Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 49

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 49
  • 10
Prev
Next

Chương 49 – Hồng nhạn tổn thương 11

Hành động của Ngô Đại Lượng như điên cuồng, có vẻ đặc biệt xúc động và phẫn nộ.

Tạ Cát Tường cũng không biết vì sao hắn phải xúc động phẫn nộ như thế, chỉ chờ sau khi hắn an tĩnh lại, mới thấp giọng nói cùng Triệu Thụy vài câu.

Triệu Thụy nhăn mày lại, lạnh giọng mở miệng: “Ngô Đại Lượng, ngươi giết ai?”

Ngô Đại Lượng nghẹn ngào một tiếng, thiếu chút nữa hít thở không thông, cứ cứng đờ như vậy chống đỡ ở nơi đó.

Tạ Cát Tường luôn cảm thấy Ngô Đại Lượng phản ứng rất kỳ quái.

Cụ thể kỳ quái ở nơi nào, rồi vì sao lại kỳ quái, nàng không nói rõ được, nhưng sâu trong nội tâm, nàng vẫn luôn chăm chú nhìn Ngô Đại Lượng.

Ngô Đại Lượng không hé răng, Triệu Thụy lại không có nhiều kiên nhẫn như vậy.

“Ngô Đại Lượng, ngươi cũng biết vừa rồi ngươi đã thừa nhận phạm vào trọng tội giết người, mặc dù ngươi không nhận tội, Cao Đào Tư cũng có thể theo chứng cứ cùng manh mối tra ra người chết?”

Triệu Thụy nhàn nhạt nói: “Nói thật với ngươi, người chết đã xuất hiện.”

Ánh mắt Ngô Đại Lượng mơ hồ, sắc mặt trắng bệch, đôi môi khô khốc run run, hắn do dự nửa ngày, cuối cùng mới nói: “Là…… Là Kim nhị cô nương.”

Giờ Dần (3g – 5g sáng) ngày hôm qua sau khi tan làm, Ngô Đại Lượng lập tức trốn chạy ra khỏi kinh, hắn không có khả năng biết vào buổi chiều mới có báo án Kim gia phát hiện người chết, Kim nhị cô nương chết, hiển nhiên hắn đã sớm biết, cũng chắc chắn người khẳng định sẽ chết.

Mặc dù hắn không phải kẻ giết người, thì hắn cũng là người biết sự thật.

Triệu Thụy và Tạ Cát Tường nghe được lời này, lúc này mới thoáng yên lòng, người bị tình nghi sa lưới, cung khai hành vi phạm tội, án này nói không chừng hôm nay sẽ có thể chấm dứt.

Ngô Đại Lượng khai ra tên Kim nhị cô nương, phảng phất như đã tháo được gánh nặng trên người xuống, tinh thần lập tức được thả lỏng, không hề hốt hoảng như vừa rồi.

Thẩm vấn phạm nhân, chỉ cần thấy đối phương dỡ tâm phòng bị xuống, Triệu Thụy liền sẽ như rắn độc nhìn thấy con mồi, cắn chặt không bỏ.

“Ngô Đại Lượng, chỉ cần ngươi thành khẩn khai báo, bản quan có thể cân nhắc xử lý nhẹ nhàng,” vẻ mặt Triệu Thụy lãnh khốc, “Nhưng nếu ngươi giấu giếm chân tướng, nói dối lừa gạt, vậy bản quan cũng cứu không được ngươi.”

Ngô Đại Lượng vừa nghe lời này, lập tức có chút hoảng loạn, hắn hoảng loạn nói: “Ta, ta…… Ta… ngày hôm qua, không phải, là đêm hôm trước…. giết người!”

Hắn lắp bắp, thoạt nhìn kém rất xa huynh trưởng Ngô Đại Quang, gặp chuyện như vậy, lời đều không nói nổi, chỉ còn lại hoảng loạn.

Triệu Thụy rũ mắt, nhẹ nhàng đặt chén trà xuống trên bàn, chỉ nghe “cạch” một tiếng, Ngô Đại Lượng bị dọa giật mình.

Hắn không tự giác liền nói: “Hôm qua…… Không phải, là buổi chiều ngày hôm trước ta dọn hàng trên thuyền buôn Kim Hồng Minh, thừa dịp quản sự không chú ý, trực tiếp nhảy vào trong nước bơi tới bến tàu nhỏ trước Kim gia, chờ người gác cửa ngủ gật liền lẻn vào Kim gia, giết Kim nhị tiểu thư.”

Ngô Đại Lượng nói một hơi tới đây, không cần lấy hơi lại tiếp tục nói: “Sau khi giết người, ta có chút sợ, luôn nghĩ phải chạy trốn, tan làm ngày thứ hai cầm được tiền công, ta liền lập tức trốn đi.”

Nói liền một mạch, giống như ngâm nga ca khúc, không ngừng lại, cũng không mang theo chút biểu tình nào.

Tạ Cát Tường cố gắng đè quái dị trong lòng xuống, hỏi hắn: “Vì sao ngươi phải giết Kim nhị cô nương? Ngươi cũng không quen biết nàng đi?”

Ngô Đại Lượng nghe thấy vấn đề này, không hề chần chờ nói: “Là…… vì sao ta phải giết nàng? Bởi vì nàng mắt chó nhìn người thấp, khinh thường bá tánh nghèo khổ, lão tử cực cực khổ khổ dọn hàng ở bến tàu, còn phải bị đại tiểu thư nhà chủ ghét bỏ châm biếm, lão tử không thể nhịn.”

Nếu chỉ dựa vào lý do này, giết người cũng hợp lý.

Tạ Cát Tường dồn ép không bỏ: “Vậy vì sao sau khi giết người, ngươi còn phải tốn công trang điểm cho nàng? Hai bộ áo cưới cũng do ngươi mua?”

Cái này xác thật là Ngô Đại Lượng mua, hắn cũng không quanh co: “Là ta mua, ta cứ muốn sau khi giết nàng thay áo cưới cho nàng, nhục nhã nàng, ta khiến nàng đến chết cũng không gả ra ngoài được.”

Ngô Đại Lượng nói như vậy, câu câu chữ chữ đều đúng với cái chết của Kim nhị cô nương, hắn còn biết các chi tiết người khác không biết, nếu như ở Hộ Thành Tư, chỉ sợ vụ án này sẽ lập tức kết án, không tiếp tục kéo dài.

Nhưng đây là Cao Đào Tư, người phá án chính là Tạ Cát Tường và Triệu Thụy, không chỉ bọn họ, ngay cả Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu, cũng cảm thấy lời khai của Ngô Đại Lượng có vẻ vô cùng quái dị.

Không biết hình dung như thế nào, nhưng sâu trong nội tâm, bọn họ luôn cảm thấy kẻ giết người không phải là Ngô Đại Lượng.

Triệu Thụy rũ mắt xuống, nghiêm túc suy tư một phen, sau đó mới nói: “Ngô Đại Lượng, ngoại trừ giết hại Kim nhị cô nương, ngươi còn giết ai không? Còn bộ áo cưới mua dư thì sao?”

Ngô Đại Lượng hơi hơi sửng sốt.

Trong nháy mắt này, trên mặt hắn có chút chần chờ, chứ không phải mang theo kinh hoảng.

Bị hỏi còn giết ai, vậy mà hắn lại do dự.

Là muốn thử đối phương rốt cuộc có biết chi tiết, hay là đang do dự có nên thành khẩn khai báo hay không? Tóm lại, trong lúc nhất thời Ngô Đại Lượng vẫn chưa mở miệng.

Giọng nói lạnh băng của Triệu Thụy, vang lên trong nhà lao âm trầm u ám.

“Ngô Đại Lượng, căn cứ theo luật Đại Tề, giết người đền mạng, ngươi vô cớ giết hại Kim nhị cô nương, khiến Kim nhị cô nương tử vong, theo lý nên phán xử hình phạt treo cổ, đợi vụ án này được báo lên Hình Bộ, sau mùa thu lập tức sẽ hành quyết.”

Triệu Thụy vừa nói dứt câu, Ngô Đại Lượng đều đã run run một chút, hiển nhiên hậu quả cho tội giết người Triệu Thụy vừa nói, hắn hoàn toàn không nghĩ tới.

Nhưng cho dù Ngô Đại Lượng sợ hãi, hắn cũng không sửa miệng.

“Kim nhị cô nương chính là ta giết, ta đã giết người, sợ hãi mới trốn chạy, hết thảy đều do ta làm.”

Tạ Cát Tường đột nhiên mở miệng: “Ngươi giết người trước giờ cấm đi lại vào ban đêm ngày hôm qua, thừa dịp cấm đi lại ban đêm ra khỏi Kim gia, trở lại bến tàu, vì sao không trực tiếp bỏ chạy ra khỏi kinh? Một ngày một đêm, nói không chừng đã ra khỏi vùng Phụng Thiên, quan phủ cho dù có thủ đoạn thông thiên, cũng không có khả năng lập tức bắt ngươi về quy án.”

Vấn đề này, thật sự có chút xảo quyệt.

Ngô Đại Lượng cúi đầu, một lát sau mới nói: “Trên người ta không có tiền, ta phải làm một ngày công kiếm chút đỉnh bạc.”

Công việc khuân vác trên bến tàu ở Yến Kinh là việc nặng nhọc, một lần dọn hàng như vậy, tiền công sẽ nhiều hơn làm việc trong thành cả ngày một ít, đại khái có khoảng 50-60 văn tiền.

Nếu một tháng có thể làm hai mươi ngày, vậy một tháng là có thể kiếm một lượng bạc, thật sự là công việc rất tốt.

Nhưng công việc dạng này lại không cách nào làm trong thời gian dài, gây áp lực cho thân thể quá lớn, một tháng lâu lâu làm khoảng 12-13 ngày, đã là cực hạn.

50 văn nhìn như không nhiều lắm, nhưng nếu hắn bỏ chạy đến thôn huyện, cũng có thể miễn cưỡng chống đỡ được mười ngày nửa tháng, tất nhiên điều kiện đầu tiên là không bị bắt.

Nói như thế, ngược lại cũng là giải thích hợp lý.

Nhưng Tạ Cát Tường vẫn chưa chịu từ bỏ, nàng tiếp tục nói: “Nếu ngươi nhất thời xúc động, lỡ tay giết Kim nhị cô nương, thật ra về tình có thể tha thứ, nhưng ngươi nghiên cứu địa hình từ trước, lại lén lút bơi vào, khẳng định sớm đã có dự mưu. Chờ vào được Kim gia, làm sao ngươi lại biết Kim nhị cô nương đang ở nơi nào? Hơn nữa, ngươi giết Kim nhị cô nương không hề có chút lợi ích nào, ngược lại sẽ rơi vào kết cục bị hành hình sau khi thẩm vấn, rốt cuộc là vì cái gì?”

Đúng vậy, đây mới là căn bản của vụ án.

Ngô Đại Lượng tuổi còn trẻ, gia đình sung túc, hạnh phúc mỹ mãn, thậm chí ở chợ Nam Giao còn có hồng nhan tri kỉ, thật sự không cần thiết giết người để hả giận.

Hắn giết người, một chút chỗ tốt cũng không có, ngược lại sẽ thổi bay những ngày tốt đẹp trong chớp mắt.

Điều này không hợp lý.

Tuy rằng từng câu từng chữ Ngô Đại Lượng trả lời đều là điểm mấu chốt, nhưng sâu trong nội tâm Tạ Cát Tường, vẫn cảm thấy hành vi của hắn không phù hợp suy nghĩ của người bình thường.

Ngô Đại Lượng thật sự không giống như một người gây án do xúc động.

Nếu biết rõ sẽ bị bắt nhưng vẫn muốn giết người, như vậy cho dù tức sùi bọt mép, bất luận kẻ nào cũng đều sẽ do dự.

Mấy vấn đề liên tiếp của Tạ Cát Tường dường như đang thiêu đốt lý trí mỏng manh của Ngô Đại Lượng, hắn nhảy dựng lên, phẫn nộ run lắc lan can thật mạnh.

“Sao các ngươi có nhiều vấn đề vậy hả? Ta nói, người là do ta giết! Ta giết!”

“Các ngươi cũng đã bắt ta, trực tiếp chém giết đều được, người chính là do ta giết, đừng hỏi nữa, đừng hỏi nữa!”

Ngô Đại Lượng đã nói năng lộn xộn.

Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu mày, giọng nói nàng trong trẻo vang lên trong nhà lao: “Ngô Đại Lượng, ngươi biết gì chưa, trong nhà ngươi cũng đã có người chết!”

Ngô Đại Lượng lập tức ngây ngẩn cả người.

Không giống dáng vẻ ngu ngơ vừa rồi, hắn hiện tại, vẻ điên cuồng trên mặt đã dần dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mặt kinh ngạc đến trắng bệch.

“Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa?” Giọng nói Ngô Đại Lượng khàn đặc, từ từ mở miệng.

Bộ dáng hắn và Ngô Đại Quang giống nhau tám phần, chỉ là thân thể không cường tráng như huynh trưởng, lại thiên về vẻ văn nhược, nhưng khuôn mặt ngược lại rất thanh tú.

Bình tĩnh lại như thế, mặt mày ngược lại cũng có vài phần bóng dáng của huynh trưởng.

Tạ Cát Tường đột nhiên nghĩ đến, nếu không cẩn thận nhìn, đêm khuya tối mò, huynh đệ hai người chỉ sợ sẽ càng giống.

“Ta nói,” Tạ Cát Tường thở dài, nàng nhìn chằm chằm Ngô Đại Lượng, gằn từng chữ một nói, “Trong nhà ngươi cũng xảy ra chuyện, cũng đã có người chết.”

Lời này nói ra mơ hồ không rõ, nhưng hiện tại Ngô Đại Lượng đã không còn tỉnh táo đi phân tích đúng sai.

Hắn nắm chặt lan can nhà lao, cả người đều run rẩy lên: “Bọn họ…… Bọn họ đã đồng ý với ta! Sao có thể, sao có thể tàn nhẫn như vậy?”

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy theo bản năng ngồi thẳng người, Triệu Thụy cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, thấy ánh mắt nàng sáng ngời đang nhìn chằm chằm Ngô Đại Lượng, liền biết nàng cũng đoán được rốt cuộc vì sao.

Sau khi Ngô Đại Lượng bị bắt lộ ra đủ loại biểu hiện, hắn giống như đang thuật lại đủ lại lý do thoái thác, đều đại biểu cho một việc.

Hắn là người bị đẩy ra chịu chết.

Kim gia đề phòng nghiêm ngặt, hành tung cô nương càng không thể cho người ngoài biết được, muốn giết người, nhất định phải trong ngoài cấu kết, mới có thể chuẩn xác dụ dỗ Kim nhị cô nương không hề có chuẩn bị ra khỏi Phật đường.

Nếu Ngô Đại Lượng thật sự là hung phạm giết Kim nhị cô nương, nhưng hắn cũng tuyệt đối không phải hung thủ duy nhất.

Kim trạch, khẳng định còn một người khác hoặc là một đám người, chỉ rõ con đường cho hắn.

Chỉ là không biết vì sao, Ngô Đại Lượng sợ chết như thế, vậy mà vẫn một mực chắc chắn người do mình giết, hơn nữa bất luận như thế nào cũng không hở răng.

Tạ Cát Tường nghĩ đến Chu Tử Quyên chết ở từ đường, trong lòng dần dần có suy đoán mơ hồ.

Chẳng lẽ Ngô Đại Lượng bị người khác ép buộc?

Nàng chỉ cần nói cho hắn biết Ngô gia cũng đã có người chết, như vậy tâm Ngô Đại Lượng sẽ hoàn toàn sụp đổ, nói thẳng ra chân tướng hay không?

Sự thật chứng minh, Tạ Cát Tường đánh cược chính xác.

Ngô Đại Lượng lập tức giống như con thú hoang bị nhốt trong lồng, kêu rên không ngừng.

“Bọn họ đồng ý với ta! Đã đồng ý với ta rồi! Vì sao còn muốn hại người nhà của ta!”

Tạ Cát Tường ngoái đầu nhìn về phía Triệu Thụy, Triệu Thụy rất nhẹ nhàng gật gật đầu với nàng.

Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, làm cho bọn họ không cần nhiều lời, vẫn lập tức có thể biết suy nghĩ trong lòng đối phương.

Thanh mai trúc mã, tâm linh tương thông, đại khái chính là nói đến hai người bọn họ.

Triệu Thụy thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu sắc bén nhìn về phía Ngô Đại Lượng.

Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm ở Nghi Loan Tư, hắn chuẩn xác bắt được thời điểm Ngô Đại Lượng đã hoàn toàn tâm cuồng trí loạn.

Giọng nói Triệu Thụy xuyên thấu nhà lao u ám, nháy mắt đánh thẳng thật sâu vào nội tâm đang kinh hoảng của Ngô Đại Lượng.

“Ngô Đại Lượng, người Kim gia rốt cuộc đã cho ngươi lời hứa hẹn gì? Làm ngươi khờ dại đến nỗi cho rằng bọn họ sẽ bỏ qua ngươi?”

Giọng nói Triệu Thụy lạnh như băng vang lên trong nhà lao âm lãnh.

Phảng phất như một cái chùy băng, đánh thật mạnh vào Ngô Đại Lượng.

“Ngươi cho rằng tự mình nhận tội, đối phương nhất định sẽ tuân thủ hứa hẹn?” Triệu Thụy hừ lạnh, “Hết sức buồn cười! Chỉ có người chết mới sẽ không nhiều chuyện, chỉ có người chết mới an toàn nhất, người Ngô gia rốt cuộc vì sao chết? Ngươi còn không rõ sao?”

Từng tiếng, từng câu, kéo Ngô Đại Lượng rơi vào trong vực sâu đen nhánh.

Có lẽ trước nay hắn cũng không nghĩ tới, đối phương sẽ không giữ lời, lại còn bỡn cợt một người nông dân bình thường như hắn.

“Bọn họ thật sự đã đồng ý với ta, chỉ cần ta nghe lời, chỉ cần ta làm việc theo yêu cầu của bọn họ, thì sẽ buông tha cho người Ngô gia, sẽ không gây phiền phức cho người nhà của ta.”

Thanh âm Ngô Đại Lượng khô khốc: “Vì sao bọn họ lại vô sỉ như vậy chứ?”

Giọng nói thanh lãnh của Triệu Thụy đánh gãy Ngô Đại Lượng đang lẩm bẩm tự nói.

“Bọn họ là ai?”

Tâm phòng bị của Ngô Đại Lượng vốn dĩ đã bị phá, lại rì rầm nói ra bí mật sâu bên trong nội tâm, hiện tại lại bị Triệu Thụy dọa dẫm một hồi như vậy, lập tức liền hoảng sợ.

Hắn cũng không hề giấu giếm chỉ lẩm bẩm nói: “Người Kim gia.”

Triệu Thụy dừng một chút, trao đổi ánh mắt cùng Tạ Cát Tường, sau đó mới nói: “Người nào ở Kim gia? Ngươi làm công tại Kim gia, hẳn cũng biết Kim gia có bao nhiêu người, hơn nữa, Kim gia rốt cuộc đã hứa hẹn gì với ngươi? Khiến cho ngươi cam nguyện đeo trên lưng tội danh giết người.”

Ngô Đại Lượng bị Triệu Thụy dẫn dắt vào, hắn căn bản không phân biệt được đeo trên lưng tội giết người đến tột cùng là có ý gì, chỉ thuận lý thành chương nói tiếp.

“Ta…… Trước đó ta có nhìn trúng một tiểu nương tử ngoài chợ, cũng qua lại với nàng mấy ngày, nhưng không ngờ tiểu nương tử sớm đã có tướng công, một ngày kia đã bị bắt tại trận…… Chỉ đành ra tiền lấp liếm việc này.”

Tạ Cát Tường: “……”

Đây rõ ràng đã bị người gài bẫy, vậy mà Ngô Đại Lượng đầu bị ngấm nước, một chút cũng không hề phát hiện.

Ngô Đại Lượng tiếp tục nói: “Đối phương công phu sư tử ngoạm, há mồm liền đòi năm mươi lượng, ta làm gì có nhiều bạc như vậy? Sau đó đối phương lại nói, nếu ta không có tiền, trực tiếp bắt người nhà ta gán nợ, dù sao ta vẫn còn tức phụ cùng muội muội, đưa người nào qua đó cũng được.”

“Ta ngu dốt, ta không ra gì, nhưng ta không phải tên khốn nạn,” Ngô Đại Lượng ôm đầu, đôi mắt đỏ bừng, “Cho dù ta có bán mình, cũng không thể bán tức phụ ta muội muội ta, ta còn là người hay không?”

Giọng nói Tạ Cát Tường mềm mại êm tai, từ từ trấn an Ngô Đại Lượng cơ hồ đã hỏng mất: “Ngươi đã lựa chọn đúng, năm mươi lượng này do người Kim gia trả cho ngươi? Có phải là vị tiểu thư nào hoặc là ma ma nào của Kim gia tìm ngươi, nhờ ngươi làm một chuyện, cho nên mới xử lý việc kia cho ngươi?”

Ngô Đại Lượng không ngờ cái gì quan gia này cũng đoán được, nên không hề giấu giếm, liền nói thẳng: “Đúng, tới tìm ta chính là một ma ma của Kim gia, ban đầu ta không quen biết, nàng ước chừng khoảng bốn mươi mấy tuổi, thoạt nhìn rất gầy yếu. Ma ma này rất dễ gần, không chỉ thay ta ra bạc, còn cho ta thêm mười lượng bạc, nói là tiền an ủi.”

“Nàng nói nàng không có yêu cầu gì khác đối với ta, cô nương nhà nàng bị Kim nhị cô nương đoạt hôn sự, nàng rất tức giận, chỉ cần ta có thể giết Kim nhị cô nương, sáu mươi lượng này lập tức xóa bỏ toàn bộ, giấy vay nợ ta bị buộc ký tên cũng sẽ được tiêu hủy.”

Mày Tạ Cát Tường hơi hơi nhíu lại.

Nàng chú ý tới, Ngô Đại Lượng nói chính là, đối phương ra tiền, khiến hắn giết Kim nhị cô nương cho hả giận.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi: “Mấy thứ khác tạm thời không hỏi, vậy ngươi giết Kim nhị cô nương như thế nào?”

Ngô Đại Lượng dừng một chút, ánh mắt hắn bỗng nhiên có chút mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn trả lời rất nhanh.

“Ta lẻn vào Kim gia, phát hiện Kim nhị cô nương đúng lúc đã có mặt trong từ đường như đã nói trước đó, ta lập tức tiến lên bóp chết nàng, sau đó thay áo cưới cho nàng, rồi treo nàng lên.”

Lý do thoái thác này một chút sơ hở đều không có, nhưng Tạ Cát Tường vẫn cau mày như cũ, nàng còn chưa kịp nói chuyện, đã nghe Ngô Đại Lượng hỏi dồn dập: “Kim gia vì sao đổi ý? Rốt cuộc bọn họ hại chết người nào ở nhà ta?”

Ngô Đại Lượng căn bản không còn tâm tư nhớ lại quá trình giết người, hắn chỉ muốn biết, rốt cuộc trong nhà hắn đã xảy ra chuyện gì.

Tạ Cát Tường thấy hắn xác thật không biết Chu Tử Quyên đã chết, liền thở dài mở miệng: “Thê tử của ngươi Chu Tử Quyên, sáng sớm hôm qua, cũng đã được người phát hiện chết trong từ đường.”

Sắc mặt Ngô Đại Lượng lập tức thay đổi.

Môi hắn dùng sức run rẩy, thanh âm nghẹn ngào, cơ hồ gào rống nói: “Không có khả năng! Ngày hôm trước ta ra khỏi nhà, tức phụ ta vẫn còn khỏe mạnh! Bất quá chỉ mới một ngày, chỉ mới một ngày a!”

Tạ Cát Tường không động, nàng cứ ngồi ở ghế trên như vậy, nhìn Ngô Đại Lượng suy sụp.

Triệu Thụy lại động thủ, tự mình rót một chén trà, đưa đến trước mặt Tạ Cát Tường.

“Ta không muốn uống.” Tạ Cát Tường nói.

Triệu Thụy lại bưng chén trà vững vàng, ánh mắt kiên định nhìn Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường không lay chuyển được hắn, vẫn nhận chén trà uống một hơi.

Trà Tước Thiệt hương lan ngọt lành dễ chịu thấm ướt cổ họng hơi khô khốc của nàng, làm nàng không còn nôn nóng như vừa rồi.

Nhìn thấy Ngô Đại Lượng như thế, trong lòng Tạ Cát Tường cũng không biết là tư vị gì, hắn không phải trượng phu tốt, thậm chí không phải nhi tử ngoan, huynh đệ tốt, nhưng hắn thật sự là người xấu sao? Tựa hồ cũng không phải.

Bất quá chỉ một ngày, hắn bán mạng giết người giùm người ta, nhưng trong nhà cũng mất đi thê tử kết tóc, hài tử chưa ra đời cũng chết cùng.

“Kim gia như thế, ngươi còn gì phải cố kỵ?” Tạ Cát Tường thật lòng khuyên một câu.

Ngô Đại Lượng trả lời nhìn như hoàn hảo không sơ hở, nhìn như không chê vào đâu được, nhưng hắn không biết vụ án này, căn bản không phải vụ án một người mưu sát Kim nhị cô nương, hắn nhận mình là kẻ giết người, còn thê tử hắn cũng đã chết sau khi hắn giết người, hơn nữa giống y hệt cách thức giết người hắn vừa mô tả.

Trong hai ngày điều tra, đã có một lần suy nghĩ của Tạ Cát Tường có chút hỗn loạn, cho rằng hai người chết không có liên quan, nhưng hiện tại, Ngô Đại Lượng lộ diện, nội tâm Tạ Cát Tường lập tức liền kiên định.

Hai vụ án mạng này, tất nhiên có liên lụy rất sâu bên trong, chỉ là cho đến nay, bọn họ vẫn chưa tra được điểm liên quan này.

Ngô Đại Lượng, là cửa đột phá tốt nhất.

Nếu Kim nhị cô nương thật sự do hắn giết, như vậy Chu Tử Quyên do là ai động thủ? Phải biết rằng thời điểm Chu Tử Quyên chết, Ngô Đại Lượng khẳng định không có ở Ngũ Lí Bảo.

Tạ Cát Tường nói, khiến cả người Ngô Đại Lượng run rẩy, nhưng cuối cùng nội tâm hắn vẫn vững vàng, không nói thêm nửa chữ về Kim gia.

Triệu Thụy nhẹ nhàng dùng cây quạt gõ gõ cánh tay Tạ Cát Tường, tiếp tục thẩm vấn thay nàng.

Hắn chỉ hỏi hai câu: “Nếu Kim nhị cô nương là do ngươi giết, như vậy thê tử của ngươi, Chu Tử Quyên lại do ai giết?”

“Nga không đúng, không riêng gì thê tử của ngươi, cùng chết đi vào rạng sáng hôm qua, còn có hài tử chưa chào đời của ngươi, ngươi còn không biết, mình đã làm phụ thân chứ?”

Ngô Đại Lượng hoàn toàn mất đi ngôn ngữ.

Triệu Thụy nói hai câu này, cho hắn một đòn trí mạng, ngay từ đầu cạy miệng Ngô Đại Lượng, là bởi vì Ngô gia đã có người chết, nhưng sau khi hắn dần dần bình tĩnh lại, liền ý thức được một vấn đề càng nghiêm trọng hơn.

Kim gia có thể giết một người Ngô gia, thì vẫn có thể giết hai người, hắn chọc phải phiền toái không nên dây dưa vào, kế tiếp hắn cũng không dám nhiều lời nữa.

Hắn sợ hãi, sợ hãi bởi vì mình thổ lộ chuyện xảy ra, sẽ rước lấy tai họa lớn hơn nữa.

Nhưng Triệu Thụy nói, lại bóp chết chờ đợi vốn có trong lòng hắn.

Cả người Ngô Đại Lượng run rẩy, nước mắt rơi xuống từ trong mắt hắn, từng giọt từng giọt, nện xuống trên áo ngắn vải thô cũ nát không thể tả của hắn.

“Ta không phải người, ta không phải người a.”

Nếu hắn không bị ma quỷ ám, đi thích kỹ nữ, nếu hắn không có lưu luyến cảnh đẹp, mê đắm tửu sắc, gia đình từng hạnh phúc mỹ mãn của hắn, sao lại đến nông nỗi của ngày hôm nay?

Nhưng người đã chết, hết thảy đều như cát bay khói tàn, hắn vừa mới biết mình làm phụ thân, quay đầu hết thảy đều thành uổng công.

Ngô Đại Lượng biết vậy chẳng làm, nhưng cũng chẳng thay đổi được gì.

Chỉ có nước mắt, có thể kể ra nỗi buồn khổ cùng hối hận trong lòng hắn.

Giọng nói Triệu Thụy dần dần thả chậm, hắn nhẹ giọng thì thầm hỏi: “Nếu ngươi khai thật, Cao Đào Tư bảo đảm có thể bảo vệ mấy người nhà còn lại của ngươi, không để Kim gia hại bọn họ.”

Hai chữ “còn lại”, khiến tâm Ngô Đại Lượng đau đớn.

Hắn ngẩng đầu, dùng cặp mắt đỏ bừng nhìn về phía Triệu Thụy, thanh âm vẫn khàn khàn: “Đại nhân thật chứ?”

Đôi tay Triệu Thụy đặt trên đầu gối, khuôn mặt hắn lạnh lùng, khí chất nổi bật, đôi mắt phượng đen láy càng thêm tuấn mỹ không tì vết, nhưng lại đoạt nhân tâm.

“Tất nhiên là thật.”

Hắn nói chuyện trước nay đều rất có khí phách, kiên định không thể lung lay.

Ngô Đại Lượng cứ tin tưởng như vậy.

Hắn vốn không phải người quá thông minh, một lời đã định, lập tức nói hết tất cả ra bên ngoài.

“Ma ma kia tự xưng họ Trương, nàng chưa nói mình là ma ma bên cạnh vị thiên kim thiếu gia nào, lúc ấy nàng trả bạc cho ta, chỉ nói về sau có việc sẽ trả lại, ta coi như thật.”

Triệu Thụy hỏi: “Ngươi bị bắt gian khi nào?”

“Vào một tháng trước.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, nói cách khác, kế hoạch giết người này, ít nhất cũng đã bắt đầu một tháng rồi.

Triệu Thụy gật gật đầu, ý bảo Ngô Đại Lượng tiếp tục nói.

Ngô Đại Lượng rũ xuống mắt, nói: “Chạng vạng ngày hôm trước, kỳ thật ta vào thành mua bánh hoa quế, tức phụ ta…… Tức phụ ta muốn ăn bánh hoa quế, ta liền ra khỏi nhà, không ngờ mới vừa ra Ngũ Lí Bảo, ta liền nhìn thấy vị Trương ma ma. Nàng phân phó ta mấy câu, nói nàng dưới hấp tấp lỡ tay giết người, nàng cầm giấy vay nợ của ta, bảo ta đáp ứng nhận tội giết người. Ta lúc ấy tâm phiền ý loạn, trên đường về gặp phải đại ca, đại ca nói bên phía Nam Giao có việc làm, nên ta liền đi cùng hắn, làm cả đêm mới xong chuyện, ta nhận xong tiền công liền bỏ trốn theo lời Trương ma ma.”

Ngô Đại Lượng nói đến hai chữ tức phụ, lại không kiềm chế được nghẹn ngào lên.

“Lúc ấy Trương ma ma đã cẩn thận thuật lại quá trình với ta, nói nàng lỡ tay giết người như thế nào, rồi che giấu hành vi phạm tội ra sao, chi tiết trong đó đều nói rất rành mạch.”

Nếu là người bình thường, đừng nói cái gì mà giấy vay nợ hay không giấy vay nợ, tình huống như vậy tự nhiên hẳn nên đi quan phủ báo án, nhưng Ngô Đại Lượng lại cứ như vậy nghe theo lời Trương ma ma nói, thật sự đeo tội giết người trốn chạy ra khỏi kinh.

Đối với một người như vậy, nàng cũng không biết nên nói gì mới phải.

Ngô Đại Lượng lúc này không cần ai hỏi, vẫn tự mình nói rất dứt khoát: “Nàng kể toàn bộ quá trình giết người lại cho ta, sau đó cho ta chút tiền bạc, bảo ra nhanh chóng trốn đi, đỡ phải bị quan phủ bắt được.”

“Nhưng lúc ấy ta có chút do dự, tâm thần không yên, nên cùng đại ca ta dọn hàng cả đêm, tìm vô số cơ hội, cuối cùng cũng không nói ra lời được.”

Thì ra là có chuyện như vậy.

Tạ Cát Tường thở dài trong lòng, hắn làm như thế, mới bị bắt lại ở Phụng Thiên, trước sau bất quá chỉ kém vài canh giờ mà thôi.

Triệu Thụy nghe được tiền căn hậu quả, cuối cùng lạnh lùng hỏi: “Như vậy, bản quan hỏi lại ngươi một lần nữa, Kim nhị cô nương có phải do ngươi giết chết không?”

Ngô Đại Lượng lắc lắc đầu: “Không, không phải ta giết, ta thậm chí còn chưa từng gặp mặt vị Kim nhị cô nương nào đó, là ma ma kia giết.”

Triệu Thụy lại hỏi: “Bản quan hỏi lại ngươi, Chu Tử Quyên có phải do ngươi giết hay không?”

Ngô Đại Lượng ngây dại, hắn khó tin nhìn về phía Triệu Thụy, tựa hồ không rõ vì sao hắn phải hỏi như thế.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn về phía hắn.

“Ngươi còn không rõ sao?” Triệu Thụy nói, “Bọn họ làm hết thảy bẫy rập này, cuối cùng hết thảy đều dừng trên người của ngươi, chẳng sợ ngươi không có thời gian và động cơ giết hại Chu Tử Quyên, nhưng hiện trường Chu Tử Quyên tử vong giống Kim nhị cô nương như đúc.”

Triệu Thụy rũ mắt, nhàn nhạt nhìn Ngô Đại Lượng đang ngây ngốc.

“Nếu vụ án này rơi vào trong tay Hộ Thành Tư, ngươi không bị bắt, lại chạy trốn ra khỏi kinh, cuối cùng tội danh giết người sẽ rơi xuống trên người của ngươi. Ngươi bị bắt lấy, vừa thẩm vấn đã thừa nhận giết người, như vậy hiềm nghi vẫn là của ngươi, Hộ Thành Tư sẽ không có kiên nhẫn tiếp tục điều tra lại vụ án hung thủ đã nhận tội, chỉ sợ bọn họ sẽ vô cùng cao hứng kết án, chuyện ngươi gặp phải, tương lai đang chờ ngươi phía trước, bất quá chỉ là xử trảm sau mùa thu.”

Tiếng thở dài thật lâu của Triệu Thụy vang lên trong nhà lao.

“Hung phạm này không chỉ giết thê tử ngươi, còn muốn ngươi chết,” Triệu Thụy liếc nhìn Ngô Đại Lượng một cái, “Rốt cuộc đối phương có bao nhiêu hận ngươi?”

“Ngươi có biết là ai không?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 49"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

minh-bao-phi-nhien.jpg
Minh Bảo Phỉ Nhiên
25 Tháng mười một, 2024
tro-thanh-anh-trang-sang-cua-vai-phan-dien-nho-gay-su.jpg
Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Vai Phản Diện Nhờ Gây Sự
9 Tháng 12, 2024
hoa-hong-do.jpg
Hoa Hồng Đỏ
1 Tháng mười một, 2024
su-ton-nang-duong-ho-vi-hoan-convert.jpg
Sư Tôn Nàng Dưỡng Hổ Vì Hoạn Convert
26 Tháng 10, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online