Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 69
Chương 69: Phiên ngoại 5: Người khác có thể làm được, anh cũng thế!
Khu bình luận:
[Hãy để anh ấy nói đi mà, có điều gì chúng ta không biết không?]
[Lúc đầu còn tưởng không có gì, hiện tại tôi lại nghĩ tới mười ngàn chữ truyện cấm.]
[Chị ấy ăn kem sao vậy? Tôi có một người bạn muốn biết!]
May mắn là Đàm Tễ không tiếp tục nói nữa. Nguyễn Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp đưa tay ra, lòng bàn tay bỗng nhiên có một cảm giác mềm mại và ẩm ướt. Cô hơi giật mình, liếm cẩu vô liêm sỉ này lại thực sự liếm cô.
Hàng mi dài của thiếu niên chớp chớp, đôi mắt trong veo có chút gian xảo.
Nguyễn Sơ Tinh rút tay lại như bị bỏng, nhưng ngoại trừ họ thì không ai biết Đàm Tễ đã làm chuyện như vậy, nên cậu tiếp tục giả vờ vô tội.
Cô nghiêm túc nói: “Không có lần sau đâu, anh có nghe thấy không?”
Nhìn thấy cô hành động như người đại diện, Đàm Tễ không dám phạm sai lầm nữa, cậu đứng nghiêm chào, nháy mắt ranh mãnh nhìn cô: “Vâng ạ.”
Do buổi tối không có thưởng và bị đói, mà tổ chương trình không thể ngược đãi khách mời, vì vậy họ liền đặt ra nhiệm vụ bổ sung, sau khi hoàn thành là có thể lấy được những nguyên liệu cơ bản nhất.
xuất hiện, khuôn mặt của Đàm Tễ phủ đầy sơn, nghiêm túc dạy bọn trẻ vẽ. Cậu giống như một mặt trời nhỏ, mọi người đều vây quanh cậu khi họ nhìn thấy cậu ấy.
Đàm Tễ kiểm tra bài tập về nhà và động viên đứa trẻ: “Bé đúng là một thiên tài nhỏ. Khi mẹ bé bằng tuổi bé thì không biết gì về hội họa đâu.”
Cậu bé đỏ mặt trước lời khen của cậu: “Thật không anh?”
“Được rồi, em phải tiếp tục cố gắng nhé.”
“Vâng ạ!” Đứa trẻ lập tức tràn đầy ý chí chiến đấu.
Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên cảm thấy sau này nếu có một đứa con sẽ rất tốt, Đàm Tễ tuy ngây thơ nhưng cậu cũng có thể gánh vác trách nhiệm làm cha. Cô suy nghĩ một lúc, đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, tại sao cô lại nghĩ đến con cái nhanh như vậy chứ?
Trước khi gặp Đàm Tễ, thực ra Nguyễn Sơ Tinh không có dự định gì cho cuộc hôn nhân của mình cả, cô luôn nghĩ rằng mình sẽ kết hôn và sinh sau ba mươi tuổi. Nếu không gặp đúng người, có thể cô vẫn sẽ độc thân.
Nhưng sau khi gặp Đàm Tễ, mọi chuyện dường như trở nên hỗn loạn hơn.
“Bảo bối đang nghĩ gì vậy?”
Nguyễn Sơ Tinh lắc đầu, quay mặt trừng cậu: “Anh nhất quyết phải gọi em như vậy à?”
Đàm Tễ khóc: “Em không cho anh hôn em, cũng không cho anh gọi em là bảo bối? Tại sao chúng ta lại phải tham gia chương trình này chứ? Nếu không chúng ta nghỉ việc đi.”
Đội ngũ nhân viên: ? ? ?
Cậu nói tiếp: “Tốt hơn hết là nên nằm ở nhà và làm bất cứ điều gì mình muốn.”
Bình luận:
[Nửa câu sau mang tính tâm linh là bạn có thể làm bất cứ điều gì bạn muốn à.]
[Đừng bỏ cuộc, tôi chỉ thích xem cảnh chị ấy ngượng ngùng còn anh trai thì bày trò, không ngừng rải đường mà thôi.]
[Đồng ý x2.]
Nguyễn Sơ Tinh nhìn cậu một lúc, Đàm Tễ bỏ cuộc, ngượng ngùng nhìn cô: “Anh chỉ nói cho vui thôi, em đừng để ý.”
Các nhân viên thở phào nhẹ nhõm, dù sao Đàm Tễ cũng không thiếu tiền, nếu cậu thật sự từ bỏ thì tổ chương trình sẽ bị ảnh hưởng nhiều nhất.
Một vài đứa trẻ vây quanh hai người, cùng họ chơi trò chơi đại bàng và gà. Nguyễn Sơ Tinh hành động như một con đại bàng bắt chúng, còn Đàm Tễ thì như một con gà mái bảo vệ đàn con của mình, tất cả lũ trẻ đều túm lấy vạt áo của cậu và đi theo cậu.
Có người rất kịch tính, quay lại bắt chước giọng điệu của một đứa trẻ hỏi: “Cậu có sợ đại bàng không?”
Mấy đứa trẻ hợp tác nói: “Sợ!”
“Nếu sợ thì nhất định phải trốn ở phía sau ta, không được chạy lung tung. Trẻ con ngang ngược sẽ bị đại bàng bắt, hiểu chưa?”
“Hiểu rồi!”
Đàm Tễ nháy mắt với cô, dang rộng tay ra như muốn ôm cô: “Nào, chị.”
Nguyễn Sơ Tinh cố ý dùng vẻ mặt hung dữ: “Cẩn thận.”
Hôm nay cô mặc một bộ trang phục màu tím trang nhã nhưng lại trở nên hoạt bát khi chạy bộ. Nguyễn Sơ Tinh tươi cười đuổi theo mấy đứa trẻ, đôi mắt cong lên ngọt ngào như gió xuân thổi bay từng tảng băng.
Đàm Tễ bị cuốn hút ngay lập tức đến mức quên mất việc bảo vệ đàn con.
“Ta đã bắt được ngươi rồi.”
“Ahhhhhhhhh đáng sợ quá.” Mọi người hét lên và né tránh.
Nguyễn Sơ Tinh bắt được một vài đứa trẻ và tấn công chúng lần nữa, nhưng Đàm Tễ đã tỉnh táo trở lại. Cô vừa định bắt lấy đàn con thì đã đâm vào lồng ngực rắn chắc của cậu.
Trên người thoang thoảng mùi mồ hôi, Nguyễn Sơ Tinh muốn rời đi, nhưng thắt lưng lại bị cánh tay rắn chắc của cậu cố định lại.
Cô vẫn chưa quên vai đại bàng của mình, giả vờ hung dữ nói: “Anh không sợ em ăn thịt anh à?”
Nói xong cô mới phát hiện câu nói này có chút mờ ám, Đàm Tễ vui vẻ nheo mắt lại nói: “Mời chị ăn anh nè.”
Cậu nghiêng đầu, chiếc cổ trắng nõn lộ ra trước mặt cô, để cô nếm thử.
Bình luận liền trở nên rất thú vị——
[Ồ, ăn nhanh lên, vồ lấy nhanh lên.]
[Đây đều là lời thoại của hổ và sói đó.]
[Xin đừng quan tâm đến cảm xúc của chúng tôi, nhanh lên!]
Nguyễn Sơ Tinh hối hận vì lời nói vừa rồi, cô quay người lại: “Buông ra.”
“Không buông.”
Những đứa trẻ vây quanh cậu hào hứng nói: “Anh bắt được đại bàng rồi! Tuyệt quá đi!”
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình có lẽ là con đại bàng xấu hổ nhất trong lịch sử, ngước mắt lên hỏi: “Anh ôm đủ chưa?”
“Không, em có mùi thơm quá.”
Nó có mùi như mồ hôi, vậy mà cậu lại nói nó có mùi thơm.
Cô phải dùng hết sức lực mới kéo được một đứa trẻ nào đó đi, Đàm Tễ hỏi: “Chị có thích trẻ con không?”
Nguyễn Sơ Tinh nghĩ rằng cậu đúng là xảo quyệt thật, chẳng lẽ cô lại nói mình không thích trẻ con trước mặt bọn chúng sao?
“Thích chứ.”
“Vậy sau này nếu chúng ta có con, hãy sinh một đứa ngoan ngoãn như vậy nhé?”
Cô biết Đàm Tễ đang đợi mình ở đây mà, Nguyễn Sơ Tinh mím môi, Đàm Tễ tưởng cô không vui, cậu muốn nói cô không sinh con cũng không sao, cậu chỉ nói là ‘nếu’ thôi mà? Nguyễn Sơ Tinh thấp giọng nói: “Anh còn có thể quyết định được con tốt hay không sao?”
Cậu gãi đầu cười, trợn mắt nói: “Đứa bé nhất định sẽ rất giỏi.”
Nguyễn Sơ Tinh nắm tay cậu nói: “Được, vậy em sẽ sinh một đứa con ngoan ngoãn như anh vậy.”
Đàm Tễ tưởng mình nghe nhầm, sửng sốt hồi lâu mới trở nên phấn khích, cậu nhìn cô bằng đôi mắt rực lửa. Nguyễn Sơ Tinh biết cậu muốn làm gì, vội vàng cản cậu lại : “Đừng có ôm em.”
“…” Đàm Tễ bực bội “Ồ” một tiếng rồi nắm chặt tay Nguyễn Sơ Tinh.
Chơi đùa vui vẻ với bọn trẻ xong, Nguyễn Sơ Tinh chua chát nói: “Mấy đứa trẻ có vẻ thích anh hơn nhỉ.”
“Ai nói thế?” Đàm Tễ vừa định nói mấy lời ngọt ngào để dỗ vợ, thì giá đỗ chân ngắn đi tới nói: “Chị, chị thật xinh đẹp.”
Nguyễn Sơ Tinh cười nhẹ, cúi người nói: “Em cũng thật tinh mắt.”
“Dạ! Chị là cô gái xinh đẹp nhất mà em từng thấy! Lớn lên em sẽ cưới chị.”
Đàm Tễ: ? Nhóc này đã bao giờ nghĩ đến cảm xúc của cậu chưa?
Cậu tức giận bảo vệ Nguyễn Sơ Tinh ở phía sau: “Nhóc không có cơ hội đâu, đây là vợ của anh rồi.”
Đứa trẻ sửng sốt một lúc rồi chớp mắt nhìn cậu.
“Nhóc có cao bằng anh không? Có đẹp trai như anh không? Nhóc có thể chăm sóc người khác được không?” Đàm Tễ cúi đầu nhìn bé và nói một cách tự hào, “Chị ấy là của riêng anh, đừng nghĩ đến điều đó nữa.”
Trước đây khi vẽ tranh cậu đã nói với mọi người rằng bé là một thiên tài nhỏ, khi còn nhỏ không ai có thể so sánh được với bé. Nhưng bây giờ cậu lại quay xe, nói rằng cậu bé không giỏi bằng cậu về mọi mặt.
Đứa trẻ sững sờ, nước mắt lưng tròng như sắp khóc.
Nguyễn Sơ Tinh sợ nhất là con nít khóc, cô có chút trách móc nhìn cậu: “Đàm Tễ anh ấy chỉ là nói đùa thôi, em nhìn xem.”
Cô quỳ xuống, nhẹ nhàng dỗ dành bé: “Không sao đâu, sau này em sẽ cao rất cao, thậm chí còn cao hơn cả anh ấy.”
Cậu thì thầm trong lòng, không thể nào, chiều cao của cậu sẽ không dễ dàng bị vượt qua vậy đâu.
Đàm Tễ lén nhìn Nguyễn Sơ Tinh dỗ trẻ con, giống như cậu nhìn thấy một màn sau này mình sẽ có con, càng nghĩ càng tức giận. Sau khi Nguyễn Sơ Tinh dụ dỗ đứa trẻ liền nghiêm túc nói với cô: “Anh nghĩ chúng ta không thể có con được.”
“?” Tên hỗn đản này lại dám lật lọng?
Đàm Tễ cảm thấy khổ sở mỗi khi nghĩ đến cảnh Nguyễn Sơ Tinh sẽ ít nuông chiều cậu hơn khi hai người có con, ngay cả lúc cãi nhau cô cũng sẽ không giúp cậu nữa, cậu liền tủi thân.
Nguyễn Sơ Tinh ngửi thấy mùi dấm, cậu không nên ghen tị chứ, phải trẻ con đến mức nào mới ghen với một đứa trẻ vậy?
Trên đường trở về, Nguyễn Sơ Tinh mua cho Đàm Tễ một chai nước: “Để làm loãng mùi dấm đấy.”
Đàm Tễ: “…”
Cậu ngoan ngoãn nhận lấy và uống vài ngụm, miệng phồng lên hừ hừ, như muốn nói với cô rằng cậu ghen là có lý.
Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng nguyên liệu mà hai người nhận được lại rất hạn chế. Đàm Tễ nhìn thấy bánh bao đông lạnh liền nói: “Anh muốn ăn cái này.”
“Khi về nhà, em sẽ làm cho anh ăn.”
“Thật sao?” Đôi mắt Đàm Tễ sáng lên, “Anh chưa từng ăn bánh bao do người khác làm bao giờ.”
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy đau lòng, cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Không sao, sau này có em rồi.”
Bốn gia đình ngồi cùng một bàn, mọi người trò chuyện về cuộc sống thường ngày và những câu chuyện phiếm mà người ngoài không biết, không khí rất hòa hợp. Tuy Nguyễn Sơ Tinh có phần ăn tệ nhất nhưng trông họ rất ngọt ngào.
Hứa Đình Thâm cho bọn họ một ít thức ăn sẵn, ngón tay còn đang cầm đũa, thản nhiên nói với Đàm Tễ: “Gọi tôi là bố đi.”
Nguyễn Sơ Tinh lạnh nhạt liếc anh ta một cái: “Muốn tranh giành con trai với tôi sao?”
Hứa Đình Thâm: “…” Tạm biệt.
Tập thứ hai của chương trình đã kết thúc như thế này, Đàm Tễ được mệnh danh là chú chó nhỏ bám người, chúa ghen tuông. Người liên quan cũng không biết, sau khi xem xong mới nhỏ giọng nói: “Thấy chưa? Càng không cho anh hôn, anh càng hưng phấn.”
“Đàm Tễ.” Nguyễn Sơ Tinh vừa nghe cậu nói liền biết cậu đang nghĩ gì, “Chúng ta đã đồng ý, tập tiếp theo sẽ không thân mật như vậy nữa.”
“Vậy thì anh hối hận rồi được chưa? Em không nghĩ đến hiệu quả của màn diễn sao? Chúng ta là một couple mặn nồng mà.”
“Tình yêu nhất định phải làm những việc thân mật mới vui vẻ à? Sự ngọt ngào được thể hiện qua từng chi tiết mà.”
“Hừ.” Đàm Tễ không thuyết phục được cô, chỉ đơn giản nói: “Em muốn anh ở một mình trong căn phòng trống sao, thật là buồn quá.”
“Anh bị bệnh à.”
Bởi vì gần đây Đàm Tễ đang đọc một cuốn sách viết về một Đế, đột nhiên tự vào vai hậu phi của nữ Đế: “Ngươi cho rằng kỹ năng của ta kém hơn người khác sao? Ta có thể học, tiểu yêu tinh khác làm được thì ta cũng làm được!”
Nguyễn Sơ Tinh: “?”