Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 75
Chương 75: Phiên ngoại 11: Hai đại trà xanh đối đầu
Trẻ em là những người tinh ý nhất và chúng rất biết cách làm cho người lớn phải thỏa hiệp. Nếu việc khóc có thể khiến người lớn đồng ý với mọi yêu cầu của bé, thì lần nào bé cũng sẽ khóc để giải quyết vấn đề.
Đàm Hi từ khi còn rất nhỏ đã biết Nguyễn Sơ Tinh mới là người quyết định ở nhà, nên dù có làm gì thì cậu bé cũng chỉ xin mẹ đồng ý. Càng lớn, cậu bé càng biết nói chuyện theo kiểu trà xanh quyến rũ của Đàm Tễ.
Bạn cùng bàn của cậu bé là Chi Chi, cô bé mặc một chiếc váy công chúa đến nhà bé chơi.
“Anh trai bắt nạt em à? Có lẽ anh ấy không cố ý đâu. Dù sao thì không phải chàng trai nào cũng biết quan tâm đến con gái như anh đâu.”
Bé gái nghe vậy cảm động nói: “Anh ơi, anh thật tốt bụng.”
Nguyễn Sơ Tinh đặt món tráng miệng trước mặt bọn trẻ, cô bé ngọt ngào nói: “Cảm ơn dì ạ.”
Cô bé cắn một miếng, vui vẻ nheo mắt lại: “Đồ ăn mẹ anh làm là ngon nhất. Em ghen tị với anh quá. Nếu mỗi ngày đều được ăn ngon như vậy thì em sẽ rất vui luôn.”
“Vậy em làm em gái của anh đi, anh sẽ cho em hết đồ ăn ngon. Người khác đều có em gái, còn anh thì không.” Đàm Hi rất đau lòng.
Chỉ Chi cảm thấy ngượng ngùng: “Nhưng…”
“Không được sao?” Cậu nhóc thở dài, giả vờ thất vọng, “Anh biết là không có ai muốn làm em gái anh mà, người giống như anh…”
Chi Chi nhanh chóng ngắt lời cậu bé: “Em đồng ý.”
Đôi mắt của Đàm Hi lấp lánh, cậu bé hào hứng đi vòng quanh Chi Chi.
Cậu bé liếc nhìn Nguyễn Sơ Tinh, ánh mắt kiêu ngạo như muốn nói: Ba mẹ không sinh em gái cho con, cho nên tự con đi kiếm em gái, con có lợi hại không!
Bộ phim gần đây của Đàm Tễ đang chiếu trên TV.
Sắc mặt của Nguyễn Sơ Tinh lúc Đàm Tễ về nhà có vẻ không ổn, có người không biết mình đã làm gì sai nên đành dùng con trai mình chặn súng, anh kéo Đàm Hi lại gần và hỏi: “Con đã làm gì khiến mẹ tức giận vậy?”
Tiểu trà xanh cau mày, suýt chút nữa rơi nước mắt: “Bố à, trong lòng bố con là loại người như vậy sao? Con đã làm gì sai mà bố lại muốn vu oan cho con như thế?”
Đàm Tễ: ?
Trên hàng mi dài của cậu bé có những giọt nước mắt, ai nhìn cũng sẽ cảm thấy bé đã chịu rất nhiều oan ức.
Con có thể nói chuyện bình thường được không? Tại sao lại có cảm giác như phần giật gân của một bộ phim thần tượng vậy chứ? Đây không phải là phần diễn của anh sao? Tại sao tên nhóc này lại ăn trộm lời thoại của anh làm anh không phát huy được vậy?
Nguyễn Sơ Tinh rất quan tâm đến sức khỏe tâm lý của con trai, tất nhiên cô sẽ không cho phép Đàm Tễ buộc tội con một cách vô lý như thế, cô ngẩng đầu lên, không hài lòng nhìn anh: “Em có nói thằng bé chọc em sao? Tại sao anh lại ác ý với con như vậy?”
Đàm Tễ tức giận gần chết, vậy mà anh còn nhìn thấy con trai mình đang làm mặt quỷ cơ đấy.
“?” Chúng ta không cần đứa con trai này được không?
“Bố không có ý ác ý với con đâu, mẹ đã mắng bố rồi, bố sẽ không như vậy nữa đâu.” Nguyễn Sơ Tinh ôm đứa bé vào lòng xoa xoa: “Vào phòng con chơi xếp hình nhé?”
Đàm Tễ vô cùng đau khổ, anh dỗ con trai vào phòng rồi đến dỗ dành vợ: “Vợ à, em sao vậy?”
Nguyễn Sơ Tinh đưa điện thoại cho anh xem. Anh nhìn sang thì thấy tất cả đều là cường điệu mối quan hệ giữa anh và ngôi sao nữ nào đó.
Đàm Tễ cảm thấy đầu gối đau nhức, anh kích động phàn nàn: “Anh không có, bọn họ hãm hại anh!”
“Ồ?” Cô ngước mắt lên, thản nhiên liếc nhìn anh, “Thật không?”
Đàm Tễ cảm thấy bất bình, nhanh chóng áp dụng thủ đoạn của con trai mình: “Vợ à, trong lòng em, anh là loại người như thế sao? Anh đã làm gì sai mà em lại buộc tội anh một cách oan uổng như vậy?”
Nguyễn Sơ Tinh: “…”
Trong khi cô còn chưa kịp phản ứng thì Đàm Tễ vẫn tiếp tục bán thảm: “Anh biết, em hoàn toàn không tin tình yêu anh dành cho em là thật, vậy anh còn sống để làm gì nữa…”
Nguyễn Sơ Tinh lạnh lùng ngắt lời anh: “Xin chào trà xanh.”
Đàm Tễ khóc: “Em không còn yêu anh nữa. Tại sao con nói lời này, em lại không nghĩ con là trà xanh chứ? Tại sao em lại nghĩ anh là trà xanh?”
“Anh đang so sánh mình với con trai à?”
Đàm Tễ tức giận đến mức bật khóc.
Nguyễn Sơ Tinh không hề hay biết, sự cạnh tranh giữa Đàm Tễ và Đàm Hi, hai đại trà xanh đã diễn ra từ lâu.
Vào ngày lễ tình nhân, Đàm Tễ muốn dành thời gian cho Nguyễn Sơ Tinh, một cơ hội hiếm có như vậy Đàm Tễ đã phải xin xỏ từ rất lâu. Kể từ khi có con, địa vị trong gia đình của Đàm Tễ tụt dốc không phanh, thời gian anh ở bên cạnh Nguyễn Sơ Tinh cũng ngày càng ít đi.
Ai có thể ngờ rằng tiểu trà xanh của Đàm Hi lại khiến bà ngoại gọi điện thoại cho Nguyễn Sơ Tinh, giọng nói trẻ con nũng nịu nói: “Bố mẹ ơi, sao hai người lại không đưa con đi chơi chung? Mẹ không thích con à?”
Nói xong, giọng nói của cậu bé tràn đầy nước mắt: “Con biết rồi, con sẽ thu dọn đồ đạc và chuyển đi ngay khi con về nhà, con sẽ không làm phiền đến thế giới của bố mẹ nữa.”
“…” Thằng nhóc này.
Đương nhiên, trẻ con làm ra vẻ bi thương so với người lớn sẽ có ích hơn, cho nên Nguyễn Sơ Tinh sẽ không để ý tới cảm xúc của Đàm Tễ sau khi nhìn thấy Đàm Hi: “Sao mẹ lại ghét con chứ con yêu? Mẹ sẽ đón con sau nhé.”
Chú cún con giận dữ khóc lóc, không thể sống sót qua ngày hôm nay nữa.
Anh sinh ra một đứa con có địa vị cao hơn mình, tranh giành vợ với mình, Nguyễn Sơ Tinh thậm chí còn gọi nó là ‘bảo bối’, vậy anh không phải là bảo bối mà cô yêu thích nhất ư?
Sau khi đón Đàm Hi, Nguyễn Sơ Tinh nói: “Chúng ta đổi buổi hẹn hò ngày hôm nay thành ba người nhé.”
Đàm Tễ mím đôi môi mỏng thành một đường thẳng, hiển nhiên có chút không vui, nhất là khi nhìn thấy Đàm Hi lén ra hiệu chiến thắng với mình, anh thực sự có chút muốn ném thằng oắt con này ra ngoài.
Thằng bé không muốn chơi chút nào, nó chỉ muốn hủy hoại việc tốt của bố mình mà thôi.
Dựa trên bài học rút ra lần đó, Đàm Tễ đã đặc biệt chọn thời điểm hẹn hò lần thứ hai là lúc Đàm Hi đang ở trường, khi hai người đi ăn tối về, Đàm Tễ không khỏi ép cô vào cửa.
Chắc lúc này Đàm Hi vẫn đang làm bài tập ở nhà bà ngoại nên Đàm Tễ cũng không lo lắng.
Anh cởi vài cúc áo sơ mi đen, để lộ vòm ngực trắng nõn, khàn khàn thì thầm: “Vợ à, anh nhớ em rất nhiều.”
Một nụ hôn cuồng nhiệt rơi xuống môi cô, Nguyễn Sơ Tinh ôm eo anh đáp lại.
Ngay lúc anh chuẩn bị ăn thịt cô, giọng nói của Đàm Hi đột nhiên vang lên từ bên trong: “Mẹ, bố mẹ đang làm gì vậy?”
Nguyễn Sơ Tinh nhanh chóng đẩy Đàm Tễ ra, khóe mắt vẫn còn đỏ bừng vì động tình.
Đàm Tễ cau mày nói: “Sao con lại ở nhà?”
Mẹ Nguyễn theo sau bé ra ngoài, đôi mắt anh mở to: “Mẹ.”
Đối phương liếc nhìn chiếc áo sơ mi nhăn nheo của Đàm Tễ: “Hai con ở nhà không thể cẩn thận hơn sao? Ở đây còn có trẻ con đó.”
Đàm Hi lè lưỡi nhìn Đàm Tễ.
Đêm đó, Đàm Tễ phàn nàn với Nguyễn Sơ Tinh rằng con trai mình là trà xanh, Đàm Hi chớp chớp mắt, nước mắt sắp rơi: “Con đã làm gì sai mà bố lại ghét con như thế?”
“…” Đàm Tễ không nhịn được nữa, “Đàm Hi.”
“Đàm Tễ.” Nguyễn Sơ Tinh lạnh lùng nhìn anh.
Khí thế của anh lập tức biến mất, anh đau lòng gọi cô: “Vợ…”
“Anh có gan buộc tội người khác là trà xanh tâm cơ à? Lúc anh theo đuổi em không phải cũng tốn không ít mưu mô sao?” Nguyễn Sơ Tinh càng nghĩ về điều đó càng cảm thấy đó là một thói quen. Khi cô trở về phòng, cô không khỏi đè anh xuống đầu giường để tính sổ.
“Anh có còn nhớ lần anh dụ em không?”
Đàm Tễ đỏ mặt hỏi: “Chị có muốn quay lại báo thù không?”
Còn chưa kịp làm xong chuyện đáng xấu hổ, Đàm Hi lại gõ cửa: “Mẹ ơi, con sợ tối, mẹ… Ngủ với con được không?”
Nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh đang muốn rời đi, Đàm Tễ vòng tay ôm lấy cô, nói: “Chị ơi…”
“Mẹ?” Giọng nói bên ngoài càng lúc càng lo lắng.
Nguyễn Sơ Tinh quyết định dỗ đứa bé trước, nhưng không ngờ Đàm Tễ lại mạnh mẽ như vậy: “Em đi dỗ con.”
“Nhưng anh cũng cần được dỗ.”
Đàm Tễ dùng mọi thủ đoạn để giữ cô lại, Nguyễn Sơ Tinh tức giận đến đầu bốc khói, nghẹn ngào, giọng run run nói: “Đàm Tễ… Anh có thể bỏ tay ra được không?”
Đàm Tễ vốn luôn cư xử tốt lúc này không những không nghe lời cô, mà càng trở nên hung hãn hơn.
Sau đó Nguyễn Sơ Tinh không còn thời gian quan tâm đến đứa con trai đáng thương của mình nữa, cô không biết con trai mình đã về phòng mình hay chưa, cho đến khi Đàm Tễ rời khỏi môi cô và nói: “Con không có ở đây, em không cần phải nhịn nữa.”
Cô khịt mũi: “Buông ra, em đi xem con thế nào.”
Ngón tay mảnh khảnh vuốt ve làn da lộ ra ngoài: “Anh cố gắng chưa đủ à? Thế mà em còn nghĩ đến người khác.”
Nguyễn Sơ Tinh: “…”
Đêm đó Đàm Tễ rất vui nhưng Nguyễn Sơ Tinh cũng phớt lờ anh rất lâu. Một mặt là ngại, còn mặt khác đương nhiên là do Đàm Hi là người gây rắc rối.
Đàm Tễ đã chịu đựng hơn nửa tháng, sau một buổi biểu diễn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa. Anh nhìn thấy Nguyễn Sơ Tinh đang nói chuyện với một người đàn ông khác đằng xa, trong lòng chua đến mức nhăn đôi lông mày xinh đẹp lại.
Nguyễn Sơ Tinh đi vào hậu trường chờ anh. Đàm Tễ vừa bước ra khỏi sân khấu, vẫn mặc bộ đồ biểu diễn màu vàng, anh không kìm được ‘thú tính’ của mình mà đẩy Nguyễn Sơ Tinh vào phòng thay đồ.
“Sao vậy?”
Anh hạ mí mắt xuống, phả hơi nóng vào cổ cô: “Vợ ơi, em nghĩ xem đã bao lâu rồi anh không thân mật với em?”
“Còn chưa đầy mười hai giờ nữa và tối qua chúng ta đã hôn nhau rồi.”
Đàm Tễ vặn lại: “Tối qua anh hôn em, sau đó em đi ngủ với con. Đây gọi là thân mật hả? Anh đã không đi chơi riêng với em mấy tháng rồi.”
“Vậy anh muốn làm gì? Ném con trai đi hả?”
Một số người ở bên ngoài hét lên: “Đàm Tễ? Đàm Tễ?”
Một người khác nói: “Cậu ấy đang ở đâu vậy, chúng ta không cùng nhau ăn tối sao?”
“Chị Tinh Tinh cũng mất tích rồi, không phải hai người bọn họ đang ở bên trong đấy chứ.”
Hai người mơ hồ nhìn nhau: “Không biết họ định làm gì trong đó nhỉ?”
Nguyễn Sơ Tinh đang muốn kêu bọn họ dừng lại, thì có một bàn tay rắn chắc từ phía sau kéo cô lại, nụ hôn rơi xuống như mưa: “Đàm Tễ, anh đang làm gì vậy?”
“Hôn em một lúc thôi.” Đàm Tễ thở hổn hển, như thể anh đã nhịn rất lâu rồi.
“Bảo bối, em mềm quá.”
Đã đồng ý rằng đó chỉ là một nụ hôn, vậy tại sao còn cố trêu chọc chứ?
Anh xoa xoa chiếc cổ trắng nõn của cô, hít một hơi thật sâu, như đang kìm nén điều gì đó. Một lúc lâu sau, Đàm Tễ có chút lúng túng nhìn Nguyễn Sơ Tinh, nói: “Bảo bối, em ra ngoài trước đi.”
Đúng là anh đã nhịn quá lâu, Nguyễn Sơ Tinh liếc nhìn phần thân dưới của anh rồi nói: “Em lấy cho anh một chai nước lạnh.”
“Ừm.”
Anh mở nắp chai uống một ngụm: “Em ra ngoài trước đi.”
“Đàm Tễ, anh lấy vợ mấy năm rồi mà còn ngượng ngùng à.” Nguyễn Sơ Tinh chọc vào mặt anh một cái.
“Anh… Anh không có!”
Cô tiếp tục trêu chọc: “Anh trông như thế nào mà em chưa từng thấy chứ?”
Đàm Tễ đỏ mặt: “Em lại bắt nạt anh.”
Biết tỏ ra trà xanh cũng là một loại kĩ năng sinh tồn =)))