Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 70

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 70
  • 10
Prev
Next

Chương 70 – Cầu Hỉ Thước 1

Sau khi trở lại Yến Kinh, không quá mấy ngày, Yến Kinh liền dần dần mát mẻ lại.

Nhoáng cái đã tới giữa tháng bảy, Yến Kinh cũng không có việc gì xảy ra, Tạ Cát Tường an tĩnh ở trong nhà chăm sóc hoa cỏ, cũng quen dần với ngày tháng nhàn nhã.

Nàng thì nhàn nhã, còn Triệu Thụy lại rất bận rộn.

Bởi vì không có hắn, Phan Lâm Lang và Văn Chính Thành, trước đó còn nói muốn đưa về Cao Đào Tư thẩm vấn lại, lần lượt bị người khác giết hại ở nhà lao Lưu Li trang, Triệu Thụy dẫn người bôn ba qua lại giữa Yến Kinh và Lưu Li trang, chỉ vì để bắt được hung thủ.

Nhưng tên hung thủ này lại rất khó bắt, Triệu Thụy bận rộn cả nửa tháng, đợi cho đến giữa tháng bảy, nhưng vẫn chưa bắt được người.

Bởi vậy, nghe nói bệ hạ còn răn dạy hắn một phen, phạt hắn hai tháng bổng lộc, cũng lệnh cho hắn ở nhà đóng cửa ăn năn ba ngày.

Tin tức này đối với người vẫn luôn ở nhà như Tạ Cát Tường căn bản là không biết, cho nên khi nàng dậy sớm chăm sóc xong hoa cỏ, chuẩn bị đi ra ngoài mua chút hương liệu cùng Hà Mạn Nương, lại nhìn thấy Triệu Thụy đột nhiên tới cửa, còn rất kinh ngạc.

“Thụy ca ca, đã bắt được người?”

Tình hình cụ thể của vụ án nàng không biết rõ lắm, bởi vì dính dáng đến công sự của Cao Đào Tư và Hộ Thành Tư, cho nên Triệu Thụy không cho Tạ Cát Tường đi theo, chỉ tự mình dẫn đám người Tô Thần đi tra án.

Cho nên Tạ Cát Tường xác thật không biết tiến triển vụ án.

Triệu Thụy gầy hơn một vòng so với ngày trước, nhưng người thoạt nhìn lại càng có tinh thần, Tạ Cát Tường ngửa đầu nhìn hắn, luôn cảm thấy tựa hồ như Triệu Thụy lại cao hơn một chút.

Thì ra ngày ngày đều làm bạn bên cạnh, sẽ rất mơ hồ với sự trưởng thành và thay đổi, sẽ không nhạy bén phát hiện ra.

Mấy ngày không gặp, sự thay đổi này liền bị phóng đại vô cớ, khiến người không thể bỏ qua.

Triệu Thụy cúi đầu nhìn mắt nai to tròn của Tạ Cát Tường, thấy được lo lắng và quan tâm trong mắt nàng, không khỏi nhếch môi cười.

“Muội yên tâm, vụ án không có việc gì,” Giọng nói Triệu Thụy tuy có chút khàn khàn, nhưng vẫn ôn hòa, “Hôm nay lại đây chính là muốn trao đổi vụ án cùng muội.”

Tạ Cát Tường chỉ có thể để Hà Mạn Nương đi mua hương liệu một mình, còn mình trở vào nhà cùng Triệu Thụy.

Chờ đóng cửa kỹ lưỡng, Tạ Cát Tường mới hỏi: “Đã bắt được người?”

Kỳ thật đối với việc Văn Chính Thành và Phan Lâm Lang bị giết, Tạ Cát Tường luôn cảm thấy có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng mà Triệu Thụy lại không nói thẳng, cho nên Tạ Cát Tường chỉ yên lặng không hỏi nhiều.

Quả nhiên, chờ có được kết quả cuối cùng, Triệu Thụy liền sẽ tới cửa thông báo.

“Sát thủ thừa dịp giáo úy Nghi Loan Tư cùng Hộ Thành Tư thay ca, lẻn vào trong lao, giết hại hai người Văn đại nhân cùng Phan Lâm Lang cực kỳ nhanh, sau khi giết người xong liền nhanh chóng lẩn trốn, căn bản không lưu lại bất kỳ dấu vết nào.”

Giọng nói Triệu Thụy rất nhẹ, rất thấp, nhưng Tạ Cát Tường lại có thể nghe rõ.

“Hắn sử dụng chủy thủ giết người, thủ pháp nhanh gọn, một đao mất mạng, vừa nhìn liền biết là quen tay.”

Tạ Cát Tường hơi có chút kinh ngạc: “Sát thủ chợ đen?”

Triệu Thụy gật gật đầu: “Không chỉ là sát thủ, người này tuyệt đối là sát thủ đứng đầu, hắn tới lui đều không lưu lại bất kỳ dấu vết nào, nếu không phải giáo úy đưa cơm cho Phan Lâm Lang phát hiện nàng vẫn mãi không đáp lại, thì cũng sẽ không phát hiện người đã chết.”

Tạ Cát Tường nghe đến đó, trong lòng cũng thực buồn bực.

Cứ tưởng rằng vụ án này có thể như rút củ cải mang ra cả bùn, có thể kéo ra được tình tiết lớn hơn nữa sau lưng vụ án, kết quả cư nhiên là như thế.

Tạ Cát Tường thở dài: “Phan phu nhân còn chưa kịp nói cái gì hết, cũng thật khiến người tiếc hận.”

Đôi mắt Triệu Thụy nặng nề, giờ phút này lại không có nhìn về phía Tạ Cát Tường.

Hắn nói: “Chỉ dựa vào khẩu cung lúc đầu của Văn Chính Thành, không đủ để trực tiếp điều tra Trương Thừa Trạch, bất quá……”

Triệu Thụy cười lạnh một tiếng: “Bọn họ cho rằng người đã chết chính là diệt khẩu sao? Không phải, chỉ cần Thánh Thượng hoài nghi, bọn họ vĩnh viễn sẽ không được trọng dụng nữa.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn đôi mắt lạnh băng của Triệu Thụy.

Biết lúc này đây thất thủ khiến cho Triệu Thụy không vui.

“Thụy ca ca, đừng tức giận,” Tạ Cát Tường ôn nhu khuyên hắn, “Chỉ cần đối phương đã động tay, thì không có khả năng không để lại một chút manh mối nào.”

Triệu Thụy không nghĩ tới có thể nghe được tiểu thanh mai mềm mại an ủi như thế, lạnh lẽo trên mặt cũng vội thu liễm xuống.

“Ừm, ta biết, ta không nóng nảy,” Triệu Thụy thở dài, thanh âm mơ hồ, “Nhưng…… Có người sốt ruột a.”

Triệu Thụy nhớ tới đã nhìn thấy bệ hạ mấy ngày trước, thân hình đơn bạc cùng khuôn mặt tái nhợt của hắn, làm cho lòng người hốt hoảng.

Nhưng hắn không thể hoảng.

Hiện giờ các triều thần đang có, các trung thần Thánh Thượng có trong tay, đều đang dùng hết toàn lực, chỉ cần có thể bắt được một chút ít manh mối, như vậy……

Con ngươi Triệu Thụy trầm xuống, nói với Tạ Cát Tường: “Cát Tường, muội còn nhớ được bao nhiêu việc năm đó?”

Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nói: “Chuyện có thể nhớ được, lúc trước ta đều đã nói cho Thụy ca ca biết rồi.”

Ngay cả chữ viết trên tập thơ kia, cũng là nàng nhớ lại từng chữ từng chữ, từ những chuyện bi thương xưa cũ trong nhà.

Manh mối này thực trân quý, nhưng cũng rất…… mơ hồ.

Tập thơ kia đã biến mất, lúc ấy nó có ý nghĩa gì, lại nói lên điều gì, đều đã trở thành mây khói ngày cũ, theo sinh mạng những người Tạ gia trở thành quá khứ.

Nếu tiếp tục nhớ lại, Tạ Cát Tường xác thật đã nghĩ không ra được thêm manh mối và chi tiết nào nữa.

Bản thân nàng cũng khó chịu, cũng nôn nóng, nhưng mặc kệ bản thân mình có bao nhiêu nôn nóng, đó là chuyện không thể xử lý gì được nữa, cũng không thể thay đổi được bất kỳ quá khứ nào nữa.

Triệu Thụy quay đầu sang, dùng đôi mắt thâm thúy nghiêm túc nhìn Tạ Cát Tường.

Đã từng là bé con nho nhỏ, Tạ Cát Tường nay đã trưởng thành, tuy rằng vóc dáng nàng rất lùn, thoạt nhìn cũng thực nhỏ xinh, khuôn mặt tựa hồ cũng không có gì thay đổi, cười rộ lên vẫn mang nét non nớt.

Nhưng Triệu Thụy lại rất rõ ràng, nàng đã sớm trở thành đại cô nương tâm trí kiên định.

Đối mặt với người chết, đối mặt với hung thủ, nàng chưa bao giờ sợ hãi, cũng chưa bao giờ lùi bước.

Nàng cứ giống như con sói nhỏ giữa bầy sói, tuy rằng nhỏ bé, tuy rằng đơn bạc, nhưng vẫn là sói.

Nàng kế thừa cứng cỏi, dũng cảm, quả quyết cùng thông tuệ của Tạ Uyên Đình và Tô Huỳnh Tú, làm nàng ưu tú hơn bất kỳ kẻ nào.

Triệu Thụy nhẹ giọng hỏi nàng: “Cát Tường, muội có muốn về nhà xem lại không?”

Hô hấp Tạ Cát Tường lập tức dừng lại.

Nàng muốn về nhà không? Muốn về lại tòa viện tam tiến💥 ưu nhã kia không? Còn muốn nhìn lại từng nhành cây từng ngọn cỏ trong nhà mình không?

Vấn đề này, Tạ Cát Tường lại không thể lập tức trả lời.

Chỗ sâu nhất trong đáy lòng, kỳ thật nàng rất muốn trở về.

Nàng nhung nhớ hết thảy mọi thứ trong nhà, nhớ từng đình đài lầu các được xây dựng thêm trong nhà, nhớ bồn hoa nhỏ bên dưới khuê các của mình, nhớ bàn đu dây huynh trưởng cột cho nàng cạnh hồ hoa sen, cũng nhớ chủ viện của cha mẹ, người một nhà thường xuyên uống trà dưới giàn nho xanh um tươi tốt kia.

Mỗi một nhánh cây một ngọn cỏ, mỗi một sân viện, mỗi một cảnh vật trong nhà, đã sớm khắc vào đáy lòng nàng, khiến nàng vô số lần trở lại quá khứ trong giấc mộng đêm khuya.

Cũng…… Vô số lần muốn tìm kiếm tung tích cha mẹ.

Chỉ là, nằm mơ nhiều lần như vậy, nàng đi khắp mọi nơi trong nhà, nhưng vẫn nhìn không thấy bóng dáng cha mẹ.

Cho dù tiếng cười bọn họ ôn hòa mà hiền từ, cũng đều phảng phất thành niệm tưởng ở một thế giới khác.

Ở cảnh mỹ lệ trong mơ, nàng chưa từng nhìn thấy bọn họ.

Chỉ có ban ngày, chỉ có hồi ức lại vào ban ngày, mới có thể làm nàng không đến mức quên đi giọng nói và dáng điệu nụ cười của cha mẹ.

Từ khi rời khỏi nhà, Tạ Cát Tường liền theo bản năng không còn qua lại hẻm Đồng Hoa nữa, nàng không muốn nhìn thấy người xa lạ ở trong nhà mình, cũng không dám lại đi nhìn những hình ảnh ngày cũ bị phá hư.

Mặc dù không dám, nhưng tận đáy lòng, nàng vẫn muốn trở về nhìn một cái.

Dù cho có thể nhìn thấy một ký ức ngày cũ, cũng là điều tốt.

Triệu Thụy không ngờ mình chỉ nhẹ nhàng nói một câu, lại khiến Tạ Cát Tường chìm vào trầm mặc trong thời gian dài, trong lòng lại lần nữa dâng lên chua xót đau đớn.

Đúng vậy, tiểu cô nương cho dù kiên cường, cho dù có dũng cảm, nhưng nàng vẫn mất đi cha mẹ, mất đi gia đình của mình.

Loại đau đớn thâm nhập vào xương cốt này, cho dù là hắn, cho dù là một đại nam nhân cường tráng, cũng sẽ không thể coi như không có gì.

Triệu Thụy vươn tay, kéo tay nàng đang đặt ở đầu gối đến trên bàn đá, nhẹ nhàng đặt trong lòng bàn tay mình.

Tạ Cát Tường khẽ nâng đầu lên, hồng đôi mắt nhìn về phía Triệu Thụy.

Nàng há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chưa nói được gì.

Nhưng Triệu Thụy lại từ ánh mắt của nàng, tìm được đáp án mình muốn.

“Muội muốn đi, phải không?”

Triệu Thụy nén giọng hỏi, vốn thấy Tạ Cát Tường khổ sở như thế, hắn đã có ý nghĩ không đi thì không đi. Nhưng Tạ Cát Tường kiên cường vượt qua tưởng tượng của hắn.

Tạ Cát Tường trầm mặc gật gật đầu, nàng hỏi: “Sao có thể đi vào? Ta nhớ đã đóng cửa lâu ngày rồi.”

Triệu Thụy nghĩ nghĩ, chỉ nói: “Muội yên tâm, nhà cũ Tạ gia vẫn có thể ra vào, để ta cho người quét tước sạch sẽ trước đã, ngày mai chúng ta hẵn đi.”

Tạ Cát Tường có chút kinh ngạc: “Thụy ca ca……”

Nàng muốn hỏi hắn nhà như thế nào rồi? Phòng ở có bị hư hại không, hồ nước trong nhà có còn không, giàn nho cùng bàn đu dây quý giá của nàng, vẫn còn ở chỗ cũ chứ.

Nhưng lời nói đến bên miệng, nàng lại nói không nên lời.

Người cũng đã không còn nữa, theo đuổi những vật ngoài thân này, còn có ý nghĩa gì đâu?

Tạ Cát Tường trầm mặc một lát, gật gật đầu: “Được, sáng sớm ngày mai ta chờ huynh tới.”

Triệu Thụy xoa xoa tay Tạ Cát Tường, nói: “Ừ, ta sẽ vẫn luôn bên cạnh muội, đừng sợ.”

Bàn tay hai người một lớn một nhỏ, một trắng nõn tinh tế, một thon dài hữu lực.

Nhưng tay hai người đan chéo vào nhau, lại vô cùng phù hợp, cứ như bàn tay bọn họ trời sinh để nắm lẫn nhau, cùng nhau vượt qua cả đời này.

Có lẽ bởi vì đắm chìm trong suy nghĩ phải về nhà, Tạ Cát Tường vẫn luôn không chú ý tay hai người đang giao nhau, nàng cứ xuất thần nhìn cửa viện trước mắt, không nói một lời.

Triệu Thụy cúi đầu nhìn nhìn, ánh mắt dừng trên đôi tay một lát, cuối cùng vẫn không buông ra.

Hắn luyến tiếc, luyến tiếc buông tay nàng ra.

Định được ngày phải về nhà, trong lòng Tạ Cát Tường lại dâng lên cảm giác nôn nao, giữa trưa dùng cơm cũng không ăn uống được gì, vẫn là Triệu Thụy dỗ dành, mới thật vất vả dùng xong nửa chén cháo, sau đó như thế nào cũng đều ăn không vô.

Lúc nghĩ trưa, Triệu Thụy trở về Cao Đào Tư, Tạ Cát Tường liền nằm một mình phát ngốc trên giường.

Nàng đang nhớ lại mỗi một chỗ trong nhà, nếu đi trở về, nàng muốn đi xem nơi nào?

Nàng nhớ gác mái của mình, nhớ Trích Tinh Viên của huynh trưởng, cũng nhớ Tú Uyên trai của cha mẹ, mỗi nhánh cây ngọn cỏ trong nhà, đã sớm khắc sâu trong đáy lòng nàng, không có cách nào quên được.

Tạ Cát Tường nâng tay lên, nhẹ nhàng che đôi mắt.

Trong một mảnh đen nhánh, suy nghĩ giống như cánh bướm bay múa tán loạn trên dưới, bay múa khắp nơi trên con sông hồi ức dài dằng dặt.

Cuối cùng, cánh bướm kia dừng lại trong thư phòng phụ thân.

Trong bóng tối, ánh huỳnh quang trên cánh bướm như thắp sáng mặt mày Tạ Cát Tường, mọi cảnh vật trong thư phòng phụ thân, một lần nữa trở lại trong đầu nàng.

Đó là thứ quan trọng nhất, cũng là bắt đầu cho hết thảy mọi việc.

Tạ Cát Tường thở sâu.

Nàng cần cẩn thận đi truy tìm, cẩn thận nhớ lại, mỗi một câu nói của mẫu thân vào ngày hôm đó, đều phải nhớ lại lần nữa.

Có lẽ, nơi đó sẽ trở thành kết thúc cho mọi chuyện.

Tòa viện tam tiến hay Tam tiến nhị viện: là cách gọi của Tứ hợp viện 2 sân hình chữ “Nhật” (日). Trong một tòa viện, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, tam tiến hoặc sau tam tiến là phòng ngủ hoặc nhà trong.

Lúc Tạ Cát Tường cho rằng mình sẽ ngủ không được, thì dưới tác dụng trấn an của hương an thần, nàng rất nhanh đã chìm vào mộng đẹp.

Trong mộng có hết thảy nhớ nhung của nàng.

Một đêm mộng đẹp như một viên kẹo đường ngọt ngào, làm Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy thoải mái cả người, sáng sớm khi tỉnh lại cũng chỉ thấy trong lòng ngọt lịm, tuy rằng nàng nghĩ không ra mơ thấy cái gì, nhưng cũng có thể đoán ra đại khái.

Tạ Cát Tường an tĩnh nằm trong chốc lát, nàng không cố ý phải nhớ lại giấc mộng đẹp kia, chỉ là nhẹ nhàng hít thở, nỗ lực bình phục nội tâm xao động của mình.

Nàng biết rõ, mình hẳn nên lấy nội tâm bình thường đối mặt với hết thảy mọi chuyện.

Nếu không, nàng sẽ không có cách nào nhìn ra chân tướng, cũng không cách nào tra được manh mối của bản án cũ năm đó.

Tạ Cát Tường an tĩnh một lát, liền xoay người rời giường, lựa chọn cả buổi trời trong mớ y phục treo trên móc cạnh mép giường, cuối cùng chọn ra bộ váy áo nhũ nương mới may cho nàng.

Phải về nhà, vậy nên cần ăn mặc xinh đẹp thanh tao một chút.

Nàng tự mình sửa soạn, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra, lúc này sắc trời còn tối, Yến Kinh thành yên tĩnh còn đang say ngủ, trong một mảnh đất trời xám xịt, phảng phất như chỉ có một mình Tạ Cát Tường thức giấc.

Tạ Cát Tường tay chân nhẹ nhàng súc miệng rửa mặt trong sân, sau đó liền mang ba lô thỏ lên, mở cửa viện ra.

Tuy rằng trời còn chưa sáng, nhưng cửa hàng bán bữa sáng ở hẻm Ngô Đồng cũng đã mở cửa bán hàng.

Tạ Cát Tường rời khỏi hẻm Thanh Mai, đi thẳng đến hẻm Ngô Đồng, mới vừa đi đến đầu hẻm, nàng đã ngửi được hương vị đồ ăn tràn tới.

Mùi hương bánh cam nồng đậm ở đầu ngõ, mùi hương dầu chiên nháy mắt liền chui vào xoang mũi, khiến người vừa ngửi được, con sâu thèm ăn trong bụng lập tức sẽ bị đánh thức, tinh thần sẽ rung động theo.

Theo hướng bước vào trong hẻm, hương vị cháo thịt nạc trứng vịt Bắc Thảo cùng bánh bao thịt tươi lại cùng nhau ập tới, hai loại đồ ăn này phối với nhau, cũng đặc biệt thích hợp.

Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua mấy thứ đằng trước, nhẹ nhàng đè đè bao tử có chút trống rỗng, đi thẳng vào tiệm xíu mại.

Hà Mạn Nương cũng rất thích tiệm bán xíu mại này.

Lớp vỏ mỏng đến độ có thể nhìn thấu hết thảy, bên trong là gạo nếp bóng bẩy, gạo nếp bọc một tầng mỡ heo, còn chưa đến gần, vị nấm tươi ngon liền ập vào trước mặt.

Tiệm xíu mại bán hai vị, một là thịt heo nấm hương, một là chân giò hun khói tôm bóc vỏ, một loại có mùi nấm hương thơm phức, loại kia lại là tôm bóc vỏ cùng chân giò hun khói cay nồng, hai loại này đều ăn rất ngon.

Tạ Cát Tường mua mỗi thứ một cân, đặt hộp đồ ăn trên tay, lại đi đến phía sau.

Lúc này còn sớm, đến mua hàng sớm đều là các bá tánh phải vội vàng đi làm công, đa số bọn họ đều tiếc tiền ăn xíu mại hay bánh bao thịt, toàn bộ đều chờ ở cửa tiệm đồ ăn bánh trái, một người mua hai ba cái, đi trên đường là có thể ăn xong.

Tạ Cát Tường không xếp hàng cùng bọn họ, trực tiếp đi đến trước quán hoành thánh.

Hoành thánh nhà Lục tẩu nàng và nhũ nương thường hay ăn.

Da mỏng nhân nhiều, hoành thành mang theo mùi hương nhẹ, kèm thêm thịt băm non mềm, nhai rất ngon, thanh thúy hợp lòng người.

Thịt tươi kèm mộc nhĩ bên trong hoành thánh, còn cho thêm nấm hương tươi, ăn vào có một cảm giác giòn giòn ngon miệng, cũng đều là cảm nàng và nhũ nương yêu thích.

Lục tẩu nhìn thấy nàng tới, nhanh nhẹn gói cho nàng nửa cân: “Cát Tường hôm nay sớm vậy.”

Tạ Cát Tường cong mi cười, thanh âm ngọt ngào: “Hôm nay cần ra ngoài, tự nhiên phải dậy sớm.”

Lục tẩu rất quen thuộc nàng, sắp xếp hoành thánh chỉnh tề trong sọt tre, sau đó thả lên mặt trên một chén nhỏ đậu phộng tương vừng.

Đây là cách ăn địa phương, trực tiếp xếp hoành thánh đã nấu chín ra đĩa, mặt trên rải một tầng đậu phộng tương vừng, cảm giác phong phú lập tức xông vào mũi, nếu không uống chút nước canh, ăn không được mấy cái là đã dính răng.

Mua xong mấy thứ này, Tạ Cát Tường lại đi mua một bình sữa đậu nành cùng mười cái bánh bao thịt lớn, sau đó mới hài lòng đi về nhà.

Lúc về đến nhà, Hà Mạn Nương đã thức.

Nàng mới vừa châm lửa trên bếp, nghe tiếng bước chân Tạ Cát Tường, lập tức ra mở cửa viện.

“Sáng sớm đi mua cái gì?”

Tạ Cát Tường cười tủm tỉm nói: “Mua xíu mại cùng hoành thánh nhũ nương thích ăn nhất, còn có sữa đậu nành, buổi chiều bỏ thêm đường làm nước ngọt uống.”

Hà Mạn Nương mở nắp nồi nước vừa nấu, bỏ thẳng hoành thánh vào nồi: “Hôm nay sao lại muốn đi mua đồ ăn sáng?”

Tạ Cát Tường đặt bánh bao thịt vào lồng bàn, sau đó bày chén đũa ra trên bàn: “Mấy ngày gần đây lúc nào cũng bận, mãi không rảnh rỗi, nhớ tới đã lâu rồi chưa có đi mua đồ ăn sáng cho nhũ nương, nên cứ đi thôi.”

Nàng lúc nào cũng tri kỷ hiểu chuyện, trong lòng Hà Mạn Nương xúc động, nhưng không quay đầu lại.

“Được được, tiểu thư tri kỷ nhất.” Hà Mạn Nương nói thế.

Tạ Cát Tường cười cười, trở về phòng mang đồ vật thường dùng tới bỏ vào ba lô thỏ, sau đó ra ngoài ăn sáng cùng Hà Mạn Nương.

Hai mẹ con dùng cơm rất nhanh, không bao lâu một bàn đầy mỹ vị sớm đã được dùng xong, Tạ Cát Tường lại lấy bếp lò nhỏ của mình ra, ngồi xổm trong viện pha trà.

Nàng hiếm khi uống trà vào sáng tinh mơ, cho nên Hà Mạn Nương rất kinh ngạc: “Hôm nay tiểu thư muốn ra cửa?”

Lời trò chuyện của Triệu Thụy và Tạ Cát Tường ngày hôm qua, Hà Mạn Nương không nghe được.

Hiện giờ Tạ phủ vẫn còn bị niêm phong, không thể tùy tiện ra vào, cho dù hôm nay có thể trở về, ngày sau bất quá cũng chỉ là hoài niệm, Tạ Cát Tường sợ trong lòng nhũ nương khó chịu, vì thế cũng không cho Triệu Thụy nói.

Về sau…… về sau chờ Tạ phủ khôi phục lại lần nữa, các nàng sẽ cùng nhau về nhà.

Tạ Cát Tường bỏ hoa cúc, cẩu kỷ, cây kim ngân vào trong ấm trà, chờ nấu sôi.

“Hôm nay cùng Thụy ca ca đi nha môn xem hồ sơ,” Tạ Cát Tường nói, “Vụ án trước đó, lại có thêm manh mối.”

Hà Mạn Nương nói: “Ừm, vậy con có trở về ăn cơm trưa không?”

Tạ Cát Tường chỉ chỉ bàn đá: “Cơm trưa con mua sẵn hết rồi, đến lúc đó hâm nóng lên là được.”

Mười cái bánh bao thịt kia, tuyệt đối đủ cho hai người* bọn họ ăn.

*hai người này là Cát Tường và Triệu Thụy

Hà Mạn Nương nhịn không được cười: “Thế tử ăn uống tốt hơn trước kia thật đấy, xem ra mấy năm nay còn có thể lại cao hơn một ít, là người có dáng to cao.”

Lời này vừa ra khỏi miệng, liền thấy Tạ Cát Tường rất không vừa lòng nhăn mũi lại.

“Cao thêm nữa thì có tốt gì đâu, ngửa đầu nhìn hắn quá mệt mỏi.”

Hà Mạn Nương nhịn không được, cười ra thành tiếng.

Tạ Cát Tường không vui: “Nhũ nương!”

Hai mẹ con cứ nháo như thế, bất quá không lâu sau, hai ống trà hoa cúc của Tạ Cát Tường cũng nấu xong.

Đúng lúc này, cửa viện lại vang lên tiếng đập cửa quen thuộc.

Cộc, cộc, cộc.

Hà Mạn Nương đứng dậy đi mở cửa, ngoài cửa quả nhiên là Triệu Thụy mặc một bộ thường phục màu lam.

Hôm nay hắn mặc một bộ trang phục kín đáo, eo thon chân dài, bộ trang phục bình thường này cũng làm dáng người hắn thon dài, mặt như quan ngọc.

Nhiều năm phơi bên ngoài như thế nhưng cũng không phơi đen bao nhiêu, mặc xiêm y màu đậm, ngược lại còn khiến hắn thanh mát sạch sẽ.

Triệu Thụy nhếch miệng cười với Hà Mạn Nương: “Thẩm nương, chào buổi sáng.”

Hà Mạn Nương đón hắn tiến vào, nói: “Thế tử dùng bữa sáng chưa?”

Triệu Thụy gật gật đầu, đưa hộp đồ ăn mang từ Triệu Vương phủ tới cho Hà Mạn Nương: “Phiền thẩm nương quan tâm, đã dùng rồi. Đây là chân giò hun khói trong phủ làm, ủ đến cuối năm là có thể ăn.”

Hai người nói chuyện, Tạ Cát Tường liền cầm ống trúc đứng dậy, bỏ vào hộp đồ ăn đã chuẩn bị trước.

Bên trong có hơn nửa xíu mại nàng mua, mười cái bánh bao thịt, còn có hai vại tương dưa cùng dưa món Hà Mạn Nương làm, còn lại chính là trà hoa cúc.

Tạ Cát Tường nói: “Thụy ca ca, giữa trưa chúng ta cứ ăn trong nha môn đi.”

Nàng vừa nói, vừa làm mặt quỷ, Triệu Thụy nhịn không được lại cười.

“Ừ, bận rộn xong lại trực tiếp ăn ở đó, chỉ có Cát Tường tiểu thư cẩn thận thôi.”

Lấp liếm vài câu như thế, Triệu Thụy liền cùng Tạ Cát Tường ra cửa.

Chờ ngồi trên xe ngựa, gương mặt tươi cười Tạ Cát Tường treo lên từ sáng sớm, nháy mắt không cánh mà bay.

Triệu Thụy mở quạt xếp, nhẹ nhàng quạt bên cạnh Tạ Cát Tường: “Muội sợ cái gì?”

Tạ Cát Tường cúi đầu, không mở miệng.

“Muội đó, vừa rồi giả bộ tốt như vậy, bây giờ sao lại không nói lời nào rồi.” Giọng nói Triệu Thụy ôn hòa, giống như tiếng nước chảy róc rách, chảy xuôi vào trong lòng Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường thở sâu, biểu tình dần dần thả lỏng lại.

“Ta đây là cận hương tình khiếp*,” Tạ Cát Tường lẩm bẩm nói, “Còn không biết trong nhà thành bộ dáng gì, nếu là bộ dạng ta không quen, thì làm sao bây giờ?”

*cận hương tình khiếp: gần về nhà thì trong lòng lại mang tâm trạng bồi hồi nôn nao không yên.

Triệu Thụy lại nói: “An tâm, chờ tới nơi rồi muội sẽ biết.”

Hôm nay hai người đổi một chiếc xe ngựa bình thường, sáng tinh mơ đi hẻm Chương Hoa, rất điệu thấp đi đến trước cửa hậu trạch Tạ gia.

Triệu Thụy xuống xe trước, sau đó xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống xe ngựa.

Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn nơi đã từng quen thuộc, hiện tại lại hết sức xa lạ, trong lòng vô cùng hụt hẫng.

Tạ gia ngày trước tuy cũng không phải là khách đến đầy nhà, nhưng khi rảnh rỗi cũng có khách đến thăm, mẫu thân là người địa phương Yến Kinh, khuê mật vẫn luôn lui tới thường xuyên, mà phụ thân lạc quan hiếu khách, bằng hữu cũng rất nhiều.

Tạ gia đã từng náo nhiệt phồn hoa, tiếng nói cười rộn rã.

Hiện tại, hết thảy mọi thứ đều không còn.

Hẻm sau tuy vốn hẻo lánh, nhưng cũng không đến nỗi lạnh lẽo, không một bóng người như thế.

Lúc này hai người đứng ở chỗ đó, trên mặt đất toàn lá rụng cùng tro bụi linh tinh, cửa gỗ cùng tường viện, chỉ còn lại một mảnh tĩnh mịch.

Không chỉ là Tạ gia, ngay cả mấy hộ nhà lân cận, mấy năm nay đa số cũng đã dọn đi, ngõ nhỏ này lập tức trở nên quạnh quẽ.

Một ngôi nhà hoang bị đóng cửa, tự nhiên không có bất luận tiếng động nào.

Triệu Thụy gật đầu với Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch liền tiến lên mở cửa sau ra.

Cửa gỗ kẽo kẹt một tiếng mở ra, thật ra cũng không có bao nhiêu bụi bậm rơi xuống.

Tạ Cát Tường đứng bên cạnh Triệu Thụy, nhẹ giọng hỏi: “Đã phái người quét tước?”

Triệu Thụy gật gật đầu, lúc này hoàn toàn không màng thể thống hay quy củ gì cả, hắn kiên định nắm lấy tay Tạ Cát Tường.

“Hôm qua phái người lại đây quét tước dọn dẹp đường đi, nếu không đều là rác, không có cách nào đi qua được.” Triệu Thụy thấp giọng nói, “Muội đi vào nhìn một cái liền biết, kỳ thật còn tốt lắm.”

Triệu Thụy nhẹ nhàng nắm tay Tạ Cát Tường, nhiệt độ ấm áp từ lòng bàn tay có chút thô ráp của hắn truyền qua, làm bàn tay lạnh băng của Tạ Cát Tường cũng dần dần có độ ấm.

Rõ ràng là ngày hè nắng chói chang, nhưng tay nàng vẫn thực lạnh.

Nàng thực khẩn trương, cũng thực nôn nóng, thậm chí….. thậm chí nàng còn có chút sợ hãi nơi này.

Rời đi lâu rồi, cận hương tình khiếp, nàng tựa hồ không dám bước tới.

Nhưng mấy thứ cảm tình này, lại không thể ngăn trở bước chân nàng.

Nhiều năm trôi qua, nàng cần phải bước chân vào Tạ gia một lần nữa, tìm kiếm lại những thứ bỏ quên trong trí nhớ.

Tạ Cát Tường thở sâu, nàng nắm lấy tay Triệu Thụy, nhẹ giọng nói: “Thụy ca ca, chúng ta vào đi thôi.”

Triệu Thụy rũ mắt nhìn nàng, thấy nàng tuy rằng sắc mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại rất kiên định.

Nàng đã hạ quyết tâm.

Triệu Thụy trầm giọng nói: “Đi.”

Hai người cùng nhau bước qua cửa gỗ, phía sau chỉ có Triệu Hòa Trạch cùng hai thân vệ đi theo, một hàng năm người vào Tạ gia, cánh cửa phía sau liền đóng lại một lần nữa.

Trong cửa ngoài cửa, tựa hồ như hai thế giới khác biệt.

Bởi vì đã có hai năm chưa từng xử lý, hoa cỏ cây cối trong sân đều có chút tan hoang, trên mặt cỏ là một tầng lại một tầng lá rụng, chỉ có thể miễn cưỡng thấy được đường lót phiến đá xanh thoáng lộ vẻ sạch sẽ một ít, hiển nhiên là đã được dọn sạch trước đó.

Nơi này là cửa sau Tạ gia, sau cửa liền có một loạt phòng nhỏ, Tạ Cát Tường nói: “Trước kia khi muốn lén chạy ra ngoài đi tìm Thụy ca ca chơi, ta vẫn luôn dùng kẹo mạch nha phòng bếp mới làm hối lộ Trương gia gia.”

Triệu Thụy thoáng tưởng tượng, liền nhớ lại có một người như vậy.

“Ta cũng nhớ ông.” Triệu Thụy nói, “Ông là một lão gia gia rất hòa ái, mỗi lần ta ở cửa chờ muội, ông đều cho ta vào đây ngồi chờ.”

Ánh mắt hai người cùng rơi xuống nơi ở vắng vẻ của người gác cổng, không khỏi có chút khó chịu.

Vật đổi sao dời, thời gian thấm thoát, những người cũ đã từng quen thuộc, đều đã ở nơi sâu nhất trong biển sao trời mênh mông.

Có lẽ bọn họ đã trở thành bầu trời đêm đầy sao, lấp lánh chiếu sáng đường về nhà cho những người thân.

Triệu Thụy nắn nắn tay Tạ Cát Tường, không cho nàng cứ nhớ lại mỗi người ở Tạ gia.

Triệu Thụy nói: “Cát Tường, muội còn nhớ di thư của nương ta không?”

“Bà nguyện ta cả đời bình an hỉ nhạc, hạnh phúc mỹ mãn, bất luận năm nào, tấm lòng vẫn như người thiếu niên năm đó.”

“Những lời này, có lẽ cũng là lời Tạ bá phụ và Tô bá mẫu đã từng kỳ vọng với muội.”

“Chúng ta đi lên phía trước, bước vào tương lai, lúc nào cũng có thể hạnh phúc mỹ mãn, cả đời bình an hỉ nhạc.”

“Có phải không?”

Tiếc nuối cùng muộn phiền trong lòng Tạ Cát Tường, rốt cuộc cũng trút xuống, rơi xuống theo từng giọt nước mắt trên khuôn mặt non nớt.

Nàng rõ ràng nghe được tiếng lòng của mình, nghe được tiếng mạ non được nước suối tưới mát, chuẩn bị chui lên khỏi mặt đất.

Chúng nó sắp trưởng thành khỏe mạnh.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 70"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

the-hon.jpg
Thế Hôn
3 Tháng 12, 2024
so-ca-khong-thanh-danh-phai-cuu-vot-the-gioi-convert.jpg
Sờ Cá Không Thành Đành Phải Cứu Vớt Thế Giới Convert
13 Tháng mười một, 2024
ngot-ngao-nho-nho
Ngọt Ngào Nho Nhỏ
25 Tháng 6, 2024
co-mot-con-rong.jpg
Có Một Con Rồng
26 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online