Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 4
Ngoại truyện 4
Giấc mơ thú vị (3)
Có lẽ bởi học kỳ này Hạ Kiến Sơn xuất hiện quá thường xuyên, hơn nữa luôn bên cạnh Lâm Hồi, có hơi gây sự chú ý, dẫn đến cuối học kỳ, ba bạn cùng phòng tiến hành một cuộc phỏng vấn đối với Lâm Hồi.
“Hồi, rất không bình thường.” Lạc Đình mở miệng đầu tiên.
Trương Tiếu Lỗi gật đầu tán thành: “Đúng là không bình thường.”
Chu Thần Vũ lắc ngón tay: “Rất không bình thường.”
Mới sáng sớm Lâm Hồi đã bị bọn họ kéo dậy, dở khóc dở cười: “Chỗ nào không bình thường?”
“Sếp Hạ của Vạn Trúc ân cần liên hệ với cậu cả một học kỳ, người cậu gặp mặt thường xuyên nhất trong học kỳ này là ai, cậu nghĩ là chúng tớ à? Không, là anh ta.”
“Cậu còn uống sữa đậu phộng ở căng tin số 2 nhiều hơn bạn gái tớ, đều là anh ta xếp hàng mua đúng không?”
Lâm Hồi không thể phản bác, chỉ cố gắng giải thích: “Chỉ là anh ấy tương đối nhàn rỗi thôi.”
Chu Thần Vũ cau mày: “Tổng giám đốc một công ty lớn như vậy mà tương đối nhàn rỗi, đây đã là điều có thể chứng minh vấn đề rồi.”
Lạc Đình gật đầu liên tục: “Cậu nói đúng. Tớ nói này, Tôn Thiên lớp bên cạnh còn hỏi tớ sao ngày nào cũng thấy cậu và một người đàn ông kè kè bên nhau, nói thế mà được à?”
“Bạn bè chứ sao, anh ấy chỉ lớn hơn chúng ta năm tuổi, mới về nước lại chưa từng trải nghiệm cuộc sống đại học trong nước, trong khi đó lại thích bầu không khí ở trường chúng ta, nên thường tới đây tìm tớ tâm sự, bình thường mà.”
“Thôi đi, chúng tớ cũng là bạn cậu, sao cậu không đi dạo vòng quanh trường với chúng tớ?”
“Tại các cậu có yêu cầu đâu?”
Lạc Đình thấy Lâm Hồi hồ đồ, đành ngả bài: “Hồi, tớ nói thật, chắc chắn anh ta thích cậu rồi. Cậu không cảm thấy anh ra rất giống anh Lỗi theo đuổi bạn gái à? Hỏi han ân cần, hẹn hò với bạn gái mỗi ngày, mỗi góc trong trường đều có bóng dáng hai người.”
Cuối cùng Lâm Hồi đã hiểu bọn họ muốn nói gì, anh nằm xuống, than thở: “Các cậu tha cho tớ đi, lần trước còn bảo ai đó thích tớ, hiện tại còn có cả nam hả?”
Lạc Đình nói sâu xa: “Chúng tớ không nói đùa đâu, ba chúng tớ thảo luận rồi, cảm thấy động cơ của người này không minh bạch, thái độ ái muội, khả năng là muốn theo đuổi cậu, tốt nhất cậu cẩn thận một chút, đừng thân thiết quá, gay không sao nhưng trên đời này có quá nhiều người xấu, phải đề cao cảnh giác.”
Lâm Hồi bật dậy: “Đừng nói bừa, anh ấy không phải loại người như vậy.”
Sợ bọn họ không tin, Lâm Hồi nghiêm túc nhớ lại: “Chỉ tâm sự đơn thuần thật mà. Nếu anh ấy để ý đến tớ thật như lời các cậu nói thì nên có biểu hiện gì đó chứ, nhưng không hề, hơn nữa trong lúc trò chuyện đều tránh ánh mắt tớ, tớ luôn hoài nghi có phải anh ấy sợ giao tiếp hay gì không, anh ấy không có bạn nên mới thường xuyên tìm tớ.”
Trương Tiếu Lỗi vỗ đùi: “Tránh mắt cậu thì hỏng rồi!”
Lâm Hồi ngơ ngác: “Hả?”
“Nếu bình thường thì tránh mắt cậu làm gì, chắc chắn trong lòng có quỷ.”
“Đúng vậy, người bình thường nói chuyện sẽ cố ý tránh mắt sao?”
“Hiển nhiên là không!”
Ba người cùng nhìn về phía Lâm Hồi, Trương Tiếu Lỗi lắc đầu: “Nếu cậu không tin thì có thể hỏi thử, hỏi thử không thành vấn đề đúng không?”
“Thử thế nào?”
“Nói chuyện thì hỏi “anh có bạn gái không, không thì để tôi giới thiệu cho” linh tinh gì đó.”
“Thế thì hỏi ra cái gì, thà hỏi thẳng còn hơn.”
Lâm Hồi không trả lời, nhưng ghi tạc lời nói của ba người trong lòng.
Nói thật, Lâm Hồi không ngốc, anh hiểu mình và Hạ Kiến Sơn thân mật hơn bạn bè bình thường, nhưng loại thân mật này có vượt qua giới hạn bạn bè như bạn cùng phòng nói không thì anh không rõ. Ba bạn cùng phòng kí túc xá đều đang yêu hoặc từng yêu, chỉ có Lăm Hồi trước giờ không hứng thú với việc này. Ở trường học, cũng từng có bạn nữ thổ lộ với Lâm Hồi, nhưng đôi khi Lâm Hồi còn không quen biết bạn đó.
Nhưng các bạn ấy “thích” anh.
Lâm Hồi thường xuyên hoang mang với từ “thích”: Người ta dễ dàng thích một người xa lạ chưa từng nói chuyện với nhau hay sao?
Đối với anh, chẳng lẽ Hạ Kiến Sơn không phải người xa lạ? Dường như mới đó thôi Hạ Kiến Sơn đã từ người xa lạ chuyển sang bạn bè, nhưng Lâm Hồi không cảm thấy có gì không ổn…
Chẳng lẽ giữa anh và người này cũng tồn tại cái “thích” không giống những người khác sao?
Mang trong mình nghi vấn như vậy, trong lúc dùng bữa với Hạ Kiến Sơn, Lâm Hồi hỏi ra vấn đề: “Anh thích mẫu người như thế nào?”
Bọn họ gặp mặt rất nhiều lần, trò chuyện rất nhiều chủ đề, nhưng đây là lần đầu tiên hai người nói về tình yêu.
Hạ Kiến Sơn sửng sốt, nhất thời không biết trả lời thế nào: “Tôi thích có tiếng nói chung.”
“Tiêu chuẩn này có phải hơi khó xác định không?”
“Thế à?” Hạ Kiến Sơn mỉm cười.
“Vậy nếu gặp được người như thế, nhưng người đó không thích anh thì anh làm thế nào?”
Không chờ Hạ Kiến Sơn trả lời, Lâm Hồi đã bổ sung: “Tuy tôi chưa yêu bao giờ nhưng tôi cảm thấy nếu tôi thích một người như vậy thì chắc chắn không nhịn được, nói không chừng ngày đầu tiên đã thông báo với người kia.”
Hạ Kiến Sơn: “Chờ một chút, biết đâu người kia thổ lộ trước thì sao?”
“Không, tôi yêu thầm người ta mà, người ta có biết đâu, chờ người ta nói trước thì chắc chờ cả đời vẫn không có được đáp án.”
Hạ Kiến Sơn nói chắc chắn: “Không thể nào, không có ai không thích cậu.”
Giọng hắn rất nghiêm túc, điều này khiến Lâm Hồi nhớ lại cuộc đối thoại ở kí túc xá. Anh bỗng đến gần Hạ Kiến Sơn, nhìn vào mắt hắn, nói nhỏ: “Vậy còn anh?”
Hạ Kiến Sơn nghĩ Lâm Hồi đang thử mình, thử một cách trắng trợn và táo bạo.
Một lúc lâu sau, Hạ Kiến Sơn cúi đầu bóc tôm, biểu cảm bình tĩnh: “Đương nhiên là thích, không thích thì sao làm bạn với cậu được. Nhưng vấn đề ở chỗ thích có rất nhiều loại… Cậu muốn loại nào?”
Thịt tôm được đặt vào bát Lâm Hồi.
Lâm Hồi hắng giọng, lùi lại rồi đổi chủ đề: “Thật ra tôi hơi tò mò, dáng vẻ anh thích người khác sẽ như thế nào.”
Hạ Kiến Sơn nghĩ đến gì đó, bỗng nở nụ cười: “Có lẽ sẽ mơ về người đó đấy.”
Mặc dù người đó ở ngay bên cạnh, nhưng trong giấc mơ, Hạ Kiến Sơn vẫn nghĩ về người đó, rồi mơ về người đó.
Lâm Hồi cau mày, tỏ vẻ không thể hiểu nổi: “Mơ? Mơ về người đó làm gì?”
“Làm một số chuyện thú vị?”
Lâm Hồi không hiểu vì sao Hạ Kiến Sơn cười mãi, vẫn thấy mờ mịt: “Chuyện thú vị?”
Hạ Kiến Sơn không cười nữa, nhìn thẳng Lâm Hồi, ngữ điệu nhẹ nhàng: “Hoặc là chỉ muốn ở bên người đó thôi.”
Cứ như vậy, thời tiết bước sang mùa hè, trường học bắt đầu nghỉ hè.
Giống như Lâm Hồi nói, anh gia nhập nhóm của thầy La, tích cực hoàn thành nhiệm vụ, chuẩn bị tham gia thi đấu. Ngày nào Lâm Hồi cũng bận, Hạ Kiến Sơn chỉ có thể gặp anh một lát hoặc nói chuyện qua điện thoại vào buổi tối.
“Món quà đầu tiên quỹ hũ mật ong đưa cho Lâm Hồi là bao giờ?”
Hạ Kiến Sơn đứng trước cửa sổ sát đất trong văn phòng, Chung Lê đứng phía sau cảm thấy khó hiểu.
Dù sao từ khi dự án hũ mật ong được khởi động, Hạ Kiến Sơn chưa từng hỏi han về nó, càng đứng nói đến chuyện biết tên người đăng ký.
“Theo quy trình bình thường thì tuần sau sẽ tặng món quà đầu tiên.”
“Món quà đầu tiên là bánh sinh nhật.”
Chung Lê không hiểu tại sao hắn nhắc đến vấn đề này: “Đúng vậy thưa sếp, đây là món quà anh chỉ định.”
Hạ Kiến Sơn quay người: “Để tôi mang đến.”
Chung Lê sửng sốt: “Thế thì không thích hợp lắm thì phải.”
Hạ Kiến Sơn không trả lời, không biết qua bao lâu, hắn mới mở miệng: “Không, chỉ có thể là tôi.”
Từng ngày trôi qua, Hạ Kiến Sơn bắt đầu lo âu. Hắn cố gắng thuyết phục chính mình, đây chỉ là giấc mơ, dù nó tái hiện quá khứ, kéo theo tâm lý thay đổi nhưng nó vẫn chỉ là giấc mơ mà thôi. Thậm chí Lâm Hồi hắn chưa từng gặp trong mơ cũng do chính hắn tưởng tượng ra.
Ngay cả Hạ Kiến Sơn cũng không biết tại sao giấc mơ này lại xuất hiện. Nhưng chỉ cần nghĩ đến khả năng cao là bánh sinh nhật và tin bà nội nguy kịch đồng thời đến với Lâm Hồi là Hạ Kiến Sơn lại thấy đau lòng.
Đó là màn lăng trì vô hình chỉ nhắm vào Hạ Kiến Sơn.
Buổi tối, Hạ Kiến Sơn và Lâm Hồi ngồi ở sân thể dục tán gẫu.
Lâm Hồi bỗng hỏi một câu: “Món quà đầu tiên từ quỹ hũ mật ong sắp đến tay tôi rồi đúng không?”
Hạ Kiến Sơn nhìn anh.
Lâm Hồi cười: “Tôi nhận được cuộc gọi từ nhân viên, hỏi gần đây tôi có ở trường không.”
Nội tâm Hạ Kiến Sơn khó diễn tả thành lời: “Cậu chờ mong sao?”
Lâm Hồi nhìn sân thể dục trước mặt. Bởi vì nghỉ hè nên sinh viên trong trường vắng hơn rất nhiều, chỉ có mấy thầy cô giáo và tốp năm, tốp ba đi dạo vòng quanh.
“Hồi tiểu học, trường tổ chức đại hội thể thao, mỗi học sinh đều cùng ba hoặc mẹ đăng ký chơi một trò chơi, ngoại trừ tôi. Thầy nói bởi vì tôi là lớp trưởng nên hôm đó sẽ giúp thầy cô tổ chức hoạt động, vì vậy không thể tham gia, ngược lại sẽ tặng tôi một món quà xem như bồi thường, nhưng tôi hiểu vì tôi không có ba mẹ.”
“Từ nhỏ đến lớn, bà nội rất yêu thương tôi, mọi người đều nói bà không chỉ là bà nội mà còn là ba, là mẹ. Nhưng đôi khi tôi cũng sẽ nghĩ cùng là một món quà thì bà nội tặng và mẹ tặng sẽ có gì khác nhau?”
Lâm Hồi nhìn người bên cạnh: “Thế nào, có phải nhận được quà của mẹ sẽ vui vẻ gấp bội không?”
Qua một lúc lâu, lâu đến nỗi Lâm Hồi cho rằng Hạ Kiến Sơn sẽ không trả lời câu hỏi này, hắn gật đầu: “Đúng vậy.”
Lâm Hồi cười: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Ngày ấy chẳng mấy chốc đã đến.
Sáu giờ tối, Hạ Kiến Sơn tự mình đến cửa hàng lấy bánh kem.
Công ty đặt một chiếc bánh kem, khi nhân viên mang chiếc hộp với những trái tim màu đỏ ra, Hạ Kiến Sơn đã từ chối: “Tôi không muốn đóng gói thế này, phiền cô đổi sang kiểu khác.”
Nhân viên xin lỗi: “Loại này có chức năng giữ nhiệt để đảm bảo hương vị của bánh kem.”
“Trong xe tôi có tủ lạnh, phiền cô đổi sang loại khác.”
Dưới sự kiên quyết của Hạ Kiến Sơn, nhân viên đổi sang loại đóng gói bình thường, thậm chí không cần dây lụa.
Ngồi trên xe, Hạ Kiến Sơn nhìn bánh kem, rồi gọi cho Lâm Hồi. Giọng Lâm Hồi vẫn bình tĩnh, cười nói hẹn gặp nhau lúc bảy giờ ở trường.
Hạ Kiến Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đêm hè đúng là khác các mùa khác trong năm: Ngày xuân ấm áp, mùa thu mát mẻ, trong khi trời vừa sang đông, mọi người hận không thể chui hết vào ổ chăn. Chỉ có mùa hè, ban đêm mới vừa ầm ĩ náo nhiệt vừa thong thả nhàn nhã, mọi người đều phấn khởi, cần phải chạy vội, bật cười và ca hát mới có thể giải tỏa.
Nhưng Hạ Kiến Sơn không dám dừng lại ở mùa hè đó. Hắn xách bánh kem, mỗi bước đi đều nặng nề như thể trên tay không phải chiếc hộp nhẹ bẫng mà là thuốc nổ đếm ngược từng giây: Mặt đồng hồ nhấp nháy, bắt đầu đếm ngược.
Một quãng đường ngắn ngủi, Hạ Kiến Sơn không biết mình đi bao lâu, sau đó hắn thấy Lâm Hồi ngồi trên khán đài ở sân bóng rổ. Lâm Hồi thấy hắn thì mỉm cười. Lâm Hồi đang định bước tới, lại cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó vẫy tay với Hạ Kiến Sơn, chỉ vào màn hình: “Chờ tôi nghe điện thoại đã…”
Hạ Kiến Sơn dừng bước.
Hạ Kiến Sơn không biết Lâm Hồi và đầu dây bên kia nói gì, nhưng hắn thấy nụ cười trên môi anh chậm rãi biến mất. Hô hấp của Hạ Kiến Sơn bắt đầu trở nên dồn dập, chậm rãi bước đến bên Lâm Hồi, nhìn anh cúp máy.
Hai người nhìn nhau, không ai nói gì.
Một lúc sau, Lâm Hồi mở miệng: “Sao anh không nói gì hết?”
Giống như được ấn nút, Hạ Kiến Sơn lấy lại ý thức: “Ai… Ai gọi vậy?”
Lâm Hồi nhìn thoáng qua điện thoại: “Người nhà, bà nội tôi té ngã vào bệnh viện, nhưng không sao, giọng bà vẫn ổn, còn không muốn nằm viện theo dõi, nói phải về nhà nấu cơm.”
Giống như nghe thấy chuyện khó tin, Hạ Kiến Sơn ngơ ngác nhìn Lâm Hồi, hai mắt ửng đỏ.
Lâm Hồi bối rối.
Anh cảm thấy hôm nay Hạ Kiến Sơn rất lạ, bắt đầu từ buổi sáng, cứ hai tiếng lại gọi cho anh một lần, đàn chị trong phòng thí nghiệm cứ trêu bạn gái kiểm tra gắt thế, anh không biết phải giải thích thế nào. Mà giờ phút này, không hiểu vì sao, biểu cảm Hạ Kiến Sơn khổ sở như sắp khóc đến nơi.
Đây không giống Hạ Kiến Sơn mà Lâm Hồi quen biết.
Hạ Kiến Sơn mà anh biết dịu dàng, hiền hòa, dí dỏm, hình như không có gì không làm được. Có lẽ Lâm Hồi còn chưa hiểu hết, nhưng anh không thể tưởng tượng Hạ Kiến Sơn sẽ có lúc yếu đuối như thế.
Lâm Hồi mỉm cười: “Tôi thấy thứ trong tay anh rồi, cho tôi à?”
Thấy Hạ Kiến Sơn không trả lời, Lâm Hồi nghiêng đầu: “Bánh kem? Sao anh lại mang bánh kem?”
Vừa nói anh vừa duỗi tay lấy chiếc hộp từ tay Hạ Kiến Sơn. Trong giây phút chạm vào ngón tay, Hạ Kiến Sơn như là không nhịn được nữa, kéo Lâm Hồi vào lòng ôm chặt.
Bánh kem rớt xuống đất.
Lâm Hồi mở to hai mắt.
“Hạ…”
Ban đêm tạo ra bởi tiếng gió, tiếng ếch kêu, mồ hôi và đèn đường nhấp nháy, tất cả bỗng yên tĩnh. Nỗi bi thương và xúc động của người trước mặt khiến Lâm Hồi không nỡ đẩy ra.
“Ôm tôi, Lâm Hồi, ôm tôi một cái.” Hạ Kiến Sơn nhắm mắt, thì thầm.
Bàn tay Lâm Hồi vẫn ở giữa không trung, nghe Hạ Kiến Sơn nói vậy, do dự một lát, cuối cùng cụp mắt, chậm rãi ôm lấy hắn.
Hạ Kiến Sơn nghĩ: Đây là mơ.
Quá khứ Lâm Hồi từng kể với giọng điệu bình tĩnh dưới gốc cây mai vào ngày đông nọ, nỗi đau hắn không thể chạm đến đó biến thành gió hè trong giấc mơ, chui vào lòng hắn rồi tan đi nhanh chóng.
Nhưng như thế là đủ rồi, một lần là đủ rồi…
“Lâm Hồi.” Hạ Kiến Sơn ôm chặt người trước mặt.
Lâm Hồi vỗ lưng Hạ Kiến Sơn, giọng an ủi: “Ừm.”
Hạ Kiến Sơn từ từ mở mắt, nhìn chiếc bánh kem mình xách một đoạn đường, nở nụ cười:
“Chúc mừng sinh nhật.”
~Hết ngoại truyện 4~