Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 5
Ngoại truyện 5
Giấc mơ thú vị (4)
Tháng chín, Lâm Hồi chính thức bước sang năm tư đại học.
Một năm nữa là anh tốt nghiệp, các bạn khác đều bắt đầu bận rộn, tích cực chuẩn bị thi cử và thực tập, chỉ có Lâm Hồi bỗng nhàn rỗi, mỗi ngày anh vẫn đi học, về kí túc xá và ở cạnh Hạ Kiến Sơn. Hạ Kiến Sơn hỏi dự định sau khi tốt nghiệp của anh, Lâm Hồi ngẫm nghĩ, đáp chắc là thi nghiên cứu sinh rồi tiếp tục đi theo thầy La.
Hạ Kiến Sơn nghe vậy thì gật đầu: “Như thế rất tốt.”
Lâm Hồi lại nghĩ ra gì đó: “Thật ra tôi cũng hứng thú với chuyên ngành của các anh. Anh nhớ buổi tọa đàm vào học kỳ một năm ngoái không? Tôi nghe anh nói rất nhiều thứ, cảm thấy rất thú vị.”
Lúc nói chuyện, bọn họ mới ra khỏi thư viện, Hạ Kiến Sơn thấy tay anh cầm mấy quyển sách, đều liên quan đến sản nghiệp của Vạn Trúc.
Như gợi ra hứng thú, Lâm Hồi tiếp tục hỏi: “Nếu tôi nộp hồ sơ vào công ty các anh thì các anh có tuyển dụng không?”
Hạ Kiến Sơn cười: “Trái ngành quá, hơi khó khăn, nhưng cậu xuất sắc thế này, khả năng người phỏng vấn sẽ ưu tiên, cùng lắm thì tôi cho cậu đi cửa sau.”
“Oa, nghiêm khắc thế cơ à?” Lâm Hồi tự hỏi, “Nhưng nói thật, tôi không biết mình vào công ty các anh có thể làm công việc gì.”
“Nếu để tôi mở cửa sau thì chỉ có thể ở vị trí cạnh tôi.”
“Cạnh anh có vị trí gì thích hợp với tôi?”
“Rất nhiều, ví như thư ký, hoặc…”
Lâm Hồi lập tức nghĩ ra: “Hoặc là trợ lý!”
Lâm Hồi càng nghĩ càng cảm thấy thích hợp: “Làm việc vặt cho anh hẳn là vẫn có thể.”
Hạ Kiến Sơn cười: “Thế có phải lãng phí một sinh viên xuất sắc của chuyên ngành giống cây trồng không?”
“Không còn cách nào khác, ai bảo tôi vào bằng quan hệ cơ chứ, chỉ có thể cố gắng làm việc để tìm cơ hội thăng chức thôi.”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, nhìn về phương xa, giọng nhẹ nhàng: “Rất tuyệt vời, trợ lý Lâm.”
Lâm Hồi dừng lại, quay đầu: “Anh gọi tôi gì cơ?”
“Trợ lý Lâm.”
“Hehe, dễ nghe đấy chứ.”
Hạ Kiến Sơn quyết định để anh thỏa mãn hơn: “Trợ lý Lâm, trợ lý Lâm, trợ lý Lâm.”
“Chào sếp Hạ. Vâng thưa sếp Hạ. Tôi biết rồi sếp Hạ.” Có vẻ Lâm Hồi đã sẵn sàng cho chức vụ này.
Trước thư viện có một hàng cây xanh rợp bóng mát. Mùa này trên cây chi chít quả hình trứng, vỏ mỏng bóng loáng với các khía màu hồng nhạt, nhìn xa như những chiếc đèn lồng nho nhỏ. Gió thổi qua, quả rụng xuống, thi thoảng rơi trúng người đi đường khiến họ giật mình hét toáng lên, nhìn kĩ lại thì không thể không bật cười.
Hai người bước dưới tán cây, Hạ Kiến Sơn tùy ý nhặt một quả trên mặt đất.
Lâm Hồi nhìn thoáng qua: “Anh biết đây là cây gì không? Đây là…”
“Hương xuân, tên khoa học là Toona sinensis, còn có tên khác là Toona ciliata, chủ yếu khác nhau về lá và khu vực phân bố.” Hạ Kiến Sơn cười, “Trên tay tôi là quả của nó, đúng không?”
Lâm Hồi ngẩn ngơ: “Không sai.”
Hạ Kiến Sơn nghĩ: Bởi vì em rất thích loại cây này, còn từng kể về nó cho anh nghe.
Hai bên đường một con phố cổ ở Kinh Hoa trồng loại hương xuân này, có lần bọn họ đi ngang qua, Lâm Hồi hào hứng nhặt một quả và nói:
“Toona sinensis, thư viện trường em cũng có. Nhưng loài cây này khác những cây khác, mùa đông lá màu xanh lục, mùa xuân lá chuyển sang màu đỏ sẫm, mùa hè nở hoa màu vàng, đến mùa thu…” Lâm Hồi chỉ vào quả giống chiếc đèn lồng trên tay, “Mùa thu, tức là khoảng thời gian này, chúng nó sẽ kết trái màu hồng, như thế này. Nhiều cây tập trung lại, giống con phố này, liếc mắt là thấy một màu hồng, chỗ đậm chỗ nhạt, đẹp vô cùng.”
“Thế nào, có phải hay lắm không?”
Nếu nhất định phải tô màu cho mùa thì mùa thu hẳn là dùng màu vàng và màu đỏ nhiều nhất. Mỗi năm các bạn nhỏ đều ngân nga “mùa thu tới rồi, lá cây rụng rơi”, nhưng đồng thời mùa thu cũng là mùa kết trái, đem lại cho người ta cảm giác thỏa mãn tràn đầy – nhưng với hương xuân, mùa thu biến thành hồng nhạt.
Đúng là rất thú vị.
Hạ Kiến Sơn vừa nghĩ vừa lái xe, băng qua tầng tầng lớp lớp màu hồng nhạt.
Hạ Kiến Sơn phục hồi tinh thần, thấy Lâm Hồi nhìn chăm chú đèn lồng màu hồng nhạt trên tay mình, bèn cất nó vào chiếc mũ áo khoác của anh: “Nào, mang về thôi.”
“Úi?” Lâm Hồi duỗi tay ra sau sờ.
“Đừng nhúc nhích, đây là tiền đặt cọc.”
Lâm Hồi cười nói: “Tiền đặt cọc gì cơ?”
“Tiền đặt cọc cho trợ lý Lâm tương lai.” Hạ Kiến Sơn cười, “Đã nói rồi, tôi chờ cậu ở Vạn Trúc.”
“Anh đây là ép mua ép bán!”
“Nhưng cậu nhận tiền đặt cọc rồi.”
…
Mùa thu qua đi, mùa đông lại đến.
Ngày Kinh Hoa đổ tuyết, Lâm Hồi ghé vào bàn trong quán cà phê thiếp đi. Tối hôm trước, anh thức cả đêm hoàn thành một phần luận văn, vốn dĩ Hạ Kiến Sơn bảo hôm nay anh không cần đến, cứ về kí túc xá ngủ, nhưng đến chiều, Lâm Hồi bỗng gọi cho hắn, nói muốn uống gì đó nóng.
Hai người ngồi trên sô pha tâm sự, đang nói thì ngoài trời đổ tuyết. Quán cà phê ấm áp, ngoài bọn họ thì còn những người khác nhỏ giọng nói chuyện, Lâm Hồi ghé vào bàn nhìn ra ngoài, sau đó thiếp đi.
Hạ Kiến Sơn đặt cốc xuống, nhìn mái tóc đen nhánh của anh, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Hắn cảm nhận được thời gian trong mơ trôi qua ngày càng nhanh. Hạ Kiến Sơn thầm tính toán, từ tháng ba đến giờ đã sắp một năm, hắn có dự cảm giấc mơ này sắp kết thúc.
Hạ Kiến Sơn nở nụ cười, nói không chừng hắn còn có thể đón một cái tết với Lâm Hồi.
Tất niên, Hạ Kiến Sơn đến thôn Lâm Trang.
Mười giờ tối, khi hắn nói mình đang ở cổng thôn, Lâm Hồi ngơ ngác.
“Bà nội ngủ rồi, tôi đang xem TV, anh lạnh không, bây giờ tôi ra đón.”
Hạ Kiến Sơn không trả lời mà hỏi lại: “Cậu có muốn ngắm pháo hoa không?”
“Gì cơ?”
“Cậu mau ra đây, đến chỗ bãi phơi.”
Lâm Hồi không hỏi tại sao hắn biết bãi phơi, vội vàng mặc quần áo rồi chạy đến nơi.
Từ rất xa, Lâm Hồi đã thấy Hạ Kiến Sơn đứng đó, hắn đeo khăn quàng cổ, gương mặt tươi cười rất đẹp, trước mặt xếp rất nhiều pháo hoa, Lâm Hồi nhìn mà ngẩn ngơ.
Hạ Kiến Sơn không giải thích, chỉ giơ bật lửa: “Cậu đứng phía sau, tôi bắt đầu châm đây.”
Lâm Hồi không nói lên lời, chỉ nghe theo sắp xếp của hắn, lùi lại phía sau.
Bùm… Chíu…
Pháo hoa rực rỡ nở rộ giữa đêm đông.
Lâm Hồi ngẩng đẩu, nở nụ cười.
Có lẽ tiếng pháo hoa quá lớn, nhiều đứa trẻ bị thu hút. Rõ ràng là đêm giao thừa, bãi phơi lại nhộn nhịp vô cùng, khi mọi người biết người bắn pháo là Lâm Hồi thì ồn ào muốn tham gia chơi cùng. Hạ Kiến Sơn đưa bật lửa cho bọn họ rồi cùng Lâm Hồi lùi lại phía sau ngắm pháo hoa.
Nhất thời không ai nói gì.
Một lúc sau, Lâm Hồi mở miệng: “Vì sao anh đến đây?”
Vì sao lại đến bên anh trong một đêm đặc biệt như vậy?
Hạ Kiến Sơn hỏi anh một vấn đề không liên quan: “Cậu có muốn biết về người tôi thích không?”
Lâm Hồi ngơ ngác nhìn hắn: “Anh có người mình thích?”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi: “Đương nhiên.”
Lâm Hồi bỗng nhớ rất lâu trước đây mình từng hỏi hắn thích mẫu người thế nào, lúc ấy Hạ Kiến Sơn đáp thích người có tiếng nói chung. Như vậy, người hiện tại Hạ Kiến Sơn nhắc đến là người đó sao?
“Người đó như thế nào?”
Hạ Kiến Sơn ngẩng đầu, nhớ đến Lâm Hồi bảo mình đừng bỏ lỡ pháo hoa ở Vọng Hải Lâu.
“Em ấy… rất ưu tú, dù là lĩnh vực mình am hiểu hay không thì đều hoàn thành xuất sắc.”
Từ khi tiến vào Vạn Trúc, dù đối mặt với lĩnh vực hoàn toàn xa lạ thì Lâm Hồi chưa từng hoảng hốt và sợ hãi. Từ “ưu tú” quá nông cạn, không thể diễn tả hết sự thông minh, năng lực và không thể thay thế của anh.
“Em ấy cũng thích cơm chan canh.”
Lâm Hồi chọn những món mình thích cho bữa trưa, nếu không muốn ăn cơm thì chan canh cho xong bữa. Hạ Kiến Sơn đã sửa vô số lần nhưng lần nào cũng bị anh lừa gạt cho qua.
“Đôi khi sẽ lười biếng.”
Buổi sáng gọi anh dậy cùng chạy bộ là chuyện chắc chắn không thể, toàn bị anh lấy lý do từ chối. Vì né tránh rèn luyện, thậm chí Lâm Hồi còn không tiếc … . Dù vậy, hắn vẫn kiên trì mời anh chạy bộ.
“Em ấy có thể phát hiện rất nhiều điều thú vị, đương nhiên, bản thân em ấy cũng rất thú vị.”
Có lần Lâm Hồi mua bộ trò chơi đào đá, kết quả đào quá khó, cuối cùng Hạ Kiến Sơn phải vào hỗ trợ mới đào được một đống đá đủ màu sắc, anh còn nghiêm túc thảo luận xem viên nào đẹp nhất, viên nào đặc biệt nhất, cuối cùng rửa sạch thả vào bể cá.
“Lúc ngủ em ấy rất thích ôm.”
Mùa hè thì bảo mát lạnh, mùa đông biến thành sưởi ấm, ôm chặt thì than vãn ngủ không ngon, không ôm thì thúc giục “anh không ôm thì em không ngủ được”.
“Em ấy nhìn thấy tôi thì đều cười rộ lên.”
Thật ra Hạ Kiến Sơn cũng nhịn không được mà nhìn anh cười, dù hiện tại chỉ cần nghĩ đến anh thôi đã vô thức nở nụ cười.
“Tôi không thể từ chối em ấy.”
Dù là trợ lý Lâm Hồi hay người yêu Lâm Hồi thì Hạ Kiến Sơn vẫn không thể nào từ chối anh.
Pháo hoa vẫn được đốt, hết người này đến người khác, không khí lạnh lẽo của mùa đông hòa cùng tiếng cười nói hoan hô của người trẻ tuổi trong thôn. Màu sắc rực rỡ ánh vào gương mặt Hạ Kiến Sơn, để lại chiếc bóng thoáng qua.
Lâm Hồi ngẩn ngơ: “Trên thế giới này… thật sự có người hoàn mỹ như vậy sao?”
Anh càng muốn hỏi trên thế gian này thật sự có thứ tình cảm mênh mông nồng nhiệt như thế hay sao? Chỉ bằng mấy câu mà Lâm Hồi có thể cảm nhận được hết tình yêu và dịu dàng trong đó, điều này khiến trái tim anh đập nhanh hơn.
“Những thứ tôi nói là hoàn mỹ sao?”
“Giọng điệu của anh khiến người ta cảm thấy người đó hoàn mỹ.”
Hạ Kiến Sơn cười, không phản bác. Hắn lẳng lặng nhìn người trước mặt: “Cậu muốn biết tên người đó không?”
“Em ấy tên là…”
Gió thổi bay mái tóc Lâm Hồi, anh mở to mắt.
“Lâm Hồi.”
Hạ Kiến Sơn mở mắt.
Trong giây phút ấy, Hạ Kiến Sơn còn hoài nghi không biết có phải mình vẫn trong cơn mơ không, nhưng trước mắt đúng là Phỉ Thúy Vân Sơn: Đỉnh đầu là đèn thủy tinh, bên trái là bàn trà, phía trên là văn kiện hắn xem trước khi ngủ.
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, ngồi dậy, chăn đắp trên người trượt xuống theo động tác của hắn.
Hạ Kiến Sơn nhìn đồng hồ treo tường: Năm giờ đúng.
Hắn nhìn về phía ban công. Ánh hoàng hôn phủ cây xanh Lâm Hồi trồng, một chậu, hai chậu, ba chậu như được phủ một lớp sương lờ mờ.
Hạ Kiến Sơn nhìn chăm chú một lúc lâu, sau đó nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng bếp.
Hạ Kiến Sơn chậm rãi lại gần.
Lâm Hồi vừa nghe nhạc vừa cắt rau, ngẩng đầu thì thấy Hạ Kiến Sơn, mỉm cười: “Anh dậy rồi à?”
Hạ Kiến Sơn gật đầu.
“Hiếm khi anh ngủ trưa nên em không đánh thức.” Lâm Hồi xem đồng đồ, “Một giấc này anh ngủ lâu đấy.”
Hạ Kiến Sơn nhìn Lâm Hồi, nói khẽ: “Hình như anh mơ một giấc mơ rất thú vị.”
“Anh mơ thấy gì?”
Hạ Kiến Sơn nghiêm túc nhớ lại: “Mơ thấy em hồi đại học, chắc là hai mươi tuổi, em…”
“Chờ đã, anh xác định bây giờ nói có ổn không? Hay là buổi tối… lên giường rồi kể?” Lâm Hồi tỏ vẻ hoài nghi.
Hạ Kiến Sơn bật cười.
Một lát sau, hắn bổ sung: “Anh quên gần hết rồi, nhưng vẫn nhớ anh quen em sớm hơn, bà nội vẫn còn sống, sau đó tất niên anh mua rất nhiều pháo hoa mang đến nhà em đốt, người dân trong thôn đều ra chung vui.”
Lâm Hồi dừng động tác đang làm, ngẩng đầu: “Anh mơ thấy nhiều thứ hơn em.”
Giấc mộng như vậy chỉ có Hạ Kiến Sơn mới có.
Rất nhiều năm trước, trên sân golf, Hạ Kiến Sơn nắm tay Lâm Hồi dạy anh đối mặt với thế giới; mà hiện tại Hạ Kiến Sơn lại vì anh mà trở nên mềm mại hơn…
Dù là nằm mơ, Hạ Kiến Sơn cũng không nỡ để anh khổ sở.
“Lâm Hồi?” Hạ Kiến Sơn gọi.
“Hửm?”
“Anh yêu em.”
“Ừm.”
“Anh rất yêu em.” Hạ Kiến Sơn nhấn mạnh.
Lâm Hồi vừa rửa tay vừa tỏ ra nghi hoặc: “Hạ Kiến Sơn, hẳn là em không ra chỉ tiêu mỗi ngày anh phải nói bao nhiêu lời tình tứ đâu nhỉ?”
Sau khi lau khô tay, Lâm Hồi mới giang hai tay cười nói: “Hoan nghênh anh quay về hiện thực hoàn mỹ hơn.”
Không chờ Hạ Kiến Sơn lại gần, Lâm Hồi vừa nói xong đã bước đến ôm chặt lấy hắn. Cái ôm của Hạ Kiến Sơn quá ấm áp, dù bọn họ đã ôm vô số lần nhưng Lâm Hồi vẫn không nhịn được mà nhắm mắt lại.
“Hạ Kiến Sơn.”
“Anh đây.”
“Cảm ơn anh.”
~Hết ngoại truyện 5~