Yến Kinh Khuê Sát - Chương 23
Chương 23 – Lời từ bi 23
Đương nhiên không có khả năng Hà Tử Minh thừa nhận mình giết người.
Nhưng Triệu Thụy cũng không hề khẩn trương, hắn chuyển lời, hỏi: “Hà lão bản, có thể nói lại hôm qua đến tận bây giờ người từng ở nơi nào? Đã làm gì? Có người đi theo chứng minh không?”
Đối với mấy vấn đề này, thật ra Hà Tử Minh trả lời vô cùng dễ dàng, thậm chí hắn còn nói chuyện rất từ tốn.
“Hôm nay là ngày Phật đản, hôm qua ta đi cùng nội tử (vợ) lên Kim Đỉnh sơn lễ Phật, vốn muốn ở lại trên núi mấy ngày, kết quả tiểu nhị trong tiệm đột nhiên chạy lên đó, nói có một đám hàng hóa muốn giao gấp, cần ta phải trở về canh tiệm, vì thế ta liền vội vàng xuống núi, đêm qua vẫn luôn canh giữ và kiểm tra hàng hóa trong tiệm, chưa từng về nhà.”
Hà Tử Minh đại khái đã đoán được nơi này trong ngoài đều là Nghi Loan Vệ, nếu hắn nói dối ngược lại sẽ lộ ra dấu vết, khiến người hoài nghi, vì thế hắn rất thẳng thắn.
Ra vào thành Yến Kinh đều có đăng ký ở cửa thành, hắn không có biện pháp giả bộ, mà hôm qua rốt cuộc hắn không về nhà, một khi kiểm tra lập tức có thể biết ngay.
Triệu Thụy nhìn vẻ mặt hắn thẳng thắn thành khẩn, nhưng thật ra có chút phập phồng khó yên không dễ nhận ra.
Nhưng vào lúc này, Tạ Cát Tường đột nhiên duỗi tay vỗ nhẹ lên cánh tay hắn một chút.
“Hà lão bản, mạo muội hỏi một câu, ngươi có quen Tô Hồng Tảo hẻm Hương Cần không? Hoặc là nói, có quen Tô Hồng Tảo đã từng là Tô hoa khôi của Hồng Chiêu Lâu không?”
Sắc mặt Hà Tử Minh không đổi: “Ta chưa từng đến hẻm Hương Cần hoặc là Hồng Chiêu Lâu, không quen người này, các ngươi cũng không thể bôi nhọ ta, nói ta đến mấy nơi ong bướm đó được.”
Tạ Cát Tường không cho hắn thời gian lấy sức: “Hà lão bản chắc chắn chứ? Ngài xác định trước nay ngài chưa từng gặp nàng? Cho dù nàng giáp mặt xác nhận, ngươi cũng khẳng định mình không quen?”
Vào lúc này, Hà Tử Minh hơi có chút thất thần, hắn không thể trả lời ngay.
Thấy Hà Tử Minh không nói lời nào, Tạ Cát Tường nói ngay sau đó: “Vậy vừa rồi đại nhân mới nhắc tới Nguyễn Đại hẻm Thanh Mai, cùng với Nguyễn Lâm thị thê tử Nguyễn Đại, ngươi có quen không?”
Hà Tử Minh điều chỉnh tốt tâm thái thật nhanh, hắn lạnh giọng cười cười: “Mấy người lung tung đó là ai vậy? Sao ta quen được? Ta cũng thấy rất kỳ quái, vì sao tên Nguyễn Đại này lại phải vu khống ta, chẳng lẽ chỉ vì thấy ta có tiền nên không vừa mắt?”
Hắn cắn chết không thừa nhận, thái độ thậm chí còn rất kiêu ngạo.
Trong nhận thức của hắn, trong ba người này đã có một người không bao giờ có thể mở miệng nói chuyện, một người khác là tên vô lại, lời nói ra cũng ít được tin tưởng. Mà Tô Hồng Tảo sẽ không ngu như vậy, nàng không dám phản kháng sòng bạc Cung Hưng, tuyệt đối sẽ không thú nhận lời khai nào gây bất lợi cho sòng bạc.
Vừa rồi, tuy Hà Tử Minh cũng chưa thừa nhận cái gì, nhưng Tạ Cát Tường có thể khẳng định, hắn không biết Nguyễn Đại đã chết.
Hà Tử Minh dùng đôi mắt ti hí nhìn chằm chằm Tạ Cát Tường, đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái: “Các vị đại nhân đêm hôn khuya khoắt xâm nhập vào bổn tiệm, vội vàng vu oan hãm hại ta như thế, rốt cuộc đại nhân muốn cái gì? Muốn bạc hay muốn thứ gì cứ việc nói thẳng? Chỉ cần buông tha ta, ta nguyện ý hao tài tiêu tai.”
Lời này khiến người cảm thấy ghê tởm.
Hà Tử Minh tuyệt đối là người già đời nhất trong số người hôm nay bọn họ thẩm vấn.
Hắn một chút cũng không kinh hoảng, ngược lại có vẻ khí định thần nhàn, hắn rất chắc chắn mình không để lại nhược điểm, bởi vậy không hề sợ quan sai truy hỏi.
Triệu Thụy lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt hắn, từ trong đôi mắt bình thản của hắn thấy được vô biên kiên định và lạnh nhạt.
Trong lòng Triệu Thụy hơi trầm xuống.
Đối với một người như vậy, mặc dù hắn có thể đưa hắn ta vào Chiếu Ngục, cũng có thể cho Nghi Loan Vệ nghiêm hình tra tấn, nhưng cuối cùng có khả năng hắn vẫn sẽ không lộ ra một chữ.
Nghi Loan Vệ tuy bị người gọi là thải y cẩu, cũng vẫn luôn hoành hành ngang ngược, nhưng dù sao cũng đều là mệnh quan triều đình, không ai có thể tùy ý làm bậy.
Hơn nữa, sau lưng Hà Tử Minh còn có sòng bạc Cung Hưng.
Nếu bắt Hà Tử Minh, sòng bạc Cung Hưng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, thật ra bọn họ không sợ Hà Tử Minh phạm tội giết người, bọn họ chỉ sợ Hà Tử Minh nói ra bí mật khác của sòng bạc.
Triệu Thụy cứ nhìn Hà Tử Minh như vậy, trong lòng đang nghĩ đến thủ đoạn khác.
Hắn chần chừ.
Hà Tử Minh nhìn quen lòng người, một chút chần chừ này của Triệu Thụy, làm hắn càng cảm thấy tự tin.
“Sao đây? Đừng nói đại nhân thật sự không có chứng cứ đó nha?” Hà Tử Minh cuồng vọng, “Những người ngươi nói ta chắc chắn không quen, mặc kệ bọn họ ai đã chết, đều không có nửa phần quan hệ với ta, cho dù là trấn phủ sứ Nghi Loan Vệ, cũng không thể vô duyên vô cớ bắt người.”
Triệu Thụy giờ phút này mặc cũng không phải quan phục Nghi Loan Vệ, nhưng khí chất hắn quá đặc thù, mấy thuộc hạ đó của hắn vừa nhìn đã biết là Nghi Loan Vệ, bởi vậy Hà Tử Minh trực tiếp mở miệng khiêu khích.
Hắn vừa thốt ra lời này, Tô Thần mới gấp rút trở về liền thở dài một hơi.
Người này thật sự chán sống.
Quả nhiên, Triệu Thụy đột nhiên lạnh lùng cười cười: “Hà lão bản, ngươi không cho rằng bản quan thật sự sẽ ấn theo quy củ làm việc với người chứ?”
Hắn dừng một chút, nhẹ nhàng phủi phủi ống tay áo không hề tồn tại miếng bụi nào một chút.
“Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy, bản quan còn không bằng Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ?”
Tạ Cát Tường âm thầm gục đầu xuống, nỗ lực kiềm chế mình không cười ra tiếng, Thụy ca ca lại bắt đầu hù dọa người.
Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ là quan to Chính tam phẩm, thoạt nhìn xác thật chức quan cao không bằng Các thần Văn Uyên Các, nhưng quyền hành trong tay, Các thần bình thường so ra còn kém hơn.
Triệu Thụy mở miệng liền không xem Nghi Loan Vệ trấn phủ sứ ra gì, thật sự quá cuồng vọng.
Vừa rồi trên mặt Hà Tử Minh còn tràn đầy hả hê đắc ý tươi cười, hiện tại khóe miệng cũng cứng đờ: “Đại nhân không nên vọng ngôn như vậy, tại hạ bất tài, nhưng cũng biết một vài quan gia, lời này nếu để Trần chỉ huy sứ nghe được, cũng không biết trong lòng sẽ nghĩ như thế nào đâu?”
Triệu Thụy hơi hơi nhướng mày, biểu tình trên mặt từ lạnh nhạt, dần dần trở nên cuồng vọng.
“Trần Chấn? Trần Chấn gặp ta, cũng phải cung cung kính kính gọi một tiếng Thế tử gia.”
Hà Tử Minh chấn động, một câu này, khiến cho chỗ dựa kiên cố nhất trong lòng hắn chấn động, mở ra một lổ thủng.
Hắn thở sâu, nỗ lực làm mình bình tĩnh lại.
Có thể được gọi là Thế tử gia, ngoại trừ vương công tông thất đời tiếp theo, cũng có thể là các nhà huân quý thời trẻ theo tiên đế tranh thiên hạ. Tuy rằng rất nhiều môn đình trong số đó đều đã vắng vẻ, không phải tước vị đã thành bài trí, thì đã bị giáng chức làm dân thường, cho đến ngày nay, Thế tử gia trong Yến Kinh này, kỳ thật không tính quá nhiều.
Nhưng cũng không phải quá ít.
Trong khoảng thời gian ngắn Hà Tử Minh cũng không biết hắn rốt cuộc là nhà nào, nhưng vẫn kiên trì lý do thoái thác cho mình: “Cho dù ngươi là hoàng thân quốc thích, cũng không thể vu oan hãm hại, tổn hại mạng người, không phải sao?”
Triệu Thụy nhướng mày nhìn hắn, trong nháy mắt lệ khí trên người ập tới trên người hắn ta: “Ai nói không thể? Vì vụ án này, bổn thế tử chạy suốt cả ngày, mệt không chịu nổi, cơm cũng không được ăn, ngay cả hí khúc cũng chưa được nghe, trong lòng rất khó chịu.”
Lúc nói câu này, cả người Triệu Thụy đều là hờ hững: “Nhưng ngươi không biết điều a, bổn thế tử điều tra ra ngươi, nhưng ngươi sống chết không thừa nhận, không thừa nhận cũng thôi đi, ngươi còn dám uy hiếp bổn thế tử. Ngươi cho rằng bổn thế tử dễ dọa?”
“Ngươi nói xem, nếu hiện tại bổn thế tử ép chết ngươi, làm thành hiện trường sợ tội tự sát, sau đó tìm người,” Triệu Thụy dừng một chút, tùy tay chỉ về hướng Bạch Đồ, “ví dụ như đại sư mô phỏng bút tích này của ta đi, bắt chước nét chữ ngươi tự viết một bức di thư, nhận hết toàn bộ tội ác mấy ngày gần đây ngươi phạm phải, nói hôm qua ngươi ở Kim Đỉnh sơn vì xúc động nên giết Nguyễn Lâm thị, sau đó đêm hôm qua lại tập kích Nguyễn Đại, ý đồ giết người diệt khẩu, ngươi nói ta cho người an bài vậy có được không?”
Trong lòng Hà Tử Minh chấn động kịch liệt.
Nếu Triệu Thụy thật sự xuất thân hoàng tộc, hắn vì làm xong vụ án, giành được thanh danh tốt, làm như thế thật sự là đơn giản nhất.
Giọng nói Hà Tử Minh lập tức yếu đi: “Ngươi nói bậy! Ở đây nhiều Nghi Loan Vệ như vậy, bọn họ không có khả năng bán mạng cho người.”
Mỗi người đều biết Nghi Loan Vệ là thân vệ của Thánh Thượng, bọn họ là nanh vuốt và đôi mắt của Thánh Thượng, không có khả năng bán mạng cho người ngoài.
Hà Tử Minh không lập tức bị Triệu Thụy hù sợ, chứng tỏ hắn là người tâm trí kiên định, xác thật không dễ dao động.
Triệu Thụy cũng mặc kệ cái này, hắn nhìn lướt qua Triệu Hòa Trạch, Triệu Hòa Trạch lập tức dẫn một nửa thuộc hạ quỳ một gối xuống đất hành lễ với Triệu Thụy: “Theo thế tử sai phái.”
Triệu Hòa Trạch là thân vệ của Triệu Thụy, là gia thần của Triệu Vương phủ, chỉ nghe lệnh một mình Triệu Thụy, đương nhiên nói quỳ là có thể quỳ.
Hà Tử Minh: “……”
Tạ Cát Tường: “……”
Tạ Cát Tường cũng cảm thấy trận này trình diễn vậy đã quá đủ, thế cho nên hiện tại Hà Tử Minh đã có chút rối loạn tinh thần, trong lúc nhất thời không biết nên cãi lại như thế nào.
Triệu Thụy muốn chính là hiệu quả này.
Đả kích tâm hắn, làm hắn sinh ra hiểu lầm với hiện thực, cho nên cuối cùng tinh thần hỏng mất, đều nói ra hết thảy.
Ngoại trừ nghiêm hình tra tấn, đây cũng là thủ đoạn nhanh chóng nhất, hiệu quả nhất.
Ở Nghi Loan Vệ mấy năm nay, Triệu Thụy quả thực đã thay da đổi thịt, hắn học được ẩn nhẫn, học được cách tùy cơ ứng biến, cũng dần dần học cách làm sao cười với người ngoài, học cách làm sao lợi dụng thân phận đạt được mục đích.
Đối với một Nghi Loan Vệ mà nói, có thể hoàn thành việc, làm tốt việc, xử lý thỏa đáng, mới là đủ tư cách.
Nét mặt các Nghi Loan Vệ bốn phía vẫn luôn không có biểu tình, còn theo lệnh Triệu Thụy tùy thời làm động tác rút đao.
Quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả.
Quả nhiên Triệu Thụy đe dọa lần này, Hà Tử Minh lập tức có chút hoảng sợ, nhưng hắn vẫn cắn răng không chịu nói mình ra tay giết người, chỉ là cố gắng chống đỡ.
“Các ngươi không thể giết ta, Tôn gia sẽ không buông tha các ngươi.”
Triệu Thụy nhướng mày: “Tôn gia? Sòng bạc Cung Hưng?”
Hà Tử Minh lập tức câm miệng.
Triệu Thụy gõ gõ tay vịn ghế dựa, Bạch Đồ đúng lúc mở miệng: “Hồi bẩm đại nhân, thuộc hạ đã tra được Hà gia Dịch An Trai vẫn luôn hợp tác với sòng bạc Cung Hưng, cung cấp dụng cụ chơi bài đặc chế trong thời gian dài, dựa vào cái này, có thể ức hiếp bá tánh, lừa gạt bá tánh dính vào bài bạc lâu ngày, cuối cùng cửa nát nhà tan.”
Triệu Thụy: “Nga?”
Hà Tử Minh: “Ngươi nói bậy, người ngoài không thể nào biết……”
Triệu Thụy: “Nga.”
Hà Tử Minh thở phì phò, giờ khắc này, hắn thật sự hoảng loạn.
Hắn hợp tác với sòng bạc Cung Hưng, hoặc có thể nói Hà gia hợp tác với sòng bạc Cung Hưng đã ba mươi năm, cho tới nay, người ngoài cũng không biết gốc gác nhà bọn họ, đều cho rằng bọn họ chỉ là một nhà làm nghề mộc bình thường nhất tại Yến Kinh.
Nhưng sau lưng, một số ít người đứng đầu Hà gia nắm giữ tay nghề chế tác dụng cụ chơi bài cho sòng bạc Cung Hưng, qua đó gom góp của cải.
Nhiều năm rồi, nhiều năm như vậy…. cũng chưa từng xảy ra việc gì.
Là do chuỗi Phật châu đáng ghét kia lại bị mất!
Hà Tử Minh thật sự cũng không nghĩ ra, rốt cuộc mình đã làm rớt ở nơi nào, sau thật nhiều ngày tìm kiếm, cuối cùng hắn từ bỏ, lén làm lại một chuỗi tương tự cho đủ số.
Đây là vật nhà hắn dùng để giới thiệu tay nghề tổ truyền, đồ vật lão tổ tông truyền xuống tự nhiên là tốt nhất, chuỗi Phật châu mới hắn làm không thể nhanh chóng lên màu, nên hắn đành phải nói với sòng bạc Cung Hưng, Phật châu đã bị phu nhân hắn cầm đi lễ Phật.
Bất luận như thế nào hắn cũng không ngờ, hắn lại nhìn thấy chuỗi Phật châu trên người một phụ nhân thô bỉ.
Trong nháy mắt lúc mới nhìn thấy, trong lòng Hà Tử Minh không nghĩ được cái gì khác.
Không thể cho người ngoài biết, cũng không thể để Phật châu tiếp tục lưu lạc bên ngoài.
Rõ ràng Phật âm đang vờn quanh chùa Kim Đỉnh, nhưng tâm hắn lại rơi vào trong vũng bùn, chờ khi hắn lấy lại được thần trí, hết thảy đều đã kết thúc, người cũng đã về tới cửa Dịch An Trai.
Kỳ thật những khách quen như bọn họ, đều biết trong nhà Tô Hồng Tảo còn có một Nguyễn Đại, cũng phái người điều tra Nguyễn Đại, chờ đến khi Hà Tử Minh bình tĩnh lại trong thư phòng của mình tại Dịch An trai, hắn mới cân nhắc rõ ràng tiền căn hậu hoạn.
Chuỗi Phật châu này, nhất định là khi hắn đi tìm Tô Hồng Tảo, bị Nguyễn Đại lấy trộm.
Người làm biếng này thật đáng chết, hôm qua hắn không nên nương tay.
Đều do hắn ta, đều do hắn ta!
Thời khắc này, ánh mắt Hà Tử Minh chợt lóe, như đang rơi vào hồi ức, lại như đang suy tư kiếm cớ, muốn rũ sạch toàn bộ tội lỗi vốn có trên người hắn ra ngoài.
Đã bức đến mức này, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Triệu Thụy cúi đầu nhìn thoáng qua Tạ Cát Tường, khóe miệng cũng nhàn nhạt gợi lên ý cười, như hắn đang nói: Có phải ta rất lợi hại không, mau khen ta đi.
Tạ Cát Tường trừng hắn một cái, nhưng đáy lòng, vẫn còn đang suy nghĩ, Hà Tử Minh rốt cuộc vì sao phải dọn dẹp mặt tiền Dịch An trai sạch sẽ đến như vậy.
Hắn đang che giấu cái gì, hoặc là… đang tìm cái gì.
Tạ Cát Tường không cho Hà Tử Minh cơ hội, nàng đột nhiên mở miệng: “Hà lão bản, có phải ngươi đang suy nghĩ, viên Phật châu bị vỡ làm hai của mình, hiện đang ở nơi nào đúng không?”
Khuôn mặt gầy gò của Hà Tử Minh lập tức trắng bệch.
Bởi vì lần đầu tiên giết người, cũng bởi vì thời điểm hắn giết người quá mức xúc động phẫn nộ, lúc hắn xuống núi thần trí vẫn luôn có chút hoảng hốt, cho đến khi trở lại Dịch An Trai, hắn mới phát hiện trong túi của mình thiếu một viên Phật châu.
Viên Phật châu đã rơi rớt khi dây xâu chuỗi bị đứt, không cẩn thận trúng vào đá, vỡ thành hai nửa.
Bốn viên Lục Chỉ Hàn nhặt đi, Hà Tử Minh chuẩn bị qua một thời gian sẽ tìm người thu hồi về, cho nên trong tay hắn, hẳn đã có mười ba viên cùng một nửa viên bị vỡ.
Nhưng sau khi hắn trở về đếm lại số lượng, phát hiện hai nửa viên đều không thấy, hắn cẩn thận lật tìm, mới phát hiện túi ngầm trong tay áo có chỗ bị đứt chỉ, vừa vặn có thể để nửa viên Phật châu rơi ra ngoài.
Hắn tuyệt đối không thể ngờ, tiểu cô nương này, có thể nói đúng tám chín phần mười câu chuyện.
“Ta không biết,” Hà Tử Minh run rẩy kịch liệt, “Ta không biết ngươi đang nói cái gì.”
Tạ Cát Tường lấy từ trong tay áo ra nửa viên Phật châu, đứng dậy đưa đến trước mặt Hà Tử Minh: “Không, ngươi biết ta đang nói cái gì.”
Hà Tử Minh chỉ cảm thấy hoa mắt, rốt cuộc hắn cũng không còn tự tin và kiềm chế như lúc vừa mới bắt đầu, hiện tại, trên đầu trên mặt hắn đều là mồ hôi lạnh, ngoài cửa gió lạnh thổi vào, thổi đến khắp cả người hắn phát rét.
Thanh âm Hà Tử Minh khô khốc, lại đột nhiên thét lên: “Đây bất quá chỉ là nửa viên Phật châu, các ngươi không chứng minh được điều gì, cũng đừng nghĩ sẽ làm ta sợ, ta sẽ không nói cái gì đâu.”
Hắn rốt cuộc sợ hãi.
Không phải sợ Triệu Thụy có ý muốn giết hắn, mà là sợ sau khi chuyện này phát sinh, Tôn gia sẽ trả thù Hà gia.
Tạ Cát Tường lại nhàn nhạt nói: “Ta có thể chứng minh.”
Nàng vừa dứt lời, liền cảm giác được ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía nàng, nhưng Tạ Cát Tường lại không hoảng hốt, vẻ mặt vô cùng kiên định.
“Đại nhân mời đi theo ta,” Tạ Cát Tường liếc nhìn Hà Tử Minh một cái, “Hà lão bản cũng có thể nhìn xem, Phật châu của mình rốt cuộc bị rơi ở nơi nào.”
“Từ lúc chúng ta đến trước cửa Dịch An Trai, mãi cho đến hiện tại, Hà lão bản đều biết chúng ta đã làm gì đi?” Tạ Cát Tường hỏi.
Hà Tử Minh không hé răng, ngầm đồng ý cho Tạ Cát Tường hỏi chuyện.
Trong lòng hắn có quỷ, mặc dù quét tước trước cửa đến mức không còn một hạt bụi, cũng vẫn tìm không thấy hai nửa viên Phật châu, cho nên luôn nhìn vào cửa.
Tạ Cát Tường một đường đi ra ngoài, để cho mọi người đều đi theo nàng cùng nhau đứng ở cửa Dịch An trai: “Hà lão bản hẳn đã biết, chúng ta ngoại trừ điều tra, cũng không có bất luận hành động nào ở chỗ này, đúng không?”
Hà Tử Minh vẫn không nói gì.
Tạ Cát Tường nhìn thoáng qua Bạch Đồ, nói: “Bạch đại nhân, lần này ghi chép vụ án, có thể có chứng cứ xác minh.”
Bạch Đồ làm Lục văn, toàn bộ quá trình xử án đều sẽ ghi chép lại, nếu Triệu Thụy giết người tạo hiện trường giả như đã nói với hắn ta, kỳ thật là không có cơ sở, nhưng hiện tại Hà Tử Minh mê man, căn bản không nghe được nửa câu sau của Tạ Cát Tường.
Hắn chỉ nghe nàng nói: “Có chứng cứ.”
Hắn rõ ràng đã rất tỉ mỉ cẩn thận, sao có thể có chứng cứ?
Tạ Cát Tường tiếp tục nói: “Kỳ thật khi Nguyễn Đại từ Nguyễn gia ra ngoài, trong tay có một bình rượu, ước chừng lớn như bàn tay, rượu bên trong đã uống hết, không còn lại gì, chuyện này chắc ngươi không biết.”
Hà Tử Minh hơi ngây người.
Tạ Cát Tường nâng tay lên, nhẹ nhàng chỉ vào lu nước đứng sừng sững trước cửa Dịch An trai.
“Khi ngươi dùng bài cửu💥 nhà mình đặc chế bỏ thêm sắt, đập mạnh vào đầu hắn, có thấy bình rượu kia không? Đến khi ngươi ở lầu hai cửa tiệm lén nhìn hắn lảo đảo đi xa, cũng vẫn chưa thấy?”
Đúng vậy, Tạ Cát Tường đã đoán được, hung khí Hà Tử Minh dùng để mưu hại Nguyễn Đại, là một miếng bài cửu đặc chế.
Cho nên, trong lòng hình chữ nhật mới có thể mơ hồ không rõ, bởi vì bộ phận đó là đồ án bài, cũng không nhứt thiết đập trúng đầu Nguyễn Đại.
Phỏng chừng lúc ấy Hà Tử Minh muốn xuống lầu tiếp tục xử lý Nguyễn Đại.
Không chừng lúc ấy Nguyễn Đại đã nhanh chóng tỉnh táo lại, hoặc có thể có người khác đi ngang qua, cho nên đợi đến lúc thời cơ chín mùi, Hà Tử Minh đi xuống lầu, Nguyễn Đại đã tiến vào phố Tây.
Bên kia đèn đuốc sáng trưng, Hà Tử Minh không có khả năng tiếp tục đuổi theo hành hung.
Tạ Cát Tường nói: “Bình rượu kia cùng với nửa viên Phật châu ngươi làm mất, ta đoán đều ở chỗ lu nước kia.”
Nàng vừa dứt lời, liền có giáo úy tiến lên, cúi người nhìn kỹ đáy lu.
Bởi vì bên trong nước rất sâu, hơn nữa Phật châu và bình rượu đều có màu sắc giống lu nước, nếu không nhìn kỹ, căn bản nhìn không ra.
Nhưng Nghi Loan Vệ vén tay áo lên, dùng trường kiếm đưa vào nước nhẹ nhàng khảy liền nghe được một tiếng ong.
Đó là thanh âm khi đồ sắt chạm vào đồ sứ.
Sắc mặt Hà Tử Minh đột biến, rốt cuộc hắn không đứng nổi, cả người bủn rủn ngồi dưới đất: “Không thể nào, rõ ràng ta đã kiểm tra, bên trong không có đồ vật, sao Nguyễn Đại có thể cầm bình rượu? Ngày hôm qua lúc ta đánh hắn căn bản không nhìn thấy.”
Giọng nói Hà Tử Minh đột nhiên im bặt.
Rốt cuộc khi hắn thất thần đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình.
Hắn cho rằng Nguyễn Đại tự mình báo án, hắn ta mới vừa bị tập kích, thê tử cũng đã chết, mới cho người tìm hiểu nguồn gốc, tra được đến chỗ hắn.
Ánh mắt Hà Tử Minh trầm xuống: “Sớm biết trước, lúc ấy ta đã giết hắn.”
Triệu Thụy nói: “Vì sao ngươi không đuổi theo giết Nguyễn Đại?”
Hà Tử Minh trầm mặc một lát, rốt cuộc ăn ngay nói thật: “Nguyễn Đại tuy rằng chơi bời lêu lổng, nhưng sức lực không thiếu, lúc ấy trong tầm tay ta không có vũ khí sắc bén nào thuận tay, nơi này cách phố Tây chỉ vài bước, ta sợ……”
Hắn sợ mình hiện thân đuổi theo nhưng Nguyễn Đại không chết, bị người phát hiện sẽ không xong.
Một chốc do dự, lập tức bỏ lỡ thời cơ giết người tốt nhất.
Lúc ấy Nguyễn Đại say khướt, hắn đoán đối phương căn bản không nhớ bị đập ở nơi nào, ban ngày còn tính trấn định, chỉ là tới buổi tối, hắn vẫn không dám về nhà, chỉ ở tại Dịch An Trai nghe ngóng.
Lại không ngờ, chờ được các quan sai này tới cửa.
Triệu Thụy nói: “Người tập kích chúng ta vừa rồi, chỉ là thủ thuật che mắt?”
Hà Tử Minh dừng một chút, tâm phòng bị vừa vỡ, cũng không có gì cần giấu giếm nữa.
Hắn cười khổ nói: “Ta cũng không biết sẽ có người như vậy, bất quá ban ngày ta có đưa tin cho sòng bạc Cung Hưng, nói gần đây xung quanh cửa tiệm không yên ổn, có thể là do bọn họ phái tới.”
Lần này, toàn bộ câu chuyện đều rõ ràng sáng tỏ.
Lúc này, giáo úy đã lấy ra từ đáy lu một bình rượu cùng một nửa viên Phật châu.
Tạ Cát Tường cầm bình rượu, đưa chữ Nguyễn dưới đáy bình cho Hà Tử Minh xem: “Chạng vạng hôm qua ở Kim Đỉnh sơn, giết Lâm Phúc thẩm, đẩy nàng xuống sườn núi, là ngươi phải không?”
Hà Tử Minh sắc mặt trắng bệch, không dám mở miệng.
Triệu Thụy rũ mắt liếc hắn một cái: “Nếu ngươi thành thật cung khai, gia quyến của ngươi, Nghi Loan Vệ sẽ âm thầm chuyển đi. Nếu ngươi sống chết không nói……”
Hà Tử Minh lúc này mới nhả ra: “Là ta, lúc ấy ta đang nhặt Phật châu, không ngờ nàng lại đột nhiên bò lên trên, trong lúc kinh hoảng chỉ có thể che miệng nàng lại, không cho nàng kinh hô.”
“Sau đó nàng không còn thở nữa, nên ta ……” Hà Tử Minh nhắm chặt mắt lại, “Nên ta đẩy nàng xuống sườn núi.”
Tạ Cát Tường thở phào một hơi.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng rốt cuộc rơi xuống đất, nàng hợp hai nửa Phật châu vào bên nhau, dưới ánh trăng sáng tỏ, Phật châu lại lần nữa trở thành một viên.
Tạ Cát Tường nắm chặt hai nửa Phật châu trong tay, cúi đầu nhìn về phía Hà Tử Minh.
“Dẫn hắn đi đi!” Triệu Thụy nói.
Giáo úy tiến lên dựng Hà Tử Minh đứng dậy, trước lúc bị kéo đi, Hà Tử Minh giãy giụa hỏi: “Có phải Nguyễn Đại nhớ tới cái gì, trực tiếp tố cáo ta đúng không? Hay là dưới chân Kim Đỉnh Sơn có người phát hiện nữ nhân kia?”
Triệu Thụy quay đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
“Đều không phải.”
“Vừa rồi quên nói cho ngươi biết, Nguyễn Đại đã chết,” Thanh âm Triệu Thụy lạnh băng, “Đòn ngươi đánh vào đầu hắn có chút nghiêm trọng, cuối cùng đã lấy mạng hắn.”
“Cái gì?! Ngươi gạt ta! Ngươi dám gạt ta!”
Triệu Thụy không để ý tới hắn: “Chúng ta có thể tra được đến chỗ ngươi, một là bởi vì hôm qua mưa to, đẩy thi thể Lâm Phúc thẩm vào bến tàu Nam giao, hai là…… do chuỗi Phật châu này chỉ dẫn, ai có thể nghĩ đến, một viên Phật châu Tiểu Diệp Tử Đàn cư nhiên có thể vỡ đôi.”
Tạ Cát Tường căn bản không nhìn Hà Tử Minh vặn vẹo khuôn mặt, nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng tỏ phía chân trời: “Ngã Phật từ bi.”
💥Bài Cửu: được chơi với một bộ gồm 32 quân domino