Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 71
Chương 71: Phiên ngoại 7: Cậu vậy mà lại phải tranh giành tình cảm!
Sau khi dùng bữa xong, tổ chương trình quyết định trả lại những chiếc điện thoại đã bị tịch thu từ lâu, để xem các vị khách sẽ làm gì nếu có điện thoại di động.
Cuối cùng cũng có thể chơi điện thoại, dù sao Đàm Tễ vẫn là con trai, cậu không nhịn được nói với Nguyễn Sơ Tinh: “Vợ à, anh chơi ván game được không?”
“Được.” Nguyễn Sơ Tinh cầm một cuốn tạp chí lên đọc, niềm vui lớn nhất của cô là làm các loại món tráng miệng, nhưng ở đây không có nguyên liệu nên cô chỉ có thể làm những việc khác.
Đàm Tễ chơi game, lại cảm thấy để Nguyễn Sơ Tinh tự chơi một mình cũng không được: “Anh dạy em chơi game nhé? Sau đó em có thể chơi với anh.”
Nguyễn Sơ Tinh chưa bao giờ chơi loại trò chơi thể thao này, cô xém chút đã buột miệng nói rằng mình không biết chơi, nhưng vì giữ hình tượng của mình mà lựa chọn im lặng.
“Không, em sẽ tự chơi.”
“…” Đàm Tễ có chút thất vọng, tại sao chị ấy cái gì cũng giỏi như vậy, lại không cho cậu chỗ để khoe khoang.
Trong hai ván đấu đầu tiên, Đàm Tễ bất lực nhìn cô bỏ mạng, không nhịn được ho khan hai tiếng.
Sau đó Nguyễn Sơ Tinh mím môi, vẻ mặt có chút ngượng ngùng: “Vừa rồi có chút sai sót.”
Trận thứ hai không giết được nào mà lại chết sáu lần, Nguyễn Sơ Tinh có chút xúc động muốn thoát trò chơi: “Ngạc nhiên thật, không biết tại sao anh ta lại lợi hại như vậy.”
“Không sao!” Đôi mắt của Đàm Tễ sáng lên, cậu tin cô vô điều kiện, “Lần đầu tiên chơi như vậy là đã tốt lắm rồi, lần đầu anh chơi cũng không thể đạt đến trình độ của em đâu!”
Nguyễn Sơ Tinh chợt nhớ tới ngày đó hắn cũng dỗ con nít như vậy, nhịn không được hỏi: “Tay nghề hội họa của anh thế nào?”
Cậu ngượng ngùng nói: “Lúc còn nhỏ anh cũng học được một chút, nhưng trình độ chỉ ở mức trung bình thôi. Thầy nhất quyết muốn anh làm đệ tử nhưng anh không chịu. Bởi vì lúc đó anh vẫn còn ham chơi.”
“Ai là giáo viên của anh vậy?”
Đàm Tễ nói ra một cái tên của nhân vật rất lợi hại, Nguyễn Sơ Tinh trầm mặc, cô biết Đàm Tễ rất biết lừa người mà! Haha, cậu đúng là một cẩu nam nhân biết thổi rắm cầu vồng mà.
Khu bình luận liền bật cười.
[Nhìn vẻ mặt của chị tôi xem, ba phần nhẫn tâm, ba phần lạnh lùng, bốn phần bất cần, chị ấy chắc chắn không tin lời nói dối của anh trai bọn mình đâu.]
[Hahahahaha, chắc chị ấy đang nghĩ thầm, anh ấy không thực sự nghĩ mình tuyệt vời đâu, anh ấy chỉ đang dỗ ngọt mình thôi!]
[Em trai tôi rất giỏi nói những lời ngọt ngào! Tôi thực sự nghi ngờ đó là cách cậu ấy dụ dỗ chị ấy về nhà đó.]
Nguyễn Sơ Tinh nằm trên sô pha giơ ngón tay về phía cậu. Đàm Tễ sửng sốt một lúc, không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới. Cậu vừa ngồi xuống, cô liền dùng đầu ngón tay nhéo cằm cậu: “Anh đúng là có cái miệng ngọt ngào mà.”
Đàm Tễ bị buộc phải ngẩng đầu lên, khóe mắt nhuộm một màu hồng nhạt. Đối mặt với cô ở tư thế này, Đàm Tễ cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được, cậu đỏ tai nói: “Chỗ khác của anh cũng ngọt ngào…”
Cậu còn chưa nói xong, Nguyễn Sơ Tinh đã đặt đầu ngón tay lên môi cậu, khiến cậu im lặng. Cô thực sự không muốn bị trêu chọc bởi những lời tán tỉnh của Đàm Tễ trong chương trình cho đến khi mình đỏ mặt đâu.
Cuối cùng, vì trò chơi chết quá bi thảm nên Nguyễn Sơ Tinh đành phải nhờ cậu giúp đỡ. Đàm Tễ muốn chiếm tiện nghi của cô nên đặt cô vào lòng, tay trong tay dạy cô: “Nhìn xem, đây là trợ thủ, đây là xạ thủ, xạ thủ yếu ớt hơn nên đừng tùy tiện xông lên. “
Cậu nói rất nghiêm túc nhưng lại không nhịn được động đậy tay chân, thấy cô đang học tập nghiêm túc, cậu liền bám lấy cô mà hôn.
“Hôn đủ chưa?” Có người lạnh lùng hỏi.
“Chưa đủ.” Đàm Tễ đáng thương nói: “Trước đó em cũng đã hôn anh, hơn nữa anh thu học phí của mình không được sao?”
Người cứng rắn như Nguyễn Sơ Tinh chỉ ăn mềm không ăn cứng nên Đàm Tễ thật sự rất hợp khẩu vị của cô. Cô nhìn đôi mắt to tròn của đứa trẻ chớp chớp liên tục, nhưng lại không nói được một lời.
Nếu đã quen nhau, thì làm sao có thể tránh xa được?
Đàm Tễ thành lập một đội với cô, chọn một trợ thủ để hỗ trợ Nguyễn Sơ Tinh, cậu cũng cố tình đánh lính đến khi nó gần hết máu, rồi để Nguyễn Sơ Tinh có thể bắn chết, đầu người cũng tặng cho Nguyễn Sơ Tinh.
“Bấm dịch chuyển đi, nếu không sẽ bị trúng đòn đó.” Đàm Tễ chặn trước mặt cô, kéo kẻ địch: “Trở về đi, đừng tới đây.”
Nguyễn Sơ Tinh lao về phía cậu như chưa hề nghe thấy gì, dù gần như mất máu nhưng vẫn đứng trước mặt Đàm Tễ để bảo vệ cậu, may mắn là đồng đội của cậu lúc này đã đến.
Đàm Tễ suy nghĩ một chút, ngượng ngùng hỏi: “Đây coi như là cùng sống cùng chết à?”
“…” Làm sao mà Đàm Tễ có thể nói một cách tình cảm như vậy, dù đây chỉ là chuyện bình thường chứ? Nguyễn Sơ Tinh lúng túng nói: “Sống chết thì thế nào? Em chỉ là bấm nhầm phương hướng mà thôi.”
Cô ho khan, giấu đi vẻ không được tự nhiên trên mặt.
“Ồ.” Trên mặt Đàm Tễ không có biểu tình gì, nhưng lại cảm thấy hài lòng.
Chị tốt bụng quá.
Sau đó, khi họ lại bị đánh, Đàm Tễ đã dạy cô: “Việc vừa rồi của em là đang tặng đầu người. Nếu vừa rồi em chết, thì kẻ thù sẽ có lợi hơn em.”
“Đây chỉ là một trò chơi, thua thì thua thôi.”
Giọng điệu của cô rất bình thường, nhưng Đàm Tễ lại nhất quyết muốn diễn giải: “Vậy ý em là chồng em quan trọng hơn trò chơi à?”
“…”
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy vành tai mình nóng lên, không ngờ một chàng trai trẻ , chưa có kinh nghiệm tình cảm như cậu lại có thể nói những lời yêu đương một cách nóng bỏng như thế.
Nguyễn Sơ Tinh chơi hai ván game liền dần dần quen, cô chợt phát hiện chồng mình còn không vui bằng chơi game. Có lẽ việc dạy Nguyễn Sơ Tinh chơi game sẽ là điều mà Đàm Tễ hối hận nhất trong đời.
Cậu cũng không ngờ cuối cùng lại thành ra thế này, nếu Nguyễn Sơ Tinh có cơ hội thì cô sẽ chơi game, không hề quan tâm đến cảm xúc của Đàm Tễ. Cậu bất mãn, làm nũng ba lần liên tiếp— —
“Em chỉ cần nhìn anh thôi, đừng chơi game nữa.”
“Bảo bối, anh không bằng cô nàng quyến rũ đó sao?”
“Ồ, anh cũng có thể để em đánh, em có thể tới đánh anh được không?”
Nguyễn Sơ Tinh thờ ơ: “Sao trước đây em không thấy trò chơi này vui như vậy nhỉ?”
Hồi lâu không nghe thấy cô lên tiếng, Đàm Tễ liền nghiêm túc cân nhắc khả năng khóc lóc, làm loạn rồi treo cổ tự tử, nghiêm túc hỏi đối phương: “Em muốn chơi game hay là muốn anh?”
Nguyễn Sơ Tinh không cần suy nghĩ, trả lời: “Chơi game.”
“?”
Cậu muốn gây sự!
Trên mạng–
[Nguyễn Sơ Tinh quả nhiên là một người phụ nữ tàn nhẫn.]
[Cún con của chị đang khóc vì tức giận kìa.]
[Buồn cười quá hahahahaha ai bảo anh đưa vợ đi chơi game làm gì! Giờ cô ấy mới biết game còn vui hơn anh!]
[Đúng như mong đợi của tôi, thẳng thắn quá.]
[Có phải họ cầm nhầm kịch bản không? Ở nhà khác là con trai chơi game! Bạn gái mới là người làm nũng chứ!]
Nguyễn Sơ Tinh vẫn còn mê game: “Anh không thấy con thỏ này rất giống anh sao?”
Giọng thì thầm, thứ gà con này cũng thật dễ thương!
Đàm Tễ tức giận, quay mặt đi nói: “Anh không phải như vậy!”
Cậu vốn đã buồn bực nhưng Nguyễn Sơ Tinh vẫn chơi game, y như một tên cặn bã kêu bạn gái uống thêm nước nóng lúc đến tháng đi. Đàm Tễ lập tức làm ra vẻ như ‘em không còn yêu anh nữa sao’.
“Anh vẫn là bảo bối của em đúng không?”
Nguyễn Sơ Tinh quay đầu nhìn cậu một cái: “Ngoan nhé, đợi em chơi xong game này đã.”
“?” Ngày này còn có thể trôi qua được không vậy?
Đàm Tễ nghiêm túc cân nhắc xem có nên bỏ nhà đi hay không, cậu đi vào đóng gói hai bộ quần áo rồi đi ra, nhưng từ đầu đến cuối sự chú ý của Nguyễn Sơ Tinh đều không có ở trên người cậu.
Cậu không tin rằng sau khi cậu rời đi Nguyễn Sơ Tinh vẫn có thể ngồi như vậy, Đàm Tễ nghĩ thế, liền cố ý gây ra tiếng động lớn rồi đi ra trước mặt Nguyễn Sơ Tinh.
Ra ngoài được hai phút, cậu lặng lẽ quay lại, quan sát phản ứng của vợ mình ở ngoài cửa.
Tuyệt vời, vẫn đang chơi game.
Đàm Tễ quyết định ra ngoài ở lại một lúc, nên chạy đến chỗ Hứa Đình Thâm. Hứa Đình Thâm đang ôm Khương Sơ ngủ say trong ngực. Nhìn thấy bóng đèn, anh ta rất không vui: “Sao cậu không đi tìm vợ mà tới đây làm gì?”
“Tôi thật sự quá ngu ngốc.” Đàm Tễ ngồi ở trên sô pha, “Tôi chỉ biết cùng vợ chơi game có thể gia tăng tình cảm, nhưng lại không ngờ cô ấy lại vì trò chơi mà vứt bỏ tôi.”
Hứa Đình Thâm phản ứng mất mấy giây, sau đó bật cười: “Cậu đấu với cô ấy thử xem.”
“Nhưng bây giờ trong mắt cô ấy chỉ nhìn thấy trò chơi thôi!”
Cuộc sống này đã khó khăn đến mức cậu phải sa đọa cạnh tranh với trò chơi để giành lấy tình cảm.
Đàm Tễ ngồi với Hứa Đình Thâm mười phút, Hứa Đình Thâm liền làm chút đồ ăn định mời cậu ăn. Đàm Tễ lắc đầu: “Vợ tôi bây giờ chắc chắn rất lo lắng cho tôi.”
Chỉ cần nghĩ đến bộ dạng lo lắng không tìm được mình của Nguyễn Sơ Tinh, cậu liền cảm thấy đau lòng.
Khán giả có thể nhìn thấy phản ứng của Nguyễn Sơ Tinh ở đó, nghe được lời nói của Đàm Tễ thì cười ngặt nghẽo.
[Đồ ngốc, vợ anh thậm chí còn không nhận ra rằng anh đã biến mất cơ.]
[Đàm Tễ, anh nhanh trở về đi. Tôi rất mong đợi có thể nhìn thấy anh tức giận đến khóc.]
Giữa sự mong đợi của mọi người, Đàm Tễ gần như tức giận đến phát khóc. Cậu hỏi: “Em không nhận ra rằng anh đã mất tích sao?”
Nguyễn Sơ Tinh nói: “Anh vừa đi vệ sinh à?”
“…”
May mắn là trong show này không phải lúc nào cũng có thể nghịch điện thoại. Nguyễn Sơ Tinh có chút bất đắc dĩ khi phải chia tay chiếc điện thoại của mình. Đàm Tễ cảm thấy vô cùng buồn bã: “Chị ơi, chị có thể chơi với anh được không? Anh còn vui hơn game mà.”
Cô sửng sốt một lát, đầu ngón tay chạm vào yết hầu của cậu, Đàm Tễ chớp mắt, nói bằng giọng vừa dễ thương vừa gợi cảm: “Ngoài ra em cũng có thể chơi bất cứ thứ gì em muốn.”