Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 30
Chương 30: Hen Suyễn
Beta: Nhật Hạ
Lộc Dư An đuổi theo chạy ra ngoài, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng người kia, người đó mặc đồng phục trường trung học Tĩnh An, chiều cao gần bằng với cậu.
Ánh mắt của người đó hướng về phía cậu.
Lộc Dư An không nghĩ ngợi nhiều, vội vàng đuổi theo nhưng vẫn chậm một bước. Khi cậu đuổi tới ngã rẽ của con hẻm nhỏ, đã không nhìn thấy người đó.
Thực ra, đây không phải là lần đầu Dư An có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm. Ở trường học, cậu thường xuyên có cảm giác như vậy, nhưng mỗi khi quay lại, cậu đều không thấy ai.
Cậu gần như chắc chắn có người theo dõi mình, chỉ là cậu không biết người đó là ai. Làm vậy có mục đích gì?
Nhưng mà, Lộc Dư An luôn cảm thấy ánh mắt đó có một sự quen thuộc, giống như đã từng gặp đâu đó trước đây.
“Meo~ Meo~.”
Chú mèo nhỏ trong ngực Lộc Dư An vì mới bị sốc nảy nên nép vào trong lồng ngực, hai chân trước của nó cấu lấy quần áo cậu. Lộc Dư An âu yếm vuốt ve lưng mèo, đồng thời chìm vào dòng suy nghĩ của mình.
Lúc này, Mạc Nhân Tuyết đuổi theo, hai mày anh nhíu lại nhìn xung quanh một lượt. Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại ở camera giám sát đầu hẻm và nói: “An An, ở đây có camera giám sát. Anh đi điều tra sẽ biết được người đó là ai.”
Lộc Dư An ngẩng đầu nhìn theo hướng anh chỉ, rồi lắc đầu nói: “Không cần.” Tầm quan sát của camera đó cực kỳ hẹp, không thể ghi lại nhiều hình ảnh. Cậu thấy được bóng lưng người kia, rất cẩn thận đội theo mũ, mà tầm nhìn của camera có hạn, chắc chắn sẽ không quay được cái gì.
Chỉ cần người kia tiếp tục đi theo cậu, một ngày nào đó cậu sẽ bắt được.
Mạc Nhân Tuyết cũng không kiên trì thêm. Anh hiểu rằng thiếu niên không phải là một người ỷ lại vào sự bảo vệ của người khác.
Tuy nhiên, Mạc Nhân Tuyết cũng không có ý định bỏ qua như vậy. Lối vào hẻm của các con phố xung quanh đều có camera giám sát. Chỉ cần anh chậm rãi điều tra, vẫn có thể tìm ra manh mối của người kia. Chỉ có điều, Mạc Nhân Tuyết không có ý định nói cho Dư An.
“Meo~ Meo ô~”
Con mèo cam nhỏ trong lòng Lộc Dư An run rẩy cái đầu lông xù, vươn chân trước ghé vào cánh tay cậu. Đôi mắt ngập nước nhìn hai người, kêu nũng nịu.
Đại khái là do còn nhỏ tuổi, chú mèo hiện tại so với lúc Lộc Dư An nhặt được ở kiếp trước còn nũng nịu hơn nhiều.
Một lần nữa tìm được mèo con, trong ánh mắt Lộc Dư An không giấu nổi niềm vui mà mang theo ý cười, khóe miệng cũng tự nhiên nhếch lên. Hiện tại, cậu bình tĩnh hơn, mới bắt đầu suy nghĩ vấn đề chăm sóc cho mèo quýt nhỏ.
Dù sao hiện tại cậu cũng ở trong nhà Mạc Nhân Tuyết, nuôi mèo quýt nhỏ cũng không tiện. Gương mặt Lộc Dư An lộ ra vẻ rối rắm, giương mắt nhìn Mạc Nhân Tuyết.
Tuy rằng, nam nhân chỉ mặc áo sơ mi màu trắng, nhưng ngũ quan lạnh lùng, khí chất của anh ngăn cách ngàn dặm với người ngoài. Chi dù hiện tại cậu đã biết Mạc Nhân Tuyết ôn nhu, nhưng trong mắt cũng như toàn thân cậu vẫn lộ ra vẻ rụt rè đối với anh. Thậm chí, ngay cả khi cùng chú mèo quýt xuất hiện trong cùng khung hình anh vẫn mang vẻ không hợp.
Lộc Dư An lặng lẽ nuốt lời muốn hỏi Mạc Nhân Tuyết “Có thể nuôi mèo quýt hay không?” vào trong bụng. Cậu có thể tìm chỗ gửi nuôi mèo con một thời gian, đợi đến khi cậu có thể dọn ra ngoài ở, mới mang mèo con theo.
Thế là Lộc Dư An ôm mèo con, ngước mắt nhìn Mạc Nhân Tuyết nói: “Có thể để chú Vương đưa em đến bệnh viện thú cưng không?”
Mạc Nhân Tuyết nhìn thiếu niên cẩn thận từng li từng tí ôm mèo quýt, bộ dáng vô cùng yêu thích. Anh có chút ngoài ý muốn, vì thiếu niên hiếm khi biểu lộ niềm vui rõ ràng như vậy. Nhưng đây mới chính là hình ảnh phù hợp với tuổi của cậu.
Trong đôi mắt đen nhánh của anh toát lên sự ôn nhu. Anh xác nhận nói: “Đi bệnh viện thú cưng trước sao?” Sau khi im lặng một chút, anh tiếp tục nói: “Vậy cũng được, trước tiên đi bệnh viện thú y, lại mang mèo nhỏ đi cửa hàng thú cưng mua đủ đồ.”
Cửa hàng thú cưng? Mua sắm?
Cuối cùng, Lộc Dư An cũng nhận ra được vấn đề, cậu kìm không được dừng bước, ánh mắt sáng lên, liên tục xác nhận: “Anh nói là… Em có thể nuôi nó sao?”
Lời này ngược lại khiến Mạc Nhân Tuyết sửng sốt. Một lát sau, anh mới ngước mắt lên rồi bật cười trả lời cậu: “Chẳng lẽ em không muốn sao?” Giọng anh ngừng lại, nhìn ánh mắt sáng lên của thiếu niên, anh trêu đùa nói: “Vậy chúng ta cũng có thể đưa nó về lại chỗ khi nãy.”
“Không, không, không.” Lộc Dư An sợ Mạc Nhân Tuyết đổi ý, vội gật đầu. Khóe miệng cậu không nhịn được nhếch lên độ cong đẹp mắt.
Mạc Nhân Tuyết nhìn thấy, trong lòng tràn lên vui sướng nhàn nhạt, khóe miệng cũng nhịn không được cong lên.
Mắt thấy hai người đã đi tới đầu hẻm.
Ý cười của Lộc Dư An còn chưa biến mất khỏi khóe miệng, Mạc Nhân Tuyết lại đột nhiên ngừng lại vươn tay túm lấy cậu.
Cậu cảm thấy mỹ mãn ôm mèo con, nhìn về phía anh với vẻ khó hiểu, rồi nhìn theo hướng anh chỉ.
Lộc Chính Thanh đang đứng đợi ở đầu hẻm chờ cậu.
Tâm trạng tốt của Lộc Dư An ngay lậo tức không còn. Đối với Lộc Chính Thanh, cậu chỉ còn lại sự chán ghét sâu sắc. Cậu nghĩ rằng bản thân đã nói rất rõ ràng, ông ta cần gì phải cố gắng thay đổi suy nghĩ của cậu.
Mâu thuẫn giữa cậu và Lộc Dữ Ninh gần như rất khó giải quyết.
Có lẽ đã từng có biện pháp, khi cậu mới trở lại nhà họ Lộc, nhưng bỏ lỡ chính là bỏ lỡ.
Cho tới bây giờ cậy cũng không hối hận về thái độ của mình đối với Lộc Dữ Ninh. Cậu không thể giả vờ như không nhìn thấy cậu ta, nếu như có thể làm được, kiếp trước cậu đâu có phải rơi vào kết cục như vậy. Kiếp trước, cho đến trước khi chết, cậu cũng không hối hận với những việc cậu đã làm với Lộc Dữ Ninh.
Huống chi…
Ánh mắt Lộc Dư An tối sầm lại, không nhịn được sờ tai phải của mình. Cậu và Lộc Dữ Ninh đi tới bước đường ngày hôm nay, thực ra đã sớm được định trước.
Chỉ là nghĩ việc phải đối mặt với Lộc Chính Thanh, cậu không khỏi thở dài, nhưng cậu chưa bao giờ là người trốn tránh.
Cậu đang định tiến lên…
Mạc Nhân Tuyết lại thờ ơ vươn tay chắn trước mặt cậu.
Lộc Dư An khó hiểu quay đầu nhìn lại, anh đang làm gì vậy?
Mạc Nhân Tuyết thấy rõ sự chán ghét và mỏi mệt trong mắt thiếu niên. Sống lưng đơn bạc của cậu vẫn thẳng tắp, như thể lúc nào cũng chuẩn bị sẵn sàng gánh vác mọi thứ. Dường như thế giới của cậu chưa từng chỗ nào cho sự trốn tránh hay lùi bước.
Làm cho người ta đau lòng.
Mạc Nhân Tuyết lên tiếng: “An An, em không nhất định phải ép buộc bản thân đối mặt với mọi chuyện.”
Cậu không khỏi bất ngờ khi nghe những lời nói của anh.
Dường như chưa bao giờ có ai nói với cậu những lời như vậy.
Lộc Dư An muốn trả lời lại, nhưng cổ họng như bị cái gì chặn lại, cậu há miệng mà không biết nên bắt đầu từ đâu.
Không, không phải như vậy. Nếu cậu không tự mình đối mặt với mọi chuyện, thì còn ai sẽ tới giúp cậu đây?
Mà cậu còn chưa kịp nói bất cứ lời nào.
Mạc Nhân Tuyết không bộc lộ biểu cảm gì, vẫn lạnh lùng như trước, nhưng anh lại nói với Lộc Dư An: “Ở chỗ này chờ anh.”
Sau đó Mạc Nhân Tuyết đi về phía Lộc Chính Thanh.
Lộc Chính Thanh đưa lưng về phía Lộc Dư An, vì vậy ông cũng không biết cậu ở nơi nào. Cậu cũng không thấy rõ mặt Lộc Chính Thanh.
Bọn họ cách nhau quá xa, Lộc Dư An cũng không nghe được nhưng gì họ đang nói. Cậu chỉ ôm chặt mèo nhỏ, chờ ở chỗ Mạc Nhân Tuyết đã dặn, chăm chú nhìn bọn họ từ xa.
Nhưng cuối cùng, Lộc Chính Thanh cũng rời đi.
Trên xe trở về, Lộc Dư An ôm mèo con còn Mạc Nhân Tuyết ngồi ở ghế sau. Mèo con kiên nhẫn cắn áo khoác tây trang màu đen của anh, còn cậu có chút thất thần, không biết đang nghĩ gì nữa.
Đột nhiên, Lộc Dư An đột ngột quay đầu hướng Mạc Nhân Tuyết hỏi: “Anh có cảm thấy em đối với Lộc Dữ Ninh rất quá đáng không?” Giọng điệu cậu tuy hời hợt, nhưng tay đang không ngừng vuốt ve lưng mèo con bỗng dừng lại. Ngay cả hơi thở cũng trở nên nhẹ nhàng, cậu đang đợi Mạc Nhân Tuyết trả lời.
Mèo con nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hai chủ nhân.
Cậu hỏi vấn đề này một cách đột ngột.
Nhưng Mạc Nhân Tuyết cũng chỉ sững sờ một lát, rồi nhìn vào sự thấp thỏm ẩn sâu trong mắt thiếu niên. Sau một chút suy nghĩ, anh trịnh trọng nói: “Không.”
“Anh chỉ cảm thấy em nhất định phải chịu ấm ức vô cùng lớn. Mới có thể đối xử với Lộc Dữ Ninh như vậy.”
Nếu không một đứa bé, ngay cả trời mưa, chỉ có một cái ô cũng sẵn sàng chia sẻ với mèo con, chó con ven đường. Làm sao có thể chán ghét sự tồn tại của một người khác đến thế?
Lộc Dư An lại nở rộ nụ cười vui vẻ, cảm thấy hài lòng ôm mèo con vào trong ngực.
Thực ra, cậu đã nghe Mạc Nhân Tuyết nói câu kia lần thứ hai.
Lần đầu tiên là Mạc Nhân Tuyết nói với Lộc Chính Thanh. Ở đầu ngõ, cậu nhìn thấy đôi môi của anh từ xa và hiểu được lời nói của anh.
Lần thứ hai là vừa rồi.
Bởi vì, cậu thật sự rất muốn Mạc Nhân Tuyết chính miệng nói lại với cậu mà thôi.
_______________
Đinh Đinh Đinh…
Tiếng chuông tan học buổi trưa vang lên. Phòng học lập tức trở nên ồn ào.
Bạn học đầu hạt dẻ vò đầu bứt tai lấy điện thoại di động ra, một lần lại một lần tra xét kết quả trận đấu của Khải Chi Bôi.
Hôm nay, thành tích cuộc thi sẽ có, tuy rằng cậu không có hy vọng gì, nhưng lỡ như kết quả tốt thì sao? Có thể lấy được một giải thưởng ưu tú cũng là một chuyện đáng tự hào.
Đáng tiếc cậu làm mới kết quả mãi mà vẫn không thấy có.
Những bức tranh của bạn cùng phòng vẽ đã lần lượt được trả về.
Chỉ có cậu vẫn không có tin tức gì.
Cậu gọi điện thoại hỏi qua tổ thi đấu, ngoại trừ tác phẩm đạt được giải vàng, những tác phẩm khác đều đã được gửi đi. Nếu như còn chưa nhận được, có thể chuyển phát nhanh đã bị lạc mất trên đường di chuyển rồi.
Đầu hạt dẻ nhét điện thoại di động vào trong ngăn kéo, cả người ngồi phịch trên ghế, thở dài thật dài. Bức tranh cậu vẽ mất cũng không sao, nhưng bức tranh Dư An vẽ cho cậu nhất định phải được gửi về. Lỡ như làm mất, ngay cả khóc cậu cũng không biết phải khóc ở đâu.
Chỉ nghĩ đến như vậy, hiện tại cậu đã bắt đầu hối hận.
Cậu quay đầu nhìn Lộc Dư An đang tập trung làm bài thi toán, nghiêm túc hỏi: “Dư An, nhà tôi tổ chức sinh nhật âm lịch và dương lịch cho tôi. Cậu có thể tặng tôi thêm một bức tranh nữa được không?”
Cô gái tóc đuôi ngựa ngồi bên cạnh lườm cậu một cái, nói: “Cậu mơ đẹp lắm, không thấy Dư An đang làm bài thi sao? Làm gì có thời gian để ý đến cậu.” Thật ra, lúc đầu cô cũng không thích Lộc Dư An chuyển đến lớp, nhưng theo thời gian trôi qua, cô cảm thấy học sinh cá biệt tiếng tăm lừng lẫy này, thật ra không giống như trong truyền thuyết.
Mỗi buổi trưa lúc người khác đang nghỉ ngơi, Lộc Dư An luôn kiên trì làm các loại bài thi. Cậu học tập nghiêm túc lại khắc khổ, làm người cũng rất sảng khoái và lưu loát.
Rốt cục, Lộc Dư An đem câu cuối cùng của bài viết tiếng Anh viết xong, mới tạm dừng ứng dụng bấm giờ của điện thoại di động. Cậu nhìn thời gian, giải toàn bộ bài thi không có vượt qua 120 phút, xem như đạt tiêu chuẩn. Cậu thở phào nhẹ nhõm, đặt bút nước màu đen xuống, rồi không nhanh không chậm nhìn đầu hạt dẻ trả lời: “Không được.”
Từ sau khi tiếp nhận huấn luyện can thiệp rối loạn đọc viết, cậu có thể cảm nhận được rõ ràng năng lực đọc của mình tiến bộ. Đặc biệt là môn tiếng Anh, trước kia học vô cùng vất vả, bây giờ đã đỡ hơn rất nhiều.
Đầu hạt dẻ kêu rên một tiếng, hối hận vì đã làm như vậy.
Ủy viên thể dục Lâm Khắc Hồng cầm bảng sắp xếp trận đấu, hào hứng vỗ vào bàn Lộc Dư An nói: “Dư An, hôm nay trận đấu bóng rổ sẽ bắt đầu. Buổi chiều, chúng ta sẽ thi đấu. Nhưng hết lần này tới lần khác, thành viên trong đội đều bị thương. Lão tử vừa mới bị trật chân, vì vậy chúng ta chỉ có thể dựa vào cậu!”
___________________
Giải bóng rổ năm nay của trường trung học Tĩnh An cũng đã bắt đầu.
Năm ngoái, lớp bọn họ bị lớp một đánh bại. Vòng thi đấu đầu tiên năm nay lại bị cầm hòa. Vốn định rửa sạch mối nhục trước đây, nhưnh không ngờ trước khi thi đấu hậu vệ Từ bị trật chân, chỉ có thể nhờ Dư An thi đấu.
Huống chi, lớp một vẫn luôn theo dõi bọn họ từ xa. Bình thường, họ đã bị cho là kém cỏi nên rất tức giận, đang muốn nhân cơ hội này khôi phục lại vị thế của mình.
Lộc Dư An nhìn bảng sắp xếp trận đấu, hôm nay lịch thi đấu là lớp 13 VS lớp 1. Cậu nhíu mày, không muốn lại tiếp xúc với những người lớp một, vì những điều đó chỉ mang lại cho cậu những kí ức không tốt.
Chẳng qua, khi nhìn ánh mắt chờ đợi lại đáng thương của cầu thủ bóng rổ bên cạnh, cậu không thể nói lời từ chối: “Được rồi.” Cuối cùng, cậu nhận lời.
Cậu thường xuyên cùng bọn họ chơi bóng nên có sự ăn ý nhất định, cho nên cậu là ứng viên phù hợp nhất.
Chỉ là vừa nghĩ đến lớp 1, Lộc Dư An lại luôn có một dự cảm không tốt.
Trước khi trận đấu bắt đầu, Lộc Dư An tránh đám đông, lặng lẽ đi vào phòng thay đồ thay quần áo.
Cậu vừa mới thay quần áo đi ra, liền thấy Lộc Dữ Ninh đứng trong phòng thay đồ chờ cậu.
Tình huống của Lộc Dữ Ninh cũng không tốt lắm. Bởi vì có chút khẩn trương nên hai tay cậu ta đan vào nhau, sắc mặt trắng bệch, môi cũng hơi tím tái.
Lộc Dư An lui về sau một bước, quan sát khuôn mặt có vẻ không thở nổi của Lộc Dữ Ninh, rồi cau mày nói: “Cậu ở đây làm gì?”
Trong phòng thay quần áo tương đối nóng nực, thực ra không thích hợp cho Lộc Dư An ở lại.
Lộc Dữ Ninh cắn môi nhìn cậu, chần chừ một lát rồi nói: “Em muốn anh về nhà. Ba và anh trai đều rất nhớ anh.” Sau khi nói xong, y lại vội vàng bổ sung: “Chỉ cần anh không tức giận, đồng ý về nhà. Anh muốn em làm cái gì cũng được.”
Ánh mắt cậu ta nhìn Lộc Dư An chân thành, tha thiết cũng không hề có chút giả tạo. Đôi mắt như nai con nổi bật trên sắc mặt trắng bệch, trông càng thếm đáng thương.
Lộc Dư An không chút suy nghĩ ngay lập tức từ chối: “Tôi sẽ không trở về.”
Nhưng lời nói của cậu tựa hồ kích thích Lộc Dữ Ninh.
Cảm xúc cậu ta kích động, muốn nói cái gì, nhưng chưa kịp nói ra, đột nhiên cậu ta thở hổn hển, phát ra âm thanh giống như ống thổi. Hai tay cậu ta che cổ họng, như thể việc thở ra đột nhiên trở nên vô cùng khó khăn.
Gần như Lộc Dư An hiểu ngay.
Chẳng biết Lộc Dữ Ninh ở nơi chết tiệt nào tiếp xúc với nguyên nhân gây dị ứng, bệnh hen suyễn cấp tính tái phát.
Cho dù cậu có chán ghét cậu ta cũng không thể bỏ mặc.
Cậu vội vàng tiến lên đỡ Lộc Dữ Ninh, bảo cậu ta ngồi xuống gần cửa sổ phòng thay quần áo. Sau đó, cậu mở cửa sổ ra ,kéo cổ áo Lộc Dữ Ninh rồi lục lọi tất cả túi áo trên người cậu ta. Sau đó, sắc mặt cậu lập tức trầm xuống.
Bởi vì túi Lộc Dữ Ninh trống không.
Cậu ta không mang theo thuốc.