Từ Yếm Đeo Cổ Đến Áo Cưới - Chương 67
Chương 67: Phiên Ngoại 1
Bởi vì say nên gương mặt của người chủ trì đỏ lên, rượu đỏ một cách khác thường, càng nổi lên một cái hố sâu cạn không đồng nhất.
Tiếng nói của người đó rất lớn, mang theo hơi men, cho dù cách một khoảng, Bùi Tư Lan cũng có thể cảm nhận được mấy giọt nước miếng nhỏ văng ra bay thẳng vào mặt cô ấy khi anh ta nói chuyện.
Bây giờ cô ấy có chút mờ mịt, có thể là vì say.
Bữa cơm hôm nay người cũng tạp mà rượu cũng tạp, những người nổi tiếng ưu tú sau khi rượu vào là lộ thái độ cũng không quan tâm đến việc tửu lượng của cô ấy có được hay không, chỉ để ý tới việc rót hết ly này tới ly khác, rượu lẫn bia, cô ấy không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu.
Giờ phút này, trong đầu cô chỉ quanh quẩn câu nói của người đại diện trước khi rời đi: “Uống cùng với mọi người thật tốt, lát nữa kết thúc tôi sẽ đến đón cô.
Thế nhưng dường như đã trôi qua cực kỳ lâu, người đại diện cũng không thẩy trở lại.
Trên đùi đột nhiên truyền tới cảm xúc không thoải mái, Bùi Tư Lan vội vàng tránh ra, giương mắt nhìn thấy một người đang ông mập mạp đang cười nhìn thẳng vào đùi cô ấy: “Có phải Tư Lan đã say rồi không? Ôi cô bé, không uống đừng cũng đừng cậy mạnh chứ! Có muốn tôi giúp cô một tay hay không, thuê phòng cho cô đi nghỉ nhé?”
Vẻ mặt Bùi Tư lan hiền lành trả lời: “Không cần, lát nữa người đại diện của tôi sẽ đến đón tôi.”
Nụ cười của người đàn ông trung niên sâu hơn một chút: “Không sao, cô em nơi này ồn ào như thế, tôi đưa cô đi tìm một phòng nghỉ ngơi trước một chút, từ từ chờ người đại diện của cô tới cũng chưa muộn mà!”
Vừa nói, ông ta lại chìa tay ra chuẩn bị ôm vai của cô ấy.
Bùi Tư Lan chợt đứng dậy, miệng còn nhanh hơn não nói một câu: “Tôi muốn đến nhà vệ sinh một lát!”
Nói xong, liền nhảy qua, bước chân vội vội vàng vàng muốn đi ra ngoài, trên cánh tay đột nhiên truyền tới một lực trói buộc, cũng không biết cô ấy lấy sức từ đâu, dùng sức giãy ra, gần như chạy khỏi phòng bao.
Người đàn ông cũng không tuỳ tiện bỏ qua cho cô ấy, vẫn luôn đuổi theo cô ấy đi tới ngoài, vừa đuổi vừa gọi tên cô ấy.
Bùi Tư Lan càng chạy tim càng đập rộn ràng lên, e sợ sẽ bị ông ta đuổi kịp.
Thế nhưng trên hàng lang ngay cả một người phục vụ cũng không có, cô ấy muốn tìm người giúp mình một tay cũng không thấy ai.
Ngay khi cô ấy quẹo cau, bất ngờ không kịp đề phòng đụng phải một lồng ngực ấm áp, mang theo mùi thông lạnh lùng trong trẻo, so với mùi rượu, mùi thuốc lá còn dễ ngửi hơn nhiều.
Lúc giương mắt lên, đột nhiên bị vùi lấp bởi một đôi mắt u ám, lạnh lùng.
Người đàn ông này thật đẹp trai.
Trong phút chốc, cô ấy nảy sinh sự can đảm, nắm lấy tay người đàn ông, mang theo giọng điệu nức nở, cầu xin: “Anh trai, xin anh hãy giúp tôi một tay…”
Người đàn ông lạnh lùng nhìn cô ấy một cái, rồi lại nhìn tới sau lưng cô ấy, sau đó chầm chậm nhíu chặc mày.
Rất sợ người duy nhất có thể giúp mình sẽ bỏ chạy, Bùi Tư Lan cũng không kiêng dè nữa: “Phía sau có một tên háo sắc đang đuổi theo tôi… anh giúp tôi một tay với! Anh trông đẹp trai như thế, có gì cũng là tôi thua thiệt chứ anh cũng không thua thiệt gì cả hu hu hu… anh yên tâm tôi sẽ không quấn lấy anh đâu hu hu hu…”
“…”
…
Lúc tỉnh hồn lại, Bùi Tư Lân đang nằm trên một chiếc giường lớn, mềm mại thoái mái, lúc cô ấy lười biếng duỗi người, chợt phát hiện tình cảnh xung quanh không đúng lắm.
Răng rắc…
Tiếng khoá cửa bị vặn truyên tới, một người đàn ông có thân hình cao lớn từ phòng bên cạnh đi tới, âu phuc giày da chẳng chút qua loa, đang ung dung thư thả đeo đồng hồ đeo tay, đồng thời đi về phía giường cô ấy.
Đúng là một người đàn ông đẹp trai.
Đây là phản ứng đầu tiên của Bùi Tư Lan.
“Tỉnh rồi?” Người đàn ông cũng không bước vào, cứ như thế đứng ở cửa nhìn cô ấy: “Tỉnh rồi thì mau đi đi.”
Đúng là một tên đàn ông chó má vô tình!
Bùi Tư Lan theo bản năng ôm lấy chăn, sau đó mới chú ý tới quần áo trên người mình vẫn là bộ hôm qua, ngoài trừ có mùi là lạ thì hoàn toàn không có dấu hiện bị động tới.
Cơ thể cô ấy cũng không có gì bất thường.,
Thế nhưng rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng không nhớ rõ.
Nhưng cô ấy biết, người đại diện đã lừa cô, bữa cơm ra mắt mấy ông chủ lớn đều chẳng phải thứ gì tốt, thứ nhất là có thể chuốc rượu cô ấy, để cô ấy say như điếu đổ.
Tối hôm qua người đàn ông đẹp trai này đã giúp cô ấy.
Bùi Tư Lan nghĩ về tiền nhân hậu quả một chút, đang định nói xin lỗi với anh ta, lúc ngẩng mắt lên lại phát hiện anh ta đã dứt khoát xoay người rời đi, chẳng thèm nhìn cô ấy một cái nào.
Cô ấy cho rằng đây chính là tình cờ gặp dỡ, người đàn ông kia cũng chẳng để lại phương thức liên lạc gì, nhân viên làm việc ở khách sạn cũng từ chối tiết lộ bất kỳ thông tin nào cho cô ấy.
Cô ấy đoán, một người đàn ông có thể ở phòng tổng thống trong một khách sạn năm sau, nếu không có hứng thú gì với cơ thể của cô ấy, đoán chừng cũng chẳng để tâm đến lời cảm ơn của cô ấy.
Thế là chỉ có thể chôn ân tình này ở dưới đáy lòng, sau này nếu có cơ hội gặp lại nhau, báo đáp sau cũng không muộn.
Huống chi dưới tình huống này, cô ấy không biết sau khi mình uống say đã làm chuyện gì ngu ngốc, cũng không còn mặt mũi đuổi theo “báo ân”.
Không ngờ, cơ hội gặp lại nhau lại tới nhanh như thế, còn không chỉ có một lần.
Khi đó Bùi Tư Lan đã thoát khỏi thoát khỏi hợp đồng với công ty truyền thông Hải Châu, nơi có thể ăn thịt người mà không nhả xương. Người đại diện Hà Duệ Ân cũng đối xử với cô ấy không tệ, không nói vô cùng ưu đãi nhưng ít nhất cũng không thiên vị, là nghiêm túc lập kế hoạch cho tương lai của cô ấy.
Mặc dù đã thay đổi công ty, nhưng cũng không thể không đi xã giao.
Lần đó, là một vị tiền bối trong giới, khách tới cũng là mấy ông lớn tương đối đoan chính, không có scandals gì quá xấu xí, chị Phí để cô ấy và một nữ diễn viên đang ăn khách cùng tới gặp một đạo diễn và nhà chế tác nổi tiếng, để lại ấn tượng tốt.
Địa điểm hẹn trước là tại Chung Minh Đỉnh Thực, đó là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp nổi tiếng ở Ninh thành, ngay cả nữ diễn viên đang ăn khách đi cùng vơia Bùi Tư Lan cũng không đủ tư cách bước vào.
Trong lúc mọi người đang trò chuyện vô cùng vui vẻ, có uống rượu nhưng đều là nhấp môi, không khuyên uống rượu cũng không ép uống.
Sau đó nữ diễn viên đồng hành cùng cô có chuyện rời đu trước, Bùi Tư Lan cũng không tiện nán lại lâu, dù sau mấy lời nên đáp cũng đều đáp xong cả rồi, cô ấy cũng tìm một cái cớ rời đi.
Không ngờ lúc vừa ra khỏi phòng bao đã đụng phải Lộ Lộ.
Những lời đồn đại trong giới gần đây, Lộ Lộ đang cặp kè với một kim chủ lớn, bối cảnh của đối phương rất được, ngay cả Hải Châu không sợ trời không sợ đất cũng phải kiêng dè ba phần.
Bùi Tư Lan biết “kim chủ lớn” của Lộ Lộ là ai, bạn trai từ nhỏ của Mạnh Du, dường như là anh họ của chồnhg Trì Tiêu, dạnh tiếng nghe có vẻ ghê gớm nhưng thật ra trong tay hoàn toàn không có quyền lực gì, đơn giản chỉ là ỷ vào tập đoàn mà thôi.
Mặc dù ỷ vào thế lực, nhưng cũng đủ để Lộ Lộ mượn danh kim chủ tuỳ ý ra vào Chung Minh Đỉnh Thực rồi.
Dường như cô ta không ngờ Bùi Tư Lan cũng có mặt ở nơi này, vẻ sững sốt trên mặt nhanh chóng được thay thế bằng nụ cười khéo kéo, trông như thân thiết chào hỏi với cô ấy: “Tư Lan, thật khéo nhé, cô cũng đến đây ăn cơm sao?”
Bùi Tư Lan gật đầu một cái, nụ cười giả tạo không ai nhận ra: “Thật trùng hợp, Lộ Lộ, chị cũng ở đây sao?”
“Đúng thế, tôi tới gặp một vị khách hàng với bạn trai tôi.” Lộ Lô cười một tiếng: “Hôm nay không khéo, tôi đang chuẩn bị đi vào tìm bạn trai rồi rồi, ngày khác có thời gian rãnh chúng ta hẹn lại nhé, đã lâu không tụ họp rồi!”
“Được rồi, hẹn ngày khác.”
Sau khi nói lời tạm biệt, Bùi Tư Lan nhanh chóng cởi bỏ nụ cười giả tạo, đúng lúc nhìn thấy người đàn ông đang dựa vào cột trụ ở cuối hàng lang, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô ấy.
Anh đẹp trai trông thật quen mắt!
Bùi Tư Lan đi được hai bước mới đột nhiên nhớ tới anh đẹp trai này là ai, còn chưa kịp mở miệng, anh đẹp trai đã lên tiếng nói chuyện trước: “Khả năng thay đổi sắc mặt cũng không tệ, học ở đó?”
Bùi Tư Lan: “?”
Lẽ nào đang đùa giỡn với tôi đó sao?
Không đợi Bùi Tư Lan kéo suy nghĩ về, anh đẹp trai đã ngồi dậy, một tay dọc theo hành lang bên trái đi tới, trước khi đi còn để lại một câu: “Lần tới nên luyện tập nhiều một chút, cố gắng đừng để người khác bắt gặp, cừng đừng để camera giám sát ghi hình lại.”
Bùi Tư Lan theo bản năng nhìn lên phía trên đỉnh đâu, một đầu dò điện tử trông khá nghệ thuật đang loé lên tia đỏ chiếu về phía cô ấy.
Tính tư mật ở các câu lạc bộ tư nhân mạnh, nhưng vì lý do an toàn, ở khu vực công cộng vẫn gắn camera giám sát như thường.
Bùi Tư Lan thầm khinh thường, đang do dự không biết có nên báo cáo với chị Hà Duệ Ân một chút hay không, chợt nhớ ra, mình lại quên hỏi tên của anh đẹp trai kia rồi.
Ngẩng đầu nhìn lại, anh đẹp trai đã biến mất không thấy.
Lần gặp gỡ tiếp theo chính là khi cô ấy vừa mới tham gia một nữa tiệc rượu trong giới, đang trên đường về nhà.
Bùi Tư Lan tự biết tửu lượng của mình không tốt, hơn nữa ngày hôm sau còn phải đến đài truyền hình quay truyền hình thực tế, không dám uống nhiều rượu, nhưng bởi vì mùi vị của thức uống trong tiệc rượu lại vô cùng ngon, nồng độ cồn cũng không cao, cô ấy liền uống nhiều hơn hai ly.
Lúc đi qua đại lộ Trường An, trên trời đột nhiên có tuyết rơi, mượn hơi men nhàn nhạt, cô bảo tài xế dừng xe lại, cứ như thế chạy đến bờ sông ngắm tuyết.
Mùa đông trời lạnh, người trên đường ít, lại vào buổi tối, người đi đường thưa thớt, cô ấy bọc áo choàng nhung dài khắp người, đeo khẩu trang vào, hoàn toàn không ai nhận ra cô ấy.
Thế nhưng hết lần này tới lần khác lại có người liếc mắt nhận ra cô ấy.
Người đàn ông có thân hình cao lớn đi tới bên cạnh cô ấy, kiêu ngạo nói một câu: “Trời lạnh, cô ở nơi này chọc chọc cái gì đấy?” Lúc cô còn đang mờ mịt, giương mắt nhìn lại là người anh đẹp trai trông vô cùng quen mắt, đột nhiên nở một nụ cười nhanh nhẹn: “Anh đẹp trai? Anh cũng tới đây ngắm tuyết sao?”
Cô ấy còn đặc biệt nhích mông sang, nhường một chỗ trống: “Anh cũng ngồi đi! Yên tâm, cái ghế này đã được tôi sưởi ấm rồi, không lạnh!”
Anh đẹp trai nhìn hai mắt cô ấy với vẻ kỳ quá, thật sự ngồi xuống.
“Đúng rồi, anh đẹp trai, tôi còn chưa hỏi tên anh đấy?” Có thể vì có hơi say, Bùi Tư Lan mơ mơ màng màng quên mất chuyện cô ấy trải qua vào hai lần gặp mặt trước, chỉ nhớ người đàn ông đẹp trai này đã giúp mình, nhưng cô ấy vẫn còn chưa kịp cảm ơn.
Anh đẹp trai nhìn cô ấy, hỏi: “Cô muốn biết tên tôi làm gì?”
*
“Không biết anh là ai, sao tôi nói cảm ơn anh được chứ?” Bùi Tư Lan cười híp mắt nói, đột nhiên “a” một tiếng thật dài: “ Đúng rồi! Tôi vẫn chưa cảm ơn anh đấy! Cảm ơn anh nhé!”
Cô ấy cười lên trông vô cùng ngọt ngào, để lộ hàm răng rõ ràng, giống như một cô bé không tin không phổi.
Anh đẹp trai dù bận vẫn nhàn hỏi: “Cô còn nhớ vì sao cô phải cảm ơn tôi không?”
Bùi Tư Lan suy nghĩ một chút, mờ mịt lắc đầu: “Dường như không nhớ lắm… nhưng tôi vẫn phải cảm ơn anh!”
“Chỉ cần nói “cảm ơn” là xong sao?” Anh đẹp trai đột nhiên cười một cái, vẻ lạnh lùng trên gương mặt dần giảm đi: “Một chút thành ý cũng chẳng có.”
Bùi Tư Lan rũ mắt xuống, suy nghĩ một chút, trong đầu loáng thoáng nhớ lại những chương trình tivi mình đã tham gia trước đó, dường như sau khi anh hùng cứu mỹ nhân, hơn phân nửa người đều sẽ lấy thân báo đáp ân tình.
Đầu óc Bùi Tư Lan không biết đã bỏ nhà đi đến đâu, đột nhiên bừng tỉnh ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Thế để tôi lấy thân báo đáp là được rồi!”
Sắc mặt anh đẹp trai chợt trì trệ, sau một hồi lâu, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cô ấy: “Cô nghiêm túc?”
Bùi Tư Lan kiên định gật đầu: “Đúng! Lấy thân báo đáp!”
Ánh mắt anh đẹp trai phức tạp nhìn cô ấy một hồi lâu, đột nhiên khẽ cười một tiếng dời tầm mắt: “Được rồi không đòi nợ với sâu rượu.”
“Tôi nghiêm túc thật!” Trong đầu Bùi Tư Lan nghĩ dù sao anh đẹp trai cũng đẹp trai như thế, cô ấy lấy thân báo đáp cũng không thua thiệt gì, thấy đối phương tựa như không tin mình, sau một hồi suy nghĩ, chợt nghiêng người tới trước, ôm lấy cổ anh ta, cắn một cái lên đôi môi hơi lạnh của anh ta…
Bùi Tư Lan nhớ đêm hôm đó, có hơi đau, còn có hơi chật vật.
Dẫn đến ngày hôm sau khi tỉnh dậy cô ấy còn không dám tin mình lại dám làm chuyện ngu ngốc, còn là chuyện ngu ngốc, ngu ngốc nhất từ trước đến giờ!
Cô ấy đã bán mình!
Lần này hình ảnh không đứt đoạn, cô ấy nhớ rõ tất cả những chuyện đã xảy ra tối hôm qua, cho nên cũng không dám dùng trạng thái tỉnh táo đối mặt với anh đẹp trai.
Giả vờ ngủ cho tới khi anh đẹp trai vào phóng tắm tắm rửa, cô ấy mới cuống tay cuống chân cố gắng chịu đựng sự khó chịu đứng dậy mặc quần áo vào, bỏ chạy mất dạng. Lúc “chạy trốn” còn bắt gặp Trì Tiêu, suýt nữa đã bị cười nhạo.
Cũng may chương trình thực tế ghi hình vào buổi chiều, cô ấy còn có thể chạy về nhà tắm rửa thay quần áo khác.
Nhưng cô ấy thật sự không ngờ, khi vừa đến đài truyền hình, ghi được một vài quảng cáo, tổ tiết mục lại tuyên bố tạm thời ngừng làm, nói là nhà đầu tư tới thị sát công việc, mấy bị khách quý cũng tới hỏi thăm sức khoẻ.
Nhà đầu tư lớn nhất của tổ tiết mục này chính là truyền thông Hải Châu, mọi người còn tưởng rằng là mấy giám đốc bộ phận tới, ai ngờ người tới lại là anh đẹp trai của Bùi Tư Lan.
Ban giám đốc của đài truyền hình đích thân dẫn đường, hành động cung kính cẩn thận, hết lần này tới lần khác gọi “tổng giám đốc Trì”.
Tần Nhã Nghi, người Tôn Thế Cương vừa mới ký hợp đồng, nghe nói sau lưng có kim chủ, tổ tiết mục và các khách quý cũng đều rất khách sáo với cô ta. Lúc nhìn thấy anh đẹp trai tựa như người hâm mộ nhìn thấy thần tượng, mặc cười xán lạn nghênh đón, thân thiết gọi anh ta… anh Trì Trạm.
Mọi người thuận tiện cho rằng anh ta tới tham ban vì Tần Nhã Nghi.
Ai ngờ người này lại qua loa đối phó với từng lời hỏi thăm sức khoẻ, rồi đi thẳng về phía Bùi Tư Lan, không nói lời nào ôm lấy eo của cô ấy, quay sang nhìn ban giám đốc của đài truyền hình, cười nhạt nói: “Bjan gái tôi, phiền chủ nhiệm chiếu cố nhiều hơn một chút.”
Mấy vị giám đốc bừng tỉnh cười một tiếng, liên tục gật đầu: “Được, được.”
Bùi Tư Lan vẫn luôn không hiểu, không phải bọn họ chỉ mới ngủ một đêm sao, sau lại thành bạn gái rồi?
Không chỉ “lấy được bạn gái” ngay ngày hôm sau khi ngủ với cô ấy, rất nhiều ngày sau đó tên này cũng dùng đủ loại chiêu thức không biết xấu hổ ngủ tiếp với cô ấy,
Không phải ở tại căn nhà sang trọng của anh ta thì chính là ngủ ở căn hộ của cô ấy.
Dần dần, dường như cuối cùng cô ấy cũng đón nhận thân phận “bạn gái của tổng giám đốc tập đoàn Hải Châu, Trì Trạm” này.
Dù sao… mặc dù người đàn ông chó má Trì Trạm này có nhu cầu rất dồi dào trên phương điện nào đó, nhưng bình thường đối xử với cô ấy cũng không tệ.
Trong một buổi tối nào đó khi đi xem phim cô ấy có than thở về chiếc vương miện nữ chính đeo trông tinh xảo, vô cùng xinh đẹp, ngày hôm sau Trì Trạm lại cho người đưa tới cho cô ấy một cái có lẽ còn đẹp hơn.
Cô ấy thuận miệng châm chọc một khâu nào đó trong chương trình thực tế mà cô ấy tham dự không hợp lý cho lắm, thế là sau đó tổ tiết mục đã huỷ bỏ khâu này.
Cô ấy đọc một tin ngắn trên mạng, nói gì mà “cho dù có khóc trên BMW cũng không muốn cười trên xe đạp”, sau khi Trì Trạm nhìn thấy lại có chút khó xử nói: “Không có BMW, có Roll Royce thôi được không?”
Sau đó cô ấy thật sự đã khóc rất thảm trên chiếc Roll Royce đó, cụ thể như thế nào cũng không cần miêu tả.
Đương nhiên anh ta làm cho cô ấy những thứ này không phải không có điều kiện/
Có lúc sẽ vì một phần chân gà tái chanh, có lúc được voi đòi tiên muốn cô ấy làm một bữa tối, đa só đều hy vọng cô ấy có thể chủ động hơn.
Bùi Tư Lan dần dần phát hiện, cái tên Trì Trạm này rất dễ dụ.
Dường như khi có anh ta ở đây, chỉ cần cô ấy có thể đáp ứng những yêu cầu nhỏ không đáng kể của anh ta, dường như cô ấy chỉ cần đồng ý hôn anh ta một cái, thế là cũng không cần cân nhắc, không cần bận tâm gì cả, anh ra đã giúp cô ấy bày xong một con đường thật dài từ trước.
Ngay cả lúc Tần Nhã Nghi vì ghen tị với cô ấy nên âm thầm bôi đen cô ấy, Trì Trạm cũng không để cô ấy tự thân vận động, vừa kêu người đi xử lý, vừa cầm điện thoại di động của cô đăng weibo, trực tiếp thay mặt cô đăng weibo.
Đúng thế, đúng thế, bài đăng lời ít ý nhiều, tuyên bố với mọi người tình cảm của mình với bạn trai ổn định, người xấu cút ngay là do Trì Trạm đăng.
Bên trong bình luận cũng có kha khá bạn tốt trong giới đứng ra ủng hộ cô ấy, người hâm mộ khen cô ấy thật tốt.
Bùi Tư Lan chỉ có một thái độ đối với chuyện lần này: Trì Trạm không biết xấu hổ.
Nhưng khoan hãy nói, cô ấy thật sự… thích anh ta không biết xấu hổ.
Dáng vẻ người đàn ông này đẹp trai, tiền còn nhiều hơn, mặc dù có lúc bá đạo, dính người, thế nhưng ngoại trừ hai điểm này ra, gần như không có bất kỳ khuyết điểm nào nữa (?).
Nhà họ Trì, từ cha mẹ Trì cho tới em gái Trì Tiêu, ai nấy cũng đều là người dễ sống chung, từ trước đến nay cũng chưa có người nào dựa vào địa vị và tài sản, kiêu căng, ngạo mạn với cô ấy.
Huống chi Trì Tiêu còn nói với cô ấy, cô ấy là mối tình đầy của Trì Trạm.
Mùi vị mối tình đầu thất bại chắc hẳn sẽ khiến người đàn ông kiêu ngạo cảm thấy bị đả kích lớn, lòng dạ cô ấy hiền lành không quá đành lòng để Trì Trạm thất tình.
Bùi Tư Lan nghĩ, cô ấy từng bước từng bước rơi vào, là chuyện quá dễ dàng.
Quên đi, cố gắng một chút, còn có thể đi được bao xa?
*
Hai năm sau, trong một lễ trao giải liên hoan phim truyền hình, Bùi Tư Lan vinh dự nhận được giải nữ chính xuất sắc nhất nhờ vào vai nữ chính trong phim truyền hình “Màu mực”, lúc bước lên sân khấu nhận giải cũng như phát biểu cảm nghĩ, tay cô nắm chặc chiếc cúp, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út bên tay trái lấp lánh rực rỡ.
Cô ấy cảm ơn rất nhiều người.
Toàn bộ các nhân viên chủ chốt trong đoàn làm phim, người đại diện, bạn thân, dĩ nhiên còn có biên kịch kiêm tác giả Tiêu Như Hoàng của bộ phim “Màu mực”.
Ban đầu khi cô ấy đi thử vai, chọn trúng tình tiết diễn thử không được xem là vượt trội, mặc dù kỹ thuật diễn xuất và cảm xúc được giữ vững, nhưng cũng không thể thắng được mấy nữ diễn viên chọn trúng những cảnh bùng nổ.
Tác giả nguyên tác Tiêu Như Hoàng cũng tham gia buổi casting, cũng chính là Trì Tiêu đã nói đạo diễn cho Bùi Tư Lan diễn lại lần nữa, chính là diễn cảnh bùng nổ kia.
Lý do không phải gì khác, chính là bởi vì trong lúc cô viết truyện cũng như tình tiết, nhân vật nữ chính cô tưởng tượng trong đầu chính là Bùi Tư Lan, hình tượng nữ tướng quân ngông cuồng, mạnh mẽ của cô ấy.
Đó chính là vai diễn đầu tiên của Bùi Tư Lan, tập thứ ba ra sân cô ấy đã bùng nổi, cô ấy cũng không thích kịch bản này cũng không thích thiết kế nhân vật nữ tướng quân, nhưng lại rất thích cảnh cuối cùng khi nữ tướng quân hướng về phía đại quân tạ tội.
Bởi vì bộ phim bùng nổ, cuối cùng Bùi Tư Lan cũng thử vai thành công, trở thành nữ chính của “Màu mực”, trở thành nữ chính cao nhất hiện nay.
Cuối cùng, cô ấy cảm ơn người mình yêu,
Khi đó, ánh mắt cô ấy nhìn về phía vị trí chính giữa ở hàng thứ nhất dưới khán đài, ngoại trừ một câu cảm ơn đơn giản cũng không nói gì thêm.
Thế nhưng, khi bọn họ xuyên qua hàng ngàn ánh sao nhìn thật sâu vào mắt nhau, cũng đã đáng hơn ngàn lời nói rồi.
Bùi Tư Lan đã từng làm chuyện khiến mình hối hận nhớ, chính là trong buổi tối lộn xộn đó lại nhờ Trì Trạm giúp đỡ,
Chuyện cô ấy từng làm đúng nhất trên đời này chính là gặp gỡ Trì Trạm.
Nếu như tất cả những khó khăn trước đó đổi lấy một Trì Trạm, cô ấy như được ăn đường.
Chẳng chút thích hợp, cũng không muốn rời xa.
—–
Tác giả có lời muốn nói:
Fans của couple anh trai chị dâu mau tới ăn kẹo!
Ngày mai sẽ là ngoại truyện về cặp chính và ngoại truyện về bảo bối!