Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 32

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 32
  • 10
Prev
Next

Chương 32 – Nhân duyên kết 8

Chúc phủ ban đêm và ban ngày có thể nói như hai phủ khác nhau.

Linh đường ban ngày ầm ĩ, vì khách khứa rời đi đã an tĩnh lại, thay vào đó là tiếng khóc nỉ non vang lên không ngừng.

Triệu Thụy vẫn chưa dẫn theo toàn bộ Nghi Loan Vệ đang ẩn núp nhập phủ, bên người hắn chỉ có Tô Thần đi theo, mà Hạ Uyển Thu theo sát bên Tạ Cát Tường, dẫn nàng vượt nóc băng tường.

Lớn như vậy rồi, đây là lần đầu Tạ Cát Tường bị người khác túm lấy đai lưng nhảy lên.

Đợi cho đến khi đứng vững trên mái hiên linh đường, Tạ Cát Tường mới dám lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra.

“Hiện tại dường như không có nhiều người lắm.” Triệu Thụy ngồi xổm bên cạnh nàng, tiếng nói ép tới rất nhỏ.

Tạ Cát Tường híp mắt nhìn xuống linh đường.

Giờ phút này Chúc phủ như cự thú đang say giấc, trong đêm tối tịch liêu, chỉ có tiếng tách tách đốt vàng mã vang lên.

Giọng nói Tạ Cát Tường càng nhỏ hơn, nàng cơ hồ không phát ra âm thanh.

“Linh đường chỉ có hai người.”

Người Chúc gia vốn không nhiều lắm, Chúc Phượng Nghi và Hách phu nhân chỉ sinh được 1 trai 1 gái, mà trưởng tử cùng Liễu phu nhân vẫn luôn chưa có hài tử, bởi vậy có thể túc trực bên linh cữu Chúc đại thiếu gia cũng chỉ có Liễu phu nhân cùng đại tiểu thư.

Bất quá giữ hai ngày hai đêm, người làm bằng sắt cũng chịu không nổi, giờ phút này ở linh đường đốt vàng mã cũng không có người Chúc gia, chỉ có hai ma ma tuổi tác cao.

Vì sợ quấy nhiễu láng giềng, buổi tối Chúc gia không kêu các hòa thượng tụng kinh, đều cho bọn họ về phòng khách nghỉ ngơi.

Giờ phút này, toàn bộ linh đường ầm ĩ vào ban ngày, rốt cuộc khôi phục thanh tịnh lúc trước.

Triệu Thụy nói: “Hôm nay ban ngày linh đường người nhiều, muội nhìn không được tình cảnh bên trong, nhưng thật ra ta có thể nhìn thấy”

Ánh mắt Tạ Cát Tường vẫn luôn ở linh đường, an tĩnh nghe hắn nói.

“Quan tài trong linh đường đã đóng nắp, không cho khách đến viếng nhìn thấy dung nhan Chúc đại thiếu gia.” Triệu Thụy nói.

Tang sự bình thường, quan tài đều không đóng nắp, có bạn bè thân thích quen biết tới viếng, như thế nào cũng phải cho nhìn lần cuối rồi lại tiễn đi.

Các tang sự đóng nắp quan tài không cho nhìn mặt, phần lớn không phải dung nhan người chết kinh dị, thì chính là trong lòng người nhà có quỷ.

Tạ Cát Tường nói: “Vẫn cần phải tra một chút.”

Mấy người nói chuyện, Tạ Cát Tường liền chú ý tới hai ma ma trong linh đường tựa hồ đã ngủ gục rồi.

Nói đến cũng kỳ quái, gia đình giàu có như Chúc gia, sắp xếp người túc trực bên linh cữu đại thiếu gia ban đêm cũng chỉ có hai người, cũng không biết để ý hay là không thèm để ý.

Triệu Thụy nhìn thoáng qua Tô Thần, Tô Thần liền phi thân xuống.

Tạ Cát Tường thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ thân ảnh hắn, đã thấy hai ma ma lập tức ngã vào trên đệm hương bồ.

Triệu Thụy nói: “Đi.”

Ngay sau đó, Hạ Uyển Thu lập tức ôm lấy eo nhỏ của Tạ Cát Tường, mang theo nàng bay thẳng xuống dưới.

Tạ Cát Tường: “……”

Lần sau khi bay lên có thể báo trước cho ta một tiếng hay không? Thật là quá dọa người.

Còn may Tạ Cát Tường không phải tiểu cô nương cứ bị kinh sợ là lại thét lên, cho dù bị mang theo bay vèo vèo, một tiếng nàng cũng chưa kêu, chỉ là khi rơi xuống đất chân có chút mềm, hơn nửa ngày chưa cất bước nổi.

Triệu Thụy quay đầu lại nhìn, nhướng mày nói khẩu hình: “Sợ?”

Tạ Cát Cường thở sâu, tự cho là hung ác trừng mắt liếc hắn một cái: “Không sợ!”

Hai ma ma đều bị mê choáng, giờ phút này linh đường Chúc gia căn bản không có người khác, Triệu Thụy chờ Tạ Cát Tường ổn định lại, mới dẫn nàng đi vào cạnh quan tài.

Tạ Cát Tường khom lưng cẩn thận quan sát bốn phía quan tài.

“Chúc gia còn tính chú ý, quan tài dùng cho Chúc đại thiếu chính là gỗ sam, tuy không phải đồ cổ trăm năm, nhưng cũng thực tinh xảo, về quan tài cũng không đến nỗi qua loa.”

Triệu Thụy duỗi tay sờ sờ, nước sơn trên mặt gỗ đã thấm, để sát mũi vào ngửi, cơ hồ không còn ngửi được mùi hắc của sơn.

“Đây cũng không phải vội vã mua trở về,” Triệu Thụy nói, “Quan tài này nói như thế nào cũng phải chuẩn bị trước được một hai năm rồi, sơn không còn hôi, vả lại toàn bộ sơn đều thấm hết vào gỗ.”

Tạ Cát Tường gật gật đầu: “Hơn nữa quan tài này được chăm sóc rất tinh tế, xem ra Chúc gia vẫn luôn có người chuyên trông giữ việc này.”

Gia đình giàu có nếu trong nhà có trưởng bối, xác thật sẽ chuẩn bị quan tài trước, nhưng Chúc gia bất luận là gia chủ hay là con trai con gái đều còn trẻ, cũng đã chuẩn bị sẵn quan tài.

Việc này liền có ý vị vô cùng sâu xa.

Triệu Thụy thấy nàng không hề có chút sợ hãi nào, thậm chí còn có chút hưng phấn, hơi bất đắc dĩ: “Chúng ta trực tiếp khai quan?”

Tạ Cát Tường sờ sờ nắp quan tài, nói: “Không có đóng đinh, trực tiếp khai quan đi.”

Triệu Thụy duỗi tay, dùng cây quạt trong tay ngăn trước người Tạ Cát Tường, mang theo nàng lui về sau hai bước.

Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu tiến lên một bước, hai người nhẹ nhàng nâng nắp quan tài lên.

Nhưng mà, hai người trước đây từng là Nghi Loan Vệ bỗng nhiên thật kinh ngạc, nắp quan tài nhìn có vẻ rất nhẹ nhàng, nhưng bọn họ lại không thể lập tức nâng lên ngay được.

Tô Thần ngẩng đầu, cùng Hạ Uyển Thu liếc nhìn nhau, hai người không khỏi cân nhắc bỏ thêm ba phần lực.

Chỉ nghe “Két” một tiếng, nắp quan tài rốt cuộc cũng được nâng lên.

Lúc này Tạ Cát Tường mới nhìn thấy, trên vị trí bên trái và bên phải nắp quan tài, là hai cây đinh đóng nắp quan tài thật dài.

Lúc này nửa đêm, ánh nến trong linh đường lại tối tăm dị thường, vị trí hai cây đinh này rất kín đáo, nếu không khai quan, người khác căn bản sẽ không chú ý đến.

Tạ Cát Tường liếc nhìn Triệu Thụy một cái, nói: “Chỉ sợ dáng vẻ Chúc đại thiếu gia khi chết không được đẹp lắm.”

Mặc dù trong lòng Chúc gia có quỷ, cũng không thể xử lý quan tài như thế, chỉ có một khả năng bắt buộc phải cẩn thận.

Đó chính là tướng chết của Chúc đại thiếu gia rất dọa người, rất dễ khiến cho người khác hoài nghi.

Ngay lúc hai người đang nói chuyện, Tô Thần và Hạ Uyển Thu đã nhấc nguyên nắp quan tài lên, lặng yên không một tiếng động đặt xuống mặt đất.

Tạ Cát Tường lập tức muốn tiến lên xem xét.

Một khung quạt sắt tinh xảo đột nhiên xuất hiện trước mặt Tạ Cát Tường, giọng nói bất đắc dĩ của Triệu Thụy vang lên: “Muội thật đúng là không hề sợ chút nào.”

Hắn nói như thế, đưa một cái mặt nạ bảo hộ qua, tỉ mỉ đặt vào trên mặt nàng.

“Muội không thể xác định người chết vì nguyên nhân gì, cho nên cần phải đặc biệt cẩn thận hơn chứ,” Triệu Thụy nói, “Biết sai chưa?”

Tạ Cát Tường: “……”

Tạ Cát Tường xác thật quá mức nóng vội, nàng yên lặng mang xong mặt nạ bảo hộ, lúc này mới cùng Triệu Thụy đi về phía trước ba bước.

Càng đi gần quan tài, càng có thể cảm nhận được khí âm lạnh lẽo từ trong quan tài.

Lúc này đúng lúc mùa hè chói chang nắng, thi thể để bảy ngày như vậy sợ là muốn bốc mùi, cho nên dưới quan tài đặt hai khối băng lớn, chính vì vậy linh đường cũng không đến nỗi nóng bức.

Trong khí lạnh mơ hồ, một khuôn mặt âm trầm vô cùng đáng sợ, đột nhiên ập vào mắt mỗi người.

Ngọn đèn dầu nhoáng lên, cặp mắt đỏ ngầu của Chúc Cẩm Trình dường như cũng đong đưa theo.

Long lên sòng sọc, tựa hồ đang phẫn hận nhìn mọi người.

Ngay cả Tạ Cát Tường vừa nãy vẫn luôn rất bình tĩnh đi vào linh đường, cũng nhịn không được lùi về sau một bước, theo bản năng nhắm mắt lại không dám nhìn tiếp.

Giờ phút này Chúc đại thiếu gia trong quan tài, đang mở to đôi mắt, tròng mắt đỏ ngầu lòi ra ngoài nhìn chằm chằm phía trước, xem ra ai oán chết không nhắm mắt.

Đây còn chưa phải dọa người nhất.

Triệu Thụy để ý thấy, hắn dường như bị ngâm nước, da thịt nổi màu trắng vàng, phình phình nhét đầy toàn bộ quan tài.

“Này……”

Hạ Uyển Thu luôn luôn bình tĩnh cũng nhịn không được nhíu mày, nhẹ nhàng quay đầu đi: “Đại nhân, hắn chết do trúng độc.”

Giữa đêm khuya tối đen, linh đường quạnh quẽ, Chúc đại thiếu gia trừng to cặp mặt, chết không nhắm mắt, trên mặt hắn mọc đầy mụt nước, đầu lưỡi lè ra ngoài, môi và mũi cùng nhau tét ra vết thương đỏ tươi.

Mọi người còn đang kinh ngạc, liền nghe một tiếng “bụp”, một cái mụt nước trên mặt Chúc đại thiếu gia đột nhiên nổ tung, nước mủ vẩn đục trào ra, chảy xuống theo khuôn mặt gập ghềnh của hắn.

Tạ Cát Tường nghe được thanh âm kia, nhịn không được rùng mình một cái.

Nàng chưa từng gặp người nào có tử trạng* như thế.

*tử trạng: trạng thái lúc chết, tình hình khi chết

Một cơn gió lạnh thổi qua, xuyên qua xiêm y mỏng manh của nàng, thổi đến trên người nàng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Mặt Tạ Cát Tường chậm rãi tan đi ửng đó, dần dần nổi lên màu xanh trắng.

Giờ khắc này, nàng thật sự sợ hãi.

Gió vẫn còn thổi trong linh đường, xuyên qua khí lạnh bức người trong quan tài, phất quá mụt nước trên người Chúc Cẩm Trình, toàn bộ mụt nước nổ tung phát ra tiếng nức nở.

Ô, ô, ô.

Như khóc mà không phải khóc, tựa như than thở nhưng chẳng phải than thở.

Ánh mắt Tạ Cát Tường thậm chí đã có chút tan rã.

Vì sao Chúc Cẩm Trình lại có tử trạng như vậy, hắn bị người hạ độc hay bị thương ngoài ý muốn? Vì sao Chúc gia phải giấu giếm nguyên nhân hắn chết? Đã cẩn thận động tay chân trên quan tài, chính là sợ người khác nhìn ra chân tướng Chúc Cẩm Trình tử vong.

Ánh mắt Tạ Cát Tường, không tự chủ được rơi xuống đôi mắt đỏ ngầu của Chúc Cẩm Trình.

Nếu nàng là Chúc Cẩm Trình, nhất định chết không nhắm mắt, nhất định oán hận không thôi.

Vì sao hắn phải chết? Vì sao phải hại chết hắn như thế?

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy mình như trở thành Chúc Cẩm Trình, cảm nhận được nỗi tuyệt vọng trước khi chết của hắn.

Mơ hồ trong mắt là hình dáng quen thuộc, ngọn đèn dầu yếu ớt, giọng nói ôn nhu, cũng không che giấu được ác độc trong giọng nói.

“Sao ngươi biết được?”

Thanh âm kia như khóc như than: “Nếu ngươi không biết, còn có thể sống thật lâu.”

Tạ Cát Tường cảm nhận được chấn động kịch liệt trong lòng mình, nàng chỉ cảm thấy cả người căng đau không chịu được, đau đớn giống như kim đâm, từ cổ chân từ từ truyền đến.

Hắn muốn thoát đi, nhưng lúc này mới phát hiện, mình đã không động đậy nổi.

Trong nháy mắt kia, tuyệt vọng nảy lên trong lòng.

Nàng nghe được hắn dùng thanh âm cuối cùng gào rống lên: “Vì cái gì!”

Vì cái gì!

Đời này hắn chưa bao giờ hại người nào, nhưng kết quả, lại không có kết cục tốt.

Vì cái gì a!

Cả người Tạ Cát Tường run rẩy, tâm loạn như ma.

Đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên bên tai nàng: “Cát Tường, Cát Tường.”

Tạ Cát Tường giật mình, nàng đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Triệu Thụy.

Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc ở ngay trước mắt, linh hồn Tạ Cát Tường phiêu đãng bên ngoài rốt cuộc một lần nữa quay về chỗ cũ.

Nàng hít vào một hơi thật sâu, sương mù trong đầu dần dần tan đi, giờ phút này chỉ còn thanh minh.

Tạ Cát Tường nhìn Triệu Thụy lắc lắc đầu, ý bảo mình không sao.

“Cát Tường, nếu muội sợ, chúng ta liền đi về, ngày mai cho giáo úy trực tiếp mang xác chết Chúc Cẩm Trình đi.”

“Không, đừng vội,” Tạ Cát Tường lẩm bẩm tự nói, “Ta biết hắn chết như thế nào.”

Lời này vừa nói ra, mọi người ở đây đều kinh ngạc.

Tạ Cát Tường tựa hồ không để ý đến ánh mắt người khác quanh mình, nàng tiến lên hai bước, một lần nữa trở lại bên quan tài.

Trong quan tài, Chúc Cẩm Trình cẩm y hoa phục, chết không ra dạng người.

Tạ Cát Tường mang bao tay vải bông chắc chắn vào, nhẹ nhàng xốc vạt áo chân trái Chúc Cẩm Trình lên, sau đó tiếp tục xốc quần lót, trung y, cuối cùng lộ ra vớ trắng thêu hoa sạch sẽ tinh xảo.

Bộ đồ liệm này của Chúc Cẩm Trình, vô cùng tinh mỹ, vừa nhìn liền biết là do Bạch Chỉ phường của Ô gia làm ra, định giá ít nhất cũng có trăm lượng.

Ngay cả miệng vớ, cũng thêu một vòng hoa văn bình an như ý bé li ti, trong ngoài đều lộ ra dụng tâm.

Tạ Cát Tường căn bản không nhìn hoa văn, mặt nàng không có biểu tình nhẹ nhàng kéo vớ xuống, một vết thương đỏ tươi ánh vào mắt mọi người.

Toàn thân Chúc Cẩm Trình đều nổi mụt nước, mụt nước ghê tởm đến cực điểm, bên trong đầy nước mủ, loang lổ màu vàng trắng.

Chỉ duy nhất vết thương này, khiến người nhìn thấy màu máu tươi đẹp.

Tạ Cát Tường nhàn nhạt nhìn vết thương, trong đầu nhớ lại chương trúng độc trong ‘Tẩy oan tập lục’, cuối cùng xác định nguyên nhân chết.

“Hắn chết do Kim Tàm Cổ độc.” Giọng nói lạnh nhạt của Tạ Cát Tường vang lên. ①

💥Tác giả có lời muốn nói:

① Chương Trúng độc – Tẩy oan tập lục: Kim Tàm Cổ độc, tử thi gầy yếu, toàn thân màu trắng vàng, đôi mắt sụp, mồm miệng lộ ra, môi trên dưới co lại, bụng sụp. Lấy trâm bạc nghiệm ra màu vàng, dùng nước bồ kết rửa cũng không đi.

Một khi trúng độc, thân thể phình to, da thịt như ngâm trong nước nóng, dần dần chảy mủ, đầu lưỡi, môi, mũi đều tan vỡ, chính là trạng thái chết do trúng Kim Tàm Cổ độc.

Vụ án thứ hai của truyện chọn loại tử trạng này. Chú ý tẩy oan tập lục khác với thời đại khoa học kỹ thuật, trong đó tử trạng cùng nguyên nhân chết có thể có sai lầm, truyện chỉ dựa theo tẩy oan tập lục để miêu tả, cũng không phải miêu tả chuẩn xác.

Trong trí nhớ Triệu Thụy, Tạ Cát Tường luôn cười cong cong đôi mắt, thanh âm trong sáng, lời nói hoạt bát, cả người lộ ra vẻ thân hòa.

Bất luận ai gặp nàng, đều sẽ cảm thấy Tạ gia đại tiểu thư hòa ái dễ gần, là một người hiền lành rất dễ gần gũi.

Nhưng Tạ Cát Tường giờ phút này, trong giọng nói lại có hận ý vô biên.

Triệu Thụy hơi nhíu mày, hắn theo bản năng vươn tay, nắm lấy tay Tạ Cát Tường.

“Cát Tường,” giọng nói Triệu Thụy trầm thấp, xuyên qua tầng tầng sương mù, chớp mắt tiến vào đáy lòng Tạ Cát Tường, “Ngoan, chúng ta không nhìn.”

Tạ Cát Tường nháy mắt trở lại nhân gian.

Nàng cúi đầu tháo bao tay xuống, tỉ mỉ dùng túi gói kỹ lại, sau đó mới khe khẽ thở dài.

“Vừa rồi có nhìn sơ qua,” giọng nói Tạ Cát Tường thực nhẹ, phiêu đãng trong linh đường, “Nguyên nhân Chúc Cẩm Trình chết, hẳn là do trúng độc Kim Tàm Cổ, độc này phát độc rất nhanh, chỉ cần bị cổ trùng cắn phải, trong vòng nửa canh giờ (1 tiếng) sẽ độc phát thân vong, tử trạng của hắn có chín phần tương tự với ghi chép trên ‘Tẩy oan tập lục’.”

Triệu Thụy trầm giọng nói: “Chúc gia chưa từng cáo quan, chứng tỏ cái chết của Chúc Cẩm Trình khẳng định có nội tình, vụ án này ghi chép vào hồ sơ trước, chờ có chứng cứ xác thực lại lập án điều tra.”

Chúc gia đã chết người nhưng không cáo quan, bọn họ cũng không thể tự chủ trương nhất định phải điều tra. Bất quá căn cứ cái chết của Trì Tiểu Hà, liên quan đến việc Chúc Cẩm Trình bị độc bỏ mạng, Chúc gia khẳng định có càng nhiều manh mối chờ bọn họ điều tra ra.

Triệu Thụy nhìn về phía Tô Thần: “Đóng nắp quan tài lại đi, đóng nắp quan xong, chúng ta đi tìm một chút xem hầm băng Chúc gia ở nơi nào.”

Tô Thần và Hạ Uyển Thu một lần nữa cùng nhau khép lại nắp quan tài, hai cây đinh dài kia cũng được đóng chắc chắn vào vị trí khi nãy, nhìn từ mặt ngoài, quan tài đã khôi phục như lúc ban đầu.

Triệu Thụy vừa muốn phân phó Hạ Uyển Thu mang Tạ Cát Tường đi, bên tai liền truyền đến tiếng bước chân không thể biết từ bao nhiêu người.

“Người nào!?”

“Bang” một tiếng, phi đao trong tay Triệu Thụy phóng thẳng đến núi giả bên ngoài linh đường, một bóng dáng đen nhánh vọt vào giữa không trung, nghiêng trái dịch phải, tránh thoát phi đao.

Nhưng mà phóng thẳng đến chỗ hắn cũng không phải chỉ có phi đao.

Tạ Cát Tường thậm chí còn chưa nhìn rõ, Tô Thần rốt cuộc di chuyển như thế nào, nhưng chỉ trong thời gian nàng chớp mắt, Tô Thần đã lắc mình đến sau núi giả.

Trường kiếm trong tay hắn vẽ lên một vòng sáng lạnh trong trời đêm, thẳng đến bóng đen kia.

Nhưng mà, ngoài dự liệu của Tô Thần, bóng đen cũng không ham chiến.

Sau khi ánh kiếm lóe lên, bóng dáng mơ hồ không rõ đã nương theo gió đêm phóng lên cao, như ma quỷ một bước bay lên trời, bay thẳng lên mái hiên.

Giờ phút này, Hạ Uyển Thu cũng không đứng yên.

Nàng dẫm chân theo thế Hà Hoa Bộ nhảy lên, bước trái bước phải, chớp mắt đã đuổi kịp Tô Thần, hai bóng dáng lưu loát tấn công trực diện bóng đen.

Tạ Cát Tường chớp chớp mắt, cái gì nàng cũng chưa nhìn thấy, lại có vẻ như đều nhìn thấy hết, bất quá chốc lát sau, bóng dáng ba người liền mất tăm.

Linh đường quạnh quẽ, một lần nữa khôi phục an tĩnh.

Tạ Cát Tường quay đầu nhìn về phía Triệu Thụy: “Có thể bắt được không?”

Triệu Thụy rũ mắt nói: “Không biết.”

Tô Thần là người xuất sắc nhất trong số Nghi Loan Vệ cùng lứa, hắn là kiểu mẫu nhân tài toàn năng, tiến công, phòng thủ, truy đuổi đều là bậc nhất.

Mà Hạ Uyển Thu càng am hiểu hộ vệ, Hà Hoa Bộ của nàng vừa rồi cũng rất thượng thừa, truy đuổi người bình thường càng không có vấn đề.

“Người này khinh công tạm được, nhưng hắn không ham chiến.” Triệu Thụy nói.

Ngụ ý, đối phương chỉ muốn chạy, Tô Thần cùng Hạ Uyển Thu cũng không nhất định có thể bắt được.

Bất quá, Triệu Thụy cúi đầu nhìn về phía Tạ Cát Tường: “Cát Tường, muội chuẩn bị xong chưa?”

Tạ Cát Tường có chút mờ mịt: “Chuẩn bị cái gì?”

Triệu Thụy thấy sắc mặt nàng còn có chút tái nhợt, con ngươi cũng có lạnh nhạt thật sâu, nháy mắt trong lòng đã có quyết định.

Hắn đột nhiên cười cười với Tạ Cát Tường.

Từ sau khi Thục thẩm nương (mẹ ruột Triệu Thụy) qua đời, Triệu Thụy rất ít cười, tất cả vui vẻ cùng nụ cười của hắn đều biến mất theo cái chết của mẫu thân, còn lại chỉ có lạnh lùng.

Nhưng giờ phút này, hắn tươi cười lại phảng phất như ngày xuân tuyết tan, muôn hoa nở rộ, Tạ Cát Tường như đi vào vườn hoa ngày xuân, cảm nhận được cảnh đẹp hoa thơm chim hót.

Biểu tình Tạ Cát Tường bỗng nhiên hoảng hốt.

Triệu Thụy chờ chính là giờ khắc này.

Hắn bất chợt ra tay, cánh tay mạnh mẽ hữu lực nắm lấy thắt lưng Tạ Cát Tường, dưới chân tùy ý dẫm một bước, mang theo Tạ Cát Tường bay vèo lên nóc nhà linh đường.

Tạ Cát Tường: “……”

Tốc độ Triệu Thụy nhanh hơn Hạ Uyển Thu rất nhiều, Tạ Cát Tường không kịp chuẩn bị, thiếu chút nữa trái tim bị dọa nhảy ra khỏi yết hầu.

Cũng may, nhờ Triệu Thụy cùng nhau lớn lên với nàng từ nhỏ, mới khiến nàng không kinh hô ra tiếng.

Đợi hai người đứng vững trên nóc nhà, Triệu Thụy mới thấp giọng nói nhỏ bên tai nàng: “Ngốc cô nương, đương nhiên là chuẩn bị đuổi theo a.”

Tim Tạ Cát Tường đập như trống.

Nàng đã hoàn toàn bức ra khỏi oán hận cùng thương cảm vừa rồi, cả người nhẹ nhõm như bình thường, nỗi lòng cũng dần dần bình tĩnh lại.

Nhưng vừa rồi Triệu Thụy mới dọa nàng nhảy dựng, vẫn khiến tay chân nàng nhũn ra, đứng trên nóc nhà cũng không dám động đậy.

“Huynh lần sau,” Tạ Cát Tường nghiến răng nghiến lợi, “Có thể nói rõ ràng trước hay không!”

Giọng nói Tạ Cát Tường cũng run run lên: “Ta tức giận.”

Nàng nói tức giận, nhưng giọng nói kia vừa nhỏ vừa mềm, thậm chí mang theo chút nức nở như muốn khóc, Triệu Thụy nghe vào trong lòng, chỉ cảm thấy có lông chim đang gãi ngứa trong lòng hắn.

Từng chút từng chút, tê ngứa khó nhịn.

Triệu Thụy vỗ nhẹ nhẹ búi tóc nàng một chút: “Nếu không dọa muội một chút, bây giờ tâm thần muội vẫn còn đang rối loạn.”

Tạ Cát Tường ngây ngẩn cả người.

“Ta có sao?”

Mắt Triệu Thụy lóe lên: “Muội có, trở về lại nói tỉ mỉ.”

Tạ Cát Tường thấy hắn lại muốn “bay”, hoàn toàn không rảnh lo chuyện tâm thần có rối loạn hay không, vội vàng nói: “Chậm một chút chậm một chút, chờ ta hít thở một lúc đã.”

Nàng thật sợ hãi.

Từ nhỏ đến lớn Tạ Cát Tường cũng chưa từng bay qua bay lại như vậy, một buổi tối này, thật ra đã bay hết toàn bộ mái hiên của cả đời này.

Triệu Thụy an tĩnh bên cạnh nàng, không an ủi, chỉ lẳng lặng đợi nàng hít thở hai cái, vẫn luôn đặt tay bên hông nàng tiếp tục dùng lực.

“Chuẩn bị đi,” Triệu Thụy thấp giọng nói, “Chúng ta tiếp tục đuổi theo.”

Tạ Cát Tường còn chưa kịp hít hơi vào, Triệu Thụy đã mang nàng vượt nóc băng tường.

Gió lạnh gào thét trực tiếp thổi vào mặt, giờ phút này cái gì Tạ Cát Tường cũng nhìn không rõ lắm, lại có thể cảm nhận được cánh tay mạnh mẽ hữu lực bên hông.

Hơi ấm từ trên người Triệu Thụy như sóng dâng quét đến, Tạ Cát Tường lập tức an ổn lại.

Có hắn bên cạnh, nàng căn bản không cần sợ hãi.

Triệu Thụy thấy nàng dần dần thả lỏng, biết nàng đại khái cũng đã quen cách đi đêm này, liền thấp giọng nói: “Nghi Loan Vệ đều có phương thức liên lạc của từng người, Tô Thần truy đuổi ở phía trước, Hạ Uyển Thu để lại manh mối ở phía sau, bọn họ hẳn là đuổi theo đến hậu trạch.”

Tạ Cát Tường nghe bên tai vang lên giọng nói trầm ổn, cảm giác mình căn bản không nghe rõ hắn đang nói cái gì, ngược lại hỏi: “Huynh còn có thể nói chuyện?”

Lời vừa ra khỏi miệng, nàng liền nghe được âm thanh vỡ vụn run rẩy của mình.

Tạ Cát Tường: “……”

Nàng không nên hỏi tiếp nữa, có vẻ nàng thực sự không có can đảm.

Triệu Thụy cười rộ lên, tiếng cười trầm thấp như cái dùi, đánh liên hồi vào tim Tạ Cát Tượng.

Tạ Cát Tường phát hiện, hôm nay tựa hồ hắn thật cao hứng.

Bất quá nàng lại không chịu nhiều lời, sợ làm trúc mã luôn cười nhạo nàng lại nghe được giọng nói run run rẩy rẩy của nàng, chỉ ngẩng đầu nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Tạ Cát Tường quen thuộc hắn, hắn cũng quen thuộc Tạ Cát Tường.

Không nói tâm ý tương thông, nhưng cũng không kém bao nhiêu.

Khi Tạ Cát Tường đưa ánh mắt qua đây, Triệu Thụy lập tức liền biết nàng muốn hỏi cái gì, liền lưu loát trả lời: “Trong phủ xảy ra chút chuyện, cho nên ta thật cao hứng.”

Một câu vô cùng đơn giản, Tạ Cát Tường lập tức phân tích ra rất nhiều nguyên nhân sâu hơn.

Ý Triệu Thụy là: Vương phi nương nương Triệu Vương phủ bọn họ (mẹ kế của Triệu Thụy) lại làm ra chuyện náo loạn gây chê cười, cho nên tâm tình thế tử đại nhân rất tốt.

Lời thì không thể nói, còn cười thì thật ra có thể cười.

Triệu Thụy nói xong, liền nghe được tiếng cười thiếu nữ nhẹ nhàng truyền đến bên tai.

Làm nàng vui vẻ, so với việc thấy Triệu Vương Phi gây họa còn khiến tâm tình người sung sướng hơn.

“Trở về sẽ kể cho muội nghe.” Triệu Thụy nói.

Tạ Cát Tường ừ một tiếng, cả người xem như hoàn toàn thả lỏng.

Triệu Thụy mang theo nàng, bay ngang bay dọc trên tầng tầng lớp lớp mái hiên ở Chúc phủ.

Hai người mặc toàn trang phục màu đen, di chuyển trong rừng trúc rậm rạp của Chúc phủ, căn bản không thấy được.

Triệu Thụy đuổi theo một đường thật sự nhẹ nhàng, thậm chí Tạ Cát Tường còn thấy rõ hình dạng Mặc Mai Hiên trong đêm tối.

Giờ phút này Mặc Mai Hiên đen nhánh một mảnh, một ngọn đèn dầu cũng không có, yên tĩnh như không người.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, biết Tiểu Mai còn ở trong Mặc Mai Hiên, giờ phút này hẳn đã ngủ.

Triệu Thụy thấp giọng nói: “Muội xem, đó chính là hồ nước.”

Tạ Cát Tường theo tiếng nói Triệu Thụy nhìn qua, bên ngoài rừng trúc rậm rạp, là hồ hoa sen yên tĩnh hiện ra phía trước.

Triệu Thụy hơi dừng một chút, để Tạ Cát Tường có thể nói một câu.

Hai người ngừng trên đình hóng gió cạnh hồ sen, rũ mắt nhìn chăm chú hoa sen đang lay động trong hồ.

“Chúc phủ ban đêm quá an tĩnh.”

Hai người bọn họ đều xuất thân thế gia đại tộc, mặc dù là ban đêm, vẫn có gã sai vặt đốt đèn tuần tra, sẽ không an tĩnh như chốn không người như vậy.

Nếu không phải tối nay ánh trăng sáng tỏ, bọn họ thậm chí sẽ nhìn không rõ tình cảnh trong hồ sen.

Tạ Cát Tường rũ mắt chăm chú nhìn một lát, nói: “Đi thôi, ta nhìn không ra nơi này có cái gì, hoặc là nói, mặc dù thật sự có chút bí mật, cũng sẽ không có trên hồ sen.”

Đáy hồ sâu thẳm, giữa nước bùn, có thể giấu được bí mật nào?

Triệu Thụy lần này ngược lại không chọc nàng: “Vậy chúng ta tiếp tục, hẳn là sắp tới rồi.”

Tạ Cát Tường thở sâu, ngay sau đó, nàng lại lần nữa “đi mây về gió”.

Nói thật, sau khi quen rồi còn rất thú vị.

Tạ Cát Tường nghiêng đầu nhìn Triệu Thụy, trong ánh mắt có khát vọng rõ ràng.

“Về sau vẫn để ta mang muội đi,” Triệu Thụy an ủi nàng, “Hiện tại muội còn chưa quen, học cũng không được, rất dễ làm mệt người.”

Tạ Cát Tường còn chưa kịp trả lời, Triệu Thụy đột nhiên dừng lại.

“Đánh dấu đã ngừng ở nơi này, phía sau không còn nữa.” Triệu Thụy giải thích với Tạ Cát Tường.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy ngồi xổm xuống, giấu thân ảnh trong mái hiên thật cao.

Giờ phút này bọn họ đại khái đang ở một chỗ sân viện hẻo lánh trong Chúc phủ, bốn phía đều là rừng trúc rậm rạp, trừ cái này ra, còn tường viện cao cao bao quanh trước sân, nếu không phải bọn họ đang ở mái hiên, căn bản không thể nhìn rõ.

Tạ Cát Tường thấp giọng hỏi: “Bọn họ đâu? Sao đều không thấy?”

Rõ ràng vừa rồi còn có nhiều người như vậy, đuổi theo một hồi, ngược lại không còn thấy người nào. Cả đại viện Chúc gia âm trầm, phối hợp cùng gió lạnh thỉnh thoảng thổi qua, khiến người không rét mà run.

Triệu Thụy rũ mắt nhìn mảnh sân viện có chút hoang phế, cùng cỏ khô đầy đất: “Hẳn là còn ở trong viện, chỉ là đều đang ẩn nắp, âm thầm quan sát cái gì đó.”

Hắn vừa dứt lời, sân viện yên tĩnh đột nhiên cháy lên ngọn đèn dầu.

Hình bóng u ám từ song cửa sổ phòng rách nát trong viện đong đưa ra bên ngoài, đến cùng hình bóng đó, còn có một trận tiếng cười chói tai.

Đó là tiếng hài đồng cười vui vẻ, lại vô cớ làm người hãi hùng khiếp vía.

Hì hì hì, hí hí hí.

Khó trách khi ban ngày Tiểu Mai có nói, buổi tối Chúc gia thực dọa người.

Tạ Cát Tường chỉ cảm thấy cả người phát lạnh, lông tơ trên người toàn bộ dựng đứng, cả người cũng không dám nhúc nhích.

Đột nhiên, ánh sáng trong phòng lung lay một chút, một khuôn mặt tái nhợt mặt đột nhiên xuất hiện ở bên cửa sổ.

Dưới ánh nến, mặt hài đồng trắng đến mức không giống người phàm.

Tạ Cát Yường chú ý thấy, môi trên của hắn bẩm sinh bị sứt thành ba cánh.

Hài đồng an tĩnh đứng ở mép giường, nhìn ánh sáng bàng bạc phía chân trời, đột nhiên ngâm nga hát lêb.

Nguyệt nhi minh, Phong nhi tĩnh, lá cây nhi che song cửa sổ. ②

Tiếng ca hài tử quỷ dị quanh quẩn trong Chúc phủ , làm sống lưng người tê dại.

Đột nhiên, đôi mắt đen nhánh của hài tử đột nhiên nâng lên, không hề chớp mắt nhìn thẳng Tạ Cát Tường trên nóc nhà.

Ngươi tới chơi với ta sao?

Trong khoảnh khắc, gió lạnh thổi qua.

② Bài hát “Khúc hát ru”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 32"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

mot-ngan-dem-ngu-dong.jpg
Một Ngàn Đêm Ngủ Đông
18 Tháng 10, 2024
mau-xuyen-tu-la-trang-nguoi-qua-duong-giap-nang-kieu-mem-kha-nhan-convert.jpg
Mau Xuyên Tu La Tràng: Người Qua Đường Giáp Nàng Kiều Mềm Khả Nhân Convert
7 Tháng mười một, 2024
tieu-qua-phu-dap-gio-re-song.jpg
Tiểu Quả Phụ Đạp Gió Rẽ Sóng
21 Tháng 10, 2024
can-anh-trang.jpg
Cắn Ánh Trăng
6 Tháng 12, 2024

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online