Yến Kinh Khuê Sát - Chương 51
Chương 51 – Hồng nhạn tổn thương 13
Đôi lời của bé Editor:
– Chào mọi người 🤗🤗
– Lâu lâu tui ngoi lên để thông báo ngắn tí xíu hoi á mà.
– Số là tầm 1, 2 tháng nay tui rơi vô guồng công việc rùi, nên mặc dù rất nhiệt huyết, nhưng vẫn không chạy được với tiến độ truyện; thành ra, đôi khi tui vẫn cứ ngừng đăng truyện 1 ngày trong tuần, mặc dù thứ 7, CN đã có “nghỉ dưỡng” rùi.🤭
– Nói ra hơm phải để than vãn nha, mà chỉ mong mí bà thông cảm cho sự đứt quãng này nhen. 😌
– Tuần này thì tui sẽ cố gắng up cho xong vụ án Hồng nhạn tổn thương này, tuần sau thì chúng ta bắt đầu qua vụ án mới hen.
– Còn truyện Kiếm Ủng Minh Nguyệt thì tháng 6 tui up tiếp. Tui cũng nhớ Chiết Trúc và Thương Nhung ời. 😭
– Nói thông báo ngắn mà nãy giờ dài quá trời quá đất dị 😱😱.
– Cứ vậy trước đã hen. 🥰🥰🥰
– Mời mọi người đọc truyện ⬇️⬇️⬇️
Nhưng còn chưa đợi được Tạ Cát Tường nói thêm câu nào, một giọng nữ thê lương đã vang lên ngoài sảnh chính.
“Tiện phụ!” Thanh âm kia từ xa tới gần, khi mọi người ở đây còn chưa kịp phản ứng, chớp mắt một cái đã thấy có người bổ nhào vào Nhan ma ma.
“Tiện phụ, thì ra chính ngươi đã giết nữ nhi ta, ngươi đáng chết!”
Người tới vươn cánh tay thon dài, hung hăng kéo lấy búi tóc Nhan ma ma.
“Ngươi đáng chết!”
Triệu Thụy căn bản không cần lên tiếng, Hạ Uyển Thu đã tiến lên một bước, kéo phụ nhân đang nổi điên kia ra.
Sảnh chính một mảnh hỗn loạn, Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn phụ nhân cả mặt đỏ bừng kia, nghe Kim Trạch Long ở một bên hét lớn.
“Phu nhân! Ngươi làm gì vậy!”
Tiếng nói hắn sắc bén tựa hồ như cũng chứa đầy huyết lệ, nội đấu trong nhà, cắn xé dính líu lẫn nhau, đây là hiện tượng rối loạn trong gia đình.
Hắn ngàn không nên vạn không nên, lúc ấy khi nhị nha đầu muốn đổi hôn sự, hắn thật không nên mang tam cô nương ra thay.
Thanh danh Kim gia quan trọng, quan hệ với Tưởng gia cũng quan trọng, nhưng làm sao có thể quan trọng hơn huyết thống cốt nhục trong nhà?
Kéo cho tới hiện tại, chết thì đã chết náo loạn cũng có náo loạn, vậy được cái gì tốt?
Nhưng hết thảy mọi chuyện đều đã không còn kịp rồi.
Cổ họng Kim Trạch Long cơ hồ muốn nôn ra máu, hắn nói với phu nhân mình: “Phu nhân a, ngươi tội tình gì phải như vậy chứ, cho dù giết xuẩn phụ này thì sao, Nhu Nhu cũng không về được.”
Phụ nhân đó chính là Kim đại phu nhân.
Tóc nàng rớt tán loạn, mặt trắng mắt đỏ, bị Hạ Uyển Thu ấn ngồi quỳ trên mặt đất, thất thanh khóc rống.
“Nhưng ta không cam lòng! Ta không cam lòng a! Dựa vào cái gì cô nương của ta chết rồi, dựa vào cái gì!”
Đúng lúc này, Nhan ma ma bị nàng cào nát mặt nhẹ giọng mở miệng: “Dựa vào cái gì? Nàng đẩy tam cô nương vào hố lửa, hoàn toàn không màng đến sống chết của tam cô nương, thì dựa vào cái gì?”
Nhan ma ma vẻ mặt bình đạm, nàng không quan tâm vết máu trên mặt, chỉ cẩn thận vén mớ tóc mai hỗn độn.
“Vừa rồi đại cô nương cũng đã nói, lúc chạng vạng ở Kim Đỉnh sơn nhìn thấy ta, vậy nhị cô nương chết có quan hệ gì đến ta chứ?” Nhan ma ma lạnh lùng nói, nàng cúi đầu, nét mặt khinh thường cơ hồ như chọc thẳng vào mặt Kim đại phu nhân.
“Tiện phụ nhà ngươi!” Dù sao đại phu nhân cũng là tiểu thư khuê các, mắng chửi người, lăn qua lộn lại cũng chỉ có hai chữ kia.
Kim Trạch Long nói như thế nào đều quản không được, vẫn là Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng: “Bản quan rất bận.”
Sảnh chính nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Ngay sau đó, chỉ còn lại tiếng Kim đại phu nhân khóc ai oán: “Đại nhân, cầu ngài đòi lại công đạo cho tiểu nữ, cầu xin ngài.”
Triệu Thụy nhìn Hạ Uyển Thu xua xua tay, Hạ Uyển Thu cường ngạnh nâng Kim đại phu nhân lên, đưa cho người hầu Kim gia đỡ nàng đi ra ngoài.
Vẻ mặt Kim Trạch Long bất lực, hắn nói với Triệu Thụy: “Đã khiến đại nhân chê cười.”
Thật ra Triệu Thụy cũng không để ý đến việc này, hắn chỉ nói: “Bản quan tới để phá án, thị phi của quý phủ, không liên quan đến bản quan.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Vừa rồi Tạ thôi quan nói ngươi đã hiểu, hiểu như thế nào? Vị Nhan ma ma này hiển nhiên không có biện pháp từ Kim Đỉnh sơn bay trở về Kim trạch, nàng cũng không thể là hung thủ giết hại Kim nhị cô nương, như vậy hung thủ rốt cuộc là ai?”
Tạ Cát Tường nói: “Không bằng đưa nhân chứng lên đây trước?”
Triệu Thụy nghĩ đến suy luận trước đó của Tạ Cát Tường, liền nói nhỏ vài câu với Tô Thần, Tô Thần lập tức nhanh chóng ra khỏi sảnh chính.
Không bao lâu, Ngô Đại Lượng liền bị Tô Thần giải vào sảnh chính.
Người Kim gia không quen biết hắn, nhưng người Ngô gia liếc mắt một cái, liền nhìn ra hắn chính là Ngô Đại Lượng.
Ngô Hàn thị vừa thấy tiểu nhi tử còn sống, lập tức kêu: “Đại Lượng, Đại Lượng con còn sống!”
Tạ Cát Tường nhìn về phía người nhà Ngô gia ngồi trong một góc, phụ mẫu Ngô gia đều thực kích động, nước mắt lưng tròng, ngay cả Lý Tố Mai cũng có chút vui mừng, nhưng còn Ngô Đại Quang vẻ mặt đờ đẫn, tựa hồ không quan tâm lắm tới sống chết của đệ đệ.
Cũng đúng, hôm qua trước mặt quan gia, hắn nói nhiều như vậy, nói ra hết bao nhiêu oán hận, hiện tại lại làm ra tiết mục huynh đệ tình thâm, mấy ai có thể tin tưởng.
Tạ Cát Tường đứng dậy, đi đến bên người Ngô Đại Lượng đang quỳ, hắng hắng giọng.
Trong sảnh chính lần nữa an tĩnh lại.
Ngay cả phụ mẫu Ngô gia đang kích động cũng không dám lên tiếng nữa, bọn họ nhìn chằm chằm Ngô Đại Lượng, sợ nhi tử lại mất tích.
Cho dù sảnh chính có nhiều người xa lạ như vậy, nhưng Tạ Cát Tường cũng không hề luống cuống, giọng nói trong trẻo của nàng vang lên từ tốn.
“Vị này họ Ngô, tên gọi Đại Lượng, là người dân thôn Ngũ Lí Bảo ngoại ô kinh thành, sáng hôm qua Hộ Thành Tư nhận được báo án, nói Ngũ Lí Bảo vừa có người chết. Sau khi Hộ Thành Tư đến nơi mới phát giác hiện trường người chết tử vong có chút kỳ quặc, liền chuyển vụ án cho Cao Đào Tư.”
Tạ Cát Tường mở đầu câu chuyện, thanh âm nhẹ nhàng, có chút êm tai từ từ kể ra.
Ngay cả Kim đại phu nhân chết sống không chịu đi, muốn ở lại sảnh chính, cũng không khỏi an tĩnh lại.
“Cao Đào Tư chuyên xử lý trọng án, sau khi nhận được tóm tắt sơ lược vụ án Hộ Thành Tư đưa lên, bản quan liền cùng Triệu đại nhân đi một chuyến đến Ngũ Lí Bảo, phát hiện trong từ đường Ngô thị tại thôn Ngũ Lí Bảo, có một người chết là nữ nhân, thân mặc áo cưới, mặt trang điểm đậm, treo cổ trên xà nhà từ đường.”
Tạ Cát Tường nói, gây nên sóng to gió lớn trong sảnh chính.
Người Kim gia cũng không biết còn có người chết tương tự, tử trạng lại giống Kim nhị cô nương như đúc, không khỏi có chút hoảng sợ.
Chớp mắt một cái sảnh chính lại có chút náo nhiệt, sắc mặt Triệu Thụy trầm xuống, quạt sắt trong tay không nhẹ không nặng gõ liên tục.
Đông đông đông.
Sảnh chính lại lần nữa an tĩnh.
Tạ Cát Tường rất trấn định, nàng tiếp tục nói: “Sau khi nhất đẳng ngỗ tác Hình đại nhân của Cao Đào Tư nghiệm thi, phát hiện nạn nhân bị người khác bóp cổ chết vào nửa đêm ngày hôm qua, sau khi chết mới trang điểm chải chuốt rồi treo lên trên xà nhà, nên chúng ta lập tức dò hỏi tại Ngũ Lí Bảo, xem có người nào mang lòng oán hận với người chết hay không.”
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: “Đợi khi trở về Yến Kinh, Cao Đào Tư chuẩn bị điều tra xoay quanh cái chết của Ngô Chu thị, nhưng ngay buổi chiều đã nhận được quý phủ báo án, nói nhị tiểu thư quý phủ cũng chết oan chết uổng.”
“Nhị tiểu thư quý phủ chết như thế nào, tin tưởng quý phủ rất rõ ràng, nơi này cũng không cần nhiều lời, vì phương thức tử vong của hai vị nạn nhân, tử trạng sau khi chết đều giống nhau, ngay từ đầu Cao Đào Tư hoài nghi vụ án này do một người làm, nhưng khi điều tra sâu hơn, phát hiện chân tướng cũng không phải là như thế.”
Vụ án đã đi đến bước thẩm vấn cuối cùng, Tạ Cát Tường cũng không hề giấu giếm, trực tiếp nói thẳng toàn bộ.
“Dựa theo trình tự tử vong mà nói, người chết đầu tiên chính là nhị tiểu thư quý phủ, cũng chính là Kim nhị cô nương, người bị tình nghi nhằm vào nàng tổng cộng có hai vị, vị đầu tiên là người bị nàng đoạt hôn sự – đại cô nương, vị thứ hai là người bị bắt thay nàng định thân cùng Tưởng gia – tam cô nương, nhưng khi Kim nhị cô nương chết, hai vị cô nương này hoàn toàn không ở trong phủ, đang ở tại Kim Đỉnh sơn xa xôi, bởi vậy Cao Đào Tư tạm thời không tiến hành dò hỏi hai vị cô nương này.”
Giọng nói Tạ Cát Tường trong trẻo, lời nói rõ ràng, kể ra rành mạch hai vụ án mạng xảy ra đã nhiều ngày qua, mọi người ở đây đều có thể nghe hiểu.
Ý tứ nàng rất rõ ràng, Kim gia đại cô nương cùng tam cô nương đều có khả năng giết nhị cô nương, nhưng khi nhị cô nương tử vong bọn họ đúng lúc không ở nhà, cho nên mặc dù có động cơ, lại không có thời gian, tạm thời không bị chỉ định là người tình nghi.
Hôn sự của ba vị cô nương Kim gia gây náo loạn đến ồn ào huyên náo, mỗi người đều biết, nghe đến đó ngược lại đều thực trấn định, không ai nghi hoặc dò hỏi.
“Con dâu Ngô gia Chu Tử Quyên cũng có thù oán với người, kẻ thù của nàng vừa vặn chính là hai vị đại bá cùng đại tẩu này đây, Chu Tử Quyên vì mình và trượng phu Ngô Đại Lượng,” Tạ Cát Tường chỉ chỉ Ngô Đại Lượng bị trói bên cạnh, “Vì tương lai hai người có thể độc chiếm toàn bộ gia sản Ngô gia, khiến cho đại bá cùng đại tẩu có thể bán mạng vì phu thê bọn họ, cố ý đụng trúng đại tẩu đang mang thai, làm lần sinh non đó cứ thế tổn hại đến thân thể, hết cách tiếp tục có thai lần nữa.”
Tạ Cát Tường vừa nói ra, bên phía Ngô gia tức khắc kinh ngạc.
Ngô Hàn thị là người thứ nhất nhảy ra: “Không có khả năng, Tử Quyên chúng ta chính là cô nương tốt, sẽ không làm ra chuyện ác độc như vậy.”
Nàng dứt lời, hung tợn trừng mắt liếc Lý Tố Mai một cái: “Nhất định là ác phụ này sinh non không thể mang thai, tìm lấy cớ thoái thác, sợ nhà ta hưu nàng.”
Ngô Hàn thị vừa dứt lời, Ngô Đại Lượng vẫn luôn không nói một lời nào lại mở miệng.
Thiên vị cùng bất công hắn vốn đang chiếm hữu, hết thảy mọi thứ hắn vốn đang có được, đều sụp đổ ngay trước mắt, Chu Tử Quyên và hài tử đều đã chết, làm hắn tỉnh ngộ trong một đêm, nhưng đã quá muộn.
“Nương!” Ngô Đại Lượng gào rống nói, “Người đừng nói nữa, chuyện chính là do Tử Quyên làm, con…… con đã biết từ sớm.”
Thanh âm hắn khô khốc, vì đã lâu chưa uống nước, đôi môi trắng bệch, khuôn mặt cũng tiều tụy đến cực điểm.
Vợ con chết thảm, tâm hắn cũng như tro tàn.
Ngô Hàn thị ngồi bệch mông trở lại trên ghế, cúi đầu không hề hé răng.
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Ngô Trường Phát không hề nói lời nào, cùng Ngô Đại Quang vẻ mặt không hề có biểu tình, lại nhìn nhìn Lý Tố Mai cúi đầu khóc thút thít, không dừng lại, vẫn tiếp tục phân tích chân tướng vụ án.
“Lý Tố Mai cùng Ngô Đại Quang tuy có động cơ giết người, nhưng hai người bọn họ, một người yếu ớt vô lực, một người không ở Ngũ Lí Bảo, đồng thời cũng có nhân chứng, nên cũng không thể xem là người bị tình nghi.”
Tạ Cát Tường nói tới đây, mọi người vừa rồi có vẻ đã hiểu tình tiết vụ án, không khỏi lại có chút mê mang.
Kim Trạch Long chờ nàng nói xong, mới thấp giọng hỏi: “Tạ đại nhân, vậy…… Ý ngài là gì? Rốt cuộc là ai giết tiểu nữ?”
Tạ Cát Tường dừng một chút, không trả lời câu hỏi của Kim Trạch Long, ngược lại tiếp tục nói: “Sau khi điều tra rõ hai điểm đáng ngờ này, Cao Đào Tư đương nhiên không thể từ bỏ, vì sau đó trượng phu Chu Tử Quyên là Ngô Đại Lượng cũng không có ở Ngũ Lí Bảo, người này cũng mất tích một ngày, Cao Đào Tư liền gửi công văn đuổi bắt đến các vùng xung quanh Yến Kinh là Phụng Thiên, Giang Lê, hôm nay vừa lúc bắt được Ngô Đại Lượng muốn lẻn vào Phụng Thiên thành, đồng thời áp giải về Yến Kinh.”
Tạ Cát Tường cúi đầu nhìn về phía Nhan ma ma: “Căn cứ khẩu cung của Ngô Đại Lượng, một tháng trước, hắn bị người khác áp chế ở chợ Nam Giao, ra giá năm mươi lượng, là một vị tự xưng Trương Nhan ma ma tiêu tiền giúp hắn dàn xếp, hơn nữa để lại giấy vay nợ lúc ấy hắn ký tên, nói chỉ cần Ngô Đại Lượng làm thay nàng một chuyện, nàng lập tức tiêu hủy giấy vay nợ, việc này toàn bộ xóa bỏ.”
Hai vụ án, lại lần nữa sinh ra mối liên hệ.
Trong sảnh chính, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người Nhan ma ma, tuy rằng Nhan ma ma không có thời gian giết người, cũng không có biện pháp từ Kim Đỉnh sơn bay trở về Kim gia gây án, nhưng xác thật nàng đã bắt đầu bố trí hết thảy mọi thứ từ tháng trước.
Tạ Cát Tường biết tâm tư mọi người, nàng rũ mắt, tiếp tục nói: “Ngày hôm trước Ngô Đại Lượng đi dạo bên ngoài Ngũ Lí Bảo, vừa vặn đụng phải vị Trương Nhan ma ma này, Nhan ma ma liền kể lại toàn bộ tình hình thực tế cho Ngô Đại Lượng một lần, kể lại rõ ràng quá trình mình giết hại Kim nhị cô nương như thế nào, bảo Ngô Đại Lượng gánh tội thay mình, nếu hắn không chịu, Kim gia có rất nhiều biện pháp khiến cho Ngô gia cửa nát nhà tan.”
Tạ Cát Tường nói: “Nhưng bản quan cũng rất kỳ quái, Nhan ma ma rõ ràng không có cách nào giết hại Kim nhị cô nương, nhưng vì sao ở Ngũ Lí Bảo xa xôi lại biết từng li từng tí chuyện phát sinh tại Kim gia? Thậm chí ngay cả tử trạng nhị cô nương cũng đều rành mạch? Khi nàng phân phó cho Ngô Đại Lượng, có khả năng Kim nhị cô nương vẫn còn chưa chết.”
Âm thanh nàng nói chuyện thực nhẹ, lại có thể làm cho mọi người đều nghe được rành mạch, thốt ra lời này xong, mọi người đều cảm thấy trên người phát lạnh, không tự chủ được dùng ánh mắt sợ hãi nhìn về phía Nhan ma ma.
Nhan ma ma lại thẳng lưng, thực thản nhiên quỳ ngồi ở chỗ kia, không hề có chút quẫn bách nào do bị chỉ trỏ.
Kim Trạch Long cũng bị Tạ Cát Tường nói cho mơ hồ, cuối cùng tốt xấu cũng hiểu được, bất luận người là do ai giết, thì Nhan ma ma đều không tránh được liên quan.
“Nhan thị, Kim gia ta đối đãi với ngươi không tệ, vì sao ngươi phải như thế……”
Nhan ma ma ngẩng đầu, ánh mắt nàng quyến luyến nhìn nhìn tam cô nương sắc mặt tái nhợt, sau đó mới không chút để ý nhìn về phía Kim đại lão gia.
“Kim gia đối xử với ta không tệ?” Nhan ma ma cười lạnh, “Không, chỉ có tam cô nương, mới thật tình xem ta là con người.”
Vừa rồi Nhan ma ma vẫn luôn trầm mặc, nàng tựa hồ không phải là người nói nhiều, mặc dù bị đại phu nhân đánh chửi cũng không cãi lại, vẫn luôn trầm mặc quỳ gối nơi đó.
Hiện tại nghe Kim đại lão gia nói thế, mới rốt cuộc nhịn không được cười lạnh ra tiếng.
“Ta thu mua tên họ Ngô này, bất quá vì dự trù cho bất kỳ tình huống nào xảy ra, còn những lý do thoái thác đó, tự hắn cũng có thể bịa đặt ra sau khi giết người, vu oan cho ta, vậy thì có quan hệ gì đến ta?”
Nhan ma ma nói như thế.
Ngô Đại Lượng quỳ gối bên cạnh nàng lại đột nhiên ngẩng đầu, khó có thể tin nhìn về phía Nhan ma ma: “Họ Nhan kia, sao ngươi có thể nói không giữ lời? Ta đều làm theo lời ngươi nói, ngay từ đầu cũng gánh tội giết người, nhưng vì sao ngươi vẫn giết tức phụ ta? Ngươi có biết không……”
Ngô Đại Lượng vừa nói, vừa rơi nước mắt lã chã.
“Ngươi có biết không, nàng có thai?” Ngô Đại Lượng nức nở nói.
Theo lời hắn nói ra, Ngô Hàn thị kêu rên một tiếng: “Cái gì?”
Ngô Đại Lượng khóc rống lên.
Hắn vốn là người không có tiền đồ, một đại nam nhân nằm liệt dưới đất, khóc đến mức không kềm chế được.
“Ta biết ngươi sẽ không thừa nhận,” Ngô Đại Lượng ngẩng đầu, hung tợn nhìn về phía Nhan ma ma, “Ngươi biết tối đó Kim Hồng Minh có thuyền buôn về, cũng biết ngươi nói chuyện với ta xong, đại ca ta sẽ đến tìm ta, lúc ấy ta nhất định sẽ đi Nam Giao, cũng nhất định sẽ đăng ký tên lên thuyền buôn Kim gia các ngươi.”
Chỉ cần Ngô Đại Lượng đi bến tàu Nam Giao, lập tức sẽ có ghi chép lúc ấy hắn ở ngay bến tàu nhỏ phụ cận Kim gia, như thế nào cũng tránh không khỏi.
“Chỉ là lúc ấy ta cũng sợ hãi,” Ngô Đại Lượng nói, “Ta sợ các ngươi trở mặt không nhận người, lúc ấy rõ ràng nói chỉ cần ta làm thay ngươi một chuyện, kết quả đối mặt chính là vụ giao dịch chém đầu, sao ta có thể không phòng bị?”
Trên gương mặt có chút dơ bẩn của Ngô Đại Lượng đều là nước mắt, hắn nhìn chằm chằm Nhan ma ma, trong thanh âm có chút thống khoái.
“Lúc ấy ta cùng ca ta đi bến tàu, sau khi đăng ký xong ta liền tìm một quán bán hoành thánh, ngồi ở đó suốt một canh giờ (2h), một canh giờ đó trên bến tàu người đi đường qua lại đông đúc, không riêng gì chủ quán hoành thánh, kể cả mấy cái quán bán hàng rong bên cạnh, cũng đều nhớ rõ ta ngồi ở nơi đó.”
Ngô Đại Lượng xả ra một nụ cười giống như khóc: “Bởi vì ta ngồi ở đó hơn một canh giờ, nhưng một đồng cũng không trả, chủ quán đuổi như thế nào ta đều không đi, cứ nhất quyết phải ngồi ở quán người ta, nếu ta là quán chủ, nhất định nhớ rõ có một người như vậy.”
Ngô Đại Lượng thoạt nhìn ngốc ngốc, một chút đều không giống bộ dáng có tâm nhãn, nhưng hắn lại cố tình gây ra chuyện lớn như vậy ở phía sau, chính là để chừa lại cho mình một con đường sống.
“Ta ngồi ở quán hoành thánh vào thời gian trước lúc cấm đi lại ban đêm, mới trở về bến tàu dọn hàng cùng ca ta, lúc Kim nhị cô nương chết, ta không có khả năng giết người ở Kim gia.”
Tiếng nói Ngô Đại Lượng vừa dứt, sắc mặt Nhan ma ma đột biến.
Mà Tạ Cát Tường lập tức như có như không liếc mắt một cái về phía Ngô Đại Quang, thấy vẻ mặt hắn vẫn trấn định như cũ, hiển nhiên rất là chắc chắn.
Thấy Ngô Đại Lượng cũng đã nói xong, Tạ Cát Tường mới một bước trở lại trên chỗ ngồi, vững vàng ngồi xuống, nàng nhìn thoáng qua Nhan ma ma có chút hoảng loạn, nhàn nhạt mở miệng.
“Khi Kim nhị cô nương bị hại, Ngô Đại Lượng và Nhan ma ma đều không có mặt, cũng đều không có biện pháp gấp rút trở về, người… tự nhiên không phải do hai người này giết chết.” Tạ Cát Tường đưa ra một câu kết luận.
Nghe được lời này, không biết vì sao Kim Trạch Long đột nhiên lại nhẹ nhàng thở ra.
Tuy rằng nữ nhi đã chết khiến hắn thực thương tâm, nhưng Kim gia vẫn muốn thể diện, không thể vứt hết mặt mũi ra ngoài, như vậy mới là hỏng bét.
Chỉ cần Nhu Nhu không phải do người trong nhà giết chết, vậy so với cái gì đều thỏa đáng.
Hắn vừa mới nhuận khí được một chút, lại nghe Kim đại phu nhân thê lương kêu lên: “Không có khả năng! Sao có thể không phải tiện nhân đó, nếu không phải nàng, nữ nhi ta đây là do ai giết? Chẳng lẽ do quỷ giết?”
Nàng không thuận theo vẫn tiếp tục gặng hỏi, người trong sảnh chính liền thật cẩn thận nhìn về phía Tạ Cát Tường.
Tiểu Tạ thôi quan trẻ tuổi này hiển nhiên là tâm phúc của Triệu thế tử, Triệu thế tử tin cậy nàng có thừa, mặc kệ nàng có bản lĩnh hay không, đều không thể bác bỏ mặt mũi.
Kim Trạch Long vừa muốn mở miệng, lại nghe Tạ Cát Tường nói: “Đại phu nhân đừng nóng vội, chuyện nhị cô nương đặt sang một bên trước đã, nhưng ngược lại ta biết Chu Tử Quyên là do ai giết chết.”
Kim đại phu nhân lập tức không còn lên tiếng.
Nàng trừng đôi mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, tựa hồ hiện tại mới hiểu được, giữa hai vụ án mạng tất nhiên có liên hệ.
Khi biết Chu Tử Quyên là do ai giết, lập tức có thể biết nữ nhi mình do ai ra tay.
Kim đại phu nhân nhắm mắt lại, rốt cuộc an tĩnh ngồi trở lại vào ghế.
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng thở ra, nàng không sợ đối mặt với người chết, không sợ đối mặt với sát thủ hung ác, nhưng sợ nhất chính là người điên khùng không màng tất cả như vậy.
“Nhan ma ma, rạng sáng đêm qua đến giờ Dần (3g – 5g sáng), nếu ngươi không có trên Kim Đỉnh Sơn, vậy ngươi đi được nơi nào?”
Theo lời Tạ Cát Tường nói, ánh mắt mọi người một lần nữa trở về trên người Nhan ma ma.
Lúc này bọn họ mới ý thức được, vừa nãy Ngô Đại Lượng mới nói, tức phụ hắn là do Nhan ma ma giết?
Nhan ma ma lại mặt không đổi sắc: “Ngày hôm trước ta cùng cô nương lên núi, kết quả tuổi lớn sức khỏe kém, khi tới chùa Kim Đỉnh cả người đau nhức, liền nằm trong sương phòng một buổi trưa, cho đến buổi tối cũng không ăn uống gì nổi, bất quá khi ta ra ngoài giải sầu, vẫn được đại cô nương nhìn thấy.”
Nhan ma ma tránh né toàn bộ câu chuyện mình đi tìm Ngô Đại Lượng trước đó, trực tiếp phủ nhận.
Nếu Ngô Đại Lượng tự tìm nhân chứng cho mình, vậy việc hai người gặp mặt, tự nhiên không người nào có thể chứng minh, nàng không cần thiết tự tìm phiền toái.
“Dạo bước trên núi một lát, vẫn cảm thấy không được thoải mái, nên trở về sương phòng ngủ, vẫn luôn ngủ đến sáng sớm thức dậy chuẩn bị đi hầu hạ cô nương, đụng phải Diêu Noàng.”
Lời nàng nói ra, toàn bộ hành trình đều không có người chứng minh, nàng có ở tại Kim Đỉnh sơn hay không.
Cho nên, Tạ Cát Tường căn bản cũng không hỏi có nhân chứng hay không.
Nàng chỉ hỏi: “Vừa rồi Ngô Đại Lượng chỉ ra và xác nhận ngươi giết hại thê tử hắn – Ngô Chu thị, ngươi có lý do thoái thác không?”
Nhan ma ma nâng mí mắt lên, vẻ mặt không thể hiểu được: “Ta không hề quen biết người này, vì sao phải giết tức phụ hắn? Nhà hắn thì có quan hệ gì với Kim trạch?”
Ngô Đại Lượng cơ hồ muốn tức đến hộc máu: “Ngươi! Ngươi vô sỉ!”
Vụ án nói tới đây, tựa hồ lại rơi vào bế tắc.
Nhưng Tạ Cát Tường lại khí định thần nhàn, không hề kinh hoảng, cũng không nặng nề như mọi người.
Nàng nói: “Nhan ma ma, trước đó ngươi tốn sáu mươi lượng bạc giải quyết chuyện cho Ngô Đại Lượng, lại đem giấy vay nợ của hắn trở về từ chợ, nói vậy người trên chợ cũng đã gặp qua ngươi, biết ngươi và Ngô Đại Lượng kỳ thật có quen biết.”
Đây là một điểm giao nhau.
Nhan ma ma cũng rất đạm nhiên: “Đúng, nhưng gặp rồi thì có làm sao? Tâm ta tốt, không thể thấy người khác bị lừa, lúc này mới ra tay tương trợ, có gì không thể?”
Tạ Cát Tường cười nhẹ: “Xác thật là chuyện tốt, chỉ là sau khi việc này phát sinh được một tháng, thanh niên ngươi đã cứu này, thê tử hắn cũng đã chết, mà ngươi vừa lúc có động cơ cùng thời gian giết nàng, còn có thời gian tỉ mỉ chuẩn bị hết thảy.”
Ánh mắt Tạ Cát Tường, từ đầu đến cuối đều đặt trên người Nhan ma ma.
Nàng nói như thế xong, Nhan ma ma giương giọng cười to: “Buồn cười, quá buồn cười, ta không quen biết cái người tên Ngô Chu thị này, vì sao ta phải giết nàng? Chẳng lẽ ta điên?”
“Người quan phủ mướn,” Nhan ma ma cười đủ rồi, đột nhiên nhìn về phía Triệu Thụy, “bất quá cũng chỉ dựa vào quan hệ thôi chứ gì!”
Triệu Thụy nhàn nhạt cười.
Hắn không để ý tới khiêu khích của Nhan ma ma, chỉ rũ mắt nhìn Tạ Cát Tường vẻ mặt nghiêm túc, trong mắt nở rộ quang hoa.
Tiểu cô nương ngày thường mềm mại, chưa bao giờ nổi giận, cũng rất ít khi gắt gỏng với người khác, nhưng mỗi lần phá án, ý chí chiến đấu của nàng lại tràn đầy, bất luận kẻ nào đều có thể nhìn thấy tinh quang trên người nàng.
(Editor: tui hiểu câu này là trên người pé Tường như có đốm lửa xẹt xẹt bắn chíu chíu – hào quang nữ chính 🤣)
Tạ Cát Tường nhìn Nhan ma ma, cuối cùng thở dài: “Ngươi vì sao phải giết nàng?”
Giọng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ, nhưng nói năng lại rất có khí phách.
“Đó là bởi vì, chỉ khi ngươi giết Chu Tử Quyên, mới có thể trao đổi được với Ngô Đại Quang đi Kim gia giết Kim nhị cô nương.”
Trong sân chính Kim gia, lập tức an tĩnh lại, tất cả mọi người ngây ngốc tại chỗ, tựa hồ nghe không hiểu lời Tạ Cát Tường nói.
Tạ Cát Tường nói: “Chuyện cần phải nói bắt đầu từ hai tháng trước.”
“Kim nhị cô nương thế chỗ Kim đại cô nương định ra hôn sự cùng Định Quốc Công gia, như vậy hôn sự giữa Kim gia cùng Tưởng gia phải trở thành phế thải, nhưng Kim gia không chịu từ bỏ cửa giao dịch tốt này, lập tức động não chọn tam cô nương, người có tuổi tác thành thân tương đương,” thanh âm Tạ Cát Tường lãnh khốc, mang theo lạnh lẽo không thể nói rõ, “Nhưng tam cô nương biết Tưởng nhị thiếu gia là dạng người gì, nàng không muốn gả qua chịu tội, liền đau khổ cầu xin đại lão gia ngươi, nhưng ngươi không đồng ý, có phải thế không?”
Sắc mặt Kim Trạch Long xám trắng, hắn nặng nề gật gật đầu, chỉ sợ hiện tại trong lòng chỉ còn lại vô biên hối hận.
“Kim gia cuối cùng vẫn kết nhân duyên cùng Tưởng gia, Kim tam cô nương rất tuyệt vọng, không bao lâu liền tự sát, chẳng qua nàng đang ở khuê các, người hầu bên người thành đàn, tự nhiên không chết được, mới vừa thắt cổ liền được cứu xuống. Bởi vậy còn bị phụ mẫu nhẫn tâm răn dạy, nói nàng không nghĩ cho đại cục, không hiểu chuyện.”
Tạ Cát Tường nói tới đây, Kim tam cô nương run lên dữ dội.
Nàng vốn đã mảnh mai, lại sinh bệnh nặng một hồi, giờ phút này sắc mặt càng thêm tái nhợt, thoạt nhìn đáng thương thật sự.
Ai nhìn đều không đành lòng, huống chi ma ma hầu hạ nàng từ nhỏ đến lớn.
Tạ Cát Tường nói: “Nhan ma ma không giống Thư ma ma của nhị cô nương, ngươi là nhũ mẫu của tam cô nương, sau đó nam nhân và hài tử chết ngoài ý muốn, bởi vậy một lòng một dạ đặt trên người tam cô nương, thấy tam cô nương ủy khuất như vậy, tâm ngươi sinh khó chịu, liền nổi lên ý xấu.”
“Có lẽ là ở bến tàu Nam Giao, cũng có lẽ là ngẫu nhiên ở ven đường, ngươi gặp được Ngô Đại Quang cũng mang vẻ mặt sầu khổ đầy hận ý, nói hết nội tâm oán hận với nhau.”
Một đoạn này, là Tạ Cát Tường đoán, nhưng giáo úy đã đi ra ngoài kiểm tra, tin tưởng một lát sẽ có đáp án.
“Các ngươi đã biết lòng phẫn hận của nhau, cũng biết đối phương đều có người hận thấu xương, đều không muốn để kẻ thù thoải mái cả đời, vì thế các ngươi bắt tay với nhau, lập tức quyết định thay đối phương giết kẻ thù.”
“Nhan ma ma ngươi đi giết tức phụ Chu Tử Quyên của Ngô Đại Lượng, còn Ngô Đại Quang thì lẻn vào Kim gia, thay ngươi giết Kim nhị cô nương, người đã đẩy Kim tam cô nương vào hố lửa. Chuyện phát sinh khi màn đêm buông xuống, các ngươi một người không ở nhà, một người khác cũng không ở trong thành, mặc dù có thù hận quá lớn cùng hiềm nghi, cũng không đủ để kết tội.”
Tạ Cát Tường thở dài: “Các ngươi rất thông minh, dùng rất nhiều phương pháp, ý đồ giấu trời qua biển, không chỉ phỏng theo bố trí hiện trường tử vong tại Ngũ Lí Bảo mười lăm năm trước, thậm chí còn kéo cả Ngô Đại Lượng vào, muốn cho hắn làm kẻ ngu xuẩn chết thay.”
“Phương pháp này, nếu làm được bí ẩn mà nghiêm cẩn, xác thật có thể thiên y vô phùng*, nếu quan phủ không điều tra tỉ mỉ, nói không chừng tới chỗ Ngô Đại Lượng cũng đã kết thúc, nhưng các ngươi lại bị Cao Đào Tư phá án.”
*Nghĩa bóng của thành ngữ “Thiên y vô phùng” (Áo trời không kẽ hở) ban đầu là chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở. Sau này người ta dùng để chỉ những kế hoạch cực kì nghiêm ngặt , không hề có bất kì sai sót thiếu sót nào cả.
Tạ Cát Tường cười nhạt một tiếng: “Nói như thế nào đây? Hay nói thời vận không tốt?”
Nàng nói chuyện cả buổi, kỳ thật căn bản không có bất luận chứng cứ nào, nhưng mà, lại có thể phân tích toàn bộ vụ án trước mặt mọi người, làm mọi người hiểu rõ chuyện đã xảy ra.
Mặc kệ có chứng cứ hay không, suy luận này cũng là lưu loát nhất.
Ngô Đại Quang không nhìn phụ mẫu cứng đờ cùng thê tử ngốc lăng bên cạnh, hắn vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng lại không giống Nhan ma ma, kiểu bình tĩnh này của hắn, mang theo đắc ý người bình thường không cảm nhận được.
Triệu Thụy nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn ta, đối với loại ánh mắt này, hắn quá quen thuộc.
Năm đó trên linh đường mẫu thân hắn, Phùng Hiểu Nhu (mẹ kế Triệu Thụy) cũng đã dùng ánh mắt như vậy để khóc.
Ngô Đại Quang hỏi: “Tạ thôi quan, các ngươi có chứng cứ không? Nói miệng không bằng không chứng, chúng ta cần dựa vào chứng cứ để nói chuyện đi chứ.”