Yến Kinh Khuê Sát - Chương 57
Chương 57 – Hồng nhan loạn 1
Bất luận Triệu Thụy hay là Tạ Cát Tường, ai cũng không nghĩ đến, phong thư Ổ Ngọc Thục để lại, cư nhiên là dạng nội dung này.
Tạ Cát Tường nhìn đến câu thành thân kia hãy còn đỏ mặt, chờ đến lúc nhìn thấy kỳ vọng của Ổ Ngọc Thục đối với Triệu Thụy, hốc mắt cũng phiếm đỏ.
“Thục thẩm nương đối với huynh, tất nhiên là một mảnh tấm lòng từ mẫu, Thụy ca ca,” Tạ Cát Tường do dự nói, “Ta cảm thấy thẩm nương nói đúng, chúng ta xác thật không thể vẫn luôn sống mãi trong quá khứ, sống trong oán hận, thừa lúc hiện tại còn trẻ, chúng ta cứ tiến về phía trước.”
Ổ Ngọc Thục hiển nhiên rất hiểu tính tình nhi tử mình, nàng cũng biết nhi tử rất thông minh, hắn nhất định sẽ phát hiện mối quan hệ giữa phụ thân mình và Phùng Hiểu Nhu, một khi đã biết, như vậy đối với đôi phụ tử không mấy thân thiết này, rốt cuộc sẽ không còn cách nào sống bình yên.
Tính tình Triệu Thụy vô cùng quật cường, hắn tuyệt đối không thể chấp nhận sự phản bội, cũng không thể đồng ý Triệu Vương mềm yếu vô năng lại tự cho mình hơn người.
Cho nên, vào thời điểm cuối cùng trong sinh mạng, Ổ Ngọc Thục trăm nghĩ ngàn nghĩ, đêm không thể ngủ, sau khi cân nhắc hết mọi cách, cuối cùng lấy phương thức này để lại di ngôn cho nhi tử.
Nàng biết rất rõ, Triệu Thụy khi tuổi còn nhỏ sẽ không chấp nhận lý do lấp liếm của nàng, nhưng khi thời gian trôi đi, năm tháng vội vàng, hắn từ thiếu niên trưởng thành thành thanh niên, có lẽ mới có thể hiểu được chân lý của phong thư này.
Chỉ cần hắn có thể hiểu, có thể cởi bỏ khúc mắc, Ổ Ngọc Thục mới không bị uổng phí tâm tư.
Triệu Thụy đứng ở nơi đó, ánh mắt nhìn thẳng giấy viết thư, vô số suy nghĩ cuồn cuộn trong đầu, trong lòng hắn như nổi lên một trận mưa rền gió dữ. Có cảm động, có hoài niệm, có bi thương, cũng có vui sướng bao nhiêu năm gặp lại.
Nhiều năm chưa từng gặp nhau, gặp lại lần nữa xác thật khiến người nhung nhớ.
Cho dù chỉ là vài con chữ vài dòng viết, cũng là nơi để tâm tư hướng về.
Mười năm này, không lúc nào là hắn không nhớ mẫu thân, cũng không lúc nào là hắn không nhớ lại buồn vui khi còn nhỏ.
Cho đến hôm nay hắn mới phát hiện, hắn oán trách Triệu Vương như thế, đối cái vương phủ kia cũng chán ghét đến cực điểm, bất quá là bởi vì nơi đó đã không có mẫu thân, mà Triệu Vương cũng không xứng làm phụ thân hắn.
Hắn có thể có như ngày hôm nay, đều do mẫu thân từ nhỏ dốc lòng dạy dỗ.
Đối với điểm này, mẫu thân rất rõ ràng, cũng nhìn thật thấu đáo.
Hắn cứ trưởng thành như thế, mới khiến mẫu thân vô cùng sầu lo, lúc này mới để lại phong thư này.
Triệu Thụy mím mím môi, cuối cùng khô khốc nói: “Ta rõ.”
Bởi vì thấu hiểu mẫu thân dụng tâm lương khổ, cho nên hắn không hề kháng cự tiếp thu, cũng không hề tiếp tục oán hận.
Giờ khắc này nhìn đến phong thư này, hắn rốt cuộc đã hiểu, mẫu thân nói rất đúng, chuyện giữa phụ thân và mẫu thân đều là chuyện của hai người bọn họ, không liên quan đến hắn.
Hiện tại bên cạnh Triệu Vương có Phùng Hiểu Nhu, có một đôi nhi nữ khác, tiếng phụ thân đối với hắn chỉ là một danh từ xưng hô xa lạ, bọn họ bất quá là người xa lạ được ghi chép trên một quyển tông lục mà thôi.
Hiện tại hắn dọn khỏi Triệu Vương phủ, ở tại hẻm Thanh Mai cùng Cát Tường, mỗi ngày đều bận bận rộn rộn ở Cao Đào Tư, đây là lựa chọn tốt nhất để trở thành người xa lạ.
Triệu Thụy thở phào một hơi: “Muội yên tâm, ta suy nghĩ cẩn thận.”
Tự hắn có thể suy nghĩ cẩn thận, Tạ Cát Tường cũng không khuyên tiếp nữa.
Bất quá, trên đường trở về, Triệu Thụy nói như có như không: “Nương ta cũng nói, thành thân sớm một chút.”
Mặt Tạ Cát Tường đỏ thành quả táo, nàng cúi đầu, lần này đổi thành nàng không hé răng.
Thành thân gì đó, có nam nữ chưa lập gia đình nào tự mình giáp mặt nói không?
Mấy ngày sau, Triệu Thụy ngoại trừ bận rộn công việc ở Cao Đào Tư, thì chỉ có chơi cùng Tạ Cát Tường.
Vào lúc thời tiết mát mẻ nhất vào mỗi buổi sáng, Triệu Thụy đều sẽ dạy Tạ Cát Tường cưỡi ngựa.
Trại nuôi ngựa ở Triệu Vương phủ có một con ngựa cái nhỏ rất hiền lành, thân hình cũng không cao, Tạ Cát Tường ngồi trên đó cũng không quá sợ hãi.
Nàng vốn có lá gan lớn, ngay từ đầu vì chưa quen nên được Triệu Thụy nắm đi dạo bước về phía trước, sau đó quen rồi thì càng ngày càng tùy ý, đợi cho trước khi quay về, nàng đã có thể cưỡi ngựa chạy nhẹ nhàng.
Triệu Thụy thấy nàng có cảm tình tốt với con ngựa cái này, nên thay Tạ Cát Tường đặt cho nó một cái tên, gọi là Hồng Vân.
Mấy ngày ở Phương Phỉ uyển, nụ cười trên mặt Triệu Thụy càng ngày càng nhiều, người cũng dần dần khôi phục lại dáng vẻ phóng khoáng của ngày xưa, Tạ Cát Tường rất là vui mừng, cảm thấy Ổ Ngọc Thục thật không hổ là mẹ ruột Thụy ca ca, hiểu biết rất rõ đối với nhi tử của mình.
Ngày cuối cùng ở tại Phương Phỉ Uyển, Tạ Cát Tường lại ở thư phòng lầu một chọn sách, nàng chuẩn bị mang một ít về sao chép lại, xem xong rồi lại đưa Triệu Thụy sai người đưa trở về đây.
Nàng mới vừa chọn ra hai ba quyển thư tịch tìm hiểu điều tra, bên ngoài liền truyền đến tiếng Triệu Thụy: “Cát Tường, Cát Tường.”
Tạ Cát Tường từ trong thư phòng đi ra, ngẩng đầu liền nhìn thấy Triệu Thụy sắc mặt ngưng trọng bước vào Bách Hoa viên.
“Sao vậy?”
Triệu Thụy trầm giọng nói: “Mới có giáo úy tới báo, nói giam chính Quân Khí tư ở Lưu Li trang báo, thê tử hắn mất tích một ngày, thỉnh cầu Hộ Thành Tư tìm kiếm.”
Tạ Cát Tường im lặng một lát, rồi nói: “Mất tích cũng cần Cao Đào Tư ra mặt tìm kiếm?”
Thê tử một quan viên mất tích, để Hộ Thành Tư tiếp quản là thỏa đáng nhất, đích xác không cần đến Cao Đào Tư ra mặt.
Nhưng Triệu Thụy lại lắc lắc đầu, hắn thấp giọng nói: “Quân Khí tư thuộc Công Bộ, lại không ở bên trong thành Yến Kinh, xây dựng riêng một kho Quân Khí tư ở Lưu Li trang ngoại thành, giam chính này chuyên quản lý quân bị ở Yến Kinh, chức quan đặc thù, bởi vậy Hộ Thành Tư không dám chuyên quyền, trực tiếp chuyển cho Cao Đào Tư phụ trách.”
Lúc này Tạ Cát Tường mới hiểu được, bởi vì Quân Khí tư chưởng quản quân bị, liên quan đến an phòng của Yến Kinh, vậy thê tử mất tích xác thật có thể xem như trọng án.
“Giam chính Quân Khí Tư có phẩm quan bao nhiêu?”
Triệu Thụy chờ Tạ Cát Tường đổi xong giày, hai người cùng nhau ra Bách Hoa viên, mới nói: “Đừng thấy Quân Khí tư chỉ là một giam tư thuộc phía dưới Công Bộ, nhưng liên lụy cực lớn, giam chính là chính ngũ phẩm quan, nhưng bổng lộc lại cùng cấp với thị lang.”
Lương cao dưỡng liêm*, bởi vì đặc thù, cho nên bổng lộc cũng cao.
*Lương cao dưỡng liêm: dùng lương cao hơn cấp bậc chức vụ để nuôi dưỡng lòng liêm khiết của quan lại.
Tạ Cát Tường gật gật đầu, nàng đang tự mình đeo túi xách tai thỏ lên, hỏi: “Chúng ta đi nơi nào?”
Triệu Thụy nói: “Đến nhà Văn đại nhân để tìm trước.”
Hai người lên xe ngựa, Triệu Thụy mới giới thiệu đơn giản cho Tạ Cát Tường biết, về nền tảng của vị giam chính đại nhân ở Quân Khí Tư này.
Giam chính họ Văn, tên gọi Chính Thành, là ân khoa tiến sĩ những năm đầu Thiên Bảo. Thời trẻ hắn đảm nhiệm chức vụ ở Lễ Bộ, sau nhiều lần lựa chọn và điều động, sau khi làm quan bên ngoài được trở về kinh thành, cuối cùng tiến vào Công Bộ, chuyên quản Quân Khí tư.
Vợ cả Văn Chính Thành đã mất từ sớm, để lại một trai một gái, hắn suy nghĩ vì một đôi con trai con gái này, cũng không cưới tiếp khuê tú nhà cao cửa rộng, ngược lại chọn được một nữ nhi nhà thương nhân tầm thường làm vợ kế, người một nhà sống vui vẻ, ngày tháng trôi qua cũng thật bình an suôn sẻ.
Lần này bị báo mất tích, chính là vợ kế của hắn – Phan Lâm Lang, Phan phu nhân.
Tạ Cát Tường nói: “Nhà hắn hòa thuận, thê tử mất tích, cũng có thể lý giải được vì sao phải báo quan.”
Triệu Thụy lại cười lắc lắc đầu: “Không, hòa thuận trong nhà hắn đều chỉ là biểu hiện giả dối, vì người này chưởng quản Quân Khí tư, cho nên việc trong nhà sớm đã được Nghi Loan Tư điều tra.”
Tạ Cát Tường nghi hoặc nhìn về phía Triệu Thụy, Triệu Thụy thấp giọng nói: “Vị Phan Lâm Lang Phan phu nhân này căn bản không phải nữ tử nhà thương nhân nào hết, nàng vốn là nữ tử nông thôn cơ khổ, bán mình an táng cha mẹ, được Văn Chính Thành nhìn trúng mua về làm thiếp thất, sau đó phu nhân vợ cả của Văn Chính Thành mất đi, nàng tranh đấu với các thiếp thất khác suốt hai năm, cuối cùng toàn thắng, được Văn Chính Thành thay đổi cho nàng một thân phận khác, được nghênh cưới vào phủ lần nữa, lúc này mới thành quan phu nhân chân chính.”
Hơn nửa ngày Tạ Cát Tường cũng nói không ra lời, cuối cùng nói: “Vậy cũng được?”
Triệu Thụy nhướng mày cười lạnh: “Sao lại không được? Chỉ cần bọn họ muốn, bất luận chuyện gì cũng đều có thể làm ra được.”
Luật pháp Đại Tề nghiêm ngặt, kiêng kị nhất chính là nâng thiếp làm thê, đặc biệt là gia đình quan lại, nếu việc nâng thiếp làm thê bị người khác phát hiện, bị bẩm báo lên trên chắc chắn xong đời.
Nhưng Văn Chính Thành làm chuyện này rất cao minh, để Phan Lâm Lang rời khỏi nhà một năm mới nghênh cưới về lần nữa, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ giấy tờ cần thiết, xác thật rất có đầu óc.
Hơn nữa, năm đó chức quan hắn không cao, cũng không phải chức quan gì chân chính, nên cũng không có người nào đi lắm mồm.
Nhiều năm như vậy qua đi, không ai lại biết chuyện năm đó.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nhỏ giọng hỏi Triệu Thụy: “Một khi đã như vậy, sao Thánh Thượng lại……”
Vì sao lại cho một người như vậy tới phụ trách Quân Khí tư?
Triệu Thụy rũ đôi mắt xuống, nói: “Cát Tường, muội phải biết rằng trên đời này không có người hoàn hảo, đối với Thánh Thượng mà nói, một giam chính có thể khống chế tốt Quân Khí tư còn thích hợp hơn nhiều so với một thánh nhân, chỉ cần hắn có thể gánh cái chức giam chính thật tốt, Thánh Thượng cũng sẽ không bởi vì mấy việc nhỏ này mà loại trừ hắn.”
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, nàng cũng không đồng ý cái quan điểm này cho lắm, nhưng cũng hiểu được Triệu Thụy nói rất đúng.
Nói xong chuyện nhà Văn gia, Triệu Thụy mới nói: “Căn cứ lời khai của Văn Chính Thành, đêm trước hắn canh gác ở nha môn, chưa từng trở về nhà, ban đêm sau khi Phan Lâm Lang đi ngủ cũng chưa từng xuất hiện, sáng sớm hôm sau nha hoàn Xảo Tư hầu hạ nàng rời giường rửa mặt, phát hiện người đã không thấy, hôm qua tìm kiếm trong phủ suốt một ngày cũng không thấy, cho nên hôm nay đành phải báo quan.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Không bao lâu, xe ngựa liền tiến vào Lưu Li trang, một đường tiến thẳng vào từ phía Tây thôn trang.
Nha môn Quân Khí tư cùng kho hàng đều ở phía Tây Lưu Li trang, chiếm diện tích cực lớn, mà cả nhà Văn Chính Thành cũng ở ngay tại phía sau nha môn Quân Khí tư.
Xe ngựa tiến đến cửa chính nha môn Quân Thí tư, trực tiếp ngừng ở trước cửa nha môn.
Triệu Thụy xuống xe ngựa trước, xoay người đỡ Tạ Cát Tường xuống, lúc này Tạ Cát Tường mới phát hiện một đại thần trung niên, vóc dáng cao lớn uy mãnh đang đứng trước nha môn, hàn huyên cùng Triệu Thụy.
Văn Chính Thành – Văn giam chính người rất gầy, lại rất đĩnh bạt, diện mạo hắn trung hậu, thoạt nhìn rất có khí lực, một chút đều không giống văn thần.
Hắn thấy Triệu Thụy tự mình tới, trên mặt tràn đầy vui sướng: “Làm phiền Triệu đại nhân tự mình chạy một chuyến đến đây, hạ quan vô cùng cảm kích.”
Triệu Thụy xua xua tay, cùng hắn đi vào trong nha môn: “Bản quan vừa lúc ở trên thôn trang, trực tiếp lại đây phá án, Văn đại nhân đã tra hết các nơi trong nhà chưa?”
Văn Chính Thành trực tiếp đưa bọn họ bước vào phía sau nha môn: “Tra rồi, nha môn Quân Khí tư không lớn, phía sau nha môn bất quá chỉ có hai ba cái viện, hạ quan và nội tử ở tại chủ viện, một trai một gái chia nhau ở tại hai cái viện nhỏ hơn, người hầu đều ở trong sương phòng phía sau, rất dễ kiểm tra.”
Triệu Thụy gật gật đầu: “Nếu đại nhân không ngại, chốc lát nữa bản quan cần thẩm vấn đại nhân và thân thích trong nhà, xem có manh mối nào của lệnh phu nhân không, ngoài ra, giáo úy Cao Đào Tư cũng đang tìm kiếm trong Lưu Li trang, hôm nay có thể sẽ có kết quả.”
Trên khuôn mặt trung hậu của Văn Chính Thành, lập tức hiện rõ biểu tình cảm kích.
“Đa tạ Triệu đại nhân.”
Tạ Cát Tường đi theo sau Triệu Thụy, nghiêm túc quan sát vị Văn Chính Thành này, phát hiện thường phục trên người hắn nhăn nhúm, hiển nhiên chưa được đổi mới, trên má cũng có chòm râu mới nhú, hẳn là sáng sớm không kịp cạo mặt, xem ra cũng rất nóng lòng đối với việc phu nhân mất tích.
Triệu Thụy cùng Văn Chính Thành sóng vai đi trước, vừa mới bước vào phía sau nha môn, liền nghe phía trước đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
“Cháy, cháy rồi, cháy rồi.”
Trong lòng Tạ Cát Tường cả kinh, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy mấy sân viện phía sau, khói đặc cuồn cuộn dựng lên, ánh lửa đỏ chiếu lên tận trời, cũng ánh đỏ khuôn mặt mỗi người.
Trong một mảnh tiếng khóc la, Tạ Cát Tường nghe được tiếng nói nôn nóng của Văn Chính Thành: “Mau đi lấy xe chở nước, mau đi a!”
Gió ấm giữa hè thổi bay khói đặc cuồn cuộn, ánh lửa đầy trời, Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy sóng nhiệt tấp thẳng vào mặt, nàng còn chưa kịp phản ứng, đã bị Triệu Thụy ôm chặt, cả người bay về phía sau.
Tiếng khóc, tiếng la, tiếng phòng ốc sụp đổ không dứt bên tai.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại phát hiện hắn vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Không sợ Cát Tường,” dưới chân Triệu Thụy thực mau, nhanh chóng đưa nàng rời khỏi nha môn, “Có ta ở đây, muội không cần sợ.”
Trận lửa lớn phía sau nha môn Quân Khí tư này, ước chừng gần hơn nửa canh giờ mới được đội xe chở nước chạy tới dập tắt.
Đợi cho hiện trường không còn lửa cháy, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường mới lần nữa cùng nhau trở về hậu viện.
Lúc này trên mặt Văn Chính Thành đều là dấu vết than đen, vẻ mặt hắn uể oải, thoạt nhìn có chút nghĩ mà sợ.
“Văn đại nhân đừng vội,” Triệu Thụy an ủi hắn, “Nếu có người phóng hỏa, Cao Đào Tư nhất định có thể tra ra người phía sau màn, đại nhân không cần lo lắng.”
Văn Chính Thành cười khổ ra tiếng: “Có chuyện gì xảy ra thế này, nội tử còn chưa thấy bóng dáng, trong nhà lại bị cháy, thật không dám giấu giếm, hiện tại hạ quan còn đang rất mơ hồ, luôn cảm thấy hôm nay dường như đang nằm mơ.”
Đối với Văn Chính Thành mà nói, chuyện phát sinh trong hai ngày này xác thật rất kỳ dị.
Triệu Thụy vỗ vỗ bờ vai của hắn, ra vẻ an ủi.
Tiếp đó đoàn người đi vào sâu bên trong hậu viện, vòng qua phía trước sân, trực tiếp đi vào sương phòng phía sau.
Chính nơi này là nơi phát hỏa, trực tiếp đốt cháy phòng ốc nơi này thành một mảnh phế tích, rồi cuối cùng mới chịu tắt.
Đội xe chở nước lúc này đã thu dọn xong xe chở nước và ống nước, đội trưởng đội xe lại đây nói với Triệu Thụy: “Đại nhân, nơi này được dùng làm phòng chứa củi ở Quân Khí tư, tổng cộng có hai phòng, còn có một phòng bởi vì chứa không ít đồ vật linh tinh, cho nên thế lửa cũng cháy mãnh liệt hơn, không thể nào dập được.”
Triệu Thụy gật đầu, nhìn phòng chứa củi ẩm ướt ngổn ngang, hỏi: “Khi nào người có thể vào được bên trong?”
Đội trưởng nói: “Chờ một canh giờ (2h) nếu không còn bốc cháy lên nữa, thì có thể khiêng hết mấy thứ ngổn ngang này đi, thu dọn lại.”
Triệu Thụy nhìn thoáng qua biểu tình hoảng hốt của Văn Chính Thành, lại hỏi: “Nơi này vì sao bốc cháy?”
Về vấn đề vì sao bốc cháy, đội xe chở nước thật đúng là không thể phán đoán, đội trưởng trầm ngâm một lát, nói: “Lúc này đã là giữa hè, vốn rất dễ cháy, phòng chứa củi lại chứa một lượng củi gỗ rất lớn, nếu có mồi lửa, khả năng bị bén lửa cũng rất cao. Nhưng trước mắt thuộc hạ vẫn chưa thể xác nhận, lúc ấy nơi nào phát hỏa trước, cần chờ tra xét rõ ràng mới có thể biết được.”
Đội xe chở nước đã bận hơn một canh giờ (2h), Triệu Thụy cũng không cưỡng cầu, chỉ cho bọn họ trở về nghỉ ngơi, đợi qua cơm trưa mới đến tra xét.
An bài xong cho đội xe chở nước, Triệu Thụy lại nói với Văn Chính Thành: “Văn đại nhân, ngươi vẫn nên trở về nghỉ ngơi một chút, trong quý phủ vừa xảy ra chuyện, trên dưới khẳng định đều rất hoảng sợ, không bằng chờ đến buổi chiều đi dò hỏi thêm?”
Văn Chính Thành gật gật đầu, không có nhiều lời, dẫn thân thích trong nhà trở về phía sau nha môn.
Triệu Thụy nhìn phòng chứa củi đầy đất hỗn độn, mày nhẹ nhàng nhíu lại.
Tạ Cát Tường nghiêm túc nhìn chằm chằm phòng chứa củi trong chốc lát, nhẹ giọng hỏi: “Thụy ca ca, huynh cũng lo lắng sao?”
Đúng vậy, hai người bọn họ đều rất lo lắng.
Làm quan viên tra án tại Cao Đào Tư, bọn họ đều rất rõ ràng, trong các vụ án mất tích này, một khi người mất tích biến mất quá một ngày, thì cơ hội còn sống cũng không lớn.
Phan Lâm Lang làm phu nhân của Văn Chính Thành, nàng mất tích rất có khả năng liên quan đến Quân Khí tư, cũng có thể liên quan đến ân oán khác trong nhà, nhưng xét đến cùng, nàng bất quá chỉ là một nữ tử yếu đuối, mất tích cả ngày, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường vốn còn muốn tận lực tìm kiếm, nhưng nha môn Quân Khí tư lại bốc cháy.
Nhìn nơi ban đầu là phòng chứa củi nay đã trở thành một mảnh phế tích, trong lòng hai người đều có dự cảm không lành.
Nơi này, có thể có Phan phu nhân đang mất tích không?
Triệu Thụy và Tạ Cát Tường liếc nhìn nhau, biểu tình của hai người không có gì khác biệt.
Bất quá hiện trường tràn ngập khói mù, nước bùn giàn giụa, thật sự không có cách nào đi vào, Triệu Thụy nhìn nhìn sắc trời, liền dẫn Tạ Cát Tường đến cửa hàng Thanh Dương trong Lưu Li trang.
Cửa hàng Thanh Dương bán chủ yếu là thức ăn Hoài Dương, thanh đạm tinh tế, cảm giác kéo dài, ngoại trừ món vịt hầm bát bảo nổi danh nhất, còn có viên thịt cua, cùng món tiểu long bao💥, tuy nói bởi vì vụ án mất tích cùng án phóng hỏa tại Quân Khí tư khiến cho tâm sự nặng nề, nhưng hai người vẫn nỗ lực ăn no tám phần.
Dùng xong cơm trưa, các giáo úy phân tán tìm kiếm khắp nơi trong Lưu Li trang đã lần lượt trở về, Tô Thần tiến vào bẩm báo: “Hồi bẩm đại nhân, từ hôm qua đến hôm nay cũng không có ai nhìn thấy bóng dáng Phan phu nhân, mấy cửa hàng nàng thường hay đi cũng không ai gặp nàng, nàng cũng vẫn chưa ra khỏi thành.”
Nói cách khác, Phan phu nhân rất có khả năng vẫn còn ở nha môn Quân Khí tư.
Triệu Thụy trầm ngâm một lát, nói: “Đi thông báo với Hộ Thành Tư, những thứ liên quan đến Quân Khí tư cùng người một nhà Văn Chính Thành, toàn bộ đều không được rời khỏi Lưu Li trang, nói Hộ Thành Tư cần phải bảo vệ nghiêm cửa trang.”
Tô Thần chắp tay lui ra.
Triệu Thụy đẩy cửa sổ ra, nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, nói với Tạ Cát Tường nói: “Đi thôi, lúc này hẳn là Quân Khí tư đã dọn dẹp sạch sẽ.”
Đến khi bọn họ lại tiến vào Quân Khí tư, mới phát hiện người nhà Văn gia ở sau nha môn đều thực an tĩnh, ngoại trừ Văn Chính Thành vẫn luôn chờ ở nha môn, mọi người còn lại đều không ra cửa.
Các binh lính đội xe chở nước đã dọn dẹp sạch sẽ nước bùn trên đường, đang dọn dẹp vách tường bị sụp đổ.
Tạ Cát Tường chú ý thấy, Văn Chính Thành đã thay đổi một bộ trường sam, người cũng có vẻ nhanh nhẹn hơn một ít.
Đoàn người cứ đứng như vậy trước phòng chứa củi, an tĩnh chờ đội xe chở nước bận rộn, ước chừng sau khoảng nửa canh giờ (1h), mái ngói phòng chất củi cùng vách tường mới được dọn hơn phân nửa.
Tạ Cát Tường mắt sắc, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dưới phòng ốc bị sụp, có một hình dạng cháy đen.
“Đó là……” Tạ Cát Tường túm túm cánh tay Triệu Thụy, ý bảo hắn nhìn về phía dưới.
Triệu Thụy để nàng đứng tại chỗ, còn mình liền tiến lên một bước, khom lưng nhìn kỹ.
Đó là một thân người bị lửa nóng đốt thành than.
Thế lửa vào sáng nay rất lớn, bởi vì phòng chứa củi chứa không ít củi gỗ, cho nên khó khăn lắm mới dập tắt được lửa, người bị nhốt ở phòng chứa củi, đương nhiên bị cháy đến mức hoàn toàn biến dạng.
Triệu Thụy chỉ huy các binh linh chuyên môn của đội xe chở nước dọn dẹp nơi này sạch sẽ, lúc này mới nghiêm túc nhìn lại.
Lá gan Tạ Cát Tường cũng rất lớn, nàng cẩn thận đi đến cạnh Triệu Thụy, cúi đầu cùng đánh giá.
Người bị thiêu chết vóc dáng hẳn không tính quá cao, bởi vì bị lửa đốt cháy, nên còn rút ngắn hơn bình thường một ít, vóc người chỉ có bốn thước*.
*1 thước = 0.33m => 4 thước = 1.32m
Y phục trên thân người chết đã bị thiêu hủy toàn bộ, chỉ còn lưu lại một chút vệt đen sền sệt trên người, nhìn không ra màu sắc.
Bất quá, Tạ Cát Tường nhìn thấy dưới cánh tay người chết có ánh vàng rực rỡ.
Đó là vàng đã bị nung chảy.
Người sẽ đeo vòng vàng trên cổ tay, đại khái là một nữ tử.
Tạ Cát Tường chỉ chỉ thứ màu vàng kia, nhìn thoáng qua Triệu Thụy, Triệu Thụy liền quyết đoán đứng dậy, trực tiếp phân phó Tô Thần: “Sai người cấp tốc về kinh, mời Hình đại nhân đến đây.”
Nói xong, hắn đi đến trước mặt Văn Chính Thành, rũ mắt nhìn hắn ta.
Văn Chính Thành cũng thấy được thi thể cháy đen kia, có lẽ cũng đoán được cái gì, biểu tình vô cùng hoảng hốt, chỉ có hơn buổi sáng chứ không hề kém.
Triệu Thụy bình tĩnh nhìn hắn, qua một lát sau, mới thấp giọng hỏi: “Văn đại nhân, ngươi có biết trên người lệnh chính có đặc điểm riêng gì, có thể xác định thân phận không?”
Văn Chính Thành lảo đảo một chút, đặt mông ngồi bệch xuống mặt đất.
“Triệu…… Triệu đại nhân, ngươi đây là có ý gì?” Văn Chính Thành lắp bắp hỏi.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng: “Buổi sáng khi bản quan hỏi ngươi, có tìm hết khắp nơi trong nhà chưa, ngươi nói tìm rồi, vậy có tìm ở phòng chứa củi không?”
Môi Văn Chính Thành run run, cuối cùng hắn nói: “Ta…… Hạ quan chỉ kêu người hầu trong nhà tìm kiếm mấy chỗ ở chủ viện, không có nghĩ tới sương phòng phía sau và phòng chứa củi, bất quá ta cũng có phân phó quản gia.”
“Lâm Lang…… Nội tử thích nhất sạch sẽ, nàng sẽ không đến mấy nơi đó, nàng sẽ không đi……” Văn Chính Thành nỉ non nói.
Triệu Thụy vẫn nhìn hắn, hỏi: “Từ lúc lệnh chính mất tích, quý phủ còn có người hầu khác mất tích không?”
Văn Chính Thành trầm mặc, tựa hồ như hắn đang nhớ lại, cũng tựa hồ như đang lảng tránh vấn đề này.
Cuối cùng, hắn mới thấp giọng nói: “Không có.”
“Sáng sớm hôm qua sau khi phát hiện phu nhân không ở nhà, ta đã sai Tôn quản gia đi xem xét khắp nơi, hắn cũng kiểm kê nhân số trong phủ lần nữa, ngoại trừ nội tử cũng không thiếu một người nào.”
Nếu Văn gia chỉ mất tích một người, mà trong phòng chứa củi lại có một người, vậy phải chăng là cùng một người?
Triệu Thụy tiến lên, tự mình đỡ Văn Chính Thành lên: “Văn đại nhân, ngài nhất định phải tìm ra lệnh chính?”
Văn Chính Thành ngẩn người, ngay sau đó hung hăng gật đầu: “Phu nhân cùng ta tương tri tương hứa* nhiều năm, tự nhiên nhất định phải tìm thấy nàng.”
*tương tri tương hứa: hiểu biết, tin tưởng lẫn nhau
Triệu Thụy ừ một tiếng, nói: “Một khi đã như thế, vậy bản quan muốn lần lượt thẩm vấn tất cả mọi người có liên quan trong quý phủ, đầu tiên sẽ bắt đầu từ Văn đại nhân ngươi.”
Văn Chính Thành lập tức đáp ứng, tiếp đó, ánh mắt hắn lại đưa về trên người xác chết cháy đen kia: “Triệu đại nhân, đó…… có phải…. không?”
Hắn không có dũng khí tiếp tục hỏi nữa.
Thanh âm Triệu Thụy nhẹ nhàng, so với ngày thường còn ôn hòa hơn một chút: “Bởi vì người đã bị cháy đến hoàn toàn biến dạng, không cách nào phân biệt, nên người chết có phải là lệnh chính Phan phu nhân hay không, còn phải chờ nhất đẳng ngỗ tác của Cao Đào Tư đến trình diện mới có thể xác định được, chúng ta cứ thẩm vấn trước.”
Tựa hồ như Văn Chính Thành nhẹ nhàng thở ra đối với lý do thoái thác này.
Chân hắn nhũn ra, Triệu Thụy vẫy tay cho một giáo úy tiến lên đỡ hắn, sau đó mới nói: “Văn đại nhân yên tâm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác, nếu Cao Đào Tư đã tiếp nhận, thì nhất định sẽ không bỏ qua bất luận manh mối nào.”
Đoàn người từ phía sau nha môn đi ra, trực tiếp đi đến nha môn phía trước, Triệu Thụy tự ngồi xuống ở ghế chủ vị, mời Văn Chính Thành ngồi đối diện hắn.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liếc nhìn nhau, ánh mắt không hề chớp, rơi xuống trên người Văn Chính Thành.
Triệu Thụy nhẹ giọng hỏi: “Có thể nhờ Văn đại nhân nhớ lại, một ngày trước khi lệnh chính mất tích, cũng chính là ngày hôm trước đã xảy ra chuyện gì hay không?”
Văn Chính Thành gật gật đầu, hắn cúi đầu uống một ngụm trà, lúc này sắc mặt mới hòa hoãn lại.
“Ngày hôm trước…… Ngày hôm trước ta thức dậy rất sớm, nội tử cũng thức dậy rất sớm. Bởi vì tới mùa hè, Quân Khí tư sợ nhất là thời tiết nóng bức, cho nên cách khoảng một ngày ta sẽ phải trực canh gác nha môn một đêm, ta sợ giam phó tuổi lớn trực đêm vất vả, cho nên muốn đi qua sớm thay ca cho hắn.”
Văn Chính Thành nói, thần sắc đột nhiên biến đổi.
Tạ Cát Tường nhìn hắn, tiếp nhận công việc của Triệu Thụy, dùng ngữ khí thực mềm nhẹ dò hỏi: “Văn đại nhân, ta là Thôi quan thuộc hạ của Triệu đại nhân, có phải ngài nhớ tới cái gì rồi không?”
Văn Chính Thành cũng chú ý tới nàng, nghe được nàng hỏi chuyện, liền trả lời theo bản năng: “Ngày hôm trước vừa vặn là ngày báo cáo khoản mục, tới cuối tháng, quản gia Tôn Tam Lang quản lí mọi công việc vặt trong nhà, sẽ lấy sổ sách tới chủ viện, để nội tử thẩm tra đối chiếu.”
Quản gia Tôn Tam Lang?
“Chỉ là vị quản gia này có vấn đề?” Thanh âm Tạ Cát Tường thực mềm nhẹ, làm cho Văn Chính Thành không khỏi buông cảnh giác.
Hắn trực tiếp đáp ngay: “Vốn dĩ ta cũng không để ý lắm, nhưng trải qua những việc này, ta đột nhiên nhớ lại vào tháng trước, nội tử nói với ta sổ sách trong nhà không đúng, thu vào ở thôn trang không khớp, trong đó có người đã táy máy.”
Môi Văn Chính Thành liền run rẩy, sắc mặt cũng trở nên từ từ trắng bệch: “Có thể…… Có thể là…… Hắn bị nội tử bắt được sai lầm, tâm sinh ác ý hay không?”
Ánh mắt Tạ Cát Tường hơi lóe, nàng trực tiếp hỏi: “Theo ý Văn đại nhân, ngươi cho rằng Tôn Tam Lang quản gia bị Phan phu nhân phát hiện chuyện hắn tham ô, cho nên dưới tình thế cấp bách mới giết người diệt khẩu?”
Văn Chính Thành lại dùng sức lắc lắc đầu: “Không…… Lâm Lang nói không chừng vẫn còn sống, nàng sẽ không rời khỏi ta.”
Tạ Cát Tường nhìn thấy tuyệt vọng trong ánh mắt hắn, không khỏi thở dài.
Người chết kia, có khả năng rất lớn chính là Phan Lâm lang.
Điều quan trọng nhất hiện nay, một là xác định thân phận người chết, hai là tìm ra chuyện đã phát sinh trước khi Phan Lâm Lang mất tích một ngày.
Thanh âm Tạ Cát Tường nhu hòa, nàng nói: “Được, bây giờ không đề cập tới chuyện chết hay không chết nữa, nếu vị Tôn quản gia này thực sự có hiềm nghi tham ô, vậy tâm hắn có thể sinh ý xấu hay không?”
Sắc mặt Văn Chính Thành đột biến.
“Có thể.” Văn Chính Thành nói như thế.
💥Vịt hầm bát bảo:
💥Tiểu long bao – Xiao Long Bao (Bánh bao hấp): Đây là một loại bánh bao nổi tiếng của Thượng Hải, thường ăn kèm với nước canh và thịt heo. Chiếc bánh được bọc khéo léo, xinh xắn bởi một lớp áo bánh mỏng tang. Khi ăn da bánh mềm dai vừa phải quyện với nhân mềm thơm, hấp dẫn vô cùng