Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 6
Ngoại truyện 6
Âm thanh
“Cứu mạng, Hồi ơi, tớ thật sự hết cách rồi!”
Sáng cuối tuần, Lâm Hồi vẫn đang ngủ thì nhận được cuộc gọi từ Lạc Đình. Anh mơ mơ màng màng nhìn thoáng qua màn hình, xác nhận tiếng quỷ khóc sói gào đầu dây bên kia đúng là Lạc Đình thì mở miệng hỏi: “… Sao thế?”
“Hôm nay tớ lái xe đưa mẹ đi khám ở bệnh viện nhân dân số 1, hẹn khám chuyên gia nửa năm rồi, nhưng sáng nay vợ tớ bị gọi đi tham gia hội nghị nghiên cứu giảng dạy, mất thời gian một ngày, không thể lùi lại được, hiện tại không có ai trông Đậu Đậu, vốn dĩ tớ có thể nhờ hàng xóm nhưng hôm nay họ bận việc rồi. Tớ muốn hỏi có thể mang Đậu Đậu sang nhà cậu một hôm không, tối về tớ ghé qua đón.”
Lâm Hồi thở phào: “Dọa tớ một trận, cậu cứ đưa bé sang đây, hôm nay chúng tớ ở nhà, không sao cả, tớ chơi với bé.”
Lạc Đình thở phào, bỗng nhớ ra gì đó nên bổ sung: “Đậu Đậu tương đối nghe lời, có chuyện gì cậu cứ nói với bé là được, nhưng nhà trẻ giao bài tập về nhà, cậu nhớ kiểm tra, hai chúng tớ thật sự không có thời gian.”
“Không thành vấn đề, cậu cứ đưa con sang đây.”
Cứ như vậy, cô bé Đậu Đậu đeo cặp sách được đưa tới nhà Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn ở Phỉ Thúy Vân Sơn lúc tám giờ sáng chủ nhật.
Bé con khá thân với Lâm Hồi, vừa thấy anh thì chạy như bay đến tặng anh một cái ôm thật chặt: “Chú ơi!”
Trừ Lạc Đình, ba người trong ký túc xá dựa theo tuổi tác được Đậu Đậu gọi lần lượt là bác cả, bác hai và chú. Trong lòng cô bé, bác cả và bác hai chỉ tồn tại thông qua giọng nói trên Wechat, chỉ có chú thường xuyên mua đồ ăn và đồ chơi cho cô bé, vì vậy rất thân với Lâm Hồi.
Lâm Hồi cười vỗ Đậu Đậu: “Lâu rồi không gặp mà con đã cao thế này rồi, con ăn sáng chưa?”
“Con ăn rồi ạ, con uống sữa bò với ăn trứng gà ạ.”
“Con ăn ít quá, chú còn chưa ăn sáng, con muốn ăn với chú không?”
“Dạ? Chú lớn thế này mà vẫn cần ăn cùng ạ?” Đậu Đậu thở dài, “Vậy được ạ.”
Hạ Kiến Sơn đang chuẩn bị bữa sáng, nghe thấy cuộc đối thoại của Lâm Hồi và Đậu Đậu thì bật cười. Tiếng cười vừa vang lên thì Đậu Đậu quay sang, nắm tay Lâm Hồi trốn phía sau, tò mò nhìn Hạ Kiến Sơn.
Lâm Hồi nắm tay Đậu Đậu đến cạnh bàn ăn: “Đây cũng là chú, bữa sáng hôm nay chú ấy nấu đó, nào, con nếm thử xem có ngon không.”
Bởi vì hôm nay có vị khách tí hon nên bữa sáng được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn bình thường, có cả bánh khoai tây và cháo bí đỏ dành cho trẻ em, cùng với một ly nước ép trái cây. Đậu Đậu “oa” một tiếng: “Chú giỏi ghê, ba cháu chỉ biết nấu cháo trắng thôi ạ.”
Cô bé ngửi mùi bánh khoai tây, nhìn Hạ Kiến Sơn và hỏi: “Chú ơi, có phải chú học ở Tân Đông Phương không ạ?”
Tuy còn nhỏ nhưng Đậu Đậu đã hiểu phàm là người nấu ăn ngon đều từng học nấu ăn ở Tân Đông Phương.
Hạ Kiến Sơn rơi vào im lặng: “… Cũng không khác là bao.”
Lâm Hồi nghẹn cười, không hé răng, cầm thìa múc cho Đậu Đậu một bát cháo rồi đặt trước mặt cô bé.
Ánh mắt Đậu Đậu sáng rực: “Nghĩa là chú cũng biết tỉa củ cải thành hoa ạ?”
Lâm Hồi bật cười: “Cái này chỉ sợ không được, tỉa củ cải quá khó.”
Đậu Đậu lộ ra biểu cảm tiếc nuối, bé muốn xem thật mà.
Hạ Kiến Sơn liếc Lâm Hồi: “Ai bảo em là anh không biết?”
Lâm Hồi kinh ngạc: “Chú này, không cần hơn thua thế đâu.”
Chỉ thấy Hạ Kiến Sơn quay lại phòng bếp, lấy một củ cà rốt trong tủ lạnh.
Lâm Hồi vừa ăn sáng vừa xem hắn mân mê, trong lòng không khỏi hoài nghi: Không thể nào, chẳng lẽ Hạ Kiến Sơn còn biết cái này? Quá khủng bố.
Một lát sau, Hạ Kiến Sơn bưng một chiếc đĩa nhỏ ra, phía trên có đủ loại hình dáng: Có mặt cười, ngôi sao, trái tim, còn có hoa và hình mặt trời, cô bé nhìn say mê.
“Phức tạp quá thì chú không biết, nhưng những thứ đơn giản thì có thể.” Hạ Kiến Sơn bỏ bông hoa vào bát Đậu Đậu, “Rất mong nhà ẩm thực Đậu Đậu cho năm sao xem như khen ngợi.”
Lâm Hồi chợt hiểu ra hắn làm như thế nào.
Lúc trước bọn họ đi dạo siêu thị, bởi vì đạt được mức chi tiêu nên siêu thị tặng bột bộ tỉa hoa quả, không ngờ hôm nay phát huy tác dụng.
Lần này anh bái phục: “Được thôi, em thừa nhận anh đúng là học viên ưu tú tốt nghiệp Tân Đông Phương.”
Ăn xong bữa sáng, Hạ Kiến Sơn cùng Đậu Đậu ra phòng khách chơi, Lâm Hồi đi ra và nói: “Anh làm việc đi, em chơi cùng bé.”
Hạ Kiến Sơn còn mấy dự án cần bổ sung ý kiến và sửa đổi, trong đó có một cái thứ hai phải gửi cho bên chính phủ, thời gian tương đối gấp. Nghe Lâm Hồi nói vậy, Hạ Kiến Sơn hơi do dự: “Không phải em cũng bận à?”
Dự án Ninh Hải đang đi vào quỹ đạo, những việc vặt cũng nhiều lên, Lâm Hồi bận hơn trước không ít. Tuy nhiên chỉ cần có thời gian, hoặc là Hạ Kiến Sơn đến Ninh Hải, hoặc là Lâm Hồi về Kinh Hoa thì cả hai đều không nỡ cách đối phương quá xa, dù là làm việc vẫn muốn ở chung một gian phòng. Nhắc đến lại buồn cười, tuần đầu tiên Lâm Hồi đến Ninh Hải, tối nào cũng mất ngủ, không sai, vì nhớ Hạ Kiến Sơn.
Bản thân anh khi nhớ lại đều xấu hổ: Ba mươi mốt tuổi, trong khoảng thời gian yêu thầm, nhớ đến mất ngủ thì thôi, hiện tại ở bên nhau, vẫn nhớ hắn đến nỗi không ngủ được. Nhưng nay đã khác xưa, anh không ngủ được thì sẽ gọi cho Hạ Kiến Sơn: Làm cái gì, ăn cái gì, nhìn thấy gì, mua thứ gì, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều tâm sự hết với nhau. Ban đêm yên tĩnh, giọng Hạ Kiến Sơn dịu dàng trầm thấp truyền qua sóng điện thoại trấn an mọi nhớ thương và nôn nóng của Lâm Hồi.
“Em không vội, anh làm việc đi, xong sớm thì ra đây với em.” Lâm Hồi kéo Hạ Kiến Sơn, đẩy hắn về phía phòng làm việc.
Đậu Đậu ghé vào bàn trà chơi ghép hình nghe vậy thì nhìn thoáng qua Lâm Hồi: “Sao chú làm gì cũng phải có người làm cùng thế nhỉ, chẳng lẽ ngủ cũng phải ngủ cùng ạ? Con còn ngủ một mình được này.”
Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn liếc nhau, cạn lời: “Chú nhát gan, được chưa?”
Cứ như vậy, trong phòng làm việc, Hạ Kiến Sơn đối diện với máy tính bắt đầu phê duyệt ý kiến, Lâm Hồi ở phòng khách chơi với Đậu Đậu. Bầu không khí yên tĩnh, Hạ Kiến Sơn mở cửa phòng làm việc, vốn còn bật nhạc nhưng sau đó nghe thấy tiếng phát ra từ phòng khách: Có tiếng nói chuyện, có tiếng xếp gỗ, có tiếng vỗ tay khe khẽ. Sau đó Hạ Kiến Sơn tắt nhạc đi.
Không hiểu vì sao, hắn cảm thấy chúng còn hay hơn âm nhạc.
Trong phòng khách, Đậu Đậu chơi một lát thì bắt đầu làm bài tập nhà trẻ giao về nhà – vẽ tranh. Cô bé mang bút và vở vẽ, nhưng mới vẽ được một ít thì lại nghịch cục tẩy, nhìn qua có vẻ chán nản. Lâm Hồi chú ý tới bèn hỏi: “Sao con không vẽ nữa?”
Cô bé hơi uể oải: “Con không biết vẽ chú ơi.”
“Cô giáo muốn con vẽ gì thế?”
“Âm thanh ạ, cô bảo chúng con vẽ một bức tranh có âm thanh, nhưng làm sao chúng con vẽ ra âm thanh đây ạ?”
Lâm Hồi ngẫm nghĩ: “Cái này đơn giản… con nhớ lại lúc ăn tết, ông bà nội có đốt pháo không?”
Đậu Đậu gật đầu ngay: “Còn có cả pháo hoa nữa ạ!”
“Vậy thì con vẽ pháo hoa đi, vẽ pháo hoa có phải có âm thanh rồi không?”
“Hoặc là trời mưa, con vẽ nước mưa rớt xuống trên lá cây, có phải giống như nghe tiếng “lộp bộp” không?”
“Còn ba con, lúc ngủ…”
Đậu Đậu cười khúc khích: “Ba con ngáy ngủ ạ!”
“Đúng vậy, con vẽ ba con ngủ, rồi vẽ chữ “Z” nghĩa là ngủ say, có cả tiếng ngáy nữa.”
Đậu Đậu nhìn anh bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Chú ơi, chú giỏi quá!”
“Chú vẽ cùng con, vẽ xong chúng ta chơi trốn tìm nhé.”
“Vâng ạ! Thế chú vẽ âm thanh gì ạ?”
“Chú á? Chú vẽ… “âm thanh của gia đình”.”
“Oa…”
Đến khi cả hai làm xong bài tập thì đã đến lúc Đậu Đậu chơi trốn tìm, không có đứa trẻ nào không thích chơi trốn tìm, đôi khi người lớn cũng thế.
Căn phòng ở Phỉ Thúy Vân Sơn rộng rãi, lại nhiều phòng, rất thích hợp với trò chơi này. Hai người không sợ làm ầm ĩ ảnh hưởng đến Hạ Kiến Sơn trong phòng làm việc, vui chơi không kiêng nể gì hết. Nhất thời tiếng cười, tiếng nói, tiếng bước chân chạy tới chạy lui hết lượt này đến lượt khác…
“Chú bắt đầu đếm ngược nhé, mười, chín, tám, bảy…”
Thấy Lâm Hồi sắp đếm đến “một”, Đậu Đậu nhanh chân chạy về phía phòng làm việc, lướt qua Hạ Kiến Sơn, trốn sau bức rèm.
“… Hai, một! Chú đi tìm đây!”
“Ôi, bạn nhỏ trốn ở đâu rồi? Khó tìm quá.” Lâm Hồi cố ý nói to.
Hạ Kiến Sơn nghe thấy thì cong môi, tiếp tục xử lý văn kiện.
“Chẳng lẽ trong phòng bếp? Để chú xem nào.”
Sau bức rèm truyền ra tiếng cười khẽ.
“Phòng bếp không có rồi, không biết gầm giường có ai không.”
Đáng tiếc chỉ có tiếng thở dài thất vọng của Lâm Hồi.
Lâm Hồi đi đến cửa thư phòng, liếc mắt đã thấy bóng hình nho nhỏ phía sau bức rèm. Lâm Hồi cười hỏi: “Hạ Kiến Sơn, anh có thấy Đậu Đậu đâu không?”
Hạ Kiến Sơn hắng giọng: “Anh không thấy, em thử sang phòng khác tìm xem.”
“Được rồi, để em sang chỗ khác tìm vậy.” Lâm Hồi nói như vậy nhưng lại trốn sau cánh cửa.
Một lát sau, Đậu Đậu ló đầu ra khỏi bức rèm, nhìn trái ngó phải, hỏi nhỏ Hạ Kiến Sơn: “Chú ơi, chú đi…”
Lâm Hồi bỗng nhảy ra: “Bắt được rồi…”
“A… cứu mạng… hahahaha!”
“Hahahahahaha!”
Tiếng cười của một lớn một nhỏ vang vọng khắp căn nhà, nhưng Hạ Kiến Sơn không cảm thấy ầm ĩ, nụ cười trên môi chưa từng mất đi, chỉ cảm thấy cả hai quá đáng yêu, hận không thể cột hai người lại chơi trước mặt mình.
Sắp đến trưa, Hạ Kiến Sơn nghe thấy Lâm Hồi ngoài phòng khách gọi mình: “Hạ Kiến Sơn, trưa nay em với Đậu Đậu ăn KFC, còn anh thì sao? Em đặt cho anh trước.” Lâm Hồi hiểu Hạ Kiến Sơn, trước nay hắn khá kén ăn, chắc chắn không ăn KFC, nếu không thì gọi đồ ăn bên Tiểu Nam Hiên cũng được.
“Anh không đói, lát xong việc tính sau, em và Đậu Đậu ăn trước đi.”
“Ừm.”
Đậu Đậu tò mò hỏi: “Chú ơi, chú ấy không ăn cùng chúng ta ạ?”
“Chú ấy phải làm việc, làm xong mới ăn, chúng ta ăn trước nhé, con muốn ăn gì, ngoài khoai tây thì còn gì không?”
“Chú chọn cho con suất trẻ em được không ạ, được tặng sách, con muốn sách ạ.” Đậu Đậu nói xong thì nhìn về phía phòng làm việc, nói nhỏ, “Suất trẻ em của con có sữa bò, con để lại cho chú, mẹ con bảo ăn không no sẽ không có sức.”
Lâm Hồi mỉm cười xoa đầu bé con: “Ừ.”
Đến khi Hạ Kiến Sơn làm việc xong đi ra thì đã một rưỡi chiều. Đậu Đậu xem phim hoạt hình rồi thiếp đi, Lâm Hồi vốn nằm trên sô pha nghịch điện thoại, nghịch một lát thì cũng ngủ mất. Hạ Kiến Sơn đắp chăn cho hai người rồi vào phòng bếp tìm đồ ăn. Không ngờ đi đến bệ bếp thì thấy Lâm Hồi đã chuẩn bị sẵn mì sợi, trứng gà và rau xanh cho hắn, chỉ thiếu bước bỏ vào nồi.
Trên bàn còn có một hộp sữa bò nho nhỏ đè lên một tờ giấy, trên giấy viết: Cháu mời chú uống sữa ạ – Lạc Tâm Quả.
Lạc Tâm Quả là tên của Đậu Đậu, chữ viết là của Lâm Hồi, hẳn là anh viết thay cô bé.
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, bóc ống hút giấy, cắm vào hộp rồi hút hết.
Có lẽ buổi sáng chơi mệt nên Đậu Đậu ngủ đến tận bốn giờ chiều. Lâm Hồi gọi bé con dậy, Đậu Đậu ngồi trên giường ngơ ngác bảo con mơ thấy được ăn kem, nói xong còn liếm môi như thể nhấm nháp nốt hương vị. Lâm Hồi bật cười: “Đi nào, chú dẫn con đi ăn kem.”
Cách Phỉ Thúy Vân Sơn không xa có một cửa hàng tiện lợi, anh nói với Hạ Kiến Sơn còn ở phòng làm việc một tiếng rồi mang Đậu Đậu ra ngoài đi dạo, đích đến là cửa hàng tiện lợi.
Khoảng cách này không hẳn là ngắn, lúc hai người đến nơi thì đều toát mồ hôi. Đầu tiên bọn họ chọn một đống đồ ăn vặt, sau đó Lâm Hồi mua cho Đậu Đậu kem chocolate cô bé muốn ăn, rồi mua cho mình vị dâu tây. Đậu Đậu chờ không kịp, kem vừa đến tay đã ngoạm một miếng, hai người ngồi trên ghế của cửa hàng vừa ăn vừa tán gẫu.
Đậu Đậu: “Chú ơi, lát nữa chú bế con về nhé.”
Lâm Hồi cắn một miếng kem: “Vì sao?”
“Con mệt lắm rồi, con không muốn đi đường nữa ạ.”
“Chú cũng mệt mà.”
“Vậy phải làm sao bây giờ ạ?”
Lâm Hồi ngẫm nghĩ: “Chúng ta xin giúp đỡ từ bên ngoài, gọi chú ấy đến bế con về.”
Lâm Hồi mở Wechat, đặt trước mặt Đậu Đậu: “Nào, con gửi tin nhắn thoại cho chú ấy, bảo là mời chú ấy ăn kem rồi gọi chú ấy ra đây.”
Đậu Đậu gật đầu, ấn nút ghi âm: “Chú ơi, con… con và chú mời chú ăn kem, có dâu tây, chocolate, chú mau đến đây đi.”
Hai người đợi một lát, không thấy trả lời.
Đậu Đậu hỏi: “Làm sao bây giờ chú ơi?”
“Chúng ta tiếp tục.”
“Chú ơi, chú mau đến đón chúng con đi, chú bảo là chú mệt rồi, muốn chú ra bế về.”
Lâm Hồi: “… Sao lại thành bế chú về rồi?”
Đậu Đậu nói với lý lẽ hùng hồn: “Chú vừa bảo chú mệt xong.”
“Thế thì chú ấy bế chú rồi làm gì còn sức bế cháu nữa.”
“Thế không được, chú là người lớn rồi, tốt nhất là chú tự về ạ.”
Hạ Kiến Sơn trả lời rất nhanh: Ừ, chú biết rồi, giờ chú ra.
Hai người ngồi trên ghế thưởng thức kem, sắp ăn xong thì Hạ Kiến Sơn xuất hiện. Lâm Hồi đã thấy hắn từ xa. Đậu Đậu nhìn theo ánh mắt anh, hơi lo lắng Hạ Kiến Sơn sẽ bế Lâm Hồi thật chứ không bế mình, vội vàng nhét hết kem vào miệng rồi chạy nhanh ra ôm chân Hạ Kiến Sơn.
Hạ Kiến Sơn bế Đậu Đậu, không biết hai người nói gì đó rồi cùng nhìn về phía Lâm Hồi, sau đó bước đến gần.
Lâm Hồi không ăn kem nữa, ngồi trên ghế mỉm cười nhìn bọn họ.
Hạ Kiến Sơn đến bên cạnh thì mới hỏi: “Của anh đâu?”
Đậu Đậu bắt đầu mách lẻo: “Chú bảo không có vị chú thích nên không mua.”
Hạ Kiến Sơn nắm tay Lâm Hồi, ăn nốt miếng kem còn lại: “Thế thì đành hưởng ké một miếng vậy… Đi thôi, chúng ta về nhà nào.”
Lâm Hồi đứng lên, phủi bụi trên người rồi xách túi đồ ăn vặt theo sau: Đậu Đậu ôm cổ Hạ Kiến Sơn, quay mặt cười đùa với Lâm Hồi, ba người bước chậm rãi dưới ánh chiều tà đi về nhà.
Bảy giờ tối, Lạc Đình đến đón Đậu Đậu. Lâm Hồi dọn cặp sách cho cô bé rồi đưa cả túi đồ ăn vặt cho bé mang về. Một ngày ầm ĩ cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Lâm Hồi nằm trên sô pha không nhúc nhích, cảm thán: “Đúng là trông trẻ mệt thật, may là Đậu Đậu ngoan ngoãn.”
“Anh thấy em chơi vui lắm.” Hạ Kiến Sơn đang dọn dẹp phòng khách.
“Mãi mới có một lần. Nếu mỗi ngày đều thế thì em không chịu được thật, em lười thế này, về đến nhà là muốn nằm trên người anh không làm gì hết.”
Hạ Kiến Sơn mỉm cười, tùy ý cầm mấy thứ trên bàn thì phát hiện có một trang giấy vẽ, phía trên viết “Âm thanh của gia đình”, là chữ của Lâm Hồi, nhưng trang giấy trống không, không có gì hết. Hạ Kiến Sơn bật cười, đi đến trước mặt anh: “Đây là em vẽ à?”
Lâm Hồi liếc qua, gật đầu.
“Em còn lừa trẻ con, đã bảo cùng vẽ mà lại không vẽ gì hết.”
“Em vẽ mà.”
Hạ Kiến Sơn cúi đầu, nhìn lại một lần, xác nhận không có gì hết: “Em chắc không?”
Lâm Hồi cười: “Vốn dĩ đúng là chỉ có năm chữ, nhưng hiện tại bức tranh này em vẽ xong rồi.”
Hạ Kiến Sơn ngơ ngác, không hiểu anh đang nói gì: “Chỗ nào vẽ xong rồi?”
Hắn giơ tờ giấy lên, để dưới ánh đèn: “Không có mà? Thật sự không có gì hết, em viết năm chữ, anh còn nghe thấy em nói với Đậu Đậu, cái gì mà vẽ pháo hoa đón tết, vẽ nước mưa rớt xuống lá cây, còn có… với cả…”
Lâm Hồi bị tiếng lải nhải của Hạ Kiến Sơn làm phiền, nắm lấy cổ tay hắn kéo xuống sô pha, sau đó trèo lên người hắn.
Nét kinh ngạc trong mắt Hạ Kiến Sơn còn chưa tan đi, mái tóc rối bời, quần áo xộc xệch, lộ ra một phần da thịt. Hôm nay hắn mặc bộ đồ ngủ màu xám làm nổi bật làn da vùng eo, Lâm Hồi cúi đầu hôn một cái.
Cơ thể Hạ Kiến Sơn lập tức căng cứng, đôi tay giữ chặt Lâm Hồi, cảnh cáo hô một tiếng: “Trợ lý Lâm.”
Tiếng nói hơi khàn, nghe như thùng rỗng kêu to. Lâm Hồi mỉm cười ngẩng đầu, nhìn thẳng hắn một lúc lâu, cuối cùng đặt một nụ hôn lên môi:
“Anh xem, đó là âm thanh của gia đình.”
~Hết ngoại truyện 6~
Tác giả:
Trong câu chuyện ấy, Lâm Hồi và Hạ Kiến Sơn từng nói với nhau rất nhiều điều: có giao lưu trong công việc, có tán gẫu đời thường, có tiếng gọi đầy chua xót cùng tiếng yêu da diết. Mỗi chữ, mỗi câu đan vào nhau tạo nên âm thanh của gia đình.