Yến Kinh Khuê Sát - Chương 47
Chương 47 – Hồng nhạn tổn thương 9
Thông qua dò hỏi trước đó cùng với cảnh mộng Tạ Cát Tường vừa nhìn thấy, có thể đại khái biết Chu Tử Quyên kỳ thật là người khắc nghiệt và ích kỷ.
Đối với người yếu ớt bệnh tật như Lý Tố Mai, nàng không chỉ không có nửa phần thương tiếc, thậm chí còn vô cùng xem thường.
Loại xem thường này, là khắc vào trong xương cốt.
Hơn nữa nàng đanh đá, những chuyện bên ngoài không dễ gì lay động đến suy nghĩ của nàng.
Tạ Cát Tường thở sâu, đột nhiên có một ý tưởng lớn mật.
“Ngay từ đầu khi phát sinh án mạng tại Ngũ Lí Bảo, chúng ta tưởng là ân oán cá nhân, sau đó Kim nhị tiểu thư lại xảy ra chuyện, lúc ấy liền cho rằng là tên sát nhân hàng loạt,” Tạ Cát Tường đắn đo nói, “Rốt cuộc tử trạng của hai người thật sự quá mức tương tự, nếu nói không liên quan, căn bản không có khả năng.”
Hơn nữa, Kim nhị tiểu thư đại khái tử vong vào ngày hôm trước, nếu là tên sát nhân sau khi giết người rời khỏi Kim gia, trực tiếp ra khỏi thành chạy tới Ngũ Lí Bảo, vừa vặn đúng thời gian giết Chu Tử Quyên, hấp tấp như vậy tuy có chút kỳ quái, nhưng nếu đã lên kế hoạch từ sớm, ngược lại cũng không khó tưởng tượng.
An bài như thế, vô cùng hợp lý.
Nhưng Tạ Cát Tường lại phát hiện ra lòng ích kỷ của Kim nhị tiểu thư, cũng đã suy luận ra nguyên nhân đại khái Kim nhị tiểu thư lẻn nhảy từ cửa sổ Phật đường ra ngoài.
Nếu không phải người thân cận, nếu không phải người thân quen, sao lại biết nàng một lòng si mê Định Quốc Công thế tử? Dựa vào phần si tâm này, mới dụ dỗ nàng ra ngoài, trực tiếp giết hại.
Lúc ấy ở Kim gia, Tạ Cát Tường và Triệu Thụy cũng từng suy luận qua, cho rằng tên sát nhân này hẳn là người Kim gia, nhân khẩu Kim gia đông đúc, lại có vô số nha hoàn – gã sai vặt – quản sự ma ma, tuy không dễ tra, nhưng cũng có phương hướng.
Vừa rồi Triệu Thụy cũng phái người đi Hộ Thành Tư, chỉ để xem xét người Kim gia ra vào Yến Kinh từ bến tàu Nam Giao.
Lúc này, vẫn chưa có kết quả.
Nhưng mà ở nhà của Ngô gia, Tạ Cát Tường lại đột nhiên chìm vào mộng cảnh, ra thêm một đáp án khác càng thêm khó bề phân biệt.
Người giết hại Chu Tử Quyên, hoặc là người nói nửa đêm canh ba dụ dỗ Chu Tử Quyên ra khỏi Ngô gia, nhất định hiểu biết tính cách Chu Tử Quyên, cũng biết nàng vừa mới mang thai.
Việc này ngay cả bà bà Ngô Hàn thị cũng không biết.
Triệu Thụy nghiêm túc nghe Tạ Cát Tường nói, cũng nhíu mày trầm tư: “Nếu y theo lời muội nói, hai án mạng này, có khả năng cũng không phải do một người làm?”
Tên sát nhân hàng loạt sở dĩ được gọi là sát nhân hàng loạt, chỉ vì người chết phù hợp yêu thích của hắn, hoặc là dễ dàng khiến cho hắn xúc động, người này có khả năng sẽ đi theo một người trong thời gian dài, quan sát sinh hoạt hàng ngày của đối phương, nhưng hắn không có cách phân thân, không có khả năng quan sát một lúc đồng thời hai người.
Hơn nữa, cho dù Chu Tử Quyên có thể bị theo dõi tung tích, nhưng Kim nhị cô nương chính là thiên kim nhà giàu, nàng ra vào nội trạch, người hầu bên cạnh thành đàn, lại là vị hôn thê của Định Quốc Công thế tử vị, càng không thể bị người ngoài theo dõi.
Như vậy, suy nhân tên sát nhân giết cả hai người, rõ ràng có chút mâu thuẫn, hắn không thể đồng thời theo dõi hai người, biết việc riêng của hai người, lại không hề do dự giết cả hai trong cùng một ngày, cuối cùng hoàn thành mục đích giết người của mình.
Nếu mục đích thật sự của hắn là giết người, hắn sẽ không mạo hiểm như thế, nhất định phải bôn ba qua lại giữa hai nơi vào đêm khuya, đối phương khẳng định sẽ chọn phương thức ổn thỏa nhất, không bị bất luận kẻ nào phát hiện manh mối.
Vội vàng như thế, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Tạ Cát Tường chau mày, cũng cảm thấy vụ án này hết sức kỳ quặc: “Nhưng nếu hai án mạng này đề
hông phải do một người làm, chỉ trùng hợp giống nhai, vậy thì có phải quá mức trùng hợp hay không?”
Triệu Thụy duỗi tay chỉ chỉ trán Tạ Cát Tường: “Không cần nhíu mày, chúng ta còn chưa thẩm tra người bị tình nghi, chúng ta cứ từ từ thăm dò, cuối cùng nhất định có thể điều tra rõ chân tướng.”
Tạ Cát Tường nhẹ nhàng thở ra.
Đúng vậy mấy người nhà Ngô gia, Ngô Hổ và tức phụ, hai vị cô nương Kim gia còn chưa được cẩn thận thẩm vấn, hiện tại vội vàng đưa ra kết luận hãy còn sớm.
Tạ Cát Tường nói: “Ừhm, ta biết rồi.”
Nàng lại nhìn thoáng qua bày biện trong phòng Chu Tử Quyên, nói: “Mặc kệ là cùng một tên sát nhân, hay là hai tên sát nhân vừa lúc có suy nghĩ trùng hợp, chúng ta chỉ cần điều tra ra chân tướng mỗi vụ án, cuối cùng là có thể bắt được hung thủ.”
Nếu không có cách nào điều tra đồng thời hai vụ án, vậy cứ điều tra từng bước, tên sát nhân cũng không phải là thần tiên, nhất định sẽ lộ ra sơ hở.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy thảo luận một lát, hai người mới cùng nhau ra khỏi phòng ngủ.
Trong viện, người một nhà Ngô gia hoặc ngồi hoặc đứng, đều mang vẻ mặt sầu khổ chờ ở nơi đó, ngay cả tiểu nữ nhi ngày hôm qua không ở từ đường cũng ra khỏi phòng, đang ngồi ở bậc thềm cúi đầu không nói.
Tạ Cát Tường dừng một chút, nói: “Trong phòng ngủ Ngô Chu thị có để lại chút manh mối, hiện nay đại nhân muốn đi dò hỏi Ngô Hổ, xin các vị thân nhân có thể cẩn thận nhớ lại, xem còn có sót manh mối nào không.”
Nàng vừa nói trong phòng Chu Tử Quyên có để lại manh mối, vẻ mặt người Ngô gia đều có chút hốt hoảng, ánh mắt Tạ Cát Tường đồng loạt đảo qua, cuối cùng cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, hai người cùng đi nhà Ngô Hổ bên cạnh
Nhân khẩu nhà Ngô Hổ đã được Tô Thần điều tra rõ từ sớm, nhà bọn họ tổng cộng chỉ có ba người, phụ thân Ngô Hổ sớm đã qua đời, một mình hắn hiếu thuận mẫu thân góa bụa thân thể không được tốt lắm, sau đó cưới người không thành được mối nhân duyên với Ngô Đại Lượng – Lý Phương Nhi, trong nhà liền có thêm một người.
Dù vậy, nhà bọn họ ở trong thôn cũng xác thật ít người, rất dễ bị ức hiếp.
Cũng may Lý Phương Nhi đanh đá, ai khi dễ nhà bọn họ, nàng liền đánh tới tận cửa, nếu không phải Ngô Đại Lượng luôn muốn “nối lại duyên xưa”, cả nhà Ngô Hổ cũng sẽ rất hoà thuận.
Khi Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy đến trước cửa nhà Ngô Hổ, nhìn thấy người một nhà đều ngồi ở trong viện, trầm mặc không nói lời nào.
Nhìn thấy Triệu Thụy tiến vào, người một nhà vội vội vàng vàng đứng dậy, Lý Phương Nhi còn tiến lên đỡ bà bà Ngô Vương thị chân cẳng không tiện đi lại đứng lên.
Sắc mặt Ngô Hổ tái nhợt, nhưng cũng không phải quá tối tăm, hắn tiến lên, còn rất quy củ hành lễ: “Triệu đại nhân, Tạ đại nhân.”
Triệu Thụy nheo đôi mắt lại đánh giá hắn, thấy đôi mắt đen nhánh của hắn hết sức sạch sẽ, ánh mắt thẳng thắn, không hề né tránh, trong lòng cũng có suy đoán đại khái.
Loại tội phạm nào Nghi Loan Tư cũng đều có, có điên cuồng không kiêng kỵ, có lạnh nhạt ích kỷ, cũng có ôn hòa thanh nhã.
Mặc kệ loại sát nhân nào, Triệu Thụy đều thích quan sát mắt đối phương.
Mặc dù biểu tình gương mặt khống chế cực tốt, nhưng ánh mắt một người không biết nói dối, cho dù có thể lừa gạt, cũng chỉ có thể lừa gạt nhất thời, không thể lừa được một đời.
Ngô Hổ chỉ là người bình thường, liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy bước đi tiếp theo.
Hắn hẳn không phải kẻ giết người.
Nhưng mà suy đoán cũng chỉ là suy đoán, nên hỏi vẫn cần phải hỏi.
“Ngô Hổ, ngươi cũng biết Ngô Chu thị bên cạnh đã chết ở từ đường đêm qua chứ?”
Ngô Hổ nói: “Biết.”
Hắn dừng một chút, cũng không cần Triệu Thụy lại hỏi tiếp, gọn gàng dứt khoát trả lời: “Nhà ta tối hôm qua đi ngủ sớm, dùng xong cơm tối cả nhà liền thổi đèn, xác thật không có nghe được bất kỳ động tĩnh nào bên nhà hàng xóm, cũng không biết bên đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng người không phải ta giết, cũng không phải Phương Nhi giết.”
Ngô Hổ là người thẳng tính, nếu không phải như thế, cũng sẽ không trực tiếp chạy đến bên cạnh đánh lộn với Ngô Đại Lượng của nhà Ngô Trường Phát.
Tuy rằng cuối cùng làm lớn chuyện đến nỗi Lý Phương Nhi khóc nháo với hắn, nhưng Ngô Hổ cũng thật sự không giống như người có thể nhẫn nhịn.
“Tên chó Ngô Đại Lượng trước kia ghét bỏ nhà tức phụ ta nghèo, không chịu cưới nàng, chờ ta cưới được bảo bối này về nhà, hắn lại cảm thấy ta được tiện nghi, mỗi ngày đều không biết xấu hổ cứ lãng vãng trước mặt tức phụ nhà ta, thật là người quá ghê tởm.”
Ngô Hổ nhìn thoáng qua Lý Phương Nhi đang rơi lệ, đặc biệt tức giận: “Từ khi tức phụ ta định thân với ta, một lòng hướng về nhà ta, hiếu thuận với nương ta còn hơn cha mẹ ruột nàng, nếu ta còn hoài nghi tức phụ mình, ta không phải là con người.”
Hắn nói một hồi, khiến Lý Phương Nhi cảm động khóc lóc thảm thiết, cũng khiến Ngô mẫu cảm thán theo.
Thân thể nàng không tốt, đi đứng không tiện, Lý Phương Nhi gả lại đây thì cả ngày hầu hạ nàng áo cơm cuộc sống hàng ngày, cũng không ngại hôi dơ, con dâu như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.
“Hàn bà tử (mẹ chồng nạn nhân thứ nhất) coi thường Phương Nhi, ghét bỏ nhà Phương Nhi nghèo, nàng chỉ thích đứa cháu ngoại gái họ hàng xa kia của nàng, nhưng Chu Tử Quyên nào có thể là người tốt gì? Nếu không phải do nàng, hài tử của Lý Tố Mai sao lại không còn?”
Ngô mẫu thở dài nói một câu, ngược lại đã khiến Tạ Cát Tường giật mình.
Hôm qua bọn họ cũng chưa tới dò hỏi Ngô Hổ, hôm nay ngược lại có thêm thu hoạch mới.
Kim nhị cô nương có người trong nhà oán hận, Ngô Chu thị (nạn nhân thứ nhất) lại có hiềm khích với chị em dâu? Kể từ đó, vụ án đột nhiên rõ ràng hơn rất nhiều.
Một người bị giết, một người khác luôn có thể giết hắn bởi vì đủ loại nguyên nhân.
Bọn họ truy tìm, chính là nguyên nhân này, hơn nữa thông qua nguyên nhân này tìm hiểu nguồn gốc, cuối cùng điều tra rõ hung thủ.
Tạ Cát Tường ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thụy, lại phát hiện hắn cũng nhìn mình, đôi con ngươi như ngọc thạch đen, sánh lập loè không khác gì Tạ Tát Tường.
Bọn họ đều biết, động cơ giết người đã trồi lên mặt nước.
Khuôn mặt Tạ Cát Tường tròn tròn, cười rộ lên như bầu không khí vui mừng, nàng nói với Ngô mẫu: “Đại thẩm, việc Lý Tố Mai đẻ non, ngài có biết tường tận không?”
Ngô mẫu nhìn nhìn nàng, thái độ lập tức mềm mỏng, lời nói cũng nhiều hơn.
“Đại khái là năm trước, cũng vào ngày mùa hè, lúc ấy Ngô Đại Lượng luôn muốn nói chuyện với Phương Nhi, Phương Nhi ghê tởm hắn, không muốn để ý đến hắn, nên nói với Hổ Tử việc này, Hổ Tử tự nhiên không thể để yên.”
Tạ Cát Tường mơ hồ nhớ rõ hôm qua Ngô gia đã nói, bởi vì Ngô Đại Lượng nói chuyện với Lý Phương Nhi, Ngô Hổ mới đi tìm Ngô Đại Lượng kiếm chuyện.
Ngô mẫu thở dài, thoạt nhìn rất là khổ sở: “Lúc ấy Hổ Tử rất tức giận, liền muốn đánh Ngô Đại Lượng một trận, ta và Phương Nhi lập tức chạy đi khuyên bảo, muốn hù dọa thì cứ hù dọa, hàng xóm nhà nông với nhau, nếu thật sự đánh chết, sao còn sống trong thôn được nữa?”
Lý Phương Nhi nói cho Ngô Hổ biết, đại ý cũng chỉ muốn cho trượng phu đánh Ngô Đại Lượng một trận, không cho hắn lại tiếp tục đến tìm mình gây phiền toái như vậy được rồi.
“Ai có thể ngờ được, Chu Tử Quyên tàn nhẫn như vậy,” Lý Phương Nhi đột nhiên mở miệng, “Nàng thừa dịp Hàn thẩm lôi kéo nương ta, thừa dịp náo loạn đụng vào bụng Lý Tố Mai, thân thể Lý Tố Mai vốn đã không tốt, va chạm này lập tức khiến nàng xuất huyết.”
Hốc mắt Lý Phương Nhi phiếm hồng, hiển nhiên bị tình cảnh ngay lúc đó làm sợ: “Chu Tử Quyên cho rằng không ai thấy, nhưng lúc ấy ta đứng trước cửa nhà bọn họ, chứng kiến rõ ràng.”
Ngô Hổ tới cửa kiếm Ngô Đại Lượng, kết quả làm hại Lý Tố mai đẻ non hơn nữa còn bị thương thân thể, từ đây về sau không thể có thai, cũng từ lúc đó Ngô Đại Lượng cũng không còn tới quấy rầy Lý Phương Nhi nữa, mà Ngô Hổ cũng không còn tới cửa nhà bên cạnh.
Quan hệ của người hai nhà, lập tức bị đóng băng.
Tạ Cát Tường đột nhiên hỏi: “Vậy Lý Tố Mai có biết có người làm hại nàng không?”
Mất đi hài tử và sức khỏe, có thể còn nghiêm trọng hơn đấu khẩu với người trong thôn hoặc là ăn trộm gà rất nhiều.
Tạ Cát Tường nghĩ đến bộ dáng không đứng được lâu của Lý Tố Mai, trong đầu lập tức bắt đầu suy luận.
Lý Tố Mai từng mang thai, lại bị đẻ non, đối với bộ dáng nữ tử khi mang thai, đại khái là rất rõ ràng.
Nàng biết Chu Tử Quyên hại nàng không thể sinh đẻ, cũng oán hận Chu Tử Quyên hại chết hài tử của nàng, bởi vậy cả ngày đều quan sát Chu Tử Quyên, nhìn thấy nàng có dị thường, lập tức để ý.
Ngươi không cho ta sinh, ta lập tức phải lấy mạng ngươi.
Nghĩ như thế, ngoại trừ áo cưới, trang điểm đậm cùng từ đường, hết thảy đều được thông suốt.
Nhưng Lý Phương Nhi lại nói: “Có thể Tố Mai tẩu tử không biết, lúc ấy nàng ngồi ở bàn đá trong sân nhà bọn họ, đang nhắm mắt dưỡng thần, thoạt nhìn sắc mặt rất kém.”
Tạ Cát Tường hơi hơi sửng sốt: “Nàng không biết?”
Lý Phương Nhi cũng không biết vì sao tiểu Tạ thôi quan lại để ý chuyện này, nhưng nàng vẫn nghiêm túc nhớ lại: “Hẳn là không biết, lúc ấy nàng bị đụng ngã xuống đất, Ngô gia loạn nháo nhào lên, mọi người đều có chút hoảng loạn, Chu Tử Quyên nhân cơ hội né tránh sang một bên, căn bản không đứng cạnh Lý Tố Mai.”
“Hơn nữa, sau đó nàng còn đặc biệt ân cần,” Lý Phương Nhi cười lạnh, “Nàng còn tự mình bỏ tiền hầm canh gà cho Lý Tố Mai, nói đại tẩu nàng đáng thương, hài tử đã hỏng cũng đã được sáu bảy tháng rồi, rõ ràng là một nam hài, bởi vì chuyện của các nàng nên không thể ra đời, nên trong lòng nàng rất băn khoăn.”
“Loại tiểu tiện nhân như nàng, nơi nào lại băn khoăn.”
Hai phu thê Ngô Đại Lượng, Lý Phương Nhi đều rất chán ghét, năm đó mắt nàng bị mù mới coi trọng Ngô Đại Lượng, nhớ tới trong lòng liền khó chịu.
Ngô Hổ thấy nàng càng nói càng tức giận, liền tiến lên vỗ vỗ bả vai nàng, lặng yên an ủi tức phụ mình.
Tạ Cát Tường nói: “Lý Tố Mai không thấy được động tác của Chu Tử Quyên, nhưng Ngô Đại Quang có nhìn thấy không?”
Lý Phương Nhi tiếc nuối lắc lắc đầu: “Lúc ấy ta chỉ nhìn chằm chằm Chu Tử Quyên, không thấy được Ngô Đại Quang ở nơi nào, thật sự không cách nào biết được.”
Xem ra, nhà Ngô Hổ cũng không hỏi tiếp được gì nữa.
Nhưng ít ra đối với Chu Tử Quyên, đã có sẵn một động cơ giết người bày ra ở nơi này, cái chết của nàng nháy mắt đã rõ ràng hơn.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy chuẩn bị trở về Ngô gia thẩm vấn Lý Tố Mai, lại đột nhiên nghe được tiếng Ngô Hổ truyền tới: “Đại nhân, Lý tẩu tử cùng Đại Quang ca đều là người tốt.”
Đều là người tốt cả sao?
Tạ Cát Tường quay đầu lại nhìn về phía Ngô Hổ, thấy hắn cũng mang vẻ mặt giãy giụa, nhưng vẫn nghe hắn nói: “Chúng ta cùng sống trong thôn Ngô gia, từ nhỏ ta đã quen biết Đại Quang ca, hắn và Đại Lượng không giống nhau, ở trong thôn cũng có chút danh tiếng.”
Cuối cùng Ngô Hổ nói: “Lý tẩu tử cũng rất ôn nhu hiền thục, ngày thường thấy mẫu thân hành động không tiện, cũng từng giúp đỡ, phần ân tình này, nhà của chúng ta ghi nhớ cả đời.”
Hắn nói xong, hướng về Triệu Thụy chắp tay, không nói gì nữa.
Tạ Cát Tường và Triệu Thụy liền trực tiếp ra khỏi nhà Ngô Hổ.
Đứng ở rào tre ngoài tường, Tạ Cát Tường nhỏ giọng hỏi Triệu Thụy: “Huynh cảm thấy Lý Tố Mai có hiềm nghi không?”
Nếu hài tử nàng ta thật sự bị Chu Tử Quyên ác ý gây thương tổn khiến sinh non, vậy khẳng định Lý Tố Mai có hiềm nghi lớn nhất, chỉ là……
Triệu Thụy rũ mắt, nói: “Nhưng tình hình sức khỏe của Lý Tố Mai như vậy, làm thế nào mới có thể treo Chu Tử Quyên lên xà nhà sau khi bóp chết nàng ta?”
Lý Tố Mai đi đường cũng phải tốn sức, càng không cần phải nói giết người treo thi thể lên, nàng có thể lặng yên không một tiếng động, đi theo Chu Tử Quyên đến từ đường hay không cũng là một vấn đề.
Vừa rồi Tạ Cát Tường cũng có nghĩ đến điểm này, nhưng động cơ nàng giết người thật sự quá mức rõ ràng, làm người vừa nghe liền cảm thấy người nhất định là do nàng giết, ngoại trừ nàng, cũng chỉ có Ngô Đại Quang có hiềm nghi.
Nhưng vào thời điểm Chu Tử Quyên tử vong, Ngô Đại Quang lại vừa vặn ở bến tàu Nam Giao, quản sự Kim Hồng Minh và sổ sách đều có thể chứng minh, ngày đó hắn xác thật có giúp Kim gia dọn hàng, giờ Dần (3g-5g sáng) ngày kế tiếp mới về lại Ngũ Lĩ Bảo.
Một người không cách nào hoàn thành được việc giết người, người còn lại căn bản không có ở Ngũ Lí Bảo, hai người bị tình nghi giết chết Chu Tử Quyên, cứ như vậy chưa thẩm tra đã tự trong sạch.
Tạ Cát Tường trầm ngâm một lát: “Còn Ngô Trường Phát thì sao? Hắn tuy rằng không lo lắng bằng cha mẹ hài tử, nhưng cũng là ông nội, có thể hắn oán hận Chu Tử Quyên hại chết cháu đích tôn của mình, nên động thủ giết người không?”
Lời này mới vừa nói xong, nàng liền cảm thấy suy luận rất có vấn đề, tự mình trực tiếp lắc đầu: “Không đúng, làm một trưởng bối, hắn cũng không có khả năng đi giết con dâu, con dâu cả không thể sinh đẻ, vậy chờ con dâu thứ sinh một đứa cháu mập mạp là được rồi.”
Triệu Thụy nghe nàng lẩm nhẩm lầm nhầm một mình, liền nhẹ giọng nói: “Mấy thứ này, chúng ta chỉ cần đi hỏi là được.”
Tạ Cát Tường nhớ tới thần sắc bệnh yếu của Lý Tố Mai, trầm mặc một lát, vẫn thở dài nói: “Vậy hỏi một chút đi.”
Bất luận như thế nào, vụ án vẫn cần phải giải quyết.
Hai người trở về nhà Ngô Trường Phát, phát hiện người một nhà còn ngồi ở trong sân, chỉ có tiểu nữ nhi buồn chán gục xuống bàn ngủ gật, bốn người lớn còn lại đều trầm mặc chịu đựng.
Triệu Thụy vẫn chưa nói kết quả dò hỏi được tại nhà Ngô Hổ, chỉ nói với hai phu thê Ngô Đại Quang và Lý Tố Mai: “Vụ án có chút tiến triển mới, mời hai vị qua nói chuyện một chút.”
Vừa nghe lời này, ngược lại phu thê Ngô Đại Quang cũng không nói gì thêm, Ngô Hàn thị lại lập tức dựng thẳng mày: “Vì sao muốn hỏi hai đứa nó? Có phải hai vợ chồng lão đại táng tận lương tâm hại tiểu nhi tử của ta không?”
Ngô Hàn thị nói như thế, lại muốn khóc thét lên tiếp.
Triệu Thụy thật sự không thích loại phụ nhân đanh đá tự biên tự diễn như thế này, hắn hơi hơi nhíu mày, lạnh lùng liếc Ngô Hàn thị một cái.
Tiếng khóc thét tới bên miệng Ngô Hàn thị đột nhiên im bặt lại.
Không thể không nói, quan gia trẻ tuổi này tuy rằng bộ dáng vô cùng tuấn tiếu, nhưng luôn mang khuôn mặt lạnh lùng, đặc biệt khi đôi mắt phượng kia trừng người, có thể đâm cho tim gan ngươi chảy máu, làm ngươi vô cớ sinh ra một nỗi sợ hãi, mười phần không dám đắc tội.
Ngô Hàn thị bị Triệu Thụy trừng mắt liếc một cái, Ngô Trường Phát bên cạnh lại mở miệng: “Lão thái bà này, bà nói bừa cái gì vậy hả? Cũng chỉ bởi vì bà bất công như vậy, hai vợ chồng lão đại mới bị ngờ vực đấy.”
Bị cha mẹ nói như thế, sắc mặt Ngô Đại Quang không đổi, hắn thật cẩn thận nâng thê tử dậy, nói với Triệu Thụy: “Đại nhân, mời qua bên này.”
Hắn mời bọn người Triệu Thụy đi vào nhà kề bên phải của hai vợ chồng hắn.
Mới vừa đi vào, Tạ Cát Tường đã ngửi được một mùi hương hoa sơn chi💥 nhàn nhạt.
Nàng ngẩng đầu, nhìn thấy trên bàn trong nhà chính, đang bày một lọ bạch sơn chi, đang âm thầm tỏa hương.
Nhà kề bên trái cũng rất sạch sẽ, nhưng nhà kề bên phải của phu thê Ngô Đại Quang, lại có thêm vài phần ấm áp và thoả đáng.
Lý Tố Mai cũng là một người vợ nhanh nhẹn, nàng quét tước trong nhà không nhiễm một hạt bụi, trong việc bố trí cũng dùng tâm tư, treo ở trên cửa rèm cửa hoa nhí, phủ trên bàn tấm khăn trải bàn trăm hoa đua nở, không có món nào không lộ rõ tâm tư nàng tinh tế.
Đối với Chu Tử Quyên có vẻ ngay thẳng lưu loát khi mới gặp mặt, thì Lý Tố Mai ít nói hẳn là người có nét đẹp nội tâm thật sự.
Nhưng ít nói trầm mặc, cũng không có nghĩa có thể chấp nhận bị người khi dễ.
Ngô Đại Quang mời Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường ngồi xuống, sau đó mới nói: “Thảo dân đại khái cũng biết, đại nhân muốn hỏi cái gì, là muốn hỏi chuyện hài tử?”
Dư quang khóe mắt Triệu Thụy nhìn thấy Lý Tố Mai nắm thật chặt nắm tay, niết đến nỗi váy vải bông đều là nếp uốn.
Nhưng Ngô Đại Quang rất thản nhiên, hắn nhẹ nhàng sờ sờ tay thê tử, để nàng buông ngón tay đã hồng thấu ra.
“Việc này để ta nói cho các người biết đi.” Ngô Đại Quang thở dài.
Triệu Thụy nói: “Làm phiền.”
Ngô Đại Quang đại khái không nghĩ tới Triệu đại nhân mặt lạnh lại khách khí như thế, cũng liền nói: “Hổ Tử hẳn là đã nói, lúc ấy hai nhà cãi vã, người quá nhiều quá loạn, không cẩn thận khiến vợ ta bị thương, thế cho nên hài tử mang được năm sáu tháng cứ như vậy mà mất đi, vợ ta cũng xuất huyết không ngừng, dưỡng khoảng nửa năm mới giành được mạng về.”
Ngô Đại Quang mím mím môi, thanh âm cũng có chút khô khốc: “Đó là một nam hài nhi, rất xinh đẹp.”
Hài tử còn chưa ra đời, khả năng ngay cả ngũ quan đều là mơ hồ, nhưng phụ thân người ta nói xinh đẹp, Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cũng không tiện phản bác.
Nghe Ngô Đại Quang nói, Lý Tố Mai nhẹ nhàng nghẹn ngào một tiếng, cúi đầu xoa xoa nước mắt.
Nàng nhìn như nhu nhược, hai ngày này bên cạnh người nhà, nhưng cũng không khóc lóc thảm thiết, luôn là cúi đầu lau nước mắt, không tùy tiện lên tiếng.
Chỉ khi nói tới hài tử, mới nhịn không được nghẹn ngào một tiếng.
Ngô Đại Quang mặt ngăm đen, hàng năm hắn làm công trên bến tàu, dãi nắng dầm mưa, đã không còn dáng vẻ thời trẻ, nhưng trên người hắn lại có khí chất trầm ổn, lại khiến Tạ Cát Tường và Triệu Thụy khắc sâu ấn tượng.
Hắn nói chuyện thương tâm, lại nỗ lực không cho người nhìn ra manh mối, có thể thấy được là người rất nội liễm.
“Ta là trưởng tử, từ nhỏ ta đã biết, về sau cha mẹ cần dựa vào ta dưỡng lão, ta không thể tùy hứng, cũng không thể giống như đệ đệ muội muội làm nũng với cha mẹ,” Giọng nói Ngô Đại Quang cũng không thể không mang theo chút run rẩy, “Nhưng ta không nghĩ tới, chỉ bởi vì ta hiểu chuyện, làm cho bọn họ cho rằng có thể tùy tiện khi dễ ta, cũng có thể tùy ý khi dễ thê tử ta, trong cái nhà này, phu thê chúng ta làm trâu làm ngựa, kết quả chỉ để nuôi dưỡng cho cả nhà lòng lang dạ sói như vậy.”
Từ hôm qua đến bây giờ, Ngô Đại Quang cũng chưa nói nhiều như vậy.
Một câu lòng lang dạ sói hắn nói, cũng đã bao gồm cha mẹ bất công vào trong đó.
Có thể thấy được biểu hiện của cha mẹ sau khi hắn mất đi hài tử, làm lòng hắn nguội lạnh, cũng làm hắn thất vọng.
Hắn cũng là người, cũng có thất tình lục dục, cũng có nhà của mình, có thê tử hoạn nạn cùng qua, hắn cũng muốn có cốt nhục của mình.
Nhưng mấy thứ này, đều đã hóa thành hư ảo sau ngày hôm đó.
Nếu không phải Lý Tố Mai mạng lớn, ngày đó chính là một xác hai mạng, từ đây về sau hắn liền thành người cô đơn.
Ngô Đại Quang nói nói, hốc mắt nổi lên mảng hồng, cổ nổi lên gân xanh, vừa thấy liền biết hắn oán hận khó tiêu.
“Nhưng phụ thân ta nói, đều là người một nhà, hà tất phải nói phân gia, hai phu thê Đại Lượng qua xin lỗi ta và Tố Mai, việc này liền bỏ qua.”
“Phụ thân này của ta xem như còn đỡ, mẫu thân ta nói là tự mình Tố Mai không cẩn thận, không liên quan gì đến hai phu thê Đại Lượng, nhà của chúng ta có thể bỏ tiền cho Tố Mai dưỡng bệnh, cũng đã rất là nhân nghĩa rồi.”
Lời này nói ra, mỗi chữ đều mang theo huyết lệ.
“Lòng ta rất thương Tố Mai, tình nghĩa phu thê với Tố Mai sâu đậm, việc này cả thôn đều biết, vì có thể cưới được Tố Mai, ta ngày đem làm công ở bến tàu Nam Giao, chính vì để gom đủ sính lễ đưa nhạc phụ, Tố Mai đối với ta cũng tốt, thành thân đến nay, nàng sợ ta buổi tối tan làm đói bụng, luôn chờ ở phòng bếp làm cho ta thêm chén mì, thân thể nàng không tốt, nhà mẹ đẻ đưa trứng gà tới, đều luyến tiếc ăn, một hai phải bỏ vào mì sợi cho ta.”
Ngô Đại Lượng càng nói đôi mắt càng hồng, phảng phất tiếng than đỗ quyên💥, đau thương không thôi.
“Nhưng bọn họ, nhưng bọn họ đều không coi hai phu thê chúng ta ra gì.”
Đúng vậy, ở trong cái nhà này, bọn họ trời sinh chính là để trả giá, gánh vác cho hai vợ chồng Ngô Đại Lượng.
Ngô Đại Lượng không đàng hoàng, tiền kiếm được đều tiêu phí cho chính mình, nhưng cha mẹ chưa bao giờ nói hắn, chỉ nói Đại Lượng thông tuệ, biết luồng cúi.
Chu Tử Quyên là cháu gái ngoại họ hàng xa của Ngô Hàn thị, nàng ở trong nhà đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, mỗi ngày sân trong viện cũng không hề quét, chỉ biết bận rộn chuyện trong phòng mình, Ngô Hàn thị cũng khen nàng biết dụng tâm với Đại Lượng, là người có thể sống chung được.
Tâm nhãn thiên vị đến nhường này, tuy rằng có quá mức, nhưng gia đình như vậy trong thôn chỗ nào cũng có, Ngô Đại Quang nức nở nói: “Ta vốn tưởng, cùng lắm thì về sau ta phân gia ra ngoài sống một mình, cho dù bị người mai mỉa, ta cũng nhận, ai kêu mệnh ta không tốt.”
Nhưng ngàn không nên vạn không nên, người nhà này ngay cả hài tử cũng không cho bọn họ sinh.
“Ta biết, lúc ấy tức phụ Hổ Tử nhìn thấy gì, từ sau ngày đó, ánh mắt tức phụ Hổ Tử nhìn Chu Tử Quyên chỉ có chán ghét và phòng bị, ta liền hiểu rõ, vào ngày đó, hài tử bảo bối trong bụng Tố Mai, không có khả năng là do nàng không cẩn thận.”
Ngô Đại Quang rất thành khẩn, nói rành mạch, rõ ràng hết thảy mọi chuyện.
“Người một nhà bọn họ, sẽ không bỏ qua cho hai phu thê chúng ta, nếu chúng ta phân gia, ai sẽ tiếp tục bán mạng vì cái nhà này? Ai sẽ kiếm tiền nuôi cái nhà này? Ai có thể tiếp tục hầu hạ già trẻ trong cái nhà này?”
“Hiện tại, hết thảy đều như bọn họ mong muốn, Tố Mai không bao giờ có thể mang hài tử được nữa, còn ta phải bán mạng kiếm tiền nuôi con cho đôi đĩa hút máu kia.”
Ngô Đại Quang càng nói càng kích động, cuối cùng cơ hồ là gào rống.
Trong phòng ngoài phòng, một mảnh an tĩnh.
Đúng lúc này, tiếng nói Lý Tố Mai vang lên: “Đại Quang, đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói tiếp thì có ích lợi gì đâu?”
Ngô Đại Quang chưa bao giờ cãi lời thê tử, đối với nàng cơ hồ là ngoan ngoãn phục tùng, giờ phút này nghe được tiếng Lý Tố Mai cơ hồ như muốn rơi huyết lệ, nhịn không được gào khóc.
Người cả đời này, mưu cầu còn không phải là hạnh phúc mỹ mãn, tình cảm với người trong nhà?
Mấy thứ này, toàn bộ Ngô Đại Quang đều không có.
Hắn sao có thể không khóc?
Lý Tố Mai nghe được tiếng hắn khóc, ngẩng đầu nhìn về phía nam nhân không thể tùy ý rơi lệ này, duỗi tay sờ sờ mặt hắn.
Mặt Ngô Đại Quang thực thô ráp, sờ lên đều có chút nhám tay, nhưng Lý Tố Mai lại xem như bảo bối, nhẹ nhàng vuốt ve hắn, như chỉ sợ làm đau hắn.
“Đại Quang, chúng ta không nói nữa, nói ra cũng không làm được gì, chàng cũng đừng khóc,” Lý Tố Mai lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, “Chàng xem, ta đâu có khóc, ngoan.”
Ngô Đại Quang khóc không kiềm chế được, nhưng thật sự lại nghe lời Lý Tố Mai nói, thanh âm càng lúc càng nhỏ.
Lý Tố Mai nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt hắn, quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy và Tạ Cát Tường.
“Đại nhân, kỳ thật ngày đó, ta biết là Chu Tử Quyên đụng vào ta, bởi vì nàng, ta thiếu chút nữa một xác hai mạng.”
Thanh âm Lý Tố Mai thực quạnh quẽ: “Ta có muốn nàng ta chết không? Ta đương nhiên muốn nàng ta chết, không riêng gì nàng ta, ta cũng hận không thể khiến Ngô Đại Lượng cùng chết chung mới hả dạ. Nhưng người có phải do ta giết không? Thân thể ta như vậy, làm sao có thể giết người?”
💥Hoa sơn chi: Hoa sơn chi (còn gọi là hoa dành dành) với màu trắng tinh khôi, trang nhã và mộc mạc nhưng lại rất tinh tế, thể hiện niềm tin, sự hy vọng vào hạnh phúc viên mãn của tình yêu. Vì vậy, các cặp đôi thường chọn bó hoa sơn chi trắng trong ngày trọng đại của mình.
Sơn chi còn thể hiện niềm tin vào bạn bè, sự trân quý và tôn trọng mối quan hệ, gắn với niềm hy vọng tình bạn sẽ keo sơn thắm kết lâu bền. Chính ý nghĩa sâu sắc này mà hoa sơn chi còn được lựa chọn làm quà tặng trong các dịp đặc biệt khác nhau. Ngoài ra, sơn chi còn thể hiện ý nghĩa của sự sang trọng và thịnh vượng.
Tựu chung lại, thông điệp của sơn chi là tinh khiết và tình yêu. Cho dù đó là một tình yêu bày tỏ, một tình yêu bí mật hoặc tình yêu dành cho bạn bè và gia đình, nó đều là sự thuần khiết. Đó là tình yêu!
💥Chim Đỗ Quyên: Giống chim này đầu mỏ hơi cong, miệng to, đuôi dài, lông lưng màu tro, bụng trắng có 1 đường đen thẳng ngang. Nó thường sống chui lủi trong bụi rậm, hồ nước hoặc ao chuôm to to. Đến thời điểm đầu mùa Hạ cuối mùa Xuân thì loài chim này bắt đầu kêu chủ yếu vào những đêm trăng mờ tĩnh mịch, giọng kêu nghe thảm thiết bi ai gợi cho lữ khách tha phương động lòng nhớ tới nơi “chôn nhau cắt rốn”.