Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 59

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 59
  • 10
Prev
Next

Chương 59 – Hồng nhan loạn 3

Có vẻ như tinh thần Xảo Tư không được tốt lắm, nhưng các vấn đề nàng nói đều có thể là sự thật, bởi vậy nếu nàng hoài nghi đại thiếu gia gây bất lợi cho Phan phu nhân, vậy Triệu Thụy lập tức sai người đi mời đại thiếu gia Văn Tử Hiên.

Người nhà Văn gia cũng không tính nhiều, hoặc là nói, chủ nhân ở tại phía sau nha môn Quân Khí tư không nhiều lắm.

Ngoại trừ gia chủ Văn Chính Thành ở ngoài, thì chỉ còn phu nhân Phan Lâm Lang, đại thiếu gia Văn Tử Hiên và đại tiểu thư Văn Tử Tịnh, cùng với đại thiếu phu nhân Trần Nghi Nhàn vừa được gả tới đây một tháng.

Còn lại bất quá chỉ là quản gia, nha hoàn, gã sai vặt linh tinh, cũng không còn ai khác.

Nếu muốn tra án Phan phu nhân mất tích, như vậy cần phải dò hỏi mấy chủ nhân trong nhà, dò hỏi đại thiếu gia Văn Tử Hiên cũng hợp tình hợp lý.

Lúc được Tô Thần mời đến, thái độ Văn Tử Hiên thực bình tĩnh.

Hắn là thiếu niên hào hoa phong nhã, nghe nói vẫn luôn ở thư viện đọc sách, gần đây bởi vì thi hội thất bại, mới về nhà cưới vợ, xem ý tứ Văn Chính Thành, chính là muốn cho hắn tiếp tục khổ học thêm hai năm, tiếp tục thử vào lần thi hội kế tiếp.

Văn Tử Hiên và Triệu Thụy đều đã từng đọc sách ở Tri Hành thư viện, bởi vậy hắn vừa tiến đến liền chắp tay nói: “Triệu đại nhân, vô cùng ngưỡng mộ đại danh.”

Triệu Thụy thực khách khí, cho hắn ngồi xuống nói chuyện.

“Còn chưa chúc mừng Văn huynh tân hôn đại hỉ, chúc hai vị bách niên giai lão, nhi nữ song toàn.”

Văn Tử Hiên cười cười, thoạt nhìn tựa hồ thật sự cao hứng: “Đa tạ Triệu đại nhân.”

Thẩm vấn Văn Tử Hiên, lại đổi thành Triệu Thụy.

Triệu Thụy liền nói: “Vừa rồi nha hoàn Xảo Tư của Phan phu nhân có nói, ngày hôm trước Văn huynh và tẩu phu nhân có đi thăm Phan phu nhân?”

Văn Tử Hiên gật gật đầu, ngữ khí rất là nhẹ nhàng: “Đúng vậy, thật không dám giấu giếm, nội tử là do mẫu thân chọn cho ta, ban đầu ta cũng không vừa lòng lắm, cảm thấy tính tình nội tử quá mức cứng nhắc, bất quá sau khi thành thân lại cảm thấy như vậy cũng khá tốt, cho nên đặc biệt tới cảm tạ mẫu thân.”

Nghe hắn gọi Phan phu nhân là mẫu thân, nhìn dáng vẻ như quan hệ người một nhà tựa hồ không tồi.

Triệu Thụy nhấp nhụm trà, cũng ý bảo Văn Tử Hiên không cần lo lắng, hai người chỉ là nói chuyện mà thôi.

“Có thể nói đến tình hình ngày hôm trước không?”

Văn Tử Hiên cũng uống ngụm trà, lúc này mới nói: “Ta không biết người khác nói mẫu thân như thế nào, kỳ thật nàng là người miệng dao găm tâm đậu hủ, vốn ta rất chống đối nàng nhất định phải bắt ta cưới nữ nhi Trần gia, vì thế còn nháo với cha mẹ một trận, nhưng sau khi ở chung mới phát hiện, nội tử kỳ thật rất thích hợp với ta, nàng là nữ nhân ôn nhu hiền thục, thích nghe ta nói chuyện, cũng rất sẵn lòng nghe ta nói hết, một tháng qua chúng ta trò chuyện với nhau thật vui, cảm tình hòa hợp. Ta nghĩ đến trước đó vô lễ bất kính với cha mẹ, trong lòng rất băn khoăn, nên sau khi thương lượng với nội tử, mới lấy nhân sâm lâu năm trong nhà cùng nội tử đến thăm mẫu thân.”

Triệu Thụy nói: “Ngươi tới đó khi nào?”

Văn Tử Hiên nói: “Ta vốn muốn tới đó vào sáng sớm, bất quá gã sai vặt hồi bẩm nói mẫu thân đang đối chiếu sổ sách cùng Tôn quản gia, nên đành phải chờ đến cơm trưa mới đi qua, lúc ta tới mẫu thân vẫn còn đang dùng cơm.”

Theo cách nói này, có thể cân nhắc với lời Xảo Tư nói.

Triệu Thụy lại hỏi: “Các ngươi đã nói cái gì?”

Văn Tử Hiên cười cười, tựa hồ rất là thoải mái: “Ta đặc biệt tạ lỗi với mẫu thân, nói trước đó ta tuổi trẻ không hiểu chuyện, khiến cho cha mẹ khổ tâm, nội tử cũng cùng khuyên nhủ mẫu thân, ngược lại mẫu thân không có trách tội ta, còn nói ta không cần để ý, chỉ cần có thể sống hòa thuận với thê tử, sớm ngày sinh con nối dòng cho Văn gia, chính là báo đáp tốt nhất đối với cha mẹ.”

“Mẫu thân còn nói, nàng sẽ nói với phụ thân dùm ta, cũng mong phụ thân bớt giận, người một nhà mới có thể sinh sống hòa thuận.”

Vừa nghe như thế, quả thực là mẫu từ tử hiếu, một chút vấn đề đều không có.

Triệu Thụy nhìn Tạ Cát Tường ghi ghi chép chép trong sách, dừng một chút, vẫn là dời ánh mắt đến trên người Văn Tử Hiên.

“Văn huynh, bản quan có một vấn đề, không biết có thể hỏi thăm chút không.”

Văn Tử Hiên lại rất thẳng thắn thành thật: “Có phải đại nhân muốn hỏi đến chuyện mẹ ruột của ta không?”

Triệu Thụy hơi hơi do dự, trao đổi một ánh mắt với Tạ Cát Tường, lúc này mới nói: “Đúng là như thế.”

Văn Tử Hiên cúi đầu uống ngụm trà, khi lại ngẩng đầu lên, biểu tình của hắn lại khôi phục vẻ bình tĩnh ngày xưa.

“Đại nhân, mẹ ruột của ta mất khi ta còn rất nhỏ, lúc ấy bất quá chỉ là đứa trẻ bốn năm tuổi, đối với việc xảy ra trong nhà kỳ thật không biết rõ lắm, bất quá……” Văn Tử Hiên nói, “Bất quá nếu mẫu thân chết vì chuyện ngoài ý muốn, không có lý nào ta lại không biết.”

Văn Tử Hiên ngụ ý, hắn không cho rằng mẫu thân mình bị người hại chết.

“Ta biết đại nhân từng làm việc tại Nghi Loan Tư, rất hiểu biết việc trong nhà của các quan lại,” Văn Tử Hiên cười cười, rất thản nhiên nói, “Ngài khẳng định cũng biết ban đầu mẫu thân chỉ là thiếp thất của phụ thân, sau đó phụ thân muốn cho mẫu thân lên làm chính thất, mới thay đổi thân phận, cưới mẫu thân vào phủ lần nữa, nếu mẫu thân thật sự có vấn đề, hoặc tâm tư thật sự ác độc, sao phụ thân có thể lao tâm như vậy?”

Nếu Văn Chính Thành hồ đồ như thế, có lẽ Thánh Thượng cũng sẽ không cho hắn làm giam chính Quân Khí tư.

Đây là suy nghĩ của bản thân Văn Tử Hiên, cho nên hắn mới có thể thẳng thắn thành khẩn như thế.

Nhưng Triệu Thụy nhìn thấy nghe thấy lại không giống hắn, hai thanh niên tuổi tác tương đương, một người đã là quan tứ phẩm ra vào cung đình, người còn lại vẫn ở nhà đọc sách, ngay cả công danh cũng không thi đậu.

Tuy rằng trong đó có sự khác biệt giữa xuất thân và kỳ ngộ, nhưng kiến giải, tâm tư và sáng suốt của hai người, chỉ sợ cũng chênh lệch như trời với đất.

Như lời Triệu Thụy đã nói với Tạ Cát Tường, chỉ bởi vì trên người Văn Chính Thành có vết nhơ, có nhược điểm rõ ràng, Thánh Thượng mới có thể đề bạt hắn.

Bất quá những lời này, Triệu Thụy sẽ không nói với Văn Tử Hiên.

Hắn dừng một chút, đột nhiên lấy một quyển sổ con trên bàn trà bên cạnh, mở ra đọc lên.

“Thiên Bảo năm thứ tám, thê tử Lý thị của Văn Chính Thành đột ngột nhiễm phong hàn, tuy tận lực trị liệu nhưng ngày càng sa sút, cuối cùng buông tay lìa đời, lúc 23 tuổi.”

Văn Tử Hiên nghe được Triệu Thụy nói, sắc mặt khẽ biến.

Vừa rồi hắn che giấu biểu tình của mình rất khá, biểu hiện tự nhiên hào phóng, hào hoa phong nhã, nhưng mà hiện tại đột nhiên nghe được hồ sơ Nghi Loan Tư trong tay Triệu Thụy, cũng không khỏi lộ ra vài phần biểu tình chân thật.

Đối với cái chết của mẹ ruột mình, lòng hắn vẫn có nghi ngờ.

Triệu Thụy tiếp tục nói: “Văn Chính Thành không báo quan, quan phủ cũng không phái người đến kiểm tra tường tận, nhưng thân thể Lý thị luôn luôn khoẻ mạnh, chỉ vì một trận phong hàn không lớn không nhỏ liền qua đời, trong đó có vẻ rất khác thường, tạm định là nghi án.”

“Cái gì?” Văn Tử Hiên hỏi theo bản năng.

Triệu Thụy ném sổ con về lại trên bàn trà, ngẩng đầu nhìn về phía Văn Tử Hiên đã thay đổi sắc mặt: “Văn huynh, ngươi thật sự chưa từng hoài nghi Phan phu nhân?”

“Mẫu thân ngươi thân thể luôn luôn rất tốt, tình cảm với Văn đại nhân cũng rất ổn thỏa, dưới gối lại có một trai một gái, nếu có người muốn trở thành Văn phu nhân, chỉ phải trừ bỏ nàng trước, mới có thể tiếp tục mưu tính.”

Triệu Thụy hơi khom người, mắt sáng như đuốc: “Văn huynh ở Tri Hành thư viện cũng là tài tử cực kỳ nổi danh, bản quan tin tưởng, ngươi sẽ không ngu hiếu như thế, phụ thân ngươi nói cái gì ngươi liền nghe cái đó, dù gì, nữ nhân đang làm mẫu thân ngươi hiện nay, mới chính là người hắn thương.”

Văn Tử Hiên lập tức trầm mặc.

Tạ Cát Tường chú ý tới, bàn tay thon dài của hắn đang nắm chặt chén trà, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, tựa hồ vô cùng tức giận.

Triệu Thụy biết trong lòng hắn ta giờ phút này chắc chắn đang sóng to gió lớn, nhưng hắn không tính sẽ buông tha cho hắn ta.

“Văn huynh à, ngươi thật sự có thể ngồi nhìn mẫu thân mình bỏ mạng oan uổng? Nếu đúng như thế, bản quan cũng không thể nhìn ngươi nổi.”

Văn Tử Hiên đột nhiên giận dữ hét: “Đừng nói nữa!”

Triệu Thụy nhẹ giọng cười: “Ngươi xem đi, ngươi vẫn biết ta đang nói người nào, vừa rồi ngươi thật quá giả dối.”

Đúng vậy, quá giả dối.

Bất cứ người trẻ tuổi có chí khí nào, đều không thể sống hòa thuận với tiểu thiếp và tiểu thiếp được nâng lên làm vợ kế của phụ thân.

Những lý do biện hộ hắn vừa nói, phảng phất chỉ là lời dối trá để an ủi chính mình, khiến người khác sau khi nghe xong, trong lòng không có bất luận cảm giác tin tưởng nào.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn Văn Tử Hiên, nhẹ giọng hỏi hắn: “Ngươi thật sự không hận nàng sao?”

Hôm nay trong số những người được thẩm vấn, bất luận là Tôn quản gia hay là Xảo Tư, nhìn dáng vẻ đều như không có thâm cừu đại hận với Phan phu nhân.

Trước không đề cập tới Tôn quản gia tham ô tiền bị bắt, bản thân hắn không có liên quan gì khác không, hoặc là Xảo Tư đã có chút bệnh trạng, nhưng cả hai đều không phải là người bình thường.

Nhưng mà Văn Tử Hiên không giống vậy, giữa hắn và Phan phu nhân, cách nhau một mạng người.

Văn Tử Hiên trầm mặc thật lâu sau, cuối cùng cười khổ nói: “Ta không biết, ta không biết mẫu thân rốt cuộc chết như thế nào, phụ thân ta nói với ta mẫu thân xác thật là bệnh chết, nhưng ta không tin lắm, nữ nhân kia trước nay đã rất tâm cơ, năm đó nàng ta chỉ là một thiếp thất, nhưng ở trong nhà đã hô mưa gọi gió, quậy đến mức gà chó không yên, nếu không có nàng ta, mẫu thân cũng không đến mức cảm nhiễm phong hàn, hậm hực quanh năm không khỏe lên được.”

Mặc kệ có phải Phan phu nhân hại chết Lý phu nhân hay không, nhưng có thể khẳng định chính là, bởi vì Phan phu nhân được sủng ái, Lý phu nhân rất là hậm hực, bởi vậy sau khi bị bệnh vẫn triền miên nằm mãi trên giường bệnh, không thể chuyển biến tốt đẹp lên được.

Triệu Thụy nhìn Văn Tử Hiên mang vẻ mặt chua xót hỏi: “Còn hôn sự của ngươi và tẩu phu nhân thì sao?”

Văn Tử Hiên thở dài thật sâu: “Lúc ấy ta cho rằng nội tử là do nữ nhân kia chọn, nhà bên phía nội tử bình thường, phụ thân nàng chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, cũng không phải là gia đình quan lại cao sang gì, nhưng nội tử xác thật là cô nương kiệm lời, lúc ấy ta rất bất mãn, trực tiếp tìm phụ thân làm loạn lên.”

Văn Tử Hiên nhắm hai mắt lại.

“Nhưng ta không nghĩ tới, hôn sự này, kỳ thật là do phụ thân làm chủ, ông chỉ để nữ nhân kia xử lý tiếp theo mà thôi,” âm thanh Văn Tử Hiên khô khốc, “Ta nghĩ phụ thân cũng không đến mức hại nhi tử ruột, cho nên ta nhận mệnh, ngoan ngoãn cưới nội tử về.”

“Sự thật chứng minh, phụ thân đối với ta xác thật vẫn còn vài phần từ tâm, gia thế nội tử không lớn, nhưng lại là nữ nhân tốt, nàng ôn nhu hiền huệ, ỷ lại mọi thứ vào ta, thành thân đến nay, lòng ta rất sung sướng, cũng dần dần thích nội tử.”

Mối nhân duyên này bắt đầu không vừa lòng, nhưng cuối cùng lại có kết quả mỹ mãn.

Triệu Thụy nói: “Như thế rất tốt, như vậy ngày hôm trước, ngươi thật sự qua đó đáp tạ Phan phu nhân?”

Văn Tử Hiên nắm chặt nắm tay, cuối cùng gật gật đầu.

“Đúng vậy, hôn sự này của ta, trong ngoài đều do Phan phu nhân chuẩn bị, hôn nghi làm rất long trọng, cho ta và nội tử đầy đủ mặt mũi, hơn nữa,” Văn Tử Hiên hơi có chút nghi hoặc nói, “Hơn nữa, nàng cũng lấy của hồi môn của mẫu thân ta ra, toàn bộ giao hết cho nội tử, ta thẩm tra đối chiếu với danh sách, của hồi môn này còn nhiều hơn so với năm đó mẫu thân vào cửa.”

Chứng tỏ, Phan phu nhân có bổ sung thêm.

Văn Tử Hiên rất nghi hoặc, tới lúc này, hắn đã không biết nữ nhân này rốt cuộc là tốt hay là xấu, hoặc là tốt xấu đều có đủ.

Hắn cười khổ ra tiếng: “Ngươi nói ta nên hận nàng hay là dùng một nụ cười xóa bỏ thù hận đây?”

Về việc có nên oán hận hay không, Triệu Thụy cũng không biết phải khuyên giải như thế nào, hắn không phải người trong cuộc, không thể đồng cảm cho người khác như bản thân mình cũng bị.

Triệu Thụy nói: “Bất luận ngươi suy nghĩ như thế nào, đều do ngươi quyết định, người ngoài không có quyền can thiệp vào chuyện của ngươi.”

Văn Tử Hiên không ngờ Triệu Thụy sẽ đáp lại như thế, không khỏi có chút ngây người.

Triệu Thụy cuối cùng hỏi hắn: “Về phần Phan phu nhân mất tích, ngươi có manh mối nào khác không?”

Dò hỏi Văn Tử Hiên cả nửa ngày, cũng đều dây dưa ở ân oán đời trước, chính hắn cũng không có thái độ rõ ràng, có thể thấy nội tâm hắn kỳ thật cũng đang giãy giụa.

Đối với thái độ của mình, hắn không thể nói ra nhiều hơn, như vậy Triệu Thụy đành phải xuống tay dò hỏi ở việc khác.

Quả nhiên, vẻ mặt Văn Tử Hiên biến đổi, hắn cứ do dự, cuối cùng nói: “Triệu đại nhân, nếu ta có manh mối khác, đại nhân có thể không báo với phụ thân ta được không?”

Triệu Thụy nói: “Lời chứng của mọi người tại quý phủ, bản quan đều sẽ không dễ dàng nói cho người khác biết, trừ phi có liên quan rất lớn đến vụ án.”

Văn Tử Hiên nhìn nhìn Tạ Cát Tường ngồi bên cạnh không nói một lời, lại nhìn thoáng qua Tô Thần đang canh giữ ở cửa, vẫn rất do dự.

Loại do dự này, lại không khiến cho Triệu Thụy mất kiên nhẫn.

Hắn biết, khẳng định Văn Tử Hiên có manh mối rất quan trọng, chỉ là manh mối này không tiện nói ra bên ngoài mà thôi.

Triệu Thụy nói: “Mọi người ở đây đều thuộc Cao Đào Tư, bọn họ đều là nhân tài phá án chuyên nghiệp, Văn huynh cứ việc yên tâm.”

Văn Tử Hiên lại ngẩng đầu nhìn nhìn Triệu Thụy, cuối cùng mới nói: “Kỳ thật…… Không, phải nói bởi vì ta vô cùng chú ý đến nàng, cho nên ta phát hiện ra bí mật của nàng.”

“Sau lưng nữ nhân kia,” Văn Tử Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, “Sau lưng nữ nhân kia có một tình nhân, khi phụ thân ta bận rộn ở nha môn, nàng thường xuyên lén lút gặp mặt nam nhân kia, bị ta……bắt gặp một lần.”

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cũng không ngờ, manh mối của Văn Tử Hiên cư nhiên lại là dạng này.

Hắn hơi hơi nhíu mày: “Ngươi chắc chắn?”

Văn Tử Hiên cũng cảm thấy việc này thật khó mở miệng, mặc kệ cái chết của mẫu thân có liên quan đến Phan phu nhân hay không, nhưng Phan phu nhân hồng hạnh vượt tường như vậy, thật sự cũng khiến cho người khác khinh thường.

“Ta khẳng định, nhân tình của nàng chính là một người hầu trong phủ, ta nhớ hắn tên Vương Hải Lâm, từ lúc phụ thân thăng chức làm giam chính Quân Khí tư, cả nhà được chuyển đến Lưu Li trang, Vương Hải Lâm liền vào phủ, thường xuyên qua lại……”

Văn Tử Hiên nhắm mắt lại: “Triệu đại nhân, việc này trước đừng nói cho phụ thân biết, đỡ cho ông khó chịu trong lòng.”

Triệu Thụy không trực tiếp đáp ứng Văn Tử Hiên, lại hỏi hắn: “Việc này ngươi biết đã bao lâu?”

“Biết đã bao lâu?” Văn Tử Hiên có chút hoảng hốt, hơn nửa ngày mới đáp, “Năm trước…… phát hiện hiện từ năm trước.”

Năm trước hắn đã phát hiện việc này, lại nhịn gần một năm cũng không nói cho người khác biết, lần này nếu không phải do Phan phu nhân đột nhiên mất tích, trong nhà lại bốc cháy, Văn Tử Hiên cũng sẽ không thẳng thắn như vậy.

Triệu Thụy trầm ngâm nói: “Văn huynh, manh mối này của ngươi thực mấu chốt, bản quan sẽ cẩn thận điều tra, nhất định sẽ chấm dứt sớm việc trong quý phủ, cứ yên tâm đi.”

Văn Tử Hiên thở dài, đứng dậy hướng Triệu Thụy chắp tay, lúc này mới lui ra ngoài.

Chờ hắn đi rồi, Triệu Thụy mới hỏi Tạ Cát Tường: “Muội tin hắn đã tha thứ cho Phan phu nhân không?”

Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn quyển sách vừa mới viết, chỉ nói: “Một người có thành kiến với người khác, sẽ không đơn giản chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt là có thể thay đổi được, huống chi, trong lòng Văn Tử Hiên, Phan phu nhân chính là thủ phạm hại chết mẫu thân hắn, mặc dù Phan phu nhân làm tốt như thế nào, hắn từ đầu đến cuối vẫn sẽ không tha thứ cho nàng.”

Có một số việc, không phải đơn giản là có thể thay đổi.

Triệu Thụy nói với Tô Thần: “Đi tìm người hầu tên Vương Hải Lâm, mặt khác, lát nữa cũng mời Văn gia đại tiểu thư đến, nhìn xem nàng có chuyện gì muốn nói hay không.”

Triệu đại thế tử vừa dứt lời, một giáo úy trẻ bên ngoài vội vàng chạy tới: “Đại nhân, Hình đại nhân đến rồi.”

Từ Lưu Li trang đến Yến Kinh, khoái mã* chỉ cần hơn nửa canh giờ, Hình Cửu Niên cũng rất nghiêm túc, nhanh như vậy đã chạy tới Lưu Li trang.

*khoái mã: ngựa chạy nhanh, tốc độ cao

Giáo úy thấy Triệu Thụy nhìn về phía sau hắn, liền nói: “Hình đại nhân nói đi xem người chết trước, đại nhân bên này cứ dò hỏi nhân chứng, chờ khi có kết quả sẽ lập tức lại đây bẩm báo đại nhân.”

Triệu Thụy gật đầu, cho hắn đi xuống.

Tạ Cát Tường cũng nhẹ nhàng thở ra: “Hình đại nhân đến rồi, thân phận người chết hẳn là sẽ dễ tra xét hơn, ít ra, cũng có thể biết rõ là nam hay nữ, độ khoảng bao nhiêu tuổi.”

Từ khi đến nha môn Quân Khí Tư vào lúc sáng sớm, hai người vẫn luôn bận rộn đến bây giờ cũng chưa được thở phào. Triệu Thụy tuổi trẻ khoẻ mạnh, cũng không tính mệt mỏi, còn Tạ Cát Tường ngay cả trà cũng chỉ uống được vài hớp, quả thật có chút không chịu nổi.

Triệu Thụy sai Triệu Hòa Trạch đi lấy chút điểm tâm trong xe ngựa lại đây, nói với Tạ Cát Tường: “Kiên trì chút nữa, chắc trước cơm tối cũng có thể kết thúc thẩm vấn mọi người ở Văn gia được rồi.”

“Ta biết,” Tạ Cát Tường cười cười, không hề kiều khí nói, “Uống thêm chút trà là ổn.”

Thời gian hai người nói chuyện, người hầu được gọi là Vương Hải Lâm, đã được Tô Thần đưa đến.

Hắn mới vừa tiến vào, Tạ Cát Tường liền không tự chủ được gật gật đầu.

Khó trách Phan phu nhân lại coi trọng hắn, dáng dấp vị người hầu trẻ tuổi này rất là anh tuấn, hắn cao lớn anh lãng, mặt mày đường nét rõ ràng, chỉ nhìn bộ dạng, quả thật là một nam nhi hiên ngang.

So với người đã đến tuổi trung niên, diện mạo bình thường như Văn đại nhân, quả thật tên hầu trẻ tuổi này thật sự khiến người khác nhịn không được nhìn thêm vài lần.

Nhưng mà, bộ dáng đẹp thì có đẹp, cuối cùng cũng chỉ là một người hầu, hắn vừa tiến vào đã nhìn trái phải xung quanh, trông có vẻ khẩn trương lại khúm núm, có thể đoán được kỳ thật hắn chưa được trải qua bao nhiêu việc đời.

Triệu Thụy vẫn cho hắn ngồi xuống hỏi chuyện.

Vương Hải Lâm rất khẩn trương, hắn túm chặt xiêm y nơi đầu gối, nắm chặt đến nỗi vạt áo nhăn nhúm, tay cũng vẫn luôn không buông ra.

Ánh mắt Triệu Thụy nhẹ nhàng đảo qua tay hắn mặt hắn, thanh âm rất là bình đạm: “Vương Hải Lâm, ngươi cũng biết vì sao bản quan cần phải dò hỏi ngươi chứ?”

Vương Hải Lâm nghe được mình bị gọi tên, cả người đều có chút run run.

“Ta…… Tiểu nhân không biết.”

Triệu Thụy rũ mắt nhìn về phía hắn, trên mặt lạnh như băng, thoạt nhìn liền rất dọa người.

Vương Hải Lâm thật cẩn thận nhìn hắn một cái, lại nhịn không được run run, lúc này mới lắp bắp nói: “Ta…… Tiểu nhân nghe nói…… Nghe nói phu nhân mất tích.”

Triệu Thụy nói: “Đúng là như thế, Phan phu nhân của quý phủ đã mất tích một ngày, Văn đại nhân báo án đến Hộ Thành Tư, do bản quan tự mình tới tìm người.”

Vương Hải Lâm mím mím môi, mấy lần hắn muốn nói chuyện, nhưng cuối cùng vẫn chưa nói ra được.

Triệu Thụy nhướng mày, thấy hắn sợ hãi như thế, liền nhìn về phía Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng hắng hắng yết hầu, nhẹ giọng hỏi: “Vương Hải Lâm, ngươi có biết quan hệ giữa ngươi và Phan phu nhân, đã bị người khác phát hiện không?”

Vương Hải Lâm thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Không có khả năng.” Hắn theo bản năng kêu một tiếng, nhưng theo giọng nói thốt ra, sắc mặt hắn lập tức trở nên trắng bệch.

“Không phải, ta không có ý đó.” Hắn lắp bắp cãi lại.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng thở dài: “Ngươi có muốn sớm tìm thấy phu nhân không? Ngươi cần phải biết, một nữ tử nội trạch như nàng, đơn độc bên ngoài là rất nguy hiểm.”

Đôi mắt Vương Hải Lâm lập tức đỏ lên.

Hắn nhìn nhìn Triệu Thụy, lại đi nhìn Tạ Cát Tường, cuối cùng cũng gật gật đầu: “Ta…… Tiểu nhân và phu nhân quả thật có hơi thân cận, bất quá…… Bất quá chúng ta không có vượt quá giới hạn, chỉ là đôi khi tâm tình phu nhân không tốt, sẽ tìm ta tâm sự.”

Một người hầu như hắn, Phan phu nhân lại cần phải tâm sự riêng với hắn?

Lời này ai nghe xong đều sẽ không tin.

Nhưng Tạ Cát Tường lại không nắm điểm này không bỏ, nàng chỉ lật quyển sách kia, hỏi: “Ngày hôm trước ngươi có nhìn thấy phu nhân?”

Ban đầu Vương Hải Lâm nói “Không có”, một lát sau, dưới ánh mắt lạnh như băng của Triệu Thụy, hắn cúi đầu sửa miệng: “Có gặp.”

Giọng nói Tạ Cát Tường ôn hòa: “Các ngươi gặp mặt khi nào, có phải trong hoa viên không?”

Căn cứ lời kể của Xảo Tư về hành trình của Phan phu nhân ngày hôm trước, địa điểm hai người có khả năng gặp mặt nhất chính là hoa viên.

Trước đó bọn họ cũng đã tra qua danh sách, người Văn gia bất luận là chủ nhân hay là người hầu đều không tính nhiều, lại đều ở tại phía sau nha môn, nhân khẩu thưa thớt, sau giờ ngọ ngày hè trong hoa viên, khẳng định sẽ không có quá nhiều người.

Bởi vì nóng, cũng bởi vì vị trí hoa viên hẻo lánh, lúc ấy người hầu đều đang bận rộn công việc của mình, sẽ không dễ đi lại trong hoa viên.

Vương Hải Lâm dường như không ngờ cái gì mình cũng chưa nói, nhưng nữ thôi quan trẻ tuổi này lại đoán được rành mạch, đành phải thẳng thắn thành khẩn nói: “Vâng…… Đúng vậy, mỗi lần tiểu nhân và phu nhân gặp mặt, đều là ở trong hoa viên, trong lòng phu nhân có phiền muộn, sẽ để tiểu nhân cùng trò chuyện, ngày hôm trước cũng là như thế.”

Tạ Cát Tường hỏi hắn: “Phu nhân nói với ngươi cái gì?”

Vương Hải Lâm do dự một lát, vẫn là nói: “Phu nhân phiền lòng chuyện Tôn quản gia, nàng nói nàng muốn tin tưởng Tôn quản gia, nhưng lại không biết ý lão gia như thế nào, thực phiền muộn. Nàng cũng phiền chuyện hôn sự của Xảo Tư, nàng nói nàng chọn cho Xảo Tư rất nhiều nhi lang ưu tú, nhưng Xảo Tư đều coi thường, kéo dài tới hai mươi tuổi vẫn chưa thành thân.”

Việc này, Xảo Tư không nhắc tới.

Tạ Cát Tường ghi ghi chép chép trên quyển sách, lại hỏi: “Phu nhân có bất mãn với đại thiếu gia không?”

Vương Hải Lâm hơi hơi sửng sốt: “Sao đại nhân biết?”

Tạ Cát Tường nhẹ giọng cười cười, chỉ nói: “Ta đoán.”

Nàng càng biểu hiện như “là chuyện đương nhiên”, Vương Hải Lâm càng không dám nói hươu nói vượn, hắn gật gật đầu: “Phu nhân cũng phiền lòng đại thiếu gia không hiểu chuyện.”

“Phu nhân…… Phu nhân nói đại thiếu gia khi còn nhỏ đã mất mẹ, là nàng quan tâm hai huynh muội đại thiếu gia đến lớn, kết quả đại thiếu gia còn xem nàng như kẻ thù. Hôn sự của hắn rõ ràng là do lão gia chọn, kết quả tự mình đại thiếu gia không hài lòng còn mắng nàng khắp nơi, nói nàng là mẹ kế tâm địa đen tối. Nếu không phải do tình cảm với thiếu phu nhân không tệ, hắn cũng sẽ không đến tìm nàng, còn làm bộ làm tịch mang theo nhân sâm già đến nữa chứ, đúng là gạt người.”

Cảm giác như trong lòng tên Vương Hải Lâm này đều là Phan phu nhân, mỗi tiếng nói mỗi cử chỉ của Phan phu nhân đều nhớ rất rõ ràng, ngay cả mấy chuyện Phan phu nhân phiền lòng, hắn cũng đều ghi tạc trong lòng, không dám quên đi.

Tạ Cát Tường nghiền ngẫm dựa trên ngôn ngữ và thần thái của hắn, đại khái cũng có thể biết, khẳng định hai người không chỉ là tâm sự giải sầu đơn giản như vậy.

Bất quá, những việc đó không cần nôn nóng thăm dò.

Tạ Cát Tường chỉ nói: “Chiều hôm trước, khoảng giờ Thân phu nhân đi hoa viên, có gặp nguy hiểm không?”

Tựa hồ như đến lúc này Vương Hải Lâm mới nhớ tới chuyện đó, vội gật đầu: “Đúng vậy đúng vậy, lúc ấy có tên trộm xâm nhập vào nhà, hình như muốn trộm chim đá trong hoa viên, kết quả vừa lúc gặp trúng ta và phu nhân, dưới hoảng loạn, hắn dùng đao khiến cánh tay phu nhân bị thương, phu nhân chảy thật nhiều huyết.”

Tạ Cát Tường thoáng có chút nghi hoặc nhìn về phía hắn: “Dưới tình hình như vậy, chẳng lẽ không phải ngươi nên tới bảo hộ phu nhân sao?”

Vì sao hắn vô sự, còn Phan phu nhân lại bị thương.

Tạ Cát Tường hỏi như vậy, Vương Hải Lâm tức khắc hổ thẹn đỏ mặt: “Ta…… lúc ấy ta sợ hãi, nhũn cả chân ra, đi…… Đi không nổi.”

Tạ Cát Tường: “……”

Triệu Thụy: “……”

Người này nhìn oai hùng bất phàm, kỳ thật lại là bao cỏ hèn nhát.

Thật chẳng bằng Văn đại nhân.

Tạ Cát Tường vừa định hỏi hắn tên trộm kia như thế nào, liền nghe Vương Hải Lâm nói: “Phu nhân…… Phu nhân kỳ thật còn phiền lòng chuyện lão gia.”

“Chuyện gì?” Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt.

Đôi mắt Vương Hải Lâm đảo tới đảo lui, phát hiện sảnh chính không có người ngoài, mới ngập ngừng mở miệng: “Kỳ thật lão gia có nuôi ngoại thất ở bên ngoài.”

Tạ Cát Tường: “……”

Triệu Thụy: “……”

Chuyện ở Văn gia, quả thật rất xuất sắc.

Vụ án một phu nhân mất tích lại kéo ra nhiều ẩn tình như vậy, cũng là việc Triệu Thụy và Tạ Cát Tường không nghĩ tới.

Như thế xem ra, Văn đại nhân, Tôn quản gia, Xảo Tư, Văn Tử Hiên kỳ thật đều có động cơ gây thương tổn cho Phan phu nhân.

Cũng không biết tên Vương Hải Lâm trước mắt này, có động cơ hay không.

Ánh mắt Tạ Cát Tường, cũng không tự chủ được rơi xuống trên người Vương Hải Lâm.

Vương Hải Lâm quay đầu đi, không dám nhìn thẳng mắt Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến, có lẽ Vương Hải Lâm cũng có động cơ.

Rốt cuộc, trong lòng Phan phu nhân để ý nhất, vẫn là trượng phu Văn đại nhân của mình.

Văn gia này tổng cộng chỉ có vài người, lại có nhiều người ghi hận nàng trong lòng như vậy.

Vị Phan phu nhân này cũng rất lợi hại.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 59"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

thien-ha-de-nhat-my-nhan-convert.jpg
Thiên Hạ Đệ Nhất Mỹ Nhân Convert
13 Tháng mười một, 2024
dem-bon-ho-bien-thanh-nguoi-thanh-that-convert.jpg
Đem Bọn Họ Biến Thành Người Thành Thật Convert
13 Tháng mười một, 2024
bon-cung-khong-the.jpg
Bổn Cung Không Thể
30 Tháng 3, 2025
ca-kinh-thanh-deu-mong-nang-hoi-cung.jpg
Cả Kinh Thành Đều Mong Nàng Hồi Cung
11 Tháng mười một, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online