Xanh Xanh Góc Trời - Chương 21
Chương 21: Ngỏ tâm tình
Sau khi Khánh bước ra khỏi lớp, Chi liền nằm ườn ra bàn, cảm giác khó chịu rõ rệt. Mấy bạn trong lớp thấy thế thì cũng hơi ái ngại và tò mò về chuyện giữa hai đứa. Nhưng chỉ một lát sau, khi tiếng nhạc không lời mở đầu số radio thứ hai vang lên, sự chú ý lại rời khỏi câu chuyện vừa rồi. Tiếng người phát thanh mở màn:
“Xin chào các bạn.”
– Lần này là giọng người khác, không phải Minh. – Có đứa xì xào.
– Chứ sao? Minh đang ngồi sờ sờ trong lớp kia kìa.
Đến đây, Chi nói thầm vào tai tôi:
– Cái tên Minh đó chắc là đăng kí đọc radio một buổi duy nhất thôi. Hẳn là để đạt mục đích tự mình gửi gắm lời nhắn đến mày đấy.
Tôi hơi ngại ngần, chẳng biết đáp lại thế nào nữa. Vì tôi còn đang mải lắng nghe giọng người phát thanh quen thuộc để nhớ ra xem đó là ai.
“Dường như số radio đầu tiên của Chuyên Việt Ninh về đề tài tình cảm học đường vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.”
Tôi nghe được những tiếng hưởng ứng vang lên từ các lớp.
“Những thông điệp vô cùng chân thành và dễ mến vẫn tiếp tục được gửi đến cho ban biên tập. Được các bạn đặt niềm tin như vậy, thiết nghĩ chúng mình cũng không nên từ chối trách nhiệm “ông tơ bà nguyệt” đầy vinh dự này.”
Tiếng hò hét lại một lần nữa làm rung chuyển các dãy lớp học.
“Còn mình là Đỗ Thanh Trâm, 12 Sử, hân hạnh đồng hành cùng các bạn trong số radio lần này.”
Hèn gì giọng quen như vậy, đến giờ tôi mới nhận ra được. Sau khi người phát thanh giới thiệu bản thân, chúng tôi lắng tai nghe tâm tình ẩn danh đầu tiên.
“Gửi Trần Quỳnh Mai, cô gái của anh!”
Mai, lớp 11 Anh 1 sao? Tôi với Chi nghe đến đây đều ngẩn người nhìn nhau.
“Vậy là mình cũng bên nhau được một thời gian rồi, kể từ ngày đội bóng rổ Anh 2 dành được hạng ba vào mùa giải năm ngoái.”
“Em biết không, khoảnh khắc mà khối của anh để thua khối em vào trận bán kết, cảm xúc trong lòng anh rất lẫn lộn. Lần đầu tiên anh gánh trên vai trọng trách dẫn dắt đội tuyển bóng rổ, cũng là lần đầu tiên Anh 2 không lọt vào chung kết.”
Khoan, vậy người gửi lời nhắn chẳng phải anh Trọng Khoa sao? Tôi vừa suy nghĩ, vừa cố lắng tai nghe từng chữ.
“Nhưng nhìn thấy em vui như thế, anh cũng cảm thấy ít nhất là người trong lòng mình đã có được điều mà bản thân mong mỏi.”
– Ê từ từ, tao biết vì sao ID của Mai lại nhìn quen quen rồi. Cậu ấy bình chọn cho anh Khoa ở bài đăng về cầu thủ yêu thích của mùa giải. Tương tác rất nhiệt tình luôn! – Chi nói với tôi.
– Khoan, thế “into K”… là “into Khoa” chứ không phải “Khánh” à? – Tôi cũng quay sang bàn luận cùng Chi.
“Kể cũng lạ, dù biết đến và âm thầm để ý nhau từ hồi cấp hai, nhưng đến cấp ba chúng ta mới chính thức ngỏ lời. Thế mà lại trong tình cảnh hai bên đối đầu ở mùa giải.”
– Ừ nhỉ, hai người cũng chung cấp hai luôn. – Chi nhận ra.
“Nhưng mà, anh vẫn sẽ chọn cách cố gắng lần cuối cùng vào mùa giải sắp tới. Để dù kết quả thế nào, anh cũng sẽ khiến em tự hào vì đã hết sức nỗ lực. Dù hơi tréo ngoe một chút, nhưng em cứ yên tâm cổ vũ cho đội nhà nhé! Chỉ cần luôn có mặt trong một góc nơi trái tim em là đã đủ khiến anh mãn nguyện rồi!”
Những lời bày tỏ này khiến ai nấy đều thấy “mềm tim”. Tôi chắc chắn là lá thư bày tỏ hết sức lãng mạn này sẽ gây ra “dư chấn” không nhỏ giữa hai khối vốn là kì phùng địch thủ của nhau như Anh 1 và Anh 2.
Chi vẫn đang ngẩn người ra. Phải rồi, với thông tin chúng tôi vừa tiếp nhận được thì có thể kết luận rằng, chắc hẳn Mai không nằm trong diện “vệ tinh” của Khánh như nó vẫn nghĩ.
– Hình như tao nghi oan cho Mai thật mày ạ. Tao còn tức khi Khánh bảo tao nghĩ nhiều nữa.
Tôi nói với nó:
– Thế thì mày biết phải làm gì rồi đúng không?
– Ừ thì…
– Ra chơi thì qua lớp bên làm hòa với bạn trai đi chứ còn sao! – Tôi tủm tỉm cười trước vẻ ngại ngùng của nó.
– Cũng đâu phải tao cố ý nghĩ linh tinh. Cái này người ta gọi là… “nữ nhi thường tình”, mày hiểu không?
Tôi cười, gật gật đầu để giúp nó chữa thẹn. Sau giờ ra chơi, nó trở về lớp với vẻ mặt tươi tỉnh, khiến tôi không nhịn được mà trêu:
– Sao hả? Làm hòa với chàng rồi à?
Nó gật đầu, nói:
– Bọn tao cũng nói chuyện thêm để hiểu nhau hơn. Khánh thông cảm cho tâm lý của tao, và ngược lại, tao cũng yên tâm và tin tưởng cậu ấy hơn.
Tôi nghe xong thì cũng mừng cho nó:
– Vậy là tốt rồi.
Vào giờ sinh hoạt, Chi tranh thủ bàn bạc với lớp một vài việc. Nó đứng trên bục, dõng dạc trình bày:
– Hôm nọ gặp mặt khối, tớ thấy các anh chị quá trên có kỉ yếu lớp đẹp lắm, nguyên một cuốn album toàn kỉ niệm thú vị thôi. Nên tớ đang có ý tưởng tổ chức cắm trại cho lớp, nếu số lượng người hưởng ứng nhiều thì tớ sẽ trình ý kiến lên thầy Thanh. Thầy ấy có kinh nghiệm hướng dẫn và giám sát kiểu hoạt động này ấy. Các cậu yên tâm là thầy cũng sẽ giúp mình xin ý kiến và báo cáo nhà trường đầy đủ luôn.
Cả lớp nghe vậy thì hào hứng lắm, thi nhau bàn luận sôi nổi. Đứa nào đứa nấy đều cảm thấy trước khi ra trường thì nên có một vài lần lớp đi chơi cùng nhau, mà nên làm luôn dịp này chứ để năm sau thì còn bận ôn thi đại học nữa. Chẳng mấy chốc, sau một hồi xin ý kiến, Chi đã nhận được sự hưởng ứng vô cùng nhiệt liệt của lớp, thế là nó quyết định sẽ triển khai kế hoạch cụ thể trong vài ngày tới.
– Đi cà phê không?
Chiều đó, khi đang ngồi trong phòng ôn bài thì Chi chợt rủ rê. Tôi cũng nhìn ra điệu bộ nhớ nhung người yêu của nó, liền bảo:
– Thôi, ra đó để nhìn hai chúng bây quấn quít bên nhau hả? Mày cứ tự nhiên mà đi chơi với người yêu đi.
– Ê không phải nha, cái đó là phụ, đi với mày là chính. – Nó giải thích. – Tao không phải đứa có bồ bỏ bạn nha, chẳng qua là muốn tìm địa điểm đổi gió để buôn chuyện rồi chụp ảnh các thứ.
Tôi nghe xong cũng gật gù, đồng ý chuẩn bị đi cùng nó. Đến nơi, chắc Chi nó quên béng cái câu “không phải đứa có bồ bỏ bạn” mất tiêu, nên sơ hở là tíu tít chạy ra nói chuyện với người yêu.
– E hèm! Bạn nhân viên này có định mời khách gọi đồ không ạ? – Tôi trêu Khánh.
Cậu ta gãi đầu, quay ra thực hiện nhiệm vụ. Lúc mang đồ uống đến cho bọn tôi, Khánh nói:
– Mà này, hai cậu biết tin gì chưa?
– Tin gì? – Chi hỏi.
– Mấy hôm nay tớ cạy miệng Minh, mãi cậu ta mới chịu nói. Sắp tới, có thể Minh sẽ chuyển sang học Anh 1.
– Tại sao? – Tôi bật ra câu hỏi trong ngỡ ngàng.
– Ừ, mắc gì đang yên đang lành lại nhảy qua Anh 1 học? – Chi cố nói nhỏ giọng nhưng ngữ điệu ngạc nhiên vẫn không giấu được.
Khánh giải thích:
– Bố của Minh muốn con có giải quốc gia để làm đẹp hồ sơ du học.
Trong khi tôi chưa biết phải dùng câu từ gì để nói về tin tức ấy, Chi đã sốt sắng:
– Giờ mới lớp mười một, năm sau thi cũng kịp mà.
– Chắc bố của Minh muốn ăn chắc trước. – Khánh đáp. – Cậu ta không kể thêm gì, cũng chẳng biết sắp tới sẽ quyết định thế nào. Nhưng nếu muốn giành giải quốc gia thì nên học Anh 1, vì đội tuyển ở lớp tớ được ưu tiên lắm, giảm nhẹ áp lực học các môn rất đáng kể đấy.
Chi ngập ngừng:
– Nhưng mà… cũng còn một thời gian nữa mới có lịch thi đầu vào đội tuyển.
– Ừa, thế nên Minh vẫn còn thời gian để suy nghĩ. – Khánh nói.
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao Minh lại lưỡng lự trước chuyện trở thành đội trưởng đội bóng rổ của khối, vì sao cậu trở nên mệt mỏi và phân vân tới thế.
– Thôi, có khách rồi, tớ ra làm tiếp đây.
Tôi chẳng còn tâm trạng để ý đến Khánh, trong đầu vẫn mải mê suy nghĩ về chuyện vừa rồi. Vậy là, chẳng cần đợi đến khi tốt nghiệp cấp ba, rất có thể Minh sẽ sớm không còn hiện diện trong tầm mắt tôi thường xuyên nữa. Đến đây, tôi nghe tim mình nhoi nhói.
Ngoại truyện (1): Chi
Trước khi trở thành lớp trưởng, rồi thì là người dẫn dắt khối Anh 2 trong hoạt động ngoại khóa của chuyên Việt Ninh, ít ai biết được tôi từng là một đứa khá ngổ ngáo hồi cấp hai.
Khi đó, rất nhiều đứa trong lớp hay đặt cho tôi cái tên là “Vi”, “Vi” trong “Chênh Vi” tức là “Chi Vênh” vì cái nết tôi khó ưa quá. Ngày ấy tôi rất hợm hĩnh, nhất là sau khi đem về cho trường giải học sinh giỏi tỉnh. Tôi thấy mình vừa thông minh vừa xinh xắn, nhiều bạn nam theo đuổi, môn nào cũng không làm khó được mình. Tôi thậm chí còn không cảm thấy mình cần phải chú tâm nghe giảng vì cái gì mình cũng biết mang máng rồi.
– Trong lịch sử phong kiến Việt Nam, triều đại nào tồn tại lâu nhất?
Giờ ôn tập, vì cô giáo muốn lớp có một cái nhìn tổng quan hơn về giai đoạn vừa học nên đưa ra các câu hỏi kiến thức chung để dễ định vị nội dung. Khi tôi đang ngồi mơ màng quay bút thì cô gọi đến tên mình:
– Chi, em trả lời được câu này không?
Tôi ngước lên, không biết phải chọn đáp án nào cả. Giờ hỏi tôi là rồng thời Lý có đặc điểm nổi bật gì thì tôi còn trả lời được vì nó là bài vừa học, chứ kiến thức phải tổng hợp như này thì tôi mò không ra. Nhưng “Chi Vênh” mà, không muốn nhận là mình phải chú ý ghi chép và học rộng hơn, nên cứ đứng đó câu giờ và ú ớ. Giây phút tôi chuẩn bị chịu thua thì một ngón tay di chuyển trên lưng mình. Chưa kịp quay lại xem đứa nào chọc mình thì tôi nhận ra bạn đằng sau muốn tạo chữ C.
– Dạ, em chọn C: nhà Hậu Lê ạ. – Tôi trả lời, trong lòng thầm cầu khấn trời đất.
– Em có nhớ là khoảng bao nhiêu vị vua không?
Tôi nín thở theo dõi xem ngón tay đằng sau viết số mấy.
– 26 ạ.
– Đúng rồi.
Tôi nhìn thấy rõ biểu cảm có phần ngạc nhiên và nể phục của cô giáo và các bạn xung quanh, chính bản thân tôi còn không nghĩ được trong lớp lại có đứa biết kiến thức này. Quay ra sau lưng, ánh mắt tôi và Lam chạm nhau.
– Cảm ơn nhé.
Tôi nói thế, phần vì muốn “đa tạ” sự cứu cánh, phần vì nể người bạn học vốn ít nói và không hay thể hiện này. Tôi với Lam ngày ấy dường như là ở hai thế giới, một bên là gương mặt nổi trội cả trường đều biết, thành tích thì cả huyện đều hay, một bên là cá nhân âm thầm chẳng có mấy dấu ấn. Sau sự kiện đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau nhiều hơn. Tôi nhận ra, Lam không những hiểu biết nhiều về văn học, lịch sử mà còn có một tinh thần say mê học hỏi. Sự say mê ấy không thể hiện rõ ra bên ngoài mà cứ thế âm thầm tích lũy, bởi Lam tìm hiểu mọi thứ vì nhu cầu của bản thân chứ không cần đến sự chú ý của người khác. Tôi càng nghĩ càng hổ thẹn, mà càng hổ thẹn thì lại càng ít lý do để “vênh”.
Chơi với Lam, tính tôi càng lúc càng dễ chịu hơn, khiêm nhường hơn. Còn chơi với tôi, nó cũng trở nên mạnh dạn hơn, dù rằng nó vẫn là đứa hướng nội điển hình nhất mà tôi từng gặp. Dần dần, chúng tôi trở thành đôi bạn thân như hình với bóng, cùng nhau thi đỗ chuyên Việt Ninh và tiếp tục cùng lớp.
– Nếu sau này lỡ tao với mày cùng thích một người thì mày tính sao?
– Đâu phải mình tính là được, còn phải xem người kia thích ai trong số hai bọn mình.
Nhưng cuộc sống mà, vốn chẳng đơn giản như thế. Người tôi thích, cứ ngỡ là thích tôi, thì lại để ý đứa bạn thân của tôi.
Dù có thể nhìn ra được việc Minh không dành nhiều tình cảm cho mình, nhưng tôi cũng không thể ngờ được đến sự thật đó. Ngày tôi hẹn cậu ra nói chuyện, tôi phát hiện ra phần nào lúc hai đứa xếp hàng thanh toán. Khi đó, tôi tiện tay cầm mấy cuốn sổ hộ Minh, thấy trong đó có một tờ giấy lòi ra. Vì tò mò, tôi rút ra rồi nhìn thấy bức tranh ấy. Khoảnh khắc nhận ra bức tranh vẽ ai, nhận ra chữ ký trên đó trùng hợp với người luôn tâm sự cùng Lam qua blog, tôi thật sự đứng hình. Tôi lập tức giấu nhẹm đi, trong lòng chen chúc rất nhiều suy nghĩ mà không biết phải định vị từ đâu.
– Cậu không thích tớ, đúng chứ?
Tôi chẳng úp mở, chẳng bày đặt dò chuyện làm gì. Đã đến nước này thì hỏi thẳng cho đỡ mất thời gian. Khoảnh khắc thốt ra câu đó, tôi thấy cổ họng mình hơi nghèn nghẹn, còn ánh mắt Minh nhìn tôi, chưa bao giờ phức tạp tới vậy.
Sau một hồi giải thích chuyện quen tôi vì muốn chọc tức Khánh, Minh nói:
– Tớ xin lỗi. Tớ không biết nói gì ngoài xin lỗi cả. Tớ cũng không dám hi vọng cậu sẽ bỏ qua.
Còn chuyện cậu thích bạn thân tôi thì sao? Suy nghĩ đó thoáng vụt qua trong đầu, nhưng tôi chẳng buồn hỏi nữa. Quan trọng gì đâu, khi tất cả chuyện này vốn là trò đùa. Những gì Minh vừa kể vốn đã quá đủ, tôi thật sự không thể nghe được thêm gì.
Tôi đi về trước. Chưa bao giờ con đường trở về kí túc xá lại ngột ngạt tới vậy. Giây phút bước về đến trước cửa phòng, tôi phải hít một hơi thật sâu thì mới có thể bày ra một gương mặt bình thường trước Lam và Thư.
Những ngày sau đó, tôi thấy mình đi lạc trong những suy nghĩ chằng chịt. Tôi thậm chí còn phải viết ra từng vấn đề để thông suốt và cư xử cho hợp lý, không ảnh hưởng đến bất kì ai. Tôi cũng đủ tỉnh táo để nhận ra Minh thích Lam cũng là mới đó, vì trang sổ được kẹp ở đoạn đang viết dở không lâu. Tôi còn quan sát và điểm lại từng chi tiết mà mình bỏ lỡ. Cách mà Lam treo một tấm bìa màu trầm u uẩn trên blog, cách Minh lặng lẽ trợ giúp việc hội xuân, ánh mắt quan tâm âm thầm và tội lỗi mà hai đứa nó dành cho nhau,… tất cả khiến tôi nhận ra…
Trong chuyện này, không phải mình tôi trải qua những giày vò.
Đó chính là lý do mà tôi cam tâm bỏ qua cho Minh, bên cạnh chuyện thấu hiểu cho tình cảnh khó nói của Lam.
Nhưng chuyện thì không dừng ở đó. Có lẽ biến số bất ngờ nhất trong cuộc sống cấp ba của tôi mang tên Khánh. Tôi thể hiện rõ là mình không ưa cậu ta từ đầu, cũng chẳng buồn để tâm đến những trò theo đuổi ngớ ngẩn và đầy cợt nhả đó. Nhưng tôi chẳng ngờ được, cái tên mà mình nghĩ là không nghiêm túc lại âm thầm dõi theo mình lâu tới thế, cố gắng làm cho mình vui một cách kiên trì đến vậy.
Thời gian đầu yêu nhau, tôi khá e dè vì sợ sẽ có lúc phải nhắc đến Minh. Nhưng Khánh chẳng bao giờ đề cập, khiến tôi một mặt thì yên tâm, mặt khác lại tò mò.
Thật sự thì, Khánh nghĩ như thế nào về Minh?
Bên ngoài thì khiêu khích kiểu “gợi đòn” nhưng bên trong lại rất hiểu ý. Bên ngoài thì hơn thua bằng được nhưng bên trong lại rất quan tâm một cách sâu xa. Nhân lúc xem Khánh tập bóng rổ, tôi giả vờ đề cập:
– Pha này làm tớ nhớ đến lúc cậu chặn bóng của Minh ở trận bán kết. Đỉnh thật đấy!
– May là bóng rổ chứ bóng đá là tớ sút vào mặt nó rồi.
– Hả?
– Vì dám “hốt” mất Chi. – Nói rồi, Khánh xoa đầu tôi.
Tôi bật cười. Trước đó Lam cũng đã kể cho tôi nghe những gì nó chứng kiến ở phòng chờ nhà thi đấu sau trận bán kết đó. Tôi không ngờ là Khánh đã tức giận tới thế. Sợ rằng cậu vẫn ghim sâu trong lòng, tôi phải nói rõ là mình đã ổn, hoàn toàn không vướng bận gì nữa. Khánh đáp xanh rờn:
– Kể cả không quên thì cũng chẳng sao.
– Hả?
– Tớ ở đây rồi mà, không sớm thì muộn, cậu cũng đổ đứ đừ thôi!
– À thế à?
– Chứ sao!
Hễ tôi cố chạm đến vấn đề thì Khánh lại xoay câu chuyện theo hướng “vô tri”. Nhìn thấy tín hiệu của sự dỗi hờn nơi tôi, cậu cũng đành nói thật:
– Thực ra, khi mình gây nên một lỗi lầm nào đó, cái khó không nằm ở việc người ta nghĩ sao về mình đâu. Bản thân mình day dứt, đó mới là thứ kinh khủng. Minh là đứa lưu tâm mọi thứ rất lâu, tớ không muốn khiến nó khổ sở hơn.
– Ừm… – Tôi gật gù.
– Còn về phần cậu… Để tớ lo là được rồi!
Ngoại truyện (2): Khánh
Chắc những năm cấp hai của tôi có thể tóm gọn bằng một câu hỏi: mắc gì cái thằng Minh cứ ghét ghét mình thế nhỉ?
Cái lý do nó ghét tôi là một bí ẩn.
Còn lý do tôi ghét nó thì rõ hơn ban ngày: thằng thanh niên nghiêm túc!
Không, cũng không hẳn là nghiêm túc. Đúng hơn thì tôi cảm giác nó cứ ra cái vẻ đứng đắn, không thèm tham gia vào những trò vui của đám con trai trong lớp. Thời điểm mà tôi “trổ mã” đẹp trai nhất cái trường cấp hai, thể thao hay học tập đều xuất sắc cả, tôi lại phải chia đôi “spotlight” cho Minh – một đứa mọt sách và nhạt nhẽo đúng nghĩa. Thời điểm mà tôi có tiếng là đào hoa và làm cho bao nhiêu bạn nữ chết mê thì luẩn quẩn trong đầu tôi vẫn là câu hỏi thằng kia có sức hút gì mà số lượng người theo đuổi cũng không kém.
– Minh không bao giờ nói về con gái theo cái cách mà các cậu kể “chiến tích” tán tỉnh đâu!
Lý do gì mà nhảm nhí dữ? Mỗi khi tôi khiêu khích và đem một thứ nào đó ra “lòe” với Minh, tôi chẳng nhận được gì ngoài một cái nhìn thờ ơ. Duy chỉ có một lần, dường như nó cũng chán cái bản mặt tôi lắm rồi, liền đáp lại gọn ghẽ:
– Quan trọng đến thế cơ à?
Một câu hỏi của nó âm vang trong đầu tôi bằng muôn vàn tự vấn.
Việc hơn thua thực sự quan trọng tới thế cơ à?
Việc có bao nhiêu đứa con gái có cảm tình với mình lại quan trọng tới thế cơ à?
Tất cả đều chẳng để làm gì cả. Đi qua những mối tình chóng vánh, khi nghe người ta nói về những rung động đẹp đẽ và màu nhiệm, tôi chẳng có cảm xúc gì. Chẳng hiểu được thế nào là từng cung bậc thăng trầm mà tôi vốn nghĩ chỉ có trong sách truyện. Chẳng hiểu được thế nào là bâng khuâng, thao thức tương tư mà người ta thường mô tả trong các thước phim.
Cho đến một ngày…
“Trương Diệp Chi”.
Tôi không thể định hình rõ là mình bị ấn tượng bởi cái gì nhất.
Từ khi cái tên đó xuất hiện trong danh sách top ba với một điểm số sát sao với tôi và Minh?
Từ khi dáng dấp tự tin và thanh thoát ấy bước lên bục tuyên dương?
Từ khi nụ cười sáng bừng hơn cả nắng mai ấy làm ngày thu càng thêm rực rỡ và bâng khuâng như muôn vàn áng thơ mà tôi vốn không thể nhớ nhưng lại ngân vang trong đầu óc mỗi lần nhìn?
Trước kì thi phân loại, tôi đã tưởng tượng đến viễn cảnh làm thế nào để gây ấn tượng với nàng khi cùng học chung lớp, làm thế nào để không chỉ mình có nhiều cơ hội tương tác mà còn hạn chế những “vệ tinh” khác có cơ hội chinh phục,…
Nhưng người tính không bằng trời tính. Nhìn thấy kết quả thi phân loại và danh sách lớp, tôi hoảng hồn khi không thấy sự xuất hiện của Chi. Cả Minh nữa. Chưa bao giờ việc được điểm cao hơn Minh lại khiến tôi rơi vào hoang mang hơn lúc này. Hỏi đứa thi cùng phòng với Chi, tôi mới biết một chuyện:
– Hình như bạn ấy bỏ hẳn một tờ đề thì phải.
Rất ra gì và này nọ!
Nhưng hình như ông trời như muốn nói với tôi rằng “ta thấy niềm đau của con chưa đủ dài”, muốn tôi phải đi qua muôn vàn kiếp nạn để khổ tận cam lai, nên không những cho Minh và Chi cùng lớp, mà còn cho hai đứa đến với nhau.
Không ai khác, lại là Minh! Vũ. Đăng. Minh!
Nhìn lại thì, tôi không có cách nào để phân tích cặn kẽ những “khủng hoảng” mình đã đi qua trong giai đoạn hai người là một đôi. Không gì có thể diễn tả nổi sự cay đắng khi Chi gật đầu đồng ý lời tỏ tình của Minh trên cái sân khấu mà tôi chỉ có thể đứng dưới và ngước xem. Dù cũng “khoái” vì phát hiện ra Minh vốn không phải coi nhẹ mình, mà ngược lại, ghen tị và ngưỡng mộ mình chẳng kém, nhưng chuyện của nó với Chi vẫn khiến tôi không thể nguôi ngoai bực tức trong một thời gian sau đó. Tôi tự nhủ trong lòng rằng mình thừa sức đối xử với Chi tử tế hơn nó.
Ai bảo “yêu là chết ở trong lòng một ít”?
Ừ thì biết là Xuân Diệu rồi, nhưng mà…
Là “ít” dữ chưa?
– Tao với mày vẫn sẽ làm bạn. – Tôi quay sang nói với Minh. – Nhưng tao không muốn nghe gì về Chi từ mày hết, kẻo lại ăn đấm đấy.
Dọa nó như thế, nhưng tôi thừa hiểu là mình có làm gì Minh thì cũng không thể khiến nó đau hơn cảm giác áy náy trong lòng. Nước đi tỏ tình Chi của nó, đúng là xuống thẳng lòng đất! Còn nước đi trót cảm nắng bạn thân Chi của nó, thì thực sự là phải đến hẳn lõi của hành tinh! Không chỉ đau khổ cho sự chua chát của tôi, của Chi, mà tôi còn bận lòng cả cho tình thế tiến thoái lưỡng nan của Minh nữa.
Nhưng những khủng hoảng cảm xúc trong lòng tôi không thể bằng một phần dữ dội so với giai đoạn khi Minh và Chi chia tay. Lúc mà nàng có đủ lý do ghét người yêu cũ một cách triệt để, lúc mà tôi ngạo nghễ trở thành tân binh xuất sắc nhất của mùa giải bóng rổ mà đội mình vô địch, lúc mà con đường đi vào tim nàng có vẻ rộng mở và nhìn thấy được tương lai, tôi lại mất sạch tự tin. Vì dù sao, tôi cũng chẳng thể nào biết được vị trí của mình trong lòng người kia.
Lỡ đâu, sau tất thảy những nỗ lực, tôi vẫn cứ thất bại thì sao? Kiêu hãnh như thế, tự tin như thế, lỡ người ta chẳng buồn ngó tới tôi thì sao? Bề ngoài tôi vẫn trưng ra một bộ mặt điềm nhiên, nhưng sâu trong lòng là sự chênh vênh và ngổn ngang dữ dội.
Giây phút khóe mắt Chi long lanh khi giãi bày lòng mình, tôi mới thực sự thấu tỏ được, hóa ra để hiểu một ai đó lại khó đến như vậy.
Hóa ra, chuyện tình cảm vốn phải nỗ lực nhường ấy.
Minh hay ví cặp tôi và Chi là “kẻ tám lạng người tám trăm gram”, cũng do nó cùng lớp nên thấy rõ được sự sắt đá của Chi. Nói thế cũng đúng, bởi tôi “nhờn” bao nhiêu thì Chi đều biết cách khiến tôi phải thẳng thớm hơn bấy nhiêu, tôi từng dạn dĩ bao nhiêu thì Chi cũng khiến tôi phải cảm thấy mình còn non và xanh bấy nhiêu.
Khi tôi trót thừa nhận với em rằng, bạn bè tôi hay trêu cách tôi kể về em cứ như thể là kẻ lần đầu biết yêu, dù đã trải qua vài mối tình chứ chẳng ít. Nghe xong, Chi bĩu môi:
– Câu này nghe giống như “anh chưa thấy cô gái nào đặc biệt như em” vậy đó, đúng không “trap boy” họ Đặng?
Nếu là hồi trước, chắc tôi chẳng mảy may nghĩ gì đến cái biệt danh ấy, còn giờ, tôi chỉ thấy oan ức thôi!
– Ơ anh nói thật mà.
– Còn lâu em mới tin nhé!
Hẹn hò được vài tuần, tôi mới chỉ biết làm cách nào để ôm Chi trong vòng tay và thơm lên trán em liên tục như một chú chim gõ kiến bị nghiện người yêu. Biết tôi cố gắng tìm cách để đi xa hơn một chút, Chi chẳng ngại mà thẳng thừng:
– Nụ hôn đầu tiên của em đấy, làm cho tốt vào nhé!
Khỏi phải nói, tôi run hơn cầy sấy!
Còn em vẫn nhoẻn cười, nhìn cái vẻ luống cuống của tôi một cách thích thú.
Cứ như thế này, tôi làm sao có thể thích được ai khác đây?