Yến Kinh Khuê Sát - Chương 53
Chương 53 – Chốn đào nguyên 1
Giữa tháng sáu, thời tiết đúng lúc giữa hè.
Gió mùa hè oi bức len lỏi qua từng đường lớn hẻm nhỏ tại Yến Kinh, cuối cùng tiêu tán vài phần hơi nóng ở ven bờ kênh đào.
Sau khi vụ án tráo đổi giết người xong xuôi, Yến Kinh cũng khó có lúc an tĩnh trở lại, không phát sinh vụ án tàn nhẫn khó giải quyết nào nữa.
Triệu Thụy vẫn sửa sang lại các bản án cũ của Yến Kinh vài thập niên trước, rồi lâu lâu đến hẻm Thanh Mai đòi bữa cơm, nói không được mấy câu liền vội vàng rời đi.
Tạ Cát Tường ngồi xổm trước chậu chứa đá Triệu Thụy đưa tới, nhìn chằm chằm lửa than trong bếp lò nhỏ, nồi đồng chưng cất hương liệu trên bếp lò vang lên từng tiếng ùng ục, tinh chất hoa nhỏ từng giọt từ trong ống nhỏ dài ra ngoài.
Theo lửa than lúc sáng lúc tối, hương hoa trong lò chưng cất dần dần tràn ra, lúc này đây Tạ Cát Tường đang chưng cất hương hoa sen thực nhạt, chỉ có một mùi hương tươi mát rất nhỏ, nhưng vẫn khiến cả người thoải mái.
Hà Mạn Nương đi tới đi lui ba bốn vòng trong viện, cũng chưa nhìn thấy nàng có động tác gì, không khỏi gọi một tiếng: “Tiểu thư, hình như gia đình bên cạnh vừa mới dọn lại đây, tặng hồng bao cho nhà chúng ta, nếu không tới cửa tặng quà chuyển nhà cho nhà người ta đi?”
Nhà bên cạnh này gõ gõ đánh đánh cả một tháng, cuối cùng cũng xem như đã ngừng nghỉ, tất nhiên sợ các hàng xóm trách tội, tặng hồng bào cho từng nhà.
Tạ gia tự nhiên cũng nhận được.
Bất quá mấy ngày trước đây Tạ Cát Tường có công việc, đi theo Triệu Thụy bôn ba cả ngày ở Yến Kinh, khi được nghỉ ngơi lại bắt đầu chăm sóc hoa cỏ và làm hương lộ, nên Hà Mạn Nương cũng đã quên mất.
Dậy sớm nghe được tiếng đốt pháo bên cạnh, nàng mới nhớ tới việc này.
Khi có hàng xóm mới chuyển nhà đến, đều phải mang một ít mì sợi hoặc một chiếc đũa tới cửa cho người ta như quà chuyển nhà, đây là tập tục bản địa ở Yến Kinh.
Tạ Cát Tường cũng không phải lại phát ngốc, nên vẫn ghi được lời nhũ nương nói vào trong lòng, nghe vậy liền nói: “Cũng tốt, trong nhà vừa lúc còn có mì sợi, mang một ít qua đó đi.”
Nghĩ nghĩ, Tạ Cát Tường lại lục lọi trong ngăn tủ chứa hương lộ, lấy ra một lọ hương hoa kim ngân💥, nói: “Ngày mùa hè nóng bức, con làm mùi hương này để giải nhiệt, đưa thêm một lọ này qua đó luôn đi.”
Hai người chải đầu lần nữa, cùng nhau ra khỏi nhà.
Lại không nghĩ rằng, nhà bên cạnh lại an an tĩnh tĩnh, cứ như không có hàng xóm nào khác ở đó.
Tạ Cát Tường nghiêng tai lắng nghe, không nghe được động tĩnh gì, suy tư nói: “Có lẽ người nhà này không thích náo nhiệt, đồ vật đưa đến rồi thì chúng ta đi về liền.”
Hà Mạn Nương gật gật đầu, tiến lên gõ cửa.
Nhà số mười bảy hẻm Thanh Mai, cửa nhà không treo biển số nhà, cửa viện vẫn treo bảng Nguyễn gia như cũ, bất quá đã sơn lại một lớp sơn hồng, thoạt nhìn ngược lại sáng sủa hơn rất nhiều.
Hà Mạn Nương mới vừa gõ cửa hai cái, cửa liền mở ra từ bên trong: “Xin lỗi, hôm nay không gặp khách……”
Người mở cửa nói nửa câu, ngẩng đầu liền thấy khuôn mặt quen thuộc của Hà Mạn Nương, lập tức thu nửa câu sau trở về.
Hà Mạn Nương cũng thực kinh ngạc: “Triệu thị vệ?”
Triệu Hòa Trạch liếc mắt nhìn Tạ Cát Tường phía sau Hà Mạn Nương, lập tức lui nửa bước: “Hà phu nhân, Tạ tiểu thư mời vào bên trong.”
Tạ Cát Tường: “……”
Khó trách trước đây bảo hắn tìm một nơi ở, hắn cứ che che giấu giấu, cũng khó trách cái viện nho nhỏ bên cạnh này, cũng có thể lăn lộn đến hơn một tháng mới có thể vào ở.
“Thì ra là Triệu đại thế tử a.” Tạ Cát Tường bước vào cửa viện, ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy đứng ở nhà chính đang nói cười vui vẻ.
Triệu Thụy hôm nay chỉ mặc một bộ trường sam màu xanh nhạt, toàn bộ vạt áo, cổ tay áo đều thêu hoa văn sóng cuộn như có như không, một mái tóc dài tùy ý buông xõa sau người, chỉ thắt trên đỉnh đầu một dải lụa màu xanh nhạt.
Tư thái một công tử nhàn nhã nhẹ nhàng.
Vừa mới đón Tạ Cát Tường vào cửa, Triệu Thụy phe phẩy quạt xếp trong tay, khoan thái bước ra sảnh chính.
“Cát Tường, muội đã đến rồi.”
Toàn bộ lạnh băng trên mặt Triệu Thụy đã biến mất không thấy, giờ phút này, hắn tựa hồ lại biến thành Thụy ca ca sẽ chơi sẽ đùa, sẽ khóc sẽ cười như khi còn nhỏ.
Đôi mắt phượng hẹp dài của hắn như chứa ngàn vạn ngôi sao trời, toàn bộ chuyên chú vốn có trong ánh mắt, đều đặt trên người một người.
Tạ Cát Tường vốn đang muốn chất vấn, tức khắc nói không nên lời.
Nàng không biết cố gắng lại đỏ mặt, cuối cùng chỉ nói lẫy: “Một tháng trước đã có ý định muốn dọn lại đây, thế mà vẫn che che giấu giấu, thiệt tình luôn.”
Thời gian nói những lời này Triệu Thụy đã đi đến trước mặt Tạ Cát Tường.
Hắn hơi hơi cong lưng, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ của nàng, nói: “Muốn cho muội một kinh hỉ a.”
(Editor: tưởng tượng hình ảnh của đoạn này trong đầu, tự dưng tui thấy ngọt quớ chời quơi, thích ghê á chài 🤭)
Tạ Cát Tường nhấp nhấp môi, theo bản năng lui về sau nửa bước.
“Đâu ra kinh hỉ, nói kinh hãi cũng không quá,” Tạ Cát Tường ráng chống đỡ nói, “Huynh chuyển đến nơi này, sao có thể ở quen được?”
Triệu Thụy không giống nàng, chưa nói từ nhỏ cẩm y ngọc thực lớn lên, mà tật xấu đầy trên người hắn, cũng đủ khiến người ta phát sầu, càng không cần phải bàn tới việc ở lại một cái tiểu viện, còn nhỏ hơn phòng ngủ của hắn.
Triệu Thụy xếp quạt, nắm sau thắt lưng nàng một cái, xoay cả người nàng qua: “Cát Tường tiểu thư có thể ở, vì sao ta không thể ở, nhìn thử xem, hoa cỏ quý giá ở Triệu Vương phủ ta đều chuyển hết đến đây, muội thích chậu nào cứ trực tiếp lấy đi.”
Viện này của Triệu Thụy, trang hoàng vô cùng độc đáo.
Cái sân nhỏ hẹp có một bồn hoa nhỏ, hoa trong bồn đung đưa đón gió, sắc màu rực rỡ, lộ rõ vẻ náo nhiệt ngày hè.
Bên cạnh bồn hoa là một bộ bàn đá ghế đá, phía trên còn gắn một cây dù giấy thật lớn vô cùng hiếm lạ, hiển nhiên là ghét bỏ sẽ bị phơi nắng khi ngồi uống trà.
Ngoại trừ sân viện, trong ngoài phòng chính đều được đặt trong tình huống, cái nào có thể sửa đều sửa lại một lần, dù sao Triệu đại thế tử cũng không tính tiếp khách tại đây, do đó, trực tiếp nối phòng ngủ và sảnh chính làm thành một phòng ngủ lớn, sương phòng bên hông đổi thành một cái phòng khách nhỏ, chuẩn bị cho khi Tạ Cát Tường tới cũng có chỗ ngồi chơi.
Ngoại trừ cái này ra, nhà kề trong viện còn có một phòng tắm, dùng để rửa mặt tắm gội đi nhà xí.
Đừng thấy viện mới dọn vào, nhưng rất gọn gàng ngăn nắp, bố trí như thế ngược lại có vẻ càng thêm thanh nhã.
Chẳng qua, Tạ Cát Tường nhìn trái nhìn phải, nơi này ngược lại không có phòng bếp.
“Sao không có phòng bếp?” Tạ Cát Tường nghi hoặc hỏi.
Triệu Thụy rũ mắt xuống, ngữ khí có chút ủy khuất: “Viện quá nhỏ, lúc còn chưa dọn vào, ta liền nghĩ nếu không ổn thì về vương phủ bên kia dùng cơm, hoặc ăn cơm trong nha môn cũng được, còn không nữa thì chẳng phải vẫn còn thẩm nương sao?”
Tạ Cát Tường: “……”
Bàn tính nhỏ của hắn gõ kêu thật là kêu, nàng đều nghe được rõ ràng.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái.
Triệu Thụy ngoan ngoãn đứng bên cạnh nàng, vẫn chớp chớp mắt nhìn nàng.
Tạ Cát Tường cảm thấy chắc mình điên rồi, người này khi nào lại trở nên vô cùng đáng thương vậy?
Hà Mạn Nương thấy hai người bọn họ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cũng không nói lời nào, liền ho nhẹ một tiếng: “Được rồi, thế tử dọn qua đây ngược lại náo nhiệt hơn chứ sao, về sau cứ qua nhà dùng cơm đi.”
Triệu Thụy lặng lẽ nhấc đuôi mắt, ngữ khí cũng mang theo chút chờ đợi: “Thật sao? Vậy đa tạ thẩm nương.”
Tạ Cát Tường lạnh lùng hừ một cái, không để ý đến hắn ở kia tự quyết định, lập tức đi vào trước vườn hoa, ngồi xổm xuống ngắm nhìn mấy chủng loại hoa quý Triệu Thụy mang đến.
Hoa nhà Triệu Vương phủ tự nhiên là cực kỳ tốt.
Bất quá làm hương lộ cũng không cần mấy chủng loại quý như vậy, hoa quý phần lớn đều bởi vì đẹp, không phải bởi vì mùi hương thấm vào ruột gan, nhưng mặc dù chỉ nhìn như vậy thôi, cũng thật sự cảnh đẹp ý vui.
Tạ Cát Tường nhìn hoa trong chốc lát, lúc này mới tâm bình khí hòa đứng dậy: “Sau này không định quay về nữa sao?”
Triệu Thụy nhàn nhạt ngồi ở bàn đá, để Tạ Cát Tường ngồi xuống cũng hắn: “Ở đây một thời gian trước đã, về sau muội dọn đi rồi, ta cũng lập tức dọn đi.”
Lời này nếu nghe kĩ, thật ra chỉ có một ý tứ.
Ta ở nơi này là vì bên cạnh muội.
Khuôn mặt nhỏ mượt mà của Tạ Cát Tường, lại nhịn không được nổi lên đỏ ửng.
“Nếu ta ở đây cả đời thì sao?” Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi.
Triệu Thụy nhẹ giọng cười cười.
Tiếng cười kia giống như một cơn gió mát, thổi bay tất cả bực bội trên người Tạ Cát Tường: “Vậy ta cũng có thể ở nơi này cả đời.”
Tạ Cát Tường lập tức im lặng.
Triệu Thụy đạm nhiên nấu nước, pha trà, sau đó đẩy chung trà lưu li đến trước mặt Tạ Cát Tường: “Trà hoa cúc cẩu kỷ, mát gan sáng mắt, muội uống thử xem.”
Một chén trà uống xong, lúc này Tạ Cát Tường mới không còn thẹn thùng nữa.
“Gần đây vẫn còn bận?” Tạ Cát Tường hỏi.
Gần đây không có vụ án nào, nhưng Triệu Thụy cũng rất ít khi tới hẻm Thanh Mai, cho dù có đến bất quá cũng chỉ đưa chút thức ăn, vội vàng nói vài câu rồi đi ngay.
Triệu Thụy nghe đến đó, ánh mắt hơi hơi trầm xuống, hắn ngẩng đầu nói với Triệu Hòa Trạch: “Hòa Trạch, ngươi đưa thẩm nương trở về làm cơm trưa, mua thêm ít món đơn giản cũng được.”
Hai người có chuyện muốn nói, Triệu Hòa Trạch và Hà Mạn Nương liền lập tức lui xuống.
Triệu Thụy trầm tư một lát, lại an tĩnh uống hai ly trà, lúc này mới nói: “Cát Tường, muội có biết vụ án cuối cùng bá phụ làm, rốt cuộc là vụ án nào không?”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt, nàng vẫn luôn cho rằng Triệu Thụy đang tra rõ các bản án cũ trước kia ở Yến Kinh, không ngờ lại là về vụ án nhà mình.
Chuyện xảy ra vào hai năm trước, cũng là vào một ngày tháng sáu nóng bức như vậy, Tạ Cát Tường nhớ lúc ấy hình như đã có hai thư sinh trẻ chết ở Yến Kinh, vì thân phận hai người này đặc thù, nên chuyện này huyên náo thật lớn.
Hai năm trước vừa vặn có khoa cử, tuy rằng thi đình cũng đã kết thúc vào một ngày mùa xuân tháng ba, nhưng một số cử nhân thi rớt khoa cử vẫn còn ở lại Yến Kinh, không phải vì trao dồi văn chương học thêm kiếm thức, mà là chờ tìm một chức quan, cho nên khi đó Yến Kinh vẫn rất náo nhiệt.
Hai năm trước, Tạ Cát Tường mười sáu mười bảy tuổi.
Nàng lúc ấy là khuê tú người người ở Yến Kinh đều hâm mộ.
Là nữ nhi duy nhất trong nhà, nàng đã theo mẫu thân quản gia, cũng theo phụ thân thảo luận một ít vụ án đã được kết án, khi rảnh rỗi sẽ có bạn tốt khuê các cùng nhau ra cửa đạp thanh, khi ca ca ngẫu nhiên từ thư viện trở về, cũng sẽ đưa nàng đi chơi khắp Yến Kinh.
Càng không cần phải nói, nàng còn một thanh mai trúc mã quyền thế ngập trời.
Cuộc sống của Tạ Cát Tường trước 17 tuổi, hết thảy đều trôi chảy, nàng chưa bao giờ biết hai chữ phiền lòng rốt cuộc có ý gì.
Cho đến sau giờ ngọ một ngày nóng bức kia, phụ thân hẳn nên làm việc trong nha môn đột nhiên trở về nhà.
Lúc ấy Tạ Cát Tường đọc sách trong thư phòng, nghe được tiếng bước chân vội vã của phụ thân, cũng có chút kinh ngạc, lập tức đi lên đón: “Cha, sao lúc này cha đã trở về rồi?”
Nhưng sắc mặt Tạ Uyên Đình tái nhợt, khó có lúc không để ý tới nàng.
Hắn tựa hồ cũng không nghe được tiếng nữ nhi nói chuyện, chỉ một mạch vọt vào trong thư phòng, tìm kiếm trong đống sách cũ trước kia.
Tạ Cát Tường có chút không biết làm sao.
Nàng tự hỏi một lát, để nha hoàn đi bẩm báo mẫu thân trước, sau đó liền thật cẩn thận trở lại bên người phụ thân, cúi đầu hỏi hắn: “Cha, rốt cuộc cha sao vậy? Cha đang tìm cái gì? Nữ nhi tìm phụ cha.”
Tạ Uyên Đình vẫn không để ý tới nàng.
Lúc này, Tạ Cát Tường thoáng có chút kinh hoảng.
Phụ thân nàng trước nay đều là trời quang trăng sáng, đạm nhiên ưu nhã, chưa từng điên cuồng nhập tâm như bây giờ.
Không, đó có lẽ cũng không phải nhập tâm.
Tạ Cát Tường nói với Triệu Thụy: “Lúc ấy ta cho rằng, ông đã tra được nghi nan của vụ án nào đó rồi, nhưng sau đó mới phát hiện ra, ta đã đoán sai.”
“Hai năm trước, lúc ấy ở Yến Kinh có hai thư sinh trẻ, được phát hiện chết phía sau Lưu Li trang. Ta nhớ mùa hè năm Thiên Bảo thứ 21, cũng là mưa rơi liên miên, vì mưa quá nhiều, lũ quét bất ngờ làm sụp một mảnh rừng đào trên Thiên Nam Sơn, dẫn tới chân núi phía sau Lưu Li trang bị sạt lở rối tung rối mù.”
Nói là thư sinh, kỳ thật phải nói là cử nhân, tuổi còn trẻ đã có thể thi đậu cử nhân, tiền đồ không thể hạn lượng.
Cho nên sau khi trượt thi đình, hai người này cũng không theo số đông người về quê, ngược lại vẫn ở lại Lưu Li trang phụ cận Yến Kinh, muốn tìm cơ hội dự thính ở Tri Hành thư viện.
Học thức của bọn họ đủ rồi, kiên nhẫn cũng đủ, chỉ là kiến thức không đủ mà thôi.
Tri Hành thư viện ở ngay bên trong Lưu Li trang, đây xem như trang viên giàu có và đông đúc nhất vùng Đông Giao của Yến Kinh, bởi vì Tri Hành thư viện cùng Lưu Li trang phong cảnh như tranh, vùng phụ cận cũng càng ngày càng phồn hoa, còn náo nhiệt hơn Nam Giao rất nhiều.
*Nam Giao / Đông Giao: là vùng ngoại ô phía Nam / phía Đông của Yến Kinh.
Hai vị cử nhân này vốn đang du học ở Yến Kinh, cứ im hơi lặng tiếng như thế biến mất ở Lưu Li trang, nếu không nhờ trận mưa to kia, nói không chừng vĩnh viễn sẽ không ai phát hiện ra.
Một trận mưa to phá hủy vách núi, cũng khiến cho thi thể nát thành mảnh nhỏ.
Tạ Cát Tường thở dài: “Lúc ấy phụ thân ta thề, nhất định phải phá được án này.”
💥Hoa kim ngân: thảo dược dùng để giải nhiệt và trị 1 số bệnh khác
Tạ Uyên Đình xuất thân Tạ thị Thanh Nguyên, tuy không phải là gia tộc xa hoa bậc nhất, nhưng cũng là dòng dõi thư hương, là hào môn vọng tộc ở địa phương.
Tạ Uyên Đình từ nhỏ thông tuệ, tuổi còn nhỏ đã văn chương xuất chúng, là thiên tài nổi tiếng xa hắn, sau khi hắn lớn lên, hai mươi tuổi đã thi đậu tiến sĩ, thành môn sinh thiên tử.
Cũng chính vì nguyên nhân này, hắn mới có thể cưới được mẫu thân Tạ Cát Tường – Tô Huỳnh Tú.
Mẫu thân Tô Huỳnh Tú của Tạ Cát Tương là người Yến Kinh, xuất thân quan lại thế gia, cùng mẫu thân Ổ Ngọc Thục của Triệu Thụy là bạn tốt khuê các, tình nghĩa hai người đã gắn kết từ nhỏ.
Kể từ đó, Tạ Uyên Đình cũng đứng vững gót chân ở Yến Kinh.
Tạ Cát Tường biết rất rõ, phụ thân và mẫu thân tuyệt đối không phải liên hôn như người khác nói, hai người bọn họ là nhất kiến chung tình, yêu thương lẫn nhau, sống những tháng ngày hạnh phúc mỹ mãn, dưới gối cũng chỉ có một trai một gái, lại rất thỏa mãn.
Nhớ đến nơi đây, trong lòng Tạ Cát Tường càng thêm khó chịu.
Triệu Thụy nhìn Tạ Cát Tường dần dần trầm mặc, rốt cuộc vươn tay, nhẹ nhàng cầm bàn tay nhỏ có chút lạnh lẽo của nàng.
“Cát Tường, muội còn có ca ca, có thẩm nương, cũng còn có ta.”
Tay hắn rất lớn, cũng rất ấm, thanh âm kiên định xưa nay chưa từng có.
Tạ Cát Tường đột nhiên cảm thấy đáy mắt ấm áp.
Từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện, nàng bận rộn chăm sóc mẫu thân, sau đó mẫu thân chết bệnh, nàng lại lo lắng cho ca ca sẽ có nguy hiểm trên đường, cả người rối rắm từ lâu, cũng không hề khóc.
Chuyển đến tiểu viện ở hẻm Thanh Mai, nàng bắt đầu nhớ người nhà, lo lắng tương lai, mấy tháng đó, kỳ thật cũng đều có nhũ nương và Triệu Thụy làm bạn bên người.
Nàng có thể có hôm nay, Triệu Thụy đã dùng sức lực quá lớn.
Tạ Cát Tường không khỏi ngẩng đầu lên, mắt chứa lệ nóng nhìn Triệu Thụy.
Lòng Triệu Thụy thắt lại, vô số con kiến gặm nhắm trái tim hắn, làm hắn hiểu rõ hai chữ đau lòng rốt cuộc có nghĩa gì.
“Cát Tường,” Triệu Thụy nắn nắn tay nàng, “Ngoan, không khóc, chúng ta không nói nữa.”
Thanh âm Triệu Thụy ôn nhu, trong giọng nói đều là an ủi tràn đầy.
Nhưng Tạ Cát Tường lại lắc lắc đầu, nàng cúi đầu nhanh chóng xoa xoa đôi mắt: “Không, vẫn muốn nói.”
Nàng cẩn thận nhớ lại một hồi, nói: “Kỳ thật hai cử nhân kia chết vô cùng kỳ quặc, bọn họ ở Yến Kinh không thân không thích, ở lại Lưu Li trang ước chừng nửa năm, theo lý hẳn phải có người từng gặp mặt bọn họ, nhưng ngoại trừ thi hội cùng thi đình, người khác cũng chưa từng gặp mặt bọn họ, cho đến khi hai người chết, cử nhân cùng khoa thi mới mơ hồ nhớ tới có hai người kia.”
“Vì người chết thân phận đặc thù, lại là người tuổi trẻ tài tuấn, phụ thân ta rất lo lắng, vẫn luôn ở trong nha môn tra án, năm ấy mưa gió liên miên, mẫu thân lo ông ở nha môn Hình Bộ ăn không ngon ngủ không tốt, nên thường xuyên đưa cơm đến cho ông.”
Đối với việc xảy ra ở năm Thiên Bảo thứ 21, Tạ Cát Tường cơ hồ có thể nói như đang hiện rõ trước mắt.
Năm trước nàng kinh hoảng, cả người cứ mơ mơ màng màng, nhưng khi người càng có thêm tinh thần, lại càng thích nhớ về chuyện cũ.
Đặc biệt là chi tiết năm đó, nàng nhớ đi nhớ lại, cẩn thận cân nhắc, muốn tìm ra dấu vết để lại trong đó.
Cho nên, hiện tại mà nói, đều là manh mối nàng đã cẩn thận cân nhắc qua.
“Mẫu thân ngày ngày đưa cơm, đột nhiên có một ngày, phụ thân cũng không gọi nàng đi, ta nhớ rất rõ,” Tạ Cát Tường nghẹn ngào, “Một ngày nọ, mẫu thân trở về nhà, trước tiên gọi nhũ nương đến bên người nói vài câu, sau đó nhũ nương liền trở về từ biệt ta, nói cháu trai nàng bị bệnh, phải về nhà thăm người thân.”
Hà Mạn Nương từ nhỏ làm bạn bên cạnh Tạ Cát Tường, nàng vốn là tỳ nữ của Tô Huỳnh Tú, sau đó thành thân cùng quản gia Tạ gia, mang thai sinh con cùng lúc với Tô Huỳnh Tú, liền trở thành nhũ mẫu cho tiểu tiểu thư, từ đây bắt đầu chăm sóc Tạ Cát Tường.
Nhưng mà số Hà Mạn Nương cũng không tốt, nhi tử nàng từ khi còn nhỏ đã bệnh tật ốm yếu, chạy chữa khắp nơi cũng không thấy đỡ, bảy tám tuổi đã mất, mà trượng phu nàng cũng qua đời ngoài ý muốn, nàng chỉ còn lại một cháu trai, xem như còn lại chút người thân.
Chuyện này không chỉ Tạ Cát Tường biết, mà ngay cả người thường xuyên đến Tạ gia như Triệu Thụy cũng biết.
Cho nên Tạ Cát Tường vừa nói việc này, Triệu Thụy lập tức hiểu rõ: “Nói cách khác, lúc ấy bá phụ đã phát hiện có dị, nên sớm làm chuẩn bị.”
Cháu trai Hà Mạn Nương vốn làm chức quản sự ở trang viên ngoại thành của Tạ gia, sau đó Tô Huỳnh Tú cho rất nhiều tiền, để hắn về quê mở một quán rượu nhỏ, không cần tiếp tục làm người hạ đẳng.
Cho dù hắn bị bệnh, cũng có thê tử chăm sóc, làm sao cần trưởng bối đi chăm sóc? Bởi vậy, là do lúc ấy Tạ Uyên Đình cảm thấy vụ án có dị, nên nhanh chóng an bài Hà Mạn Nương đi hẻm Thanh Mai mua nhà cửa, đơn giản sửa chữa chuẩn bị sử dụng sau này.
Tạ Cát Tường gật gật đầu.
Nàng thở dài nói: “Nhưng lúc ấy ta cái gì cũng đều không hiểu, cũng không biết bên trong có rất nhiều huyền cơ, nghe nhũ nương phải đi, trong lòng còn rất khổ sở, còn làm mình làm mẩy với nàng.”
Triệu Thụy rót ly trà cho nàng, nhẹ nhàng đẩy đẩy về phía trước: “Không phải muội sai, mấy ai có thể nghĩ đến đâu.”
Đúng vậy, ai có thể nghĩ đến Tạ Uyên Đình làm quan mười tám năm, thanh chính liêm khiết, có thể nói là một vị hình danh quan điển hình, lại vì ham muốn của bản thân phạm phải hành vi phạm tội lớn như thế, thậm chí còn kéo người khác gánh tội thay, khiến người chán ghét.
Tạ Cát Tường nói: “Không đến mấy ngày, vào một ngày nắng nọ, phụ thân về nhà điên cuồng tìm kiếm, cuối cùng ta nhớ ông tìm được trong mớ sách đó một tập thơ.”
“Ông nói với ta, Cát Tường, chúng ta được cứu rồi.” Tạ Cát Tường nức nở nói.
Đâu ra được cứu rồi?
Tạ Uyên Đình nôn nóng về nhà, lại hứng thú bừng bừng rời đi, bất quá chỉ trong thời gian một khắc (15p), hiện tại Tạ Cát Tường nhớ lại, cũng rất hoảng hốt.
“Đó là lần cuối cùng ta nhìn thấy phụ thân vẫn còn sống.”
5 ngày sau, hành vi Tạ Uyên Đình tàn sát nhiều người bại lộ, một thước lụa trắng treo cổ trên đại đường Hình Bộ.
Tạ Cát Tường không thể gặp mặt ông lần cuối cùng.
“Lúc ấy trong nhà rất loạn, phụ thân được cho là sợ tội tự sát, sau khi ông chết còn có rất nhiều tội danh cần kiểm tra đối chiếu sự thật, nhà bị niêm phong, cũng có người tiến vào xét nhà, mẫu thân lập tức bị bệnh, ta và ca ca ra sức duy trì sinh kế.”
Nhưng cũng không duy trì được bao lâu.
Lại qua 5 ngày, cuối cùng tội danh của phụ thân cũng được định, ông tàn nhẫn giết hại hai gã cử nhân, lại lấy thân phận hình danh quan che giấu hành vi phạm tội, ý đồ vu oan hãm hại người khác, sau khi chuyện bại lộ sợ tội tự sát, tước bỏ thân phận tiến sĩ, vợ, con trai lưu đày Mạc Nam, nữ nhi tuổi còn nhỏ cho ở lại kinh, tịch biên gia sản, tất cả nô bộc trong nhà đều bị bán đi.
Hình danh quan, kiêng kị nhất chính là biết pháp còn phạm pháp.
Huống chi Tạ Uyên Đình còn sợ tội tự sát, không để lại một câu nhận tội, bởi vậy trừng phạt đối với Tạ gia phá lệ nghiêm trọng.
Phán quyết này được đưa ra, mẫu thân nàng trực tiếp ngất ngay tại chỗ, chỉ trong vòng năm ngày sau đã buông tay lìa đời, hiện tại Tạ Cát Tường nhớ lại, cũng không biết mười lăm ngày đêm nàng đó đã trải qua như thế nào.
Nàng chỉ nhớ đưa mẫu thân về Tô gia, sau khi Tô gia làm lễ tang đơn giản cho mẫu thân, mình lại phải đưa ca ca đi.
Huynh trưởng nàng xuất chúng như tùng bách, ngạo nghễ như hàn mai, kiên định như thanh trúc, lại phải chịu khổ hình lưu đày ngàn dặm.
Tạ Cát Tường cuối cùng nói: “Lúc ấy ca ca nói với ta, nói huynh ấy chung quy sẽ trở về, oan khuất của phụ thân nhất định có thể rửa sạch, huynh muội chúng ta nhất định có thể đoàn tụ.”
“Ta chờ đợi ngày này, đã chờ hai năm.”
Hết thảy hạnh phúc đều thành mây khói thoảng qua, mà đầu sỏ gây tội vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật, Tạ Cát Tường không biết phải trách ai, cũng không biết người phía sau màn đến tột cùng là ai, nàng chỉ biết, một đời danh dự của phụ thân nàng bị hủy trong một sớm, mẫu thân nàng cũng bởi vậy mà buông tay lìa đời, ca ca nàng lưu đày ngàn dặm, thành tù nhân Mạc Nam.
Mà nàng, tuy rằng còn sống, nhưng cũng như đã chết.
Nếu không có Triệu Thụy, nếu không có Hà Mạn Nương, nếu không có thư ca ca gửi về, nếu không phải trong lòng nàng còn có một hơi, nàng cũng không sống đến hiện tại.
Nàng không phục.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu, nhìn về phía Triệu Thụy.
Giờ phút này, đáy mắt nàng cũng không còn nước mắt, cũng không còn nhu nhược và thống khôt.
“Lúc ấy phụ thân ta nói, ông tìm được rồi.”
“Như vậy ông nhất định đã biết, người giết hai thư sinh đó rốt cuộc là ai.”
Tạ Cát Tường lại nói: “Sau đó ta đã nghĩ lại vô số lần, có phải lần đó hung thủ rất khó đối phó hay không, thế cho nên phụ thân ta còn chưa kịp bắt hắn nhận tội, đã bị đối phương trở tay hãm hại. Nếu là như thế, trong lòng liền giống như có sâu bọ, như thế nào cũng ngủ không yên.”
Phụ thân bị người khác oan uổng đến chết, đến nay chưa lấy lại trong sạch, một gia đình hạnh phúc của nàng nói đổ là đổ, nói mất liền mất, có thể nào không oán hận.
Mấy việc này, Triệu Thụy đều hiểu.
Triệu Thụy nghe đến đó, trái tim rốt cuộc cũng trở xuống bụng.
Hắn thở một hơi thật dài.
“Vậy là tốt rồi.”
Hắn cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường, ánh mắt cũng là kiên định xưa nay chưa từng có: “Cát Tường, kỳ thật gần đây ta tìm kiếm lại bản án cũ năm rồi, cũng tra ra một chút dấu vết để lại, bất quá những manh mối quá mức lộn xộn, chờ sau khi Bạch Đồ bên kia chỉnh hợp lại lần nữa, chúng ta lại cùng nhau thương thảo.”
Đôi mắt Tạ Cát Tường lập tức liền sáng: “Thật sự?”
Triệu Thụy giương khóe môi, cho nàng một nụ cười khẳng định.
“Thật, lúc ấy mở lại vụ án, nói không chừng rất nhanh là có thể tra ra manh mối,” Triệu Thụy gằn từng chữ một nói, “Muội yên tâm, Thần Tinh huynh sẽ trở về đoàn tụ với muội rất nhanh thôi, còn oan khuất của bá phụ cũng sẽ được rửa sạch.”
Tạ Cát Tường nhếch môi, gương mặt có má lúm đồng tiền dường như đang sáng lên, đáng yêu lại mê người.
“Ngay từ đầu ta đã hứa hẹn với muội, hết thảy đều sẽ tốt.”
“Muội tin ta không?”
Tạ Cát Tường dùng sức gật gật đầu: “Ta tin.”
Triệu Thụy lại cười.
Chờ đến lúc nói xong, mặt trời cũng đã lên cao, ánh nắng lập lòe thiêu đốt không khí, nóng đến mức cả người đều là mồ hôi.
Cho dù Tạ Cát Tường chịu được nóng, cũng ngồi không yên: “Nếu không về nhà đi? Dùng cơm trưa trước, sau đó lại nói chuyện khác.”
Triệu Thụy gật đầu, ngoan ngoãn cùng nàng trở về nhà.
Cơm trưa hôm nay Hà Mạn Nương chuẩn bị rau xào cùng Triệu Hòa Trạch phái người mua vài món hấp từ Túy Hương Lâu về.
Món hấp Túy Hương Lâu dựa vào món xíu mại gạo nếp, tôm thủy tinh hấp, bánh bao gạch cua cùng với món bánh hoa quế💥mà nổi tiếng.
Bốn món này cũng đều là món Tạ Cát Tường thích ăn, Triệu Hòa Trạch không dám qua loa, trực tiếp mua mỗi loại 2 đĩa, dự tính để tiểu thư ăn ít ít thay cơm trưa.
Mà Hà Mạn Nương lại thương Triệu Thụy, chuẩn bị riêng món đậu que xào chay, bạch quả bách hợp xào rau cần cùng với gà hầm nấm💥 Triệu Thụy thích ăn.
Một bữa cơm, người một nhà dùng đến mỹ mãn, đợi dùng xong cơm, Triệu Thụy liền trực tiếp đứng dậy, nói với Tạ Cát Tường: “Trong nha môn còn có việc, chuyện khác ta về rồi nói tiếp.”
Tạ Cát Tường gật gật đầu, dùng xong cơm, tâm tình nàng cũng bình thản hơn rất nhiều, không hề nặng nề như vừa rồi.
Triệu Thụy lặng lẽ nhìn thoáng qua Hà Mạn Nương, thấy nàng đang tập trung dọn dẹp bàn ăn, liền duỗi tay nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu nhỏ của Tạ Cát Tường: “Đừng suy nghĩ miên man, nghe chưa!.”
Tạ Cát Tường né về sau, nói: “Đã biết đã biết, huynh đi nhanh đi.”
Triệu Thụy cười ra cửa viện.
Tạ Cát Tường đuổi kịp đến, muốn trực tiếp chốt cửa lại, kết quả Triệu Thụy đột nhiên xoay người nhìn sang.
“Đào ở Phương Phỉ uyển đã kết quả, Cát Tường, có muốn đi không?”
💥Xíu mại gạo nếp
💥Bánh bao gạch cua
💥Bánh hoa quế
💥Gà hầm nấm