Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 76
Chương 76: Phiên ngoại cuối: Hoàn toàn văn
Sau đó, Nguyễn Sơ Tinh đương nhiên là bù đắp cho Đàm Tễ, anh cảm thấy rất sảng khoái, thậm chí nhìn con trai mình cũng thuận mắt hơn.
Đàm Tễ bày các khối hình ra, thấy con trai mình đeo chiếc cặp nhỏ trên lưng đi về, anh giơ tay nói: “Lại đây chơi đi.”
Đàm Hi không nói chuyện, cậu khịt mũi, thấp giọng đáp một tiếng.
“Hả? Làm sao vậy?” Đàm Tễ thấy trên mặt cậu nhóc hình như có vết thương, vội vàng đi tới bế cậu lên: “Đôi mắt con sao vậy? Con muốn trở thành quốc bảo à?”
Đàm Hi mím môi, lúc đầu chỉ là âm thầm đau khổ, nhưng khi nghe những lời này, cậu bé liền bật khóc.
Đàm Tễ: “…”
Anh nén cười, đưa tay lau nước mắt: “Đừng khóc, ai ức hiếp con?”
Đàm Hi nấc một lúc lâu nhưng không nói được một câu trọn vẹn: “Cậu…he…nấc…”
“Con có phải đàn ông không vậy? Hả?” Đàm Tễ bế cậu bé đến ghế sô pha, kiên nhẫn hỏi chuyện gì đã xảy ra.
Hóa ra con trai anh đánh nhau vì bạn cùng bàn bị một cậu bé hư vén váy. Nhưng nhìn vào vết thương của bé, rõ ràng là cuối cùng nó đã không thể đánh bại được đứa trẻ kia.
Đàm Tễ ho khan, giả vờ không cười: “Cho nên con hành động dũng cảm, cuối cùng bị đánh?”
Cảm nhận được sự giễu cợt trong lời nói của cha mình, bé lại khóc.
Đến mức Nguyễn Sơ Tinh bước vào cũng giật mình: “Đàm Tễ, sao anh lại đánh con?”
Mặt con trai anh tím tái nhưng thực ra nó đang mỉm cười.
Nguyễn Sơ Tinh tưởng tượng ra cảnh anh bạo hành gia đình, không thể tin được: “Anh chính là người như vậy ư.”
Đàm Tễ: “?”
Anh là kiểu người gì vậy?
“Tại sao bố lại bắt nạt con? Hả?”
Đàm Hi lắc đầu: “Người bắt nạt con không phải là bố…”
Nguyễn Sơ Tinh giật mình, có chút xấu hổ nhìn Đàm Tễ, đối phương thật sự rất khổ sở: “Không ngờ vợ lại nghĩ anh như vậy, những ngày trước anh đã làm sai chuyện gì à?”
“Anh……”
“Em không tin anh chút nào, huhuhu…”
Cô xoa xoa lông mày và nói: “Dừng lại.”
Đàm Tễ kể lại toàn bộ câu chuyện, Nguyễn Sơ Tinh chế nhạo: “Sao anh dám cười nhạo con trai mình? Khi còn nhỏ không phải em là người bảo vệ anh sao?”
“…” Hu hu hu.
Đàm Hi bây giờ không còn buồn nữa, cười nhạo ba và mẹ với khuôn mặt đầy nước mũi chảy dài.
Nguyễn Sơ Tinh đi đến kết luận: “Sau này anh đừng làm nũng trước mặt em nữa, nếu không con sẽ bắt chước anh đấy.”
“Vậy anh sẽ dạy con cách đánh nhau.”
“Đàm Tễ!”
Cuối cùng, Đàm Tễ bảo con trai học tán thủ, quả nhiên thói quen làm nũng trước đây đã được chữa khỏi bằng cách bị đánh, Nguyễn Sơ Tinh gật đầu: “Em cũng cho anh đi học nhé?”
“À… Nhưng anh chỉ làm nũng với mình em thôi mà.” Đàm Tễ thấp giọng nói: “Cho nên chỉ có em mới được đánh anh.”
“Anh có bệnh hả? Hình như anh rất muốn bị em đánh đúng không.”
Đàm Tễ mỉm cười: “Dù sao em cũng sẽ cảm thấy đau lòng anh thôi.”
A, đàn ông.
*
Đàm Hi luôn nghĩ đến rất nhiều thứ, một ngày nọ, cậu bé hỏi Đàm Tễ: “Bố ơi, con có thể kiếm tiền bằng cách nào?”
“Hả?”
Đàm Hi mở to mắt: “Người ta nói con trai phải kiếm thật nhiều tiền mới có người thích.”
Đàm Tễ chế nhạo: “Con kiếm tiền chỉ để có người thích mình à? Đúng là không có tham vọng.”
Anh thậm chí còn không nhớ mình đã làm gì để khiến Nguyễn Sơ Tinh thích anh nữa.
“Bố chỉ cần nói cho con biết thôi.”
Đàm Tễ bất đắc dĩ nói: “Việc này phức tạp lắm, đầu tư chứng khoán, quản lý tài chính ngân hàng, con phải lớn lên thì mới hiểu được.”
Đàm Hi trầm tư nói: “Được, lớn lên con sẽ kiếm thật nhiều tiền, để Chi Chi thích con.”
Đàm Tễ: “…”
Anh chớp mắt kể lại chuyện này cho Nguyễn Sơ Tinh, cười nhạo con trai mình: “Thật ngây thơ, hahaha.”
Nguyễn Sơ Tinh liếc anh một cái: “Không phải anh cũng ngây thơ à?”
“Sao anh có thể như vậy chứ?” Đàm Tễ cảm thấy tự ti, tiếp tục trêu chọc: “Ngày nào anh cũng tìm em hoặc làm như một đứa trẻ hư hỏng mà.”
“…” Thật sự rất khó để anh hiểu được bản thân mà.
Nguyễn Sơ Tinh lật xem những lời mời gần đây mình nhận được: “Anh có chấp nhận cái đại ngôn này không?”
“Nhận đi.” Đàm Tễ mỉm cười nói, “Anh phải kiếm nhiều tiền để nuôi em, để em thích anh hơn!”
“…” Vừa rồi là ai nói con trai trẻ con?
Sự ngây thơ của Đàm Tễ còn được thể hiện qua việc mua nhiều loại đồ chơi cho con trai, Nguyễn Sơ Tinh rất nghi ngờ anh cũng muốn chơi chúng. Quả nhiên, khi cô đang giúp con trai làm bài tập về nhà, thì Đàm Tễ đang lắp ráp các khối xây dựng.
Nguyễn Sơ Tinh liếc nhìn bài kiểm tra của Đàm Hi, bình tĩnh nói: “Cuối tuần này kế hoạch đi công viên chơi bị hủy bỏ.”
Đàm Hi tức giận đến má phồng lên như cá vàng: “Mẹ là kẻ xấu xa!”
“Ồ? Mẹ còn có thể xấu xa hơn, con có muốn thử không?”
Đứa nhỏ gần đây càng gan hơn, cũng không biết mình đã xem loại phim truyền hình lộn xộn gì: “Mẹ, nếu mẹ đối xử với con như vậy, khi con lớn lên con sẽ không nuôi mẹ đâu.”
Đàm Tễ nghe vậy, bình tĩnh hỏi: “Người phụ nữ của bố cũng cần con nuôi à?”
Đây là coi anh là gì? Phế vật à?
Đàm Hi nghẹn ngào quay mặt đi, khịt mũi nói: “Con ghét mẹ.”
Nhìn thấy vẻ mặt kiêu ngạo của cậu bé, Nguyễn Sơ Tinh nhàn nhạt nói: “Vậy con ghét đi, nhân tiện mẹ sẽ trừ tiền tiêu vặt tháng này của con luôn.”
“Mẹ thật phiền phức, con không thích mẹ chút nào!” Cậu bé hét lên.
Nguyễn Sơ Tinh mím chặt môi, đặt bài thi lên bàn. Sắc mặt Đàm Tễ nhất thời tối sầm, nhưng vẫn ôn nhu nhìn Nguyễn Sơ Tinh: “Em ra ngoài trước đi, anh nói chuyện với con một lát.”
Đàm Tễ vốn là người hiền lành, lúc mất bình tĩnh lại ăn nói nhỏ nhẹ nên Đàm Hi cũng không sợ anh, cậu bé vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, còn gắp đồ ăn một mình trên ghế.
“Đến đây.”
Cơ thể nhỏ bé của cậu run rẩy, bé ngập ngừng liếc nhìn Đàm Tễ.
“Con không thích mẹ nữa thì sao? Đe dọa à?” Đàm Tễ không thể nhượng bộ vấn đề nguyên tắc, “Bởi vì bản thân con làm không tốt nên con trách mẹ?”
Bình thường Đàm Hi sợ Nguyễn Sơ Tinh nhất, nhưng hiện tại không biết sao cậu lại muốn Nguyễn Sơ Tinh mau mau quay lại, cậu lui về phía sau một bước, trên mặt Đàm Tễ không có chút ý cười, liền nhéo nhéo đôi má tròn trịa của cậu: “Bố không quan tâm. Bình thường con làm gì cũng được, nhưng không được phép bắt nạt vợ bố.”
Hội chứng khóc nhè của Đàm Hi mà cậu bé vừa chữa khỏi cách đây không lâu, bây giờ lại tái phát, mắt cậu bé hơi ươn ướt, trông như rất oan uổng.
Đàm Tễ cố gắng giải thích với con: “Con nghĩ tại sao bố và mẹ lại sinh ra con? Nếu mẹ không yêu bố thì con có tồn tại không? Khi sinh ra con, mẹ suýt chút nữa đã gặp tai nạn. Bây giờ con lại nói rằng con không thích mẹ, con nghĩ mẹ sẽ không buồn à?”
Đàm Hi sửng sốt một chút, có một số việc cậu hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng đại khái là hiểu được ý tứ, có chút hối hận nói: “Bố, con xin lỗi ạ.”
“Lời xin lỗi này hãy nói với mẹ con đi.”
Nguyễn Sơ Tinh nằm trong phòng ngủ đọc sách, cửa lặng lẽ mở ra, cô còn tưởng là Đàm Tễ vào dỗ cô, không ngờ có một hạt đậu nào đó đeo băng đô hình thỏ lại đi vào.
“Mẹ, con xin lỗi.” Cậu ôm Nguyễn Sơ Tinh, cố gắng tỏ ra đáng yêu với vẻ mặt buồn bã, nheo lại đôi mắt to.
“?” Nguyễn Sơ Tinh sửng sốt một lát, “Bố có đánh con không?”
“Không… Không ạ.” Đàm Hi cúi đầu, đột nhiên lấy hết can đảm, ngẩng đầu lớn tiếng nói, “Mẹ, mẹ là người phụ nữ đẹp nhất thế giới! Còn đẹp hơn cả Chi Chi!”
Cô không khỏi bật cười: “Bố dạy con nói à?”
Tiểu đậu trở nên lo lắng: “Không… Không có, con nghiêm túc mà. Con thích mẹ nhất.”
Vừa nói, cậu vừa cúi người, dùng nước miếng hôn lên mặt Nguyễn Sơ Tinh.
Cô nghĩ tới Đàm Tễ có thể đã nói với bé rất nhiều điều khó hiểu: “Đi tắm đi, chờ con làm xong bài tập về nhà, mẹ sẽ kiểm tra.”
“Anh đây, sau này bài tập về nhà anh sẽ phụ trách.” Đàm Tễ đột nhiên đi vào nói.
Đàm Hi: Run rẩy.jpg.
Nguyễn Sơ Tinh không nói gì, nhưng Đàm Hi đã tự trách mình rất nhiều, thậm chí còn viết về điều đó trong bài luận của mình, giáo viên ngữ văn đã nói chuyện một mình với cậu và yêu cầu cậu hãy quay về làm điều gì đó cho mẹ mình.
Tối đó, cậu bé dễ thương Đàm Hi suy nghĩ một lúc rồi mang chậu nước nóng đến rửa chân cho mẹ.
Cơ thể nhỏ nhắn của cậu không nhấc nổi cái chậu, nước bắn tung tóe khắp mặt. Đàm Hi đặt chậu nước ở cửa, vừa mở cửa đã nhìn thấy người cha thân yêu của mình đang rửa chân cho mẹ.
“Bảo bối à, có thoải mái không?”
“Cũng được.”
Đàm Tễ lau chân cho cô, áp nửa má vào cô: “Nào, hôn một cái đi.”
Ahhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhh bố ơi, bố đã cướp mất cơ hội tỏa sáng của con rồi.
Kế hoạch một thất bại, phải thực hiện kế hoạch hai thôi.
Không rửa chân được cho mẹ cũng không sao, cậu vẫn có thể xoa bóp cho mẹ. Đàm Hi vừa nghĩ tới đây, thì Đàm Tễ đã ấn: “Ở đây đúng không?”
“Xuống tí nữa.”
Đàm Hi thầm nghĩ, xem ra mình nhất định phải dùng thủ đoạn rồi. Cậu bé dùng tiền tiêu vặt mua một bó hoa cẩm chướng, lúc quay lại thì nhìn thấy Đàm Tễ đã mua một bó hoa hồng cho Nguyễn Sơ Tinh: “Thích không?”
“Anh có nhiều mánh khóe thật đấy.”
“Anh có phải là người em yêu nhất không?”
Nguyễn Sơ Tinh định nói ‘không phải’, nhưng cơ thể cô lại rất thành thật, cô liền trực tiếp hôn anh.
Hu hu, chắc chắn bố đang gây rối với bé.
Còn biện pháp gì nữa đây? Đàm Hi vô cùng đau khổ, khi nhìn thấy cuốn truyện cổ tích trên bàn, cậu chợt nghĩ mình có thể kể cho mẹ nghe một câu chuyện cổ tích. Thế là cậu cầm cuốn truyện lên và bước vào phòng ngủ của mẹ, thì thấy ba cũng đang kể chuyện cổ tích.
“Thỏ nhỏ cuối cùng cũng hôn được hươu cao cổ.”
Nguyễn Sơ Tinh không khỏi cười lớn: “Trẻ con.”
Đàm Hi ôm cuốn truyện cổ tích, lẩm bẩm với vẻ mặt tuyệt vọng.
Cô giáo ngữ văn nghe xong liền nói: “Con có thể giúp mẹ rửa bát.”
“Bố là người rửa bát trong nhà con.” Đàm Hi chớp chớp mắt.
“Lau sàn thì sao?”
“Bố cũng là người làm.”
“Còn nấu cháo?”
“Tất nhiên là bố rồi.”
“…” Địa vị gia đình của nam minh tinh hàng đầu thấp thật đấy.
Đàm Hi nhìn cô giáo ngạc nhiên và nghĩ, đây không phải là điều bố nên làm sao? Dù bố không làm thì ở nhà vẫn có bảo mẫu mà.
Cô giáo ngữ văn không còn cách nào khác, đành khuyên cậu hãy là một đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện, đây là cách báo đáp cha mẹ tốt nhất. Thế là Đàm Hi bỗng nhiên trở nên nhạy cảm và ngọt ngào hơn.
Nguyễn Sơ Tinh vui vẻ nói: “Đứa nhỏ đã lớn rồi.”
Đàm Tễ gật đầu: “Con của chúng ta nhất định là một người đàn ông độc lập, lớn lên Chi Chi sẽ thích nó thôi.”
Mặc dù ai đó nói về việc là một người đàn ông độc lập, nhưng thực tế chuyện gì cũng sẽ có hai mặt thôi
“Vợ ơi, anh không biết cởi quần áo.”
“Bảo bối, anh không biết tự tắm.”
“Cục cưng, em có thể cho anh ăn được không?”
Nguyễn Sơ Tinh: “…” Cô sẽ gặp rắc rối lớn trong quãng đời còn lại mất thôi.
——— Hoàn Toàn Văn ——
Thế là bộ này đã kết thúc rồi. Cảm ơn tất cả tình yêu thương của mn dành cho tụi mình ạ~ 🥰
Đôi lời của ad: Hmm, nói sao nhỉ. Đây là một chặng đường dài của mình và team khi nhận thầu bộ này á. Mình nhận bộ này khi vô tình lướt fb, thế là hí ha hí hửng bắt tay vào đào từ năm 2021. Nhưng thật buồn khi năm đó mình phải ôn thi THPTQG nên cứ để mãi để mãi. Và đến năm 2023 này, mình mới có thời gian rảnh để đào lại.
Thật sự cảm ơn Tễ Tễ và Tinh Tinh đã đến chữa lành mình vào thời điểm này nhé. Mặc dù chuyện tình của hai người khiến tui ngọt ngấy luôn ^^ nhưng mà thật sự rất ngưỡng mộ tình cảm của Đàm Tễ giành cho Tinh Tinh ấy. Từ đồng phục đến váy cưới, thế là giấc mơ thời thiên thiếu, giấc mơ có một mái nhà của cậu bé năm nào đã thành hiện thực rồi nhỉ~
Mọi người có thể thả 🌟 để chúng mình có động lực xây truyện mới nha! Hẹn gặp mọi người ở các bộ truyện tiếp theo~ (TBSY sẽ sớm quay lại thôi, nhớ fl page của tụi mình để nhận thông báo sớm nhất nha!)
Kamsahamnita ❤️🫶🏻