Xông Vào Kinh Đô Cùng Chuột - Chương 27
Chương 27: Đoạt công lao
Tả Khâu dẫn đội đánh bại giặc Thát, tin này như mũi tên truyền đến thành Lư Long, bọn Mạc Tuyết Dao chưa đến cửa thành, bá tánh trong thành đã
vù vù ra đón, có người đốt pháo chúc mừng, còn có người chạy đến bờ sông muốn chém lên thi thể người Thát mấy đao cho hả giận. Mọi người nói
cười vui vẻ, thành Lư Long ăn tết sớm.
Vui chơi xong Mạc Tuyết
Dao lại thầm buồn, người trong huyện nha ngoại trừ nàng và lão Vương thì những người khác đều đi đánh úp người Thát. Chuyện quét dọn chiến
trường và bảo vệ thành Lư Long đều đè lên đầu Mạc Tuyết Dao: “Không công bằng!” Mạc Tuyết Dao hét vài tiếng vào chỗ không người, lấy tinh thần
làm việc.
Dựa theo kế hoạch của Tả Khâu, hôm sau Mạc Tuyết Dao
tập hợp dân binh còn lại trong thành, cùng với dân chúng tự nguyện, đi
đến chiến trường hôm trước, đào một cái hố lớn chôn hết thi thể giặc
Thát. Có một số dân chúng cảm thấy khó hiểu, hỏi tại sao không cắt đầu
chúng đưa vào cung lĩnh thưởng, hoặc là chất thành đống để đe dọa giặc
Thát.
Mạc Tuyết Dao giải thích: Đan Tầm từng nói, đám giặc Thát
này quá bẩn, cắt đầu hoặc chất thành núi thi thể, tuy là sảng khoái nhất thời nhưng sau đó sẽ để mối họa rất lớn, xuống mồ là tốt nhất.
Sự tồn tại của Đan Tầm ở Lư Long thật sự giống như thần linh, lời của nàng chuột không ai không nghe.
Quét dọn sạch chiến trường xong, vì sợ bọn Thát đánh úp, Mạc Tuyết Dao đóng cửa thành lại, kiên nhẫn chờ nhóm Tả Khâu về.
Qua tết, bầu không khí trong huyện thành tốt hơn trước rất nhiều, rất nhiều người phun lửa, đốt pháo, xem xiếc, ngắm hoa đăng… Mạc Tuyết Dao ngơ
ngẩn trong huyện nha vắng vẻ, lòng dạ nôn nóng vô cùng, không biết nhóm
Tả Khâu thế nào rồi.
Lão Vương Đầu xách một bầu rượu cùng một
cái giò heo hầm tương đến tìm Mạc Tuyết Dao: “Nha đầu Mạc, tới uống chút rượu nào, tết nhất ăn ngon chút.”
“Không được, Vương đại bá, con không có tâm trạng ăn uống.”
“Nha đầu này, có Tả Khâu, còn có vị đại tiên kia của con, chắc chắn bọn họ
có thể thắng lớn quay về.” Lão Vương Đầu rót cho Mạc Tuyết Dao một chén
rượu: “Nào, ở chỗ của chúng ta, con không biết uống rượu là không được
đâu.”
Mạc Tuyết Dao miễn cưỡng uống một ngụm, bị sặc đến ho khan: “Cay quá!”
Lão Vương Đâu vui vẻ cười ha ha: “Nha đầu này, đúng là không biết uống rượu rồi, cái này phải tập, uống nhiều là được.”
“Vương đại bá, con thật sự không biết uống, con ăn hết giò được không?”
“Được!” Hai người một người uống rượu, một người ăn chân giò, xem như qua một đêm giao thừa no ấm.
Đến mùng 2, Tả Khâu vẫn chưa về, Mạc Tuyết Dao đứng ngồi không yên, muốn ra ngoài thành nhìn thử. Sau khi Lão Vương Đầu biết thì đến nói: “Mạc nha
đầu, tìm con bàn chuyện này, ta muốn ra hố người Thát ở ngoài thành kia, đào một cái thi thể.”
Mạc Tuyết Dao cảm thấy khó hiểu: “Đại bá đào thi thể làm gì?”
“Ta muốn xem thử bên trong thi thể thế nào, nhà ta có nghề ngỗ tác tổ
truyền, nhìn thấy thi thể là muốn nghịch, ta còn chưa đụng vào thi thể
người Thát bao giờ, vốn muốn đi trộm, nhưng con đóng cửa thành làm ta
không đi được.”
“Sở thích này của đại bá kì lạ quá, đại bá đi theo con.”
Mạc Tuyết Dao nói chuyện với quan binh ở cửa thành, mở hé cửa thành ra, nàng và lão Vương mỗi người một ngựa lách ra ngoài.
Trên đường đi, lão Vương hỏi Mạc Tuyết Dao: “Dao nha đầu, các cô nương nhìn
thấy thi thể thì đều sợ, nhưng ta thấy con chẳng sợ chút nào, giết người cũng nhanh nhẹn, con không phải mới vào nghề nhỉ?”
“Khi còn nhỏ con tập võ với một đồng môn đến từ Bắc Cương, vì để luyện dũng cảm mà
hắn kéo con đến nhà xác ở mấy ngày, tối ngủ bên cạnh thi thể, còn xem
ngỗ tác nghiệm thi.” Lúc đó quan hệ của Mục An và Mạc Tuyết Dao rất tốt, Mục An hệt như một đại ca ca luôn dẫn theo Mạc Tuyết Dao.
“Thế mà con còn xem ngỗ tác nghiệm thi?” Lão Vương mừng rỡ: “Con là bộ đầu, nhất định là rất quen thuộc với mảng ngỗ tác này.”
Mạc Tuyết Dao ngại ngùng nói: “Không có đâu ạ.”
“Có muốn học với ta không? Tay nghề của ta là gia truyền đó, bình thường
không truyền ra ngoài đâu. Nán lại một lát nghịch thi thể với ta đi.”
“Vâng!” Từ trước đến nay Mạc Tuyết Dao hiếu học, bất kể ngỗ tác là nghề hèn mọn cũng không ngoại lệ.
Đến gò đất chôn người Thát, hai người bất ngờ phát hiện, gò đất đã bị ai đó đào lên, người Thát bên trong thiếu mất một nửa, nửa còn lại, thiếu
đầu!
Là ai làm?!
Mạc Tuyết Dao nói với lão Vương: “Đại bá ở đây nghịch thoải mái, con đi xem là ai làm.”
“Con cẩn thận đó!”
Mạc Tuyết Dao cưỡi ngựa đuổi theo dấu vết còn sót lại trên tuyết.
Hai ngày sau, Mạc Tuyết Dao trở về thành, tức giận nhưng lại không có ai để dốc bầu tâm sự. Không biết Tri châu của Doanh Châu biết tin tức từ đâu, dẫn đội đào người Thát chôn dưới đất lên, chỗ hơi khó đào thì cắt lấy
đầu. Bọn chúng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang, khua chiêng gõ
trống khiêng thi thể và đầu của người Thát vào thành Nghĩa Vũ, thành
Nghĩa Vũ vì thế mà ăn mừng ba ngày.
Một mình Mạc Tuyết Dao không thể nào thuyết phục được người thành Nghĩa Vũ, đành phải ôm cơn giận quay về.
Nhóm người Tả Khâu về lúc chạng vạng ngày 13 tháng giêng, thắng lớn mà về.
Thu hoạch được 800 tù binh, 3000 dê bò, 1000 con ngựa, hai xe vàng bạc
châu báu.
Thành Lư Long sôi trào, tất cả mọi người xếp hàng hai
bên đường chào mừng nhóm Tả Khâu và Mục Bình quay về, giấy hoa và hoa
đăng chuẩn bị cho rằm tháng giêng cũng được thả ra, với người ở thành Lư Long mà nói, chuyện này còn đáng ăn mừng hơn là năm mới.
Tả
Khâu mua hết rượu trong thành, làm thịt một phần dê bò, đãi tất cả các
dũng sĩ xuất chinh lần này, mời cả người trong thành Lư Long, một đêm
tiệc lớn.
Doãn Triển Bằng dẫn theo năm mươi người kia hòa vào
quân đội của Mục Bình, không phân biệt ta ngươi. Mọi người uống say
khướt, Tả Khâu hiếm khi múa kiếm hát vang, Hoa Khanh Trần điên cuồng gõ
trống, Văn Ngạn Xung kéo tay Mạc Tuyết Dao, nói về chí hướng to lớn sau
này, phải mở mang bờ cõi, ra trận giết địch, Đan Tầm thì không biết đã
lủi lên đầu ai mà uống rượu.
Mạc Tuyết Dao ăn mừng với mọi người một đêm, sáng hôm sau mới chạy đến trước bàn ăn của Tả Khâu, báo lại
chuyện xấu xa mà Tri châu Doanh Châu làm cho Tả Khâu.
Tả Khâu
suy nghĩ một lát rồi nói: “Người Nghĩa Vũ đều biết Tri châu của bọn họ
đánh thắng người Thát, chuyện này không dễ lật án. Đã nhiều ngày như vậy rồi, một trận tuyết lớn, tất cả dấu vết và chứng cứ đã không còn. Để
cho Tri châu kia đoạt chút công lao, cho người Nghĩa Vũ vui sướng một
thời gian đi. Bên ta cứ báo đúng sự thật chúng ta đã giết 500 người Thát là được, có người trong thành Lư Long và người của đồn bảo vệ Lư Long
làm chứng.”
“Để tên Tri châu kia khi không được hời rồi!” Mạc Tuyết Dao tức giận bất bình chạy về phòng, tìm Đan Tầm kể chuyện.
Đan Tầm uống ít rượu vừa mới tỉnh ngủ, sau khi nghe xong thì nghiến răng:
“Đừng vội, theo suy tính của ta, tên Tri châu Doanh Châu đó không sống
được bao lâu đâu.”
“Đáng giận!”
“Tức giận vì người như
thế không đáng!” Đan Tầm lười biếng bò dậy từ chiếc giường nhỏ, xiêu vẹo đi đến cạnh chiếc tủ nhỏ: “Nào, Dao Dao, nhìn chiến lợi phẩm của ta.”
Trong chiếc tủ gỗ nhỏ của Đan Tầm chất đầy trân bảo lộng lẫy chói mắt
“Ngươi gom hết đồ đáng giá đấy à?!” Mạc Tuyết Dao kinh ngạc hỏi.
Đan Tầm nhìn châu báu đầy tủ, cười híp cả mắt: “Ta vất vả nhiều ngày như
vậy, cũng nên thưởng cho ta chút chứ. Mấy thứ này đều là Tả đại nhân cho ta chọn. Số ta chọn còn dư, Tả đại nhân cho những người khác mỗi người
lấy một món, còn lại bỏ vào rương nộp lên trên. Chúng ta đi lần này, lời to!” Đan Tầm ngoác miệng, sắp đến tận mang tai rồi.
Tham tiền!
Mạc Tuyết Dao biết Đan Tầm là loại đức hạnh này, cũng chẳng khen nàng
chuột, chỉ hỏi lần này bọn họ đi có gặp nguy hiểm không.
“Nguy
hiểm? Vậy thì chắc chắn là có. Lần này chúng ta đi đã chết hơn 70 người, người bị thương thì vô số, chia mỗi người một chút tiền của thật sự
không thể bù đắp nổi, với những người đã chết, Tả đại nhân và Mục Bình
còn muốn trợ cấp nhiều hơn chút. Nhưng mà, có thể đánh bại người Thát
như vậy vẫn khiến người ta rất kích động, Doãn Giáo úy và mấy bộ đầu kia đều muốn vào quân đội, có điều vì mặt mũi Tả đại nhân nên ngại nói
thẳng, ha ha.”
“Ta không muốn vào quân đội, ta đi theo Tả đại nhân phá án.” Mạc Tuyết Dao khẳng định chí hướng của mình.
“Bọn họ cũng đang xoắn xuýt, Tả đại nhân là một vị quan tốt.” hiếm khi Đan
Tầm có đánh giá tích cực như vậy về một người: “Hơn nữa, cao thủ bên
người hắn nhiều như rừng, sư phụ của ngươi đại hiệp Vô Nhận, Cuồng thúc, Ngũ độc Giang Nam, lần này tất cả đều xuất hiện đi đầu tiên phong. Mấy
tiêu sư đi theo bên cạnh Văn Ngạn Xung, trong đó có một người là Vương
Hổ dịch dung, công phu có thể nói là hàng đầu. So với những người này,
võ công của bọn Mục Bình, Hoa Khanh Trần đúng là không đáng chú ý.”
Đan Tầm nói bừng bừng hứng thú, khoa chân múa tay, nước miếng bắn tứ tung,
Mạc Tuyết Dao nghe mà ghen ghét, hối hận lúc đó bản thân không kiên trì
đi cùng.
Mấy ngày sau, mọi người còn đắm chìm trong niềm vui
thắng lợi, rất nhiều người dân trốn đến đồn bảo vệ nhao nhao về thành,
mùa Đông này xem như an toàn.
Hai mươi tháng giêng, hai người
cưỡi ngựa mang theo một đứa trẻ chạy nhanh từ ngoài vào cửa thành, sau
khi gặp người hỏi huyện nha ở đâu thì phóng nhanh đến cửa huyện nha, hai người xuống ngựa bế đứa trẻ, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong nha
môn, miệng kêu: “Tả đại nhân, Tả đại nhân, có oan khuất!”
Người trong huyện nha chưa gặp tình huống này bao giờ, vì từ khi họ đến đây, huyện nha này chẳng có ai đến kêu oan.,
Có người nhận ra lập tức hô lên: “Đây không phải là Tam Nha Tử và Thuận
Nghĩa sao?!” May mà nhờ có bọn họ mà mọi người mới thuận lợi thoát khỏi
nguy hiểm từ Nghĩa Vũ đến Lư Long.
Thuận Nghĩa bế đứa bé trai cùng với Tam Nha Tử quỳ trên đại đường: “Xin Tả đại nhân giải oan cho chúng ta.”
Tả Khâu từ hậu nha chạy vào đại đường, hắn không ngồi vào ghế mà đến nâng
Thuận Nghĩa và Tam Nha Tử lên: “Sao vậy, Hổ Đản Nhi bị thương à? Lục
Thường, mau đi mời đại phu.”
Thuận Nghĩa nghẹn ngào nói: “Tên
cẩu quan kia vu hãm người trong thôn chúng ta cấu kết với người Thát,
giết hơn một trăm người ở thôn ta, Hổ Đản Nhi may mắn chạy thoát, chạy
đến báo tin cho ta.”
Tam Nha Tử bổ sung: “Ta nghe Hổ Đản Nhi nói xong thì chạy đến gần thôn xem thử, bị giết cả thôn, tội danh là cấu
kết với người Thát! Điều đáng giận là!” Tam Nha Tử cắn răng nói: “Đầu
bọn họ đều bị cắt mất, đây rõ ràng là muốn giết người lương thiện để mạo nhận công lao!”
Người trong nha môn nghe xong đều kinh sợ, yên
lặng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi, chuyện xưa chỉ xuất hiện
trong mấy vở kịch lại xảy ra bên người bọn họ. Sau đó mọi người đều bùng nổ cơn giận dữ của mình: “Tên cẩu quan này nên bằm thây vạn đoạn!”,
“Đại nhân! Chúng ta đến Nghĩa Võ tiêu diệt đám lòng dạ hiểm độc này!”,
“Đại nhân! Đi ngay bây giờ đi, đừng để hắn làm hại người!”, “Đại
nhân!…”
Tả Khâu cố kiềm chế sự phẫn nộ của mình: “Tạm thời
đừng nóng nảy! Oan có đầu, nợ có chủ, ta sẽ minh oan cho bọn họ với
Hoàng thượng. Bây giờ chúng ta hành động lung tung dễ khiến người ta tìm được cớ để công kích chúng ta, đám người không việc ác nào không làm
này, chúng ta không thể bị động được.”
“Đại nhân, ta có hai
huynh đệ mang theo hai thôn dân chuẩn bị vào kinh cáo trạng lên vua, kết quả bị cẩu quan kia chặn lại, chỉ một người trốn về được.” Tam Nha Tử
càng nói càng căm uất: “Ta không còn cách nào mới mang theo Hổ Đản Nhi
tìm đến ngài, chắc là đám cẩu quan kia sẽ nhanh chóng phát hiện chúng ta đến đây. Ta để người làm chứng là Hổ Đản Nhi lại, ta và Thuận Nghĩa ra
ngoài dẫn bọn chúng đi, không gây phiền phức cho ngài, chỉ xin nhờ đại
nhân thay tất cả mọi người chúng ta minh oan lên trên.”
Tam Nha Tử nói xong, Thuận Nghĩa bèn buông Hổ Đản Nhi ra, ôm quyền với Tả đại nhân, hai người xoay người chuẩn bị rời đi.
Tả Khâu ngăn họ lại: “Đừng đi. Ta không sợ chuyện này, càng không sợ những tên tham quan đó. Ta lập tức viết tấu chương, hai người cũng ở lại làm
nhân chứng, chờ người của quan phủ đến thì đứng ra.”
Mắt Tam Nha Tử đỏ hoe: “Bọn họ sẽ ngăn tấu chương của ngài, Tri châu Hoàng Ngọc là
em vợ của Thái tử, bọn chúng đều là người của đảng Hoàng hậu. Những quan tốt ở đây trước kia đều bị Hoàng Ngọc hại thảm. Chúng ta dẫn bọn chúng
rời đi, để bọn chúng không chú ý đến chỗ của ngài, sau đó ngài lén dâng
tấu chương lên.”
“Ở lại đi, ta có cách khiến bọn chúng không cản được tấu chương của ta.”
Tả Khâu bảo Lục Thuận dìu hai người đến hậu nha nghỉ ngơi, phất tay cho mọi người lui xuống: “Đi làm việc đi.”
Mọi người tò mò, Tả đại nhân có cách nào vòng qua thành Nghĩa Vũ, vòng qua Tri châu Hoàng Ngọc mà dâng tấu chương đây.