Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 8

  1. Home
  2. Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm
  3. Chương 8
  • 10
Prev
Next

Chương 8: Bạn Bè

Cho nên Lộc Dư An sẽ không xin lỗi họ Hoàng, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng trong lòng Lộc Dư An đối với nghề giáo viên này, cậu sẽ không phản bác chủ nhiệm lớp, Lộc Dư An chỉ cúi đầu vâng một tiếng.

Chủ nhiệm lớp thấy dáng vẻ dầu muối không vào của cậu, nghiêng đầu lắc đầu không nhìn cậu nữa, quay sang lớp phó lao động ngồi ở hàng đầu: “Còn 5 phút nữa là vào học rồi, sao bảng đen vẫn chưa có ai lau, gần đây có không ít giáo viên than phiền nói các em lười biếng, trong giờ học thường xuyên không lau bảng…”

Chỗ ngồi của Lộc Dư An ở phía ngoài cùng bên trái phòng học dựa vào tường.

Cậu đi đến gần chỗ ngồi, tiếng nói chuyện líu ríu đồng loạt dừng lại, Lộc Dư An đã thành thói quen. Từ khi cậu tới cái lớp này đã như vậy rồi, như thể nói nhiều với cậu hơn một câu là thuộc phe phái phản bội Lộc Dữ Ninh.

Tin tức cậu sắp chuyển tới lớp 13 đã được những bạn hoạt bát trong lớp truyền khắp nơi, trong nhóm nhỏ không có giáo viên bắt đầu chúc mừng và phát bao lì xì.

Sau một hồi im lặng, lại bắt đầu truyền đến tiếng bàn luận.

“Sao cậu ta còn dám đến?”

“Dù sao cũng là con ruột của nhà họ Lộc, không thấy Ninh Ninh còn chưa đến trường sao? Nhất định là bởi vì không chịu bao che nó, ở nhà bị nó bắt nạt.”

“Mày cũng đừng nói lung tung, người ta thế nhưng ngay cả lão Hoàng cũng có thể đánh đó…” Người bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: “Nhỡ đâu lại đánh mày bây giờ.”

Chuyện Lộc Dư An và thầy Hoàng đánh nhau ở sau núi, mấy ngày hôm trước đã sớm truyền khắp nơi.

Thầy Hoàng là giáo viên thực tập mới tới, không kiêu ngạo, kiến thức phong phú, bề ngoài cũng rất nho nhã, lại xấp xỉ học sinh, tuy rằng chỉ phụ trách giải đề trong tiết tự học buổi tối, nhưng rất được học sinh hoan nghênh, thậm chí có nữ sinh còn lén đưa thư tình.

Hơn nữa còn hòa nhập với các nam sinh, nên các nam sinh đều gọi là lão Hoàng.

Trên thực tế phần lớn mọi người đều rất bất mãn với việc Lộc Dư An vô cớ đánh lão Hoàng. Vốn dĩ Lộc Dư An đã cô độc ở trong lớp rồi, không ai chịu kết giao với cậu, mà kể từ sau khi đánh lão Hoàng, loại cảm xúc này lại càng đẩy tới đỉnh điểm, học sinh lớp 1 vốn đều là nhân vật con cưng của trời, không chịu được chút điều tiếng nào, nên việc bài xích Lộc Dư An càng thêm lên tới đỉnh điểm.

Lộc Dư An cũng không quan tâm, vốn dĩ cậu ở cái lớp này đã giống như người tàng hình rồi. Lúc cậu vừa mới tới, trong lớp có không ít người đến tìm cậu gây rối, thậm chí sau khi tan học còn nhốt cậu vào phòng chứa đồ. Ngay từ đầu cậu đã không muốn gây chuyện, cho đến khi có người ném cặp sách của cậu. Cậu cũng từng có ý định ném cặp sách của bọn họ qua cửa sổ xuống lầu y như vậy, nhưng ngẫm lại đồ rơi từ trên cao xuống thì không tốt lắm, cho nên ném cặp sách của bọn họ vào thùng rác dưới lầu trước mặt bọn họ.

Sau đó bọn họ mới bớt lại. Đương nhiên mấy người đó cứ khăng khăng là cậu ra tay trước, cũng bởi vì cậu bắt nạt bạn học mà bị chủ nhiệm lớp yêu cầu xin lỗi bạn học. Cậu từ chối không xin lỗi, lại ầm ĩ đến chỗ Lộc Chính Thanh, chọc ra mớ phiền phức.

Lối đi hai bên bàn học trong lớp không hẹp, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người giống như vô tình, lười biếng duỗi chân ra, vì thế chân mang giày thể thao hàng hiệu chiếm gần hết lối đi nhỏ.

Người này cũng là người quen cũ của Lộc Dư An – Tiêu Vũ Tây.

Một trong mấy người lớn lên cùng Lộc Dữ Ninh, kiếp trước người lái chiếc xe thể thao màu vàng chói ép cậu vào lề đường, chính là cậu ta lái.

Tiêu Vũ Tây đang tùy tiện dựa vào chỗ ngồi, khıêυ khí©h nhìn Lộc Dư An.

Ánh mắt Lộc Dư An tối sầm lại, có lẽ quãng thời gian trước cậu quá dễ tính, nên mới khiến cho Tiêu Vũ Tây có ảo giác, ai cũng có thể gây phiền cho cậu. Tiêu Vũ Tây chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, lúc cậu vừa mới chuyển tới đã nhiều lần gây sự trong lớp với cậu. Sau khi tan học cậu ở trong góc hẻm chặn Tiêu Vũ Tây vài lần, cuối cùng làm cho Tiêu Vũ Tây biết điều hơn.

Không ngờ một thời gian không gặp, Tiêu Vũ Tây lại bắt đầu ngứa da.

Vì vậy cậu không chớp mắt giẫm một đạp lên chân Tiêu Vũ Tây.

“Mày làm gì vậy?” Tiêu Vũ Tây ôm chân đau đớn gào to lên, căm tức nhìn Lộc Dư An.

“Mày nói xem tao muốn làm gì?” Lộc Dư An nheo mắt đi một bước về phía Tiêu Vũ Tây.

Tiêu Vũ Tây phản xạ có điều kiện cả người xù lông hết lên, cầm cuốn tiếng Anh trên bàn lên che đầu cảnh giác nói: “Lộc Dư An mày muốn làm gì? Đây là trường học đó.”

“Đúng vậy, đây là ở trường học, tao có thể làm gì mày?” Lộc Dư An rút cuốn sách trong tay Tiêu Vũ Tây, nhấn mạnh hai chữ trường học, ném cuốn sách lên bàn cậu ta.

Tiêu Vũ Tây nghe hiểu ý uy hiếp trong đó, bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

Người bên cạnh có quan hệ tốt với Tiêu Vũ Tây bắt đầu quái gở: “Ồ, đúng là không có mắt mà. Vũ Tây, ông đừng sợ nó, dù sao nó cũng sắp đến lớp 13 rồi, phách lối gì mà phách lối?”

“Tính tình Ninh Ninh hiền như vậy mà cũng bị nó bắt nạt, kẻ xấu ắt có ác báo.” Người bên cạnh hùa theo.

“Thầy Hoàng đối xử với chúng ta tốt như thế, có vài người không biết tốt xấu, chuyển lớp cũng là đáng đời.” Người nọ lại tràn đầy khinh thường nói với nữ sinh bên cạnh.

Nhưng nữ sinh đó lại cúi đầu từ đầu tới cuối không dám nhìn Lộc Dư An. Cô ấy nghe người chung quanh càng ngày càng quá đáng với Lộc Dư An. Lộc Dư An cô độc đứng đó trong đám người, cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, cô ấy chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào xung quanh tựa như những thanh kiếm vô tình, đâm vào trên lưng thiếu niên.

Cô ấy đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sắc bén nói: “Im lặng–”

Âm thanh xung quanh lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người đặt lên người cô ấy, nặng nề đến không thở nổi, lời nói đã đến bên môi nhưng không cách nào nói nên lời.

Chẳng lẽ muốn cô ấy nói, ngày đó sau núi là họ Hoàng cặn bã động tay động chân với cô ấy, thậm chí dùng danh sách học bổng uy hiếp mình. Trong lúc cô ấy không biết làm sao thì được Lộc Dư An phát hiện, Lộc Dư An chắn ở phía trước cô ấy, bảo cô ấy về phòng học trước.

Sau đó cô ấy mới biết Lộc Dư An đánh tên cặn bã một trận, sau đó hai người đều giữ kín như bưng, không có liên lụy đến cô ấy. Thậm chí cũng không biết Lộc Dư An đã dùng cách nào mà bảo vệ danh sách học bổng của mình.

Nhưng ai sẽ tin đây, vẻ ngoài của cô ấy cũng không xinh, thậm chí có hơi mũm mỉm. Cô ấy biết lớp học rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đều thầm thích tên cặn bã đó.

Ngay từ đầu tên cặn bã thường xuyên tìm cô nói chuyện, chính cô cũng được sủng mà lo sợ, hoàn toàn không phòng bị với tên cặn bã đó, cho nên cô mới đi cùng gã tới phía sau núi vắng vẻ.

Nhưng mà cô ấy không thể hại Lộc Dư An chuyển lớp được. Lớp 13 có đức hạnh gì, cô ấy biết rất rõ. Cô ấy không thể vì mình mà hại Lộc Dư An. Ở trong lớp thiếu niên có thanh danh rất tệ, thế nhưng cô ấy vẫn luôn biết thiếu niên là người rất tốt. Cô ấy biết bạn học trực lớp lười biếng không lau bảng, thiếu niên sẽ yên lặng lau bảng sạch sẽ.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, môi run rẩy muốn nói bí mật đáng xấu hổ ra, thế nhưng cô ấy thử mấy lần đều thất bại. Nhưng những ánh mắt tập trung trên người cô càng ngày càng nặng nề, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Ngay khi cô ấy gần như sắp nghẹt thở.

Lộc Dư An đột nhiên đá một tiếng “Rầm” vào bàn học của Tiêu Vũ Tây.

Tiêu Vũ Tây còn đang giận cực kỳ oan uổng: “Mày làm gì vậy, Lộc Dư An.”

Trong lòng Lộc Dư An không chút áy náy, thản nhiên: “Không cẩn thận thôi.”

Tiêu Vũ Tây nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày cố ý chứ gì, Lộc Dư An! Mày cố ý thì có?”

Sự chú ý của mọi người đều dồn sang bên này, không ai chú ý đến nữ sinh đột nhiên đứng lên rồi thất thần ngồi sụp xuống ghế, đầu ghé vào trên bàn học, bả vai yên lặng run rẩy.

“Vậy mày báo cảnh sát đi.” Lộc Dư An dừng bước, quay đầu thờ ơ nói, không hề để Tiêu Vũ Tây vào mắt.

Tiêu Vũ Tây tức giận đến đỏ mặt, đứng lên hét to về phía Lộc Dư An: “Lộc Dư An, mày đợi đó cho tao!”

Bạn cùng bàn bên cạnh khuyên nhủ: “Được rồi, cậu so đo gì với loại người như Lộc Dư An chứ.”

Chẳng lẽ phải nhịn cơn tức này? Mình có thể bỏ qua, nhưng mấy ngày trước Lộc Dư An suýt nữa đã giết Ninh Ninh, chẳng lẽ cứ để cho cậu ta coi trời bằng vung như vậy?

Ông trời nhỏ nhà họ Tiêu càng nghĩ càng nuốt không trôi cục tức này. Nghĩ tới đây, cậu ta bèn tìm vị đại ca mới kết nghĩa của mình. Cậu ta đã uống rượu vài lần với đại ca này rồi. Đại ca này rất nghĩa khí với cậu ta, lại có quen biết với người trong giang hồ, anh ta ra tay nhất định có thể dạy dỗ được Lộc Dư An, giúp mọi người trút được cơn tức giận.

Cũng may lúc này tiếng chuông vào học vang lên, giáo viên tiếng Anh thường ngày nổi tiếng uy nghiêm cầm sách đi vào. Ông ta trông thấy một đám người đang tụ tập ở bên người Lộc Dư An, nhìn quanh một lượt, sau đó rơi vào trên người Dư An, chán ghét nói: “Lộc Dư An, em làm gì đó? Lại bắt nạt bạn học à?”

“Thầy ơi! Cậu ta đạp Tiêu Vũ Tây, còn đá bàn Tiêu Vũ Tây nữa.” Bên dưới không biết là ai ác ý kêu lên.

Lộc Dư An mím môi, muốn nói gì đó, nhưng là hiển nhiên thầy giáo cũng không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào của cậu, chỉ cực kỳ không kiên nhẫn nói: “Tôi mặc kệ em ở nhà coi trời bằng vung như thế nào, nhưng ở tiết của tôi, em đừng có làm mấy trò mờ ám đã học được từ cái trường rác rưởi đó, không muốn nghe giảng bài thì cút ra ngoài.”

Lộc Dư An chỉ có thể im lặng trở lại chỗ ngồi, lấy bài thi đã bám bụi trên mặt bàn bỏ vào cặp sách, cúi đầu lấy sách giáo khoa tiếng Anh ra khỏi bàn học. Tìm một lần, không tìm được, sau đó tìm lần nữa, vẫn không thấy.

Ai đó đã vứt sách giáo khoa của cậu đi. Trước khi mỗi tiết tiếng Anh bắt đầu, giáo viên tiếng Anh đều yêu cầu cả lớp đọc bài khóa, mà giáo viên tiếng Anh từ trước đến nay tính tình cổ quái, không mang sách, cậu chắc chắn sẽ bị phạt.

Lộc Dư An không đi tìm sách giáo khoa nữa, quay đầu nhìn chung quanh. Bạn cùng bàn xưa nay không thích nói chuyện với cậu lạnh lùng nhìn cậu.

Nhân duyên của Lộc Dữ Ninh ở trong lớp rất tốt, ngay cả người quái gở nhất trong lớp dưới nụ cười của Lộc Dữ Ninh cũng trở thành bạn tốt của cậu ta. Sau đó người bạn học quái gở nhất đó, tuy rằng phải trải qua trắc trở mà thi lại đại học, nhưng dưới sự an ủi của Lộc Dữ Ninh, một lần nữa lấy lại tinh thần, cuối cùng sự nghiệp có thành tựu, trở thành upstart* trên internet, cả đời che chở Lộc Dư Ninh.

(*)Những người mới được đánh giá cao hoặc có thành tích cao trong một số lĩnh vực nhất định.

Lộc Dư An giật giật miệng, khó hiểu hỏi: “Vì sao?”

Đối mặt với ánh mắt Lộc Dư An, gã ngồi cùng bàn cũng không che giấu hành vi của mình chút nào, chỉ chán ghét nói: “Cậu cho rằng hại Dữ Ninh nằm viện, là có thể cướp được đồ của cậu ấy sao? Cái gì là của cậy ấy thì mãi mãi cũng không phải là của cậu.” Chuyện Lộc Dữ Ninh bởi vì bị bệnh nên xin nghỉ cả lớp đã biết. Trong lớp có một số người có quan hệ gần gũi với nhà họ Lộc tiết lộ là do Lộc Dư An hại.

Lộc Dư An ngồi cùng bàn với gã một năm, tuy rằng không nói nhiều lắm, nhưng cậu cũng cho rằng bọn họ được xem như là bạn bè, nhưng ánh mắt chán ghét của bạn cùng bàn không phải là giả.

Cậu muộn màng hiểu ra tại sao kiếp trước bạn cùng bàn sau khi trở lại lớp không nói chuyện với mình. Cậu vốn tưởng rằng là khi đó cả lớp đều thống nhất với nhau, nhất trí không nói chuyện với mình, cho nên bạn cùng bàn mới như vậy. Bây giờ xem ra có vẻ không phải là như thế.

“Lộc Dư An, sách của em đâu?” Giáo viên tiếng Anh đi tới bên này phát hiện trên mặt bàn Lộc Dư An trống không, mất kiên nhẫn hỏi. Ông ta không có ấn tượng tốt với Lộc Dư An, đặc biệt là ngày nào Lộc Dư An cũng bắt nạt Lộc Dữ Ninh – lớp phó học tập của ông ta, là học sinh ông ta khó mà thích cho được.

Lộc Dư An ngay từ đầu không phản ứng kịp thầy giáo đang nói chuyện với mình, cậu ngồi ở ngoài cùng bên trái, mà thính lực tai phải của cậu lại không tốt, vừa rồi tiếng lật sách trong lớp học rất lớn, sự chú ý của cậu lại ở trên người bạn cùng bàn.

Mãi đến khi có cô gái đá vào ghế, cậu mới nhận ra thầy đang nói chuyện với mình, đứng dậy giải thích: “Không tìm thấy, thưa thầy. Thế nhưng–”

“Lí do em không mang sách không liên quan đến tôi.” Giọng điệu của giáo viên tiếng Anh giận dữ cắt ngang, vừa rồi bị Lộc Dư An phớt lờ làm cho ông ta không vui, ông ta không muốn nghe Lộc Dư An giải thích, chỉ lạnh lùng nói: “Nếu không có sách, thì ra ngoài đứng đi, đừng ảnh hưởng đến những bạn học khác.”

Thật ra thì có thể dùng chung sách với người khác, lúc Lộc Dữ Ninh quên mang theo đều sẽ như thế.

Nhưng Lộc Dư An đứng lên, ánh mắt mọi người xung quanh nhìn cậu lạnh lùng, thậm chí còn có người trêu tức huýt sáo. Cậu biết là sẽ không có ai đồng ý dùng chung một quyển sách với cậu.

Cậu không muốn gây rắc rối khó xử, cậu nhớ rõ khi cậu mới chuyển tới lớp này, sau giờ học giáo viên tiếng Anh cũng từng ném cho cậu một danh sách sách viết đầy sách phụ đạo.

Cho nên cậu không nói gì, trực tiếp mang theo laptop đứng ở ngoài phòng học.

Nhìn thấy Lộc Dư An đứng ở bên ngoài, bạn cùng bàn vẻ mặt tối tăm mới nhét quyển sách tiếng Anh bị dư ra vào trong bàn học. Gã không hối hận khi đắc tội với Lộc Dư An, người khác sợ Lộc Dư An, nhưng từ nhỏ gã đã gặp qua quá nhiều kẻ rác rưởi như vậy trong đám bạn xấu của ông già, chẳng qua là là ỷ vào thân phận trong nhà bắt nạt Dữ Ninh mà thôi.

Gã không sợ, Dữ Ninh có tâm địa lương thiện, biết trí lực của em trai gã bị khiếm khuyết, ba gã ở trong tù, nhưng vẫn sẵn lòng xem gã là bạn bè, lại còn xin thầy Hoàng cũng đưa gã vào trong danh sách học bổng. Dữ Ninh hiền lành như vậy sẽ đấu không lại loại người như Lộc Dữ An.

Gã phải bảo vệ bạn của mình.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 8"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online