Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 36

  1. Home
  2. Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm
  3. Chương 36
  • 10
Prev
Next

Chương 36: Bức Tranh Bị Trộm

Dù trong lòng Mạc Nhân Tuyết có nhiều suy nghĩ tới cỡ nào thì Lộc Dư An cũng chẳng có cảm nhận gì về những chuyện này.

Sáng sớm hôm sau, vẫn tiến hành huấn luyện phân đọc viết của cậu hằng ngày như trước giờ vẫn làm.

Lộc Dư An ngồi xép bằng trên thảm lông như mọi ngày, Mạc Nhân Tuyết vốn ngồi bên cạnh cậu, hôm nay lại đấy ghế gỗ ra ngôi một bên khác.

Dù anh chỉ đối ghế thôi nhưng Lộc Dư An lại không thể ngồi xếp bằng trên thảm như trước nữa, mà cần phải ngồi lên sô pha bên cạnh, dĩ nhiên giữa hai người bị ngăn cách bởi một chiếc bàn trà.

Lộc Dư An ngước lên nhìn Mạc Nhân Tuyết thắc mắc, nhưng cậu cũng không nói gì, che giấu cảm xúc trong đáy mắt.

Nhưng Mạc Nhân Tuyết lại chột dạ né tránh ánh nhìn của Lộc Dư An, dùng những câu từ không máy lưu loát nói ra lời giải thích mà anh đã lập đi lập lại trong lòng không biết bao nhiêu lần: “Ngôi thế này tiện hơn.”

Anh biết giải thích như vậy dù sao cũng hơi vô ích, suy cho cùng trước đó rất lâu họ cũng không hề thấy bất tiện gì.

Nghe câu này, cuối cùng Lộc Dư An cũng không chịu nổi mà buột miệng nói ra: “Em không muốn hỏi văn dễ này.”

Cậu im lặng một hồi rồi chỉ vào trang Mạc Nhân Tuyết đang mở ra, nói: “Chúng ta đã nói về trang này rồi.”

Mạc Nhân Tuyết khẽ họ một tiếng, ngón tay lật một trang sách qua, chỉ là vẫn chưa bắt đầu buổi luyện tập của hôm nay Lộc Dư An đã chống người lên, đứng dậy khỏi tấm thảm, lúc cậu đứng lên còn khó chịu xoay cổ chân của mình.

Mạc Nhân Tuyết lại nhạy bén nhìn thấy động tác này của cậu, anh nhíu mày hỏi: “Chân của em sao vậy?”

Cũng không phải Lộc Dư An không nhận ra sự xa cách bất thình lình của Mạc Nhân Tuyết, chỉ là sự hiếu thẳng của bản thân khiến cho cậu không thể nào tiến lên hỏi Mạc Nhân Tuyết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhưng lông cậu thấy hơi ấm ức.

Cậu thấy lúc này Mạc Nhân Tuyết trông có vẻ rất quan tâm cậu, chỉ bướng bỉnh giấu có chân trái ra phía sau, làm như không có gì nói: “Không có gì ạ.”

Làm gì có chuyện Mạc Nhân Tuyết không thấy động tác nhỏ này của Dư An, anh ngồi xổm xuống, lòng bàn tay rộng lớn nằm lấy có chân của cậu rồi nói: “Có phải có chân của em lại bắt đầu đau không?”

Dù trông Dư An có vẻ khỏe mạnh nhưng thật ra sức khỏe của cậu không dược tỉnh là tốt cho lắm, có chân của cậu cứ hễ gặp lạnh xong là hay bị đau.

Mạc Nhân Tuyết vừa nhìn đã biết có chân của cậu lại bắt đầu đau rồi, anh ngắng đầu nhìn dáng vẻ Dư An đang nhíu mày chịu đựng, lúc này anh làm gì còn nhớ mấy chuyện gì mà phải giữ khoảng cách này nọ được nữa. Anh đề Dư An ngồi yên trên ghế sô pha, vội vàng tìm túi chườm nóng chườm lên cổ chân Dư An.

Mãi đến khi làm xong mọi thứ, anh nhìn Dư An cuối cùng cũng chịu ngồi ngoan ngoãn trên sô pha, nội tâm vô thức cười khố, dường như anh chẳng thể nào giữ khoảng cách với Dư An được.

____

Thứ hai Lộc Dư An đi học, tin cậu thẳng Khải Chi Bôi đã lan khắp khói rồi.

Nam sinh đầu hạt dẻ còn vui hơn cả Lộc Dư An, thậm chí cậu ấy còn in thông báo đạt giải ra truyền đi khắp lớp, xem ra cho đến khi nào từng người trong trường Trung học Tĩnh An biết tin tức này thì cậu ấy mới chịu dừng lại dây mà.

Cuối cùng Lộc Dư An cũng không nhịn nói nữa, cướp lấy tờ thông báo quê muốn đội quân đó lại, tôm nam sinh đầu hạt dẻ và cặp kính dày đi xuống xem thành tích thị tháng.

Thành tích thì tháng đợt vừa rồi mới có vào hôm nay, bảng xếp hạng thành tích theo khôi dán trước bảng thông báo của trường Trung học Tĩnh An.

Họ còn chưa đi tới đã thấy các học sinh chen chúc nhau trước bảng thông báo, ai cũng căng thẳng tìm thứ hạng khối của mình.

Ba người họ chen vào đám đông, mặc dù Lộc Dư An cảm thấy thành tích của cậu không tệ nhưng vẫn thấy hơi căng thẳng.

Dù có thế nào, duy trì thứ hạng như lần trước chắc không thành vấn đề.

Cậu rà từ thứ hạng thì tháng đợt trước lên một trăm cái tên phía trên cũng không thấy.

Lộc Dư An thăm thở dài, nhanh chóng an ủi bản thân rằng không sao đâu, chỉ là một kỳ thi thôi mà.

Nam sinh đầu hạt dẻ và cặp kính dày nhìn nhau, thấy hơi buồn thay cho Dư An.

Cặp kính dày không cam tâm tiếp tục rà lên trên: “Không thế nào, máy lăn kiếm tra găn đây Dư An làm rất tốt mà.”

Trái lại người trong cuộc là Lộc Dư An lại thản nhiên chấp nhận, tiếp tục tìm tên mình ở máy thứ hạng phía sau, một kỳ thi tháng cũng chẳng chứng minh được gì.

Đột nhiên cặp kính dày kích động vỗ vai cậu, phấn khích hét to: “Dư An! Cậu xem thứ hạng của cậu! Ở đây này!”

Cậu nhìn theo chỗ cặp kính dày chỉ, thứ hạng của cậu nằm giữa khối, hơn gần ba trăm hạng so với lần thì tháng trước,

Ba trăm hạng!

Lộc Dư An vui vẻ cong môi cười, nhân lúc họ không để ý đã lén chụp ảnh lại.

Cậu nhìn lướt qua mấy cái tên gần tên cậu, sau đó thấy một cái tên quen thuộc ở phía trên không xa… Lộc Dư Ninh.

Thứ hạng của Lộc Dư Ninh vậy mà chỉ cao hơn cậu vài hạng? Sao lại có chuyện đó được?

Cậu nhớ rõ một điều là cho dù thành tích của Lộc Dư Ninh không phải thuộc top đầu trong lớp, nhưng cũng không phải dạng tệ.

Mà thứ hạng hiện tại của cậu ta gần như đã rớt xuống hạng trung bình của lớp A1 rồi.

Kiếp trước Lộc Dư Ninh luôn là học sinh có thành tích xuất sắc, thành tích của cậu ta chưa từng thấp cỡ này.

Nhưng dù kiếp trước không quan tâm đến tin của Khải Chi Bôi, cậu vẫn đoán được có lẽ giải thưởng của Khải Chi Bôi là do Lộc Dư Ninh giành lấy.

Rất nhiều chuyện đã khác với kiếp trước rồi.

Kiếp trước đám con cưng của trời ở Thủ đô yêu Lộc Dư Ninh ngay từ cái nhìn đầu tiên ấy, thậm chí cuối cùng còn có một nam chính khác nắm tay Lộc Dư Ninh đi hết cuộc đời, số mệnh của họ rồi vẫn sẽ như kiếp trước sao?

Tính thời gian thì thời điểm này ở kiếp trước, Lộc Dư Ninh đã bái sư thành công, lần đầu tiên đến Thủ đô với đại sư Dương rồi thể hiện tài năng, rồi gặp gỡ nam chính còn lại luôn.

Lộc Dư An vô thức nghĩ ngợi lung tung.

Cậu vừa quay đầu lại thì thấy Lộc Dư Ninh đang đứng cô đơn lẻ bóng ở cách đó vài bước chân. Thường thì bên cạnh cậu ta sẽ luôn có rất nhiều người vây quanh, dáng vẻ cô đơn thế này của cậu ta gần như chưa từng xuất hiện trong hồi ức của Lộc Dư An.

Mới một tuần ngắn ngùi, bông dưng trông cậu ta tiều tụy đi rất nhiều, tình thần chán chường, thấy thành tích của bản thân cũng không ngạc nhiên gì.

Lộc Dư Ninh đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho thành tích này rồi, cả ngày trước khi thi cậu ta toàn nghĩ về chuyện nhà họ Lộc, còn phải lo nộp tranh cho Khải Chi Bôi, mấy tuần trước ngay cả giờ học trên lớp cậu ta cũng ở trong phòng tranh, nào có lòng dạ để tập trung học hành được.

Trung học Tỉnh An là trường cấp ba trọng điểm của tỉnh, học kỳ hai của lớp mười một các lớp đã bắt đầu tống ôn tập, hiện tại đang là thời điểm thành tích tăng vọt.

Cậu ta không dành nhiều thời gian cho việc học hành, chác chân thành tích sẽ không tiên mà lùi, mà lúc này cậu ta cũng không có tâm trạng để quan tâm đến thành tích của mình.

Lộc Dư Ninh mặt mày xám xịt bấu chặt lấy cập của mình.

Sao lại gặp Lộc Dư An ở đây chứ?

Trong cặp của cậu ta đang đựng bức tranh ấy.

Có lẽ vì có tật giật mình, dù cho Lộc Dư Ninh biết Lộc Dư An chẳng hề hay biết gì về việc này, cậu ta cũng không dám nhìn vào mắt Lộc Dư An, thậm chỉ còn sợ đột nhiên Lộc Dư An lại phát hiện ra bức tranh trong cặp của cậu ta.

Cậu ta cũng không muốn mạo hiểm mang bức tranh này đến trường đâu, chỉ là bây giờ cậu ta tìm hết tài liệu rồi cũng không thể nắm chắc được cách vẽ mà Lộc Dư An sử dụng.

Lộc Dư Ninh không thể không lấy bức tranh đó ra quan sát rồi học theo bất cứ lúc nào, nhưng lại sợ ba và anh phát hiện nên chỉ có thể luyện tập trong đêm khuya.

Một hai lần làm vậy còn đỡ, làm lâu thì họ cũng phát hiện điều bất thường, thậm chí hôm nay họ còn ẩn ý bảo cậu ta đừng thức khuya ở trong phòng tranh nữa, chủ ý nghỉ ngơi.

Cửa phòng tranh thường sẽ không bị khóa, cậu ta sợ ba và anh trai nghi ngờ nên cũng không dám đột nhiên đi khóa cửa như thế, dù ba và anh tôn trọng sự riêng tư của cậu ta nên chưa từng mở ra, nhưng lỡ như thì sao?

Lỡ như ba và anh đi vào ngay lúc cậu ta không có ở nhà, nhìn thấy bức tranh đó đột nhiên nhận ra có lẽ bức tranh này là Dư An vẽ thì cậu ta biết làm sao?

Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có phòng tranh của trường là nơi an toàn nhất.

Phòng tranh là của mình cậu ta dùng, ngày thường chỉ có cậu ta đến, hơn nữa còn có thể khóa lại.

Có điều cậu ta không ngờ cậu ta vừa cho tranh vào cặp thì đụng phải Lộc Dư An.

Lộc Dư An nhíu mày nhìn Lộc Dư Ninh, không nói chuyện với cậu ta, giữa cậu và Lộc Dư Ninh không có gì để nói hết.

Mà đúng vào lúc này, giáo viên trường gỡ áp phích Lộc Dư Ninh tỉng đạt giải thưởng dán trên bảng thông tin ở công trường vào mấy tháng trước xuống để dán poster Khải Chi Bôi của Lộc Dư An lên.

Tờ poster in hình Lộc Dư Ninh bị vứt lẻ loi trên đất như rác.

Hai người không hẹn mà cùng nhìn bức ảnh ấy.

Cảm xúc phức tạp thoảng hiện trong mắt Lộc Dư Ninh.

Nam sinh đầu hạt dẻ và cặp kính dày thấy vậy vội vàng đi đến bên cạnh Lộc Dư An, chơi chung với Lộc Dư An lâu rồi nên họ cũng biết ít nhiều mấy chuyện giữa Lộc Dư An và Lộc Dư Ninh, sau khi hiểu con người của Dư An, bọn họ cũng không thể tưởng tượng nổi tại sao lúc Dư An ở lớp A1 lại có dáng vẻ khác được cơ chứ.

Nếu nói hoàng tử nhỏ được Trung học Tĩnh An công nhận – Lộc Dư Ninh này không có liên quan gì trong mấy tin đồn này, còn lâu họ mới tin.

E là Lộc Dư An lại chịu thiệt thòi rồi đây, họ lo lắng nhìn Dư An.

Nhưng Lộc Dư An lại đưa mắt ra hiệu họ yên tâm đi.

Rõ ràng Lộc Dư An không làm gì cả nhưng Lộc Dư Ninh lại chột dạ siết chặt cặp lùi về sau hai bước, trông cứ như Lộc Dư An dẫn theo hai người kia chặn đường Lộc Dư Ninh vậy. Nhưng lần này, mấy người lớp A1 đi theo xem thành tích cũng chỉ nhìn nhau rồi đứng nhìn từ xa, không mặc kệ bỏ đi nhưng cũng không đến gần.

Hạ Dịch Khiêm lại như không thấy bầu không khí kỳ quặc này, mỉm cười lao vút tới bên cạnh Lộc Dư An thân thiết nói: “Anh ơi, em thấy thành tích của anh rồi, anh giỏi thật đấy!”

Lộc Dư An thôi không nhìn Lộc Dư Ninh nữa, khóe miệng cũng vô thức cong lên, cậu nói: “Khiêm Khiêm cũng giỏi lâm.”

Lúc này cậu còn có ý xem thành tích của Khiêm Khiêm, nằm ở top trên cùng cả bảng thành tích, cũng được tỉnh là top đầu của lớp A1.

Nghe Lộc Dư An nói vậy, mất Hạ Dịch Khiêm sáng lấp lánh, ngại ngùng cười nói: “Anh giỏi như thế, sau này chắc chân thành tích sẽ ngày càng cao hơn.”

Hạ Dịch Khiêm được anh khen thì thật lòng cảm thấy lúc này là khoảnh khắc tuyệt với không gì bằng, điều bất cập duy nhất đó là….

Cậu ấy nghiêng đầu nhìn Lộc Dư Ninh chướng mắt gân đó, nhìn châm chẩm vào chiếc cặp cậu ta đang ôm chặt, híp mắt lại, cong môi tiến lên thân thiện nói: “Lộc Dư Ninh, cậu cũng ở đây à? Ủa, trong cặp của cậu có gì vậy? Không phải chúng ta vẫn chưa tan học sao?”

“Để tôi cầm giúp cậu nhé?” Nói xong cậu ấy thò tay ra muốn lấy cặp của Lộc Dư Ninh, cậu ấy thấy hơi tò mò trong chiếc cặp ấy đang giấu cái gì mà lại khiến Lộc Dư Ninh giữ kỹ thế?

Đúng vào khoảnh khắc đầu ngón tay cậu ấy móc vào cặp, Lộc Dư Ninh rút cặp ra.

“Không cần.” Sao Lộc Dư Ninh có thể đế Hạ Dịch Khiêm cầm chứ, cậu ta liên tục tránh né, nhắm mắt nhắm mũi nói: “Là một vài họa cụ, tôi mang đến phòng tranh.”

Cậu ta tránh Hạ Dịch Khiêm còn không kịp ấy, cậu ta đã biết Hạ Dịch Khiêm luôn chĩa mũi nhọn vào cậu ta là vì Lộc Dư An.

Không phải cậu ta không muốn giữ khoảng cách với Hạ Dịch Khiêm, nhưng Hạ Dịch Khiêm lại là người hai mặt, hễ ở trước mặt các bạn thì thân thiết với cậu ta, một khi người đi là cay nghiệt ác độc.

Thậm chí bây giờ đa số bạn học trong lớp đều thấy cậu ta và Hạ Dịch Khiêm rất thân nhau, chịu thiệt vài lần trong tay Hạ Dịch Khiêm, cậu ta cũng dần hiểu ra cho dù ở sau lưng mọi người Hạ Dịch Khiêm có làm cái gì đi chăng nữa thì trước mặt mọi người cậu ta vẫn không thể làm căng với Hạ Dịch Khiêm.

“À là vậy hả.” Hạ Dịch Khiêm cười mỉm chi nhìn cặp của Lộc Dư Ninh, khi ngẩng đầu lên thì trông thấy Lộc Dư Ninh căng thẳng nhìn mình, cậu ấy phì cười: “Dư Ninh, cậu đừng căng thẳng thế chứ, làm như tôi muốn cướp cặp của cậu không bằng.”

Hạ Dịch Khiêm cười tươi rói quay lại gác đầu lên vai Lộc Dư An, đấy anh trai nói: “Anh ơi anh à! Lần này em thi rất tốt, đúng chứ? Em muốn anh thưởng của em một cây kem thì em mới vui.”

Cậu ấy không thèm lãng phí thời gian với Lộc Dư Ninh đâu.

Lộc Dư An bất lực bị Hạ Dịch Khiêm đấy đi, một nhóm người cười đùa đi đến căn tin trường.

Lộc Dư Ninh cũng thở phào, ôm cặp của mình quay người đi đến phòng tranh.

Thế nên cậu ta không thấy cảnh sau khi đi được mấy bước thì Hạ Dịch Khiêm đã dừng lại, quay đầu nhìn bóng lưng Lộc Dư Ninh rời đi, cậu ấy thôi cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn Lộc Dư Ninh khuất bóng khỏi tầm nhìn rồi lặng người trầm ngâm.

Rốt cuộc trong cặp Lộc Dư Ninh có thứ gì mà lại khiến cho cậu ta coi như bảo bối mà giấu kỹ như thế? Chắc chắn cậu ấy phải đi làm rõ.

Mà áp phích của Lộc Dư Ninh bị người ta vứt dưới đất như rác bị gió thổi lật lên vài cái trong gió, cuối cùng bay qua cổng trường rơi trước mũi giày của một người.

Người đó lại củi xuống nhặt tờ áp phích của Lộc Dư Ninh lên, ngón tay vuốt ve lau bụi trên mặt Lộc Dư Ninh, cẩn thận gấp tờ poster lại rồi nâng niu bỏ vào trong túi áo của mình.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 36"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online