Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm - Chương 17

  1. Home
  2. Vạn Người Ghét Anh Đây Không Làm
  3. Chương 17
  • 10
Prev
Next

Chương 17: Thiên Phú

Beta: Ciedyy

——-

Lộc Dư An dừng bước, nhìn về phía ông cụ.

Ông cụ đang nhìn chằm chằm ông chủ, cho nên không chú ý động tĩnh bên này.

Ông chủ chỉ lo bán tranh, đầu cũng không ngẩng lên thuận miệng nói: “Lý Nguyệt Phùng? Nghe quen quen hình như tôi từng nghe nói qua…”

“Cách đây không lâu con cháu nhà tôi đã mua bức của ông ấy ở cửa hàng các ông, ông chủ còn nhớ chứ?” Ông lão chống gậy kích động nghiêng người về trước, vội vàng bổ sung

Ông chủ lập tức nhớ tới chuyện kia.

Người mua bức tranh rất sảng khoái, giá cả lại cao, cũng yêu cầu ông tìm hiểu về thông tin của Lý Nguyệt Phùng.

Ông lấy tiền thì làm việc, đi khắp nơi hỏi về người đó, thế nhưng nhân viên phụ trách thu tranh năm đó ở Chiếu Đức Trai đều đã qua đời, người biết Lý Nguyệt Phùng cũng không nhiều, lăn qua lộn lại cũng chỉ tìm được một người làm đã từng gặp Lý Nguyệt Phùng vài lần, ông chủ chỉ cho rằng ông cụ là thích tranh của Lý Nguyệt Phùng, cho nên muốn tìm hiểu tình huống của họa sĩ.

Ông vội vàng gọi nhân viên lại đây.

Nhân viên kia vò đầu nói: “Tôi cũng là đi theo thầy gặp qua ông Lý vài lần, nếu không phải là tôi cùng thầy nhập kho, thì sẽ không thể biết Lý Nguyệt Phùng mà các người nói chính là ông Lý.”

Anh ta dừng lại, ngẫm lại ký ức rồi nói: “ông Lý ấy à, ông ta tính tình kỳ quái, không thích nói chuyện với người khác, thân thể cũng không được tốt, mắt của ông mỗi năm lại trở nên mờ hơn”

Ông cụ run rẩy nói: ” Cậu nói mắt ông ấy không nhìn thấy?”

Nhân viên thổn thức nói: “Đúng vậy, haizz cuộc đời của ông cụ rất đáng thương, một người già sống khổ không nơi nương tựa, tranh cũng không có người mua, mấy năm trước tôi thấy ông ta một mình đẩy xe ở cửa tàu điện ngầm và sân bóng rổ bán tạp hoá, hai năm nay không thấy nữa, cũng không biết hiện tại thế nào.”

“Không thể nào!” Ông lão gần như phản bác lại ngay lập tức, lão không thể nào tin được những gì cậu nhân viên kia nói.

Đại đệ tử và cháu ngoại chưa bao giờ nói qua những chuyện này.

Trong sư môn ông yêu thương nhất là tiểu sư đệ, trong thế hệ này là người có năng khiếu xuất chúng nhất, làm sao có thể khốn khổ đến như vậy?

Sao lại tình nguyện ra nông nỗi đó cũng không chịu về nhà chứ!!

Tiểu sư đệ so với ông kém gần 20 tuổi, mặc dù nói là sư đệ, nhưng do một tay ông nuôi lớn, được ông xem như đứa con của mình.

Tiểu sư đệ tức giận rời đi bao nhiêu năm, ông liền nóng ruột nóng gan bấy nhiêu năm. Trời nam biển bắc, chỉ cần có tin tức của sư đệ ông liền lập tức đi tới.

Mỗi khi nhớ đến sư đệ, ông luôn nghĩ sư đệ dựa vào thiên phú tài hoa, tất nhiên cuộc sống sẽ không quá kém, chỉ có như vậy, ban đêm ông mới có thể miễn cưỡng ngủ được.

Từ khi nhận được thư, liền hận không thể lập tức chạy tới Nam thành, thế nhưng thân thể già yếu không cho phép, ông nghe ra được lời nói quanh co của đại đệ tử, biết còn có điều giấu diếm, rốt cuộc kiềm chế không được, gạt tất cả mọi người đến Nam thành, không ngờ thứ mà lọt vào tai ông lại là tin tức này.

Chỉ là trong nháy mắt, cụ Nhan như là mất đi tinh thần, thân thể đều còng xuống, ngón tay cầm quải trượng hơi hơi run rẩy, môi mấp máy nhiều lần, mỗi lần đều bởi vì trong lòng tràn đầy chua xót mà hỏi không được, cuối cùng ông khép mắt lại, đem giọt nước mắt chưa kịp rơi ngậm trở về, mới hỏi: “Vậy..ông ấy thoạt nhìn có được mãn nguyện hay không?”

“Mãn nguyện? Tôi không phải ông Lý, làm sao biết được. ” nhân viên thổn thức không thôi, nghĩ nghĩ lại bổ sung:” Nghe thầy nói, ông Lý mấy năm trước thu được một tiểu đồ đệ rất có thiên phú, thương yêu vô cùng, ngày nào cũng mang theo bên người, xem đứa nhỏ như cháu trai của mình. Tuổi già có đứa nhỏ như vậy, coi như là có chỗ an ủi.”

Cụ Nhan thật lâu không nói gì.

Đúng rồi, tiểu sư đệ tính tình quật cường cả đời, chưa bao giờ cầu xin ai, có thể gửi đi phong thư kia, đối với ông tiểu đồ đệ kia chắc chắn quan trọng. Có người như vậy làm bạn, tiểu sư đệ không đến mức cô độc.

Ông cuối cùng cũng có một tia vui mừng.

Nhân viên nhịn không được hỏi: “Ông biết ông Lý sao?”

cụ Nhan hồi lâu mới mở miệng, thanh âm già nua nói: “Không biết, chỉ là thích của ông ấy thôi.”

Đại đồ đệ cùng cháu ngoại trăm phương ngàn kế lừa ông những thứ này, ông cũng coi như cho bọn họ nguyện ý, không biết cũng không lo.

Chờ tìm được sư đệ, ông nhất định phải hỏi sư đệ sao lại nhẫn tâm như vậy, nhiều năm tin tức hoàn toàn không có, nhận hết ủy khuất cũng không chịu về nhà.

Tất cả Lộc Dư An đều thu vào tai.

Đây là lần đầu tiên sau hai năm ông Lý qua đời, cậu nghe được tên của ông.

Cậu mới phát hiện, ông cụ tựa hồ chưa bao giờ rời khỏi cậu, giọng nói và nụ cười của ông vẫn hiện lên trước mắt. Cậu đi cùng ông Lý một đoạn đường mà giờ đây ông cụ lại không thể đi cùng cậu nữa.

Lộc Dư An nhìn về phía ông cụ ánh mắt trở nên ôn nhu hơn trước, vẫn có người thích tranh của ông Lý vẽ, ông cụ ở nơi suối vàng chắc chắn rất vui.

Đột nhiên, tiếng kêu từ phía ông cụ vang lên.

Ông chủ đưa tranh cho ông lão, lúc ông lão nhận lại sơ ý va đồ bình mực đang mở nắp, mực đen láy đổ lên cuộn tranh, giấy Tuyên trắng của cuộn tranh bỗng chốc bị vết mực thấm ướt một mảng lớn, tuy đã kịp thời lấy ra nhưng vẫn làm hỏng bức tranh.

Cụ Nhan tiếc nuối khẽ thở dài, bảo ông chủ cứ để tranh vào hộp gấm như cũ.

Ông mua một bức tranh hoa bìm bìm vào mùa xuân, trên hàng rào được hoa bìm bìm quấn quanh, trong tranh có vài con bướm, nhẹ nhàng nhã nhặn, hoa bìm bìm nghiên lệ xinh đẹp, nhìn sơ qua chỉ có hai loại màu sắc: Cốt Loa Tử và Yên Chi Hồng, nhìn kỹ từ tím đến đỏ nhưng lại có hơn mười loại sắc độ, màu sắc nhiều nhưng không lộn xộn, cách dùng màu mạnh bạo nhưng lại thành thạo, bút pháp linh động rất giống phong cách của ông năm xưa, nhưng lại không mất đi lịch sự tao nhã của riêng chủ nhân bức tranh.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông đã nhận ra đây không phải là bức tranh của mình.

Ông quả thật rất thích, nên mới dùng giá cao mua lại.

Bị mực nước làm bẩn, đáng tiếc.

Đối với tình huống bên kia, Lộc Dư An sửng sốt, cậu chỉ vừa mới nghe ông chủ bịa chuyện bức tranh kia là tác phẩm của cụ Nhan, vẫn chưa kịp nhìn bức tranh, lúc này cậu mới phát hiện đó là tác phẩm mà lúc mình vừa mới đi theo ông Lý vẽ ra.

Khi đó mắt của ông Lý vẫn tạm được, phong cách vẽ vẫn tuấn dật như xưa, có thể bán đi một ít, lần nọ người bạn của ông tới tận cửa chọn tranh, bức tranh này của cậu cũng tự nhiên mà bị thu mua, không ngờ có thể gặp lại sau nhiều năm.

Nhưng mà…

Lộc Dư An nhíu mày, bình mực kia vốn để rất xa, nếu không phải có người cố ý, chắc chắn không thể vô ý làm đổ được.

Quả nhiên, lúc tính tiền, giá bức tranh kia so với giá ban đầu nhiều hơn một con số 0.

Ông chủ chỉ định giao dịch một lần rồi thôi, nói như đinh đóng cột:”Chắc chắn là ông lão ông nghe nhầm rồi, vẫn luôn là giá này mà. Lúc nãy ông trả chỉ là tiền cọc thôi.”

“Vốn ông không mua còn chưa tính, nhưng là hiện tại tranh đều bẩn một khối lớn, bán không được, ông à ông sẽ không quỵt đâu nhỉ?”

Bức họa này là mấy ngày hôm trước từ trong kho hàng lấy ra, không rõ là thu ở đâu, hẳn là cũng không biết tên họa sĩ, nhìn màu sắc đẹp. Ông ta đoán mò thuận miệng báo giá, không nghĩ tới thật đúng là có người coi tiền như rác mà mua.

Sau khi bán ra liền cảm thấy hối hận, giá cả nói quá thấp. Nhìn ông ông cụ sảng khoái như thế, chắc nâng giá chút cũng sẽ mua thôi.

Bởi vậy liền làm ra chuyện này.

Lộc Dư An nhịn không được, đi tới, tay trái đè hộp gấm của ông chủ lại nói: “Ông chủ, vậy ông bán tranh giả thì tính thế nào?”.

Cậu không tính lo chuyện bao đồng, nhưng vì ông ông cụ kia đặc biệt thích tranh ông Lý vẽ, cũng coi như là tri âm của ông Lý.

Huống chi ông chủ còn đang dùng tranh của mình giả danh lừa bịp.

“Tranh giả? Cậu đừng nói bậy! “Ông chủ thề thốt phủ nhận,” Đây là tranh cụ Nhan tôi thu được!”

“Cụ Nhan? Bức tranh này rõ ràng là tôi vẽ. “Lộc Dư An không chút lưu tình vạch trần, cậu lật đến mặt sau được đóng khung, mở ra một góc, chỉ vào chữ “An” phía trên nói: “Ông xem chữ An này chính là tôi viết.”

Nghe được lời này của Lộc Dư An.

Cụ Nhan đầu không khỏi nhìn qua, không nghĩ tới người vẽ tranh lại là đứa nhỏ này, tuổi còn trẻ đã có khả năng nắm bắt màu sắc điêu luyện như thế, thật sự là Trường Giang sóng sau xô sóng trước*.

(*)là một câu thành ngữ tiếng Việt, thường được dùng để diễn tả quy luật tự nhiên của cuộc sống, nơi cái mới thay thế cái cũ, thế hệ sau vượt qua thế hệ trước.

Mắt thấy không thể chống chế, Chiếu Đức Trai bị tất cả mọi người nhìn tới, ông chủ quanh co nói: “Vậy cậu bán cho tôi, chính là bức tranh trong cửa hàng của tôi.”

Mọi người vây xem có người lên tiếng: “Lời này không sai, nhưng rõ ràng là bức tranh của cậu thanh niên này, sao lại biến thành bức tranh của cụ Nhan?”

“Ừ thì thì thì… thì đó là tôi nhìn lầm rồi!”

“Bức tranh đẹp của tôi bị các người làm hỏng rồi, cái này là sự thật nhé!” Ông chủ lại đỏ mặt ăn vạ

”Câu xem một khối mực lơn như vậy, làm sao bán ra được!

“Trừ phi cậu có thể tẩy sạch vệt mực, bằng không tôi sẽ không hoàn tiền.”

Lộc Dư An không muốn tranh luận với ông ta: “Nếu khối mực không nhìn ra nữa, ông đồng ý trả lại tiền đúng không?”

Lộc Dư An không nói nhiều, đem quyển trục trải đều lên bàn.

Trên bàn trước bình phong của Chiếu Đức Trai đặt một ít bút mực và thuốc màu cho người ta dùng thử.

Bởi vì thời gian dài không có sử dụng qua, bút mực cũng không tính là tốt, đầu cán bút lông cừu đen đều có vài chỗ xẻ, dùng cũng là loại mực khói thông thường nhất, thiếu niên kéo tay áo lên.

Cậu tiện tay cầm bút lông cừu đen thử màu, liền trực tiếp vẽ lên giấy Tuyên Thành.

Màu mực của bức tranh thủy mặc được chia làm năm màu thanh, nhạt, nặng, đậm, cháy, sự khác biệt trong đó chính là tỷ lệ giữa màu và nước.

Nhưng màu mực đen dưới ngòi bút của thiếu niên lại không chỉ có năm loại biến hóa này, trong tay cậu cầm hai cây bút, một cái cọ nước, một cái bút mực, mực nước đan xen, màu mực chỉ cần nhìn sơ qua đã có hơn mười loại cấp độ.

cụ Nhan nhìn cũng không khỏi hơi thất thần, ánh mắt lộ ra vẻ thán phục, nghiêm túc đánh giá thiếu niên, thiếu niên thật sự mẫn cảm với sắc thái, người vẽ tranh bình thường có thể đem năm loại màu mực vẽ có trình tự đã là không tệ rồi, mà thiếu niên vung bút nhìn thoáng qua hơn mười cấp.

Nhiều loại màu sắc trình tự rõ ràng, đan xen có mục đích.

Cậu ở xung quanh khối mực điền vài cái, nhìn như thờ ơ, lại chậm rãi phác họa ra một con mèo, mèo đen giương nanh múa vuốt, màu mực đậm nhạt đều không giống nhau phác họa ra bộ lông rậm rạp của mèo.

Người mua xung quanh đã bị cậu hấp dẫn, đã tập trung lại nơi đây

Màu mực bị ô nhiễm trong tranh đã sớm nhìn không ra dấu vết ban đầu, lá hoa trong tranh liền một lần nữa bị màu sắc nhuộm lên, chỉ chốc lát sau mực có sẵn đã dùng hết.

Lộc Dư An đang chuẩn bị mài mực, ngẩng đầu lên, liền thấy ông cụ đã mài mực cho cậu, đang tỉ mỉ đánh giá tranh của mình.

Mực của ông cụ cho vừa đủ, hai người phối hợp thế mà lại ăn ý vô cùng

Cậu không phân tâm, đem mèo con vẽ xong trong thời gian ngắn, một nét rồi lại một nét nữa, cậu chưa hề dừng lại, vô cùng vừa phải,

Lúc thiếu niên vẽ tranh tự mang theo mấy phần ngạo nghễ đã tính toán kỹ càng, cả người phảng phất đều mạ lên một tầng hào quang nhàn nhạt.

Cụ Nhan càng nhìn càng cảm thấy hài lòng, ông vốn đã hài lòng với bức tranh của thiếu niên, vừa mới bổ sung thêm vài bước đã nhìn ra năng lực khống chế toàn cục của cậu, so với đông đảo đệ tử trong sư môn của ông, đều cực kỳ xuất sắc.

Trong thời gian ngắn ngủi chưa đến vài phút cậu đã sửa xong bức tranh.

Nhìn bức tranh sau khi hoàn tất, mèo đen trong bụi hoa lười biếng nằm rạp trên mặt đất, vươn móng vuốt vồ bắt bướm, bút mực phác họa mèo đen đơn giản, lại linh động dị thường, lười biếng mà khí phách, cùng với bức tranh cũ, nhìn không có chỗ nào là không hòa hợp nào.

Người vây xem, nhịn không được trầm trồ khen ngợi.

Thiếu niên đưa bức tranh cho ông chủ hung dữ nói: “Trả lại tiền!”

Ông chủ ấp úng không nói lời nào.

Khách hàng cũ bắt đầu mua đồ từ thế hệ của cha ông chủ cười nói: “Sao lại không trả? Nói là một bức tranh mới cũng không thành vấn đề.”

Khách hàng nơi này đều là họa sĩ lâu năm, nhìn không quen tác phong của ông chủ mới, mà thiên phú của thiếu niên cũng thật sự làm cho người ta ghen tị, đây là đồ đệ nhà ai mà xuất sắc đến như vậy, sao bọn họ lại không nghe được tin tức gì.

Bây giờ mà có Lộc Dư Ninh mang danh thần đồng ở đây hiển nhiên cũng phải chịu cảnh mờ nhạt trước cậu.

Ông chủ thấy có có quá đông người, không dám tiếp tục trò cũ khiến nhiều người tức giận, vội vàng bảo bọn họ rời đi.

Lộc Dư An từ trong đám người chen ra, cậu liền nhìn thấy ông cụ đứng cách đó vài bước.

Cậu thấy ông cụ cầm bức tranh, không khỏi có chút giật mình.

Không phải đã nói không cần mua sao? Chẳng lẽ ông chủ lại ép mua ép bán?

Cụ Nhan nhìn thấy thiếu niên có thiên phú như vậy, ban đầu tâm tình sầu muộn cuối cùng tốt hơn chút nói: “Tranh con vẽ ta thật sự rất thích, không muốn để lại cửa hàng cho nên mua lấy.”

“Con yên tâm, ta dùng giá gốc, tranh của con đáng giá bao nhiêu, con mèo của con dùng phương pháp dựng hình đặc biệt của Triệu Xương đời Tống hiện tại thất truyền, tính ra vẫn là ta lời.”

Những thứ khác không nói, chỉ riêng ứng dụng màu sắc thuận buồm xuôi gió của thiếu niên, tranh đã đáng với cái giá này.

Mà khả năng sử dụng màu sắc của thiếu niên thật sự làm cho ông kinh ngạc.

Lộc Dư An chưa bao giờ được người ta khen trắng trợn như thế , hơi đỏ mặt nói: “Cảm ơn ông.”

Khóe miệng không khỏi nhếch lên một nụ cười.

cụ Nhan nhịn không được hỏi: “Phương pháp dựng hình Triệu Xương đời Tống là ai dạy con?”

“Là con tự mày mò rồi tìm ra ạ. “Lộc Dư An sợ ông cụ không tin, vội vàng giải thích,” Phương pháp của con chỉ là thoạt nhìn giống mà thôi.”

Cụ Nhan trừng to mắt, đem vẻ mặt hồn nhiên của thiếu niên thu vào, đối với lời mà cậu nói, ông hoàn toàn không cảm thấy có cái gì đặc biệt. Nhưng mà sự thật không phải vậy, trong truyền thừa nhiều năm của quốc họa, đã có rất nhiều kỹ xảo thất truyền, vì để khôi phục các kỹ thuật này, mấy ông cụ già bọn họ không biết tốn bao nhiêu tâm huyết.

Ông cụ không khỏi thở dài, nếu không phải do ông tuổi tác đã cao, không có tinh lực để bồi dưỡng một đồ đệ có thiên phú tốt như vậy. Ông nhất định sẽ giữ lại đồ đệ tài năng như vậy ở bên người.

—–

Bên trong Chiếu Đức Trai.

Tiêu Vũ Tây nhìn Lộc Dư An vừa mới vẽ đến xuất thần, tâm tình phức tạp.

Cậu ta luôn cảm thấy ông cụ đi theo bên người Lộc Dư An rất quen mắt, rồi trong đầu cậu ta hiện lên một cái tên, cầm lấy điện thoại di động lướt lướt, sau đó khẳng định suy đoán của mình – –

Ông cụ kia vậy mà chính là cụ Nhan!

Cậu ta chen ra khỏi đám người, đuổi theo, lại chỉ nhìn thấy bóng lưng cụ Nhan cùng Lộc Dư An rời đi, cậu ta hơi hơi mở to mắt.

Lộc Dư An sao lại có thể ở cùng với cụ Nhan? Bọn họ ở Chiếu Đức Trai còn rất quen thuộc? Chuyện gì đã xảy ra? Lộc Dư An rốt cuộc đang có ý đồ gì?

Cậu ta biết Dữ Ninh gần đây đang cố gắng trở thành đệ tử của Dương đại sư. Có phải Lộc Dư An cố ý tiếp cận cụ Nhan hay không? Muốn từ đó khiêu khích? Cậu ta ma xui quỷ khiến chụp hình lại, gửi cho anh Vọng Bắc.

Vừa gửi xong, cậu ta lại không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc Lộc Dư An vẽ tranh, làm tâm điểm được mọi người quay quanh.

Ánh mắt cực kỳ hâm mộ khâm phục, cậu ta không khỏi nắm chặt lòng bàn tay mình.

Người vừa rồi có phải là Lộc Dư An mà cậu ta quen biết không?

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 17"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online