Trúc Mã Ngu Đần Nhà Tôi - Chương 59
Chương 59
Phó Ngọc vứt chăn, nhào đến, Lộc Kim giơ tay đẩy, nhảy vào cửa, quay người đóng cửa lại, sau đó ghét bỏ nói với hắn: “Cậu bị cảm tránh xa tôi ra.”
Phó Ngọc mặc kệ, người đã chạy đến, dựa vào “lợi thế ba centimet”, ôm cổ mảnh khảnh của Lộc Kim, cúi đầu chui vào hõm vai cậu.
Giống như mèo con làm nũng cọ hai cái, sau đó không nhúc nhích nữa.
Lộc Kim giơ hai tay cao, làm tư thế “đầu hàng”, cơ thể từ đầu đến chân bắt đầu cứng đờ theo thứ tự, hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào một mảng da nhỏ, trong nháy mắt gây ra một cơn ngứa, chạy khắp cơ thể như điện giật.
Nhiệt độ của hắn cao đến mức đáng sợ.
Lộc Kim nhịn khó chịu, hạ tay đẩy vai hắn ra, “Cậu đứng lên đi.”
Hắn không nói gì, lại cọ đầu vào trong.
Chân Lộc Kim hơi mềm, tiếp tục đẩy hắn: “Tôi đang đeo cặp sách.”
Lại bổ sung một câu, “Nặng lắm.”
Một lúc sau, Phó Ngọc mới từ trên người cậu lui xuống, cúi người nhặt chăn quấn vào người, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, “Sao cậu về rồi?”
Lộc Kim xách quai cặp, vòng qua hắn đi vào, đến phòng khách tháo cặp xuống, đáp: “Ở đó chẳng có gì thú vị, nên về thôi.”
Sau đó cởi áo khoác ngoài, quay đầu hỏi hắn: “Cậu uống thuốc chưa?”
Phó Ngọc kéo chăn đi tới, nằm vật ra ghế sa lông, giọng buồn buồn: “Chưa, không uống thuốc.”
Lộc Kim cất quần áo xong, chống đầu gối ngồi xuống ghế sa lông, sau đó ngẩng cằm, khó hiểu nhìn hắn.
Phó Ngọc giải thích: “Uống nhiều thuốc không tốt.”
Lộc Kim không phủ nhận vấn đề này, lại hỏi: “Đã đo nhiệt độ chưa?”
Phó Ngọc siết chặt chăn, hạ giọng nói: “Đều không uống thuốc, đo nhiệt độ làm gì…”
Hắn thản nhiên nói một câu, ngẩng đầu thấy Lộc Kim cau mày, theo đó mặt cũng sa sầm xuống, trong mắt chứa đựng cảm xúc “đánh hắn”.
Phó Ngọc thấy không ổn, kéo chăn xuống đất, cười toe toét: “Tôi về phòng đo thử.”
Lộc Kim cũng vào phòng, theo dõi hắn tìm nhiệt kế kẹp vào nách, làm xong một loạt động tác đó mới nói: “Cậu ăn cơm chưa?”
Phó Ngọc nằm nghiêng trên giường, lắc đầu, “Chưa ăn, không muốn ăn.”
Lộc Kim hỏi hắn: “Vốn định ăn gì?”
Phó Ngọc nói: “Mì ăn liền.”
Lộc Kim: “…”
Thứ đó có muốn ăn mới lạ.
Lộc Kim lười cằn nhằn, quay người ra khỏi phòng, bận rộn trong bếp mười phút, sau khi bị hắn giục chết gọi hơn mười tiếng mới quay lại phòng, nói với hắn: “Tôi nấu cháo rồi, lát nữa cậu uống một chút.”
Phó Ngọc cuộn tròn người như con tằm, nằm ở cuối giường, nghe thấy “cháo” thì không vui lắm, chu môi: “Trắng nhách…”
Nói xong phát hiện hơi thở của người đối diện lạnh đi, hắn vội đổi giọng, “Uống ngon lắm ha ha ha.”
Cười đến một nửa thì nghẹn họng, hắn đột nhiên bò dậy lấy giấy vệ sinh, xé vài tờ giấy để xì mũi, xì xong tiện tay vứt xuống đất.
Lộc Kim liếc mắt, đi tới ngồi xuống, giơ tay xin hắn nhiệt kế.
Phó Ngọc đưa tay trái ra, lấy nhiệt kế từ nách ra, đưa cho cậu.
Lộc Kim cầm nhiệt kế xoay một vòng, đưa lên trước mắt nhìn, sắc mặt còn tệ hơn cả lúc nãy.