Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 44

  1. Home
  2. Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm
  3. Chương 44
  • 10
Prev
Next

Chương 44: Bởi Vì Tôi Không Nghe Thấy

Sân bay Nam Thành.

Liên tục mấy đêm Mạc Nhân Tuyết dêu không ngủ ngon giấc, vẫn luôn suy nghĩ tới vẫn đề mà ông ngoại anh nói tới. Anh không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.

Cho nên anh thử về Hong Kong, muốn lợi dụng cảm giác xa cách về không gian, để bản thân rời xa Dư An, tỉnh táo lại, suy tỉnh chuyện này một cách lý trí.

Thế nhưng vừa mới tới sân bay, Mạc Nhân Tuyết đã nhịn không được thầm nghĩ, anh rời nhà đi mấy ngày thì Dư An ở nhà một mình sẽ thế nào?

Cậu có nhớ đi ngủ sớm một chút không?

Cậu sẽ không tùy ý ăn đại ngày ba bữa cái gì đó chứ?

Nếu nhà họ Lộc lại tim cậu gây sự thì liệu cậu có thể đối phó được hay không?

Anh nhịn không được cười khổ, chỉ vừa mới tới sân bay mà thôi.

Trợ lý ngồi ở ghế bên cạnh tài xế vừa mới nhận được mail báo cáo điều tra do người điều tra gửi tới, do dự nói với Mạc Nhân Tuyết: “Sếp Mạc, chúng ta đã tìm ra người xâm nhập trên Internet rồi.”

Mạc Nhân Tuyết liếc mắt nhìn một cái là nhận ra ngay biểu cảm của trợ lý có gì đó không đúng lắm, anh lấy lại tỉnh thần, hỏi: “Là ai?”

Trợ lý do dự mãi, cuối cùng vẫn phải nói: “Là cậu Hạ Dịch Khiêm.”

Mạc Nhân Tuyết sửng sốt, anh còn cho rằng mình nghe nhàm.

Hạ Dịch Khiêm? Sao Dịch Khiêm lại có dính líu với nhà họ Lộc.

Anh nhíu mày, nhanh chóng mở máy tính bảng ra xem báo cáo điều tra vừa được gửi tới.

Không ngờ Dịch Khiêm vẫn đang ở tại Nam Thành.

Sao cậu ấy không nói gì với anh?

Mạc Nhân Tuyết đọc nhanh như gió, sau cùng, ánh mắt anh dính vào một đoạn video trong báo cáo điều tra.

Anh ăn phát video, hình ảnh trong video tương đối mờ, là sân tập của Trung học Tĩnh An. Anh nhìn một chút là nhận ra ngay đồng phục của Trung học Tĩnh An, hôm qua anh vừa mới xếp đồng phục cho Dư An, bỏ vào phòng cậu xong.

Ông ta nhớ tới chuyện bức tranh mà Dư Ninh làm sai cách đây không lâu.

Rõ ràng Dư An biết từ trước rằng Dư Ninh đã lấy bức tranh của cậu, nhưng cậu không những không nói cho bọn họ biết, tự mình xử lý mọi chuyện, ngược lại còn lựa chọn công khai chuyện này trong hoàn cảnh quan trọng, gần như có thể hủy đi cả cuộc đời Dư Ninh.

Ông ta thở dài nặng nề.

Chỉ có một suất, liệu rằng chuyện này có thể khiến hai đứa nhỏ vốn có quan hệ căng thẳng càng trở nên hỏng bét hay không?

Lộc Chính Thanh đè những lo lắng mơ hồ trong lòng xuống.

Lúc này, cảnh sát Nam Thành rốt cuộc cũng tìm được Vương Như đã về tới quê hương, người đàn bà kinh doanh cửa hàng nhỏ nhìn cảnh sát xuất hiện ở ngoài cửa, bà cưới một tiếng đau khổ, cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều, bà đã biết ngày này sớm muộn gì cũng tới.

Người đàn bà tuối gần trung niên đấy Nhạc Nhạc vào trong phòng, cười khổ lau tay lên tạp dề rồi nói: “Các cậu vào đi. Các cậu muốn hỏi chuyện gì, tôi đều sẽ nói chỉ tiết tường tận.”

____

Sau giờ nghỉ trưa thứ hai.

Nam sinh đầu hạt dẻ quay lại phòng học, nhìn thấy một tờ giấy được đè lên mặt bàn của Dư An.

Cậu ấy nghi ngờ hỏi cặp kính dày: “Dư An đâu rồi?”

Cặp kính dây gãi gãi đầu nói: “Giữa trưa Dư An rời khỏi trường học rồi, hình như cậu ấy đi làm gì đó bên ngoài trường học, tờ giấy này của ai đấy?” Cậu ấy loáng thoáng nhìn thấy Dư An tìm đường tới bệnh viện trên điện thoại nên lo lắng hỏi thăm không biết Dư An có bệnh gì không, cậu nói chỉ đi kiểm tra thôi, nói cậu ấy cứ yên tâm.

Bọn họ còn đang nghi ngờ thì Lộc Dư An đã quay về phòng học, kéo ghế ra khỏi bàn, tay phải nhịn không được xoa xoa lỗ tai, tay trái mở tờ giấy ra.

Lộc Dư An vừa nhìn thấy tờ giấy, hai hàng lông mày đã nhịn không được nhíu lại.

Trên tờ giấy là chữ viết của Lộc Dư Ninh, viết: “Chúng ta nói chuyện ở phòng học thứ ba đằng sau núi một chút. Tôi sẽ chờ tới khi anh tới thì thôi.”

Lộc Dư An hơi dừng lại trước mấy chữ nói về phòng học bỏ hoang đằng sau núi, một suy nghĩ lóe lên trong đầu.

Lộc Dư Ninh muốn cậu tới dãy phòng học đằng sau núi nói chuyện gì?

Lúc đầu cậu không tính để ý tới, nhưng mấy ngày nay Lộc Dư Ninh cứ luôn đợi ở cửa lớp, quanh quẩn không ngừng nói muốn xin lỗi cậu, chuyện này đã thu hút sự chú ý của không ít bạn học trong lớp.

Lộc Dư An chẳng hệ nghi ngờ, nêu cử tiếp tục như vậy nữa, Lộc Dư Ninh có thể sẽ làm ra những chuyện càng kỳ quái hơn.

Còn không bằng hôm nay nói rõ ràng mọi chuyện với Lộc Dư Ninh.

Sau khi tan học, Lộc Dư An đi đến phòng học ở đằng sau núi làm bài tập, vừa làm bài vừa chở Lộc Dư Ninh.

Nhưng Lộc Dư Ninh không tới, ngược lại Lộc Dư An buồn ngủ, nằm sấp trên bàn cử thế ngủ thiếp đi.

Cậu ngủ không được an ổn, cứ mơ hồ cảm thấy bất an..

Mãi tới khi điện thoại bị Lộc Dư An nhét dưới đáy cặp rung lên, đánh thức cậu dậy. Cậu ngửi thấy mùi khét ở xung quanh, cửa số bên ngoài phòng học dày đặc toàn là khói, cách đó không xa, ảnh lửa ngút trời, chỗ này bắt đầu bốc cháy rồi.

____

Sân bay Nam Thành.

Liên tục mấy đêm Mạc Nhân Tuyết dêu không ngủ ngon giấc, vẫn luôn suy nghĩ tới vẫn đề mà ông ngoại anh nói tới. Anh không rõ cảm giác trong lòng mình là gì.

Cho nên anh thử về Hong Kong, muốn lợi dụng cảm giác xa cách về không gian, để bản thân rời xa Dư An, tỉnh táo lại, suy tỉnh chuyện này một cách lý trí.

Thế nhưng vừa mới tới sân bay, Mạc Nhân Tuyết đã nhịn không được thầm nghĩ, anh rời nhà đi mấy ngày thì Dư An ở nhà một mình sẽ thế nào?

Cậu có nhớ đi ngủ sớm một chút không?

Cậu sẽ không tùy ý ăn đại ngày ba bữa cái gì đó chứ?

Nếu nhà họ Lộc lại tim cậu gây sự thì liệu cậu có thể đối phó được hay không?

Anh nhịn không được cười khổ, chỉ vừa mới tới sân bay mà thôi.

Trợ lý ngồi ở ghế bên cạnh tài xế vừa mới nhận được mail báo cáo điều tra do người điều tra gửi tới, do dự nói với Mạc Nhân Tuyết: “Sếp Mạc, chúng ta đã tìm ra người xâm nhập trên Internet rồi.”

Mạc Nhân Tuyết liếc mắt nhìn một cái là nhận ra ngay biểu cảm của trợ lý có gì đó không đúng lắm, anh lấy lại tỉnh thần, hỏi: “Là ai?”

Trợ lý do dự mãi, cuối cùng vẫn phải nói: “Là cậu Hạ Dịch Khiêm.”

Mạc Nhân Tuyết sửng sốt, anh còn cho rằng mình nghe nhàm.

Hạ Dịch Khiêm? Sao Dịch Khiêm lại có dính líu với nhà họ Lộc.

Anh nhíu mày, nhanh chóng mở máy tính bảng ra xem báo cáo điều tra vừa được gửi tới.

Không ngờ Dịch Khiêm vẫn đang ở tại Nam Thành.

Sao cậu ấy không nói gì với anh?

Mạc Nhân Tuyết đọc nhanh như gió, sau cùng, ánh mắt anh dính vào một đoạn video trong báo cáo điều tra.

Anh ăn phát video, hình ảnh trong video tương đối mờ, là sân tập của Trung học Tĩnh An. Anh nhìn một chút là nhận ra ngay đồng phục của Trung học Tĩnh An, hôm qua anh vừa mới xếp đồng phục cho Dư An, bỏ vào phòng cậu xong.

Anh phóng to mấy lần hình ảnh đứa em họ trước giờ vẫn luôn coi trời bằng vung, quậy Hong Kong tới long trời lở đất, giờ lại giống như một đứa trẻ ngoan, rúc vào bên cạnh một thiếu niên khác, vô cùng ỷ lại gọi: “Anh trai…”

Thiếu niên kia chỉ có mỗi bóng lưng, nhưng dù như thế, Mạc Nhân Tuyết chỉ cần một chút này thôi đã nhận ra đó là Dư An.

Dịch Khiêm gọi Dư An là anh trai…

Động tác lướt trên màn hình của Mạc Nhân Tuyết đột nhiên dừng lại.

Anh đột nhiên nhận ra một chuyện, trong lòng giống như bị ai đó bóp chặt lại một chút rồi buông ra, vô cùng chua xót.

Dư An chính là người anh trai mà Dịch Khiêm luôn nhớ mong.

Thế nên, Dư An….

Một khi hiểu rõ quá khứ nặng trĩu đằng sau hai chữ “anh trai” đó, hơi thở Mạc Nhân Tuyết trong chớp mắt trở nên chật vật.

Dư An sợ hãi người xa lạ tới gần.

Toàn thân Dư An đều là những vết sẹo xưa cũ.

Tai phải của Dư An không nghe được gì cả.

Tất cả đều đã có đáp án.

Đó đều là những dấu vết của quá khứ cực khó lưu lại.

“Quay về…”

Lúc này trong đầu Mạc Nhân Tuyết chỉ có duy nhất một suy nghĩ, mấy chuyện như rời khỏi Nam Thành, giữ một khoảng cách với Dư An… Tất cả đều trở nên buồn cười vô cùng. Giờ phút này, anh chỉ muốn quay về bên cạnh Dư An, ôm thiếu niên đó một cái.

Thế nhưng anh gọi mãi mà điện thoại của cậu vẫn không có ai bắt máy. Dư An hiếm khí như thế, kiếu gì cậu cũng sẽ kịp thời nhấn lại cho anh biết cậu đang làm gì, sẽ không khiến người khác phải lo lắng.

Trong lòng Mạc Nhân Tuyết không hiểu sao cảm thấy hoảng hốt, anh nhanh chóng chạy tới Trung học Tĩnh An, nhíu mày nhìn làn khói mù mịt bốc lên từ sau nùi. Anh gần như quên mất hình tượng của mình, chạy như điên tới sau nùi, lối đi về phía sau núi đã bị trường học kéo dây ngăn lại.

Bên ngoài dây phong tỏa, sắc mặt Hạ Dịch Khiêm trắng bệch.

Cậu ấy ngăng dầu nhìn Mạc Nhân Tuyết, run rấy chỉ vào trong ảnh lửa, run rẩy và luống cuống nói: “Anh trai ở trong lửa.”

____

Trong ngọn lửa, Lộc Dư An giật mình, vội vàng đeo cặp sách lên, cầm điện thoại di động, xông ra bên ngoài.

Sau khi thấy rõ tỉnh hình bên ngoài, cậu mới hơi thả lỏng.

Lửa cháy không phải ở chỗ phòng học của cậu.

Dây phòng học bị bỏ hoang phía sau núi là một tòa nhà nhỏ được xây trên dốc thoải của núi. Lầu một có ba phòng học, cậu ở phòng học thứ ba sâu bên trong nhất. Còn lửa cháy lại ở phòng học đầu tiên bên ngoài cùng.

Bên ngoài căn phòng đó chất đầy những cái ghế cũ nát, bên trong đều là những loại gỗ dễ cháy, phía trước là rừng. Mấy món đồ hồn tạp đò bắt lửa tốt, ánh lửa cao ngất chiếu sáng một mảng lớn xung quanh, đang dần có xu hướng lan tràn về phía rừng cây nhỏ sau núi, ngọn lửa đỏ rực nương theo khói đen nồng đậm, không hề kiêng kỵ mà nuốt chửng xung quanh nó.

Nhưng may mà phía trước phòng học là một cái sân bị vứt bỏ, mặt đất bằng xi măng bằng phẳng, không có vật liệu dễ cháy nào, lửa còn chưa lan tới ngoài sân, cậu có thể từ sân bên ngoài tránh khỏi ngọn lửa, chạy ra khỏi tòa nhà dạy học.

Khi chạy ngang qua phòng học đầu tiên đang bị lửa cháy, cậu nhịn không được nhìn qua căn phòng đó. Tất cả đều là những âm thanh lốp bốp của lửa cháy, khói đen gần như phủ kín tất cả cửa số, từ cửa số thủy tỉnh nhìn vào bên trong phòng học, hầu như không thể thấy được gì, nhưng cửa phòng học được đóng thật chặt, không có vẻ gì là lửa bốc cháy từ bên trong, lửa bắt đầu bùng lên từ bên ngoài này.

Tai phải cậu nghe không được, trong hoàn cảnh ồn ào thế này, tất nhiên cũng không nghe thấy tiếng lửa cháy hừng hực. Lộc Dư Ninh bị lửa cháy bủa vây ở phòng học đầu tiên, hoảng hốt lo sợ gào từng tiếng, từng tiếng một…

“Dư An, Dư An… Mau cứu tôi.”

Lộc Dư Ninh trơ mắt nhìn Dư An đang lạnh lùng nhìn vào trong phòng rồi nghênh ngang rời đi.

Tia hy vọng cuối cùng trong lòng Lộc Dư Ninh bị phá hủy, cậu ta gần như tuyệt vọng nhìn ba đang bối rối trong video: “Ba, làm sao bây giờ? Không mở cửa phòng học ra được, bên ngoài đều là lửa, con sắp không thở được nữa rồi.”

Cậu ta vốn dĩ muốn tìm Dư An nói xin lỗi, chuyện đó là cậu ta làm sai, làm sai thì nên trả giá đắt, ba và anh từ trước đến này đều dạy bảo cậu ta như thế.

Cậu ta tình nguyện bỏ đăng ký đề cử của Học viện Mỹ thuật Trung ương, tặng suất đó lại cho Dư An, thế nhưng mà…

Hóa ra Dư An hận cậu ta như thế, hận tới nổi có thể trở mắt nhìn cậu ta bị lửa thiêu chết sao?

Khóe môi Lộc Dư Ninh nhếch lên thành một nụ cười khố, nhưng suy nghĩ như này cũng bình thường, dù sao trước kia Dư An cũng đã làm như vậy.

Trong video, Lộc Chính Thanh trơ mắt nhìn Lộc Dư An rời đi, vành mắt ông ta muốn nứt ra, ông ta cố gắng đẻ cảm giác hoảng hốt trong lòng xuống, tỉnh táo nói với Dư Ninh: “Con đứng sợ, ba đã báo cảnh sát rồi, sẽ có người tới nhanh thôi. Không có việc gì đâu, ba sẽ luôn ở đây với con.”

Dầu ngón tay run rẩy của ông ta lại tiết lộ, giờ phút này tâm tình ông ta không cách nào bình tĩnh được.

Thật ra đội phòng cháy chữa cháy cách trường học của Dư Ninh rất gần.

Lúc ông ta báo cảnh sát, đã có học sinh trong trường học gọi báo cảnh sát, đội phòng cháy chữa cháy đã điều động từ sớm, nhưng từ chỗ đó tới trường học xảy ra vụ tai nạn giao thông đặc biệt nghiêm trọng, xe cứu hỏa bị chặn giữa đường, lộ trình vốn chỉ cần năm phút đồng hồ giờ đã gần nửa tiếng trôi qua vẫn chưa tới.

Một đội cứu hộ khác ở gần đó muốn tới trường học phải vượt qua được đoạn đường ùn tắc nhất vào giờ cao điểm chiều tối.

Trong khoảng thời gian ngắn, đội phòng cháy chữa cháy không thể tới được.

Trong lòng Lộc Chính Thanh trầm xuống, ông ta còn còn chưa kịp hối thúc tài xế lái xe nhanh nhất có thế thì thư ký Đỗ ngồi ở vị trí kế bên ghế lái, sắc mặt âm trầm nói: “Lái nhanh lên đi!” Gã siết chặt tay thành năm đăm, rõ ràng gã đã lên kế hoạch rất tốt, đội phòng cháy chữa cháy chỉ cần năm phút là có thể chạy tới, nhưng bây giờ…

Không có chuyện gì cả, gã không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này trong lòng, lửa cháy từ bên ngoài, dây phòng học của Trung học Tình An năm đó là do Lộc thị đầu tư xây dựng, cửa kính đều dùng loại vật liệu chịu được nhiệt độ cao, chỉ cần cửa kính còn nguyên, trong thời gian ngắn lửa sẽ không đốt vào bên trong.

Sẽ không có chuyện gì đâu.

Lộc Dư Ninh ngắng đâu nhìn khỏi đặc xung quanh, ảnh lửa giống như tận thế, Cậu ta dùng sức đập vỡ kính, ý đồ muốn kéo thanh sắt của cửa số lên, nhưng phí công vô ích, thanh sắt bị hàn chặt vào khung cửa số.

Hơn nữa, cửa kính vỡ tan khiến khỏi dày đặc ở bên ngoài xộc vào trong phòng học. Khỏi đặc nồng nặc gần như lập tức khiến cậu ta thở khò khè, rồi nhanh chóng bị ngạt thở.

Cậu ta lục trong túi lấy thuốc hen suyễn ra, từ cái ngày anh cả nói không có bất kỳ ai có nghĩa vụ giúp cậu mang theo thuốc hen suyễn, tất cả mọi người nhà họ Lộc đều nhận được

mệnh lệnh rõ ràng, cấm không được mang theo thuốc, cậu ta cũng quen với việc trước khi đi ra ngoài sẽ kiểm tra thuốc hen suyễn và thuốc dị ứng. Lúc đầu cậu ta còn cho rằng mình quên mất.

Nhưng trên thực tế, kể từ ngày đó trở đi, cậu ta chưa từng quên. Cậu ta nuốt thuốc chống dị ứng xuống, cầm bình thuốc hen suyễn nhâm ngay yết hầu.

Sau khi chậm rãi xịt thuốc hen suyễn vào trong cổ họng, hơi thở cậu ta trở nên ổn định hơn, nhưng nhiệt độ không ngừng dâng cao và khỏi đặc vẫn khiến ý thức Lộc Dư Ninh dân trở nên mơ hồ. Cậu ta dùng chút sức sau cùng nói: “Ba, con sợ…”

Giống như khi còn bé, lần nào cậu ta cũng tìm ba để che chở.

Lộc Dư Ninh dẫn dần mất ý thức, điện thoại rơi trượt xuống mặt đất, trong đầu cậu ta thoáng hiện lên rất nhiều ký ức xưa…

Năm đó, khi Lộc Dư Ninh còn bé, cậu ta cũng có một gia đình hạnh phúc, có anh trai, ba và mẹ. Nhưng đột nhiên có một ngày, ba bị cảnh sát bắt đi, người mẹ luôn dịu dàng biến thành ma quỷ, luôn luôn trút hết cơn giận của bà ta lên người cậu ta, tới khi tỉnh lại, bà ta lại ôm lấy cậu ta khóc thút thít. Thậm chí khiến cậu ta sợ phải ở chung với mẹ mình, cuối cùng, mẹ cậu ta nhảy từ trên lầu cao xuống ngay trước mặt cậu ta, biến thành một màu đỏ chói mắt.

Cậu tra và anh trai bị ép phải tách ra, tuổi cậu ta còn nhỏ, bị đưa tới cô nhi viện.

Lúc đầu cậu ta được vài gia đình nhận nuôi.

Nhưng số mệnh dường như đang chơi đùa với cậu ta, mỗi lần cậu ta được nhận nuôi, không qua bao lâu thì bị trả lại với đủ các lý do.

Ví dụ như con của bọn họ không thích cậu ta.

Ví dụ như cặp vợ chồng không thể sinh đẻ được đột nhiên có đứa con của mình…

Cho nên khi Lộc Dư Nính được nhà họ Lộc nhận nuôi, cậu ta cần thận lấy lòng bọn họ, không dám hành động sai dù chỉ một chút. Cậu ta nhìn dáng vẻ của đứa nhỏ trong bức ảnh rồi cấn thận bắt chước dáng vẻ của cậu bé đó, mặc những bộ đồ có màu sắc tương tự, cần thận đóng vai, trở thành dáng vẻ mà nhà họ Lộc muốn, chỉ mong bọn họ có thể nuôi dưỡng cậu ta lâu hơn một chút,

Nhưng cho dù như thế, cậu ta vẫn bị quan như trước đây, cảm thấy một ngày nào đó bản thân sẽ bị vứt bỏ.

Có lẽ khi đứa bé kia quay về cũng là lúc bọn họ chân ghét cậu ta.

Thế nhưng, bọn họ biết tất cả mọi chuyện, anh cả sẽ lén lút nói với cậu ta, nếu cậu ta không thích màu đỏ thì không cần ép buộc bản thân phải mặc nó.

Mãi tới một lần, ba ôm lấy cậu ta phát sốt, chạy thẳng tới bệnh viện gần nhất, khi cậu ta mê man mở to mắt trong lòng ba, nhìn cái cầm râu ria lún phún của ông ta, cậu ta mới chính thức hòa nhập với nhà họ Lộc.

Cậu ta không còn cần thận từng li từng tí, mà hưởng thụ tình yêu thương giống như bất kỳ đứa nhỏ bình thường nào.

Thế nên, Lộc Dư Ninh dùng chút sức lực sau cùng của mình nói: “Ba, anh…”

“Cảm ơn mọi người…”

Lộc Chính Thanh nhìn điện thoại di động sững sờ, lo lắng, hoảng hốt gọi cậu ta: “Dư Ninh, Dư Ninh…”

____

Có điều đầu dây bên kia đã không còn âm thanh nào nữa.

Khi Lộc Dư An chạy được một khoảng cách an toàn tâm mười mấy mét, cậu mới xoay người nhìn ngọn lửa lớn bên trong phòng học bỏ hoang kia.

Trong lòng cậu có chút quái dị, cảm giác quen thuộc này lại lần nữa dâng lên.

Kiếp trước, cũng chính trong căn phòng học bỏ hoang này, Lộc Dư Nính bị anh hàng xóm nhốt trong phòng học, sau đó chỗ này ngoài ý muốn bốc cháy.

Bởi vì khu vực này đã bỏ hoang, cửa phòng học cũng không có camera, thế nên anh hàng xóm xuất hiện trong camera phía sau núi trong khoảng thời gian phòng học bị cháy mới trở thành người bị tình nghỉ nhiều nhất.

Chuyện hôm nay tương tự với lần kia tới kinh người.

Cậu không thể không suy nghĩ nhiều, chẳng lẽ…

Cậu nhịn không được nhìn ánh đèn đường ấn mình ở nơi hẻo lánh, đối diện với phòng học, nhìn thấy có mấy ánh sáng hồng chớp lỏe, lúc này mới yên lòng.

Mặc dù bây giờ và kiếp trước có chung một địa điểm, nhưng cậu cũng không phải quá đa nghi.

Không phải cậu xem thường Lộc Dư Ninh, nhưng cậu ta không phải kiểu người không thèm quan tâm tới tính mạng bản thân đế hãm hại cậu.

Hơn nữa cậu tới dây sớm một tiếng, thật ra giờ này vẫn chưa tới thời gian bọn họ hẹn nhau.

Cho nên cậu cho rằng Lộc Dư Ninh vẫn còn chưa tới.

Thế nhưng tất cả những gì cậu nhìn thấy lại tương tự với kiếp trước.

Lộc Dư An vốn nên rời đi đột ngột dừng bước, cậu xoay người đi mấy bước, rồi lại nhịn không được quay đầu nhìn lại.

Nếu thật sự giống như cậu suy đoán….

Kiếp trước, người đứng sau có thế nhốt Lộc Dư Ninh ở trong đám cháy để vu oan giá họa cho cậu, như vậy lần này gã cũng có thể làm chuyện tương tự.

Mà lần này, lửa cháy rõ ràng còn lớn hơn kiếp trước.

Cuối cùng, cậu vẫn quay đầu, đi về phía phòng học đầu tiên.

Cho dù cậu chán ghét Lộc Dư Ninh, cũng không có nghĩa Lộc Dư Ninh nên bị thiêu sống ở nơi này.

Quả nhiên trong phòng học có một cái bóng cuộn mình trong góc, đùng là Lộc Dư Ninh.

Cửa phòng học bị ai đó khóa lại từ bên ngoài, giống y như đúc với kiếp trước, mà bên trong phòng học, tình huống lúc này còn bết bát hơn so với kiếp trước mà Lộc Dư An biết.

Có điều lần này cậu cũng không lo lắng, ngược lại có cảm giác rốt cuộc bọn người kia cũng đã ra tay. Cậu nhìn ánh sáng hồng trên đèn đường ở phía xa xa, rồi mới quay lại nhìn Lộc Dư Ninh trong phòng học.

Cậu không phải thần thánh, nhưng cũng chẳng thế nào trơ mắt, thờ ơ nhìn tình cảnh trước mặt.

Cậu gào lên với người trong phòng học: “Lộc Dư Ninh, chỉ có chính cậu mới có thể tự cứu mình, tôi đếm tới mười rồi sẽ phá cửa, nếu cậu còn muốn sống thì tự mình chạy ra ngoài.”

Lộc Dư Ninh co quấp cả người, nằm ngã trên mặt đất, mí mắt giật giật.

Cửa số phòng học lâu một đều đã bị hàn khít lại, lửa đã lan vào trong phòng, lối ra duy nhất là cửa lớn bị khóa lại. Bây giờ lửa cũng đã cháy lan tới cả, khoảng cách vẫn còn một chút.

Cậu có thể thử phá cửa.

Đây là tất cả những gì cậu có thể làm được. Cậu không khỏi nhớ lại kiếp trước cậu gần như bị lửa đốt tới phế bỏ cả tay. Bây giờ, cậu chỉ có thể cứu Lộc Dư Ninh trên cơ sở vẫn bảo vệ tốt bản thân mà thôi.

Cậu âm thầm đếm ngược trong lòng…

1…..2…..3…..

Đếm ngược kết thúc, Lộc Dư An dùng chân đã văng cánh cửa đã bị lửa thiêu biến dạng, cánh cửa nghiêng lệch dẫn lửa đi qua một hướng khác, Lộc Dư An vội vàng tránh qua một bên, dùng cơ thể ngăn cản không đề cửa rơi xuống. Lửa nóng hừng hực khiến cậu không mở mắt ra nổi, nhiệt độ cực cao trong chớp mắt khiến cậu không thở được, chỉ có thể nhịn cơn đau nơi bả vai, nhanh chóng chạy thật xa.

Trong chớp mắt khi cửa được mở ra, không khí ủa vào khiến ngọn lửa nhanh chóng tràn từ bên ngoài phòng học vào bên trong, cửa phòng học cũng bị ngọn lửa vây quanh.

Cũng may cậu đã chạy ra sân bên ngoài.

Cậu yên lặng đứng ở chỗ xa nhất ở một bên sân, nhìn thế lửa che lấp cửa lớn, cậu chỉ có thể giúp Lộc Dư Ninh tới đây mà thôi.

Từ trong ngọn lửa, một bóng người thất tha thất thếu vọt từ trong ra.

Lộc Dư An thở hắt, nhẹ nhàng tóm lấy tay Lộc Dư Ninh, kéo cậu ta rời khỏi dãy phòng học.

Tới khí tới chỗ an toàn, cậu mới hết hơi hết sức thả Lộc Dư Ninh xuống đất. Cậu còn chưa kịp thở dốc đã bị một ai đó đột nhiên ôm vào lòng, người kia ôm cậu rất chặt, mùi hoa mộc

hương nhân nhạt quanh quẩn bên người, nổi bật hẳn lên trong mùi cháy khét xung quanh. Lộc Dư An sửng sốt, thả lỏng người, dựa vào người kia.

Mạc Nhân Tuyết kề trân lên trên mái tóc Dư An, khi anh nhìn thấy cậu chạy từ trong đám cháy ra, một khắc đó, hơi thở của anh dưỡng như cũng đừng lại, lần này, anh rốt cuộc cũng đã ra quyết định, anh sẽ không buông tay.

Anh làm sao có thể yên tâm để Dư An nằm ngoài tầm mắt mình, báu vật quý giá nên được bảo vệ thật kín kẽ chứ không phải mặc cho nó trải qua mưa gió.

Lúc này, xe cứu hỏa, xe cứu thương và tiếng còi của xe cảnh sát vang lên từ nơi xa.

_____

Khi Lộc Chính Thanh chạy tới thì nhìn thấy cảnh tượng này.

Lộc Dư An và Lộc Dư Ninh phân ra ngồi hai bên, bên cạnh là tro tàn sau đám cháy lớn. Mạc Nhân Tuyết và một thiếu niên không biết tên vây quanh bên cạnh Lộc Dư An, ngoại trừ quần áo cậu có vài vết đen do lửa cháy thì cả người cũng không có trở ngại gì.

Ánh mắt hai ba con Lộc Dư An và Lộc Chính Thanh đối đầu với nhau rồi lạnh nhạt dời đi.

Lộc Vọng Bắc thấy vậy muốn tiến lại gần xem cậu, nhưng tiếng rên rỉ của Lộc Dư Ninh ở bên kia truyền tới, Lộc Vọng Bắc do dự một chút vẫn đi tới chỗ Lộc Dư Ninh.

Lộc Dư Ninh bẩn thỉu, ngồi ngơ ngác trên xe cứu thương, lẻ loi một mình, sắc mặt trắng bệch. Bác sĩ trên xe cấp cứu đang xử lý nhanh các vết thương do lửa gây ra trên người cậu ta.

Lửa giận của Lộc Chính Thanh ngập đầu, khi nhìn thấy Lộc Dư Ninh, thì không còn kiềm chế được nữa.

Ông ta chịu đựng, đi thẳng tới chỗ Lộc Dư Ninh, nhìn tình hình của cậu ta. Sắc mặt Lộc Dư Ninh trắng bệch, trong chớp mắt khi cậu ta ngắng đầu, hốc mất ngập nước mắt, nhảy xuống khỏi xe cứu thương, bố nhào vào lòng ông ta: “Ba, anh cả, suýt nữa con đã cho rằng sẽ không gặp lại mọi người nữa.”

Suýt nữa cậu ta còn tưởng rằng bản thân sẽ chết trong ngọn lửa lớn đấy.

Trong lòng Lộc Chính Thanh không khỏi chua chát, oánh trách vì Lộc Dư Ninh nhận vơ tranh vẽ cũng phai nhạt đi nhiều. Trong lòng ông ta xót xa đau lòng xoa đầu Lộc Dư Ninh:

“Con đừng nói như thế! Không phải bây giờ con vẫn đang ồn lắm sao!”

Ông ta không ngờ rằng trong giây phút nguy hiểm như vậy, trong lòng Lộc Dư Ninh vẫn nhớ tới ông ta và Vọng Bắc.

Cho dù có đôi khi Dư Ninh làm sai, nhưng cậu ta vẫn là đứa con ngoan trong trí nhớ của bọn họ.

Ánh mất ông ta không nhịn được nhìn về phía Lộc Dư An, tâm tình phức tạp.

Hình ảnh Dư An lạnh lùng lướt qua Dư Ninh tuyệt vọng trong video không ngừng xuất hiện trong đâu ông ta.

Lý trí nói cho ông ta biết, Dư An không cửu Dư Ninh là có nguyên nhân, ông ta không thể cầu Dư An tha thứ cho Dư Ninh.

Nhưng nếu xe cứu hỏa không tới, ông ta không thể tưởng tượng được Dư Ninh sẽ trở nên thế nào.

Lần này có thể nói là Dư Ninh đã làm sai trước, lấy đi bức tranh của Dư An, nhưng Dư An cũng đã toại nguyện, khiến Dư Ninh thua thê thảm trả giá lớn, như vậy vẫn còn chưa đủ sao?

Cả lần ở trong nhà nữa, khi Dư Ninh thở khò khè phát bệnh, Dư An cũng hờ hững như thế. Lúc đó Dư Ninh chưa từng làm sai chuyện gì.

Trong lúc nhất thời, cho dù Lộc Chính Thanh muốn nói với bản thân Dư An không cố ý, cậu chỉ đang tức giận ngập đầu để hợp lý hóa hành vi của Dư An, nhưng trong lòng ông ta vẫn có một giọng nói nho nhỏ đang nói: Cậu thật sự là người như vậy sao?

Hay là Dư An vốn hận không thể khiến Dư Ninh chết đi sao?

Đúng lúc này, lính cứu hỏa tìm được một đoạn video đi tới, dò hỏi: “Mọi người có ai nhận biết người trong đoạn video này không. Trận lửa này hình như không phải xảy ra ngoài ý muốn, trông giống như có người cố ý phóng hỏa.” Đó là một đoạn video bọn họ điều tra ra được từ trong camera của trường học, giám sát lỗi đi duy nhất để ra sau núi.

Trong thời gian hỏa học, chỉ có người đó xuất hiện trong đoạn video.

Lộc Dư Ninh xem đoạn video, ngơ ngác lắc đầu, cậu ta không biết người này.

Lộc Chính Thanh lại sững sờ đứng nguyên tại chỗ, nhìn cánh tay đây hình xăm, ông ta xem một chút là nhận ra.

Đây không phải bạn của Dư An sao?

Trong chớp mắt, một suy nghĩ xuất hiện khiến ông ta lạnh cả sống lưng.

Chẳng lẽ là….

Chẳng lẽ lại là Dư An…

Không, không thế nào là Dư An, Dư An sao có thể làm ra chuyện thế này, cậu không có lý do gì để làm như vậy.

Thế nhưng một giọng nói khác lại nói với ông ta, không phải câu thì còn có thể là ai chứ? Sao lại có chuyện trùng hợp như vậy, người bạn kia của cậu vừa đúng lúc xuất hiện ở đây.

Ông ta nhớ rõ người bạn từ nhỏ kia của Dư An cũng bởi vì tội phóng hỏa mà vào trại giáo dưỡng.

Lính cứu hỏa chủ ý thấy vẻ mặt khác thường của Lộc Chính Thanh, bọn họ liếc nhìn nhau, hỏi: “Ông biết không?”

Ánh mắt Lộc Chính Thanh phức tạp nhìn Dư An, củi đầu nói: “Không… Tôi không biết…”

Dư An là con ông ta, ông ta không thể nào không bảo vệ cậu, có điều… Ánh mắt ông ta nhìn về phía Lộc Dư Ninh lại càng thêm áy náy.

Lộc Dư An trong tầm mắt ông ta không những không hề có chút áy náy nào với vụ này, thậm chỉ còn giống như chẳng có chuyện gì dựa vào dưới một gốc cây, lấy điện thoại ra nghịch.

Trái tim của một người làm sao có thể sắt đã đến như thế.

Rốt cuộc Lộc Chính Thanh cũng nhịn không được bước nhanh về hướng Dư An, một tay giật lấy điện thoại của cậu rồi ném nó xuống đất, có nên cơn giận, hỏi: “Con có biết con đang làm gì không? Dư Ninh là em trai con, cho dù thế nào nó cũng là một người sống sờ sờ.”

Cặp kính dày ở bên cạnh Dư An bị Lộc Chính Thanh hù dọa, cậu ấy không rõ vì sao ba Dư An không những không lo lắng cho câu mà ngược lại còn rất tức giận.

“Con không có.” Lộc Dư An bị bất ngờ ngắng đầu lên nhìn Lộc Chính Thanh không biết tại sao lại nổi giận. Cậu đừng dậy, trên lưng truyền tới cơn đau đớn kịch liệt, cả người cậu có hơi cứng ngắc, nhưng vẫn nén đau, nhặt điện thoại lên, lau tro bụi dính trên điện thoại rồi nói: “Còn nữa, Lộc Dư Ninh không phải em trai con.” Cậu chẳng muốn tốn thời gian cãi nhau với Lộc Chính Thanh, thái độ rất lạnh nhạt.

Thải độ thờ ơ này của cậu càng chọc Lộc Chính Thanh tức giận. Theo ý ông ta mà nói là cậu đang ngụy biện.

Lúc đó rõ ràng ông ta nhìn thấy lửa còn chưa cháy tới cửa, thậm chí còn cách rất xa.

Chỉ cần Dư An hơi vươn tay mở chốt cài cửa ra là có thể cứu được Dư Ninh,

Thế nhưng Dư An lại đi qua.

Câu trả lời của Dư An lúc này càng khiến ông ta thất vọng và đau khổ hơn.

Cho dù Lộc Chính Thanh tim cho Dư An chục ngàn cái cớ, ông ta vẫn không chống đỡ nói sự lạnh lẽo trong lòng lúc này. Bất kể là một con mèo hay một con chó bị giam ở bên trong cậu cũng không nên cử thể bỏ đi, huống gì đó còn là một người còn sống sờ sờ, đã từng sống chung với cậu chứ?

Thế nhưng cái Lộc Dư An quan tâm chỉ là Dư Ninh không phải em trai cậu.

“Hừ, sao lần nào cũng thế này chứ, tay Dư Ninh bị thương như thế này thì sao có thể tham gia buổi phỏng vấn ngày mai được.” Giọng nói ở phía xa truyên vào tai Lộc Chính Thanh.

Cả người Lộc Chính Thanh cứng đờ.

Đùng vậy, buổi phỏng vấn diễn ra vào ngày mai, Dư Ninh như thế này không thế nào tham gia phỏng vấn được. Nếu Dư Ninh không tham gia phỏng vấn, vậy người tham gia phỏng văn cũng chỉ có một mình Dư An.

Ông ta nhịn không được nhìn về phía Dư An, cho dù cậu đang ra sức phủ nhận, nhưng trong lòng ông ta vẫn không rét mà run. Thời gian dần dần trôi qua, ông ta bắt đầu tin vào những sự thật mà ông ta không muốn tin, những đáp án mà ông ta vira mới cật lực phủ nhận.

Cửa phòng học của Dư Ninh bị khóa lại, rốt cuộc là trò đùa ác ý của người khác, hay là…

Ý đồ của Dư An?

Sau khi Mạc Nhân Tuyết nói chuyện xong với lính cứu hỏa, anh nhìn thái độ hùng hỗ dọa người của Lộc Chính Thanh, lúc này mới đi nhanh tới, kéo Dư An ra phía sau để bảo vệ cậu, nhíu mày nói: “Dư An cần phải tới bệnh viện, mời ông nhường đường một chút.”

Lộc Vọng Bắc cũng ngăn trước mặt ba mình: “Ba, nhất định là có hiếu lâm.”

Nếu không phải Mạc Nhân Tuyết không quan tâm Dư An, sao cậu lại có thể biến thành thế này. Cơn giận trong lòng Lộc Chính Thanh càng dữ dội hơn, ông ta không quan tâm tới Lộc Vọng Bắc, nói: “Con có biết Dư An đã làm gì không? Lúc Dư Ninh bị nhốt trong phòng học rồi cầu cứu, Dư An ở ngay bên ngoài, nó nghe được, nó chỉ cần vươn tay ra một chút là có thể cứu được Dư Ninh, nhưng nó lại bỏ đi… Cứ thế bỏ đi.”

Cho dù tới lúc này, Lộc Chính Thanh vẫn giữ lại cho Lộc Dư An chút mặt mũi cuối cùng, không ở trước mặt bạn học và giáo viên xung quanh, mà nói ra chuyện cậu là người phóng hỏa.

Dù sao Dư An cũng là con ông ta.

Lộc Vọng Bắc sửng sốt, nhìn về phái Dư An, trong ánh mắt có chút dao động.

Mạc Nhân Tuyết phản bác không chút do dự: “Không thể nào.”

Cặp kinh dày bên cạnh cũng nhịn không được nhỏ giọng cãi lại: “Dư An không phải người như thế!”

Mạc Nhân Tuyết gần như bị chọc giận tới bật cười, anh đã nhìn thấy Dư An kéo Dư Ninh ra, sao trong miệng Lộc Chính Thanh lại biến thành Dư An thấy chết không cứu rồi? Anh còn đang muốn phản bác…

“Bởi vì con không nghe thấy.”

Giọng nói không lớn lâm của Lộc Dư An đánh gãy lời nói của Mạc Nhân Tuyết.

Giọng nói của cậu trong khung cảnh ồn ào lúc này trở nên không rõ ràng.

Nhưng lại khiến tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

Lộc Chính Thanh và Lộc Vọng Bắc lặng thinh nhìn Lộc Dư An, giống như không hiểu cậu nói thế là có ý gì.

Dư An nói cậu không nghe được? Sao có thể chứ?

Lộc Dư An lạnh nhạt ném số khám bệnh vào người Lộc Chỉnh Thanh, đây là kết quả kiểm tra lần thứ nhất mà hôm trưa nay cậu đi bệnh viện khám ra.

Cậu chỉ vào tai phải của mình: “Bởi vì tai này không nghe được, cho nên con không nghe thấy lời câu cứu của Lộc Dư Ninh, lý do này đủ chưa?”

Lộc Chính Thanh cho rằng bản thân nghe lầm, ông ta ngơ ngác nhìn Lộc Dư An, ánh mắt mờ mịt, tay run run, vô thức mở trang giấy mà Lộc Dư An ném cho mình.

Tờ giấy bị gấp đôi, Lộc Chính Thanh phải thử nhiêu lần mới mở được nó ra.

Trên tờ chẩn đoán bệnh chỉ có hai màu trắng và đen ghi rằng tai phải bị mất thính lực trầm trọng đã bảy năm.

Phía trên là tên của Lộc Dư An.

Tại sao Lộc Dư An lại không nghe được? Vì sao bọn họ chưa từng biết tới chuyện này?

Cặp kính dày há to miệng, đột nhiên hiểu rõ vì sao Dư An luôn nghe không rõ những gì cậu ấy nói. Có vài bạn học nói Dư An cao ngạo, không thích đáp lời người khác. Cậu muốn đi an ủi Dư An, nhưng nhìn thấy ba và anh của Dư An giống như không hề biết gì về chuyện này, cậu ấy cảm thấy không thể tin được.

Phải biết rằng cậu ấy và Dư An chỉ là bạn cùng bàn máy tháng thôi, nhưng thật ra cậu ấy đã phát hiện ra thính lực của Dư An không tốt lắm, chỉ là cặp kính dày không hề suy nghĩ tới hưởng không nghe được mà thôi.

Còn bọn họ đều là người thân nhất của Dư An, là gia đình mà sao bọn họ có thể không biết được chứ?

Đột nhiên cặp kính dày hiếu được vì sao Dư An cảm thấy khổ sở.

Mạc Nhân Tuyết lại nhịn không được lên tiếng: “Dư An.”

Lộc Dư An hiểu được sự lo lắng trong mắt Mạc Nhân Tuyết, sắc mặt cậu tái nhợt, nhưng cậu đã không còn là người không thể nào tiếp nhận được sự thật như trước nữa.

Bây giờ cậu đã có thể thản nhiên tiếp nhận sự thật này.

Mỗi chữ của Lộc Dư An giống như đánh vào trong lòng bọn họ.

Mỗi một chỉ tiết khi bọn họ ở chung với Dư An, mỗi một điểm nhỏ xíu trong quá khứ, khi bọn họ cảm thấy kỳ lạ nhưng lại xem lại nó… Ngay lúc này, tất cả đều đã có đáp án.

Mặt Lộc Chính Thanh gân như không còn chút máu nào, nhanh chóng bước tới bên cạnh Lộc Dư An, tay trái ông ta muốn chạm vào vai phải Lộc Dư An, nhưng cậu lại nghiêng qua một bên, tránh né ông ta.

Đôi mắt Lộc Chính Thanh nhìn Dư An, giờ phút này, đột nhiên ông ta ý thức được, Dư An không còn che giấu cảm giác chán ghét và bài xích trong mắt nữa.

Ông ta ở trong mắt Dư An gần như còn chẳng bằng một người xa lạ. Mỗi ông ta mấp máy, lại phát hiện chỉ mới một lúc thôi mà có họng ông ta đã nghẹn lại. Ông ta muốn hỏi rất nhiều, muốn hỏi Dư An không nghe được từ khi nào? Muốn mang Dư An tới bệnh viện tốt nhất.

Nhưng ông ta cũng không nói được câu nào thành lời.

Câu nói tiếp theo của Dư An khiến ông ta như rơi vào hầm băng.

Dư An nói: “Lộc Chính Thanh, về sau chúng ta đừng tiếp tục gặp mặt nữa, có được không?”

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 44"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online