Vẫn Luôn Là Em - Chương 5
Tang Du gần như chạy trốn trong hoảng loạn, cũng có thể nói là cô chạy về Madrid như một con rùa rụt cổ.
Ngày hôm đó, trong tiếng chất vất đầy uất ức của Ngụy Nhiễm, cô không có cách nào giải thích được, chẳng lẽ nói ‘tớ không biết tên tiếng Trung của người vừa hôn mình’…
Phùng Hi Trạch nói gì, anh nói: “Ngụy Nhiễm, chúng ta cần nói chuyện.”
Ngụy Nhiễm bịt tai lại hét cô ấy không muốn nghe.
Sau khi Tang Du xuống máy bay bật điện thoại lên, có thông báo mấy chục tin nhắn và cuộc gọi đến từ Phùng Hi Trạch, cô bỏ qua, chỉ gửi một tin nhắn cho Ngụy Nhiễm: Tớ xin lỗi, hãy thứ lỗi cho tớ.
Sau đó tiếp tục tắt máy.
Mùa đông ở Madrid ấm hơn Bắc Kinh rất nhiều, nhưng suốt mấy ngày vừa trở về này, Tang Du chỉ cảm thấy lạnh buốt, đồ án tốt nghiệp đã giao, giáo sư không bắt làm lại nữa, đây là chuyện duy nhất khiến Tang Du được an ủi đôi chút.
Mỗi ngày cô lại đến quán cà phê lúc trước cô thường ghé tới, nhưng cà phê dường như không sảng khoái bằng rượu, tối hôm đó, như thường lệ, sau khi uống hết ly cà phê, cô chạy ra bốt điện thoại ngoài cửa hút thuốc, người phụ nữ uốn éo chiếc mông to đi ngang qua cô đã không còn hỏi cô có phải thất tình hay không nữa.
Tang Du nhìn theo bà ấy rời đi, thầm nghĩ, nếu bà ấy dừng lại hỏi mình như lần trước, thì cô sẽ đáp lại một câu, bà nói đúng, đàn ông đều là đồ khốn nạn.
Sau khi hút hết điếu thuốc, cô vô thức nhìn bốt điện thoại, bên trong trống rỗng không người. Cô chợt nhớ ra mình từng nói đùa với Ngụy Nhiễm, cô nói: “Cậu thật đen đủi khi gặp phải một Phùng Hi Trạch như vậy, vẫn là tớ may mắn, chưa từng gặp một người đàn ông quá được yêu thích.”
Bây giờ nghĩ lại, ông trời thật biết cách trêu đùa.
Một cơn gió lạnh thoảng qua, Tang Du dựng cổ áo khoác lên, hơi hối hận vì lúc đó đã trả Phùng Hi Trạch chiếc khăn quàng cổ của anh, khi quay người định trở lại quán cà phê, cô chợt nhìn thấy một người đang đứng dưới ngọn đèn đường.
…..
“Lần trước tớ đến Madrid tìm cậu còn đóng giả làm một cặp tình nhân với cậu để đá tên theo đuổi phiền phức của cậu đi, sao lần này tới lại có cảm giác như ‘vật vẫn như cũ mà người chẳng giống xưa’ nhỉ.” Ngụy Nhiễm và Tang Du xuống tàu điện ngầm, chậm rãi đi từ ga tàu điện ngầm đến khu nhà Tang Du ở, Ngụy Nhiễm vùi miệng dưới chiếc khăn quàng cổ dày cộp, nói.
“Tớ là nghe nói Phùng Hi Trạch bị nữ chính đang chụp quảng cáo cho bọn họ mê hoặc nên mới vội vàng chạy tới ‘bắt gian’, không ngờ lại bắt luôn cậu, nếu được thêm lần nữa, tớ sẽ không đi.”
“Tớ hối hận rồi, nếu như năm đó lúc anh ấy nhắn tin mượn sách tớ không đến nơi hẹn, thì có lẽ tớ sẽ mãi mãi chiếm một vị trí trong trái tim anh ấy, có lẽ sự đến gần của tớ đã khiến anh ấy vỡ mộng.”
“Các cậu là hai người tớ yêu nhất, sao có thể như vậy chứ.”
Tang Du đứng dậy đi tới, cúi người ôm lấy cô ấy: “Tớ vẫn là tớ, Ngụy Nhiễm, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi, trước khi cậu gọi tên anh ấy, tớ chỉ biết anh ấy tên là Levine, cậu có thể tiếp tục theo đuổi tình yêu của cậu, còn tớ sẽ tiếp tục lại Madrid của tớ, không bao giờ trở về nước nữa.”
Hai người đi đến bên dưới khu nhà, im lặng hồi lâu, Ngụy Nhiễm cũng không còn nói chuyện ríu rít với cô như trước nữa, cô ấy nở nụ cười: “Tang Du, đưa cậu tới đây thôi, tớ về khách sạn đây.”
Ngụy Nhiễm đi rồi.
Tang Du không dám nhìn bóng lưng rời đi của cô ấy, trong lòng cô luôn cảm thấy buồn phiền khó chịu, thật ra các cô có rất nhiều điều muốn nói với nhau, nhưng lại chẳng nói gì cả.
Trách ai đây.
Chẳng thể trách ai cả.
Trách họ đều gặp được Phùng Hi Trạch thôi.
*****
Lúc Tang Du chuẩn bị mở cửa khu nhà thì bỗng ngửi thấy mùi khói thuốc, quen thuộc đến thế, cô khựng lại, chậm rãi quay đầu, thấy Phùng Hi Trạch đang ngồi trên băng ghế dài hút thuốc, anh nhìn thấy cô liền dụi điếu thuốc vào thùng rác bên cạnh, sải bước lớn đi tới, Tang Du còn chưa kịp nói tiếng nào, anh đã ôm lấy cô, cúi đầu xuống hôn.
Tang Du phản ứng lại, dùng sức đẩy anh ra, anh lùi lại một bước, ánh mắt sâu hun hút nhìn cô chăm chú: “Tang Du, em có đồ để ở chỗ anh, anh đã giúp em bảo quản năm năm rồi.”
Tang Du nghi hoặc nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.
“Một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha.”
Tang Du nhớ đến mùa hè nóng nực năm năm trước, Ngụy Nhiễm vội vàng chạy tới, mượn cô một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha, bởi vì nam thần Phùng Hi Trạch của cô ấy thế mà lại lên tiếng hỏi mượn sách cô ấy, còn hẹn cô ấy đến một nhà hàng tây lãng mạn để gặp mặt.
“Anh không biết ở giữa đã xảy ra hiểu nhầm gì, Tang Du, bọn họ cho anh số điện thoại của Ngụy Nhiễm.”
Vẻ mặt mờ mịt của Tang Du dần chuyển thành chấn kinh.
Phùng Hi Trạch tiếp tục nói rõ ràng từng chữ: “Tin nhắn năm ấy anh gửi là ‘Chào bạn học, có một cuốn sách giáo trình tiếng Tây Ban Nha tôi tìm mãi không có, nghe nói bạn có, có thể cho tôi mượn đọc một chút không?’ Phùng Hi Trạch.”
Năm ấy em không nhìn thấy, bây giờ anh đọc nó cho em.
Tang Du ngơ ngác nhìn anh, thật lâu sau, mới tìm lại được giọng nói: “Thì ra là em?”
“Vẫn luôn là em.” Phùng Hi Trạch khẽ thở hắt một hơi.
Năm đó không nói cho Ngụy Nhiễm biết, là vì sợ cô ấy khó xử và xấu hổ.
Nhưng, có vẻ như anh đã làm sai.
Gió đêm đung đưa, Tang Du cúi đầu không dám nhìn anh.
Phùng Hi Trạch vươn tay ra ôm lấy cô: “Anh sẽ đợi em, bao nhiêu năm cũng đợi.”
“Đừng đợi em.”
“Lúc trước anh đã từng nghĩ đến việc từ bỏ, có lẽ cũng có thể từ bỏ rồi, nhưng Tang Du à, anh lại gặp được em, ngoài em ra, cả đời này anh sẽ không có ai khác nữa.”
“Anh đang uy hiếp em.”
“Đúng, cùng đường bí lối rồi.”