Thế Giới Truyện Chữ Online
  • Blog Cohet
Tìm kiếm nâng cao
Đăng nhập Đăng ký
  • Blog Cohet
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 74

  1. Home
  2. Tùy Ý Đoạt Lấy
  3. Chương 74
  • 10
Prev
Next

Chương 74: Phiên ngoại 10: Con ngoan

Đàm Hi lén tháo chiếc kẹp tóc màu hồng trên đầu ra, cố gắng thoát khỏi nanh vuốt của ba mình rồi trốn đi nhưng lại bị Đàm Tễ kéo lại. Không chỉ vậy, Đàm Tễ còn lấy điện thoại ra chụp ảnh gia đình ba người.

Đàm Hi muốn khóc nhưng đã không còn nước mắt nữa, bây giờ cậu bé cũng không thể giả vờ như chẳng có gì xảy ra.

Cậu bé chỉ muốn tìm em gái, chứ không muốn trở thành em gái mà.

Hừ, bố là kẻ xấu.

*

Kể từ khi Đàm Tễ có con, anh cũng nhận ít công việc hơn. Anh dành thời gian dạy Đàm Hi tập đàn piano mỗi ngày và cũng rất vui vì bé thích điều này. Nhưng chỉ trong vòng ba ngày, Đàm Hi đã chán nản rồi nói: “Bố ơi, con muốn chơi game. Con muốn xem những màn đấu trí giữa các game thủ siêu phàm.”

Đàm Tễ hít một hơi thật sâu, nghiến chặt răng, như đang cố gắng kiềm chế bản thân: “Ba ngày trước, con còn nói piano rất hay.”

Đàm Hi rất đau lòng, căn bản là không muốn chơi đàn nữa: “Bố ơi, chơi đàn khó quá, sao có thể vui được chứ?”

“Vậy bố hỏi con, trên đời này cái gì không khó?”

“Chơi game rất dễ.” Nhắc đến trò chơi, mắt cậu bé sáng lên.

“Vậy con cho rằng tuyển thủ thể thao điện tử có thể tùy tiện thành công sao?” Đàm Tễ thở dài, “Làm việc mà không cần nỗ lực thì sẽ không có kết quả. Xem ra đầu óc nhỏ bé của con không đủ thông minh để không cần phải nỗ lực rồi.”

“Ừm…” Đàm Hi bĩu môi.

Đàm Tễ kiên nhẫn nói: “Đàm Hi, trên đời này không có đường tắt, có làm gì thì con cũng phải chăm chỉ, dù chăm chỉ trong ba phút mà chẳng học được gì đi chăng nữa. Vậy nên khi học piano thì hãy học chăm chỉ, còn khi chơi game thì hãy chơi hết mình nhé.”

Đàm Hi có chút do dự: “…”

“Nếu con chọn chơi game, thì bố vẫn sẽ nghiêm khắc với con thôi.”

“Bố….”

Nguyễn Sơ Tinh làm món tráng miệng xong liền đi tới, thản nhiên nói: “Ba nó à, con nó không học thì em học.”

Người cha vừa mới nghiêm túc giáo dục con mình liền sửng sốt, anh không ngờ cả đời mình lại có được lợi ích như vậy, lắp bắp: “Có thể… Nói lại được không?”

Nguyễn Sơ Tinh ý thức được mình vừa gọi cái tên này có chút không thích hợp, thấp giọng giải thích: “Em gọi bảo bối, không phải…”

Lúc này Đàm Tễ liền thấy Đàm Hi vừa mắt hơn, anh hưng phấn hỏi: “Vậy từ nay về sau…”

“Đừng hòng nghĩ tới chuyện đó.” Cô đặt bánh kem trong tay lên bàn, gò má vẫn còn ửng hồng.

Đàm Tễ tàn nhẫn đẩy con trai ra, hưng phấn nói: “Vợ ơi, để anh dạy em nhé.”

Đàm Hi: À há, tôi lại trở thành người thừa rồi.

Âm thanh du dương của đàn piano phát ra từ những ngón tay khéo léo của Đàm Tễ, bộ vest trắng khiến anh trông nghiêm trang và xinh đẹp hơn. Vẻ mặt nghiêm túc của Đàm Tễ khiến cậu bé bị sốc. Cậu bé há hốc miệng nhìn một lúc lâu, đột nhiên cảm thấy hôm nay ba mình đặc biệt đẹp trai.

Nguyễn Sơ Tinh cũng cảm thấy như vậy, cô thậm chí còn nhịn không được mà nghiêng người hôn lên má anh.

Đàm Tễ đỏ mặt chơi xong, liếc nhìn đứa con trai đang rảnh rỗi: “Con về phòng làm bài tập trước đi.”

Đàm Hi bĩu môi, muốn rút lại ý định không học piano nhưng vẫn muốn giữ thể diện. Ban đầu, cậu bé nghĩ việc học piano từ cha mình là rất bình thường, nhưng bây giờ lại có thêm nhiều người cạnh tranh với bé, điều này khiến cậu nhóc rất muốn học lại.

Bóng đèn vẫn đứng đó, Đàm Tễ nhìn đồng hồ rồi nói: “Con đi làm bài tập đi, ngày mai bố đưa con đi công viên chơi.”

Cậu bé lập tức lẻn vào làm bài tập, cậu thực sự không thể làm gì được, bởi vì việc ăn uống là trên hết.

Đàm Tễ thấy Đàm Hi rời đi, anh lập tức trở nên tuyệt vọng và nói: “Chị, chị có thể gọi lại cho anh nghe được không.”

“Gọi cái gì?” Nguyễn Sơ Tinh cố ý hỏi.

“Gọi như… Lúc nãy đó.”

“Cái nào?”

Đàm Tễ ho khan và nói: “Ba ba.”

“Anh không thể nói to hơn được à?”

Anh cao giọng: “Ba.”

“Con trai của ta giỏi lắm.” Nguyễn Sơ Tinh sờ mái tóc xoăn của anh.

Đàm Tễ tức giận muốn khóc, đau lòng phàn nàn: “Chị, chị lại lừa anh rồi.”

“Lần nào cũng bị lừa.” Cô không khỏi bật cười, trẻ con thật ngốc mà.

Anh khịt mũi: “Lần sau anh sẽ không bị lừa nữa đâu.”

Khóe miệng Nguyễn Sơ Tinh nhếch lên, hiển nhiên cảm thấy lời này của Đàm Tễ không đáng tin mấy.

Nếu bạn vẫn là một con cún con, thì bạn sẽ không bao giờ thay đổi được sự thật rằng bạn vô dụng và dễ bị lừa.

Đàm Tễ ăn một miếng bánh, phần kem dính vào môi, Nguyễn Sơ Tinh nhẹ nhàng duỗi đầu ngón tay lau giúp anh, còn chưa kịp thu tay lại thì đã bị anh nắm lấy: “Vợ à, anh dạy em chơi đàn, vậy anh có được cái gì không?”

Đôi môi mỏng của anh mím thành một đường thẳng, hình như có chút ngượng ngùng, nhưng cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà mạnh dạn đưa ra yêu cầu.

Nguyễn Sơ Tinh nheo mắt lại: “Ý anh là không trả tiền thì anh sẽ không dạy cho em à? Tại sao Đàm Hi không trả tiền cho anh, còn em phải trả tiền cho anh?”

Cô nhìn đi nơi khác, cố tình tỏ ra tức giận.

Đàm Tễ lo lắng nói: “Không phải.”

Anh quay sang thì thầm: “Đàm Hi không có thứ anh muốn.”

Trông anh có vẻ rất ghét bỏ thằng bé?

“…” Trong đầu Nguyễn Sơ Tinh tràn ngập phế thải màu vàng*, đột nhiên nghĩ đến chuyện không tốt cho sức khỏe, “Anh lại muốn đùa giỡn lưu manh có phải không?”

*Ý là bả muốn chửi bậy á quý dị =))

“Anh… Anh không có!” Đàm Tễ khịt mũi, “Rõ ràng là em suy nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn ôm em một cái thôi.”

Nguyễn Sơ Tinh ôm anh, suýt chút nữa khiến người ta thở hổn hển trong ngực.

Mặc dù kế hoạch bồi thường thất bại nhưng Đàm Tễ lại có một ý tưởng khác. Lúc dạy Sơ Tinh chơi đàn có thể thực hiện từng bước một, thỉnh thoảng ôm cô vào lòng thì sẽ tốt hơn phải không?

Hai người dây dưa đến mức Đàm Hi cũng thấy đói: “Bố mẹ không muốn nấu ăn sao? Bé sẽ… Sẽ chết đói mất.”

Đàm Tễ suy nghĩ một chút: “Có một nhà hàng tư nhân đồ ăn rất ngon. Hôm nay bố dẫn con đi ăn.”

Đàm Hi duỗi tay ra: “Bố ôm con một cái được không?”

Đàm Tễ nhẹ nhàng bế bé lên, Nguyễn Sơ Tinh liếc anh một cái, kỳ thật ánh mắt cô không có ý gì, nhưng Đàm Tễ lại có chút áy náy nói: “Bảo bối, khi trở về anh sẽ ôm em.”

“?” Vừa rồi cô không có ý tranh giành sự ưu ái với con trai mình, được chứ?

Đàm Tễ nghĩ cô vẫn chưa hài lòng nên hôn cô và nói: “Đi thôi, vợ ơi.”

Cô ấy trở thành em bé khi nào vậy? Vành tai của Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, lạnh lùng nói: “Ừ.”

Một gia đình ba người họ ra ngoài ăn cơm, dù đã áp dụng biện pháp bảo mật nhưng khi lên xuống xe vẫn bị chụp được.

Sau khi kết hôn Đàm Tễ rất kín tiếng nên có nhiều người tò mò về cuộc sống của anh, họ không khỏi thất vọng khi nhìn thấy bức ảnh này. Liệu một bức ảnh mơ hồ có cần phải đăng lên như thế không?

[Tôi thực sự muốn biết con trai của Đàm Tễ đẹp như thế nào.]

[Tôi đoán bé lớn lên sẽ rất sát gái. Dù sao thì Đàm Tễ và Nguyễn Sơ Tinh cũng rất xinh đẹp mà!]

[Tôi ghen tị với con của họ quá! Chắc chúng phải xinh đẹp lắm.]

[Lần trước tôi gặp gia đình ba người họ ở Ý. Thật sự rất ấm áp, khung cảnh đẹp như một bộ phim thần tượng vậy. Con trai của Đàm Tễ dễ thương quá! Nếu không nhìn thấy Đàm Tễ cao lớn đứng đó, tôi có lẽ sẽ đã bị cám dỗ mà đến gần rồi!]

[Bé có ra mắt không? Bây giờ tôi sẽ trở thành fan nên nhà tôi chắc chắn sẽ không sụp đổ.]

[Ý hay lắm.]

Thế là một nhóm người đến chỗ Đàm Tễ để gọi điện cho con trai anh, đồng thời bọn họ còn đưa ra hàng loạt những lời ủng hộ kỳ lạ, rõ ràng bọn họ thậm chí còn không biết đứa trẻ trông như thế nào.

Đàm Tễ hỏi con trai mình có muốn trở thành một ngôi sao không.

Đàm Hi ngây thơ và thiếu hiểu biết, đương nhiên cậu bé nghĩ làm ngôi sao rất vui, nhưng bé vẫn thận trọng hỏi Đàm Tễ trước: “Bố ơi, làm ngôi sao có khó không?”

“Nó không khó đâu.”

Hừm, bố cười kỳ lạ như vậy chắc chắn là đang nói dối.

Trong vòng hai ngày, Đàm Tễ bị thương ở thắt lưng, anh nằm trên giường, rầm rì làm nũng với Nguyễn Sơ Tinh. Đàm Hi chớp chớp mi, nhẹ giọng hỏi: “Bố ơi, bố bị sao vậy?”

“Trước đây bố đã tập nhảy, hơn nữa lần trước khi quay phim bố còn bị ngã…” Đàm Tễ khịt mũi, “Em à, nhẹ chút nhẹ chút.”

Nguyễn Sơ Tinh nhẹ tay hơn một chút, nhưng vẫn cãi nhau với anh: “Eo của anh không còn tốt nữa rồi.”

Đàm Tiểu Hi mở to hai mắt, làm ngôi sao đáng sợ quá, bé không muốn trở thành ngôi sao nữa. Bé tức giận thầm nghĩ, quả nhiên bố đang nói dối, bé biết ngay mỗi lần bố cười như vậy thì sẽ chẳng tốt lành gì mà.

Cậu bé giận dữ kéo cặp xách đi ra ngoài.

Đàm Tễ còn chưa biết hoạt động tâm lý của con trai mình, anh ôm eo Nguyễn Sơ Tinh mà nói: “Vợ ơi, eo của anh không sao đâu, nếu em không tin thì có thể thử xem.”

Thử xem… Thần mẹ nó hãy thử xem…

Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt, kéo tay anh ra.

Lòng tự trọng của một người đàn ông không thể bị thách thức, vì vậy sau khi Nguyễn Sơ Tinh từ chối giao tiếp với anh, Đàm Tễ liền nóng lòng muốn chứng tỏ bản thân: “Anh… Em biết sức chịu đựng của anh mà! Hôm nay chỉ hơi đau một chút thôi…”

Nếu anh lại nói thêm một lời nữa, Nguyễn Sơ Tinh có thể xấu hổ đến chết mất.

“Em không tin anh sao…” Đàm Tễ kêu lên, “Nếu không chúng ta…”

Lời còn chưa dứt, anh đã bị nhéo một cái thật mạnh, Đàm Tễ bật khóc: “Đau quá…”

Nguyễn Sơ Tinh hối hận, cuối cùng anh đau thì cô cũng đau.

Thôi quên đi.

“Anh hãy bình tĩnh lại và nói ít thôi.”

“Ồ.”

Nhưng sau đó có người đã thành công trong việc chứng tỏ bản thân bằng cách làm vài hành động quyến rũ, Nguyễn Sơ Tinh chợt nhận ra anh đã phải kìm nén như thế nào khi yêu cô.

Sau khi Đàm Hi từ bỏ ý định trở thành ngôi sao, bé vẫn nhịn không được hỏi Đàm Tễ: “Bố ơi, làm ngôi sao khó thế, sao bố vẫn muốn làm ngôi sao vậy ạ?”

“Là vì theo đuổi mẹ con.”

“…”

Đàm Tễ nói thêm: “Có khó à? Không khó mà.”

Bố là kẻ nói dối!

Đàm Hi tình cờ xem được màn trình diễn tài năng trước đó của Đàm Tễ, trông rất đáng sợ. Bố đúng là một kẻ xấu xa, chỉ biết lừa dối trẻ con.

Đàm Hi không tin bố mình.

Một ngày nọ, cậu bé quay lại và nói một cách chắc chắn với Đàm Tễ: “Bố ơi, sau này con sẽ tiếp tục học piano.”

Đàm Tễ không biết tại sao con trai mình lại thay đổi sở thích, anh nghi ngờ hỏi: “Không phải rất khó sao?”

“Không khó! Bố dạy con đi.”

Đôi mắt của Đàm Hi mở to và cố tỏ ra dễ thương với Đàm Tễ. Lý do bé muốn học piano rất đơn giản, đó là vì bạn cùng bàn Chi Chi thích nó! Vì vậy bé phải học cách trở thành một đứa trẻ ngầu, để Chi Chi cũng thích bé!

Đàm Tễ muốn cho Đàm Hi biết: ‘Nếu hôm nay bạn dám phớt lờ tôi thì ngày mai bạn sẽ không thể liên lạc được với tôi nữa’.

Anh ho hai tiếng: “Nhưng bố chỉ muốn dạy cho mẹ con thôi.”

“Uuuuuuuuuuuuuuu.” Đôi mắt to của Đàm Hi ngấn lệ, “Bố ơi, dạy con đi. Bố định vì mẹ… Vì mẹ mà bỏ con sao?”

“Con nghĩ con quan trọng hơn mẹ con à?”

“?”

Đàm Tễ không nhịn được cười, cuối cùng Đàm Hi gục xuống bật khóc, sau khi gọi mẹ mình, Đàm Tễ cuối cùng cũng mủi lòng, lạnh lùng khịt mũi: “Chỉ biết cách làm cho vợ bố mềm lòng thôi.”

Con cái chỉ là sự cố mà thôi =)))

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 74"

MANGA DISCUSSION

Để lại một bình luận Hủy

You must Register or Login to post a comment.

  • Home
  • Blog
  • Giới thiệu
  • Liên hệ
  • Chính sách bảo mật
  • Truyện ngôn tình
  • zBlogg

© 2025 Cohet.Net. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to Thế Giới Truyện Chữ Online