Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột - Chương 49
Chương 49: Chương cuối
Hoàng hậu Cam Tử Đồng đầu đội mũ phượng, người mặc phượng bào, đôi lông
mày mảnh dài được kẻ đậm, trông có vẻ hơi sắc bén, đôi môi đỏ của bà ta
khẽ mở, hỏi Đoàn Hồng Thụy đứng ở đối diện: “Sao ta có thể tin lời ngươi nói, lấy Thiên Cơ Huyền Hoàng Đan ra? Đây là bảo vật trấn quốc của Đại
Tĩnh ta, không thể tùy tiện cho người khác thấy.”
“Nương nương, việc ngài giao ta đã làm xong, trước đây đã đồng ý rồi, ngài không thể đổi ý được.”
“Ồ.” Hoàng hậu cười khẩy một tiếng: “Ai cho ngươi lá gan nói điều kiện với ta.”
“Ha ha.” Đoàn Hồng Thụy kia chợt trở nên hung bạo, bóp chặt cổ Hoàng hậu,
thay đổi âm điệu: “Loài người thật buồn cười, dám dùng mánh lới với ta.
Nào nhìn vào mắt ta…” Hơi thở của Hoàng hậu dần mất đi, Đoàn Hồng Thụy cũng đột nhiên mềm oặt ngã xuống sàn nhà, trong không trung truyền ra
tiếng cạc cạc: “Thiên Cơ Huyền Hoàng Đan ở tháp Linh Lung, tháp Linh
Lung ở cung Dục Thần, cạc cạc, muốn chơi ta, không dễ vậy đâu, cạc cạc,
hồn này ăn không tệ…”
…
Khi Tĩnh Tuyên đế dẫn Anh
Quốc Công chạy đến cung Khôn Ninh thì phát hiện nơi này đã rối loạn, các cung nữ và thái giám hệt như con rối gỗ, hai mắt vô thần, lớ nga lớ
ngớ. Trong phòng mở rộng, Hoàng hậu và Đoàn Hồng Thụy nằm trên tấm thảm
Ba Tư đỏ tươi, không còn hơi thở, tay Đoàn Hồng Thụy còn đang bóp cổ
Hoàng hậu.
Một lão ma ma nơm nớp lo sợ nói: “Hoàng hậu nói muốn
trao đổi chuyện quan trọng với Đoàn đại nhân, đuổi bọn nô tỳ ra ngoài,
nô tỳ chờ lâu mà không nghe động tĩnh gì, lúc mở hé cửa xem thời gian
thì đã là tình trạng hiện tại.”
Anh Quốc Công ngồi xổm trên sàn nhà, sờ mạch hai người rồi ngẩng đầu nói với Tĩnh Tuyên đế: “Xin Hoàng thượng nén bi thương.”
Tĩnh Tuyên đế nhắm mắt, thở dài: “Cuối cùng bà ấy cũng tự tìm đường chết, nâng ra ngoài, tạm thời không phát tang.”
“Vậy, Đoàn đại nhân làm sao ạ?” Anh Quốc Công hỏi, nếu như là Đoàn Hồng Thụy
thật giết Hoàng hậu thì tất cả người nhà của Đoàn Hồng Thụy ắt sẽ bị
liên lụy, nhưng hôm nay ông ta đến đây chính là vì ngăn Đoàn Hồng Thụy
giả bị ác hồn bám vào người.
Tĩnh Tuyên đế cũng biết việc này,
ông ấy hạ chỉ: “Đại Lý Tự, Hình bộ kết hợp điều tra việc này.” Người có
phải bị hồn bám vào hay không cần điều tra rõ ràng, Hoàng hậu và Đoàn
Hồng Thụy thương lượng chuyện gì cũng phải điều tra rõ.
Mạc
Tuyết Dao vẫn luôn đứng phía sau Anh Quốc Công không kiềm được, khẽ nói: “Có lẽ Đoàn đại nhân chưa chết, hồn của Đoàn đại nhân có khả năng là
hạt hạch đào kia, vừa rồi ta loáng thoáng nghe được giọng của ông ấy.”
Lúc này Tĩnh Tuyên đế mới chú ý đến Mạc Tuyết Dao phía sau Anh Quốc Công: “Ngươi là ai? Sao có thể nghe được?”
Mạc Tuyết Dao quỳ xuống trả lời: “Thần là Ti trực của Đại Lý Tự Mạc Tuyết
Dao, cấp dưới của Tả đại nhân, trời sinh thần có khả năng nghe hiểu một
số âm thanh mà người khác không nghe được.”
Tĩnh Tuyên đế cho
người đưa thi thể của Hoàng hậu trên đất đi, giữ lại Đoàn Hồng Thụy và
hạt hạch đào trên người ông ấy, nói với Mạc Tuyết Dao: “Bảo hắn nói rõ
chuyện đã xảy ra.”
Mạc Tuyết Dao nhích lại gần hạch đào, đột
nhiên vội nói: “Đoàn đại nhân nói, mục đích của ác hồn kia là Thiên Cơ
Huyền Hoàng Đan và Tam Công chúa! Nhanh đến chỗ Tam Công chúa, mục đích
của ác hồn là cướp hồn phách của Tam Công chúa!”
Tĩnh Tuyên đế lập tức đứng dậy: “Lời này là thật sao?”
“Thật ạ, cần phải nhanh lên!”
Tĩnh Tuyên đế chợt hối hận trước kia mình không tập chạy bộ, trong hoàng
cung không có ngựa, ngồi kiệu tám người khiêng không nhanh bằng tự mình
chạy, để người khác cõng mình chạy thì lại quá không có hình tượng, vì
để đuổi nhanh đến cung Công chúa, chạy đi.
Tĩnh Tuyên đế dẫn
theo đám người Anh Quốc Công thở hồng hộc chạy đến cung Công chúa, đá
văng cửa phòng Tam Công chúa đang đóng chặt ra, phát hiện Tam Công chúa
đang ngồi yên trên ghế không hề có phản ứng gì. Đan Tầm bị một sợi dây
thừng treo trên xà nhà lắc qua lắc lại, một con chuột trắng tiên phong
đạo cốt tay cầm thanh bảo kiếm cỡ nhỏ, dường như đang giằng co cùng ai
đó trong không trung.
Mạc Tuyết Dao không dài dòng, cửa vừa mở ra khe hở, thấy Đan Tầm bị treo thì nàng lập tức ném sợi tơ bạc ra, cứu Đan Tầm.
Trong không khí tựa hồ có gợn sóng, Mạc Tuyết Dao nghe ác hồn kia nói: “Là ai làm hỏng chuyện tốt của ta!” Sau đó, Vân Nhược hành động, hắn trôi nổi
giữa không trung, dường như đang giao đấu với thứ gì đó.
Đan Tầm rơi xuống tay Mạc Tuyết Dao, rút miếng vải nhét miệng ra, Đan Tầm há
miệng thở dốc, chửi ầm lên: “Lão gian tặc này! Vậy mà dám dùng ta để uy
hiếp Vân Nhược! Tức quá! May mà Dao Dao cứu ta, Vân Nhược, giết lão
đi!!”
Tĩnh Tuyên đế và người xung quanh thấy Đan Tầm dậm chân
trên tay Mạc Tuyết Dao, tuy rằng không nghe được nàng chuột nói gì,
nhưng từ trong tiếng “chít chít” mãnh liệt kia cũng cảm nhận được cơn
giận ngút trời.
Mạc Tuyết Dao dựa theo nhắc nhở của Đan Tầm,
nhắc mọi người không vào cửa để tránh liên lụy, nếu bị ác ma bám vào thì rất khó xử lý.
Mọi người đành phải đứng ngoài cửa xem tình hình bên trong phòng.
Dường như Vân Nhược không được thuận lợi, dù động tác lưu loát nhưng mày thì nhíu lại.
Mạc Tuyết Dao dịch lại lời giải thích của Đan Tầm: “Ác hồn kia lập khế ước
trên hồn của Tam Công chúa, Vân Nhược một là phải đề phòng ác hồn kia
rút hồn phách của Tam Công chúa ra, hai là phải đề phòng ác hồn công
kích hắn, còn phải đề phòng ác hồn chạy trốn.”
“Tại sao ngươi
không vào giúp?” Cuối cùng Tĩnh Tuyên đế đã rảnh để hỏi Đan Tầm, bình
thường lúc nàng chuột giật đồ rất là nhanh nhạy.
“Bây giờ ai vào cũng là kéo chân sau.” Đan Tầm cho Tĩnh Tuyên đế một ánh mắt xem
thường, không phải chỉ cướp đồ của ngươi thôi sao, không cần mang thù
như vậy chứ.
Tĩnh Tuyên đế nhìn vào phòng, chỉ lo lắng suông
không có cách nào, Tam Công chúa là đứa con mà ông ấy thích nhất, vừa
mới chỉ hôn cho Thám hoa Mục An, không ngờ xảy ra chuyện này, Tam Công
chúa tựa như khúc gỗ ngồi đó, hoàn toàn nhờ vào một con chuột trắng bảo
vệ.
Ba canh giờ sau, đám người Tĩnh Tuyên đế đứng đến chân tê
rần, Vân Nhược mới buông bảo kiếm, ra hiệu cho mọi người vào. Vân Nhược
có công lực thâm hậu, có thể trực tiếp nói chuyện với mọi người, hắn
nói: “Ác hồn đã tiêu tan, có điều khế ước trong hồn phách Tam Công chúa
không rút ra thì Tam Công chúa không tỉnh dậy được. Nhưng khế ước này
của lão ta không dễ rút, tốt nhất là để sư phụ ta tự mình đến làm.”
Tĩnh Tuyên đế nhìn Tam Công chúa như khúc gỗ, đành phải nói: “Người sống là
được.” Trong lòng thầm mong người mình phái ra nhanh chóng tìm được đạo
trưởng Thanh Hư.
Chuyện này tạm thời kết thúc, Tĩnh Tuyên đế nhờ Vân Nhược giúp hỏi hồn phách của Đoàn Hồng Thụy bị nhốt trong hạt hạch
đào, hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện.
Mấy năm nay Hoàng hậu vẫn luôn âm thầm vơ vét tài bảo, nghe nói là vì nuôi một con cổ trùng Nam Quốc,
con trùng này có thể khiến cho người ta trường sinh bất lão, vĩnh viễn
giữ được thanh xuân, đồ ăn của cổ trùng là vàng, mà để mua con cổ trùng
Nam Quốc này đã tiêu phí không ít, vì vậy, năm xưa bà ta chuyển một số
vàng từ Hộ bộ đi, sau đó thông qua Thừa Ân Hầu đổ tội này lên người
Thượng thư Hộ bộ lúc đó, cũng chính là ngoại tổ phụ của Mạc Tuyết Dao.
“Đây không phải trọng điểm, quan trọng là.” Vân Nhược phiên dịch lại lời của Đoàn Hồng Thụy có hơi mệt, ngừng một lát rồi nói: “Người cung cấp cổ
trùng Nam Quốc này là Vu sư Nam Quốc, vì duy trì cổ trùng này, Hoàng hậu làm không ít việc cho Vu sư này, cũng tiêu tiền nhờ Vu sư này làm
việc.”
“Sau lưng Vu sư Nam Quốc hình như có người làm chủ, mục đích không rõ, không ngoài việc cướp lấy quyền lớn của Đại Tĩnh.”
Tĩnh Tuyên đế càng nghe càng kinh hãi, cuối cùng lệnh cho mọi người lui ra
cửa cung, ông ấy không muốn để chuyện xấu trong cung bị nhiều người biết hơn, mọi người chỉ có thể nhìn từ xa, không nghe được âm thanh gì.
Đan Tầm không bị ai chú ý, nhảy lên đầu vai Mạc Tuyết Dao, theo dòng người
đứng ở cửa cung điện, nhìn vào bên trong qua khe hở giữa những đầu
người, nàng chuột thầm nói với Mạc Tuyết Dao: “Vừa nãy ta có nhích lại
gần nghe được đôi chút, ngươi có biết tại sao Hoàng thượng luôn nhân
nhượng Thừa Ân Hầu không?”
Mạc Tuyết Dao lắc đầu, không dám lên tiếng sợ làm người xung quanh chú ý.
Đan Tầm đầy phấn khởi bắt đầu tám chuyện: “Hoàng hậu không chỉ có ân với
Hoàng thượng mà còn nắm nhược điểm của Hoàng thượng, nghe nói nếu nhược
điểm này bị lộ ra, ngôi vị Hoàng đế của Hoàng thượng khó giữ được. Còn
nghe nói Hoàng hậu bí mật giam đệ đệ Lễ Vương của Hoàng thượng, nếu
Hoàng thượng dám can đảm ngọc nát đá tan, Lễ Vương sẽ không còn. Cho nên Hoàng thượng nhường nhịn đảng Hoàng hậu khắp nơi.”
Chẳng trách, chuyện này bị một số quyền thần cáo già xảo quyệt đoán ra được, nên mới có việc đảng Hoàng hậu càng lúc càng lớn, quyền thần bảo vệ Hoàng
thượng càng ngày càng ít, Đoàn Hồng Thụy thuộc đảng bảo hoàng, đáng tiếc hiện tại hồn phách bị nhốt trong hạch đào.
“Vân Nhược nói, tuy
hắn không thể chữa khỏi cho Tam Công chúa, nhưng hắn có thể thả hồn
phách trong hạch đào vào lại cơ thể Đoàn đại nhân, chẳng qua phải mất
chút thời gian.”
Đương nhiên Tĩnh Tuyên đế hi vọng Đoàn Hồng
Thụy luôn giúp đỡ mình có thể tỉnh lại, ông ấy bắt hết người trong cung
Hoàng hậu, để chuyện Đoàn Hồng Thụy giả bóp chết Hoàng hậu không lộ ra,
tuyên bố với bên ngoài Hoàng hậu bệnh nặng, không thể gặp ai.
Mấy người đứng ở ngoài cửa xa xa nhìn Vân Nhược thi pháp, Mạc Tuyết Dao
nhàm chán thầm hỏi Đan Tầm: “Ác hồn kia bám vào người Đoàn đại nhân thế
nào?”
“Nghe nói Hoàng hậu giả danh nghĩa của Hoàng thượng, ban
cho Đoàn đại nhân một nghiên mực Đoan Khê, Đoàn đại nhân không đề phòng, vừa chạm vào nghiên mực Đoan Khê thì ác hồn lập tức bám vào người.”
Mạc Tuyết Dao nghe mà run run, sau này mấy thứ linh tinh có nên chạm vào
hay không. Đan Tầm cười: “Làm gì có nhiều món đồ tà tính như vậy, nghiên mực Đoan Khê này cũng phải nuôi rất lâu rồi.” Mạc Tuyết Dao thở phào,
vô thức lẩm bẩm “Nam Mô A Di Đà Phật” để trừ tà.
Đan Tầm nói: “Có lẽ Thiên Nhất có thể hóa giải tà khí trên nghiên mực Đoan Khê, nếu không giữ lại để ở đâu cũng không tốt.”
Đan Tầm vừa nói ra liền có tiểu thái giám bẩm báo, đại sư Thiên Nhất thỉnh cầu yết kiến, Tĩnh Tuyên đế nhanh chóng tuyên vào.
Sau khi nhận được tin của Văn Hồng Âm và Mạc Niệm Từ, đại sư Thiên Nhất bèn vội vàng đến, ngay cả bộ râu cũng hơi lộn xộn. Gặp Tĩnh Tuyên đế, sau
khi nắm tình hình, ông ấy thi pháp nhổ khế ước trong hồn phách Tam Công
chúa ra, nói với Tĩnh Tuyên đế: “Dù là Công chúa hay Đoàn đại nhân thì
thần hồn đều đã bị hao tổn, cần phải dưỡng thần, tốt nhất là mời họ đến
Phổ Tế Tự ở một thời gian, để hắn đến hộ pháp.”
Đương nhiên Tĩnh Tuyên đế đồng ý, ông ấy hỏi đại sư Thiên Nhất: “Pháp sư, người sau lưng ác ma này muốn Thiên Cơ Huyền Hoàng Đan để làm gì? Vừa nãy có thái giám đến báo, Thiên Cơ Huyền Hoàng Đan đã bị đánh cắp.”
“A Di Đà
Phật!” Đại sư Thiên Nhất lần Phật châu trong tay nói: “Dựa theo tin tức
đạo trưởng Thanh Hư truyền cho ta, thêm ta tự dò xét và suy đoán, người
phía sau này dường như muốn làm sống lại một tà ma, đây vốn là chuyện
của tu chân giới, không nên kéo lên người của người phàm, nhưng vì có
truyền thuyết người tiên giới hạ phàm, cho nên gần đây tu chân giới khá
loạn. Thiên Cơ Huyền Hoàng Đan và xá lợi Phật Tổ đều dùng để làm tà ma
này sống lại, có điều.” Đại sư Thiên Nhất chắp tay trước ngực, niệm câu
Phật hiệu: “Bọn chúng sẽ không thành công.”
Trong vùng trũng sâu ở một ngọn núi lớn ngoài kinh thành, mấy trăm người mặc áo choàng đen
vây quanh một tế đàn dập đầu, tế bái xong, người dẫn đầu châm lửa đám
củi tế trời chất xung quanh, quay người nói với những người áo đen vẫn
đang quỳ lạy: “Mặc dù chúng ta hi sinh rất nhiều, ngay cả Nam Vu cũng
ngã xuống, nhưng cuối cùng chúng ta đã có được tất cả vật liệu, Ma vương sắp xuất hiện, chúng ta lại thống trị tất cả đại lục.”
“Ma vương xuất thế, thiên thu vạn đại!”
“Ma vương xuất thế, thiên thu vạn đại!”
…
“Đùng” một tiếng, tế đàn nổ mạnh, người mặc áo choàng đen còn chưa hưởng thụ
niềm vui do Ma vương sinh ra thì đã bị nổ chia năm xẻ bảy.
Một
đội người ngựa từ đỉnh núi lao xuống, đi đầu đúng là Tả Khâu, hắn chỉ
huy đám người Hoa Khanh Trần giết sạch những kẻ chưa chết rồi vùi lấp
xuống. Mặt mũi Hoa Khanh Trần đầy tro bụi, sau khi lấp hết những phần
vụn thi thể, y nói với Tả Khâu: “May mà đại sư Thiên Nhất sáng suốt, đổi bảo vật trấn tự của Phổ Tế Tự, để chúng ta có manh mối truy tung đến
đây, ít nhiều gì cũng nhờ gợi ý trong ống đựng bút của Mạc Thượng thư để lại, biết bọn chúng muốn làm gì, chôn thuốc nổ trước.”
Tả Khâu
uống ngụm trước trong túi da, nhìn hiện trường đã được xử lý xong: “Đám
người này, âm mưu mười mấy năm, hại vô số mạng người, chỉ vì một Ma
vương có lẽ có, thật sự là chết chưa hết tội.”
Gió thổi qua, tất cả chuyện cũ theo bụi tiêu tán…