Vợ Tui Còn A Hơn Tui - Chương 50
Chương 50. Hình như anh sắp sinh
Ngày hôm sau, chồng chồng Cố Tử An nhận được lời mời ở chung đến từ mẹ Cố, có lẽ ý là, dọn đến ở với ba mẹ đi, mẹ không muốn cháu ngoan của mẹ chưa ra đời đã bị chết đói!
Hai người chỉ đành cung kính không bằng tuân mệnh.
Cố Tử An ngồi trên sô pha, nghe tiếng lách cách vang trong bếp, cầm dâu tây đã rửa sạch đút người lười biếng nằm trên sô pha.
Thẩm Mặc ăn phần nhọn dâu tây, Cố Tử An ăn phần đáy dâu tây.
Thật tốt.
Cố Tử An vứt cuống dâu, từ xa nhìn thấy Cố Đì-Bai vui vẻ chạy lại, ngậm dây dắt chó đưa vào tay Cố Tử An, vẫy đuôi, nhìn cậu với vẻ đáng thương.
“Em dắt con trai tụi mình đi dạo đây.” Cố Tử An rút tờ giấy, lau nước đỏ còn sót ở bụng ngón tay.
“Ừm, nhớ mặc dày, kẻo cảm lạnh.” Thẩm Mặc hé hờ mắt, mềm nhũn trên sô pha như không xương. Kể từ khi mang thai, ngày sau anh lười hơn ngày trước, phản ứng cũng chậm chạp giống như con lười.
Nhìn Thẩm Mặc mơ màng cố gắng mở mắt nhìn mình, trong lòng Cố Tử An ngứa ngáy, khom người thơm má Thẩm Mặc cái chốc, khiến Cố Đì-Bai cũng cảm thấy không nhìn nổi.
“Con dắt chó đi dạo đây!” Cố Tử An vừa mặc áo lông vừa kêu.
Hôm nay, Cố Đì-Bai cực kỳ vui vẻ, lao tới lao lui như điên, cộng thêm người nó ngày càng phình to, sức lớn hơn, Cố Tử An không kéo nổi nó, luôn bị lôi chạy.
“Này này, Cố Đì-Bai, chậm lại!”
Dưới chân lảo đảo, Cố Tử An không khỏi hoài nghi, đây rốt cuộc là người dắt chó hay chó dắt người?
Thấy một nhân sĩ cũng dắt dó đi dạo, Cố Đì-Bai sáp lên mình chó nhà người ta, trông như cậu ấm vương công quý tộc trêu chọc con gái nhà lành trên đường phố.
Nó đuổi theo, nó chạy trốn, hai chủ chó hận không thể mọc cánh bay.
“Chó nhà cậu hoạt bát ghê.” Cẩu hữu thở hồng hộc khen ngợi.
“Nhà, nhà cậu cũng vậy.” Lồng ngực Cố Tử An phập phồng, khói trắng phả ra từ trong miệng, bay về phía mây bầu bạn với bầu trời.
Nhìn đám mây trôi lững lờ nơi xa, Cố Tử An bỗng liên tưởng đến Thẩm Mặc, anh cũng giống đám mây này, trắng trắng, mềm mềm, khoan thai.
“Cố Đì-Bai, về nhà thôi.” Cố Tử An nhìn thời gian lên giọng, kéo dây dắt về.
Cố Đì-Bai ba bước đi một lần ngoảnh lại, có thể gọi là lưu luyến không muốn rời xa, Cố Tử An cảm thấy mình rất giống Tây Vương Mẫu chia cắt Ngưu Lang Chức Nữ.
Nghĩ lại mình đã lâu không vui vẻ với Thẩm Mặc, vậy thì Cố Đì-Bai cũng không được yêu đương, trở về sẽ triệt sản cho nó!
Cố Đì-Bai không biết lòng dạ độc ác của ông ba hời của mình, chỉ cảm thấy lạnh run, kẹp đuôi mau chóng chạy chậm về nhà.
*
Thời gian vội vã trôi đi, bên ngoài đổ tuyết rồi tan, quần áo trên người sau khi dày lên lại bắt đầu trút đi từng lớp như lột hành tây, bụng của Thẩm Mặc trong quá trình này dần lớn lên như bong bóng, cuối cùng như cái chậu nhỏ úp ở lên nơi vốn có cơ bụng tám muối sờ rất thích tay.
Ba mẹ Cố nấu cơm ở bếp theo thường lệ, lớn tiếng thảo luận tin nóng trong giới, Thẩm Mặc cũng nằm trên sô pha được Cố Tử An đút trái cây như trước.
Đột nhiên, Thẩm Mặc chững lại, động tác nhai nuốt ngừng theo.
“Sao vậy anh?” Cố Tử An bưng dĩa trái cây hỏi.
“Hình như anh sắp sinh.” Thẩm Mặc bình tĩnh nói, cảm nhận một hồi xong chắc chắc, “Ừm, sắp sinh rồi.”
“Em em, anh anh,” nhất thời Cố Tử An như bị ai giáng một quyền nặng, đầu óc trống rỗng, kế hoạch đã tự mình diễn tập vô số lần quên nhẵng hết, cả người run lẩy bẩy, miếng táo cắm trên tăm rớt bịch xuống đất, nhưng không ai rảnh lo.
“Anh cảm thấy em có thể đi kêu ba mẹ, hoặc là gọi điện cho bác sĩ.” Thẩm Mặc cười híp mắt đề nghị, hoàn toàn không nhìn ra là người sắp sinh, ngược lại Cố Tử An đang run giống một thai phụ chuyển dạ.
“Ba! Mẹ! Con sắp sinh rồi, không phải, vợ con sắp sinh rồi.” Cố Tử An gào lên, loạng choạng chạy vào phòng lấy đồ trang bị đi viện đã chuẩn bị sẵn.
“Sớm vậy ư?” Mẹ Cố ngạc nhiên, đẩy ba Cố cũng đang ngớ ra, giục, “Anh đi lái xe lẹ lên, đứng đơ ra đó làm gì!”
“Ồ ồ.” Ba Cố bừng tỉnh, lẹ làng lấy chìa khoá xe ra, hai chân bình thường đi đường cũng lười đi lại sải siêu nhanh.
Mặc dù nhốn nháo một trận, Thẩm Mặc vẫn được đưa đến bệnh viện an toàn, giữa đường không gặp một lần đèn đỏ, đúng là một điềm báo tốt.
“Tử An, em đừng vào phòng sinh.” Thẩm Mặc dặn dò.
“Tại sao chứ?”
“Anh cảm thấy em sẽ ngất xỉu.”
Đáng ghét, vậy mà không phản bác được, “Vậy anh nhất định phải bình an ra ngoài, không được bỏ em lại.”
“Yên tâm.”
“Nếu như có chuyện gì thật, em chắc chắn sẽ giữ lớn!”
“Thằng nhóc thúi nói bậy gì vậy hả?!” Đỉnh đầu Cố Tử An bị mẹ Cố vỗ một phát, “Mau peipeipei sau đó gõ vào gỗ.”
Cố Tử An tủi thân làm theo, vừa quay đầu Thẩm Mặc đã sắp bị đẩy vào phòng sinh, một cảm giác bất lực như cỏ dại mọc um tùm cả trái tim.
Ngọc Hoàng Đại Đế, Phật Di Lặc, Đức mẹ Maria, Chúa Jesus cầu xin các ngài hãy bảo vệ vợ con, nếu như anh ấy đi, con cũng không sống nổi.
Hành lang rộng lớn yên tĩnh nhất thời chỉ còn lại tiếng đi tới đi lui của Cố Tử An.
Một vòng, rồi một vòng.
“Mẹ, con đảo cả một trăm vòng rồi, sao vẫn chưa ra vậy?”
“Đừng sốt ruột, không nhanh vậy đâu.” Mẹ Cố an ủi, chỉ huy ba Cố đi gọi điện cho sui gia.
Lúc ba mẹ Thẩm chạy đến, đúng lúc cửa phòng phẫu thuật đóng chặt từ từ mở ra, một đám người vây quanh Thẩm Mặc.
“Sao rồi con?”
“Cơ thể có khó chịu không?”
“Huhuhu, vợ ơi, anh cực khổ rồi.”
Y tá bồng đứa trẻ muốn nói vài câu chúc mừng theo thường lệ: hình như không có việc của tôi.
Em bé trong lòng cô: trùng hợp quá, cũng không có việc của con.
Hỏi luôn miệng nửa ngày, Thẩm Mặc bày tỏ mình muốn nghỉ ngơi một lát mọi người mới ngưng, Cố Tử An vỗ đầu, “Tiêu, quên xem đứa trẻ được ẵm đi đâu rồi.”
Các phụ huynh lại tuôn về phía phòng nuôi trẻ, Cố Tử An nhìn bên giường lập tức trống trải, đắc ý, vẫn là tui thông minh!
Thẩm Mặc nhìn thấu suy nghĩ của Cố Tử An cười khẽ, nắm lòng bàn tay cậu vuốt ve
“Để em nói trước.” Cố Tử An che miệng Thẩm Mặc, nghiêm mặt nói, “Em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em.”
Ngoại truyện: Về con
Cố Cửu, một đứa trẻ bởi vì ba lớn đảo chín trăm vòng mới sinh ra, được đặt chữ Cửu đồng âm với chín.
*Cửu trong Cố Cửu là chữ [玖] này, còn số chín là [九].
Từ đây bắt đầu hành trình sinh tồn với chín chín tám mươi mốt khó khăn, vất vả cầu sinh.
Thi đại học xong lập tức bị ba lớn ném vội ra khỏi nhà, mỹ danh là độc lập.
“Haizz, mày sống được từng này quả là vất vả!” Cố Cửu khích lệ vỗ lồng ngực mình, thay chiếc áo thun vàng nhạt chuẩn bị ra ngoài ăn mì.
Vừa ra khỏi sân, phát hiện biệt thự bỏ trống đã lâu kế bên cuối cùng đã có người vào ở, tò mò ngó xem, cả người cố định ngay tại đó.
“Cố Đì-Bai?” Cố Cửu lẩm bẩm, nhưng trong lòng đã sớm có đáp án.
Cố Đì-Bai bình thường chơi cùng cậu, lúc nhỏ mang cậu chạy khắp nơi, còn đáng tin cậy hơn ba lớn của cậu đã ở lại năm cậu mười hai tuổi.
Nhận thấy ánh mắt của người khác, golden vẫn đang ở trong sân hí hửng đánh dấu lãnh thổ mới dừng lại, rú lên hai tiếng chạy ra ngoài, vồ ngã Cố Cửu xuống đất.
Cảm nhận trọng lượng chân thực trên người cùng với đầu lưỡi liếm lung tung trên mặt, nước mắt Cố Cửu dần tích tụ, từ nhỏ cỡ hạt gạo biến thành to như đậu nành, sau đó chảy ra từ giữa hốc mắt.
Từ bé cậu đã rất ngoan, biết tự chăm sóc bản thân, cố gắng không làm phiền bất cứ ai, bởi vậy cho dù khóc cũng rất khẽ, bờ vai nhỏ run nhè nhẹ.
Do đó, Lộ Thần đi tới từ phía sau Cố Cửu bị vệt nước mắt đầy mặt và đầu mũi đỏ ửng sau khi cậu quay đầu lại làm giật mình.
“Bạn nhỏ, làm em sợ rồi sao? Không cần sợ, nó là một chú chó ngoan không cắn người.” Lộ Thần nói chậm lại, cố gắng làm mặt mũi mình nhu hoà hơn.
Không vì gì khác, chỉ do Cố Cửu trông ngoan ngoãn quá, cánh tay thon dài và trắng bọc trong áo thun vàng nhạt, mái tóc xoăn nhẹ thiên nâu bồng bềnh, đôi mắt tròn xoe ươn ướt, hệt như một khi nói chuyện lớn tiếng sẽ làm cậu sợ.
“Em trưởng thành rồi.” Cố Cửu phản bác, chậm rãi đứng lên, phủi bụi trên quần, nhận ra trong đầu gối mình bị viên đá nhô lên trên đất trầy mấy vết thương.
Trong trắng xen chút đỏ, vô cùng chướng mắt, Lộ Thần đề nghị, “Hay là đến nhà anh bôi thuốc?”
Suy xét đến golden giống với Cố Đì-Bai, sau giây lát im lặng, Cố Cửu bèn đồng ý.
“Nó tên là gì vậy?” Cố Cửu sờ đầu chó hỏi.
“Hửm? Anh tên Lộ Thần.”
Cố Cửu xì cười, bên má xuất hiện hai lúm đồng tiền, “Em hỏi cún con.”
“Ồ ồ,” Lộ Thần bừng tỉnh, “Nó tên good.”
Cố Cửu sửng sốt, “Cái tên này rất hay.”
“Em tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi? Là hàng xóm kế bên hả?”
Chẳng mấy chốc, Lộ Thần đã hỏi được hết tình huống của Cố Cửu không hề cảnh giác, càng nhìn càng động lòng, lén cảm thán, chuyển tới căn này đúng rồi!
Thế nhưng, y đã quên hỏi vấn đề quan trọng nhất: giới tính!
Chớ thấy Cố Cửu mềm mại mong manh, thực chất là một Alpha có sức phá hoại siêu mạnh, ăn rất giỏi! Ở nhà chịu ảnh hưởng của ba Cố thân mềm sức yếu của cậu, hình thành quan điểm sai lầm “tất cả Alpha đều có vẻ bề ngoài mảnh mai”, đồng thời kéo sao cũng kéo không về nổi.
Bôi thuốc xong, dưới sự dụ dỗ của Lộ Thần ở chơi với good thêm một hồi, Cố Cửu bị cái bụng xem nhẹ lớn tiếng kháng nghị, cậu xấu hổ đỏ mặt, giả vờ tùy tiện ấn bụng.
Đáng yêu ghê, trong lòng Lộ Thần lập tức nổi lên bong bóng hồng phấn, cảm thấy không hổ là người đáng yêu, bụng kêu cũng hay quá chừng.
Từ lần gặp nhau đầu tiên, Cố Cửu lập tức phát hiện hàng xóm là một người nhiệt tình, thỉnh thoảng tặng bánh quy mới nướng cho mình, mời mình cùng dắt chó đi dạo, ăn cơm, xem phim.
Tuy nhiên, bầu không khí hôm nay khiến bản năng của cậu cảm thấy không bình thường, Lộ Thần còn ăn mặc đẹp hơn mọi ngày mấy lần, lén giấu hoa hồng sau lưng nhưng đã bị lộ, thỉnh thoảng lén nhìn cậu với ánh mắt ngượng ngùng.
Cuối cùng, sau khi đã xây dựng đủ tâm lý, Lộ Thần lên tiếng, “Cố Cửu, có câu này anh đã muốn nói với em từ lâu, anh thích em, làm bạn trai của anh nhé!”
“Nhưng em là Alpha.”
Em là Alpha.
Alpha!
Lộ Thần hốt hoảng, “Ý tốt của em anh xin nhận, nhưng cho dù em từ chối anh, cũng không cần dùng lý do như thế.”
“Nhưng em chính là Alpha.” Cố Cửu nhấn mạnh lại, pheromone cuồn cuộn như biển cả cuốn xung quanh Lộ Thần, suýt đập chết y trong nước biển.
Tam quan Lộ Thần vỡ nát, nghĩ sao cũng không hiểu được Cố Cứu nhỏ nhắn mềm mại lại là một A! Hai bọn tôi trùng số rồi! Tạm biệt rưng rưng chạy đi.
Tạm biệt, tình đầu của tôi!
Nhìn Lộ Thần chạy xa, Cố Cửu chậm chạp nhận ra dự cảm không hay của mình đến từ đâu, cậu từ từ thở dài, u oán nói, “Sau này không gặp được good nữa, cũng không còn ăn được bánh quy ngon.”
Qua thêm mấy ngày, Cố Cửu mua trên mạng vô số bánh quy, nhưng làm thế nào cũng không tìm thấy bánh quy sánh ngang bánh quy của Lộ Thần, ném bao bì đi, thở dài thườn thượt.
Kể từ hôm đó, cậu luôn thở dài, thường xuyên nghĩ đến Lộ Thần, lồng ngực cũng nghèn nghẹn.
Cố Cửu nghi mình bị bệnh quyết định gọi cho ba nhỏ, đồng thời thông minh làm mờ sự tồn tại của Lộ Thần.
“Tiểu Cửu, có phải con có người mình thích rồi không?” Thẩm Mặc dịu dàng hỏi, nhìn Cố Cửu khích lệ, dù sao đứa trẻ này của anh từ nhỏ đã chậm chạp về mặt tình cảm, phải tranh thủ cơ hội này khai thông.
“Không có đâu, con, con phải đi ăn cơm, bye bye.” Vừa nghe thấy hai từ thích cơ thể đã phản ứng trước cả ý thức, đỏ từ cổ lên má.
“Hình như Lộ Thần không thích Alpha.” Cố Cửu lẩm lẩm.
Kính coong ~
Chuông cửa reo, chắc là đồ ăn cậu đặt, vừa kéo cửa ra, good đỉnh đầu thắt nơ bướm ngồi xổm trước cửa, giữ một hộp hình vuông, trong hộp để bánh quy cậu thương nhớ.
“Anh vốn không nên làm phiền em, nhưng, anh về ngẫm nghĩ lại, Alpha hình như cũng không phải không đuợc.” Lộ Thần ló người ra từ một bên, sự xoắn xuýt trên mặt bị suy nghĩ kỹ mấy ngày thay thế thành sự quyết đoán chắc chắn.
“Cố Cửu, dám hỏi em có thể làm bạn trai của anh không?”
Cố Cửu để đồ ăn vặt bên môi, nghiêm túc cân nhắc, “Làm bạn trai anh có bánh quy ăn không?”
“Tất nhiên, đủ bánh quy ăn! Tặng kèm một chú cún bự!” Trong mắt Lộ Thần sáng lên ánh sao.
“Em đồng ý.”
“Tuyệt!” Lộ Thần vui vẻ cười to, muốn bế Cố Cửu lên xoay một vòng, nhưng nhận ra cậu không nhúc nhích tí nào, trời đất quay cuồng, mình bị bay lên không trung, xoay chầm chậm.
“Như thế này?” Cố Cửu hỏi.
Lộ Thần bị A ừm một tiếng, âm thầm tính toán, định sau này A lại.
Dần dà, phát hiện, cười chết, căn bản A không lại Cố Cửu.
Lúc nói chuyện với ba vợ, Cố Tử An đồng cảm sâu sắc, nhanh chóng chấp nhận tên trai lạ đã cướp cục cưng của mình.
Dù sao, cũng cùng là người buông xuôi ~
_
Lời tác giả: aaa, coi như end rồi, về cơ bản đã viết hết những gì tui muốn viết.
Nghĩ lại: do vấn đề xây dựng dàn ý ban đầu, cốt truyện cuối có hơi nhanh cũng không có tương tác ngọt ngào nhiều. Văn phong của tui chịu sự ảnh hưởng của tiểu thuyết đọc dạo này, hơi thay đổi.
Thế nhưng, tui sẽ cố gắng! Sau này muốn viết người cá, cụ thể chờ quyết định.
Hi vọng tui vẫn còn viết, bạn vẫn còn xem! Cố lên!!!!