Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 68
Chương 68: Phiên ngoại 4: Tai thỏ
Đáng tiếc là ‘Lương phu nhân’ không đăng bài, Fans CP ban đầu rất thất vọng, cho đến khi có người phát hiện ra quảng cáo đồ lót tình thú của xe ABO trên siêu thoại, họ liền hưng phấn đến mức suýt chút nữa lăn khỏi ghế.
[Mũi tôi chảy máu rồi, là anh trai mặc nội y gợi cảm!]
[Tuyệt thật! Còn có tai thỏ, tụi tui chết mất!]
[Trời ơi, kích thích quá, Lương phu nhân đừng dừng lại nhé!]
Một số cư dân mạng thậm chí còn gửi ảnh chụp màn hình liên kết này cho hai người trong tin nhắn riêng tư. Nguyễn Sơ Tinh vừa mới ghi hình xong tập thứ hai của chương trình, cô đang nghỉ ngơi trong khách sạn, lúc lướt weibo liền tình cờ nhìn thấy. Khi nhìn thấy bình luận này, cô đỏ mặt, tim đập loạn nhịp, trí tưởng tượng của cư dân mạng ngày nay mạnh mẽ đến thế sao?
Nguyễn Sơ Tinh càng nhìn càng thấy có gì đó không ổn, cô luôn cảm thấy người viết những dòng này rất quen thuộc với bọn họ, chẳng lẽ xung quanh cô có người nào đó làm chuyện này sao? Nhưng ai lại rảnh thế?
Cô lướt qua siêu thoại trên mạng, sau đó bấm vào một tài khoản nào đó trong nhóm, thì thấy trong album ảnh của người đó có một vài chú Pikachu. Đây là cặp Pikachu mà Đàm Tễ nhất quyết muốn mua, nhưng bọn họ chưa bao giờ đăng chúng lên mạng xã hội.
Vậy người này không phải Đàm Tễ thì là ai đây? Nó không thể bị người khác chụp trộm trong nhà họ đúng không?
“…” Nguyễn Sơ Tinh đặt điện thoại sang một bên, định tính sổ với ai đó.
Cửa phòng tắm bật mở, Đàm Tễ quấn khăn tắm bước ra ngoài, những giọt nước dọc theo cơ bắp mịn màng chảy xuống khiến người ta đỏ mặt tim đập nhanh. Cậu tùy tiện dùng khăn lau đầu, mái tóc mới gội liền ngoan ngoãn dán vào trán.
“Bảo bối có mệt không?”
Đàm Tễ gọi cô bằng cách gọi thân mật, vốn dĩ cậu muốn ôm Nguyễn Sơ Tinh ngủ, nhưng vừa đến gần, chân Nguyễn Sơ Tinh đã đá cậu.
“A…” Cậu ngả người ra sau, xém tí là ngã rồi.
Chỉ hai mươi phút trước, mọi chuyện giữa hai người vẫn rất bình thường. Vì vậy, Đàm Tễ cho rằng đây là tình thú vợ chồng, nên cậu dùng lòng bàn tay rộng ôm lấy đôi chân trắng nõn mềm mại của cô: “Đá vào đây đi.”
“…” Cậu chắc hẳn là một kẻ thích bị ngược.
Nguyễn Sơ Tinh không đá, Đàm Tễ lại trực tiếp hôn cô, cô giật mình: “Anh bị bệnh à?”
“Thì ra em cũng nhạy cảm ở đây.”
“…” Quên đi, cô tức giận quá.
Nguyễn Sơ Tinh thu chân lại, co ro vào góc để ngăn Đàm Tễ động tay động chân. Vành tai cô vẫn còn ửng hồng, cô lấy điện thoại ra hỏi cậu: “Đây là tài khoản phụ của anh à?”
Đàm Tễ nhìn nó, sau đó cảm thấy áy náy.
“Anh bây giờ càng ngày càng không nghe lời nhỉ, anh có muốn người quản lý của anh là em mở tài khoản phụ không?”
Vừa nghe giọng điệu của vợ, cậu liền biết hiện tại cô đang nói chuyện với tư cách người đại diện giải quyết công việc chung, dù bây giờ cậu có nói lời tốt đẹp hay hành động như một kẻ lưu manh để dụ dỗ cô thì cũng vô dụng thôi.
Đàm Tễ ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình: “Thật xin lỗi, chị. Lần sau anh nhất định sẽ nói cho em biết.”
“…” Còn có lần sau à?
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy thật may khi cô không bị cậu chọc giận đến chết, huyền thoại về sự nghiệp bất bại của cô đã trực tiếp bị hủy hoại trong tay Đàm Tễ, đôi khi cô tự hỏi liệu Đàm Tễ có phải do đối thủ cử đến để gây rối cô hay không.
Nhưng cũng không có cách nào, ai có thể cưỡng lại được sự cám dỗ của sắc đẹp chứ?
Nguyễn Sơ Tinh vừa nghĩ tới đây, mỹ nhân liền đi tới cửa: “Chị đừng tức giận, anh sẽ dùng thân thể của mình trả giá.”
“…” Nhưng nhìn thế nào đi nữa, thì cậu vẫn là người được lợi mà.
Đàm Tễ thất bại là bởi vì Nguyễn Sơ Tinh muốn tính sổ với cậu, cô lướt qua weibo của Đàm Tễ hỏi: “Không phải những fanfic này đều là do anh viết đấy chứ?”
Sao cô lại không biết chồng mình còn có tài này nhỉ?
“Fanfic là thể loại gì?” Đàm Tễ lướt qua mấy bài, sao họ lại có thể viết ra thứ đáng xấu hổ như này thế?
Cậu dựa vào vai Nguyễn Sơ Tinh, cúi đầu nhìn theo tầm mắt của cô: “Omega là gì?”
Tại sao có một số từ tiếng Anh kỳ lạ vậy?
Đàm Tễ tiếp tục nhìn, thấy đoạn cậu đang khóc vì cái đó, cuối cùng cậu cũng nhận ra có gì đó không đúng, lắp bắp nói: “Sao anh lại bị cái kia?”
Điều này có phải là quá phản khoa học không?
Mà ‘cậu’ hình như còn bị ám ảnh và thích thú với nó?
Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cậu, cô liền biết đó không phải là do cậu viết, Nguyễn Sơ Tinh quay mặt lại nhìn Đàm Tễ: “Anh có nên tự kiểm điểm lại mình không?”
Đàm Tễ không để ý, cậu ủy khuất kéo ống tay áo Nguyễn Sơ Tinh: “Em yêu, bọn họ ức hiếp anh, bọn họ nói anh đau khổ, em không quan tâm sao?”
“Không sao, em rất thích.” Vẻ mặt cô nghiêm túc nhưng khóe miệng lại lặng lẽ nhếch lên.
“Em thực sự thích nó à?” Đàm Tễ thấp giọng nói, “Vậy anh sẽ mua ngay kiểu dáng tương tự, kiểu có tai thỏ ấy.”
“…” Nguyễn Sơ Tinh hít sâu một hơi, sao cậu lại giỏi đùa như vậy thế, “Anh…”
“Sao vậy? Không phải em nói thích sao?” Lông mi cậu run run, trông có chút kiêu ngạo.
Nguyễn Sơ Tinh muốn nói nhưng lại ngừng lại, cuối cùng lâm vào trầm mặc.
Đàm Tễ giống cô ở một số khía cạnh, nhưng ở một số khía cạnh khác thì họ hoàn toàn trái ngược nhau. Ví dụ như Nguyễn Sơ Tinh không thích làm nhiều trò lố trên giường, nhưng Đàm Tễ lại theo đuổi sự phấn khích khi chơi đùa với cô.
Cô thở dài, nghĩ đến chuyện nghiêm túc: “Sau này anh không được phép dùng tài khoản này nữa, có nghe rõ chưa?”
“Dù sao thì vẫn còn cái khác mà.” Đàm Tễ buột miệng nói ra.
Cậu vừa dứt lời đã có người ôm lấy eo mình, Nguyễn Sơ Tinh tức giận nhéo eo cậu. Đàm Tễ khịt mũi, eo cậu là nơi nhạy cảm nhất, đột nhiên lại bị tấn công, khiến cậu không ngừng cầu xin tha thứ: “Chị, chị, ừm… Anh sai rồi, được chưa?”
Nguyễn Sơ Tinh đương nhiên không dễ dàng buông tha cho cậu, cô ngồi lên đùi cậu mà hành động, Đàm Tễ không nhịn được cười, giọng điệu nũng nịu khi cầu xin lòng thương xót: “Vợ à, em có thể tha cho anh không?”
“Ai không muốn tha? Hả?” Nghĩ đến đây Nguyễn Sơ Tinh liền tức giận, “Sao một thần tượng không có tham vọng như anh lại tìm em chứ? Anh cho em được cái gì?”
Đàm Tễ cảm thấy đau lòng, suy nghĩ một chút rồi nói rất nghiêm túc: “Em đã lấy được một người chồng đẹp trai, hoạt bát, cơ thể cân đối.”
“Đàm Tễ!”
Cậu nghiêng đầu, nước mắt trào ra khóe mắt: “Ngứa quá.”
Nguyễn Sơ Tinh đột nhiên bị kéo lại, cả người cô nằm đè lên người cậu. Cô có thể cảm nhận được sức nóng của cơ bắp qua lớp áo sơ mi của mình bằng đầu ngón tay, hơi thở của cô liền trở nên gấp gáp.
Đàm Tễ đột nhiên nói: “Vợ à, chúng ta hãy làm chuyện gì đó riêng tư đi.”
Nguyễn Sơ Tinh muốn đứng dậy, nhưng lại bị cậu giữ chặt.
Cuối cùng cũng không có máy quay nên Đàm Tễ liền làm hết những việc mà trước ống kính không thể làm, sau đó nhẹ giọng phàn nàn: “Tuy anh có thể làm việc với em nhưng lại không thể thân mật với em…”
Cậu tỏ vẻ không hài lòng, nhịn một lúc lâu mới hỏi: “Anh có thể…”
Nguyễn Sơ Tinh biết cậu muốn nói gì: “Đừng hòng.”
“Nhưng các show thực tế thể hiện khía cạnh chân thật nhất. Mà anh thường hôn em như thế, vậy tại sao anh lại không thể làm điều đó trên chương trình chứ?”
“…” Điều đó thì có nghĩa là gì?
Nguyễn Sơ Tinh không nỡ làm cậu buồn: “Nhà chúng ta ai là người quyết định?”
“Em quyết định.” Đàm Tễ rụt rè trong giây lát, nhưng lại không chịu nhượng bộ, thấp giọng hỏi: “Nhưng, nếu như em không bồi thường cho anh, vậy chẳng phải có chút bất công sao?”
“…” Nguyễn Sơ Tinh phải dỗ rất lâu mới có thể khiến Đàm Tễ nhường cô.
Sau khi dỗ dành cậu xong, hai người cùng nhau quay tập thứ hai của chương trình.
Để có được nguyên liệu quý, khách mời phải hoàn thành thử thách, tìm manh mối và hoàn thành các câu đố, người có điểm hoàn thành thấp nhất sẽ không có phần thưởng.
Đại khái là bởi vì trận trước thua, nên Đàm Tễ có chút không cam lòng: “Bảo bối, hôm nay chúng ta nhất định phải đứng đầu đó.”
“Đừng gọi em là bảo bối.” Nguyễn Sơ Tinh ho khan, vành tai hồng hồng: “Gọi em là ba đi.”
Dân mạng liền bật cười, điều bất ngờ nhất là Đàm Tễ thực sự đã hét lên, cậu nheo mắt và gọi một cách ngọt ngào: “Ba.”
Với mái tóc xoăn nhỏ xõa trên trán, cậu trông rất dễ thương và ngoan ngoãn.
“…” Thật không biết xấu hổ.
Hứa Đình Thâm tình cờ đi ngang qua, nghe thấy cậu gọi vậy thì kéo Khương Sơ lại gần nói: “Ba ơi.”
“…” Khương Sơ cạn lời nhìn anh ta, không biết anh ta phải trẻ con đến mức nào mới học được điều này, cô ấy nghiêm túc hỏi: “Anh có bệnh à?”
Nguyễn Sơ Tinh không khỏi cười lớn: “Đi thôi.”
Ban đầu Đàm Tễ tràn đầy ý chí chiến đấu, nhưng ai biết rằng cấp độ đầu tiên sẽ là chuyến đi tàu lượn siêu tốc để tìm ra những nhân vật chủ chốt. Cậu kéo tay áo Nguyễn Sơ Tinh: “Anh đi một mình nhé.”
Nhân viên nói: “Không được, việc này phải có hai người làm.”
Nhưng… Nhưng chị sợ độ cao.
Mặt Đàm Tễ có chút tái nhợt, nhỏ giọng nói với Nguyễn Sơ Tinh: “Chúng ta bỏ cuộc đi.”
Khu bình luận—
[Không phải chứ? Đàm Tễ nhát gan như vậy à? Thậm chí còn sợ đi tàu lượn siêu tốc?]
[Gì thế? Một người đàn ông trưởng thành lại bỏ cuộc vì sợ độ cao sao?]
[Nguyễn Sơ Tinh thích một kẻ hèn nhát như vậy à, cậu ta có nghĩ đến bây giờ bỏ cuộc thì tối nay sẽ chết đói không?]
Nguyễn Sơ Tinh lắc đầu: “Em không sao.”
Chiếc tàu lượn siêu tốc này so với lần trước bọn họ đi thì đáng sợ hơn rất nhiều, suốt chuyến đi Đàm Tễ đều lo cho cảm xúc của Nguyễn Sơ Tinh, khiến sắc mặt cậu trông còn tệ hơn cả cô.
Cả khu bình luận đều cười nhạo cậu.
Đàm Tễ xuống tàu lượn siêu tốc, cậu nhanh chóng hỏi Nguyễn Sơ Tinh: “Em có thấy khó chịu không?”
“Không có.” Tuy cô sợ độ cao, nhưng cô chỉ cảm thấy khó chịu một chút, thế mà nhìn Đàm Tễ trông còn khó chịu hơn cả cô nữa.
Đàm Tễ nghiêm túc nói: “Chị, nếu em thấy khó chịu thì phải nói cho anh biết nhé. Anh là chồng của em, em có thể dựa vào anh mà.”
Giọng nói nhẹ nhàng trái ngược hoàn toàn với dáng người cao lớn của cậu, Nguyễn Sơ Tinh không khỏi vuốt ve mái tóc bồng bềnh của Đàm Tễ: “Em không khó chịu, mà người khó chịu là anh đó.”
Cô chế nhạo: “Anh sợ độ cao hay em sợ độ cao đây? Tại sao anh lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?”
Người vừa mắng Đàm Tễ trong bình luận liền cảm thấy mặt mình đau nhức: [Làm nghề này đã lâu rồi, Đàm Tễ không sợ độ cao, sao vừa rồi lại căng thẳng như vậy?]
[Giết tôi đi. Đá tôi đi. Đây là loại tình yêu thần thánh gì vậy?]
[A a a a, sao lại có người tốt như Đàm Tễ vậy? Bây giờ muốn tôi ăn chanh à?]
Nguyễn Sơ Tinh kiễng chân lau mồ hôi cho cậu, hai người biến cốt truyện đầy thử thách thành một bộ phim thần tượng. Người quay phim: Lẽ ra tôi không nên ở đây, tôi có nên ở dưới gầm xe không?
Bởi vì Đàm Tễ làm ầm ĩ lên, sợ Nguyễn Sơ Tinh bị thương từ việc nhỏ nhất nên nhóm của họ tiến triển chậm nhất, cuối cùng lại không có phần thưởng nào.
Đàm Tễ có chút áy náy nói: “Thật xin lỗi.”
Cậu đột nhiên cúi đầu, thấp giọng nói với cô: “Em đừng giận anh nhé?”
Nguyễn Sơ Tinh không hề giận cậu, cô còn nghi ngờ Đàm Tễ đang dùng danh nghĩa xin lỗi để lợi dụng cô. Cô ngẩng đầu lên nhìn cậu, khóe mắt ửng hồng.
Đàm Tễ còn muốn hôn cô, nhưng Nguyễn Sơ Tinh đã nhanh chóng nói: “Em không tức giận.”
Cô sợ Đàm Tễ tiếp tục kiếm cớ làm trò côn đồ nên kéo cậu lại và nói: “Lần sau đừng hôn em nữa.”
“Nhưng em là vợ anh mà?”
“Anh có nhìn thấy camera đang ở đây không?”
Khu bình luận—
[Nguyễn Sơ Tinh đỏ mặt rồi.]
[Ai có thể chịu đựng được điều này chứ? Nhưng hình như Tễ Tễ có chút kiêu ngạo ấy? Xong rồi, đầu tôi toàn là hình ảnh đồ lót gợi cảm thôi.]
[Thật ra Đàm Tễ cũng rất nhõng nhẽo, cậu ấy rất thích dùng vẻ đáng yêu làm người khác bối rối.]
[Uisss, đừng ngại nữa, hãy kể cho tôi nghe câu chuyện riêng tư của cậu đi.]
Vì không có phần thưởng nên Đàm Tễ quyết định tận dụng đồ ăn của tổ chương trình, nhưng họ lại nói với cậu rằng cậu không thể lấy những món ăn đó.
Đàm Tễ đành phải cầm dưa hấu, nhìn ánh mắt của đạo diễn, nghi hoặc hỏi: “Anh nói không được ăn rau, tôi ăn dưa hấu thì có sao đâu?”
“…” Lần sau tôi sẽ rút kinh nghiệm.
Lúc này trời hơi nóng nên Đàm Tễ lấy thìa múc phần ngọt nhất ở giữa cho Nguyễn Sơ Tinh ăn.
Đôi mắt cậu nheo lại thành hình trăng lưỡi liềm: “Ngọt không?”
“Ngọt.”
Cuối cùng, quả dưa hấu đã rỗng ruột, Nguyễn Sơ Tinh hỏi: “Anh không ăn à?”
Đang lúc cô chuẩn bị cầm thìa đút cho Đàm Tễ thì đột nhiên có người bất ngờ cúi đầu hôn cô, tai đỏ bừng, đắc ý nói: “Anh ăn rồi!”
Nếu không có camera, có lẽ cậu còn làm càng hơn nữa.
Lại nữa!
Nguyễn Sơ Tinh trừng mắt nhìn hắn, Đàm Tễ lại không khống chế được miệng mình: “Sao vậy? Lần trước em muốn ăn kem… Ờ…”
Cô dùng hết sức bịt miệng Đàm Tễ lại, nếu cậu còn nói thêm lời nào nữa, cô sẽ giết chồng mình mất!