Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 66
Chương 66: Phiên ngoại 2: Vợ quản nghiêm hay điên cuồng cưng chiều vợ?
Khi Nguyễn Sơ Tinh lần đầu tiên được mời tham gia chương trình ‘Nhật Ký Đám Cưới’, cô đã từ chối, nhưng lại không chịu nổi Đàm Tễ mời gọi nên cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.
Tổng cộng có bốn cặp đôi được mời tham gia mùa này, hai cặp là cặp đôi mới cưới và hai cặp đã kết hôn được hơn 5 năm.
Cuộc thảo luận sôi nổi ngay khi danh sách khách mời được đưa ra.
[Thì ra Hứa Đình Thâm cũng ở đây. Tôi phải xem chương trình tạp kỹ này mới được.]
[Đàm Tễ cũng ở đây, tôi có nên xem hay không?]
[Tôi mong chờ quá, nhanh lên, nhanh lên, tôi muốn ăn chanh, muốn đập vào tường vì tình yêu ngọt ngào.]
Ngày đầu tiên của chương trình, Nguyễn Sơ Tinh không thể đến trường quay vì công ty có việc gấp, Đàm Tễ một mình thu dọn hành lý, do tổ chương trình hạn chế nên cậu chỉ mang theo hai chiếc vali, mà 2/3 trong số đó đều là đồ đạc của Nguyễn Sơ Tinh.
Đạo diễn nhịn không được hỏi: “Tôi có cần mang con thỏ này theo không?”
Họ chỉ có thể mang theo một vài thứ bên mình, và ông ấy chắc chắn họ sẽ bỏ lại những thứ vô dụng.
“Vợ tôi thích nó.” Đàm Tễ vui vẻ nói, cậu cho rằng lần trước cậu ôm con thỏ, mà Nguyễn Sơ Tinh lại thích nên đành phải mang nó theo.
Cậu thậm chí còn không có nổi hai bộ quần áo, nhưng Nguyễn Sơ Tinh lại có một chiếc gối hình con thỏ. Sự so sánh này… quá khập khiễng.
Đạo diễn không ngờ ở nhà cậu lại không có tiếng nói như vậy, liền yên lặng tưởng tượng ra cảnh Đàm Tễ thường xuyên bị ngược đãi trong nhà.
“Nhưng những thứ này đều là của Nguyễn Sơ Tinh, anh có muốn mang theo thứ gì của mình không?”
Mang theo của riêng mình có nghĩa là bỏ thứ của người khác lại.
Đàm Tễ chống tay lên eo, nheo mắt cười ngọt ngào trước ống kính: “Không, tôi cần những thứ của vợ thôi. Tôi có vợ là đủ rồi.”
Đạo diễn ăn một miếng thức ăn cho chó suýt chút nữa bị nghẹn, vợ quản lý nghiêm á? Rõ ràng cậu là một kẻ điên cuồng chiều chuộng vợ mà?
Ngoại trừ Hứa Đình Thâm và Đàm Tễ, không ai trong số bảy vị khách quen biết nhau cả, Đàm Tễ tháo kính râm và bước xuống xe với đôi chân thẳng và thon thả.
Hứa Đình Thâm thấy cậu chỉ có một mình, không khỏi khiêu khích: “Cái gì? Tổ chương trình cử người chuyên ăn thức ăn cho chó đến à?”
“…” Một người nào đó đang bị khinh thường.
Đàm Tễ mím môi, rõ ràng không vui vì Hứa Đình Thâm đã chọc sâu vào nỗi đau của mình.
Máy quay liên tục nhìn chằm chằm vào hai người này, ước gì họ có thể cãi nhau ngay tại chỗ, đây chắc chắn sẽ là chủ đề nóng khi chương trình lên sóng.
Ai có thể ngờ rằng cuối cùng lại là Hứa Đình Thâm hôn vợ mình một cái, cô ấy cong mắt cười: “Chồng tôi không phải người tốt, anh đừng quan tâm anh ấy nói gì nhé.”
“…” Hứa Đình cắn thật mạnh vào tai cô ấy, “Anh không phải là người?”
Không phải sao? Anh ta không phải là người tốt về mọi mặt mà.
Nếu không phải có máy quay, Hứa Đình Thâm thật sự muốn hỏi cô, đêm qua anh ta không phải là người thì là gì?
Hai người đứng đó không nói gì mà dùng ánh mắt giao tiếp, Khương Sơ theo bản năng cảm thấy anh ta lại sắp gây chuyện nên đưa tay ra ôm lấy eo anh, cảnh cáo anh ta không được làm bậy.
Thức ăn cho chó vô tình nhấn chìm những người bên cạnh. Đàm Tễ đau khổ, cậu liền nhớ vợ ngay trong giờ đầu tiên khi cô vắng mặt.
Ban tổ chức chương trình cho biết bốn cặp đôi sẽ được chia thành hai đội để hoàn thành bữa trưa hôm nay. Hứa Đình Thâm vội vàng kéo Đàm Tễ lại gần: “Cậu ta nhất định là ở trong đội bọn tôi, dù sao tôi và Khương Sơ đều là nhóm rải nhiều thức ăn cho chó nhất.”
Khương Sơ: “…” Cô ấy không thấy gì hết.
Trong lòng mọi người: Lại bắt đầu, lại bắt đầu rồi. Khương Sơ thậm chí còn hối hận khi tham gia chương trình cùng anh ta đấy.
Đàm Tễ không đồng ý: “Tôi có nhiều hơn anh, không cần anh cho tôi ăn.”
Dùng cách thể hiện tình cảm để phản đối việc thể hiện tình cảm. Đạo diễn thường xuyên bị Hứa Đình Thâm trêu chọc, nên gần như tán thưởng Đàm Tễ, camera không ngừng tập trung vào Hứa Đình Thâm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ thấy anh ta ăn mệt như vậy.
Hứa Đình Thâm làm sao có thể vì điều này mà bỏ cuộc: “Nhưng cô ấy không có ở đây.”
“Tôi có thể kể câu chuyện của bọn tôi khi cô ấy không có ở đây. Anh có muốn nghe không?”
Đây là lần đầu tiên anh ta nghe thấy có người muốn kể cho mình nghe một câu chuyện tình yêu: “Nào, chúng ta so sánh xem câu chuyện của ai cảm động hơn đi.”
Khương Sơ: Ly hôn có phải đã muộn rồi không?
Hai người sóng vai nhau đi về phía nhà: “Vợ tôi làm đại diện chẳng phải rất tốt sao?”
Hứa Đình Thâm bắt đầu cân nhắc về Liên Thắng. Nếu Khương Sơ trở thành người đại diện của anh ta, anh ta nhất định sẽ tận dụng tối đa lợi thế này. Làm ăn thì phải hôn, quay phim thì cần ôm.
Nghĩ đến khuôn mặt đỏ bừng của ai đó, Hứa Đình Thâm liền rất chờ mong.
Anh ta dùng tâm tiểu nhân để đánh giá tâm quân tử, anh ta ‘hừ’ một tiếng trong lòng, Đàm Tễ có vẻ đơn thuần nhưng rất hiểu biết nhỉ.
Đàm Tễ vui vẻ nghĩ, đương nhiên là vui rồi.
Bởi vì trước đó bị Hứa Đình Thâm chỉ trích sâu sắc, trong lòng cậu vẫn ôm mối hận đó, nên quay mặt lại ngạo mạn nói: “Đáng tiếc anh không hiểu được.”
A, Hứa Đình Thâm nghiêm túc nói với Khương Sơ: “Hãy sa thải Liên Thắng đi.”
Khương Sơ: ?
“Hãy nói với nhóc đó rằng cậu ta là cung Bạch Dương và chúng ta không có cỏ cho cậu ấy ăn.”
Khương Sơ: ?
Không ra vẻ thực sự rất khó sao?
Lúc này Liên Thắng vô tình hắt hơi, cậu ta nghiêm túc cân nhắc xem có nên đến hiệu thuốc mua thuốc cảm hay không.
Khi đến nơi, mọi người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn. Đàm Tễ im lặng nấu nướng, hiển nhiên là đã biến thành một chàng trai cao lãnh.
Cậu mang một chiếc tạp dề dễ thương có họa tiết gấu trúc, áo sơ mi được xắn lên đến khuỷu tay, để lộ những đường cơ bắp săn chắc. Cảm giác trước ống kính khác xa với thực tế, Đàm Tễ đã đủ chói mắt trên sân khấu, chưa kể đến hành động đánh sâu vào thị giác người nhìn như này.
Những ánh mắt xung quanh không khỏi tập trung vào cậu.
Có người hỏi: “Đàm Tễ, cậu biết nấu ăn à?”
Không ai có thể nghĩ đến Đàm Tễ biết nấu ăn cả.
“Ừ.” Câu trả lời của Đàm Tễ nghe có vẻ lạnh lùng. Thực ra cậu đang lơ đãng, đôi mắt đen láy đảo quanh, tự hỏi khi nào vợ mình mới đến.
Đề tài đó! Đạo diễn không khỏi hưng phấn, phải chăng thiết lập nhân vật mặt trời nhỏ của Đàm Tễ cuối cùng cũng sẽ sụp đổ?
Đàm Tễ vẫn im lặng cho đến khi buổi chiều trở về phòng nghỉ ngơi. Tổ đạo diễn đang ở ngoài cửa, một chú chó con đáng yêu thò đầu ra cố gắng giao tiếp với tổ đạo diễn: “Có thể trả lại điện thoại cho tôi được không? Tôi muốn gọi cho vợ tôi.”
Mặc dù dễ thương nhưng: “Không được.”
Cậu cứ nhìn chằm chằm vào người đối diện với đôi mắt sáng ngời, đạo diễn gần như mủi lòng: “Anh biết điều này là trái quy định mà.”
Đàm Tễ vô tình nghĩ đến việc có nên đầu tư vào chương trình này hay không, liệu khi cậu trở thành kim chủ ba ba thì có thể làm bất cứ điều gì mình muốn không nhỉ. Cậu tỉnh táo lại, cởi bỏ lớp ngụy trang ngoan ngoãn, trên mặt có chút mất kiên nhẫn hỏi: “Vậy khi nào cô ấy mới đến?”
Có chút hơi làm nũng.
Từ sáng đến giờ, Đàm Tễ gần như đã trở thành hòn vọng thê, cậu ngồi trên ghế sofa với vẻ mặt lạnh lùng. Nếu Thẩm Giai Giai ở đây, cô ấy nhất định sẽ rất lo lắng về thái độ của cậu.
Đúng là như vậy, áp suất không khí xung quanh Đàm Tễ ngày càng thấp, cậu gần như không thể kìm được cơn tức giận trước khi cánh cửa bật mở.
Đôi mắt cậu sáng lên khi nhìn thấy Sơ Tinh đi vào, Đàm Tễ trở nên không thể tin nổi và vui vẻ, cậu lao tới bế cô lên và xoay cô một vòng: “Vợ ơi, anh nhớ em lắm.”
Nguyễn Sơ Tinh bất lực, tại sao vừa gặp lại cậu đã hưng phấn như vậy rồi?
Đàm Tễ vùi mặt vào ngực cô, ngâm nga hai tiếng: “Cục cưng.”
Xém chút nữa cô đã bật khóc, thấp giọng nhắc nhở: “Đàm Tễ.”
Cái xưng hô ngại ngùng kia bình thường Đàm Tễ rất ít gọi, nhưng bây giờ cậu lại nhắc đến nó trong chương trình.
Sơ Tinh đỏ mặt và đẩy sinh vật bám chặt mình ra. Vốn dĩ cô đã mua một bó hoa hồng trước khi đến đây, nhưng bây giờ tất cả đều bị nát vì Đàm Tễ ôm cô. Nguyễn Sơ Tinh liếc nhìn hoa rồi lại nhìn cậu, Đàm Tễ liền cảm thấy có chút áy náy, Nguyễn Sơ Tinh giả vờ tức giận: “Anh trả tiền đi.”
Cậu ủy khuất nói: “Anh không đền được, vậy anh thế chấp bản thân cho em nhé?”
Cậu đáng thương nói sẽ bồi thường cho cô…
Nguyễn Sơ Tinh muốn hôn cậu một cái, nhưng lại ngại có ống kính.
“Anh có giá trị gì?”
Đôi mắt của Đàm Tễ mở to: “Anh không đáng giá hơn hoa sao?”
Trông cậu cứ như bị sét đánh vậy.
Nguyễn Sơ Tinh không khỏi bật cười, lâu lâu bắt nạt trẻ con cảm giác rất vui, nhưng lúc nào cũng bắt nạt trẻ con lại cảm thấy dễ chịu.
“Em không còn yêu anh nữa.” Đàm Tễ làm nũng với cô, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng như trước.
Đàm Tễ nhìn thấy camera tiến vào, chợt phàn nàn: “Là lỗi của họ, họ tịch thu điện thoại và tiền của anh. Làm anh không thể gọi cho em.”
Đạo diễn: “……”
Nguyễn Sơ Tinh nhàn nhạt liếc nhìn nơi đó, lặp lại lời nói của Đàm Tễ: “Chán sống rồi à.”
“Đúng vậy.” Đàm Tễ hỏi: “Em có đói không?”
“Một chút, anh làm cho em tô mì đi.”
Nguyễn Sơ Tinh buộc tạp dề cho Đàm Tễ, nhìn thấy tấm lưng rộng rãi của cậu không khỏi có chút hưng phấn, cô giúp đỡ Đàm Tễ và hướng dẫn cậu nấu ăn.
“Để trứng lên trước.”
Chương trình này rất thú vị, họ không tin Đàm Tễ không bị vợ quản nghiêm. Nhưng nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn đó, chỉ còn thiếu một cái đuôi đang vẫy phía sau thôi.
Nguyễn Sơ Tinh ăn mì xong, cô sắp xếp đồ đạc rồi lục lọi trong đó, vô tình dùng đầu ngón tay lấy ra một bộ đồ ngủ: “Đây là cái gì? Đàm Tễ mua cho tôi à?”
Cô nhìn kỹ hơn thì thấy đó thực chất là bộ nội y gợi cảm có tai thỏ, cô sợ đến mức nhanh chóng vùi nó vào những bộ quần áo khác.
“…”
Tinh thần của Nguyễn Sơ Tinh sụp đổ, Đàm Tễ là cố ý hay vô tình mang theo thứ rác rưởi này vậy? Con thỏ? Cho Đàm Tễ mặc cũng được, sao lại muốn nhìn cô mặc?
Nếu cô thực sự mặc nó vào… Nguyễn Sơ Tinh liền đỏ mặt.
Cô mất một phút để điều chỉnh tâm lý và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Sơ Tinh đang do dự có nên để tổ chương trình cắt đoạn này không. Nếu cô nói ra thì tổ chương trình chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nếu cô không nói ra, có lẽ người ta sẽ không phát hiện được.
Vậy thì đừng nói về nó nữa.
Nguyễn Sơ Tinh quyết định đợi đến khi camera tắt vào ban đêm rồi mới thẩm vấn Đàm Tễ đàng hoàng.