Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 73
Chương 73: Phiên ngoại 9: Cùng nhau dỗ con
Bởi vì hai người đã có con nên mình sẽ gọi ĐT là “Anh” nhé ^^
Nguyễn Sơ Tinh đôi khi có cảm giác như mình đang nuôi hai đứa con trai.
Đàm Hi lúc nhỏ rất nghịch ngợm, nếu không trông chừng thì thằng bé có thể xé nát mái nhà, Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được hỏi Đàm Tễ: “Hồi nhỏ anh cũng vậy à?”
Trong mắt cô có chút nghi ngờ.
“Sao có thể chứ?” Có người kiên quyết không chịu thừa nhận, chớp mắt nói, “Vợ à, em không thấy anh rất ngoan sao?”
Anh khôn khéo đến mức cô không nhận ra. Nguyễn Sơ Tinh đã kết hôn với anh được vài năm, cô còn không biết anh như thế nào sao, bề ngoài trông rất ngoan ngoãn nhưng thực chất lại có ý đồ xấu xa.
Ví dụ như ngày hôm đó anh đến gần cô, hỏi một cách nũng nịu: “Bé cưng đã cai sữa chưa?”
“Ừ, có chuyện gì vậy?”
Có người ôm cô xoa xoa, nũng nịu không chút xấu hổ nói: “Vậy sau này anh có thể uống một mình rồi.”
“?” Nguyễn Sơ Tinh bị trêu chọc đến mức không thèm để ý tới anh một hồi lâu, nhiệt độ trên mặt cô cũng không thể hạ xuống.
Sau khi sinh Đàm Hi, Đàm Tễ liền không đồng ý sinh con thứ hai nữa. Mặc dù anh rất thích con gái, nhưng Nguyễn Sơ Tinh lại gặp phải một tai nạn nhỏ khi cô sinh mổ, khiến anh bị ám ảnh tâm lý.
Anh không chịu nổi khi nghĩ đến con trai ruột của mình, sau khi nghe chuyện xưa của Đàm Tễ, nhóc con tò mò hỏi: “Ba ơi, tại sao con lại không có em gái?”
Hàng mi dài của bé chớp chớp, trông rất ngây thơ.
Đàm Hi cho rằng mọi đứa trẻ đều có em gái, Đàm Tễ liền nhanh mồm nhanh miệng nói thẳng: “Con sẽ không có em gái đâu.”
Cậu nhóc sững sờ hồi lâu rồi gục xuống, đau khổ khóc: “Con không có em gái nữa, con không có em gái, hu hu hu, con không có em gái.”
Đàm Tễ: ?
Việc mất một cánh tay hay một cái chân có phải là vấn đề lớn so với việc con không có em gái không?
Anh vừa định giải thích vài lời, Đàm Hi liền bắt đầu khóc to. Nguyễn Sơ Tinh nghe thấy tiếng khóc liền vội vàng đến an ủi đứa nhỏ: “Sao vậy? Bố bắt nạt con à?”
“Bố nói con không có em gái, người khác đều có em gái nhưng con thì không.” Đàm Hi ợ lên, tiếp tục khóc, “Con không còn là một đứa trẻ hoàn chỉnh nữa.”
Thần cũng không phải là một đứa trẻ hoàn chỉnh mà.
Nguyễn Sơ Tinh dở khóc dở cười: “Không phải đứa trẻ nào cũng có em gái đâu. Dù con không có em gái nhưng ba mẹ sẽ dành cho con tất cả tình yêu thương mà.”
Đàm Hi không hiểu lắm, cuối cùng cũng khóc đến mệt mà ngủ trong lòng Nguyễn Sơ Tinh.
Đàm Tễ đưa tay ra, nói: “Để anh ôm một lát.”
Anh dỗ dành bé thêm một lúc nữa để Đàm Hi không gây rắc rối sau khi đã ngủ say.
Nguyễn Sơ Tinh không khỏi bật cười: “Sao cục cưng của chúng ta lại đáng yêu thế này?”
Đàm Tễ ôm một quả bóng nhỏ thật đáng yêu trong tay, anh nhịn không được bóp bé: “Đương nhiên là kế thừa sự đáng yêu của em rồi, bảo bối cũng mềm mại như em vậy.”
Đôi mắt anh sáng ngời, lời nói vẫn ngọt ngào như ngày nào.
Nguyễn Sơ Tinh quay mặt đi, đang định mắng thì lại bị anh chiếm tiện nghi, Đàm Tễ vui vẻ nói: “Em nên mềm mại hơn chút nữa.”
“…” Tay đặt đâu vậy hả!
Đàm Hi không đề cập đến chuyện không có em gái nữa, Đàm Tễ cũng tưởng mọi chuyện đã kết thúc, cho đến một ngày, cậu bé thu dọn cặp sách nhỏ của mình và bước ra ngoài với đôi chân ngắn ngủn. Đàm Tễ ôm bé lên từ đằng sau: “Con đang làm gì vậy?”
“Con đi tìm em gái.” Đàm Hi nhảy dựng lên, “Bố, để con đi.”
“Tìm em gái con?”
Đàm Hi cuối cùng cũng thoát khỏi vòng tay của ba mình, cậu bé chỉnh lại quần áo, nếu không để ý đến thân hình giống như giá đỗ của cậu thì sẽ có cảm giác như cậu bé sắp trở thành anh hùng vậy.
Cậu bé nói rất nghiêm túc: “Con nòng nọc tìm mẹ, còn con muốn tìm em gái.”
Đàm Tễ ngồi xổm xuống, cố gắng giải thích: “Nhưng ba mẹ con không có em gái, sao con có thể có em gái chứ?”
Đàm Hi sửng sốt một lát, có vẻ như đã bị thuyết phục: “Thì ra là vậy.”
Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bé vẫn cảm thấy ai cũng có em gái: “Vậy chúng ta cùng nhau đi tìm em ấy đi.”
Nguyễn Sơ Tinh vừa trở về liền nhìn thấy con trai đang xách một chiếc cặp nhỏ, cô hỏi thằng bé muốn làm gì, cậu bé rất hưng phấn nói: “Con dẫn bố đi tìm em gái.”
Nguyễn Sơ Tinh trợn to hai mắt: “Đàm Tễ!”
“Không phải, vợ ơi, hãy nghe anh giải thích.” Anh sắp khóc nhưng lại không có nước mắt, “Anh không có tìm em gái, anh không có em gái, con trai anh nói bậy, anh vô tội. “
Huhu, đứa con hại cha này.
Nguyễn Sơ Tinh quay đầu nhìn anh, Đàm Tễ ngửi thấy mùi bạo lực gia đình, nhanh chóng ôm lấy cô: “Em yêu, em là nhất, sao anh có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Anh không đáng tin cậy như vậy sao?”
Cô mỉm cười: “Dù sao thì anh cũng đang tìm em gái.”
“…” Đàm Tễ lúc đó thực sự rất muốn vứt con trai mình đi, “Em mới là em gái của anh.”
“Anh đang chiếm tiện nghi của em hả?”
Anh nhướng mày nói: “Vậy em có thể gọi anh là anh trai không?”
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Đàm Hi, cô vặn vẹo eo, ho khan một tiếng: “Anh dạy hư bảo bối rồi.”
Đàm Hi tò mò nhìn hai người bằng đôi mắt to, cậu bé hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chứ đừng nói đến việc cậu bé dẫn bố đi tìm em gái thì có chuyện gì sai. Đàm Tễ không còn cách nào khác ngoài việc giải thích mạch não ma thuật của con trai mình cho Nguyễn Sơ Tinh.
Hai người nghiêm túc giải thích với Đàm Hi, cậu bé nói: “Vậy người khác đều có em gái, mẹ có thể cho con một đứa em gái không?”
Nguyễn Sơ Tinh còn chưa kịp phản ứng, Đàm Tễ đã từ chối: “Nếu con muốn thì tự sinh chứ đừng tìm vợ bố.”
Đàm Hi: “…” Bé làm không được hic.
Nguyễn Sơ Tinh bật cười.
“Mẹ……”
“Gọi bà cũng vô ích.” Đàm Tễ rất hống hách, “Con có biết khi sinh con ra, mẹ con đã phải chịu đựng bao nhiêu đau khổ không?”
Nếu như nói theo cách khác, nếu không phải Nguyễn Sơ Tinh chết, thì anh sẽ trực tiếp chết rồi.
“Nó còn nhỏ, chưa hiểu được điều này đâu.” Nguyễn Sơ Tinh quay sang nói với Đàm Hi, “Cục cưng ngoan nhé, hai chúng ta cùng chơi với con. Nếu con thấy chưa đủ thì ngày mai mẹ mua thêm đồ chơi cho con nhé? “
Lừa Đàm Hi xong, Nguyễn Sơ Tinh ngồi trên ghế, nhướng mắt nhìn anh: “Anh thật sự không muốn có con gái à?”
“Không muốn.”
Cô gõ gõ ngón tay lên bàn: “Em rất muốn nhìn thấy anh dỗ dành con gái.”
Đàm Tễ chớp chớp mắt: “Trông như thế nào?”
“Chính là đeo một chiếc nơ màu hồng, cả người mềm mại mũm mĩm, anh chơi đùa với con gái em.”
Nguyễn Sơ Tinh thản nhiên nói, ai ngờ tối hôm sau một người đầy màu hồng dịu dàng lại xuất hiện trên giường cô.
“Anh đang làm gì thế?”
“Dụ dỗ cô gái.” Anh vuốt ve tai thỏ, “Anh có dễ thương không?”
Hai má Nguyễn Sơ Tinh đỏ bừng: “Anh lại muốn chiếm tiện nghi?”
Vừa muốn trở thành anh trai, vừa muốn trở thành cha cô.
Cô còn tưởng Đàm Tễ sẽ giải thích, ai ngờ anh chỉ chớp mắt và nói: “Vậy… Không được sao?”
Nguyễn Sơ Tinh đưa tay nhéo eo anh: “Đồ biến thái, bây giờ anh muốn cưỡi lên đầu em à.”
Đàm Tễ thừa nhận thất bại: “Anh sai rồi vợ, anh gọi em là ba được không? Ba, ba…”
Anh đề nghị rất nghiêm túc: “Em có muốn thử… Cưỡi lên đầu anh không?”
“?” Chồng cô lại phát bệnh rồi.
Đàm Tễ bảo cô cưỡi lên người mình: “Anh chưa bao giờ để một đứa nhóc nào cưỡi lên người anh cả.”
“Vậy ngày mai em sẽ nói với đứa nhóc trong nhà là ba nó cố ý không cho nó cưỡi ngựa.”
Đàm Tễ tức giận nói: “Em lại bắt nạt anh.”
Một lúc sau, khi đã vui đủ rồi, anh mới hỏi: “Vợ ơi, anh làm em vui không?”
Nguyễn Sơ Tinh lấy son ra, nói: “Lại đây, em trang điểm cho anh.”
“…” Có một loại dự cảm không lành.
Nhưng đã đồng ý chơi với cô thì đương nhiên không thể nuốt lời, Đàm Tễ đành phải làm búp bê Barbie và để Nguyễn Sơ Tinh tô tô chét chét cho mình.
Anh muốn soi gương nhưng Nguyễn Sơ Tinh ngăn anh lại: “Không được.”
“Ồ.”
Nguyễn Sơ Tinh tìm chiếc vòng cổ của cô đeo vào cho anh, cùng với món trang sức màu hồng lộn xộn mà Đàm Tễ mua cho cô: “Dễ thương quá.”
“Ừ…” Đàm Tễ cúi đầu nói: “Cài cho anh chiếc kẹp tóc màu hồng đó đi, dễ thương quá.”
Sau khi làm xong, anh cũng không thèm nhìn mình: “Trông ổn không?”
Nguyễn Sơ Tinh không khỏi cười lớn: “Trông đẹp lắm.”
Mặc dù trước đây Đàm Tễ đã trang điểm rất nhẹ nhàng nhưng dù theo phong cách nào, anh cũng chưa bao giờ trông nữ tính cả. Nhưng bây giờ anh đeo phụ kiện và tô son tươi sáng như vậy, cô nhìn liền thật sự không chịu nổi.
Nhìn thấy cô vui vẻ, Đàm Tễ cũng vui theo: “Nhưng không đẹp bằng vợ anh.”
Nhìn thấy cái miệng ngọt ngào của anh, Nguyễn Sơ Tinh gần như cảm thấy áy náy, nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi.
“Được rồi, Barbie cần thay quần áo, vợ sẽ thay cho anh chứ.” Đàm Tễ không biết xấu hổ đến gần, kéo tay áo cô, nói xong còn khoe khoang, “Bảo bối! Anh còn vui hơn đồ chơi nhiều!”
Nguyễn Sơ Tinh quay người đi, trước khi khóe miệng cong lên đã nói: “Ừ, cũng không tệ.”
Cô suy nghĩ một lúc: “Anh thật sự muốn thay đồ à?”
“Chà, anh muốn mặc quần áo đẹp nhất của vợ.”
“…” Chồng cô thật nghịch ngợm.
Nguyễn Sơ Tinh vừa lấy ra một bộ quần áo, nghĩ rằng hình dáng của Đàm Tễ có thể không vừa với nó, tay cô chạm vào bộ đồ tình thú gợi cảm mà Đàm Tễ đã mua cho mình từ lâu trong tủ, trước khi lấy nó ra ngoài, cô liền nghe thấy tiếng con trai ở ngoài cửa.
Cô lo lắng mở cửa: “Có chuyện gì vậy?”
Đàm Hi ngã xuống trước cửa phòng ngủ, ôm lấy cặp mông tròn trịa và khóc lớn. Ban đầu cậu bé không hề đau như vậy, nhưng khi nhìn thấy mẹ mình đứng trước mặt, nỗi bất bình của bé như tăng lên gấp trăm lần, cậu bé càng khóc to hơn.
Nguyễn Sơ Tinh đang định dỗ bé thì phát hiện Đàm Hi đột nhiên ngừng khóc, cậu bé mở to mắt, khó tin nhìn ba mình.
Đàm Tễ môi thoa son, trên đầu có hai chiếc kẹp tóc nhỏ, còn có rất nhiều chiếc kẹp tóc màu hồng, trên người còn đeo một thêm một chiếc vòng cổ nữ tính.
Bé nhất thời không biết nên cười hay nên sợ hãi.
“Mẹ…” Đàm Hi cuối cùng chọn cách mỉm cười, nước mắt vẫn đọng trên mi: “Bố đang làm gì vậy ạ?”
Đàm Tễ cảm thấy trong mắt con mình hiện lên sự giễu cợt, nhớ ra ở nhà có một chiếc váy công chúa dành cho con gái, anh liền vội vàng lấy ra mặc cho con trai mình.
Váy được mua trước khi Đàm Hi ra đời, lúc Đàm Tễ đang đi mua sắm thì nhìn thấy ma nơ canh diện nó, anh liền lên cơn đau tim mà mua luôn. Nguyễn Sơ Tinh rất ghét cái váy đó, dù sao thì cái váy quá to, không hề hợp với trẻ sơ sinh, mà nó lại còn màu hồng nữa, đúng là khiến người ta hít thở không thông mà.
Ai có thể nghĩ rằng hôm nay nó sẽ được mặc trên người con trai cô chứ?
Đàm Tễ nghĩ thầm, mặc váy cho con xem con còn cười nhạo ba như thế nào.
Đàm Hi thừa hưởng vẻ đẹp của cha mẹ và rất thanh tú, cậu bé thực sự trông rất giống một nàng công chúa dễ thương khi khoác lên mình bộ váy công chúa. Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được nhéo má bé.
Đàm Tễ cũng kẹp tóc cho cậu: “Vợ à, chúng ta cùng nhau dỗ dành con, con có vui không?”
Đàm Hi: “…”
Gia môn bất hạnh, cười người hôm trước hôm sau người cười mà. =))