Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 75

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 75
  • 10
Prev
Next

Chương 75 – Cầu Hỉ Thước (Kết)

Khi Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy tiến vào chợ Trường An, mới phát hiện thì ra Yến Kinh ban đêm cũng có cảnh náo nhiệt như thế.

Mọi người mang theo nụ cười tươi đi ngang qua bên cạnh, tiếng cười nói vui vẻ nối thành một mảnh rộn rã cả một góc thành, khiến cho toàn bộ phiền muộn vốn có trong lòng người biến mất không còn tăm hơi.

Tạ Cát Tường đứng trong đám người náo nhiệt, trong nháy mắt có chút mê mang.

Tựa như nàng đã lâu không nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt như thế.

Triệu Thụy làm bạn bên cạnh nàng, cúi đầu chăm chú nhìn nàng.

“Thích ứng không?”

Tạ Cát Tường không nói gì.

Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, làm cho cả người dần dần thả lỏng, cảm xúc căng thẳng bỗng chốc tuôn ra sau hai tiếng thở dài, không còn nhiễu loạn suy nghĩ của nàng nữa.

Thực kỳ diệu, cũng thực thoải mái.

Giọng nói Tạ Cát Tường nhẹ như gió: “Thật khác biệt với Phương Phỉ uyển an tĩnh.”

Phương Phỉ uyển rất an tĩnh, một trang viên to như vậy cơ hồ không có bao nhiêu người, trong Bách Hoa viên chỉ có nàng, Hà Mạn Nương cùng Như Lan, nàng thích yên lặng, cũng thích đọc sách, các nàng căn bản sẽ không quấy rầy nàng.

An tĩnh xem sách mấy ngày là nghỉ ngơi, du ngoạn trong đám người náo nhiệt, tựa hồ cũng là một loại nghỉ ngơi.

Tạ Cát Tường từ lúc trở lại Tạ gia lần trước, tinh thần vẫn luôn căng thẳng, hiện tại náo nhiệt vui vẻ lập tức ập vào trước mặt, ngược lại có thể khiến nàng thư thả hơn.

Loại cảm giác này, xác thật kỳ diệu.

Hai người đứng ở đầu phố trong chốc lát, thiếu chút nữa bị đám đông cuồn cuộn không dứt tách ra, Triệu Thụy rũ mắt nhìn nhìn Tạ Cát Tường, duỗi tay nhẹ nhàng túm ống tay áo nàng.

“Cát Tường, người ở đây quá nhiều,” Triệu Thụy nói, “Chúng ta vẫn nắm như vậy đi thôi.”

Vóc dáng hắn cao, nếu muốn túm ống tay áo Tạ Cát Tường chỉ có thể túm ở vị trí khuỷu tay, Tạ Cát Tường đi đường luôn cảm thấy không được tiện.

Hai người đi chưa được mấy bước, Tạ Cát Tường liền bảo hắn buông tay ra, còn mình túm chặt tay áo hắn.

“Như vậy mới đúng.”

Triệu Thụy âm thầm gợi lên khóe môi, hai người chậm rãi theo đám đông đi vào trong chợ.

Hôm nay là họp chợ, náo nhiệt hơn ngày thường rất nhiều, không chỉ có cửa hàng hai bên đường đều bỏ thêm ghế, thậm chí ngay cả trên đường cũng bày một chuỗi quầy hàng, bá tánh chịu phí thuê là có thể bày quán.

Tạ Cát Tường nỗ lực nhón chân nhìn nhìn, trên quầy hàng bán cái gì cũng đều có.

“Thụy ca ca, đó có phải quầy bán sách hay không?” Tuy rằng vóc dáng không cao, ở trong đám người rất khó phân rõ phương hướng, đối với người có lòng yêu thích sách như Tạ Cát Tường, khiến nàng liếc mắt một cái đã nhìn thấy quầy hàng đặc thù kia.

Các bá tánh bày quán, phần lớn đều bán củi gạo dầu muối hoặc một loại hàng thực dụng, không có đồ vật nào đáng giá, thậm chí có thể lấy vật đổi vật.

Bán sách vở dù sao cũng là số ít, cho nên lân cận quầy hàng kia không có người nào xem.

Tạ Cát Tường nhìn kỹ, bán sách chính là một lão ông, nhìn như thế nào cũng thấy khoảng 70 tuổi, nhưng tinh thần quắc thước, hai mắt sáng ngời có thần.

“Thụy ca ca, chúng ta đi nhìn một cái.” Tạ Cát Tường túm Triệu Thụy đi đến trước quầy hàng, thật cẩn thận lật xem số sách ít ỏi bày trên quầy hàng.

Trong đó phần lớn đều là sách y.

“Lão trượng, sách này của ngài đều phải bán sao? Sách này quý lắm đó.”

Lão giả nhìn ánh mắt sáng ngời của Tạ Cát Tường, tươi cười điềm đạm, cũng liền nói: “Bán, đều bán, quý hay không quý thì trong nhà cũng không có hậu nhân, giữ lại còn không bằng bán cho người khác, cho người thích sách tiếp tục quý trọng.”

Tạ Cát Tường hơi ngập ngừng, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy.

Triệu Thụy nói: “Nhà lão trượng ở ngay chợ Trường An?”

Suy đoán này của hắn rất có căn cứ, đừng thấy lão ông tinh thần không tồi, nhưng tuyệt đối không có khả năng lặn lội đường xa, hơn nữa ông nói trong nhà không còn hậu nhân, ông muốn lại đây bày quán, nhất định không thể đi xa.

Lão ông cười gật gật đầu: “Đúng thế, lão già ta từ nhỏ đã ở nơi này, ngày trước nhà ta mở hiệu thuốc, thương nhân bá tánh trên con đường này đều đến nhà ta bốc thuốc.”

Trong lòng Tạ Cát Tường vừa động.

Nàng hỏi: “Nhà lão trượng còn mở hiệu thuốc sao? Chúng ta đang muốn mua chút thuốc đuổi muỗi.”

Lão ông vừa rồi còn cười ha hả, lúc này nụ cười trên mặt đã thu lại.

“Không còn mở nữa, ta tuổi này còn có thể tự chăm sóc mình đã là không tồi rồi, nơi nào còn có thể xem phương bốc thuốc,” lão ông nói, “Nếu cô nương thích sách này, vậy mua hết về đi, mấy quyển này đều là đồ gia truyền.”

Tạ Cát Tường đương nhiên muốn mua.

Nàng hỏi giá, trực tiếp lấy bạc trả, dùng vải bố bao lại hết số sách kia, rồi đưa cho giáo úy đi theo phía sau.

Thấy nàng cẩn thận như vậy, lão ông rất vui mừng.

“Cô nương là người yêu sách, chúng nó có thể ở trong tay ngươi, ta cũng thực an tâm.”

Tạ Cát Tường cười cười, nói: “Lão trượng nhất định rất quen thuộc với con phố này, khẳng định biết rất nhiều tin đồn thú vị trên đường, không bằng giới thiệu cho chúng ta được không?”

Lão ông nhìn nhìn nàng, lại nhìn thoáng qua thanh niên cao lớn bên cạnh tiểu cô nương, cũng không khỏi cười cười.

“Phố chợ của chúng ta nổi tiếng nhất chính là cầu Tương Tư, trước kia cũng gọi là cầu Hỉ Thước, sau đó có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ có được mối nhân duyên dưới cây ngô đồng bên cạnh cây cầu đó, mỹ mãn cả đời, bởi vậy mới nổi danh, mới có ngày tương tư này mỗi tháng.”

Lão ông vừa nói vừa cười: “Cô nương và công tử nếu rảnh rỗi, nhất định phải đi treo một cái nhân duyên kết, ước một tâm nguyện.”

Nghe ông vừa nói như vậy, mặt Tạ Cát Tường bỗng dưng đỏ.

Nàng há miệng thở dốc, hơn nửa ngày chưa nói ra lời.

Vẫn là Triệu Thụy hiểu nàng, biết tiểu cô nương đây là lại xấu hổ, liền nói: “Lão trượng, chợ này có món ăn nào nổi tiếng không? Chúng ta vốn chưa từng tới đây, hôm nay vừa đến lại có quá nhiều người, lập tức có chút rối ren.”

Chợ Trường An dù gì cũng coi như địa điểm trăm năm, từ lúc khai quốc đã tọa lạc tại nơi đây, du khách tự nhiên rất nhiều.

Mặc dù hiện tại có chút xuống dốc, nhưng nổi tiếng bên ngoài, du khách nơi khác cũng nguyện ý tới nhìn một cái, nếm thử từng loại một.

Lão ông vốn dĩ chính là muốn chọc ghẹo đôi tiểu thanh niên, thấy tiểu cô nương thẹn thùng, nên cũng không hề nhắc đến chuyện nhân duyên nữa.

Hắn nhớ lại một phen, nói: “Chợ Trường An chính là một nơi náo nhiệt, ta nghe phụ thân ta nói, trước kia nổi nhất không ai qua được Mao Đỗ Trương, lúc ấy trời còn chưa sáng Mao Đỗ Trương đã dọn hàng bán, phụ thân ta khi còn nhỏ thường xuyên chờ mở cửa, liền chạy tới mua một chén.”

“Ta chưa từng ăn, bất quá phụ thân nói tư vị thật sự đặc biệt ngon, đến nay vẫn còn dư vị.”

Mao Đỗ Trương được miêu tả riêng trong quyển du ký, Tạ Cát Tường túm lấy tay áo Triệu Thụy, Triệu Thụy biết phải ghi nhớ.

Dù sao sách cũng đã bán xong rồi, ông lại sống một mình trong thời gian dài, hiện tại có người nói chuyện cùng mình, lão gia tử không tự giác lại luyên thuyên.

“Bất quá sau đó Mao Đỗ Trương cũng không mở cửa nữa, nghe nói là bởi vì thiếu một hương liệu, hương vị không còn ngon như trước,” lão gia tử thực cảm thán, “Sau khi Mao Đỗ Trương đóng cửa, nhà kia lại bán bánh bao súp💥 Dương Hoài, ở ngay bên kia.”

Một ngón tay của lão gia tử, chuẩn xác chỉ tới bảng hiệu cửa hàng sau lưng bọn họ.

Tạ Cát Tường quay đầu nhìn lại, sau lưng bọn họ quả nhiên chính là tiệm bánh bao Dương Hoài.

Nàng hỏi lão gia tử: “Quán này ăn ngon sao?”

Lão gia tử rất thành thật: “Muốn nói ăn ngon, khẳng định là ăn ngon, bất quá lão nhân ta ăn từ nhỏ đến lớn, đã nếm không ra tư vị đặc biệt nào rồi, cô nương có thể tự đi nếm thử.”

Giới thiệu xong tiệm bánh bao, lão gia tử lại bắt đầu giới thiệu bánh sơn tra, thịt nướng than, đường hồ lô, thịt xiên que, còn có xíu mại tôm, từ nhỏ ông đã qua lại trên con phố này, có thể ăn không thể ăn, cơ hồ đều đã ăn qua.

Mấy chục năm gần đây, không có quán nào ông không biết.

“Nga đúng rồi, cuối phố có một quán bán sữa hạnh nhân, các ngươi nhất định phải đi mua hai chén, hương vị rất nguyên chất,” lão gia tử cười cảm khái, “Ta đến nay vẫn còn rất thích ăn.”

Vốn dĩ Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy dùng cơm chiều xong mới lại đây, kết quả để cho lão gia tử nói đến phong phú như vậy, không ngờ lại có chút đói bụng.

Tạ Cát Tường trò chuyện cùng ông một hồi lâu, mới nói: “Trong nhà lão trượng còn sách nào khác không? Nếu còn thì cho con địa chỉ, trở về con sẽ cho người lại đây mua.”

Lão gia tử cũng nhìn ra được nàng là thiệt lòng yêu sách, liền nói: “Còn, hiện tại ta già cả mắt mờ, cái gì đều nhìn không rõ, để ở trong nhà cũng mai một, còn không bằng đưa cho tri kỷ, số ngân lượng này đủ cho ta uống rượu và ăn thịt nửa năm, số sách còn lại đưa hết cho ngươi.”

Vẫy tay từ biệt, lưu luyến không rời lão ông, Tạ Cát Tường ngẩng đầu hỏi Triệu Thụy: “Chúng ta đi Dương Hoài trước?”

Lúc này, các quán ăn vặt khác người đều rất nhiều, bởi vì đã qua giờ cơm, ăn bánh bao súp cũng chỉ là ăn thêm một chút mà thôi.

Hai người đi vào tiệm bánh bao, phát hiện quán này cũng không đến nỗi nhỏ, ba mặt đều mở cửa rất rộng thoáng, bên trong ngồi đầy bá tánh đến đây đi chợ.

Tiểu nhị hấp tấp xuyên qua sảnh chính, vừa mang đồ ăn lên cho khách, còn vừa chú ý các vị khách mới vào cửa.

“Bốn vị, mời vào trong.”

Hai ngày này Tô Thần và Hạ Uyển Thu đều rất bận, đi theo sau hai người chính là Triệu Hòa Trạch cùng một nữ giáo úy trẻ.

Bốn người đứng ở cửa, hơn nửa ngày không đi vào trong.

Tuy rằng người bên ngoài tiệm bánh bao không tính nhiều, nhưng bên trong trên cơ bản đã ngồi đầy, đối với người luôn chú trọng không gian lúc dùng cơm như Triệu đại thế tử, thật là một bước cũng không muốn đi vào bên trong.

Nhưng mà hương vị bánh bao súp quá thơm.

Hương thơm nước cốt nồng đậm theo từng lần cắn của các thực khách phiêu tán ra ngoài, làm trong bụng người khác âm thầm rục rịch.

Tạ Cát Tường quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Thụy, nghĩ nghĩ nói: “Bằng không mua ăn trên đường?”

Ngoại trừ mấy tửu lầu cùng mấy cửa hàng điểm tâm Tạ Cát Tường thích, Triệu Thụy cơ hồ không ăn bên ngoài.

Nhưng mà hôm nay không khí quá đặc thù.

Sảnh chính toàn là thiếu nam thiếu nữ nói cười vui vẻ, vừa ăn bánh bao súp nóng hôi hổi, vừa bên cạnh người mình ái mộ nói chuyện riêng tư.

Dáng vẻ tùy ý tuổi thanh xuân này, khiến hắn khó được có chút buông lỏng.

Mang trên đường ăn, tựa hồ cũng không tồi.

Triệu Thụy gật gật đầu, Triệu Hòa Trạch liền âm thầm ra dấu với thân vệ phía sau, để hắn đi mua bánh bao.

Đoàn người lại lần nữa ra ngoài.

Tìm nơi ngã rẽ ít người, Tạ Cát Tường nói: “Vừa rồi ta nhìn tiệm bánh bao, cửa hàng bán món chính như thế nên hẳn phải có chỗ rộng rãi, bởi vì khách cần ở cửa hàng ăn xong lại đi, nhưng nếu là bán Mao Đỗ, thật sự không cần chờ lâu như vậy, cũng không cần cửa hàng lớn như vậy”

Mao Đỗ xem như món ăn vặt, cầm chén đứng ở cửa hàng ăn mấy muỗng là có thể ăn xong, sao cần cửa hàng lớn như vậy.

Bởi vậy, đủ để thấy được năm đó Mao Đỗ Trương nóng nảy.

Con ngươi Tạ Cát Tường trầm xuống: “Thụy ca ca, huynh nói manh mối phụ thân nhìn thấy, có quan hệ với Mao Đỗ Trương không?”

“Ta luôn cảm thấy một món ăn ngon, sẽ không bởi vì thiếu đi một hương liệu mà khác nhau như trời với đất, hương vị có lẽ sẽ bất đồng, nhưng chênh lệch lớn như thế, khiến người ta rất là hoài nghi.”

Triệu Thụy nói: “Đúng như thế, chuyện Mao Đỗ Trương trước kia cùng manh mối, ta sẽ phái người cẩn thận điều tra.”

Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày: “Đáng tiếc thời gian quá lâu rồi, qua hơn trăm năm, đã không ai lại nhớ đến chút huy hoàng năm đó, cũng không ai nhớ đến tư vị tuyệt với năm đó.”

Triệu Thụy điểm điểm đầu nàng, nói vô cùng chắc chắn: “Nếu Tạ bá phụ có thể nhìn ra manh mối trong đó, chúng ta cũng có thể, không vội, chúng ta đi dạo hết con phố này, từ từ tìm kiếm hết những điểm đáng ngờ, toàn lực truy tác, tiêu diệt từng bộ phận, luôn có thể có được đáp án.”

“Được rồi, bánh bao súp tới, chúng ta vẫn nên nếm thử món mới mẻ đi.”

Bánh bao súp hương khí bốn phía được mang đến trước mặt, lớp da bên ngoài vô cùng mịn màng, tựa hồ ẩn giấu một viên trân châu bên trong, mặc dù không đụng đến nó, nhưng vẫn có thể nhìn thấy súp thịt bên trong lớp da nhẹ nhàng nhấp nhô.

Tạ Cát Tường nhấp môi, gật gật đầu: “Được.”

Không có khó khăn nào là không thể vượt qua, nếu có, vậy thì sau khi dùng xong món ngon lại tiếp tục nỗ lực.

💥Mao Đỗ Trương:

– Tui chưa hiểu được Mao Đỗ là món gì, chỉ tra được Mao có liên quan đến thịt bò; Đỗ thì chắc có thể là đậu hoặc giá đỗ. Cho nên, tui nghĩ Mao Đỗ là món canh bò nấu với giá, nhưng không chắc lắm.

– Cho nên, Mao Đỗ Trương là ông chủ họ Trương bán Mao Đỗ nhen mọi người

💥Bánh bao súp: Còn được gọi là Tiểu Long Bao (Xiao Long Bao) có nghĩa là bánh bao trong cái lồng nhỏ.

Hai người một đường vừa đi vừa dừng, dựa theo danh sách trên du ký, đi dạo khắp các cửa hàng có sẵn một lần.

Nhưng vì họp chợ người quá nhiều, Tạ Cát Tường mặc dù thể lực tốt hơn so với các thiếu nữ bình thường, cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Triệu Thụy chờ chính là lúc này, hắn làm bộ không chút để ý nói: “Chúng ta đi đến quán trà phía trước ngồi một lát đi?”

Từ giao lộ bọn họ đang đứng quẹo hướng về bên tay phải, cần phải băng qua cầu Tương Tư bắc ngang con suối, mới có thể đến quán trà ở bờ bên kia.

Tạ Cát Tường nhất thời không chú ý tới ý đồ Triệu Thụy, chỉ nghĩ muốn nghỉ ngơi trong chốc lát liền nói: “Được.”

Đoàn người liền đi về hướng cầu Tương Tư.

Càng đi về trước, người đi cùng đường tuổi càng nhỏ, ước chừng chỉ đi được khoảng mười bước, bên cạnh bọn họ liền chỉ còn lại người trẻ tuổi.

Những người trẻ tuổi này phần lớn đều có đôi có cặp, trên mặt có ngượng ngùng, cũng có hi vọng với tương lai tốt đẹp.

Ngay từ đầu Tạ Cát Tường còn chưa ý thức được, đợi cho cây ngô đồng cao lớn kia ánh vào mi mắt, nàng mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại.

“Triệu Thụy!” Tạ Cát Tường gằn từng chữ một kêu tên Triệu Thụy.

Triệu Thụy cố nén mới không cười ra thành tiếng.

Bất quá, hắn vẫn hơi khom khom lưng, nhẹ nhàng dắt tay Tạ Cát Tường.

Hai người đi một đường, cũng ăn một đường, giờ phút này lòng bàn tay ấm áp, phù hợp dán vào một chỗ.

Lúc trước trở về Tạ gia, hai người cũng đã dắt tay nhau.

Chỉ là khi đó Tạ Cát Tường một lòng một dạ nhớ lại quá khứ, nhớ lại manh mối, không đặc biệt chú ý bàn tay giao nắm bên nhau.

Nhưng giờ phút này, bọn họ đi trong đám người náo nhiệt, người quen thuộc nhất bên cạnh là hắn.

Tay Triệu Thụy rất dài, cũng rất có sức, nhưng khi nắm tay nàng, lại rất nhẹ, tựa hồ không dám dùng sức.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy trên mặt muốn phát sốt, nàng không dám nhìn tới đôi mắt Triệu Thụy, cũng không dám mở miệng nói chuyện.

Nàng sợ mình mở miệng, giọng nói sẽ thay đổi.

Trong lòng nàng luôn nói với chính mình, buông tay ra, buông tay ra ngươi sẽ không khẩn trương nữa.

Chỉ là do dự mãi, bồi hồi thật lâu, sau cùng nàng vẫn không buông tay ra.

Nàng không nỡ.

Hai người bước chầm chậm, bên tai là tiếng nói cười vui vẻ của người khác, nhưng bọn họ tựa như đều không nghe thấy, chỉ có tiếng hô hấp đan xen vào nhau.

Đi được một lát, Triệu Thụy liền mở miệng trong tiếng náo nhiệt của đám đông: “Cát Tường, kỳ thật ngày đó ta nghe được muội nói khi nhớ lại.”

Âm thanh Triệu Thụy dường như phá tan tầng mây, lại tựa như cản trở hết thảy tiếng người, trong tai Tạ Cát Tường, chớp mắt chỉ có thể nghe được tiếng nói hắn.

“Lúc Tô bá mẫu lâm chung, một lòng đều là muội, lo lắng cho tương lai của muội, lo lắng cho hôn sự muội chưa thành.”

Triệu Thụy nói như thế.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy tim đập như trống dồn.

Triệu Thụy không nhìn về phía Tạ Cát Tường, ánh mắt hắn xuyên qua đám người, nhìn về cây ngô đồng nổi bật dưới vầng trăng khuyết giữa tháng.

Gió đêm phất tới, kết như ý treo trên cây ngô đồng phiêu lãng theo gió, tạo nên lớp lớp gợn sóng màu đỏ.

Đó là hải dương, là cuồng phong, là kỳ vọng tốt đẹp trong lòng mỗi người.

Âm thanh Triệu Thụy trầm thấp, chậm rãi kể ra lời trong lòng mình.

“Rất nhiều lời nói, ta vẫn luôn chưa nói với muội, năm đó tuổi chúng ta đều còn nhỏ, ta còn phải sống dựa vào Triệu Vương phủ, mà muội vừa mới rời xa cha mẹ, trong lòng tất nhiên khổ sở đến cực điểm.”

“Ta có thể làm, chính là làm bạn bên cạnh muội, làm bạn cùng muội vượt qua những ngày tháng đen tối đó.”

Hắn làm được.

Dưới đáy lòng Tạ Cát Tường chợt nảy ra đáp án.

Nàng xác thật bước ra khỏi sương mù quá khứ, nàng không còn sống như cái xác không hồn, từ trái tim khô cạn của nàng, một lần nữa nở hoa xán lạn.

Triệu Thụy tiếp tục nói: “Ta không nóng vội, là bởi vì ta chắc chắn tình cảm giữa hai chúng ta, từ nhỏ đến lớn đều không thay đổi.”

“Lần trước trở về Phương Phỉ uyển, ta nhớ tới rất nhiều chuyện thú vị khi còn bé, muội có nhớ lúc ấy chúng ta cùng đi ấu học đọc sách không, mỗi lần học kinh, sử, tử, tập muội đều ưu tú hơn ta, mỗi lần đều là muội đứng nhất, ta bám sát phía sau muội,” Triệu Thụy nhẹ giọng cười cười, “Nói đến cũng kỳ quái, ta từ nhỏ luôn muốn mạnh mẽ, không thể chịu đựng bất luận kẻ nào ưu tú hơn ta, mà khi người vượt trên ta là muội, thế nhưng một chút khó chịu ta đều không có, thậm chí còn cảm thấy có chung vinh dự.”

Triệu Thụy nói: “Khi đó chúng ta mới bảy tám tuổi, ta đã hiểu ra, ở trong lòng ta, trước nay muội đều không phải người khác.”

Khi đó, có lẽ Triệu Thụy không hiểu được cái gì là tình yêu, tình bạn hay tình thân, nhưng đối với hắn mà nói, Tạ Cát Tường là tiểu muội muội từ nhỏ cùng nhau làm bạn lớn lên, nàng tốt, mình liền cao hứng, nàng chính là người một nhà.

Tạ Cát Tường nghe như thế, mặt càng ngày càng hồng, lại không mở miệng phản bác.

Triệu Thụy nói: “Sau đó khi mẫu thân mất, ta cảm thấy mất hết niềm tin, là muội vẫn luôn ở bên cạnh ta, dùng đôi tay non nớt nắm lấy tay của ta.”

“Muội nói với ta, mặc dù Thục thẩm nương không còn nữa, tấm lòng nàng cũng sẽ vẫn luôn làm bạn với ta, còn muội, Tô bá mẫu, Tạ bá phụ thậm chí Thần Tinh ca, đều là người thân của ta.”

Giọng nói Triệu Thụy xuyên qua đám người ồn ào náo động, thẳng tới đáy lòng Tạ Cát tường.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu lên, nhịn không được nhìn về phía sườn mặt anh lãng của Triệu Thụy.

Thụy Thụy ca ca cực kỳ bi thương của năm đó đã không còn thấy, non nớt trên mặt hắn đều bị năm tháng mang đi, chỉ còn lại cường đại tự tin cùng vĩnh viễn không chịu bỏ cuộc.

Triệu Thụy hiện tại, không bao giờ cần người khác thương hại, hắn chính là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa.

Triệu Thụy cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, cúi đầu nhìn về phía nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau dưới bầu trời đầy sao.

Triệu Thụy hơi hơi gợi khóe môi, nở nụ cười tươi sáng với nàng: “Cát Tường a, lúc ấy ta đã nghĩ, may mắn ta còn muội.”

“Mỗi người đều hâm mộ thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nhưng lúc chân chính có được, mới biết được đây là một phần tình cảm tốt đẹp đến dường nào.”

Bọn họ từ nhỏ làm bạn lớn lên, hiểu biết đối phương, sướng giận vui buồn, ngọt bùi đắng cay, đều cùng nhau hưởng.

Năm đó khi còn đọc sách ở Tri Hành thư viện, rất nhiều thiếu niên cùng trường có người mình ái mộ, luôn biểu hiện hết sức khẩn trương với nữ sinh cùng trường trong thư viện, còn hắn lại trước sau chưa từng động tâm, thậm chí không biết đối phương có chỗ nào tốt.

Sâu trong nội tâm hắn, khắp thiên hạ tốt nhất chỉ có tiểu cô nương, đã sớm mang theo túi thỏ con của nàng bên người.

Trong giọng nói Triệu Thụy cũng mang theo ý cười: “Cát Tường, trước kia ta luôn cảm thấy, chúng ta nâng đỡ lẫn nhau, cùng ủng hộ nhau, thế gian vạn vật đều không thuần khiết bằng cảm tình giữa hai chúng ta.”

“Chỉ là, không biết bắt đầu từ khi nào, ta trở nên không thỏa mãn.”

Giọng nói Triệu Thụy càng thêm trầm thấp.

Măt Tạ Cát Tường còn hồng hơn so với ban nãy, nàng dời ánh mắt, tim đập thình thịch, hoàn toàn không dám nhìn đôi mắt Triệu Thụy.

Không biết khi nào, hai người bọn họ đã đi tới dưới cây ngô đồng.

Ngẩng đầu chính là những cái nhân duyên kết phiêu đãng, sợi tơ màu đỏ lắc lư theo gió, phiêu đãng như gợn sóng trong lòng người.

Soạt, soạt, soạt, là âm thanh gió thổi lá ngô đồng.

Trong tay Triệu Thụy cũng cầm một cái nhân duyên kết, bên dưới cái nhân duyên kết mỹ lệ có treo tấm thẻ bài gỗ, mặt trên trống rỗng, chỉ chờ người viết xuống.

“Ta không thỏa mãn.” Triệu Thụy thở dài nói.

“Theo tuổi tác phát triển, ta dần dần có thể phân biệt được cái gì là tình thân, cái gì là tình bạn bè, và cái gì là…… Tình yêu.”

“Tình cảm của ta với muội, ta muốn thật sự quá nhiều, nhiều đến nỗi tràn ra ngoài, làm sao cũng không khống chế được.”

Lòng bàn tay Triệu Thụy giống như có lửa đốt, làm nóng tim Tạ Cát Tường.

Nàng không tự chủ được, giống như bị mê hoặc ngẩng đầu lên.

Triệu Thụy có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn thản nhiên đối diện cùng nàng.

Tình cảm của hắn đối với Tạ Cát Tường, hồn nhiên mà mãnh liệt, không có gì cần che giấu.

“Ta muốn nắm tay muội, đi mãi về phía trước. Ta muốn giúp muội bới lên dòng tóc dài, dùng trâm hoa đẹp nhất cài trên đó. Ta muốn lặng lẽ chạm một chút vào má lúm đồng tiền trên mặt muội, cảm nhận xem nó có thật sự ngọt ngào như ta từng tưởng tượng không.”

Nói tới đây, Triệu Thụy hơi dừng một chút.

Hắn tựa như bỏ bớt đi thật nhiều lời nói, lại tựa hồ bởi vì cảm tình mênh mông cuồn cuộn mà không biết lấy hay bỏ ra sao.

Bất quá, cuối cùng hắn vẫn nói: “Cát Tường, ta không muốn làm bạn của muội, cũng không muốn vĩnh viễn làm Thụy ca ca của muội, ta chỉ muốn trở thành người thân mật nhất bên cạnh muội.”

“Ta muốn cùng muội đón ánh mặt trời mỗi buổi sáng, cùng muội tiễn mặt trời lặn về Tây mỗi buổi chiều. Ta chờ đợi, chúng ta có thể đón muôn hoa ngày xuân, cảm nhận gió mát ngày hè, ngày thu cùng nhau thưởng thức trăng sáng, vào đông cùng chung gió tuyết.”

“Ta muốn trở thành người nhà chân chính của muội, trong ta có muội, trong muội có ta, sinh tử đều không chia lìa.”

Hốc mắt Tạ Cát Tường bỗng dưng đỏ.

Mỗi một câu nói của Triệu Thụy đều khắc sâu vào trong lòng nàng, lời tỏ tình chất phác bình thường này, còn động lòng người hơn cả lời thề non hẹn biển.

Tạ Cát Tường cũng không phải không hiểu tình yêu, chỉ là những năm gần đây vận mệnh vô thường, làm nàng dùng sức đè nén tâm tư mình, không cho mình sinh ra chút nào tình cảm yêu đương.

Thù lớn chưa trả, oan khuất chưa rửa, làm sao nói cảnh đẹp lương duyên, làm sao để chỉ có bản thân mình hạnh phúc?

Nhưng giờ khắc này, lời tỏ tình của Triệu Thụy thật sự đả động nàng.

Nàng ném không ra, không bỏ xuống được, cũng không nỡ bỏ.

Triệu Thụy nói còn chưa xong.

“Ta biết muội đang cố kỵ cái gì, ta cũng biết hiện giờ hẳn nên làm cái gì, chỉ là hôm nay không khí quá tốt đẹp, bầu không khí xung quanh cũng quá mức mãnh liệt, tâm ta cũng rối loạn theo.”

“Gia Nguyệt, chúng ta còn thời gian cả đời, ta không nóng vội,” giọng nói Triệu Thụy lướt qua vành tai mượt mà nhiễm hồng của nàng, “Ta chỉ muốn hỏi muội một chút, một ngày nào đó trong tương lai, có thể cùng ta xây dựng một gia đình không?”

Tạ Gia Nguyệt mới là tên thật của Tạ Cát Tường.

Nhưng từ khi Tạ gia bị oan, môn hộ suy tàn, nàng đã thật lâu thật lâu không nghe người nào gọi như thế.

Hiện tại nàng, chỉ có thể là Tạ Cát Tường.

Nước mắt nhịn hồi lâu cơ hồ tràn khỏi mi mắt, chảy xuống gương mặt.

Nhưng Triệu Thụy không nỡ làm nàng khóc.

Hắn vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ hoa sơn chi trên búi tóc nàng, nụ cười trên mặt là ôn nhu xưa nay chưa từng có.

“Ngốc cô nương, nhiều người nhìn như vậy, không cho muội khóc,” Triệu Thụy nói, “Bằng không trở về thẩm nương thấy muội đỏ mắt, lại ra tay đánh ta.”

Tạ Cát Tường phốc cười.

Nàng nghẹn ngào một tiếng, nhưng vẫn thu nước mắt trở về.

“Nhũ nương mới không nỡ đánh huynh.”

Triệu Thụy lại gần cười đùa hí hửng, đưa nhân duyên kết tới trước mặt Tạ Cát Tường, hỏi: “Cái này, muốn viết không?”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, dùng đôi mắt hạnh đáng yêu trừng hắn một cái.

“Ta tự mình viết.”

Nàng vẫn đáp ứng.

Thẻ gỗ trên nhân duyên kết nằm trên bàn tay, Tạ Cát Tường cũng không biết viết gì, tựa hồ chỉ vài nét bút ít ỏi đã viết xong, nàng lật thẻ gỗ đến mặt trái, đưa cho Triệu Thụy: “Huynh treo lên đi, không được nhìn.”

Triệu Thụy thực nghe lời, ngoan ngoãn treo lên, liếc mắt một cái cũng không có.

Chờ treo xong nhân duyên kết, hắn từ cây thang bò xuống dưới, tiến đến da mặt dày dắt tay Tạ Cát Tường.

“Đi, chúng ta đi uống trà.”

Hắn nói như thế, cùng Tạ Cát Tường nhập vào trong đám đông.

Trên cầu Hỉ Thước, dòng người chen chúc xô đẩy, tình ý thâm nùng.

Một trận gió nhẹ phất quá, cây ngô đồng lay động ra tiếng ca du dương, Triệu Thụy quay đầu, ánh mắt nhìn thẳng về phía nhân duyên kết vừa mới treo lên.

Lại nột trận gió thổi qua, từng tấm thẻ gỗ lảo đảo lắc lư, một kiểu chữ xinh đẹp quen thuộc ánh vào mi mắt Triệu Thụy.

Gia Nguyệt, ta chỉ muốn hỏi muội một chút, một ngày nào đó trong tương lai, có thể cùng ta xây dựng một gia đình không?

—-Được.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 75"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online