Trợ Lý Lâm Có Lời Muốn Nói - Ngoại truyện 3
Ngoại truyện 3
Giấc mơ thú vị (2)
Sau khi buổi tọa đàm kết thúc, Hạ Kiến Sơn lần lượt lưu lại số điện thoại của ba sinh viên…
“Có lẽ tôi sẽ gọi cho mọi người để hiểu thêm về trường học.”
Hạ Kiến Sơn rất lịch sự. Trong suốt buổi tọa đàm hôm nay, rõ ràng hắn là nhân vật chính nhưng không nói một lời, ngược lại chăm chú nghe thầy cô và sinh viên kể chuyện. Nhất là khi nghe Lâm Hồi kể những việc xảy ra trong quá trình đi học, nét tươi cười trên gương mặt chưa bao giờ tắt, cho người ta cảm giác rất vui vẻ. Lúc này nghe Hạ Kiến Sơn nhẹ nhàng giải thích như vậy, còn dùng từ “hiểu thêm”, Viên Hiểu Như và Lưu Khải càng cảm thấy được cưng mà sợ, sếp Hạ tiếng tăm lừng lẫy không ngờ lại bình dị gần gũi như vậy, vội vàng gật đầu: “Chúng tôi rất hoan nghênh!”
Chỉ có Lâm Hồi nhíu mày.
Anh cảm thấy Hạ Kiến Sơn kì lạ, không giống như tò mò cuộc sống trường học mà như thể làm nghiên cứu, những cái khác không nói, riêng việc “gọi cho mọi người để hiểu thêm về trường học” đã khiến anh cho rằng hắn muốn tìm tư liệu để viết luận văn. Hơn nữa trong buổi nói chuyện, hình như hắn luôn nhìn anh, nhưng khi anh quay sang, ánh mắt hắn đang tập trung chỗ khác, đến cuối buổi, anh còn hoài nghi có phải mình sinh ra ảo giác không. Tuy nhiên không thể phủ nhận Hạ Kiến Sơn rất quyến rũ: Khi hắn nói chuyện, tất cả mọi người sẽ nhìn về phía hắn, Lâm Hồi có thể cảm nhận được mọi người ở đây đều bị hắn hấp dẫn.
Bao gồm cả Lâm Hồi.
Sinh viên như bọn họ chưa từng trải nghiệm hay tiếp xúc với những điều Hạ Kiến Sơn nói, ví như hợp tác làm ăn hay đàm phán, nội dung không nói quá như trong phim ảnh mà rất thực tế, có nông có sâu, không hề khô khan, ai ai cũng hứng thú. Lâm Hồi nghĩ thầm thì ra đây là tai to mặt lớn trong truyền thuyết sao? Rõ ràng hắn không lớn hơn bọn họ mấy tuổi, nhưng mỗi động tác đều toát ra phong thái tự tin khiến người ta không thể rời mắt. Lâm Hồi nhớ lại quỹ hũ mật ong mình đăng ký cũng do vị trước mặt này sáng lập, nghe nói là kỉ niệm người mẹ đã mất. Lâm Hồi bỗng tỉnh ngộ, Hạ Kiến Sơn chú ý đại học trong nước như vậy hẳn là có liên quan đến mẹ.
“Lâm Hồi?”
Hạ Kiến Sơn đã lưu số Viên Hiểu Như và Lưu Khải, hiện tại đi đến trước mặt anh. Lâm Hồi vội vàng cho số, nhìn Hạ Kiến Sơn nghiêm túc lưu lại, bèn nói đùa: “Anh sẽ gọi thật sao?”
Lâm Hồi vẫn không tưởng tượng được người như Hạ Kiến Sơn sẽ bớt chút thời gian gọi điện thoại cho bọn họ, nói không chừng nội dung trò chuyện chỉ loanh quanh ở căng tin có món gì ngon.
Hạ Kiến Sơn dừng tay, ngẩng đầu nhìn người trước mặt: “Có thể không?”
Lâm Hồi sửng sốt.
Anh muốn hỏi cái gì có thể không, nhưng thấy biểu cảm Hạ Kiến Sơn rất nghiêm túc, khiến Lâm Hồi không khỏi nghiêm túc theo. Một lát sau, anh trả lời: “Tôi rất chờ mong.”
Cuộc điện thoại của Hạ Kiến Sơn gọi đến vào ba ngày sau khi kết thúc buổi tọa đàm.
Đó là một buổi chiều, khi tiếng chuông vang lên, Lâm Hồi đang nói chuyện với bạn cùng phòng, thảo luận xem tối nay ăn gì. Anh liếc dãy số trên màn hình, sau đó cầm điện thoại ra ban công.
Sau khi kết nối, đầu dây bên kia là giọng nói trầm thấp: “Lâm Hồi.”
Ngữ điệu bình tĩnh gọi tên Lâm Hồi, thân quen như thể đã gọi vô số lần.
Lâm Hồi cầm điện thoại, tầm mắt hướng ra không gian bên ngoài.
Bên ngoài kí túc xá nam có một ao nhỏ, cạnh đó là mấy câu dương liễu lâu năm. Mùa đông trôi qua, cành liễu đâm chồi nảy lộc, gió thổi là lay động, nhìn thôi là nội tâm Lâm Hồi lắc lư theo.
“Sếp Hạ.” Lâm Hồi cũng giống hắn, tự nhiên gọi một tiếng, ngữ điệu bình thản, giống như đây là một việc tập mãi thành quen.
Nhưng trên thực tế, bọn họ chỉ là người xa lạ mới gặp nhau một lần.
“Hình như tôi lạc trong trường các cậu rồi.” Giọng Hạ Kiến Sơn bất đắc dĩ, “Tôi chỉ định đi dạo một lát, nhưng không biết định vị dẫn tôi đi đâu.”
Lâm Hồi bật cười: “Anh xem xung quanh có kiến trúc gì đặc biệt không.”
“Có một tòa nhà màu trắng, hình như hơi cũ, cạnh đó là một khu rừng.”
Lâm Hồi quay lại kí túc xá, lấy giày: “Tôi biết ở đâu rồi, là phía sau thư viện cũ, anh đứng đó chờ một lát, tôi ra đón.” Sau đó anh cúp máy.
Lạc Đình thấy Lâm Hồi muốn ra ngoài thì vội vàng kêu lên: “Hồi, cậu đi đâu đấy? Tối nay có đi căng tin không?”
“Các cậu ăn đi, tớ có chút việc.”
Rất nhanh sau đó, Lâm Hồi đã đến nơi.
Nơi Hạ Kiến Sơn đang đứng là thư viện cũ – một tòa nhà cũ với ba tầng, về sau trường xây dựng thư viện mới, nơi này bị bỏ không. Thư viện cũ nằm ở phía Tây Bắc, rất hẻo lánh, rẽ trái rẽ phải liên tục, hơn nữa nhiều cây cối, chỗ nào cũng giống nhau, người mới tới vòng đi vòng lại không ra được là bình thường.
Lúc Lâm Hồi đến, Hạ Kiến Sơn đang đứng im dưới tán cây. Hoàng hôn sắp tắt, nay lại đẹp trời, màu vàng cam phủ xuống vạn vật giống như bức tranh sơn dầu mới hoàn thành, Hạ Kiến Sơn đứng đó lại trở thành nhân vật trung tâm.
Hạ Kiến Sơn nhìn thấy Lâm Hồi thì mỉm cười.
Lâm Hồi đi đến trước mặt hắn, cũng nở nụ cười: “Tài xế của anh đâu?”
“Đưa tôi đến trường rồi về.” Nói xong hắn bổ sung, “Đúng lúc đến đây tìm hiệu trưởng có việc.”
Lâm Hồi: “Hiệu trưởng tắc trách quá, không mời anh dùng bữa tối sao?”
“Khả năng là tiền trong thẻ không đủ.”
Hai người đều bật cười, ánh hoàng hôn chiếu xuống cả hai, có lẽ trời sắp tối nên một chiếc đèn đã được bật.
Hạ Kiến Sơn nhìn người trước mặt, không nỡ rời mắt dù chỉ một giây. Hắn nghĩ thầm: Lâm Hồi, đây là Lâm Hồi. Lâm Hồi hai mươi tuổi, Lâm Hồi hai mươi mốt tuổi rồi đến Lâm Hồi ba mươi tuổi, dáng vẻ chưa từng thay đổi.
“Cứ gọi tôi là Hạ Kiến Sơn.” Hạ Kiến Sơn mở miệng.
Lâm Hồi sửng sốt: “Thế không thích hợp lắm thì phải.”
Hạ Kiến Sơn liếc anh: “Tôi tưởng chúng ta là bạn?”
“Đây có xem như ăn vạ không?” Lâm Hồi nói thầm.
Thành thật mà nói, so với Hạ Kiến Sơn trong buổi tọa đàm thì Lâm Hồi cảm thấy Hạ Kiến Sơn hiện tại thú vị hơn nhiều, hơn nữa có phần chân thật hơn. Trước nay anh không ngờ Hạ Kiến Sơn sẽ thế này, tuy không nói nhiều lắm nhưng khiến anh thả lỏng ngoài dự tính.
Lâm Hồi hỏi thử: “Tôi gọi thật nhé?”
Hạ Kiến Sơn gật đầu.
“Được thôi…” Lâm Hồi nhìn thẳng người trước mặt, nở nụ cười, “Hạ Kiến Sơn.”
Hạ Kiến Sơn ngơ ngác nhìn anh, ánh mắt hơi kì lạ: “Thì ra nói khỏi miệng dễ thế à?”
Lâm Hồi dở khóc dở cười: “Có cái gì mà không nói ra được.”
Hạ Kiến Sơn cụp mắt, một lúc lâu sau mới mỉm cười: “Ừ.”
Thời gian sắp đến bữa tối, nếu đã là bạn, Lâm Hồi quyết định làm việc tốt đến cùng, mời Hạ Kiến Sơn ăn cơm.
“Anh muốn ăn gì?”
Có vẻ Hạ Kiến Sơn đói bụng thật, tự hỏi: “Canh gì đó cũng được, tốt nhất là ăn xong sẽ ấm lên. Tuy thời tiết hôm nay không tệ nhưng mặt trời xuống núi rồi, vẫn hơi lạnh.”
Lâm Hồi ngẫm nghĩ: “Canh à…”
Ánh mắt anh sáng lên: “Tôi dẫn anh đến căng tin số 2 ăn canh gà chan cơm nhé?”
Hạ Kiến Sơn kinh ngạc: “Canh gà chan cơm? Là cái gì?”
“Cơm chan với canh gà, sau đó thêm quả trứng, rất thích hợp ăn vào mùa đông, ngày nào mọi người cũng xếp hàng dài.”
“Xem ra là món ăn hấp dẫn, thế thì phải nếm thử.”
Hai người bước về phía căng tin số 2. Dọc đường đi, Lâm Hồi như mở máy hát, nỗ lực đẩy mạnh tiêu thụ: “Không phải anh hứng thú với cuộc sống đại học của chúng tôi sao, ăn canh gà chan cơm xong thì tôi mời anh uống sữa đậu phộng ở đây luôn.”
“Căng tin số 2 có nhiều món ngon thế à, có phải hôm nào cũng chật ních không?”
“Không hẳn, căng tin số 2 cách kí túc xá hơi xa, bình thường chúng tôi ít tới.” Lâm Hồi cười, “Hôm nay đúng lúc đón anh, chúng ta cách nó gần hơn.”
Hai người vừa đi vừa nói, đến trước cửa lấy cơm. Có lẽ bọn họ đến sớm, không những không có mấy ai xếp hàng mà người ngồi lại ăn cơm cũng vắng. Đến lượt Lâm Hồi, anh gọi cơm theo thói quen: “Dì ơi, hai suất canh gà chan cơm, thêm hai quả trứng gà.”
“Hôm nay bên giao hàng không tới, trứng chỉ còn một quả thôi.” Bác gái đứng phía sau cửa cầm thìa và nói.
“Không sao, thế thì một quả ạ.”
Lâm Hồi quay đầu nhìn Hạ Kiến Sơn: “Suất có trứng phần anh, dù sao tôi đến đây lúc nào cũng được.”
Hạ Kiến Sơn gật đầu, không khách sáo: “Ừ.”
Chẳng mấy chốc đã có cơm, hai người bưng từng suất ra bàn bên cạnh. Lâm Hồi lau đũa xong mới phát hiện suất có trứng ở chỗ anh. Lâm Hồi nhìn bát Hạ Kiến Sơn, rồi nhìn lại bát mình: “Hình như dì ấy nhầm rồi.”
Anh vừa nói vừa cầm thìa múc trứng, sau đó đặt vào bát Hạ Kiến Sơn: “Cho anh.”
Thấy Hạ Kiến Sơn ngơ ngác, Lâm Hồi vội vàng giải thích: “Tôi chưa ăn, chưa động đũa đâu, thìa sạch.”
“Tôi không có ý đó…” Hạ Kiến Sơn mỉm cười, dừng một lát rồi mới bổ sung, “Thật ra cậu có thể đổi luôn bát mà.”
Lâm Hồi ngây người: “Ừ nhỉ, tôi quên mất.”
Hạ Kiến Sơn che miệng, cười không ngừng được. Lâm Hồi hắng giọng, vành tai dần ửng đỏ, cảm thấy mình như thằng ngốc, không nói nữa mà bắt đầu ăn cơm.
Hạ Kiến Sơn lẳng lặng nhìn anh một lát, sau đó ăn trứng, trứng lòng đào, lòng đào tràn ra như ánh hoàng hôn. Hắn ăn từng thìa cơm, giống như Lâm Hồi từng kể – đón gió lạnh đến căng tin, gọi một bát cơm chan canh nóng hổi, đúng là mỹ vị nhân gian.
“Lâm Hồi.”
“Hửm?”
“Ngon lắm.”
“Anh xem, tôi nói có đúng không.”
Hạ Kiến Sơn bắt đầu thường xuyên đến trường học tìm Lâm Hồi.
Thời gian hắn hẹn Lâm Hồi đúng lúc đến kì lạ: Đôi khi là vừa tan học, đôi khi là sắp đến giờ cơm, đôi khi Lâm Hồi vừa tan lớp tự học trên đường về, dù sao không có lúc nào Lâm Hồi bận. Cứ như vậy, từ mùa đông đến mùa xuân, màu lục bao phủ hết lớp này đến lớp khác, chớp mắt đã đến cuối xuân.
Lâm Hồi không hiểu tại sao Hạ Kiến Sơn là ông chủ của tập đoàn lớn mà lại nhàn rỗi như thế, mỗi lần đến đều không có việc gì to tát, đều gọi anh đi dạo trong trường rồi tâm sự, hoặc cả hai không làm gì hết, chỉ đến thư viện đọc sách – là đọc sách thật, bọn họ ngồi đối diện, mỗi người chọn một quyển sách rồi đọc.
Lâm Hồi cảm thấy thật kỳ diệu.
Anh chưa từng từ chối Hạ Kiến Sơn, có lẽ bởi hắn chọn thời gian quá thích hợp, anh không có lý do gì để từ chối; cũng có lẽ là Hạ Kiến Sơn khiến anh thấy thoải mái, ở chúng với hắn rất vui; đương nhiên lý do lớn nhất là từ tận đáy lòng anh không muốn từ chối.
Lâm Hồi bắt đầu thấy tò mò. Sự tò mò ấy tăng dần theo số lần Hạ Kiến Sơn xuất hiện, mọi thứ của Hạ Kiến Sơn đều khiến anh muốn tìm tòi nghiên cứu.
Vì thế vào một buổi chiều ngày xuân, khi Hạ Kiến Sơn đến thư viện chờ, Lâm Hồi hỏi một câu: “Tôi có thể hỏi không? Lúc trước anh quyên tiền cho chuyên ngành giống cây trồng của chúng tôi là bởi người nhà của anh tốt nghiệp chuyên ngành này à?”
Hôm nay Hạ Kiến Sơn mang cho anh một chiếc bánh mì, ăn rất ngon. Lâm Hồi vừa xé bánh vừa ý thức được khẩu vị của hắn và mình gần giống nhau, hầu hết những thứ hắn mang đến thì Lâm Hồi đều thích. Lâm Hồi nghĩ thầm: Mãi như thế cũng không được, có phải mình nên tặng lại gì đó không nhỉ?
Hạ Kiến Sơn không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, bèn thừa nhận: “Đúng thế.”
Lâm Hồi tỏ vẻ hiểu ra: “Tôi đoán quả nhiên không sai. Từ bao giờ vậy?”
Hạ Kiến Sơn suy nghĩ: “Lâu rồi, nhưng hiện tại người đó không làm việc liên quan đến nông nghiệp.”
“Vì sao?”
Hạ Kiến Sơn dừng bước.
Không khí mùa xuân ấm áp, thổi qua thoải mái vô cùng. Hắn nhìn Lâm Hồi, thấy tóc anh rối bời, nhìn qua hơi bù xù.
Ngón tay Hạ Kiến Sơn khẽ nhúc nhích, nhưng vẫn chưa trả lời.
Lâm Hồi hơi cau mày, hỏi lại một lần: “Vì sao?”
Hạ Kiến Sơn mở miệng: “Người đó… vẫn rất xuất sắc ở lĩnh vực hiện tại, cực kỳ cực kỳ cực kỳ ưu tú.”
Hạ Kiến Sơn dùng ba từ “cực kỳ” để lảng tránh vấn đề này, Lâm Hồi hiểu ý không hỏi sâu hơn.
Hai người chậm rãi bước đến cạnh hồ nhân tạo. Xung quanh hồ là một hàng cây liễu, mỗi ngày đi học, Lâm Hồi đều đi qua nơi này, mắt thấy từng cành cây trụi lủi rồi đâm chồi nảy lộc, đến hiện tại đã xanh um tùm, mỗi ngày màu xanh ấy tươi sáng hơn một chút, vì thế mọi người đều biết mùa xuân đã hiện diện.
Lâm Hồi nhìn cành liễu đung đưa theo gió, bỗng nhớ ra gì đó: “Đúng rồi, nghỉ hè năm nay tôi về quê muộn một chút. Thầy của chúng tôi có đề án cần hỗ trợ, anh còn nhớ anh Lưu Khải trong buổi tọa đàm không, anh ấy đi theo thầy, là một người rất thú vị.”
Hạ Kiến Sơn nhìn về phía Lâm Hồi: “Nghỉ hè?”
Lâm Hồi gật đầu: “Đúng vậy, nghỉ hè.”
Anh suy nghĩ một lát, sau đó mỉm cười, nhìn Hạ Kiến Sơn: “Hạ Kiến Sơn, mùa hè sắp sang rồi, tôi cực kỳ cực kỳ thích mùa hè.”
~Hết ngoại truyện 3~