Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Home
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog
  • Chính sách bảo mật
  • CoHet
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Manga
  • Trang Mẫu
  • Truyện full
  • Truyện hot
  • Truyện mới
  • User Settings
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Yến Kinh Khuê Sát - Chương 27

  1. Home
  2. Yến Kinh Khuê Sát
  3. Chương 27
  • 10
Prev
Next

Chương 27 – Nhân duyên kết 3

Trước đó đã nói, hẻm Vũ Hoa đều là gia đình giàu có.

Gia đình như vậy làm tang sự, khẳng định sẽ rất náo nhiệt.

Bất quá lúc này thời gian còn sớm, cho dù muốn tới thắp nhang phúng viếng, làm sao cũng phải chờ đến buổi trưa, cho nên lúc này hẻm Vũ Hoa cũng không hề ồn ào, mà chỉ có tiếng khóc mơ hồ.

Tô Thần đến sớm hơn bọn họ một khắc (15′), phỏng chừng cũng nhìn thấy gia đình đang làm tang sự, cho nên vội vàng đi thăm dò gốc gác nhà họ, lúc này cũng không còn ở hẻm Vũ Hoa.

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy chậm rãi dạo bước về trước.

Các giáo úy bên cạnh bọn họ, cũng đều dùng trường kiếm tìm kiếm khắp nơi, không bỏ qua bất cứ góc nào trong hẻm.

Ước chừng đi được vài bước, Tạ Cát Tường đột nhiên dừng bước chân, nàng nhìn Triệu Thụy nói: “Người nhà bình thường, hầm băng không có khả năng xây kế sảnh ngoài, khẳng định đều ở hậu viện, nơi này là đường chính ở hẻm Vũ Hoa, cũng là cửa chính, nếu thật sự có quan hệ với hộ gia đình này, hẳn là ở phía sau phố.”

Triệu Thụy lập tức khen: “Vẫn là Cát Tường thông tuệ.”

Xác thật hắn không có nghĩ tới điểm này, trực tiếp phân phó Hạ Uyển Thu sắp xếp nhân thủ đi ra sau phố tra soát, hắn cùng Tạ Cát Tường vẫn ở đường chính.

“Đại nhân,” Tô Thần vội vàng chạy về, “Đại nhân, đã tra được hộ tịch hẻm Vũ Hoa.”

Triệu Thụy nhận báo cáo Tô Thần đưa qua, xem cùng Tạ Cát Tường.

Hẻm Vũ Hoa có mười hộ gia đình, đều là nhà giàu ở Yến Kinh, cửa hiệu lâu đời của mấy nhà này vẫn luôn mở trên phố Khánh Lân, lân cận các vùng Phụng Thiên cũng có chi nhánh, đều là nhân tài kiệt xuất trong giới thương buôn.

Nhà đang làm tang sự, là chủ nhân Mặc Văn Trai nổi danh tại Yến Kinh, họ Chúc, ở hẻm Vũ Hoa thậm chí toàn bộ Yến Kinh, đều có danh tiếng cực kỳ tốt.

Tô Thần nhanh chóng nói: “Đại nhân, Tạ Thôi quan, vì thời gian cấp bách, chỉ có thể tra được tới đó, các việc khác của Chúc gia cần phải trở về tìm lại hồ sơ trong Tư, mới có thể biết được.”

Triệu Thụy gật đầu nói: “Rất tốt.”

Biết nhà này họ gì, kinh doanh cái gì, như vậy đã đủ rồi, Triệu Thụy nhìn nhìn xiêm y trên người Tạ Cát Tường, lại nhìn thoáng qua thường phục lam xám trên người mình, nhàn nhạt nói: “Nếu Chúc gia có tang sự, vậy chúng ta vẫn nên đi viếng một chút.”

Tạ Cát Tường cũng nhanh chóng thu hồi biểu tình trên mặt, nỗ lực làm mình có vẻ bi thương một ít: “Được, đi thôi.”

Vì thế, Tô Thần dẫn các giáo úy ra canh giữ ở hẻm nhỏ, Triệu Hòa Trạch cùng Hạ Uyển Thu yên lặng đi theo phía sau hai người Tạ Cát Tường, cùng nhau đi vào cửa Chúc phủ.

Mới vừa đi đến gần, liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc nỉ non nghẹn ngào.

Hai gã sai vặt đứng ở cửa, vì đã canh cửa suốt một đêm, giờ phút này đang nửa tỉnh nửa mê dựa vào khung cửa phát ngốc.

Triệu Hòa Trạch ho nhẹ một tiếng, hai người bọn họ lập tức bừng tỉnh.

Người vóc dáng cao gầy bên trái còn có vẻ cảnh giác, mở to mắt liền đảo qua: “Người nào?”

Triệu Hòa Trạch tiến lên, thấp giọng nói: “Nghe nói Chúc gia có tang sự, thiếu gia và tiểu thư nhà ta đặc biệt tới phúng viếng.”

Gã sai vặt ngẩng đầu nhìn nhìn Tạ Cát Tường bi thương đầy mặt cùng Triệu Thụy mặt không cảm xúc, có chút chần chờ: “Hai vị chưa từng gặp qua, xin hỏi là nhà nào……?”

Hắn hẳn là người gác cổng của Chúc gia, lời này vừa nghe có chút thẳng, kỳ thật cũng hơi vô lễ.

Triệu Hòa Trạch lập tức nhíu mày, có vẻ không vui.

Gã sai vặt kia vội vàng giải thích: “Xin thiếu gia tiểu thư thứ lỗi, chỉ là thiếu đông gia trong nhà hôm qua đột nhiên qua đời, cũng chưa kịp báo cho các bạn hàng quen biết, lại đây phúng viếng đều là bạn bè thân thích, cho nên tiểu nhân mới hỏi như vậy.”

Thì ra là thiếu đông gia nhà này vừa mất?

Triệu Thụy bị người ngăn cản, lập tức liền lạnh mặt, Tạ Cát Tường vội kéo kéo ống tay áo hắn.

Triệu Thụy cúi đầu, thấy Tạ Cát Tường nhìn hắn nháy mắt, lúc này mới áp lửa giận trong lòng xuống.

Thấy Triệu Thụy nghe lời, Tạ Cát Tường mới xua xua tay về phía Triệu Hòa Trạch, để hắn đưa lệnh bài Cao Đào Tư của Triệu Thụy cho gã sai vặt xem: “Ca ca ta đã gặp thiếu đông gia một lần, vừa lúc hai huynh muội chúng ta ở gần đây, nhìn thấy trong nhà đang lo việc tang ma mới lại đây phúng viếng.”

Lời này giải thích vô cùng hợp lý.

Gã sai vặt vừa thấy là quan gia, chợt hoảng hốt, vội vàng xin lỗi, thật cẩn thận hỏi: “Không biết đại nhân cao danh quý tánh?”

Lúc này đây, đổi lại là Triệu Hòa Trạch trả lời: “Đại nhân chúng ta họ Triệu.”

Gã sai vặt lập tức xướng to: “Triệu đại nhân tiến đến phúng viếng, cho mời.”

Theo lý thuyết, những nhà lo việc tang ma như vậy, canh giữ ở cửa ít nhất đều là quản gia, nếu trịnh trọng hơn nữa, trong nhà sẽ phái thiếu gia công tử ra ngoài tiếp đón khách cũng không có gì lạ.

Nhưng có thể lúc này canh giờ còn sớm, cũng có thể hôm qua thiếu đông gia chết bất ngờ, Chúc gia lo việc tang ma này xác thật là làm cho có, bộ dáng hai gã sai vặt canh cửa cũng không giống đã được đào tạo, có vẻ không quá ổn thỏa.

Chỉ bằng việc mượn thân phận quan gia, hai người Triệu Thụy và Tạ Cát Tường cứ như vậy được mời vào, do một gã sai vặt khác dẫn đường, trực tiếp đi vào trước sảnh chính.

Linh đường Chúc gia được đặt ngay chỗ này.

Lúc này, ngoại trừ nha hoàn gã sai vặt quỳ đầy đất trong viện, linh đường chỉ có ít ỏi ba người, đều là nữ tử.

Một thiếu phụ thân hình có chút mập mạp đang quỳ gối trước bàn thờ, tiếng khóc nỉ non đau khổ do nàng phát ra.

Phía sau thiếu phụ còn có một ma ma khoảng bốn mươi mấy tuổi đang quỳ, Tạ Cát Tường chỉ cần liếc nhìn nàng một cái, liền biết người này nhất định là nhũ mẫu của thiếu phụ hoặc là quản gia cô cô.

Trong linh đường còn một cô nương tuổi trẻ khác đang cúi đầu, khiến người thấy không rõ khuôn mặt.

Gia đình phú quý như vậy, thế mà giữ linh đường chỉ có ba người, còn đều là nữ tử, trong lòng Tạ Cát Tường cảm thấy kỳ quái, nhưng cũng không nhiều lời.

Còn gã sai vặt kia trực tiếp vào linh đường, nói nhỏ vài câu bên tai thiếu phụ, thiếu phụ liền ngẩng đầu nhìn qua đây.

Đó là một đôi mắt nhu tình như nước.

Tạ Cát Tường bị nàng nhìn như vậy, trong lòng lập tức hiện lên một câu nói.

Thiếu phụ hấp tấp cúi đầu, dùng khăn cẩn thận lau khô nước mắt trên mặt, sau đó liền vươn tay ra, để ma ma đỡ nàng đứng dậy.

Chờ nàng đứng dậy, Tạ Cát Tường mới phát hiện nàng đang mang thai.

Thiếu phụ được ma ma đỡ, tập tễnh ra khỏi linh đường, lúc này Tạ Cát Tường mới thấy rõ dung mạo nàng.

Vị này hẳn là thê tử ở góa của thiếu đông gia Chúc gia, nàng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt mày thanh tú, ôn nhu uyển chuyển, vừa nhìn có thể đoán được là một tiểu thư khuê các, trên người lộ ra vẻ trầm ổn.

Chỉ là đôi mắt to vừa hồng lại vừa sưng, hơn nữa trên mặt nàng còn có bi thương không kiềm nén được, làm người khác nhìn thế nào cũng cảm thấy đáng thương.

Độ tuổi thanh xuân đã trở thành quả phụ, sao có thể không khiến người bi thương.

Thiếu phụ tựa hồ đã quỳ suốt một đêm, lúc này đi tới bước chân hơi có chút tập tễnh, trong lòng Tạ Cát Tường cũng mềm nhũn, theo bản năng đi về trước hai bước.

“Hai vị tới đưa tiễn phu quân sao?” Thanh âm thiếu phụ thực nhẹ, mang theo chút khàn khàn, hiển nhiên đã khóc đến gần tắt tiếng.

Tạ Cát Tường dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Thụy, lúc này mới mở miệng: “Ngài là Chúc thiếu phu nhân đi? Chúng ta đến là có việc muốn hỏi.”

Thiếu phụ hơi hơi sửng sốt, nhưng do căn cơ giáo dưỡng tốt, nàng vẫn gật gật đầu.

“Ta họ Liễu, là Chúc gia thiếu phu nhân.”

Ma ma bên cạnh nàng sắc mặt vẫn luôn không tốt, nghe Tạ Cát Tường nói như thế, tức khắc nhíu mày: “Các ngươi sao lại thế này a, Chúc gia chúng ta vẫn đang làm tang sự, nếu có việc ngày khác lại đến đi.”

Liễu phu nhân đè đè tay ma ma, vẫn rất khách khí với đám người Tạ Cát Tường: “Hai vị nếu không phải có chuyện quan trọng, nhất định sẽ không tới cửa vào lúc này.”

Nàng nói như thế, cúi đầu lau khóe mắt chực trào nước mắt: “Trong nhà xảy ra chuyện, ai cũng không nghĩ tới……”

Nàng cũng chưa tức giận, ma ma kia cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ đau lòng vỗ vỗ sau lưng nàng.

Nếu là người bình thường, chắc chắn cảm thấy xấu hổ, nhưng Triệu Thụy vẫn lạnh lùng nhìn các nàng, trên mặt có vẻ nhàn nhạt.

Chờ đối phương nói xong, Triệu Thụy mới lạnh giọng nói: “Liễu phu nhân, bản quan là Đại Lý Tự tả thiếu khanh, đây là lệnh bài của bản quan.”

Giọng nói hắn rơi xuống, Triệu Hòa Trạch liền cầm lệnh bài tiến lên.

Tiếng nức nở của Liễu phu nhân đột nhiên im bặt.

Nàng vội vàng ngẩng đầu, tựa hồ có chút nghi hoặc: “Đại Lý Tự……? Nhà ta sao dính líu đến Đại Lý Tự?”

Ma ma thấy thanh âm nàng nghẹn ngào, thấp giọng hỏi: “Tiểu thư, nếu không mời lão gia ra gặp khách đi.”

Bộ dạng này của Liễu phu nhân, sợ không quản được cái gì.

Nhưng Liễu phu nhân vẫn lắc đầu, nàng cười khổ nói: “Đêm qua phụ thân vẫn luôn chưa được nghỉ ngơi, chỉ sợ trong lòng lão nhân gia người còn khổ hơn ta, ta làm sao có thể lại bất hiếu như thế.”

Lời này nói ra, Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường càng thêm xấu hổ.

Kỳ thật Tạ Cát Tường có thể nhìn ra, Liễu phu nhân khách khí như thế, chỉ là do bản thân hàm dưỡng tốt, nhưng đối với tang sự của trượng phu mình, nàng không chào đón bất luận kẻ nào tới quấy rầy.

Nhưng phá án quan trọng, giờ phút này bọn họ cũng không quản nhiều như vậy được.

Tạ Cát Tường thấy Triệu Thụy không lên tiếng mà gật gật đầu với mình, lúc này mới mở miệng: “Liễu phu nhân, xin hỏi trong nhà ngài, có nữ tử nào tầm hai mươi tuổi, mặt trái xoan, mày lá liễu, thân cao khoảng năm thước, khóe mắt có một nốt ruồi son, rất là bắt mắt không.”

Nghe được từ nốt ruồi son, Liễu phu nhân rõ ràng có chút kinh ngạc, nàng theo bản năng nói: “Nàng ở trong nhà a, sao lại bị Đại Lý Tự tra hỏi?”

Tạ Cát Tường không cho nàng cơ hội nghỉ ngơi, trực tiếp hỏi: “Xin hỏi người này rốt cuộc là ai? Lúc này người đang ở đâu? Có thể mời ra đây cho đại nhân gặp một lần không?”

Liễu phu nhân há miệng thở dốc, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lại không ngờ sau lưng nàng đột nhiên có một người vọt ra, thanh âm vô cùng bén nhọn.

“Các ngươi không thấy tẩu tẩu ta đã thương tâm đến như vậy, bây giờ còn lại đây hỏi này hỏi nọ! Nói đi, Trì Tiểu Hà ở bên ngoài còn phạm vào chuyện gì? Chọc cho Đại Lý Tự cũng có thể tới cửa.”

Người vừa vọt ra này, chính là thiếu nữ vừa mới quỳ trong linh đường.

Trì Tiểu Hà?

Tạ Cát Tường ghi nhớ tên này, nghe Triệu Thụy đúng lúc mở miệng: “Người này tên là Trì Tiểu Hà? Có quan hệ gì với Chúc gia?”

Trên mặt hắn không có biểu tình gì, thanh âm lại lộ ra lạnh lùng, toàn thân đều là uy nghi khí phái, thiếu nữ kia vừa nghe tiếng Triệu Thụy, lập tức sợ tới mức rụt trở về.

Thành ra cũng không có người trả lời hắn.

Liễu phu nhân nắm lấy tay thiếu nữ, nhìn Triệu Thụy cùng Tạ Cát Tường áy náy nói: “Hai vị đại nhân thứ lỗi, phu quân ta đột nhiên mất đi, muội muội khổ sở trong lòng, khó tránh khỏi có chút mạo phạm.”

Tạ Cát Tường vội nói: “Phu nhân không cần khách khí, vốn do chúng ta quấy rầy quý phủ, trong lòng cũng rất băn khoăn, nhưng trên người còn nhiệm vụ, mong quý phủ thứ lỗi.”

Thiếu nữ nghe nàng nói như vậy, không màng ngăn cản của Liễu phu nhân, xúc động nói tiếp một câu: “Nữ nhân Trì Tiểu Hà này phạm tội thật không kỳ quái, nàng vốn cũng không phải thứ gì tốt, vào cửa nhà ta còn hái hoa ngắt cỏ khắp nơi, thật sự không biết liêm sỉ.”

Vào cửa nhà nàng?

Tạ Cát Tường hỏi: “Vị Trì Tiểu Hà này rốt cuộc thân phận ra sao?”

Thiếu nữ hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân như nàng ta thì còn có thể mang thân phận gì? Là di nương hầu hạ ca ca ta thôi, nếu không phải……”

Nàng còn muốn nói tiếp cái gì đó, lại bị ma ma của Liễu phu nhân lập tức bịt kín miệng: “Đại tiểu thư, ngài là tiểu thư khuê các, những lời này không thể nói bậy!”

Nhắc tới vị Chúc thiếu đông gia này, nước mắt của Liễu phu nhân lập tức không kiềm nén được, lại che miệng nức nở khóc lên.

“Phu quân đáng thương của ta……”

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, trong lòng chỉ có một nghi vấn.

Thiếp thất Trì Tiểu Hà của Chúc thiếu đông gia theo lời bọn họ nói, có khi nào là nữ tử chết cóng ở Trường Càn Lí không?

Liễu phu nhân vừa khóc lên, cô em chồng phía sau nàng cũng khóc theo.

Người trong nhà đều là như vậy, theo lý thuyết khách đột nhiên tới cửa kỳ thật hẳn nên tránh đi, nhưng bất luận Triệu Thụy hay Tạ Cát Tường, hai người cũng chưa hoạt động nửa bước.

Tạ Cát Tường rất nghiêm túc khi phá án, vừa thấy Chúc gia đã có manh mối, người chết ở Trường Càn Lí rất có thể chính là tiểu thiếp Trì Tiểu Hà của nhà này, nàng đương nhiên không có khả năng rời đi.

Triệu Thụy bất động, là bởi vì Tạ Cát Tường còn ở nơi này, cho nên hắn tự nhiên sẽ không đi.

Chị dâu em chồng hai người này vừa khóc, hạ nhân nha hoàn quỳ trong viện cũng khóc theo thành tiếng, tiếng tụng kinh của tăng nhân bên cạnh càng lớn hơn nữa, vì thế toàn bộ Chúc gia tức khắc náo loạn, huyên náo khiến người cơ hồ đứng không vững.

Tạ Cát Tường dừng một chút, nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, lại thấy vẻ mặt Triệu Thụy bình tĩnh, tựa hồ hoàn toàn không để ý mấy tiếng khóc này.

Ngay khi tình huống ở tiền viện vô cùng hỗn loạn, một quản gia dáng vẻ nam tử trung niên bước nhanh từ Nguyệt môn ra ngoài, trực tiếp đi đến cạnh ma ma kia thấp giọng nói vài câu.

Nhưng ma ma kia không lập tức trả lời, nàng chỉ nhìn về phía Liễu phu nhân mặt đầy nước mắt, tựa hồ đang do dự.

Tạ Cát Tường nhẹ giọng hỏi: “Trong nhà còn chuyện khác phải không? Nếu thật không tiện, ngày khác chúng ta lại đến cũng được.”

Bộ dạng nàng rất điềm mỹ đáng yêu, hơn nữa thái độ hiền lành, khác hẳn các quan sai khác, so với Triệu Thụy phía sau nàng hiền lành đếm không hết, bởi vậy thái độ người Chúc gia đối với nàng cũng hơi hòa hoãn một ít.

Nghe nàng hỏi như vậy, đại tiểu thư Chúc gia tuổi xấp xỉ nàng mới mở miệng hỏi nam tử trung niên vừa vội vàng tới: “Hồ quản gia, phụ thân có việc sao?”

Như thế xem ra, đại tiểu thư này vẫn có thể gánh vác việc nhà.

Ánh mắt Hồ quản gia nhẹ nhàng đảo qua Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy, thực mau liền rũ mắt xuống: “Lão gia nói nếu đã có khách quý, vậy nên mời khách quý đến nhã thất một chuyến, mặc kệ là chuyện gì, tốt nhất nên nói rõ, để tránh chậm trễ chính sự của đại thiếu gia.”

Hẳn là gia chủ Chúc gia nghe được tiếng náo loạn bên ngoài, lúc này mới mời người đi nhã thất, đỡ phải quấy rầy linh đường thanh tĩnh.

Quả nhiên, Hồ quản gia vừa mở miệng, Liễu phu nhân lập tức không còn nghẹn ngào, nàng lau khô nước mắt, nhíu mày nói với Tạ Cát Tường: “Hai vị quan gia mời theo thiếp thân đi bên này.”

Nàng nói mời riêng hai vị quan gia, chính là không muốn Triệu Hòa Trạch và Hạ Uyển Thu cùng tiến vào, Triệu Thụy mặt lạnh gật đầu, thật ra không để ý lắm.

Vì thế, liền đổi thành Hồ quản gia cùng Tôn ma ma bên cạnh Liễu phu nhân túc trực bên linh cữu, Liễu phu nhân, Chúc đại tiểu thư dẫn hai người Tạ Cát Tường băng qua Nguyệt môn, bước vào thiên viện.

Trên đường, Tạ Cát Tường nói: “Phu nhân chắc cũng sắp sinh?”

Liễu phu nhân nhẹ nhàng sờ sờ bụng, trên mặt rốt cuộc có chút ý cười: “Ừm, hài tử đã bảy tháng, rất nhanh có thể chào đời rồi, hiện tại ta cũng một lòng ngóng trông hắn ra ngoài.”

Chúc đại tiểu thư đỡ Liễu phu nhân, đi theo thở dài: “Cũng may ca ca để lại tiểu chất nhi, bằng không……”

Lời còn lại nàng chưa nói ra miệng: bằng không… Liễu phu nhân thật quá đáng thương.

Đầu xanh thủ tiết, dưới gối trống trơn, nửa đời sau phải sống như thế nào?

Tạ Cát Tường cũng cảm thán theo một câu: “Phu nhân thật không dễ dàng.”

Vừa có thai, lại vừa phải túc trực bên linh cữu, phu quân đã chết, nhưng hài tử của phu quân vẫn khỏe mạnh trưởng thành, người bình thường rơi vào hoàn cảnh như thế, chỉ sợ sẽ phát điên.

Liễu phu nhân rũ mắt, nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng tròn vo, Tạ Cát Tường chú ý tới trên tay nàng có đeo chiếc vòng quý phi xanh biếc, phẩm chất cực kỳ tốt.

“Ta và phu quân là thanh mai trúc mã, phu quân lại là biểu ca của ta, chúng ta từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nếu không thể làm gì đó cho chàng, ta sẽ trăm tuổi cũng không thể an nghỉ.”

Liễu phu nhân ôn nhu nói.

Nói đến nơi đây, đã tới thiên viện, Liễu phu nhân mời mọi người vào sảnh chính, Tạ Cát Tường mới phát hiện nơi này trống không, gia chủ Chúc gia vẫn chưa đến nơi này.

Liễu phu nhân mời Triệu Thụy ngồi ghế trên, còn mình ngồi tại ghế bên, giải thích một câu: “Tâm trạng phụ thân mấy ngày nay không tốt, không đứng dậy nỗi, mong đại nhân thứ lỗi.”

Nói cách khác, Chúc lão gia không thể tới gặp khách.

Triệu Thụy không nhiều lời, chỉ nói: “Trong nhà phu nhân đang làm tang sự, chúng ta cũng không quấy rầy nhiều, chỉ cần phu nhân mời vị di nương phu nhân vừa mới nói tới đây, gặp mặt một lần là được.”

Đột nhiên xuất hiện trong nhà người khác, còn yêu cầu gặp di nương nhà người ta, kỳ thật có vẻ không quá thỏa đáng, nhưng Triệu Thụy đã là quan viên Đại Lý Tự, hắn gặp người là việc công, ngược lại cũng không có gì quá đáng.

Nhưng mà, Triệu Thụy vừa dứt lời, sắc mặt hai chị dâu em chồng Chúc gia lập tức đều khó coi.

Vừa lúc nha hoàn tiến vào dâng trà, đánh vỡ không khí xấu hổ trong phòng.

Liễu phu nhân bưng trà lên nhàn nhạt nhấp một ngụm: “Xin hỏi đại nhân, vì sao khăng khăng muốn gặp Trì thị? Nàng bất quá chỉ là thiếp thất nhà ta thôi, không phải nhân vật quan trọng gì.”

Tạ Cát Tường ngẩng đầu vừa muốn nói chuyện, liền nhìn thấy Chúc đại tiểu thư ngồi đối diện mang vẻ mặt muốn nói lại thôi.

“Nếu phu nhân đã lên tiếng dò hỏi, chúng ta cũng không giấu giếm nữa, vị phu nhân Trì thị này của quý phủ, có khả năng liên quan đến một vụ trọng án vừa phát sinh, bởi vậy chúng ta mới riêng tới đây, mong phu nhân mời người này ra để đại nhân dò hỏi.”

Liễu phu nhân buông chén trà, vừa định nói chuyện, liền nghe Chúc đại tiểu thư bên cạnh cướp lời: “Ta biết ngay mà! Ta biết nàng ta nhất định đã phạm tội, nếu không phải nàng ăn cây táo, rào cây sung, đại ca ta sao lại……”

Liễu phu nhân lạnh giọng quát: “Thuyền Quyên!”

Chúc Thuyền Quyên đột nhiên nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Liễu phu nhân: “Tẩu tẩu, tẩu không cảm thấy ca ca chết rất oan sao? Vốn dĩ chính do tiểu tiện nhân kia sai, vì sao không cho ta báo quan, vì sao không thể nói ra chứ?”

“Ngươi……” Liễu phu nhân nhẹ nhàng vuốt bụng, dồn dập thở phì phò.

“Ngươi không được nói nữa!” Liễu phu nhân khó khăn nói.

Đại để cũng không muốn chọc tẩu tẩu tức giận đến đau bụng, Chúc Thuyền Quyên hoảng sợ, nàng mím môi, cuối cùng vẫn không dám nói gì thêm.

“Ta không nói, tẩu tẩu ngươi đừng tức giận.”

Liễu phu nhân thở dài thật sâu.

Lời đều nói đến đây, cũng không có gì để giấu giếm nữa.

Chờ Liễu phu nhân bình tĩnh lại, nàng mới ôn nhu mở miệng, trong thanh âm chứa đựng cực hạn buồn khổ.

“Phu quân chết, đều do ta sai.”

Liễu phu nhân nói như thế.

Tạ Cát Tường và Triệu Thụy đều rất bình tĩnh, bọn họ không thúc giục, chỉ an tĩnh nghe nàng kể lại.

Liễu phu nhân nói: “Phu quân ta trước đó đã từng bị thương, thân thể vẫn luôn không được tốt, ta và phu quân thành thân nhiều năm nhưng vẫn không có cốt nhục, bởi vậy ta liền… liền nạp cho phu quân thêm một phòng thiếp thất.”

Thiếp thất này, khẳng định chính là Trì Tiểu Hà.

Nói đến Chúc đại thiếu gia, Liễu phu nhân lại cúi đầu gạt lệ: “Phu quân lại là người ôn hòa, cho dù thiếp thất này không hợp tâm ý hắn, nhưng cũng vì mặt mũi của ta nên đành tiếp nhận, còn Trì thị…… Trì Tiểu Hà không biết tốt xấu, hoàn toàn không màng ân tình Chúc gia chúng ta đối xử với nàng, lén có tư tình ở bên ngoài.”

Tạ Cát Tường nghe như thế, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt bi thương của Liễu phu nhân.

Thanh mai trúc mã, hai nhỏ vô tư, nhưng vẫn có thể bởi vì cốt nhục kéo dài hương khói, bấm bụng nạp thiếp cho phu quân, còn nói việc này thành mối tình thắm thiết, tràn ngập thâm tình, Tạ Cát Tường thật sự lý giải không được.

Nàng theo bản năng nhìn về phía Triệu Thụy, nếu Triệu Thụy dám……

Tạ Cát Tường: “……”

Sao nàng lại tự so sánh bản thân mình vào đó? Có liên quan gì đến Triệu Thụy, bọn họ chỉ là bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên mà thôi, ừh, chỉ là bạn từ nhỏ!

Triệu Thụy thấy ánh mắt nàng đảo qua đảo lại trên mặt mình, cố gắng nghiêm mặt giữ nguyên biểu tình lạnh lùng, nhưng trong lòng lại nghĩ: “Nhìn cái gì mà nhìn, muội dữ như vậy, ai dám nạp thiếp.”

Hai người cũng không biết vì sao đều suy nghĩ cùng một việc, nhưng vi diệu là đều không tiếp tục nghĩ nữa, không hẹn mà cùng dời ánh mắt tới trên người Liễu phu nhân.

Liễu phu nhân thoạt nhìn có vẻ là một nữ nhân rất hiền huệ, nàng xuất thân cao, đối với việc trượng phu nạp thiếp cũng xem nhẹ, thậm chí thiếp thất này của Chúc đại thiếu gia, vẫn do nàng chủ trương nạp về, bản thân Chúc đại thiếu gia cũng không hoàn toàn đồng ý.

Liễu phu nhân thở dài: “Nếu không phải phu quân ta gặp chuyện ngoài ý muốn, ta cũng sẽ không cảm thấy Trì thị có chỗ nào không tốt, nàng vốn không phải người hầu của Chúc gia ta, trước khi bước vào Chúc gia có quen người cũ cũng không có gì đáng trách, lòng nàng cũng không bắt buộc phải ở Chúc gia ta, chỉ cần nàng hầu hạ phu quân thật tốt, có thể lưu lại cho phu quân một đứa con, ta cũng đã thấy rất đủ.”

Lời này thốt ra, khí độ đương gia chủ mẫu liền xông vào trước mặt.

Tạ Cát Tường ngập ngừng một chút, đột nhiên hỏi: “Phu nhân, chẳng biết có thể hỏi một chút không, lúc ấy chọn thiếp thất, vì sao không chọn trong số người hầu Chúc gia, một hai phải tìm người ngoài?”

Liễu phu nhân cúi đầu thấm nước mắt: “Chúc gia chúng ta không phải gia đình như vậy, ma ma nha đầu quản sự gã sai vặt trong nhà, đều rất có thể diện, cho dù là người hầu, cũng đều là cô nương thanh bạch, không thể bởi vì lòng riêng của ta mà bắt người khác làm thiếp. Lúc ấy, khi ta nhờ người tìm kiếm, chỉ có hai yêu cầu, một là thân thể có thể sinh đẻ tốt, hai là phải tự mình nguyện ý.”

Chúc gia buôn bán bút mực, trong số văn nhân rất có danh tiếng, nhà bọn họ vốn không có quy củ nạp thiếp, nếu không phải Chúc đại thiếu gia xảy ra việc ngoài ý muốn, Liễu phu nhân cũng không thể đưa ra hạ sách này.

Việc này, thật ra cũng không cần nói với người ngoài.

Liễu phu nhân chỉ dừng lời nói trên người Trì Tiểu Hà: “Trì thị này ngay từ đầu còn rất thành thật, Chúc gia chúng ta giàu có, có thể cho nàng sinh sống tốt, ta cho rằng nàng sẽ luôn thành thật kiên định ở trong nhà, có thể hầu hạ tốt phu quân, ai ngờ……”

Nói tới đây, Liễu phu nhân tựa hồ rốt cuộc không nói được nữa.

Chúc đại tiểu thư bên cạnh đau lòng tẩu tẩu, lúc này vội vã mở miệng: “Ai biết tiện nhân kia vẫn luôn không quên tình nhân bên ngoài, vẫn luôn trộm tiền trong nhà đưa ra ngoài, một lần hai lần, tẩu tẩu không muốn làm lớn chuyện khó coi, không gọi hạ nhân gây khó dễ nàng, nhưng chính nàng ta được đằng chân lên đằng đầu, cuối cùng thấy trong phòng nàng không còn gì có thể trộm được, cuối cùng trộm đến phòng đại ca ta.”

Phỏng chừng cái chết của Chúc đại thiếu gia, thật sự có liên quan đến Trì Tiểu Hà.

Trong lòng Tạ Cát Tường trầm xuống, nếu Chúc gia phát hiện Trì Tiểu Hà hại chết Chúc đại thiếu gia, còn có thể để nàng yên ổn ở lại trong nhà không?

Nàng nói dễ nghe một chút là thiếp, nói không dễ nghe chính là một nô tỳ, khế ước bán thân đều ở trong tay Chúc gia, cho dù muốn chạy, cũng không có giấy tờ thân phận đứng đắn, căn bản là không có chỗ để đi.

Tạ Cát Tường rũ mắt xuống, không để suy nghĩ của mình dễ dàng tiết lộ ra ngoài.

Chúc Thuyền Quyên ngồi đối diện vẫn còn đang tức giận bất bình: “Tiểu tiện nhân đáng chết kia thừa cơ hội trộm trong phòng ngủ đại ca ta, đến khi đại ca ta bừng tỉnh ngăn cản nàng, lại bị nàng đẩy ngã xuống đất, giận công tâm trúng gió mà chết.”

Cư nhiên là Trì Tiểu Hà hại chết Chúc đại thiếu gia?

Tạ Cát Tường cùng Triệu Thụy liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhớ tới nét mặt tươi cười an tường của người chết ở Trường Càn Lí.

Tạ Cát Tường quay đầu, trực tiếp nhìn về phía Liễu phu nhân: “Phu nhân, nếu đúng như lời Chúc đại tiểu thư nói, vị phu nhân kia của quý phủ, hẳn vẫn còn ở trong phủ chứ? Bất luận như thế nào, vẫn nên mời ra gặp mặt một lần.”

Đối với quan phủ mà nói, ân oán của Chúc phủ chính là việc riêng của Chúc phủ, còn lần này bọn họ đến đây, là vì việc công.

Liễu phu nhân đại khái không ngờ quan gia kiên trì như thế, nàng trầm mặc một lát, rốt cuộc gọi nha hoàn tiến vào, nhẹ giọng phân phó vài câu.

“Đại nhân đừng vội, giờ phút này Trì thị ở ngay trong nhà, ta đã gọi người đưa nàng đến.”

Nàng thốt ra lời này, trong phòng khách lập tức an tĩnh lại.

Tạ Cát Tường rũ mắt, dùng dư quang khóe mắt liếc nhìn Liễu phu nhân đoan trang, chỉ thấy nàng cúi đầu, đang thưởng thức vòng ngọc quý phi trên tay.

Trên mặt nàng ngoại trừ đau thương, ngược lại cũng không có bao nhiêu oán hận.

So với Chúc đại tiểu thư mặt đầy phẫn nộ, nàng tựa hồ vô cùng bình tĩnh.

Xác thật, mặc kệ như thế nào, Chúc đại thiếu gia cũng đã mất, nàng phẫn hận ra sao, oán trời trách đất như thế nào, đều không thay đổi được gì.

Khả năng cảm nhận được ánh mắt Tạ Cát Tường, Liễu phu nhân nhẹ nhàng vuốt ve vòng tay, trong thanh âm có hoài niệm.

“Đây là quà năm đó khi đính hôn, phụ thân đưa cho ta, từ lúc ta mười tuổi đã mang trên tay, chưa từng tháo xuống.”

Nàng vừa dứt lời, nha hoàn vừa mới đi “mời” Trì Tiểu Hà dẫn theo hai gã sai vặt vẻ mặt kinh hoảng chạy trở về.

“Phu nhân, không thấy Trì di nương!”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 27"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

CÓ THỂ BẠN THÍCH

cong-khai.jpg
Công Khai
11 Tháng 12, 2024
ai-khong-me-muoi-voi-xinh-dep-nu-xung-dau-convert.jpg
Ai Không Mê Muội Với Xinh Đẹp Nữ Xứng Đâu Convert
7 Tháng mười một, 2024
dem-bon-ho-bien-thanh-nguoi-thanh-that-convert.jpg
Đem Bọn Họ Biến Thành Người Thành Thật Convert
13 Tháng mười một, 2024
troi-sinh-mot-doi-sunness.jpg
Trời Sinh Một Đôi
12 Tháng 4, 2025

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online