Tùy Ý Đoạt Lấy - Chương 65
Chương 65: Phiên ngoại 1: Vợ ơi, em có nhớ anh không?
Suy cho cùng Đàm Tễ vẫn còn trẻ, chưa kể người hâm mộ, ngay cả người qua đường cũng cho rằng cậu chỉ quen chơi cho vui, cặp đôi này sẽ không bền lâu. Ai mà biết được hai người đã nhanh chóng lấy được giấy đăng ký kết hôn, chủ đề #Sinh Tồn # mới xuất hiện chưa đầy hai tháng đã đổi thành #Hôm nay Đàm Tễ kết hôn rồi?#
Tôi muốn chửi tục một câu.
Nội dung được tìm kiếm nhiều nhất trong ngày công bố chính là “Thần tượng kết hôn sớm hơn mình sẽ như thế nào?”.
Fan số 1: Cảm ơn lời mời, tôi nghĩ mình có thể tiếp tục theo đuổi con trai anh ấy để nhà không bị sập. Tôi quả là một người thông minh.
Fan số 2: Chồng cưới vợ khác nhanh quá, tôi mừng đến mức suýt nhảy khỏi ban công.
Fan số 3: Tôi là người độc thân đã solo hơn 20 năm, chưa từng nắm tay một chàng trai nào nhưng anh lại kết hôn nhanh như vậy, anh có phải là con người không?
Đàm Tễ đăng lời xin lỗi trên weibo: Gâu.
Nếu có thể theo đuổi được Nguyễn Sơ Tinh thì biến thành chó thì không có vấn đề gì!
Cư dân mạng ngay lập tức cảm thấy bị xúc phạm, thậm chí Hứa Đình Thâm còn nói: [Tôi không phải là người, nhưng bạn thực sự là một con cún.]
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được hỏi: “Không trở thành người, anh vui mừng như vậy sao?”
Cún con vùi đầu vào cổ cô, dùng hành động của mình để biết cậu có vui hay không, sau khi làm xong còn ngọt ngào gọi: “Vợ ơi.”
Vẻ mặt cậu ủ rũ, như thể cậu không vui chút nào.
Kỳ thật ngày nhận giấy chứng nhận cô cũng không cảm thấy gì nhiều, nhưng lần đầu tiên nghe cậu gọi mình như vậy kể từ khi kết hôn, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy trong lòng nhói lên một cảm giác không thể giải thích được.
Hóa ra họ thực sự đã là một gia đình rồi.
Trước đây bọn họ có quỹ đạo sống khác nhau nhưng khi cùng xuất hiện trong một sổ hộ khẩu, thì đồng nghĩa với việc sau này họ sẽ phải cùng nhau gánh vác mọi chuyện.
Sau khi kết hôn, để đạt được cuộc sống vợ chồng hòa thuận, Nguyễn Sơ Tinh đã lên lịch trình, nghỉ ngơi vào ngày thứ nhất, thứ ba và thứ năm, quan hệ tình dục vào ngày thứ hai, thứ tư và thứ sáu. Nhưng đối với hai người bận rộn và công việc liên tục thì kế hoạch này hiển nhiên không thể thực hiện được.
Khi Nguyễn Sơ Tinh rảnh rỗi, thì Đàm Tễ lại phải tham gia các hoạt động. Mà khi Đàm Tễ rảnh rỗi thì Nguyễn Sơ Tinh lại quá mệt mỏi, Đàm Tễ thương cô nên không muốn cô phải khó xử, dẫn đến cậu thường ở một mình trong phòng trống.
Suy cho cùng, Đàm Tễ luôn giày vò Nguyễn Sơ Tinh vì cậu quá phấn khích, cô thở dài và hỏi câu mà cô đã muốn hỏi bấy lâu nay: “Anh chưa từng gặp phụ nữ bao giờ à?”
Sau đó Đàm Tễ cảm thấy đau lòng, đôi mắt đen láy phủ đầy sương mù nhìn cô.
Nguyễn Sơ Tinh: “…” Coi như cô chưa nói gì đi.
Cô không biết Đàm Tễ lần nào cũng đếm ngày, nhiều nhất là một tháng bọn họ không làm, Đàm Tễ gần như nghẹn đến hỏng nên chỉ có thể trốn tránh tự giải quyết.
Cuối cùng có một ngày Nguyễn Sơ Tinh được tự do, cô liền quên mất chuyện đó.
Đàm Tễ gợi ý: “Em yêu, hôm nay là thứ bảy đó.”
Nguyễn Sơ Tinh dùng đầu ngón tay gõ gõ trên máy tính bảng: “Thứ bảy thì sao? Ồ, hôm nay bộ phim mới của anh sẽ chiếu, anh có muốn xem chung không?”
Kỹ năng diễn xuất của Đàm Tễ ngày càng tốt hơn, đôi khi Nguyễn Sơ Tinh sẽ quên theo dõi tin tức ngày hôm nay, nên liền nhắc cậu mở phần mềm video nhanh lên.
Mặt cậu nhăn lại thành quả bóng, nhắc nhở cô: “Hôm nay anh đã có kế hoạch rồi.”
“Kế hoạch…” Nguyễn Sơ Tinh suy nghĩ một chút: “Nhóm nhạc thời hạn của anh sắp giải tán rồi, studio đã có kế hoạch phát triển sau này cho anh. Anh xem thử đi.”
Đàm Tễ bị ép làm việc: Tôi thấy có lỗi quá!
Cậu kiên nhẫn quan sát ba phút, đột nhiên thận trọng hỏi: “Vợ à, em có nhớ anh không?”
Em có muốn anh không?
“Ngày nào cũng gặp anh, sao lại nhớ anh chứ?” Mắt Nguyễn Sơ Tinh vẫn dán chặt vào máy tính bảng.
Đàm Tễ hung hãn nhìn chằm chằm vào chiếc máy tính bảng, sao ngay cả sản phẩm điện tử cũng tranh giành tình cảm với cậu vậy?
“Anh không thể gặp em mỗi ngày được.”
“Hả?” Nguyễn Sơ Tinh quay đầu liếc nhìn cậu một cái, cô cảm nhận rõ trên mặt cậu viết mấy chữ ‘bảo bối đang có tâm trạng’, liền quay đầu lại hôn cậu: “Sao vậy chồng?”
Vừa rồi có người không vui liền bị một cái danh hiệu dỗ dành, nếu như sau lưng có cái đuôi, sợ rằng sẽ không ngừng vẫy vẫy rồi.
Sau khi Đàm Tễ ngơ ngác đi ra ngoài, cậu mới nhận ra mình đã quên mất một điều gì đó rất nghiêm trọng.
Cậu cảm thấy tủi thân, đã lâu không quan hệ với vợ, vì sao Nguyễn Sơ Tinh lại không nhớ cậu chứ?
Nguyễn Sơ Tinh lấy máy tính ra đọc mấy cái email, sau đó gọi lớn với bên ngoài: “Chồng ơi?”
Đàm Tễ không trả lời.
Ủa người đâu? Cô muốn nhờ Đàm Tễ lấy giúp mình một chai nước lạnh.
Cô lại kêu thêm vài lần nữa, vừa định đứng dậy thì nhìn người thấy người đang đứng ở cửa: “Vợ ới.”
“…” Nguyễn Sơ Tinh do dự, tại sao cậu lại không mặc quần áo thế?
Đàm Tễ để trần mông, cậu ôm một con thỏ bông, chỉ che đi những bộ phận quan trọng: “Sư phụ, hôm nay ngài không có tới thăm ta.”
Nguyễn Sơ Tinh: “?”
Mũi cô có chút nóng, cô xấu hổ lấy máy tính bảng che mặt lại: “Đàm Tễ, anh lại làm gì vậy?”
Tại sao cậu luôn làm những điều kỳ lạ và ô dề thế hả?
“Hôm nay là thứ bảy đó.”
Cậu đặc biệt nhấn mạnh, lúc này Nguyễn Sơ Tinh mới nhận ra ý tứ trong lời nói của cậu. Mình làm cũng lâu rồi, tất cả những điều đó chỉ là gợi ý thôi, dễ thương quá. Cô mím môi: “Em quên mất, nhưng lần sau anh có thể nói thẳng vào vấn đề được không?”
Đàm Tễ cúi đầu: “Anh… Anh rất xấu hổ khi nói ra điều đó.”
Loại chuyện này đúng là rất xấu hổ.
“…” Nguyễn Sơ Tinh nhịn cười, “Quên đi, không đi thẳng vào vấn đề cũng không sao cả.”
Thật tốt khi cậu vòng vo thế này như một thú vui vợ chồng. Nguyễn Sơ Tinh suy nghĩ một chút, tự tin nói: “Yên tâm đi, lần sau thò mông ra ngoài là em có thể đoán được anh đang nghĩ gì.”
Đàm Tễ đỏ mặt, vợ cậu đang nói bậy sao?
Muốn có được thứ mình muốn không phải dễ, nhưng kỳ kinh nguyệt của Nguyễn Sơ Tinh lại đến bất ngờ. Cô nhìn bộ dạng thất vọng của Đàm Tễ nhưng lại ngoan ngoãn pha nước đường cho mình, Nguyễn Sơ Tinh suýt cười đến không đứng thẳng được.
Đàm Tễ miễn cưỡng không để ý đến, ngồi tới xoa bụng cô.
Nguyễn Sơ Tinh vẫn đang cười.
“Vợ à, em còn dám cười!” Cô không biết xấu hổ sao?
Nguyễn Sơ Tinh càng cười lớn hơn.
Có người gần như đã khóc vì tức giận và khuất nhục mà phục vụ cô. Mãi đến khi Nguyễn Sơ Tinh cười đủ, cô mới dỗ dành cậu: “Lần sau em nhất định sẽ nhớ rõ, được không?”
“Ừm…” Cậu gật đầu.
Cô ghé vào tai Đàm Tễ nói: “Vậy lần sau anh vẫn ôm búp bê như hôm nay được không?”
Dễ thương đến mức cô không thể chịu nổi.
Đàm Tễ đỏ mặt, hóa ra là cô thích như vậy!
Nguyễn Sơ Tinh đang nằm trên giường, lúc này vẫn còn sớm, cô đột nhiên nói: “Em muốn ăn kem.”
Đàm Tễ bối rối, nghiêm túc hỏi: “Nhưng sao buổi sáng và buổi chiều em không ăn? Mà bây giờ lại muốn ăn?”
“Anh không hiểu, cái gì càng ăn không được thì lại càng muốn ăn, bình thường có thể ăn được thì sẽ không để ý.”
“…” Cậu cảm thấy rất hay liền lặng lẽ viết lại điều này.
“Em muốn ăn kem.” Nguyễn Sơ Tinh lặp lại.
Tuy nhiên, Đàm Tễ sẽ không bao giờ nhượng bộ trong vấn đề như vậy: “Không được.”
“Anh không còn yêu em nữa, trước đây anh không như thế này.” Cô nói với giọng điệu hài hước, “Em muốn ăn kem, em muốn ăn.”
Đàm Tễ đỏ bừng mặt: “Chị ơi, em có thể… Đừng cư xử như trẻ con nữa được không?”
Cậu không thể chịu đựng được nữa.
Ừm? Cư xử một cách hư hỏng sao? Nguyễn Sơ Tinh sau đó mới nhận ra, giọng điệu vừa rồi của cô có lẽ trong vô thức có chút ấu trĩ.
Kết thúc rồi, nhân vật lại sắp sụp đổ, xấu hổ quá không dám gặp ai.
Cô quay lưng lại với Đàm Tễ và không nhắc đến việc ăn kem nữa.
Một lúc sau, Đàm Tễ biến mất, Nguyễn Sơ Tinh không biết cậu đã đi đâu nên tò mò đi theo. Thì ra là có người đang lén ăn kem một mình.
Đàm Tễ có còn là con người không? Biết cô muốn ăn kem, vậy mà cậu lại thực sự đi ăn một mình.
Nguyễn Sơ Tinh mất bình tĩnh nên nằm xuống ngủ, cô quyết định sẽ phớt lờ Đàm Tễ.
Một lúc sau cô ngủ thiếp đi, lại đột nhiên bị đánh thức bởi nụ hôn của ai đó. Hơi thở lạnh lạnh của kem vani ngọt ngào lọt vào miệng cô.
Nguyễn Sơ Tinh sửng sốt một lát liền đẩy cậu ra: “Anh làm gì vậy?”
“Không phải em muốn ăn kem sao?” Cậu dùng đầu lưỡi hồng hồng liếm môi, “Cho nên anh đặc biệt đi ăn một miếng để em nếm thử.”
“…” Nguyễn Sơ Tinh tức giận cười lớn, đó là lý do để cậu lợi dụng cô sao?
Cô không hài lòng: “Em chẳng nếm được gì cả.”
Cô muốn ăn kem, kem thật cơ!
“Vậy… Vậy em hôn anh thêm mấy lần nữa đi.” Đàm Tễ ôm cô mà hôn, chiếc lưỡi nhỏ bé của cậu cạy răng cô ra, quấn lấy cô, “Có ngon không?”
Nguyễn Sơ Tinh nheo mắt lại: “Ừ.”
Cô đang ăn kem gì chứ? Rõ ràng là cô đang ăn Đàm Tễ.
Sau nụ hôn, Đàm Tễ vui vẻ ôm lấy Nguyễn Sơ Tinh, cậu còn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu cô muốn ăn kem mỗi ngày. Cậu ôm cô như một con bạch tuộc và gọi tên cô.
Đôi khi Nguyễn Sơ Tinh không biết liệu thời gian yêu nhau có kéo dài lâu hơn không, hay thời gian yêu của Đàm Tễ chỉ dài hơn người bình thường. Vì lý do này mà cô đã phỏng vấn vài người trong trường quay.
A: “Tình yêu nồng nàn là gì?”
B: “Tôi muốn tố cáo việc anh ấy ngược đãi một chú chó.”
C: “Không sao đâu, không sao đâu. Thời gian yêu nhau sẽ không kéo dài lâu đâu. Vợ chồng tôi bây giờ giống như một cặp vợ chồng già vậy, chúng tôi cũng không còn hào hứng như lúc mới bắt đầu mối quan hệ nữa.”
Nguyễn Sơ Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng qua lâu rồi mà Đàm Tễ vẫn như chưa từng nhìn thấy phụ nữ. Mỗi lần làm xong, cậu đều ôm cô mà hôn, rồi nói những lời yêu đương lộn xộn và đáng xấu hổ.
“…” Mối tình như đã nói chẳng kéo dài được bao lâu đây sao?
Cô do dự, ngập ngừng hỏi: “Anh có nghĩ chúng ta nên chuyển thành vợ chồng già không?”
“Chị à, em muốn cùng anh làm vợ chồng già sao?” Có người mắt sáng lên hưng phấn, cậu cảm thấy rất vui khi nghĩ rằng mình và cô còn có nhiều tương lai như vậy. Sau này khi lớn tuổi, cô nhất định sẽ là một bà cô già xinh đẹp nhất, khi đó họ có thể cùng nhau nhảy những điệu khiêu vũ.
Nguyễn Sơ Tinh không biết hoạt động tâm lý của cậu lại phức tạp như vậy, cô chỉ cảm thấy Đàm Tễ càng ôm cô chặt hơn thôi.
Đời này bọn họ không thể nào là một cặp vợ chồng già được.
Cô nảy ra ý tưởng và cẩn thận thử nghiệm: “Anh có muốn có con không?”
Có lẽ sự chú ý của Đàm Tễ sẽ bị phân tán sau khi cô sinh con.
“Em có muốn có con à?” Đàm Tễ rất hưng phấn, nếu cô muốn có con với cậu thì chắc chắn cô rất thích cậu. Cậu chắc chắn là người đàn ông hạnh phúc nhất thế giới.
Tuy không biết tại sao Đàm Tễ lại hưng phấn, nhưng Nguyễn Sơ Tinh theo bản năng cảm thấy kế hoạch này cũng không thể thực hiện được, cô chỉ có thể khuyên nhủ: “Anh có thể kiên định hơn như em được không?”
“Không được.” Cậu không ngừng cọ sát cô, trong lòng vui mừng tột độ, “Cưới em cũng đủ khiến anh vui vẻ cả đời rồi.”