luôn luôn không có biểu tình gì, lại gấp đến mức thở gấp, theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy xua tay với nàng, để nàng kiên nhẫn một ít.
Ánh mắt Tạ Cát Tường lại trở về trên người Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu.
Tô Thần cáo tội trước, sau đó liền nói: “Lúc trước Hạ tổng kỳ ra ngoài làm nhiệm vụ, bên phía Yến Kinh này là do thuộc hạ an bài, vì giáo úy trông coi thay thế luân phiên, không có nắm bắt thông tin lẫn nhau, mới đưa đến việc Tô Hồng Tảo mất tích không ai hay.”
Sắc mặt Tô Thần khó coi, nắm chặt nắm tay, hiển nhiên rất tự trách mình làm việc bất lợi.
“Không, Tô Hồng Tảo không phải mất tích, nàng lén rời kinh một mình.”
Tô Thần nói như thế, còn đưa mắt ra hiệu với Hạ Uyển Thu.
Nhưng Hạ Uyển Thu không dao động.
Tô Thần vừa dứt lời, Hạ Uyển Thu liền nói: “Tô Hồng Tảo rất thông minh, vào lần lộ mặt cuối cùng ở cuối tháng sáu, phỏng chừng đã phát hiện giáo úy đổi người khác, vì thế nàng trực tiếp cho vú già kia tiền, bảo vú già 10 ngày nữa lại đến.”
Thậm chí còn nói: “Trong nhà phải làm pháp sự cho phu quân, không thể gặp người khác, đồ vật đưa đến cạnh cửa là được.”
Trận pháp sự này làm 10 ngày, trong nhà vẫn luôn im ắng, giáo úy liền cho rằng nàng vẫn luôn ăn chay niệm Phật.
“Nhưng nào biết đâu rằng, nàng đã thừa dịp giáo úy đổi gác không chú ý, trực tiếp trốn chạy.”
Hạ Uyển Thu căn bản không nhận ân tình Tô Thần, nàng nói thẳng: “Thuộc hạ trông giữ không nghiêm, dẫn tới giáo úy thủ hạ lơi lỏng gây thành sai lầm lớn, xin đại nhân trách phạt.”
Tô Thần thiếu chút nữa hộc máu tại chỗ.
“Ngươi ra ngoài làm nhiệm vụ, lại bị thương, hơn nữa ngươi là thuộc hạ của ta, ngươi sai chính là ta sai, đại nhân……”
Tô Thần quay đầu lại muốn nhận phạt, liền nhìn thấy Triệu Thụy nhàn nhạt nhìn hắn.
Hắn đi theo Triệu Thụy nhiều năm, biết một khi Triệu Thụy rũ mắt không nói, chính là đã tức giận, nên cũng không dám nhiều lời nữa.
“Sai lầm lần này, hai người các ngươi đều có sai, lúc sau nhất định phải chịu phạt. Nhưng việc hàng đầu bây giờ, là điều tra rõ vì sao Tô Hồng Tảo rời kinh, vì sao chết, sau khi tử vong vì sao bị an táng ở bãi tha ma.”
Tô Thần ổn định tâm thần, lập tức chắp tay nói: “Vâng, thuộc hạ rõ.”
Hắn nói như thế xong, đã bị Hạ Uyển Thu đoạt lời.
“Đại nhân, nếu không phải thuộc hạ phát hiện hồ sơ có dị, phái người tiến vào Tô trạch, giáo úy căn bản sẽ không phát hiện được Tô Hồng Tảo mất tích, trong nhà nàng xác thật không có người, nhưng có nuôi một con chó, được huấn luyện thật sự nghe lời, khi giáo úy thay ca, sẽ mở cửa lấy đồ ăn, sau đó tự ăn một mình.”
Tạ Cát Tường: “……”
Nghe ra thì thấy con chó này rất thông minh.
“Nếu dựa vào lần lộ diện cuối cùng ở cuối tháng sáu, đến nay Tô Hồng Tảo đã mất tích quá hai mươi ngày, thuộc hạ hoài nghi nàng xác thật là muốn rời Yến Kinh, nhưng trong tay không có người dẫn đường, chỉ có thể đi mua ở chợ đen Bắc ngoại ô, ở Bắc ngoại ô gặp phải sai lầm, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, chợ đen Bắn ngoại ô không muốn gánh phiền toái, nên liền ném nàng ở bãi tha ma.”
Đây là kết quả sau khi nhận được tin tức, Hạ Uyển Thu nhanh chóng suy luận ra được.
Triệu Thụy nói: “Giáo úy phạm sai lầm đưa về Tư trách phạt, Hạ tổng kỳ, ngươi tiếp tục với vụ Tô Hồng Tảo, tra xét xem mấy ngày nàng mất tích đã đi nơi nào, hơn nữa sai người bảo vệ bãi tha ma. Lát nữa chúng ta xuất phát ngay đến Bắc ngoại ô.”
“Tô phó thiên hộ, ngươi tiếp tục vụ án Phan Lâm Lang, đây là việc quan trọng nhất,” Triệu Thụy trầm trọng nhìn về phía Tô Thần, “Ngươi hiểu chứ?”
Mặt Tô Thần tái đi, nhưng dù sao cũng nhiều năm làm Nghi Loan Vệ, ngồi dậy rất nhanh, hành lễ với Triệu Thụy.
“Vâng, thuộc hạ rõ.”
Lúc này đây, Tô Thần mới thật sự hiểu rõ.
🌲☃️🌲GIÁNG SINH AN LÀNH nha pà kon🌲☃️🌲
Hạ Uyển Thu không hổ là nữ Nghi Loan Vệ xuất sắc.
Tuy rằng giám thị thuộc hạ có sai sót, nhưng cũng có thể ngăn cơn sóng dữ, rất nhanh đã điều tra rõ các hành động của Tô Hồng Tảo sau khi rời khỏi Tô trạch.
“Đại nhân, trước khi rời khỏi Tô trạch Tô Hồng Tảo đã cải trang, thuộc hạ theo thời gian nàng đến Bắc ngoại ô điều tra ngược lại, phát hiện nàng sau khi rời Tô trạch đã đi một chuyến đến hiệu cầm đồ trước.”
Đây là chắc chắn, trong tay Tô Hồng Tảo không trữ bao nhiêu tiền, chỉ có một chút đồ nhỏ trước kia quan to hiển quý đưa tặng, có thể đổi chút bạc.
Nàng thậm chí không dám tìm hiệu cầm đồ quá lớn, chỉ tìm cửa hàng trong hẻm nhỏ, tùy tiện đổi chút bạc, mang theo trực tiếp lên đường.
Sau khi rời hiệu cầm đồ, hành tung liền không dễ tra nữa.
Hạ Uyển Thu nói: “Sau khi nàng rời hiệu cầm đồ, tựa như đã đi một chuyến về hẻm Ngô Đồng, sau đó liền không rõ tung tích, đợi cho đến khoảng Tết Trung Nguyên 15 tháng 7, nàng mới xuất hiện ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng ở Bắc ngoại ô, dùng tiếng lóng liên hệ lão đại Tiền Lão Bát của chợ đen Bắc ngoại ô.”
Bắt đầu từ lúc này, nàng liền ẩn giấu hành tung.
“Về chuyện sau khi gặp Tiền Lão Bát nàng đi nơi nào, rồi chết như thế nào, không có cách điều tra rõ, bất quá vào ngày mười tám tháng bảy, nàng đột nhiên chết không rõ nguyên do ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng, là đàn em của Tiền Lão Bát nhìn thấy nàng, trực tiếp ném tới bãi tha ma.”
“Đương nhiên, trước khi ném đi còn cướp đoạt hết bạc trên người nàng, cái gì cũng không chừa lại.”
Đây là cách làm xưa nay của chợ đen, ngay từ đầu nàng đơn độc xuất hiện ở ngõ nhỏ Kỳ Tượng, lại biết tiếng lóng chợ đen, Tiền Lão Bát không trực tiếp giết người diệt khẩu đã là rất giữ chữ tín.
Hiện giờ người đã chết, tự nhiên không cần cố kỵ.
Hạ Uyển Thu tiếp tục nói: “Bất quá, từ sau khi Tô Hồng Tảo bị ném tới bãi tha ma, bên phía Bắc ngoại ô bắt đầu xảy ra chuyện, tên đàn em đầu tiên phát hiện rồi trộm cướp trên thi thể Tô Hồng Tảo, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, ngay sau đó, bãi tha ma ban đêm bắt đầu có tiếng khóc thảm thiết.”
“Nếu không phải như thế, Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô cũng sẽ không báo vụ án này lên.”
Chợ đen tuy rằng gọi là chợ đen, cũng có trăm vạn mối liên hệ với Hộ Thành Tư, Tiền Lão Bát chưa bao giờ mua bán lén lút, hắn đồng ý cung cấp dẫn đường cho Tô Hồng, tất nhiên đã hỏi thăm thân phận Tô Hồng Tảo.
Bởi vậy, sổ con Hộ Thành Tư đưa lại đây, liền viết thật sự rõ ràng.
Sổ con này không chuyển qua trung gian, Hộ Thành Tư trực tiếp nộp lên đến Cao Đào Tư, Triệu Thụy thoáng tưởng tượng, đại khái có thể hiểu được vụ án này chưa truyền ra ngoài.
Hắn hơi hơi ngừng, nói: “Hạ tổng kỳ, ngươi đi an bài, chỉ nói bản quan muốn đi bái phỏng Khổ Hải đại sư chùa Hoàng Giác.”
Vốn dĩ bọn họ cũng phải đi một chuyến đến chùa Hoàng Giác, lần này vừa lúc có thể đi qua sớm, nhân tiện điều tra vụ án Tô Hồng Tảo tử vong.
Đợi cho Hạ Uyển Thu đi ra ngoài bận việc, Tạ Cát Tường mới thở dài: “Tô Hồng Tảo thật lợi hại, dưới mí mắt của giáo úy Cao Đào Tư cũng có thể chạy trốn, chỉ là cuối cùng nàng vẫn không thoát được cái chết.”
Triệu Thụy trầm tư một lát, nói: “An bài giáo úy thông báo với Tiền Lão Bát trước một tiếng, đợi cho đến chỗ Bắc ngoại ô, bản quan cũng có lời muốn hỏi hắn.”
Đợi bản án rõ ràng sáng tỏ, nói chung nội tình cũng đều rõ ràng, đoàn người liền xuất phát đi Bắc ngoại ô.
Chùa Hoàng Giác cả nước nghe danh, ở ngay phía Bắc núi Thương Lãng thuộc vùng Bắc ngoại ô, chùa này được xây dựng vào những năm đầu tiền triều, đến nay đã có 300 năm lịch sử.
Đây là danh thắng cổ tháp, danh tiếng nổi bật xa gần, cho dù hiện giờ hương khói kém hơn chùa Kim Đỉnh rất nhiều.
Bất quá vị trí chùa Hoàng Giác hẻo lánh, nằm giữa vùng núi non trùng điệp, các pháp sư tu hành trong chùa rất điệu thấp, đều không phải người huênh hoang, cũng không làm các pháp sự gây chú ý của người khác, cho nên khách hành hương lên chùa Hoàng Giác cũng không quá nhiều.
Vì đến Bắc ngoại ô còn cần một canh giờ (2 giờ) lộ trình, Triệu Thụy liền thương lượng với Tạ Cát Tường: “Chúng ta đi Bắc ngoại ô điều tra vụ án Tô Hồng Tảo trước, nếu buổi tối không kịp quay về, thì đi chùa Hoàng Giác ngủ nhờ một đêm, muội thấy sao?”
Lần này ra ngoài để tra án, bên người có Hạ Uyển Thu cùng nữ giáo úy đi theo, chùa Hoàng Giác lại là nơi thanh tịnh, ngược lại cũng có thể.
Tạ Cát Tường thoáng dừng một chút, liền gật đầu: “Cũng được.”
Một đường không nói chuyện, khi đến được ngõ nhỏ Kỳ Tượng Bắc ngoại ô, thời gian đã vào giữa trưa.
Triệu Thụy ghét bỏ tiệm ăn ven đường, nên chỉ cùng Tạ Cát Tường ở trên xe ngựa ăn bánh rán hành buổi sáng mang theo, cho dù đã nguội, nhưng đồ ăn phối với nhau ăn cũng rất ngon.
Dùng xong cơm, Triệu Thụy không kinh động đến Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô, trực tiếp tìm một quán trà thưa người gần đó, tìm gian nhã thất vào ngồi.
Bọn họ mới vừa ngồi xuống, Tiền Lão Bát liền được các giáo úy mời tới.
Thân người hắn rất cao, cũng phải cao hơn Bạch Đồ nửa cái đầu, vóc dáng rắn chắc cường tráng, rất hung thần.
Khi bị mời đến vẻ mặt còn khó chịu, kết quả nhìn thấy Triệu Thụy, lập tức liền lúng túng.
“Vị công tử này, nhìn rất khí phái, có phải là quan gia ở nơi nào tới?”
Triệu Thụy đặt bát trà lại trên bàn, ngẩng đầu quét hắn một cái.
“Tiền lão đại kiến thức rộng rãi, không bằng ngươi đoán xem?”
Hôm nay Triệu Thụy mặc chính là thường phục.
Cái gọi là thường phục, cũng không phải là hình dạng và kết cấu theo quan phục, nếu là người thường, nhất định nhìn không ra sâu cạn cao thấp.
Nhưng Tiền Lão Bát rốt cuộc cũng có kiến thức rộng rãi, liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra bộ trường sam màu lam Triệu Thụy đang mặc, cũng không phải hàng hóa của bất kỳ cửa hàng trang phục nào làm ra, ngược lại như tay nghề của thợ trong nhà.
Hải lan văn trên đó sóng gió mãnh liệt, tinh tế phi thường, cẩn thận nhìn lại, còn có ngân quang hiện lên, hàng thêu hải lan văn Tô Châu này thậm chí còn bỏ thêm tơ bạc, quý báu phi thường.
Đây chỉ là xiêm y.
Đai lưng trên eo hắn còn được khảm dương chi bạch ngọc màu sắc oánh nhuận, nhìn sơ qua, chính diện có năm khối, mỗi một khối lớn nhỏ đều xấp xỉ, trên có khắc hoa văn mây như ý cũng độc đáo tinh xảo.
Cách ăn mặc như vậy, cho dù là các hoàng thương giàu có trong thiên hạ, cũng không dám công khai ra ngoài.
Xiêm y phối hợp tơ bạc, đai lưng trên eo dùng ngọc làm khóa, đều là quy chế của hoàng thân quốc thích.
Tiền Lão Bát vốn dĩ bởi vì khí thế của Triệu Thụy đã thấp hơn một đoạn, hiện tại e rằng, chỉ kém không có cúi đầu khom lưng.
Hắn không có ưu điểm gì khác, chính là đặc biệt có thể xem xét thời thế, gặp được loại người không thể trêu vào này, quỳ xuống kêu cha gọi ông cũng không phải không thể.
“Xem cách ăn mặc này của công tử, nhất định xuất thân bất phàm, cho dù không phải Thế tử gia, cũng định là con cháu hoàng thất, không biết tiểu nhân nói đúng không?”
Hắn rất biết cách nói chuyện.
Bất quá lời trong lời ngoài, hắn cũng chưa nói chức quan, cũng chưa nói Triệu Thụy nhậm chức ở nơi nào.
Triệu Thụy nhàn nhạt cười cười, nói: “Nếu bản quan không phải thì sao?”
Một câu bản quan này của hắn, đã cho nhắc nhở thực rõ ràng.
Ánh mắt Tiền Lão Bát liền dời khỏi người hắn, hắn không nhìn Tạ Cát Tường ngồi bên cạnh, ngược lại nhìn thoáng qua nữ hộ vệ trẻ đứng ở cửa sổ.
Chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng Tiền Lão Bát liền có chút nghiêm nghị.
Hộ vệ mời hắn đến chỉ là hộ vệ bình thường, khí thế trên người cũng không đủ lăng liệt, nhưng trên người nữ hộ vệ này, khí thế sát phạt ập vào ngay trước mặt.
Tiền Lão Bát cúi đầu nhìn về phía Triệu Thụy, không tự giác cúi thấp người.
“Đại nhân là đang ở tại số mười ba phường Đương Xuân?”
Số mười ba phường Đương Xuân, Nghi Loan Tư Bắc Trấn Phủ Tư đóng tại đó.
Có thể đoán được tám, chín phần mười như thế.
Triệu Thụy gợi lên khóe môi, lúc này mới khen ngợi một câu: “Không tồi.”
Thân phận và chức quan đại khái đều đoán đúng cả rồi.
Việc này chứng minh, vị Tiền Lão Bát không phải người chỉ dựa sức lực lớn mà làm lão đại chợ đen.
Triệu Thụy lại hỏi: “Tiền lão đại, ngươi cũng biết bản quan vì sao phải mời ngươi lại đây uống trà?”
Nói là mời hắn lại đây uống trà, nhưng từ sau khi Tiền Lão Bát tới vẫn luôn đứng ở trước bàn, không cần phải nói uống trà, ngay cả nói chuyện cũng không dám.
Dù vậy, hắn cũng đĩnh đạc cười: “Đại khái có thể đoán được một ít, bất quá có thể cùng đại nhân uống trà, đây là vinh hạnh của tiểu nhân.”
Bất luận nơi nào, đều sẽ có người như Tiền Lão Bát, bất quá xác thật Tiền Lão Bát là người thức thời, cũng thông minh hiểu chuyện, Triệu Thụy liền cũng không làm khó hắn: “Tiền lão đại, ngồi xuống nói chuyện đi.”
Tiền Lão Bát thật cẩn thận ngồi xuống, sau đó mới nói: “Đại nhân có phải muốn hỏi về tiểu nương tử trước kia không.”
Nói là tiểu nương tử, kỳ thật là vì Tô Hồng Tảo tuy đã ba mươi tuổi, bất quá bộ dạng xác thật trẻ trung xinh đẹp, kêu một tiếng tiểu nương tử cũng không quá.
Nàng cải trang cũng là nữ tử trẻ tuổi, cũng thực phù hợp thân phận.
Triệu Thụy thong thả ung dung đổ ly trà, cũng không nói chuyện.
Tiền Lão Bát lập tức liền hiểu rõ.
Hắn bắt đầu nói từ đầu: “Kỳ thật chính là mấy ngày đầu tháng, mấy ngày tết Trung Nguyên kia, tiểu nương tử tìm tới ngõ Kỳ Tượng, nói tiếng lóng với đàn em thủ hạ của tiểu nhân.”
“Đại nhân khẳng định cũng biết, nghề như chúng ta đều thực cẩn thận, tiếng lóng chia ra rất nhiều loại, kỳ thật rất ít người dùng, người dùng đều là người phạm vào chuyện lớn muốn trốn chạy.”
Muốn mua dẫn đường là chuyện mua bán lớn, bọn họ bình thường đều cần nhìn người trước, việc mua bán này có thể làm liền làm, không thể làm trực tiếp cự tuyệt ngoài cửa, bất luận đối phương nỗ lực như thế nào cũng không được.
Chẳng phải do bọn họ cũng muốn bảo vệ tánh mạng của mình?
“Lúc ấy tiểu nhân nghe nói có người muốn mua dẫn đường, lập tức cho đàn em mời người vào trong nhà, kết quả vừa nhìn, cư nhiên là tiểu bì nương* da thịt non mịn,” Tiền Lão Bát nói như thế, liền thấy Triệu Thụy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, lập tức sửa miệng, “Không đúng, là tiểu nương tử.”
*từ này theo tui hiểu là nghĩa không được sạch sẽ nên để nguyên không edit nhen
Hắn ho khan một tiếng, xoa xoa mồ hôi trên trán, tiếp tục nói: “Tiểu nương tử nói, trượng phu nhà nàng bạo ngược, hại nhi tử nàng bệnh chết, nàng cũng sống không nỗi, lúc này mới muốn chạy trốn đến nơi khác.”
Tiền Lão Bát nói như thế, trong ánh mắt thật ra không có bao nhiêu đáng thương, hắn nói: “Mấy lý do thoái thác này, chúng ta ở ngõ Kỳ Tượng này nghe quá nhiều, phần lớn đều nói lời khách sáo, còn lại phải xem xét rốt cuộc có thật hay không.”
Bọn họ có người ở Hộ Thành Tư hay không, nhất định là có.
Chỉ cần động tay, đưa chút lễ, đại khái có thể tra được thân phận nữ nhân này.
Hắc bạch lưỡng đạo hai bút cùng vẽ, cho dù Tô Hồng Tảo có mai danh ẩn tích, cũng khẳng định phải bị Tiền Lão Bát tra đến rành mạch.
Nghe đến đó, Tạ Cát Tường ném ánh mắt cho Triệu Thụy.
Triệu Thụy lập tức hiểu ý Tạ Cát Tường, hắn lạnh lùng hỏi: “Ngươi có tay trong ở Hộ Thành Tư Bắc ngoại ô, bản quan cần biết.”
Tiền Lão Bát mặt mũi trắng bệch.
Triệu Thụy mặc kệ trong lòng hắn nghĩ như thế nào, chỉ nói: “Mấy tay trong đó của ngươi, bản quan nhìn còn chướng mắt, nhưng nơi này có ai, bản quan đều phải biết.”
Ý tứ này là, mặc dù đưa danh sách cho Triệu Thụy, Triệu Thụy cũng sẽ không động tay chân, trừ phi có người cất giấu tâm tư gây rối, mới có thể bị bắt lấy.
“Tiền lão đại, mọi người đều có việc mua bán riêng, ngươi yên tâm là được.”
Tiền Lão Bát lại nhịn không được lau mồ hôi lạnh, thấp giọng nói mấy cái tên, Triệu Thụy liền nói: “Ngươi tiếp tục nói.”
Tiền Lão Bát tiếp tục nói: “Tra được thân phận nữ nhân kia, chúng ta liền biết vì sao nàng muốn bỏ trốn, nam nhân nhà nàng đã chết, không thể ở lại Yến Kinh, khẳng định phải chạy a.”
Loại nữ nhân này, đại khái sẽ không có gì nguy hiểm.
Cho nên vụ mua bán này Tiền Lão Bát nhận, hơn nữa lấy số tiền không thấp.
Triệu Thụy hỏi: “Tô Hồng Tảo đồng ý?”
Tiền Lão Bát thực dứt khoát: “Nàng đương nhiên phải đồng ý, không phải Lão Bát ta nói quá, ở phía Bắc muốn ra kinh, dẫn đường chỗ Lão Bát ta là đáng tin cậy nhất.”
Cho nên, Tô Hồng Tảo vẫn chi tiền đặt cọc, mua Tiền Lão Bát dẫn đường.
Tô Hồng Tảo mua dẫn đường chính là vì che dấu tung tích, bất luận bao nhiêu tiền nàng cũng chịu chi.
Nếu không, tùy tiện cầm giấy tờ xác nhận thân phận là có thể ra kinh, vì sao nàng lại phải chịu bỏ ra giá cao như vậy?
“Tô Hồng Tảo muốn đi nơi nào?” Triệu Thụy hỏi.
Tiền Lão Bát suy nghĩ trong chốc lát, mới nói: “Nàng nói nàng muốn về quê nhà, một nơi gọi là Ninh Đường gì đó ở Càn Châu, dẫn đường là đưa đến Càn Châu.”
Càn Châu?
Triệu Thụy thoáng nhớ kỹ, sau đó nói: “Nói tới Tô Hồng Tảo chết như thế nào đi?”
Ánh mắt Tiền Lão Bát chợt lóe, hắn hạ giọng nói: “Các đàn em nói, nàng chết do ác quỷ quấn thân.”